Chương 962: Nguyệt Lan tặng cho anh
Hồng Mông Thụ
31/12/2013
Gần đây giới truyền thông khá là phấn khích, đầu tiên là khu kinh tế mới Giáp Hà có hơn mười tỷ tiền đầu tư, thêm vào đó là việc mâu thuẫn giữa Vu Chi Hán và Diệp Trạch Đào, tạo ra một trận loạn chiến, bây giờ lại thấy một doanh nghiệp đến, doanh nghiệp kỹ thuật điện quang, họ phát hiện ra rằng khu Giáp Hà này chính là vùng đất mà họ có thể không ngừng khai thác tin tức.
Nếu như nói khi mới bắt đầu, những ký giả, phóng viên của giới truyền thông đến đây chỉ là để nhìn mặt mũi của Dương Thăng Hải, thì hiện nay những phóng viên đến khu Giáp Hà này ngày một nhiều, mọi người đua nhau chạy đến khu kinh tế Giáp Hà với mong muốn đào bới, khai thác được nhiều tin tức hơn nữa.
Tỉnh Cam Ninh từ trước đến nay chưa bao giờ náo nhiệt như thế, càng ngày càng có nhiều người chen chân đến khu Giáp Hà, trong con mắt của các thương gia, khu kinh tế mới Giáp Hà trở thành vùng đất tràn đầy tiềm năng thương mại, đối với những người hi vọng tìm kiếm cơ hội nơi này có một sức hấp dẫn cực lớn.
Dương Thăng Hải rõ ràng trở thành người nở mày nở mặt nhất, gần đây giới báo chí đều đưa tin về tình hình của Dương Thăng Hải, nhận định rằng ông ta là người có tinh thần khai phá, đóng vai trò to lớn trong quá trình phát triển của tỉnh Cam Ninh.
Đương nhiên đây chỉ là quan điểm của giới báo chí truyền thông mà thôi, nắm chính xác tình hình nội bộ chỉ có một vài người cấp trên. Mọi người đều biết, có được sự phát triển này tất cả đều là nhờ công sức của người thanh niên trẻ tuổi Diệp Trạch Đào.
Đám người ở Tỉnh ủy Cam Ninh cũng đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của khu kinh tế này, đặc biệt Diệp Trạch Đào trở thành tâm điểm chú ý của đám người này. Theo đà phát triển của khu kinh tế mới Giáp Hà, cục diện chính trị của tỉnh Cam Ninh cũng có nhiều thay đổi, sự bình ổn chính trị của Tỉnh Cam Ninh đã có sự thay đổi nhẹ nhàng.
Đối với những lời khoa trương, khoác lác của Dương Thăng Hải, đội ngũ lãnh đạo của tỉnh Cam Ninh có vẻ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cho Diệp Trạch Đào nảy sinh thái độ cảnh giác cao độ.
Ngồi đó nghe Dương Thăng Hải và Phổ Lệ Tiên nói chuyện, Diệp Trạch Đào cố ý hạ thấp bản thân mình một chút.
Diệp Trạch Đào biết rằng bản thân hắn là người phụ trách công việc ở khu Giáp Hà này, cho dù Dương Thăng Hải có tỏa sáng thế nào thì thành tích của hắn vẫn đứng đầu, cũng chẳng cần thiết phải đòi hỏi cái này cái kia.
Diệp Trạch Đào coi trọng hơn cả vẫn là những ủy viên thường vụ Tỉnh ủy của tỉnh Cam Ninh này, những kẻ này trước mắt không có động tĩnh gì nhưng không được khinh thường, vì ta không thể biết được rằng bước tiếp theo họ sẽ giở trò gì.
Diệp Trạch Đào làm càng nhiều việc càng phải suy xét thấu đáo đến mọi mặt của vấn đề, không thể để những cái lợi trước mắt mê hoặc, không thể để những thứ trước mắt làm mình mờ mắt.
Ngồi đó, mặt Diệp Trạch Đào tươi cười, điệu bộ chú ý lắng nghe, thực chất trong lòng hắn đang nghĩ cần phải bỏ chút thời gian đi gặp Trần Đại Tường trao đổi một chút.
Bên cạnh Dương Thăng Hải, Trần Đại Tường cũng đang tỏ vẻ tươi cười. Diệp Trạch Đào cảm thấy rằng so với Dương Thăng Hải thì Trần Đại Tường vẫn khôn khéo, lanh lợi hơn phần nào.
Lão già này!
Đàm phán song phương kết thúc rất nhanh, sau khi cuộc họp giải tán, Phổ Lệ Tiên đến trước mặt Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch Diệp, có một vài việc cụ thể tôi muốn nói chuyện riêng với anh, khi nào anh có thời gian rảnh?
Ngay trước mặt Dương Thăng Hải nói những lời như vậy, Dương Thăng Hải liền mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của cậu chính là đón tiếp Phổ tổng cho thật chu đáo.
Diệp Trạch Đào mỉm cười trả lời Phổ Lệ Tiên:
- Bí thư Dương đã lên tiếng rồi, không có thời gian cũng phải có thời giờ, hơn nữa, nhiệm vụ chủ yếu của ngày hôm nay là đón tiếp quý vị, Phổ tổng, xin mời.
Hai người rất nhanh đi đến căn phòng tổng thống của Phổ Lệ Tiên.
Phổ Lệ Tiên đến đây với tư cách là người đại diện cho một tập đoàn, tư cách rất cao quý, phòng tổng thống của tỉnh Cam Ninh cũng chỉ là cái tên gọi, dĩ nhiên không thể đáp ứng được những tiêu chuẩn của phòng tổng thống thật sự, thế nhưng bên trong phòng thật sự cũng rất tiện nghi.
Phổ Lệ Tiên hiện nay ở một căn phòng như thế cũng là lẽ tự nhiên, Diệp Trạch Đào chợt thấy vui mừng, khả năng thích nghi người đàn bà này rất tốt.
Đi vào trong phòng, sau khi đuổi hết mọi người ra khỏi phòng, Phổ Lệ Tiên cười nói:
- Diễn kịch lần này mệt chết đi được, bây giờ thì tốt rồi, thầy giáo Diệp, anh thấy biểu hiện ngày hôm nay của tôi thế nào?
Thay đổi điệu bộ tao nhã kiêu sa ban nãy, Phổ lệ Tiên tự nhiên ngồi vào ghế sa lon trong phòng khách.
Diệp Trạch Đào cười đáp:
- Tôi thật sự không nhận ra cô!
- Thế nào, tôi biểu hiện cũng không tệ đúng không?
Thấy ánh mắt Phổ Lệ Tiên trao cho mình, Diệp Trạch Đào cũng ngồi xuống nói:
- Hèn chi Mộng Y bọn họ không ngừng khen cô có thể ứng biến trong các tình huống, quả nhiên không sai. Cô trưởng thành nhanh thật!
Phổ Lệ Tiên cười đắc ý:
- Có sự khen ngợi của anh, tôi càng có lòng tự tin hơn rồi!
Diệp Trạch Đào đáp:
- Lần này công ty của các cô đến đây có tình hình gì cứ trực tiếp đề xuất với bí thư Dương, tin rằng sự hỗ trợ đối với tỉnh Cam Ninh sẽ ngày một lớn!
- Cái này tổng giám đốc Trịnh đã từng nói qua rồi.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
Phổ Lệ Tiên cười đáp:
- Thầy giáo Diệp, tôi thật không ngờ anh thăng tiến nhanh như vậy, đã leo đến chức chủ tịch thành phố rồi! Nghĩ lại quãng thời gian khi anh còn ở thôn Xuân Trúc tôi vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. Nếu như không nhờ những lời nói của anh, tôi bây giờ có lẽ vẫn đang ở thôn cho heo ăn thôi!
Nói tới đây, mắt của Phổ Lệ Tiên rớm lệ.
Vốn dĩ đã rất mỹ miều, lúc này đôi mắt lại đỏ hoe, bộ dạng của Phổ Lệ Tiên khiến cho người khác động lòng thương.
Nhìn bộ dạng đó của Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào lặng người đi, trong lòng chợt nghĩ, người đàn bà xinh đẹp như thế sao lại có thể đưa cho Thôi Đại Thạch cơ chứ?
Từ trước tới giờ, Phổ Lệ Tiên luôn coi Diệp Trạch Đào là ân nhân của mình, nếu như không có sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào, vận mệnh của bản thân mình sẽ không thể có sự chuyển biến lớn như thế!
Bây giờ nhìn thấy Diệp Trạch Đào, giống như gặp người thân thích ruột thịt vậy, tình cảm bị đèn nén bấy lâu nay được dịp bộc lộ ra ngoài, cô ứa nước mắt.
Nhìn thấy điệu bộ như vậy của Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào mỉm cười đáp:
- Điều mấu chốt vẫn là năng lực của bản thân cô, tôi tin rằng cô còn đi xa hơn nữa!
- Thầy Diệp, hay tôi học Nguyệt Lan gọi anh là thầy giáo Diệp, cho dù anh làm chức quan to đến đâu, tôi vẫn thích gọi thầy là thầy giáo Diệp, thầy là người đã làm thay đổi cuộc sống của gia đình chúng tôi!
- Chỉ là cách xưng hô thôi mà, tôi cũng rất thích được gọi là thầy giáo Diệp.
Diệp Trạch Đào hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ở thôn Xuân Trúc trước đây, hắn có đôi chút xúc động.
- Thầy Diệp, tôi biết chức quan của thầy sẽ ngày càng lớn, việc mà tôi có thể giúp anh ngày một ít đi, tôi chỉ muốn nói cho thầy biết, bất kể khi nào, chỉ cần thầy nói một tiếng, Phổ Lệ Tiên tôi đây lên cho dù phải núi cao, xuống biển lửa tôi cũng dám làm!
Điều này biểu thị tấm lòng trung thành của Phổ Lệ Tiên đối với Diệp Trạch Đào!
Nhìn Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu. Phổ Lệ Tiên cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, chẳng trách Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu tin tưởng cô ta như vậy!
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng không biết nên nói điều gì, chỉ biết nhìn Phổ Lệ Tiên đáp:
- Tất cả đều phải nhìn về phía trước! Cô có sự thay đổi lớn như thế này tôi cũng rất vui mừng!
Nói chuyện một lúc, Phổ Lệ Tiên cười đáp:
- Nguyệt Lan gửi tôi mang đến tặng anh một món quà.
Thôi Nguyệt Lan muốn tặng quà cho mình?
- Tôi đây bận bịu nhiều, không quan tâm đến chúng được nhiều, chỉ biết rằng lũ trẻ sắp phải thi đại học rồi nhỉ!
- Lũ trẻ đi học tuổi có hơi lớn chút, bây giờ cả hai đứa đang nỗ lực chuẩn bị cho kỳ thi đại học, chỉ mấy tháng nữa là thi đại học rồi!
Diệp Trạch Đào thở dài nói:
- Trẻ con ở nông thôn đa phần đều đến trường muộn, lúc học không chăm chỉ!
Nếu như không có sự giúp đỡ của bản thân mình, rất có thể bây giờ Thôi Nguyệt Lan vẫn còn đang ở thôn, biết đâu còn đi lấy chồng rồi cũng nên!
Diệp Trạch Đào khẽ thở dài, sau khi mình đến thôn Xuân Trúc, thật đúng là đã thay đổi cuộc sống của rất nhiều đứa trẻ!
Phổ Lệ Tiên cười đáp:
- Nguyệt Lan và Ngọc Tiên, hai đứa bé này cũng rất giỏi, hiện nay trên lớp chúng cũng đứng thứ nhất, thứ nhì, thầy giáo cũng nói, chúng thi vào trường điểm thì cũng không gặp bất cứ khó khăn gì!
Nghĩ đến chuyện hai cô bé ganh đua nhau, Diệp Trạch Đào tươi cười.
Lúc này, Phổ Lệ Tiên mở chiếc rương của cô lấy từ trong rương ra một hộp bọc giấy, bên ngoài kết hình trái tim cười đưa cho Trạch Đào:
- Đây là món quà mà Nguyệt Lan và Ngọc Tiên tự tay làm ra!
Khi nói xong câu này, Phổ Lệ Tiên nhìn khóe miệng Diệp Trạch Đào có một nét cười rất đặc biệt, cô nói:
- Anh về từ từ xem đi nhé! Đã rất lâu rồi anh không gặp chúng rồi đấy nhỉ?
Món quà này chắc là rất tinh tế, cũng không biết là vì sao, ngay lúc này mở ra cũng không tiện, Diệp Trạch Đào cười đáp:
- Hồi tưởng lại quãng thời gian dạy hai học sinh, mọi chuyện dường như vẫn đang hiện diện ngay trước mắt, vậy mà nhanh thật, hai cô bé đã chuẩn bị thi đại học rồi!
- Đúng vậy, bọn chúng cũng không còn nhỏ nữa!
Từ trước tới nay, Phổ Lệ Tiên luôn coi Diệp Trạch Đào là con rể của mình, nhìn thấy Diệp Trạch Đào phong thái ngày càng trưởng thành, trong lòng càng cảm thấy thỏa mãn, cô nói:
- Chỉ cần bọn trẻ được học hành, tôi đã hạ quyết tâm phải bồi dưỡng chúng thành người!
Diệp Trạch Đào đáp:
- Trải qua một thời gian phát triển, bây giờ cuộc sống của người dân thôn Xuân Trúc đã được cải thiện nhiều rồi, chắc không còn tình trạng trẻ em thất học nữa chứ?
- Đúng vậy, bây giờ đã thay đổi rồi, cuộc sống của mọi người đều tốt lên, lần trước về thăm quê còn nghe mọi người nhắc đến anh, nếu không có sự xuất hiện của anh thì thôn Xuân Trúc không thể có sự thay da đổi thịt như vậy, gia cảnh nhà Ngọc Tiên cũng rất tốt.
Diệp Trạch Đào vui vẻ đáp:
- Lần trước khi đến khu đó cũng chỉ là xem xét, tìm hiểu qua tình hình của khu vực đó rồi đi, chứ cũng không nghiên cứu cụ thể tình hình ở đó, tin rằng sau vài năm nữa nơi đó sẽ ngày càng phát triển tốt hơn!
Nghĩ đến xã Xuân Trúc cũng nhờ tay mình mà phát triển nhanh được như vậy, Diệp Trạch Đào cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Phổ Lệ Tiên cười đáp:
- Bây giờ nhà nào cũng đều nhà cao cửa rộng, tình hình xây dựng và phát triển khu kinh tế mới tiến hành rất tốt!
Nói xong liền nói với Diệp Trạch Đào về tình hình của những hộ gia đình đặc biệt khó khăn trước kia, những hộ gia đình nghèo này hiện nay đều có cuộc sống rất tốt.
Sau một hồi nói chuyện đó, Phổ Lệ Tiên nói:
- Cả hai đứa trẻ bây giờ đều có điện thoại, gần đây học tập bận quá, bọn chúng nói không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh, muốn đem đến cho anh một bất ngờ.
Diệp Trạch Đào cười đáp:
- Dựa trên thành tích của hai đứa, thi vào trường đại học nổi tiếng có lẽ là không có vấn đề gì khó khăn đúng không?
- Lần này bọn chúng nói rồi, muốn thi đại học ở thành phố, nói là anh thường xuyên về thành phố, học ở đó có thể thường xuyên gặp được anh.
Diệp Trạch Đào vui mừng đáp:
- Có thể học đại học ở thành phố là chuyện rất tốt, đến lúc đó cô bảo Mộng Y sắp xếp một chút, nhất định phải thu xếp việc học của bọn chúng cho thật tốt.
Chỉ vào món quà, Phổ Lệ Tiên nói một cách có thâm ý:
- Thầy giáo Diệp, anh cũng biết cách nghĩ của con bé Nguyệt Lan rồi đó, nó ý à, đã muốn làm việc gì thì sống chết cũng nhất định phải làm cho bằng được. Con trẻ tự có quyết định của nó, người làm mẹ như tôi cũng chỉ biết ủng hộ mà thôi!
Diệp Trạch Đào nhìn Phổ Lệ Tiên, Phổ Lệ Tiên mỉm cười đáp:
- Thầy giáo Diệp, tôi giao bọn trẻ cho anh!
Chuyện này!
Diệp Trạch Đào bóp trán nghĩ ngợi!
Nếu như nói khi mới bắt đầu, những ký giả, phóng viên của giới truyền thông đến đây chỉ là để nhìn mặt mũi của Dương Thăng Hải, thì hiện nay những phóng viên đến khu Giáp Hà này ngày một nhiều, mọi người đua nhau chạy đến khu kinh tế Giáp Hà với mong muốn đào bới, khai thác được nhiều tin tức hơn nữa.
Tỉnh Cam Ninh từ trước đến nay chưa bao giờ náo nhiệt như thế, càng ngày càng có nhiều người chen chân đến khu Giáp Hà, trong con mắt của các thương gia, khu kinh tế mới Giáp Hà trở thành vùng đất tràn đầy tiềm năng thương mại, đối với những người hi vọng tìm kiếm cơ hội nơi này có một sức hấp dẫn cực lớn.
Dương Thăng Hải rõ ràng trở thành người nở mày nở mặt nhất, gần đây giới báo chí đều đưa tin về tình hình của Dương Thăng Hải, nhận định rằng ông ta là người có tinh thần khai phá, đóng vai trò to lớn trong quá trình phát triển của tỉnh Cam Ninh.
Đương nhiên đây chỉ là quan điểm của giới báo chí truyền thông mà thôi, nắm chính xác tình hình nội bộ chỉ có một vài người cấp trên. Mọi người đều biết, có được sự phát triển này tất cả đều là nhờ công sức của người thanh niên trẻ tuổi Diệp Trạch Đào.
Đám người ở Tỉnh ủy Cam Ninh cũng đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của khu kinh tế này, đặc biệt Diệp Trạch Đào trở thành tâm điểm chú ý của đám người này. Theo đà phát triển của khu kinh tế mới Giáp Hà, cục diện chính trị của tỉnh Cam Ninh cũng có nhiều thay đổi, sự bình ổn chính trị của Tỉnh Cam Ninh đã có sự thay đổi nhẹ nhàng.
Đối với những lời khoa trương, khoác lác của Dương Thăng Hải, đội ngũ lãnh đạo của tỉnh Cam Ninh có vẻ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cho Diệp Trạch Đào nảy sinh thái độ cảnh giác cao độ.
Ngồi đó nghe Dương Thăng Hải và Phổ Lệ Tiên nói chuyện, Diệp Trạch Đào cố ý hạ thấp bản thân mình một chút.
Diệp Trạch Đào biết rằng bản thân hắn là người phụ trách công việc ở khu Giáp Hà này, cho dù Dương Thăng Hải có tỏa sáng thế nào thì thành tích của hắn vẫn đứng đầu, cũng chẳng cần thiết phải đòi hỏi cái này cái kia.
Diệp Trạch Đào coi trọng hơn cả vẫn là những ủy viên thường vụ Tỉnh ủy của tỉnh Cam Ninh này, những kẻ này trước mắt không có động tĩnh gì nhưng không được khinh thường, vì ta không thể biết được rằng bước tiếp theo họ sẽ giở trò gì.
Diệp Trạch Đào làm càng nhiều việc càng phải suy xét thấu đáo đến mọi mặt của vấn đề, không thể để những cái lợi trước mắt mê hoặc, không thể để những thứ trước mắt làm mình mờ mắt.
Ngồi đó, mặt Diệp Trạch Đào tươi cười, điệu bộ chú ý lắng nghe, thực chất trong lòng hắn đang nghĩ cần phải bỏ chút thời gian đi gặp Trần Đại Tường trao đổi một chút.
Bên cạnh Dương Thăng Hải, Trần Đại Tường cũng đang tỏ vẻ tươi cười. Diệp Trạch Đào cảm thấy rằng so với Dương Thăng Hải thì Trần Đại Tường vẫn khôn khéo, lanh lợi hơn phần nào.
Lão già này!
Đàm phán song phương kết thúc rất nhanh, sau khi cuộc họp giải tán, Phổ Lệ Tiên đến trước mặt Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch Diệp, có một vài việc cụ thể tôi muốn nói chuyện riêng với anh, khi nào anh có thời gian rảnh?
Ngay trước mặt Dương Thăng Hải nói những lời như vậy, Dương Thăng Hải liền mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của cậu chính là đón tiếp Phổ tổng cho thật chu đáo.
Diệp Trạch Đào mỉm cười trả lời Phổ Lệ Tiên:
- Bí thư Dương đã lên tiếng rồi, không có thời gian cũng phải có thời giờ, hơn nữa, nhiệm vụ chủ yếu của ngày hôm nay là đón tiếp quý vị, Phổ tổng, xin mời.
Hai người rất nhanh đi đến căn phòng tổng thống của Phổ Lệ Tiên.
Phổ Lệ Tiên đến đây với tư cách là người đại diện cho một tập đoàn, tư cách rất cao quý, phòng tổng thống của tỉnh Cam Ninh cũng chỉ là cái tên gọi, dĩ nhiên không thể đáp ứng được những tiêu chuẩn của phòng tổng thống thật sự, thế nhưng bên trong phòng thật sự cũng rất tiện nghi.
Phổ Lệ Tiên hiện nay ở một căn phòng như thế cũng là lẽ tự nhiên, Diệp Trạch Đào chợt thấy vui mừng, khả năng thích nghi người đàn bà này rất tốt.
Đi vào trong phòng, sau khi đuổi hết mọi người ra khỏi phòng, Phổ Lệ Tiên cười nói:
- Diễn kịch lần này mệt chết đi được, bây giờ thì tốt rồi, thầy giáo Diệp, anh thấy biểu hiện ngày hôm nay của tôi thế nào?
Thay đổi điệu bộ tao nhã kiêu sa ban nãy, Phổ lệ Tiên tự nhiên ngồi vào ghế sa lon trong phòng khách.
Diệp Trạch Đào cười đáp:
- Tôi thật sự không nhận ra cô!
- Thế nào, tôi biểu hiện cũng không tệ đúng không?
Thấy ánh mắt Phổ Lệ Tiên trao cho mình, Diệp Trạch Đào cũng ngồi xuống nói:
- Hèn chi Mộng Y bọn họ không ngừng khen cô có thể ứng biến trong các tình huống, quả nhiên không sai. Cô trưởng thành nhanh thật!
Phổ Lệ Tiên cười đắc ý:
- Có sự khen ngợi của anh, tôi càng có lòng tự tin hơn rồi!
Diệp Trạch Đào đáp:
- Lần này công ty của các cô đến đây có tình hình gì cứ trực tiếp đề xuất với bí thư Dương, tin rằng sự hỗ trợ đối với tỉnh Cam Ninh sẽ ngày một lớn!
- Cái này tổng giám đốc Trịnh đã từng nói qua rồi.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
Phổ Lệ Tiên cười đáp:
- Thầy giáo Diệp, tôi thật không ngờ anh thăng tiến nhanh như vậy, đã leo đến chức chủ tịch thành phố rồi! Nghĩ lại quãng thời gian khi anh còn ở thôn Xuân Trúc tôi vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. Nếu như không nhờ những lời nói của anh, tôi bây giờ có lẽ vẫn đang ở thôn cho heo ăn thôi!
Nói tới đây, mắt của Phổ Lệ Tiên rớm lệ.
Vốn dĩ đã rất mỹ miều, lúc này đôi mắt lại đỏ hoe, bộ dạng của Phổ Lệ Tiên khiến cho người khác động lòng thương.
Nhìn bộ dạng đó của Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào lặng người đi, trong lòng chợt nghĩ, người đàn bà xinh đẹp như thế sao lại có thể đưa cho Thôi Đại Thạch cơ chứ?
Từ trước tới giờ, Phổ Lệ Tiên luôn coi Diệp Trạch Đào là ân nhân của mình, nếu như không có sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào, vận mệnh của bản thân mình sẽ không thể có sự chuyển biến lớn như thế!
Bây giờ nhìn thấy Diệp Trạch Đào, giống như gặp người thân thích ruột thịt vậy, tình cảm bị đèn nén bấy lâu nay được dịp bộc lộ ra ngoài, cô ứa nước mắt.
Nhìn thấy điệu bộ như vậy của Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào mỉm cười đáp:
- Điều mấu chốt vẫn là năng lực của bản thân cô, tôi tin rằng cô còn đi xa hơn nữa!
- Thầy Diệp, hay tôi học Nguyệt Lan gọi anh là thầy giáo Diệp, cho dù anh làm chức quan to đến đâu, tôi vẫn thích gọi thầy là thầy giáo Diệp, thầy là người đã làm thay đổi cuộc sống của gia đình chúng tôi!
- Chỉ là cách xưng hô thôi mà, tôi cũng rất thích được gọi là thầy giáo Diệp.
Diệp Trạch Đào hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ở thôn Xuân Trúc trước đây, hắn có đôi chút xúc động.
- Thầy Diệp, tôi biết chức quan của thầy sẽ ngày càng lớn, việc mà tôi có thể giúp anh ngày một ít đi, tôi chỉ muốn nói cho thầy biết, bất kể khi nào, chỉ cần thầy nói một tiếng, Phổ Lệ Tiên tôi đây lên cho dù phải núi cao, xuống biển lửa tôi cũng dám làm!
Điều này biểu thị tấm lòng trung thành của Phổ Lệ Tiên đối với Diệp Trạch Đào!
Nhìn Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu. Phổ Lệ Tiên cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, chẳng trách Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu tin tưởng cô ta như vậy!
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng không biết nên nói điều gì, chỉ biết nhìn Phổ Lệ Tiên đáp:
- Tất cả đều phải nhìn về phía trước! Cô có sự thay đổi lớn như thế này tôi cũng rất vui mừng!
Nói chuyện một lúc, Phổ Lệ Tiên cười đáp:
- Nguyệt Lan gửi tôi mang đến tặng anh một món quà.
Thôi Nguyệt Lan muốn tặng quà cho mình?
- Tôi đây bận bịu nhiều, không quan tâm đến chúng được nhiều, chỉ biết rằng lũ trẻ sắp phải thi đại học rồi nhỉ!
- Lũ trẻ đi học tuổi có hơi lớn chút, bây giờ cả hai đứa đang nỗ lực chuẩn bị cho kỳ thi đại học, chỉ mấy tháng nữa là thi đại học rồi!
Diệp Trạch Đào thở dài nói:
- Trẻ con ở nông thôn đa phần đều đến trường muộn, lúc học không chăm chỉ!
Nếu như không có sự giúp đỡ của bản thân mình, rất có thể bây giờ Thôi Nguyệt Lan vẫn còn đang ở thôn, biết đâu còn đi lấy chồng rồi cũng nên!
Diệp Trạch Đào khẽ thở dài, sau khi mình đến thôn Xuân Trúc, thật đúng là đã thay đổi cuộc sống của rất nhiều đứa trẻ!
Phổ Lệ Tiên cười đáp:
- Nguyệt Lan và Ngọc Tiên, hai đứa bé này cũng rất giỏi, hiện nay trên lớp chúng cũng đứng thứ nhất, thứ nhì, thầy giáo cũng nói, chúng thi vào trường điểm thì cũng không gặp bất cứ khó khăn gì!
Nghĩ đến chuyện hai cô bé ganh đua nhau, Diệp Trạch Đào tươi cười.
Lúc này, Phổ Lệ Tiên mở chiếc rương của cô lấy từ trong rương ra một hộp bọc giấy, bên ngoài kết hình trái tim cười đưa cho Trạch Đào:
- Đây là món quà mà Nguyệt Lan và Ngọc Tiên tự tay làm ra!
Khi nói xong câu này, Phổ Lệ Tiên nhìn khóe miệng Diệp Trạch Đào có một nét cười rất đặc biệt, cô nói:
- Anh về từ từ xem đi nhé! Đã rất lâu rồi anh không gặp chúng rồi đấy nhỉ?
Món quà này chắc là rất tinh tế, cũng không biết là vì sao, ngay lúc này mở ra cũng không tiện, Diệp Trạch Đào cười đáp:
- Hồi tưởng lại quãng thời gian dạy hai học sinh, mọi chuyện dường như vẫn đang hiện diện ngay trước mắt, vậy mà nhanh thật, hai cô bé đã chuẩn bị thi đại học rồi!
- Đúng vậy, bọn chúng cũng không còn nhỏ nữa!
Từ trước tới nay, Phổ Lệ Tiên luôn coi Diệp Trạch Đào là con rể của mình, nhìn thấy Diệp Trạch Đào phong thái ngày càng trưởng thành, trong lòng càng cảm thấy thỏa mãn, cô nói:
- Chỉ cần bọn trẻ được học hành, tôi đã hạ quyết tâm phải bồi dưỡng chúng thành người!
Diệp Trạch Đào đáp:
- Trải qua một thời gian phát triển, bây giờ cuộc sống của người dân thôn Xuân Trúc đã được cải thiện nhiều rồi, chắc không còn tình trạng trẻ em thất học nữa chứ?
- Đúng vậy, bây giờ đã thay đổi rồi, cuộc sống của mọi người đều tốt lên, lần trước về thăm quê còn nghe mọi người nhắc đến anh, nếu không có sự xuất hiện của anh thì thôn Xuân Trúc không thể có sự thay da đổi thịt như vậy, gia cảnh nhà Ngọc Tiên cũng rất tốt.
Diệp Trạch Đào vui vẻ đáp:
- Lần trước khi đến khu đó cũng chỉ là xem xét, tìm hiểu qua tình hình của khu vực đó rồi đi, chứ cũng không nghiên cứu cụ thể tình hình ở đó, tin rằng sau vài năm nữa nơi đó sẽ ngày càng phát triển tốt hơn!
Nghĩ đến xã Xuân Trúc cũng nhờ tay mình mà phát triển nhanh được như vậy, Diệp Trạch Đào cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Phổ Lệ Tiên cười đáp:
- Bây giờ nhà nào cũng đều nhà cao cửa rộng, tình hình xây dựng và phát triển khu kinh tế mới tiến hành rất tốt!
Nói xong liền nói với Diệp Trạch Đào về tình hình của những hộ gia đình đặc biệt khó khăn trước kia, những hộ gia đình nghèo này hiện nay đều có cuộc sống rất tốt.
Sau một hồi nói chuyện đó, Phổ Lệ Tiên nói:
- Cả hai đứa trẻ bây giờ đều có điện thoại, gần đây học tập bận quá, bọn chúng nói không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh, muốn đem đến cho anh một bất ngờ.
Diệp Trạch Đào cười đáp:
- Dựa trên thành tích của hai đứa, thi vào trường đại học nổi tiếng có lẽ là không có vấn đề gì khó khăn đúng không?
- Lần này bọn chúng nói rồi, muốn thi đại học ở thành phố, nói là anh thường xuyên về thành phố, học ở đó có thể thường xuyên gặp được anh.
Diệp Trạch Đào vui mừng đáp:
- Có thể học đại học ở thành phố là chuyện rất tốt, đến lúc đó cô bảo Mộng Y sắp xếp một chút, nhất định phải thu xếp việc học của bọn chúng cho thật tốt.
Chỉ vào món quà, Phổ Lệ Tiên nói một cách có thâm ý:
- Thầy giáo Diệp, anh cũng biết cách nghĩ của con bé Nguyệt Lan rồi đó, nó ý à, đã muốn làm việc gì thì sống chết cũng nhất định phải làm cho bằng được. Con trẻ tự có quyết định của nó, người làm mẹ như tôi cũng chỉ biết ủng hộ mà thôi!
Diệp Trạch Đào nhìn Phổ Lệ Tiên, Phổ Lệ Tiên mỉm cười đáp:
- Thầy giáo Diệp, tôi giao bọn trẻ cho anh!
Chuyện này!
Diệp Trạch Đào bóp trán nghĩ ngợi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.