Chương 268: Nỗi lo của Tôn Tường Quân.
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
- Bố, sao không chỉnh đốn tên Diệp Trạch Đào đó một chút đi. Hắn đúng là đã khiến cho nhà họ Tôn chúng ta không còn cách nào nữa rồi!
Trong điện thoại, Tôn Cương kể lại tình hình trong cuộc họp cho bố mình, ông Tôn Tường Quân nghe. Vừa nói, vừa không ngừng trút cơn tức giận trong lòng.
Chuyện đã xảy ra từ sáng hôm qua rồi. Vốn dĩ Tôn Cương cũng không có ý đến chỗ bố mình than khổ than sở vì như vậy thì càng chứng tỏ anh ta không có năng lực. Nhưng hôm nay, lúc ông Tôn Tường Quân gọi điện tới để hỏi han tình hình thì Tôn Cương không thể nhịn được nữa, liền kể lại sự việc xảy ra trong cuộc họp ngày hôm qua cho Tôn Tường Quân nghe. Từ trước tới giờ, Tôn Tường Quân vẫn luôn quan tâm đến đứa con trai này của mình. Theo Tôn Tường Quân thì vấn đề chủ yếu của con trai chính là nền tảng kinh nghiệm. Chỉ cần giải quyết được cái vấn đề nền tảng kinh nghiệm thì nhất định sẽ có tiền đồ. Lần này để Tôn Cương ở Ninh Hải với mong muốn Ninh Hải sẽ tôi luyện cho Tôn Cương. Dù sao thì trong phạm vi thế lực của mình, mọi người đều làm hư nó, như vậy thì không có lợi cho sự phát triển của Tôn Cương. Còn Ninh Hải thì lại khác, đến đó, bản thân Tôn Cương biết chẳng dựa dẫm được gì nhiều vào các thế lực, nó sẽ hiểu được rằng bản thân nó phải độc lập đối diện, đương đầu với tất cả.
Chính vì có suy nghĩ như vậy nên lúc Tôn Cương tự động xin được đến huyện Thảo Hải thì ông Tôn Tường Quân liền tiến hành một vài trao đổi để đẩy Tôn Cương đi.
Từ trước tới giờ, Tôn Tường Quân đương nhiên luôn quan tâm đến sự phát triển của con trai mình. Trong suy nghĩ của ông ta, con trai mình có năng lực. Chỉ cần trau dồi thêm chút kinh nghiệm nữa thì dựa vào thế lực của nhà họ Tôn có thể dìu con trai đi lên được. Tôn Tường Quân rất hi vọng nhìn thấy Tôn Cương và Diệp Trạch Đào tranh giành lẫn nhau.
Không có đối thủ thì con trai không thể nào tiến bộ lên được. Tuy Diệp Trạch Đào là tình địch với Tôn Cương nhưng chính điều này lại là một sự giúp đỡ trong việc rèn luyện của con trai mình.
Tôn Tường Quân cũng tự kiêu vì bản thân ông ta là Bí thư Thành ủy Kim Lăng. Bây giờ, Diệp Trạch Đào không dựa dẫm được thế lực của nhà họ Lưu nữa, như vậy thì hắn chỉ có thể tranh giành với con trai mình một cách bình đẳng mà thôi. Con trai mình là Chủ tịch huyện, Diệp Trạch Đào chỉ là một Phó chủ tịch huyện. Mình rất hiểu tâm trạng con trai, nó không thể không tấn công. Có ưu thế như vậy thì chắc chắn con trai mình sẽ đánh bại Diệp Trạch Đào thôi.
Mấy ngày nay, Tôn Tường Quân cũng bận rộn với công việc của mình nên không quan tâm gì đến tình hình của Tôn Cương. Tôn Tường Quân thấy con trai tranh giành với Diệp Trạch Đào chẳng qua chỉ là cuộc tranh giành giữa hai thằng con trai với nhau thôi, chẳng có gì ghê gớm lắm.
Hôm nay tranh thủ chút thời gian rảnh mới gọi điện thoại, nhưng không ngờ con trai lại thua trong đợt này, đây là điều mà Tôn Tường Quân không ngờ tới. Sau khi nghe Tôn Cương kể lại toàn bộ tiến trình của cuộc họp xử lý sự việc của Văn phòng UBND huyện, lần đầu tiên Tôn Tường Quân lo lắng cho Tôn Cương
Nghe con trai đang nóng giận mắng người thì ông Tôn Tường Quân cũng đang chau mày.
Hình như chuyện này có vài vấn đề!
- Bố đã nói bao nhiêu lần rồi, đến một nơi nào đó, quan trọng nhất là đoàn kết. Nếu không đoàn kết những người xung quanh con lại mà con đã muốn lấy quyền của một Chủ tịch huyện chèn ép cấp dưới, con cho rằng có thể chèn ép được sao? Tiểu Cương à, phải học cách lợi dụng tất cả những lực lượng có thể lợi dụng được!
Tôn Tường Quân chỉ nói mấy câu vậy thôi rồi tắt máy.
Lo lắng thì lo lắng nhưng Tôn Tường Quân cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng gì mấy. Chẳng đe dọa gì đến Tôn Cương, chỉ là diệt trừ một tai họa ngầm có thể ảnh hưởng đến Tôn Cương mà thôi. Coi như là kinh nghiệm đầu tiên!
Ông Tôn Tường Quân tự nói một mình.
Tôn Tường Quân nghĩ Diệp Trạch Đào làm như vậy cũng là một dịp để con trai mình được rèn luyện. Ông không hề cho rằng đây là chuyện không hay.
Ngồi suy nghĩ một hồi lâu, Tôn Tường Quân lại chau mày. Dù đây không phải là chuyện lớn, nhưng xảy ra chuyện như vậy lại chẳng có lợi gì cho sự phát triển của Tôn Cương cả. Những người người của huyện Thảo Hải chắc chắn nghĩ rằng nhà họ Tôn cũng chẳng ghê gớm gì. Phải ra tay giúp con trai mới được, ít nhất phải công kích cái kiêu ngạo của Diệp Trạch Đào một chút.
Suy nghĩ một lúc, Tôn Tường Quân gọi điện cho Lưu Đống Lưu.
- Đống Lưu, chuyện của Tiểu Cương với Mộng Y nhà các ông, tôi thấy nếu muốn làm thì nhanh lên đi. Mẹ của Tiểu Cương rất muốn có cháu bế, ha ha.
Lưu Đống Lưu nhận được cuộc điện thoại này bỗng cảm thấy càng áp lực hơn. Sau khi con gái mình về thì đã nhanh chóng mượn cớ học hành chạy qua Mỹ rồi, bây giờ Tôn Tường Quân lại tới giục. Chắc đây là thông điệp cuối cùng tới nhà họ Lưu!
Sau khi hàn huyên mấy câu chuyện phiếm, Lưu Đống Lưu tắt điện thoại ngồi ngẫm nghĩ sự việc. Chuyện này nếu không xử lý cho tốt, chắc chắn sẽ gặp phải sự đả kích của Tôn Tường Quân.
Ông Lưu Đống Lưu cảm thấy nhất định phải nhanh chóng triệu tập người nhà họ Lưu lại xem xét sự việc này một chút mới được.
Người nhà họ Lưu nhanh chóng tập họp trong nhà Lưu Đống Lưu. Lần này, một vài người vai dưới quan trọng cũng được gọi đến cùng xem xét sự việc.
- Anh cả, đã xảy ra chuyện gì mà vội vàng triệu tập mọi người lại vậy?
Ông Lưu Vũ Lộ, Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, công việc rất bận rộn nên thấy anh cả vội vàng triệu tập mọi người lại như vậy thì có chút nghi ngờ hỏi.
Cái thế lực hùng mạnh ngày trước của bà Lưu Vũ Giang đã thay đổi nên dạo này ở nhà họ Lưu đã không còn kiêu ngạo như trước nữa. Đã xảy ra những chuyện như vậy rồi, bà ta coi như là chẳng còn mặt mũi nào nữa nên xin phép ở nhà nghỉ ngơi, mà đúng ra là không dám đến cơ quan.
Bây giờ, Vi Hoành Lâm và bà ta như người dưng nước lã, còn con trai thì đã đi châu Úc luôn rồi.
Trịnh Tiểu Nhu nhận được điện thoại thì liền đến. Bây giờ ở nhà họ Lưu, cô ta lại rất được coi trọng. Dù sao thì nhà họ Trịnh cũng có thế lực.
Thấy ánh mắt mọi người nhìn qua, Lưu Đống Lưu nói :
- Là như vậy, hôm nay Tôn Tường Quân gọi điện tới, giục nhanh chóng cho Tôn Cương và Lưu Mộng y kết hôn, nói là muốn có cháu bế!
Mọi người đều là người lăn lộn chốn quan trường nên nghe xong liền cảm thấy chuyện này không phải là chuyện nhỏ.
Lưu Đống Hùng chau mày nói :
- Chuyện lạ, chẳng phải là Tôn Cương vừa mới đến huyện Thảo Hải nhận chức Chủ tịch huyện sao, sao Tôn Tường Quân đột nhiên lại muốn cho Tôn Cương và Lưu Mộng Y kết hôn chứ?
Lưu Đống Vũ thở dài nói :
- Mọi người có thể không biết tình hình, tôi cũng vừa mới biết chuyện này thôi. Sự phát triển của Tôn Cương ở Thảo Hải không thuận lợi chút nào cả.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lưu Đống Vũ, ngay cả Trịnh Tiểu Nhu bình thường vốn chẳng có thái độ gì lắm giờ cũng quay sang nhìn Lưu Đống Vũ.
Lưu Đống Vũ nhìn mọi người nói:
- Mọi người biết không, từ trước tới giờ tôi luôn để ý tới Diệp Trạch Đào. Chính vì quan tâm, để ý nên tôi đã nhờ một vài người truyền tin về những chuyện xảy ra ở Thảo Hải về.
Từ trước tới giờ, ở nhà họ Lưu, quả nhiên Lưu Đống Vũ này luôn là người quan tâm đến Diệp Trạch Đào nhất. Mọi người cũng đều hiểu được suy nghĩ của ông ta.
Lưu Đống Vũ thở dài một tiếng rồi nói :
- Tôn Cương cứ luôn chống lại Diệp Trạch Đào, còn ngang nhiên nói hắn là công tử của nhà họ Tôn. Trong cuộc họp xử lý công việc của Chủ tịch huyện ngày hôm qua, Tôn Cương đã thất bại trong tay của Diệp Trạch Đào. Dù chỉ là một thất bại nho nhỏ nhưng chắc chắn thất bại này là một bất lợi cho sự phát triển của Tôn Cương ở huyện Thảo Hải.
Lưu Đống Vũ kể lại một lượt tình hình cơ bản của cuộc họp cho mọi người nghe.
Mọi người nghe Lưu Đống Vũ kể xong thì tỏ vẻ trầm ngâm.
Lưu Đống Vũ nói :
- Ninh Hải không giống những nơi khác. Mọi người đều biết nhà họ Tôn không thể vươn dài thế lực vào đó. Nếu Tôn Cương muốn phát triển ở Ninh Hải thì chỉ có thể dựa vào lực lượng của chính cậu ta thôi. Tôn Tường Quân chắc hẳn là đã nhìn thấy điểm này nên hi vọng ở Thảo Hải, Tôn Cương có thể rèn luyện được. Nếu ở những nơi khác, Tôn Cương lôi cái thân thế của mình ra thì các cán bộ ở đó cũng chẳng ai đi chỉnh Tôn Cương quá mức. Nhưng, ở huyện Thảo Hải thì khác, vì Mộng Y mà quan hệ của Diệp Trạch Đào và Tôn Cương ở vào tình trạng một trong hai người không lật đổ được đối phương thì sẽ không chịu thôi!
Phân tích của Lưu Đống Vũ mọi người đều biết. Tình hình chính xác là như vậy. Cấp trên ở Ninh hải căn bản sẽ không ra tay can thiệp, chắc chắn họ sẽ không giúp đỡ ai hết. Đến lúc đó dù là bên nào sụp đi nữa, họ đều sẽ nói đây là do cấp dưới tự làm.
Lưu Vũ Lộ trầm tư một hồi rồi mới nói :
- Thực ra, có một vài lời tôi đã muốn nói từ lâu rồi. Tên Diệp Trạch Đào đó cũng không phải là sai toàn bộ đâu!
Nhìn mọi người một lượt, Lưu Vũ Lộ nói :
- Gần đây mọi người có cảm thấy Tôn Tường Quân có hơi vội vàng, gấp gáp trong một vài phương diện không.
Lưu Đống Vũ gật đầu nói:
- Đóng cửa ở nhà bàn chuyện, tôi cũng có cảm giác như vậy. Cũng chưa chắc là nhà họ Tôn có đáng tin cậy hay không!
Lưu Vũ Giang nhịn từ nãy giờ, cuối cùng nhịn không được nữa liền nói :
- Thế lực của Tôn Tường Quân rất mạnh, không ai nói nổi ông ta đâu. Tôi thấy Tôn Tường Quân hoàn toàn có khả năng tiến thêm một bước nữa.
Người của nhà họ Lưu bỗng chốc phân thành hai phe, một phe thì coi trọng Tôn Tường Quân, một phe thì không xem trọng Tôn Tường Quân.
Lúc trước, uy quyền trong lời nói của bà Lưu Vũ Giang ở nhà họ Lưu cực kỳ mạnh. Nhưng từ lúc xảy ra chuyện thì bà ta đã mất đi chỗ dựa ở nhà họ Trịnh, bây giờ cũng chỉ còn mỗi cô con dâu Trịnh Tiểu Nhu. Trước khi Trịnh Tiểu Nhu vẫn chưa có thái độ gì nhiều thì sự ủng hộ của nhà họ Trịnh đối với nhà họ Lưu mà nói rõ ràng rất quan trọng.
Ánh mắt của mọi người lúc này đều nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu.
Bà Lưu Vũ Giang nói :
- Tiểu Nhu, quan điểm của con thì sao?
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói :
- Chuyện này rất rõ ràng, nhà họ Tôn không hề để ý đến Mộng Y. Mục đích cưới Mộng Y cũng chỉ là mượn chuyện này để đả kích Diệp Trạch Đào mà thôi. Điều mà Tôn Tường Quân xem trọng hơn nữa chính là để cho con trai mình trưởng thành lên, yêu con trai hơn hết thảy mọi thứ.
Lời nói của Trịnh Tiểu Nhu đã chỉ rõ Tôn Tường Quân không hề tôn trọng nhà họ Lưu. Sự tồn tại của nhà họ Lưu chẳng qua chỉ là một viên đá kê chân để nhà họ Tôn có được sức mạnh lớn hơn mà thôi.
Mọi người đều im lặng suy nghĩ lời nói của Trịnh Tiểu Nhu, lời nói này rất có lý.
Lưu Đống Lưu nghĩ tới chuyện con gái mình bị ép đến mức phải bỏ ra nước ngoài, lòng tự tôn của nhà họ Lưu cũng tăng lên.
- Tôi thấy chuyện này cứ tạm thời chờ một thời gian nữa xem sao.
Lưu Đống Lưu nói.
Bà Lưu Vũ Giang nghĩ một chút rồi nói :
- Nếu không thì, tôi thử để Thiến Ảnh qua lại với tên Tôn Cương đó xem sao?
Mọi người liền nhìn về phía bà Lưu Vũ Giang, chuyện này khiến cho bà Lưu Vũ Giang có chút không tự nhiên cho lắm.
Tô Thiến Ảnh là đứa con gái mà bà Lưu Vũ Giang nhận làm con nuôi, bà ta hi vọng thông qua chuyện này tạo dựng mối quan hệ với nhà họ Tôn.
Lưu Vũ Lộ nhíu mày nói :
- Có thật là bà có thể nắm được tâm tính của Thiến Ảnh không?
Bà Lưu Vũ Giang nói :
- Nó rất nghe lời.
Lưu Đống Lưu không có ý kiến gì về chuyện này cả. Bây giờ ông ta cũng đang phân vân vấn đề không biết có nên gả con gái cho Tôn Cương hay không. Qua nhiều hiểu biết, ông ta đã biết tên Tôn Cương đó hoàn hoàn là một tên công tử, gả con gái cho hắn chẳng phải là chuyện may mắn gì. Lưu Vũ Giang muốn kéo con gái nuôi với Tôn Cương lại với nhau. Chỉ cần bà ta làm tốt chuyện này thì cứ để cho bà ta làm đi.
- Ừ, Vũ Giang thử xem sao, bọn trẻ mà, biết đâu có duyên cũng nên.
Lưu Đống Lưu nói một câu.
Trịnh Tiểu Nhu không nói chen vào, lúc nghe bà Lưu Vũ Giang muốn con gái nuôi và Tôn Cương thành một đôi, ánh mắt liền toát ra một vẻ rất kỳ lạ.
Trong điện thoại, Tôn Cương kể lại tình hình trong cuộc họp cho bố mình, ông Tôn Tường Quân nghe. Vừa nói, vừa không ngừng trút cơn tức giận trong lòng.
Chuyện đã xảy ra từ sáng hôm qua rồi. Vốn dĩ Tôn Cương cũng không có ý đến chỗ bố mình than khổ than sở vì như vậy thì càng chứng tỏ anh ta không có năng lực. Nhưng hôm nay, lúc ông Tôn Tường Quân gọi điện tới để hỏi han tình hình thì Tôn Cương không thể nhịn được nữa, liền kể lại sự việc xảy ra trong cuộc họp ngày hôm qua cho Tôn Tường Quân nghe. Từ trước tới giờ, Tôn Tường Quân vẫn luôn quan tâm đến đứa con trai này của mình. Theo Tôn Tường Quân thì vấn đề chủ yếu của con trai chính là nền tảng kinh nghiệm. Chỉ cần giải quyết được cái vấn đề nền tảng kinh nghiệm thì nhất định sẽ có tiền đồ. Lần này để Tôn Cương ở Ninh Hải với mong muốn Ninh Hải sẽ tôi luyện cho Tôn Cương. Dù sao thì trong phạm vi thế lực của mình, mọi người đều làm hư nó, như vậy thì không có lợi cho sự phát triển của Tôn Cương. Còn Ninh Hải thì lại khác, đến đó, bản thân Tôn Cương biết chẳng dựa dẫm được gì nhiều vào các thế lực, nó sẽ hiểu được rằng bản thân nó phải độc lập đối diện, đương đầu với tất cả.
Chính vì có suy nghĩ như vậy nên lúc Tôn Cương tự động xin được đến huyện Thảo Hải thì ông Tôn Tường Quân liền tiến hành một vài trao đổi để đẩy Tôn Cương đi.
Từ trước tới giờ, Tôn Tường Quân đương nhiên luôn quan tâm đến sự phát triển của con trai mình. Trong suy nghĩ của ông ta, con trai mình có năng lực. Chỉ cần trau dồi thêm chút kinh nghiệm nữa thì dựa vào thế lực của nhà họ Tôn có thể dìu con trai đi lên được. Tôn Tường Quân rất hi vọng nhìn thấy Tôn Cương và Diệp Trạch Đào tranh giành lẫn nhau.
Không có đối thủ thì con trai không thể nào tiến bộ lên được. Tuy Diệp Trạch Đào là tình địch với Tôn Cương nhưng chính điều này lại là một sự giúp đỡ trong việc rèn luyện của con trai mình.
Tôn Tường Quân cũng tự kiêu vì bản thân ông ta là Bí thư Thành ủy Kim Lăng. Bây giờ, Diệp Trạch Đào không dựa dẫm được thế lực của nhà họ Lưu nữa, như vậy thì hắn chỉ có thể tranh giành với con trai mình một cách bình đẳng mà thôi. Con trai mình là Chủ tịch huyện, Diệp Trạch Đào chỉ là một Phó chủ tịch huyện. Mình rất hiểu tâm trạng con trai, nó không thể không tấn công. Có ưu thế như vậy thì chắc chắn con trai mình sẽ đánh bại Diệp Trạch Đào thôi.
Mấy ngày nay, Tôn Tường Quân cũng bận rộn với công việc của mình nên không quan tâm gì đến tình hình của Tôn Cương. Tôn Tường Quân thấy con trai tranh giành với Diệp Trạch Đào chẳng qua chỉ là cuộc tranh giành giữa hai thằng con trai với nhau thôi, chẳng có gì ghê gớm lắm.
Hôm nay tranh thủ chút thời gian rảnh mới gọi điện thoại, nhưng không ngờ con trai lại thua trong đợt này, đây là điều mà Tôn Tường Quân không ngờ tới. Sau khi nghe Tôn Cương kể lại toàn bộ tiến trình của cuộc họp xử lý sự việc của Văn phòng UBND huyện, lần đầu tiên Tôn Tường Quân lo lắng cho Tôn Cương
Nghe con trai đang nóng giận mắng người thì ông Tôn Tường Quân cũng đang chau mày.
Hình như chuyện này có vài vấn đề!
- Bố đã nói bao nhiêu lần rồi, đến một nơi nào đó, quan trọng nhất là đoàn kết. Nếu không đoàn kết những người xung quanh con lại mà con đã muốn lấy quyền của một Chủ tịch huyện chèn ép cấp dưới, con cho rằng có thể chèn ép được sao? Tiểu Cương à, phải học cách lợi dụng tất cả những lực lượng có thể lợi dụng được!
Tôn Tường Quân chỉ nói mấy câu vậy thôi rồi tắt máy.
Lo lắng thì lo lắng nhưng Tôn Tường Quân cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng gì mấy. Chẳng đe dọa gì đến Tôn Cương, chỉ là diệt trừ một tai họa ngầm có thể ảnh hưởng đến Tôn Cương mà thôi. Coi như là kinh nghiệm đầu tiên!
Ông Tôn Tường Quân tự nói một mình.
Tôn Tường Quân nghĩ Diệp Trạch Đào làm như vậy cũng là một dịp để con trai mình được rèn luyện. Ông không hề cho rằng đây là chuyện không hay.
Ngồi suy nghĩ một hồi lâu, Tôn Tường Quân lại chau mày. Dù đây không phải là chuyện lớn, nhưng xảy ra chuyện như vậy lại chẳng có lợi gì cho sự phát triển của Tôn Cương cả. Những người người của huyện Thảo Hải chắc chắn nghĩ rằng nhà họ Tôn cũng chẳng ghê gớm gì. Phải ra tay giúp con trai mới được, ít nhất phải công kích cái kiêu ngạo của Diệp Trạch Đào một chút.
Suy nghĩ một lúc, Tôn Tường Quân gọi điện cho Lưu Đống Lưu.
- Đống Lưu, chuyện của Tiểu Cương với Mộng Y nhà các ông, tôi thấy nếu muốn làm thì nhanh lên đi. Mẹ của Tiểu Cương rất muốn có cháu bế, ha ha.
Lưu Đống Lưu nhận được cuộc điện thoại này bỗng cảm thấy càng áp lực hơn. Sau khi con gái mình về thì đã nhanh chóng mượn cớ học hành chạy qua Mỹ rồi, bây giờ Tôn Tường Quân lại tới giục. Chắc đây là thông điệp cuối cùng tới nhà họ Lưu!
Sau khi hàn huyên mấy câu chuyện phiếm, Lưu Đống Lưu tắt điện thoại ngồi ngẫm nghĩ sự việc. Chuyện này nếu không xử lý cho tốt, chắc chắn sẽ gặp phải sự đả kích của Tôn Tường Quân.
Ông Lưu Đống Lưu cảm thấy nhất định phải nhanh chóng triệu tập người nhà họ Lưu lại xem xét sự việc này một chút mới được.
Người nhà họ Lưu nhanh chóng tập họp trong nhà Lưu Đống Lưu. Lần này, một vài người vai dưới quan trọng cũng được gọi đến cùng xem xét sự việc.
- Anh cả, đã xảy ra chuyện gì mà vội vàng triệu tập mọi người lại vậy?
Ông Lưu Vũ Lộ, Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, công việc rất bận rộn nên thấy anh cả vội vàng triệu tập mọi người lại như vậy thì có chút nghi ngờ hỏi.
Cái thế lực hùng mạnh ngày trước của bà Lưu Vũ Giang đã thay đổi nên dạo này ở nhà họ Lưu đã không còn kiêu ngạo như trước nữa. Đã xảy ra những chuyện như vậy rồi, bà ta coi như là chẳng còn mặt mũi nào nữa nên xin phép ở nhà nghỉ ngơi, mà đúng ra là không dám đến cơ quan.
Bây giờ, Vi Hoành Lâm và bà ta như người dưng nước lã, còn con trai thì đã đi châu Úc luôn rồi.
Trịnh Tiểu Nhu nhận được điện thoại thì liền đến. Bây giờ ở nhà họ Lưu, cô ta lại rất được coi trọng. Dù sao thì nhà họ Trịnh cũng có thế lực.
Thấy ánh mắt mọi người nhìn qua, Lưu Đống Lưu nói :
- Là như vậy, hôm nay Tôn Tường Quân gọi điện tới, giục nhanh chóng cho Tôn Cương và Lưu Mộng y kết hôn, nói là muốn có cháu bế!
Mọi người đều là người lăn lộn chốn quan trường nên nghe xong liền cảm thấy chuyện này không phải là chuyện nhỏ.
Lưu Đống Hùng chau mày nói :
- Chuyện lạ, chẳng phải là Tôn Cương vừa mới đến huyện Thảo Hải nhận chức Chủ tịch huyện sao, sao Tôn Tường Quân đột nhiên lại muốn cho Tôn Cương và Lưu Mộng Y kết hôn chứ?
Lưu Đống Vũ thở dài nói :
- Mọi người có thể không biết tình hình, tôi cũng vừa mới biết chuyện này thôi. Sự phát triển của Tôn Cương ở Thảo Hải không thuận lợi chút nào cả.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lưu Đống Vũ, ngay cả Trịnh Tiểu Nhu bình thường vốn chẳng có thái độ gì lắm giờ cũng quay sang nhìn Lưu Đống Vũ.
Lưu Đống Vũ nhìn mọi người nói:
- Mọi người biết không, từ trước tới giờ tôi luôn để ý tới Diệp Trạch Đào. Chính vì quan tâm, để ý nên tôi đã nhờ một vài người truyền tin về những chuyện xảy ra ở Thảo Hải về.
Từ trước tới giờ, ở nhà họ Lưu, quả nhiên Lưu Đống Vũ này luôn là người quan tâm đến Diệp Trạch Đào nhất. Mọi người cũng đều hiểu được suy nghĩ của ông ta.
Lưu Đống Vũ thở dài một tiếng rồi nói :
- Tôn Cương cứ luôn chống lại Diệp Trạch Đào, còn ngang nhiên nói hắn là công tử của nhà họ Tôn. Trong cuộc họp xử lý công việc của Chủ tịch huyện ngày hôm qua, Tôn Cương đã thất bại trong tay của Diệp Trạch Đào. Dù chỉ là một thất bại nho nhỏ nhưng chắc chắn thất bại này là một bất lợi cho sự phát triển của Tôn Cương ở huyện Thảo Hải.
Lưu Đống Vũ kể lại một lượt tình hình cơ bản của cuộc họp cho mọi người nghe.
Mọi người nghe Lưu Đống Vũ kể xong thì tỏ vẻ trầm ngâm.
Lưu Đống Vũ nói :
- Ninh Hải không giống những nơi khác. Mọi người đều biết nhà họ Tôn không thể vươn dài thế lực vào đó. Nếu Tôn Cương muốn phát triển ở Ninh Hải thì chỉ có thể dựa vào lực lượng của chính cậu ta thôi. Tôn Tường Quân chắc hẳn là đã nhìn thấy điểm này nên hi vọng ở Thảo Hải, Tôn Cương có thể rèn luyện được. Nếu ở những nơi khác, Tôn Cương lôi cái thân thế của mình ra thì các cán bộ ở đó cũng chẳng ai đi chỉnh Tôn Cương quá mức. Nhưng, ở huyện Thảo Hải thì khác, vì Mộng Y mà quan hệ của Diệp Trạch Đào và Tôn Cương ở vào tình trạng một trong hai người không lật đổ được đối phương thì sẽ không chịu thôi!
Phân tích của Lưu Đống Vũ mọi người đều biết. Tình hình chính xác là như vậy. Cấp trên ở Ninh hải căn bản sẽ không ra tay can thiệp, chắc chắn họ sẽ không giúp đỡ ai hết. Đến lúc đó dù là bên nào sụp đi nữa, họ đều sẽ nói đây là do cấp dưới tự làm.
Lưu Vũ Lộ trầm tư một hồi rồi mới nói :
- Thực ra, có một vài lời tôi đã muốn nói từ lâu rồi. Tên Diệp Trạch Đào đó cũng không phải là sai toàn bộ đâu!
Nhìn mọi người một lượt, Lưu Vũ Lộ nói :
- Gần đây mọi người có cảm thấy Tôn Tường Quân có hơi vội vàng, gấp gáp trong một vài phương diện không.
Lưu Đống Vũ gật đầu nói:
- Đóng cửa ở nhà bàn chuyện, tôi cũng có cảm giác như vậy. Cũng chưa chắc là nhà họ Tôn có đáng tin cậy hay không!
Lưu Vũ Giang nhịn từ nãy giờ, cuối cùng nhịn không được nữa liền nói :
- Thế lực của Tôn Tường Quân rất mạnh, không ai nói nổi ông ta đâu. Tôi thấy Tôn Tường Quân hoàn toàn có khả năng tiến thêm một bước nữa.
Người của nhà họ Lưu bỗng chốc phân thành hai phe, một phe thì coi trọng Tôn Tường Quân, một phe thì không xem trọng Tôn Tường Quân.
Lúc trước, uy quyền trong lời nói của bà Lưu Vũ Giang ở nhà họ Lưu cực kỳ mạnh. Nhưng từ lúc xảy ra chuyện thì bà ta đã mất đi chỗ dựa ở nhà họ Trịnh, bây giờ cũng chỉ còn mỗi cô con dâu Trịnh Tiểu Nhu. Trước khi Trịnh Tiểu Nhu vẫn chưa có thái độ gì nhiều thì sự ủng hộ của nhà họ Trịnh đối với nhà họ Lưu mà nói rõ ràng rất quan trọng.
Ánh mắt của mọi người lúc này đều nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu.
Bà Lưu Vũ Giang nói :
- Tiểu Nhu, quan điểm của con thì sao?
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói :
- Chuyện này rất rõ ràng, nhà họ Tôn không hề để ý đến Mộng Y. Mục đích cưới Mộng Y cũng chỉ là mượn chuyện này để đả kích Diệp Trạch Đào mà thôi. Điều mà Tôn Tường Quân xem trọng hơn nữa chính là để cho con trai mình trưởng thành lên, yêu con trai hơn hết thảy mọi thứ.
Lời nói của Trịnh Tiểu Nhu đã chỉ rõ Tôn Tường Quân không hề tôn trọng nhà họ Lưu. Sự tồn tại của nhà họ Lưu chẳng qua chỉ là một viên đá kê chân để nhà họ Tôn có được sức mạnh lớn hơn mà thôi.
Mọi người đều im lặng suy nghĩ lời nói của Trịnh Tiểu Nhu, lời nói này rất có lý.
Lưu Đống Lưu nghĩ tới chuyện con gái mình bị ép đến mức phải bỏ ra nước ngoài, lòng tự tôn của nhà họ Lưu cũng tăng lên.
- Tôi thấy chuyện này cứ tạm thời chờ một thời gian nữa xem sao.
Lưu Đống Lưu nói.
Bà Lưu Vũ Giang nghĩ một chút rồi nói :
- Nếu không thì, tôi thử để Thiến Ảnh qua lại với tên Tôn Cương đó xem sao?
Mọi người liền nhìn về phía bà Lưu Vũ Giang, chuyện này khiến cho bà Lưu Vũ Giang có chút không tự nhiên cho lắm.
Tô Thiến Ảnh là đứa con gái mà bà Lưu Vũ Giang nhận làm con nuôi, bà ta hi vọng thông qua chuyện này tạo dựng mối quan hệ với nhà họ Tôn.
Lưu Vũ Lộ nhíu mày nói :
- Có thật là bà có thể nắm được tâm tính của Thiến Ảnh không?
Bà Lưu Vũ Giang nói :
- Nó rất nghe lời.
Lưu Đống Lưu không có ý kiến gì về chuyện này cả. Bây giờ ông ta cũng đang phân vân vấn đề không biết có nên gả con gái cho Tôn Cương hay không. Qua nhiều hiểu biết, ông ta đã biết tên Tôn Cương đó hoàn hoàn là một tên công tử, gả con gái cho hắn chẳng phải là chuyện may mắn gì. Lưu Vũ Giang muốn kéo con gái nuôi với Tôn Cương lại với nhau. Chỉ cần bà ta làm tốt chuyện này thì cứ để cho bà ta làm đi.
- Ừ, Vũ Giang thử xem sao, bọn trẻ mà, biết đâu có duyên cũng nên.
Lưu Đống Lưu nói một câu.
Trịnh Tiểu Nhu không nói chen vào, lúc nghe bà Lưu Vũ Giang muốn con gái nuôi và Tôn Cương thành một đôi, ánh mắt liền toát ra một vẻ rất kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.