Chương 340: Một sự kiện liên quan đến Lưu gia
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Trong lúc đang dùng bữa tối, Lưu Vĩ mang về một tin tức, rằng Huỳnh Lăng hôm nay đã bị người ta giết chết.
Mọi người đang dùng bữa lúc này đều lập tức dừng lại.
Mọi người Lưu gia hiếm có khi cùng ngồi dùng bữa với nhau, tiếp tục mặt mày hớn hở nói chuyện này, Diệp Trạch Đào phát hiện trong ánh mắt mọi người có sự thay đổi rất lớn.
Nhìn bộ dạng của Lưu Đống Lưu và các trưởng bối, bọn họ cứ như là vừa thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, rất nhanh, các vị trưởng bối đó nhìn nhau, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra một chút ngưng đọng.
Lại nhìn qua Trịnh Tiểu Nhu vẫn đang cúi đầu ăn cơm, cô ấy thì lại không có gì biến đổi.
Ngược lại là Lưu Mộng Y, giật mình nói:
- Đã chết rồi?
- Mọi người cứ tiếp tục ăn nhé.
Lưu Đống Lưu đứng lên đi về phía thư phòng.
Lưu Đống Vũ, Lưu Đống Hùng và Lưu Vũ Lộ cũng đi theo sau.
Diệp Trạch Đào ngay từ đầu đã có một số ý nghĩ, cái chết của Huỳnh Lăng lần này, có thể sinh ra ảnh hưởng gì lớn đến Lưu gia không nhỉ?
Diệp Trạch Đào biết rằng việc mình sẽ trở thành con rể Lưu gia đã không còn là vấn đề lo ngại quá lớn. Hắn cũng đã phân tích qua tình hình này, đối với Lưu gia mà nói, có được một con rể giống như mình, là một lợi ích lớn đối với gia đình họ, ít nhất là có thể kéo thế lực của Điền Lâm Hỉ về phía họ.
Hôm nay Diệp Trạch Đào không thấy Lưu Vũ Giang xuất hiện, cũng có nghe Lưu Mộng Y nói qua, từ sau khi Lưu Vũ Giang và Huỳnh Lăng gây ra việc như thế, thì thái độ làm người của cô ta liền có vẻ khiêm tốn hơn, cô ta vốn đã có gia đình, nhưng người Vi gia lại không mong gặp cô ta, nên cô ta đã dọn ra ở trong một vila đã mua từ trước, rất ít khi trở về.
Lưu Vũ Giang và Vi Hoành Lâm chồng của cô ta đã đường ai nấy đi. Nghe nói người Lưu gia còn phát hiện cô và tên Huỳnh Lăng kia hiện giờ thường xuyên đi cùng với nhau, có vẻ rất là thân mật.
Bữa cơm này đã có chút mất tự nhiên !
Diệp Trạch Đào đương nhiên hiểu được cái quan trọng của tin tức này, Lưu Vũ Giang và Huỳnh Lăng kia hiện đang còn âm thầm qua lại, bây giờ Huỳnh Lăng đột nhiên bị giết, rốt cuộc ai là người có động cơ như vậy đây?
Người đầu tiên có tình nghi chính là thằng ranh Vi Chính Quang .
Thấy những trưởng bối đều đã rời khỏi, Lưu Vĩ liền sôi nổi hẳn, cười nói:
- Việc này rốt cục cũng xong, tên Huỳnh Lăng chết tiệt, đã làm cho tôi cứ ở trong vòng lẩn quẩn không ngẩng đầu lên nổi!
Khi nhìn thoáng qua Trịnh Tiểu Nhu, Lưu Vĩ đột nhiên nhớ đến Trịnh Tiểu Nhu và Lưu Vũ Giang xem như cũng là người một nhà, nên cười gượng hai tiếng.
Trịnh Tiểu Nhu sách túi sách lên nói:
- Tôi đi đây.
Cũng không nhìn Diệp Trạch Đào, bước đi thẳng ra ngoài.
Diệp Trạch Đào nghĩ đến nếu Vi Chính Quang đã động thủ với Huỳnh Lăng, thì có lẽ lúc nào đó Trịnh Tiểu Nhu cũng sẽ gặp nguy hiểm, cũng mặc kệ mọi người có suy nghĩ gì, liền nói với Trịnh Tiểu Nhu:
- Cô phải cẩn thận!
Trịnh Tiểu Nhu xoay người nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, khẽ gật đầu một cái.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy trước khi cô ra khỏi cửa đã rút di động ra gọi một cuộc điện thoại, biết có thể cô đã có sự sắp xếp.
Trịnh Tiểu Nhu cũng là một người khôn khéo, sự nhắc nhở của mình chắc chắn sẽ khiến cô coi trọng việc này hơn.
Vẻ mặt Lưu Mộng Y cũng không có thay đổi gì quá lớn.
Lưu Vĩ nhìn nhìn vào mặt Lưu Mộng Y, lại nhìn nhìn Diệp Trạch Đào, trong ánh mắt tỏ vẻ lấy làm lạ.
Nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu rời khỏi, Lưu Vĩ nói vói Lưu Mộng Y:
- Mọi người đoán xem rất có khả năng là Vi Chính Quang đã cho người làm việc này.
Diệp Trạch Đào cũng có cảm giác như vậy, trong số những người thật sự có động cơ này, ngoài Vi Chính Quang ra, người của Vi gia dám chắc cũng bị tình nghi.
Rốt cuộc là ai đã giết Huỳnh Lăng đây?
- Sát thủ nha nội (con ông cháu cha), nói thật nhá, Ninh Hải các cậu thật sự là quá nhiều trò đấy. Người nào đến Ninh Hải đều xảy ra chuyện, chắc là tôi không dám đến Ninh Hải nữa rồi!
Lưu Vĩ dùng khuỷu tay thúc nhẹ Diệp Trạch Đào một cái. Thằng ranh này giờ đây cứ xưng hô Diệp Trạch Đào là sát thủ nha nội .
- Ninh Hải vẫn yên ổn đoàn kết mà .
Diệp Trạch Đào nói.
Lưu Vĩ liền phá lên cười, nói:
- Lần này bộ máy Tỉnh ủy Ninh Hải lại phải điều chỉnh lại, ta xem, lại sẽ có người nào đến đó để gặp hạn đây!
Ăn cơm xong, Lưu Mộng Y cùng Diệp Trạch Đào đi dạo trong thủ đô.
- Trạch Đào, tình hình Lưu gia hiện nay rất phức tạp, nếu như quả thật là Vi Chính Quang đã gây ra mọi việc, anh nói sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?
Cô ấy lúc này lại không quan tâm chuyện của Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu, ngược lại là đang nảy sinh cảm giác lo lắng đối với tình hình của Lưu gia.
Diệp Trạch Đào cũng đang suy xét đến vấn đề này, lắc lắc đầu nói:
- Việc này thật sự là khó nói, nếu như quả thật là như vậy, thì Vi Chính Quang sẽ gặp chuyện không may. Đến lúc đó, sẽ có liên đới, Vi gia sẽ có cái nhìn đối với cô cả của em, mâu thuẫn có thể sẽ tiến thêm một bước cao hơn, còn nữa, chẳng lẽ cha của Huỳnh Lăng lại bỏ qua?
Lưu Mộng Y nói:
- Em thấy mấu chốt vẫn là ở Tạ gia. Gặp được cơ hội như vậy, rất có thể sẽ đem chuyện của cô cả rêu rao không kiêng nể, tới lúc đó, cô cả xem như là tiêu rồi!
- Cũng không nên xem thường Vi gia, Vi Hoành Thạch hiện nay là phó Chủ nhiệm văn phòng trung ương, chuyện của cô cả em đối với gã mà nói chính là một chuyện làm mất mặt, gã có thể dằn xuống cơn giận này sao?
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói.
Lưu gia này thật sự là không ít rắc rối!
Diệp Trạch Đào phát hiện từ khi mình dính vào Lưu gia, thật đúng là cứ một việc lại nối tiếp một việc phát sinh
Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa đi dạo, thật ra dáng như một cặp tình nhân,
- Đúng rồi, Trạch Đào, em cảm thấy cái cô Phổ Lệ Tiên kia ở xã các anh cũng khá lắm, rất có năng lực, chẳng qua là cô ấy không có cơ hội mà thôi. Em có một ý nghĩ, theo sau sự phát triển của anh, dù sao anh cũng phải có hậu thuẫn kinh tế của riêng mình mới được, em dự tính kế hoạch lập ra một công ty độc lập, do anh tiến hành nắm giữ, đào tạo thêm một chút cho Phổ Lệ Tiên, để cô đứng ra hoạt động giúp anh, anh thấy thế nào?
Không thể không nói, Lưu Mộng Y này luôn một lòng suy tính cho Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói:
- Việc này để lúc khác hãy bàn bạc, nhưng, việc đào tạo thêm vài nhân tài thì là việc nên làm, cô ấy là một, ngoài ra, còn tên Quân Tử kia cũng khá, em giúp anh đào tạo hai người này nhé.
Lưu Mộng Y nói:
- Quân Tử đúng là rất trung thành với anh, người này cũng khá, ngoài ra, gần đây Quân Tử cũng kéo không ít chiến hữu của gã vào giúp gã , em cảm thấy gã hình như đang có ý định gây dựng nên một thế lực!
Diệp Trạch Đào giật mình, mình thật sự bận đến nỗi không dòm ngó đến việc làm của Quân Tử.
Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y nói:
- Anh yên tâm, em đã cho người âm thầm tra xét, những người đó đều là người cùng trong Tổng đội đặc chủng với Quân Tử. Sau khi xuất ngũ , đều không tìm được một công việc tốt, lúc này Quân Tử mới triệu tập bọn họ lại với nhau, có một nhóm người như vậy giúp anh xử lý công ty, em tin rằng sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Diệp Trạch Đào nói:
- Công ty thu mua dược liệu của Quân Tử hiện nay làm rất khá, may mà có em !
- Anh còn khách khí với em!
Lưu Mộng Y trề môi một cái.
Diệp Trạch Đào liền đưa tay ôm lấy Lưu Mộng Y nói:
- Có thể lấy được em, anh đoán chắc kiếp trước đã gõ đến hỏng không ít mõ!
Lưu Mộng Y nghe vậy trong lòng thấy ngọt lịm nói:
- Em không cần biết anh làm gì, trong lòng mãi mãi phải luôn có em.
Những lời nói tình tứ này của con gái khiến cho lòng Diệp Trạch Đào càng thêm yêu thương.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Trạch Đào lấy điện thoại ra, thì thấy là do Trịnh Tiểu Nhu gọi đến.
Lưu Mộng Y cũng thấy, sắc mặt có chút khó coi, liền mạnh tay bấu Diệp Trạch Đào một cái.
Diệp Trạch Đào cười gượng, cái cô Trịnh Tiểu Nhu này, lúc này mà gọi điện thoại gì chứ!
Điện thoại gọi thông, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Trạch Đào, các người mau trở về Lưu gia một chút, xảy ra chuyện rồi!
Lưu Mộng Y cũng đứng kế bên đang nghe điện thoại.
Nghe Lưu gia lại xảy ra chuyện, cô cũng giật thót người.
Nhìn Diệp Trạch Đào cầm điện thoại mà ngẩn người ra, Lưu Mộng Y nói:
- Mau về xem xem.
Hai người ra đây đi tản bộ, sau khi nhận được điện thoại, chỉ có thể gọi một chiếc taxi chạy vội về.
Đi vào nhà Lưu gia, hai người liền nhìn thấy bầu không khí Lưu gia có chút căng thẳng, ngay cả tên Lưu Vĩ kia cũng tỏ ra rất nghiêm túc.
- Chuyện gì thế này?
Lưu Mộng Y hỏi.
Tất cả mọi người đều không nói lời nào.
Diệp Trạch Đào thấy đây là việc của Lưu gia, mình vẫn không tiện nhúng tay vào, bèn nói:
- Tôi vào trong đây.
Nói xong liền bước vào phòng của Lưu Mộng Y.
Đóng cửa xong, Diệp Trạch Đào nghiêng người tựa vào giường.
Xem ra cái chết của Huỳnh Lăng đối với Lưu gia mà nói là một chuyện lớn!
Khi nghĩ những ảnh hưởng mà việc này sẽ gây ra, Diệp Trạch Đào phát hiện Lưu gia càng ngày càng có vấn đề.
Một đại gia tộc như vậy, mất đi người chống đỡ đại cục, thật sự là sẽ nảy sinh vấn đề!
Qua một lúc lâu, lúc Diệp Trạch Đào sắp đi vào giấc ngủ, Lưu Mộng Y bước vào với muôn trùng tâm sự.
Nhìn thấy bộ dạng của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào nói:
- Sao vậy?
- Trạch Đào, sự việc đã có chút phức tạp. Cái chết của Huỳnh Lăng đích thật là do Vi Chính Quang đã bí mật về nước dùng tiền thuê hung thủ giết người. Sau khi Huỳnh Lăng chết, hung thủ giết người kia đã mau chóng bị bắt, khi cảnh sát đi đến khách sạn Vi Chính Quang đang ở, Vi Chính Quang đã nổ súng tự sát!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn Lưu Mộng Y, Vi Chính Quang đã chết như vậy sao!
- Còn có một chuyện, giống như vậy Vi Chính Quang cũng mua hung thủ định giết Trịnh Tiểu Nhu, kết quả tên hung thủ kia bị người mà Trịnh gia đã âm thầm phái ra bảo vệ Trịnh Tiểu Nhu bắt được.
Nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Cũng may anh đã nhắc nhở Trịnh Tiểu Nhu, cô ấy mới đi sắp xếp mọi việc, nhờ vậy mới không gặp chuyện không may, Trịnh gia rất tức giận!
Cái chết của Vi Chính Quang tuy rằng làm cho người ta giật mình, nhưng, nghĩ kỹ lại cảm nhận của Vi Chính Quang, đối với sự tự sát của gã Diệp Trạch Đào cũng có cơ sở lý giải, mẹ của gã và Huỳnh Lăng đã làm ra những chuyện như vậy, tuy rằng không có chứng cớ về vợ của gã, nhưng, cũng đoán ra đã xảy ra quan hệ với mình. Hai chuyện cùng lúc xảy ra, một gã công tử bột vô cùng kiêu ngạo như vậy thì làm sao có thể chịu được đả kích này, giết tình nhân của mẹ, đồng thời cũng định giết Trịnh Tiểu Nhu, tên Vi Chính Quang này đã hạ quyết tâm muốn giết chết hai người phụ nữ có quan hệ với gã đấy mà!
Nhìn Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y nói:
- Mọi chuyện đã trở nên phức tạp! Tuy nhiên, theo giải thích, Vi Chính Quang không có sự sắp đặt nào khác!
Diệp Trạch Đào biết rằng sự sắp đặt khác mà Lưu Mộng Y nhắc đến là chỉ việc đối phó với mình, việc này Diệp Trạch Đào có nghĩ qua, Vi Chính Quang chưa có thời gian nghĩ đến việc đối phó với mình, bây giờ gã đã tiêu rồi, mình cũng an toàn .
Đích thực là đã làm cho phức tạp lên, đầu tiên là danh tiếng của Lưu gia sẽ mất hết, ít nhất là danh tiếng của Lưu Vũ Giang đã không còn, tiếp theo chính là sự bất mãn cực độ của Vi gia đối với Lưu gia chắc chắn sẽ bùng nổ, Vi gia và Lưu gia xem như trở mặt , mất đi đứa con, Vi gia còn có thể dễ dàng tha thứ cho Lưu Vũ Giang và lại trở thành người một nhà với họ sao?
Còn nữa là sau khi Trịnh gia đã biết chuyện Vi Chính Quang thuê hung thủ giết người, có thể sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa hay không đây?
Sự thay đổi thái độ của Trịnh gia, đối với Lưu gia mà nói chính là một vết thương nặng, nếu chẳng may Trịnh gia cũng đứng vào phía đối lập, liệu Lưu gia còn có thể trụ vững sao?
Thật sự là quá phức tạp!
Diệp Trạch Đào phát hiện đầu óc của mình không còn đủ dùng nữa rồi, việc này đã kéo theo quá nhiều liên lụy.
Khó trách các trưởng bối của Lưu gia đều nghiêm túc như vậy.
Mọi người đang dùng bữa lúc này đều lập tức dừng lại.
Mọi người Lưu gia hiếm có khi cùng ngồi dùng bữa với nhau, tiếp tục mặt mày hớn hở nói chuyện này, Diệp Trạch Đào phát hiện trong ánh mắt mọi người có sự thay đổi rất lớn.
Nhìn bộ dạng của Lưu Đống Lưu và các trưởng bối, bọn họ cứ như là vừa thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, rất nhanh, các vị trưởng bối đó nhìn nhau, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra một chút ngưng đọng.
Lại nhìn qua Trịnh Tiểu Nhu vẫn đang cúi đầu ăn cơm, cô ấy thì lại không có gì biến đổi.
Ngược lại là Lưu Mộng Y, giật mình nói:
- Đã chết rồi?
- Mọi người cứ tiếp tục ăn nhé.
Lưu Đống Lưu đứng lên đi về phía thư phòng.
Lưu Đống Vũ, Lưu Đống Hùng và Lưu Vũ Lộ cũng đi theo sau.
Diệp Trạch Đào ngay từ đầu đã có một số ý nghĩ, cái chết của Huỳnh Lăng lần này, có thể sinh ra ảnh hưởng gì lớn đến Lưu gia không nhỉ?
Diệp Trạch Đào biết rằng việc mình sẽ trở thành con rể Lưu gia đã không còn là vấn đề lo ngại quá lớn. Hắn cũng đã phân tích qua tình hình này, đối với Lưu gia mà nói, có được một con rể giống như mình, là một lợi ích lớn đối với gia đình họ, ít nhất là có thể kéo thế lực của Điền Lâm Hỉ về phía họ.
Hôm nay Diệp Trạch Đào không thấy Lưu Vũ Giang xuất hiện, cũng có nghe Lưu Mộng Y nói qua, từ sau khi Lưu Vũ Giang và Huỳnh Lăng gây ra việc như thế, thì thái độ làm người của cô ta liền có vẻ khiêm tốn hơn, cô ta vốn đã có gia đình, nhưng người Vi gia lại không mong gặp cô ta, nên cô ta đã dọn ra ở trong một vila đã mua từ trước, rất ít khi trở về.
Lưu Vũ Giang và Vi Hoành Lâm chồng của cô ta đã đường ai nấy đi. Nghe nói người Lưu gia còn phát hiện cô và tên Huỳnh Lăng kia hiện giờ thường xuyên đi cùng với nhau, có vẻ rất là thân mật.
Bữa cơm này đã có chút mất tự nhiên !
Diệp Trạch Đào đương nhiên hiểu được cái quan trọng của tin tức này, Lưu Vũ Giang và Huỳnh Lăng kia hiện đang còn âm thầm qua lại, bây giờ Huỳnh Lăng đột nhiên bị giết, rốt cuộc ai là người có động cơ như vậy đây?
Người đầu tiên có tình nghi chính là thằng ranh Vi Chính Quang .
Thấy những trưởng bối đều đã rời khỏi, Lưu Vĩ liền sôi nổi hẳn, cười nói:
- Việc này rốt cục cũng xong, tên Huỳnh Lăng chết tiệt, đã làm cho tôi cứ ở trong vòng lẩn quẩn không ngẩng đầu lên nổi!
Khi nhìn thoáng qua Trịnh Tiểu Nhu, Lưu Vĩ đột nhiên nhớ đến Trịnh Tiểu Nhu và Lưu Vũ Giang xem như cũng là người một nhà, nên cười gượng hai tiếng.
Trịnh Tiểu Nhu sách túi sách lên nói:
- Tôi đi đây.
Cũng không nhìn Diệp Trạch Đào, bước đi thẳng ra ngoài.
Diệp Trạch Đào nghĩ đến nếu Vi Chính Quang đã động thủ với Huỳnh Lăng, thì có lẽ lúc nào đó Trịnh Tiểu Nhu cũng sẽ gặp nguy hiểm, cũng mặc kệ mọi người có suy nghĩ gì, liền nói với Trịnh Tiểu Nhu:
- Cô phải cẩn thận!
Trịnh Tiểu Nhu xoay người nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, khẽ gật đầu một cái.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy trước khi cô ra khỏi cửa đã rút di động ra gọi một cuộc điện thoại, biết có thể cô đã có sự sắp xếp.
Trịnh Tiểu Nhu cũng là một người khôn khéo, sự nhắc nhở của mình chắc chắn sẽ khiến cô coi trọng việc này hơn.
Vẻ mặt Lưu Mộng Y cũng không có thay đổi gì quá lớn.
Lưu Vĩ nhìn nhìn vào mặt Lưu Mộng Y, lại nhìn nhìn Diệp Trạch Đào, trong ánh mắt tỏ vẻ lấy làm lạ.
Nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu rời khỏi, Lưu Vĩ nói vói Lưu Mộng Y:
- Mọi người đoán xem rất có khả năng là Vi Chính Quang đã cho người làm việc này.
Diệp Trạch Đào cũng có cảm giác như vậy, trong số những người thật sự có động cơ này, ngoài Vi Chính Quang ra, người của Vi gia dám chắc cũng bị tình nghi.
Rốt cuộc là ai đã giết Huỳnh Lăng đây?
- Sát thủ nha nội (con ông cháu cha), nói thật nhá, Ninh Hải các cậu thật sự là quá nhiều trò đấy. Người nào đến Ninh Hải đều xảy ra chuyện, chắc là tôi không dám đến Ninh Hải nữa rồi!
Lưu Vĩ dùng khuỷu tay thúc nhẹ Diệp Trạch Đào một cái. Thằng ranh này giờ đây cứ xưng hô Diệp Trạch Đào là sát thủ nha nội .
- Ninh Hải vẫn yên ổn đoàn kết mà .
Diệp Trạch Đào nói.
Lưu Vĩ liền phá lên cười, nói:
- Lần này bộ máy Tỉnh ủy Ninh Hải lại phải điều chỉnh lại, ta xem, lại sẽ có người nào đến đó để gặp hạn đây!
Ăn cơm xong, Lưu Mộng Y cùng Diệp Trạch Đào đi dạo trong thủ đô.
- Trạch Đào, tình hình Lưu gia hiện nay rất phức tạp, nếu như quả thật là Vi Chính Quang đã gây ra mọi việc, anh nói sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?
Cô ấy lúc này lại không quan tâm chuyện của Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu, ngược lại là đang nảy sinh cảm giác lo lắng đối với tình hình của Lưu gia.
Diệp Trạch Đào cũng đang suy xét đến vấn đề này, lắc lắc đầu nói:
- Việc này thật sự là khó nói, nếu như quả thật là như vậy, thì Vi Chính Quang sẽ gặp chuyện không may. Đến lúc đó, sẽ có liên đới, Vi gia sẽ có cái nhìn đối với cô cả của em, mâu thuẫn có thể sẽ tiến thêm một bước cao hơn, còn nữa, chẳng lẽ cha của Huỳnh Lăng lại bỏ qua?
Lưu Mộng Y nói:
- Em thấy mấu chốt vẫn là ở Tạ gia. Gặp được cơ hội như vậy, rất có thể sẽ đem chuyện của cô cả rêu rao không kiêng nể, tới lúc đó, cô cả xem như là tiêu rồi!
- Cũng không nên xem thường Vi gia, Vi Hoành Thạch hiện nay là phó Chủ nhiệm văn phòng trung ương, chuyện của cô cả em đối với gã mà nói chính là một chuyện làm mất mặt, gã có thể dằn xuống cơn giận này sao?
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói.
Lưu gia này thật sự là không ít rắc rối!
Diệp Trạch Đào phát hiện từ khi mình dính vào Lưu gia, thật đúng là cứ một việc lại nối tiếp một việc phát sinh
Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa đi dạo, thật ra dáng như một cặp tình nhân,
- Đúng rồi, Trạch Đào, em cảm thấy cái cô Phổ Lệ Tiên kia ở xã các anh cũng khá lắm, rất có năng lực, chẳng qua là cô ấy không có cơ hội mà thôi. Em có một ý nghĩ, theo sau sự phát triển của anh, dù sao anh cũng phải có hậu thuẫn kinh tế của riêng mình mới được, em dự tính kế hoạch lập ra một công ty độc lập, do anh tiến hành nắm giữ, đào tạo thêm một chút cho Phổ Lệ Tiên, để cô đứng ra hoạt động giúp anh, anh thấy thế nào?
Không thể không nói, Lưu Mộng Y này luôn một lòng suy tính cho Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói:
- Việc này để lúc khác hãy bàn bạc, nhưng, việc đào tạo thêm vài nhân tài thì là việc nên làm, cô ấy là một, ngoài ra, còn tên Quân Tử kia cũng khá, em giúp anh đào tạo hai người này nhé.
Lưu Mộng Y nói:
- Quân Tử đúng là rất trung thành với anh, người này cũng khá, ngoài ra, gần đây Quân Tử cũng kéo không ít chiến hữu của gã vào giúp gã , em cảm thấy gã hình như đang có ý định gây dựng nên một thế lực!
Diệp Trạch Đào giật mình, mình thật sự bận đến nỗi không dòm ngó đến việc làm của Quân Tử.
Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y nói:
- Anh yên tâm, em đã cho người âm thầm tra xét, những người đó đều là người cùng trong Tổng đội đặc chủng với Quân Tử. Sau khi xuất ngũ , đều không tìm được một công việc tốt, lúc này Quân Tử mới triệu tập bọn họ lại với nhau, có một nhóm người như vậy giúp anh xử lý công ty, em tin rằng sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Diệp Trạch Đào nói:
- Công ty thu mua dược liệu của Quân Tử hiện nay làm rất khá, may mà có em !
- Anh còn khách khí với em!
Lưu Mộng Y trề môi một cái.
Diệp Trạch Đào liền đưa tay ôm lấy Lưu Mộng Y nói:
- Có thể lấy được em, anh đoán chắc kiếp trước đã gõ đến hỏng không ít mõ!
Lưu Mộng Y nghe vậy trong lòng thấy ngọt lịm nói:
- Em không cần biết anh làm gì, trong lòng mãi mãi phải luôn có em.
Những lời nói tình tứ này của con gái khiến cho lòng Diệp Trạch Đào càng thêm yêu thương.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Trạch Đào lấy điện thoại ra, thì thấy là do Trịnh Tiểu Nhu gọi đến.
Lưu Mộng Y cũng thấy, sắc mặt có chút khó coi, liền mạnh tay bấu Diệp Trạch Đào một cái.
Diệp Trạch Đào cười gượng, cái cô Trịnh Tiểu Nhu này, lúc này mà gọi điện thoại gì chứ!
Điện thoại gọi thông, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Trạch Đào, các người mau trở về Lưu gia một chút, xảy ra chuyện rồi!
Lưu Mộng Y cũng đứng kế bên đang nghe điện thoại.
Nghe Lưu gia lại xảy ra chuyện, cô cũng giật thót người.
Nhìn Diệp Trạch Đào cầm điện thoại mà ngẩn người ra, Lưu Mộng Y nói:
- Mau về xem xem.
Hai người ra đây đi tản bộ, sau khi nhận được điện thoại, chỉ có thể gọi một chiếc taxi chạy vội về.
Đi vào nhà Lưu gia, hai người liền nhìn thấy bầu không khí Lưu gia có chút căng thẳng, ngay cả tên Lưu Vĩ kia cũng tỏ ra rất nghiêm túc.
- Chuyện gì thế này?
Lưu Mộng Y hỏi.
Tất cả mọi người đều không nói lời nào.
Diệp Trạch Đào thấy đây là việc của Lưu gia, mình vẫn không tiện nhúng tay vào, bèn nói:
- Tôi vào trong đây.
Nói xong liền bước vào phòng của Lưu Mộng Y.
Đóng cửa xong, Diệp Trạch Đào nghiêng người tựa vào giường.
Xem ra cái chết của Huỳnh Lăng đối với Lưu gia mà nói là một chuyện lớn!
Khi nghĩ những ảnh hưởng mà việc này sẽ gây ra, Diệp Trạch Đào phát hiện Lưu gia càng ngày càng có vấn đề.
Một đại gia tộc như vậy, mất đi người chống đỡ đại cục, thật sự là sẽ nảy sinh vấn đề!
Qua một lúc lâu, lúc Diệp Trạch Đào sắp đi vào giấc ngủ, Lưu Mộng Y bước vào với muôn trùng tâm sự.
Nhìn thấy bộ dạng của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào nói:
- Sao vậy?
- Trạch Đào, sự việc đã có chút phức tạp. Cái chết của Huỳnh Lăng đích thật là do Vi Chính Quang đã bí mật về nước dùng tiền thuê hung thủ giết người. Sau khi Huỳnh Lăng chết, hung thủ giết người kia đã mau chóng bị bắt, khi cảnh sát đi đến khách sạn Vi Chính Quang đang ở, Vi Chính Quang đã nổ súng tự sát!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn Lưu Mộng Y, Vi Chính Quang đã chết như vậy sao!
- Còn có một chuyện, giống như vậy Vi Chính Quang cũng mua hung thủ định giết Trịnh Tiểu Nhu, kết quả tên hung thủ kia bị người mà Trịnh gia đã âm thầm phái ra bảo vệ Trịnh Tiểu Nhu bắt được.
Nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Cũng may anh đã nhắc nhở Trịnh Tiểu Nhu, cô ấy mới đi sắp xếp mọi việc, nhờ vậy mới không gặp chuyện không may, Trịnh gia rất tức giận!
Cái chết của Vi Chính Quang tuy rằng làm cho người ta giật mình, nhưng, nghĩ kỹ lại cảm nhận của Vi Chính Quang, đối với sự tự sát của gã Diệp Trạch Đào cũng có cơ sở lý giải, mẹ của gã và Huỳnh Lăng đã làm ra những chuyện như vậy, tuy rằng không có chứng cớ về vợ của gã, nhưng, cũng đoán ra đã xảy ra quan hệ với mình. Hai chuyện cùng lúc xảy ra, một gã công tử bột vô cùng kiêu ngạo như vậy thì làm sao có thể chịu được đả kích này, giết tình nhân của mẹ, đồng thời cũng định giết Trịnh Tiểu Nhu, tên Vi Chính Quang này đã hạ quyết tâm muốn giết chết hai người phụ nữ có quan hệ với gã đấy mà!
Nhìn Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y nói:
- Mọi chuyện đã trở nên phức tạp! Tuy nhiên, theo giải thích, Vi Chính Quang không có sự sắp đặt nào khác!
Diệp Trạch Đào biết rằng sự sắp đặt khác mà Lưu Mộng Y nhắc đến là chỉ việc đối phó với mình, việc này Diệp Trạch Đào có nghĩ qua, Vi Chính Quang chưa có thời gian nghĩ đến việc đối phó với mình, bây giờ gã đã tiêu rồi, mình cũng an toàn .
Đích thực là đã làm cho phức tạp lên, đầu tiên là danh tiếng của Lưu gia sẽ mất hết, ít nhất là danh tiếng của Lưu Vũ Giang đã không còn, tiếp theo chính là sự bất mãn cực độ của Vi gia đối với Lưu gia chắc chắn sẽ bùng nổ, Vi gia và Lưu gia xem như trở mặt , mất đi đứa con, Vi gia còn có thể dễ dàng tha thứ cho Lưu Vũ Giang và lại trở thành người một nhà với họ sao?
Còn nữa là sau khi Trịnh gia đã biết chuyện Vi Chính Quang thuê hung thủ giết người, có thể sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa hay không đây?
Sự thay đổi thái độ của Trịnh gia, đối với Lưu gia mà nói chính là một vết thương nặng, nếu chẳng may Trịnh gia cũng đứng vào phía đối lập, liệu Lưu gia còn có thể trụ vững sao?
Thật sự là quá phức tạp!
Diệp Trạch Đào phát hiện đầu óc của mình không còn đủ dùng nữa rồi, việc này đã kéo theo quá nhiều liên lụy.
Khó trách các trưởng bối của Lưu gia đều nghiêm túc như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.