Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 977: Lấy được tư liệu

Hồng Mông Thụ

10/01/2014

Từ nhà Dương Thăng Hải đi ra, tâm trạng Diệp Trạch Đào rất nặng nề, cứ như vậy vừa bước đi vừa suy nghĩ không để ý đâm phải một người.

- Anh đi kiểu gì thế!

Nghe thấy tiếng gắt Diệp Trạch Đào mới bừng tỉnh.

Đưa mắt sang người đối diện thì thấy đó là một người phụ nữ xinh đẹp.

Chị ta tức giận nhìn Diệp Trạch Đào, đôi tay vẫn tiếp tục xoa bộ ngực cao vút đang bị đau, như thể bị va rất mạnh vậy.

- Xin lỗi, không nhìn thấy cô.

- Còn nói cái gì, cả con người tôi lù lù thế này mà anh nói không nhìn thấy, anh lời nhỉ?

Người đàn bà không cam lòng rồi, mình là một người đẹp nhường này mà hắn ta lại nói không nhìn thấy nên cô ta biểu hiện rất tức giận.

Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, không ngờ rằng người đàn bà này lại nói mình được lời trên cô ta!

Không muốn nhiều lời với chị ta, Diệp Trạch Đào đành phải nói:

- Thật sự là tôi không cố ý!

Khi nhìn một lượt khắp người Diệp Trạch Đào, người đàn bà chợt giật mình nói:

- Anh chính là Diệp Trạch Đào đấy à?

Phát hiện thấy chị ta chợt nhận ra mình, Diệp Trạch Đào cũng có đôi chút ngạc nhiên, thế nhưng sau đó cũng hiểu ra ngay, ở tỉnh Cam Ninh này làm gì có mấy người không biết đến mình cơ chứ.

Trước đây những người biết hắn thật sự là không nhiều, từ sau khi khu kinh tế mới tuyên truyền ra nên mọi người cũng coi như là đều biết đến hắn rồi, việc này không có gì lạ cả.

Trên mặt nở nụ cười, Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi là Diệp Trạch Đào đây.

- Ôi, tốt quá, tôi đang muốn tìm anh, cô em gái nhà tôi vẫn rất muốn đến làm việc tại khu kinh tế mới. Thế này nhé, anh hãy sắp xếp một chút để cho nó đi làm. Đúng rồi, cho làm chỗ nào tốt một chút nhé, vị trí nào thoải mái chút nhé!

Diệp Trạch Đào có chút ngạc nhiên, người đàn bà này rất quen với mình sao? Không phải là mới va mạnh một cái là muốn mình sắp xếp công việc cho người nhà cô ta rồi?

- Khu kinh tế mới chúng tôi có bộ phận chuyên trách, nếu như điều kiện cô ấy đáp ứng được, chúng tôi đương nhiên rất hoan nghênh.

- Nói gì thế, không phải anh chỉ cần nói một câu là được sao!

Người đàn bà mất hứng rồi.

Là người nào thế!

- Tôi còn có việc, có gì để nói sau nhé.

Diệp Trạch Đào quay người định bước đi.

Đúng lúc này, một chiếc xe con chạy tới.

Cửa kính xe được mở xuống một chút, một người khoảng năm sáu mươi tuổi thò đầu ra hỏi:

- Tiểu Kiều, vẫn còn chưa đi về sao?

- Anh Đoạn à, sao hôm nay anh về sớm thế?

Người đàn bà trong chốc lát đổi giọng nũng nịu, nhanh chóng lướt tới.

Đoạn Vũ Lâm!

Diệp Trạch Đào có biết về con người này, khoảng năm mươi bảy, năm mươi tám rồi, hiện đang làm Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh.

Đoạn Vũ Lâm ở tỉnh Cam Ninh khá là khiêm tốn. Theo Diệp Trạch Đào biết, người này thuộc phái bản địa, rất am hiểu tình hình tỉnh Cam Ninh, thế nhưng bình thường không thấy ông ta có phát ngôn gì nên dễ bị người ta coi nhẹ, thêm nữa ông ta cũng sắp về hưu rồi nên càng không được coi trọng gì.

Dương Thăng Hải không hề coi trọng ông ta chút nào nên hắn cũng không coi trọng sự tồn tại của ông ta nữa.



Khi nhìn Đoạn Võ Lâm, lại thấy thiếu phụ khi nãy đang nói những lời nũng nịu gì đó với ông ta, Diệp Trạch Đào dù thế nào cũng không thể ghép hai người này vào mối quan hệ gì được. Đoạn Vũ Lâm rõ ràng là lớn người thiếu nữ mới hai mấy tuổi này hẳn một thế hệ, nhưng nhìn vẻ ngoài lại trong giống như hai vợ chồng vậy.

Đây chính là ngài Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh vẫn thường hay phát biểu đầy vẻ kiên cường chính trực trong các cuộc họp sao?

Không phải rồi!

Diệp Trạch Đào cảm thấy mục tiêu mà mình lựa chọn đã có chút sai lầm rồi, một ngài Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, quyền thế vào loại hùng mạnh, lại không đếm xỉa đến suy nghĩ của người khác mà lại lấy một người vợ yểu điệu thế kia, còn cho người khác thấy ông ta rất khiêm tốn nữa, đây mới thực sự là một nhân vật siêu lợi hại!

Sợ hãi thì sợ hãi, nhưng vẫn phải kính lễ. Diệp Trạch Đào đành phải tiến lên trước mấy bước, nói với Đoạn Vũ Lâm:

- Chào Bí thư Đoạn!

Nhìn vào mặt Diệp Trạch Đào, Đoạn Vũ Lâm cười tươi nói:

- Là đồng chí Diệp Trạch Đào đó à?

- Vâng ạ, tôi là Diệp Trạch Đào ở khu kinh tế mới Giáp Hà đây.

Đoạn Vũ Lâm liền chủ động đưa tay ra bắt tay Diệp Trạch Đào:

- Rất giỏi! Đồng chí Tiểu Diệp sau khi đến khu kinh tế mới cũng đã hoạt động không ít, cô em vợ tôi cũng cuống lên đòi tới đó làm việc, thế nhưng việc này cũng khiến gia đình chúng tôi lo lắng đấy! Thật đúng là đau đầu, cậu cũng đừng để ý đến lời người nhà chúng tôi làm gì, việc gì nên làm thì làm, Khi làm việc thì tôi đảm bảo công khai – công bằng – công chính!

Lời của Đoạn Vũ Lâm nghe sặc mùi chính trực.

Sau khi biết người này chính là Đoạn Vũ Lâm, Diệp Trạch Đào liền nghĩ, em vợ ông ta nếu như muốn đến làm ở cơ quan nào đó, còn không phải chuyện chỉ cần nói một câu là được mà Đoạn Vũ Lâm hoàn toàn không cần phải ra mặt làm gì.

Xoa lưng một cái, Đoạn Vũ Lâm nói:

- Ôi, cậu không biết đấy thôi, việc này phiền quá, chỉ là muốn nhảy việc, khi nghe nói ở khu kinh tế mới toàn là thanh niên thì nó cứ cuống lên vậy.

- Ông xã à, Chủ tịch thành phố Diệp người ta sẽ giúp mà, đây cũng không phải là việc gì vi phạm đến quy định cả, anh cũng phản đối sao!

Lúc nói cái miệng chị ta uốn éo điệu đà.

Giờ đây Diệp Trạch Đào hơi khó xử rồi, thể diện của người khác có thể không quan tâm, nhưng thể diện của Đoạn Vũ Lâm thì không thể làm ngơ, nên đành phải gật đầu nói:

- Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp, kêu cô ấy liên hệ với tôi nhé.

Diệp Trạch Đào cũng muốn xem xem cái cô em vợ của Đoạn Vũ Lâm này rốt cuộc có năng lực gì không. Nếu như mà cô ta có năng lực thì dùng cũng rất tốt. Đương nhiên nếu như mà không có năng lực gì thì sẽ xếp vào một nơi gian khổ, cô ta sẽ tự động rút lui thôi.

Nghe thấy Diệp Trạch Đào đồng ý sẽ sắp xếp thì người đàn bà của Đoạn Vũ Lâm lấy làm vui mừng lắm, liền hôn lên má Đoạn Vũ Lâm một cái rồi nói:

- Ông xã thật là tốt!

Vã cả mồ hôi!

Khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp hôn lên má Đoạn Vũ Lâm như vậy Diệp Trạch Đào cảm thấy rất ngượng ngùng vội nói:

- Bí thư Đoạn, tôi không làm phiền anh nữa nhé.

Đoạn Vũ Lâm cũng có đôi chút mắc cỡ, trừng mắt nhìn người phụ nữ một cái, cười với Diệp Trạch Đào:

- Được, đến lúc vẫn phải làm phiền cậu đó.

Diệp Trạch Đào đã đi xa một đoạn rồi mà Đoạn Vũ Lâm vẫn còn đứng đó nhìn theo hướng hắn ta vừa đi.

- Cậu ta có phải vừa đi ra từ nhà anh Dương không nhỉ?

Khi nói câu này, Đoạn Vũ Lâm đã trở lại vẻ nghiêm túc thường thấy.

Cũng thật kỳ lạ, lúc này người phụ nữ cũng biểu hiện một vẻ đoan trang:

- Đúng rồi, em cũng có ý muốn tạo thêm mối quan hệ cho anh, thế nhưng nhìn cậu ta có vẻ rất cứng rắn đấy.

Lướt ánh mắt nhìn toàn thân người phụ nữ, Đoạn Vũ Lâm khẽ gật đầu nói:

- Kêu em gái em cẩn thận chút nhé!

Cô ta vội vàng đáp.



Lại xoa lưng một cái nữa, Đoạn Vũ Lâm nói:

- Đi về đấm lưng cho anh một chút!

Người phụ nữ đáp:

- Đều đã chuẩn bị cả rồi!

Diệp Trạch Đào không biết tí gì về suy nghĩ của Đoạn Vũ Lâm, cũng đang vừa đi vừa nghĩ đến ông ta.

Đoạn Vũ Lâm này rốt cuộc đóng vai trò gì trong tất cả các sự việc mà ông ta tham dự?

Khi ngồi lên xe thì trên xe chỉ có mỗi mình Lý Duy.

- Chủ tịch Diệp, có được vài thứ rồi!

Lý Duy nói nhỏ.

Ôi!

Diệp Trạch Đào rung động, nếu như có được vài thứ quan trọng thì sẽ có tác dụng rất lớn cho sự phản kích của mình.

Không nghe Diệp Trạch Đào nói gì, Lý Duy lại đạp ga, chiếc xe lao vút đi.

- Chủ tịch Diệp, nơi này rất an toàn.

Đi vào một quán trà, Lý Duy nói một câu như vậy với Diệp Trạch Đào.

Biết rằng Lưu Mộng Y đã chi ra không ít tiền để duy trì hoạt động của đám người Lý Duy, nhưng Diệp Trạch Đào cũng chẳng hỏi đến việc này bao giờ.

Đi vào một căn phòng rất yên tĩnh phía bên trong, Lý Duy đã cầm lấy một cái túi của một người mang đến.

Sau khi hai người bước vào phía trong phòng, Lý Duy mở cái túi màu đen đó ra và nói:

- Chủ tịch Diệp, người của chúng ta đã tìm thấy ở đó một lượng lớn những thứ này.

Diệp Trạch Đào cầm lên lật lại xem, ngoài một số tài liệu giấy ra thì Diệp Trạch Đào còn nhìn thấy một số thẻ nhớ USB nữa.

Khi thấy chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đã lấy được những thứ này, Diệp Trạch Đào nói:

- Có động tĩnh gì không?

Trong chốc lát mà lấy được những thứ như thế này, điều Diệp Trạch Đào lo lắng nhất là hành động của bọn chúng sau khi phát hiện, sợ rằng bọn chúng sẽ truy tìm thì bọn người của Lý Duy sẽ gặp chuyện.

Lý Duy bèn cười đáp:

- Chủ tịch Diệp, những thứ này là lấy được ở chỗ một ả nhân tình của Chủ tịch hộ đồng quản trị công ty hậu cần Lan Phong - Lan Lễ Dương đó, họ làm việc rất kín kẽ, đó là một ngôi biệt thự nhìn bên ngoài chẳng có gì khác biệt cả. Ngoài cổng lắp rất nhiều camera theo dõi, bên trong thì lắp mấy tầng cửa chống trộm. Bình thường thì chỉ có một mình cô nhân tình ở đó, cũng có ý để trông giữ những thứ đó. Bên trong có một phòng ngủ có bố trí một két sắt bảo hiểm rất lớn, mọi thứ đều đặt bên trong đó.

Lúc Diệp Trạch Đào nghe thấy Lý Duy bình thản nói như vậy, liền nghĩ đến nơi đó được giám sát như thế nào, Diệp Trạch Đào biết rằng, những người bình thường muốn đến đó đều bị giám sát chặt chẽ, không cần phải nói đến chuyện đặc biệt cho người sống ở bên trong!

- Vậy người phụ nữ đó!

Lúc Diệp Trạch Đào nghĩ đến việc một người phụ nữ ở đó giúp bảo vệ những tư liệu này, trong lòng liền giật mình.

- Chúng tôi đã điều tra qua người phụ nữ đó rồi, tên gọi là Thành Thiên Tiên, gia đình đều là nông nhân, sau khi đến thành phố Lan Phong vốn là đi làm tiếp viên, nhưng vô tình bị Lan Lễ Dương nhìn trúng, liền nhận người phụ nữ này thành đàn bà của ông ta, đã cho phía nhà cô ta không ít tiền bạc, gia đình nghèo khổ lập tức đổi đời. Người phụ nữ này giúp Lan Lễ Dương hạ sinh một đứa con trai, ở nơi này hình thành một cuộc sống gia đình, Lan Lễ Dương cũng rất ít khi ra ngoài tìm phụ nữ, cho cũng không ít tiền, kỳ thật, Lan Lễ Dương rất tin tưởng người phụ nữ này!

Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, một người phụ nữ có xuất thân từ nông thôn, ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp, một chút năng lực cũng không có, sau khi được người như Lan Lễ Dương nuôi dưỡng, lại thấy được lực lượng mạnh mẽ của ông ta, tấm lòng trung thành đó không thể nào so sánh được với bất kì ai. Cộng thêm việc Lan Lễ Dương giám sát cô ta rất chặt chẽ, càng không sợ cô ta sẽ nảy sinh tình cảm với người khác, những vật dụng đặt ở chỗ cô ta, cũng là những thứ mà người ngoài không thể nào biết được.

Thật sự không thể ngờ được, đám người của Lý Duy theo dõi người lại lợi hại đến thế, ngay cả Lan Lễ Dương cũng không phát hiện.

- Chủ tịch thành phố Diệp, cũng là một lần vô tình trong lúc theo dõi mới phát hiện được, sau khi nhận được chỉ thị, mọi người đều tập trung kiểm tra xem xét nơi này, liền phát hiện một điểm rất quan trọng, anh yên tâm, căn phòng đó ngoại trừ Lan Lễ Dương, ngay cả người phụ nữ đó cũng không thể bước vào, Lan Lễ Dương đó cũng rất lâu mới ghé qua đó một lần, trong thời gian ngắn căn bản là sẽ không bị phát hiện.

Bây giờ Diệp Trạch Đào cũng không lo lắng sẽ bị phát hiện, chỉ cần không phát hiện Lý Duy bọn họ, những thứ này cũng đã đến tay của mình, nếu như trong thời điểm quan trọng đưa ra, lực sát thương tuyệt đối không nhỏ đâu.

Sau khi hỏi rõ tình hình, lúc này Diệp Trạch Đào mới bắt đầu nghiêm túc xem qua.

Diệp Trạch Đào tin tưởng Lý Duy đã nói tất cả, bên trong này có không ít tài liệu quan trọng, tin rằng sẽ có tác dụng rất lớn đối với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook