Chương 782: Phải ra tay rồi
Hồng Mông Thụ
02/06/2013
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi tới, ánh mắt Trần Đại Tường sáng lên, nhìn qua Diệp Trạch Đào trong lòng Trần Đại Tường thầm nghĩ định lực của Diệp Trạch Đào quả thật thâm sâu, ở chỗ như vậy mà cũng không thể làm loạn lên được!
Phục Ba không ngờ cũng đang ở đây, thấy Diệp Trạch Đào bỗng nhiên lại phải đi liền hỏi:
- Chủ tịch thành phố Diệp không thích nơi này sao?
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi là người thích sự yên tĩnh!
Trần Đại Tường liền cười ha ha nói:
- Câu này đáng ra phải do người già như tôi đây nói mới đúng, Diệp Trạch Đào cậu vẫn còn trẻ sao tâm tính lại già nua như vậy chứ, tôi mới là người thích sự yên tĩnh chứ!
Phục Ba liền cười nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp tràn đầy lòng nhiệt tình hăng hái như vậy, là nhiệt huyết của tuổi thanh xuân!
Trần Đại Tường cười ha ha nói:
- Chúng ta đều là thanh niên mà!
- Đã muộn rồi, tôi về trước đây.
Diệp Trạch Đào liền nói với Trần Đại Tường.
- Ha ha, tôi cũng đang muốn về, cậu xem xem, tôi đây cũng già rồi, không chống đỡ nổi nữa rồi!
Khi nói chuyện, Trần Đại Tường cũng đứng lên.
Hai người nhìn nhau cười.
Phục Ba nói:
- Tôi qua nói với Bí thư Thi một tiếng.
Nói xong liền vội vàng đi.
Trần Đại Tường nhìn theo bóng Phục Ba, nhỏ giọng nói:
- Trạch Đào thật lợi hại, ổn cả rồi!
Diệp Trạch Đào liền cười cười.
Hai người chậm rãi đi ra ngoài.
Nghe nói Diệp Trạch Đào bọn họ muốn đi, Thi Minh Cương cũng vội vàng đi tới, nhìn qua giống như là ông ta đi từ hồ nước lên vậy.
- Sao vậy, muốn về rồi à?
Thi Minh Cương liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
- Mệt quá rồi nên tôi muốn về nhà ngủ một giấc!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Nghi hoặc nhìn qua Diệp Trạch Đào, Thi Minh Cương khẽ gật đầu nói:
- Được, vậy cậu về đi.
Từ Tuyết Nguyên Cư đi ra, Diệp Trạch Đào yên lặng ngồi trên xe nghĩ về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, tất cả mọi việc xảy ra đều nằm ngoài dự tính của Diệp Trạch Đào, một lợi ích lớn như vậy lại ngang nhiên tồn tại ở tỉnh Tây Giang.
Diệp Trạch Đào thoáng nhận ra rằng, có lẽ trong chuyện Bí thư Hạo Vũ chỉ đích danh mình đến nhậm chức Bí thư huyện ủy ở tỉnh Tây Giang, ông ta vẫn còn có một vài điều khó nói!
Càng nghĩ lại càng cảm thấy trung ương đúng là đã phát hiện ra điều gì đó ở tỉnh Tây Giang.
Cũng không biết Vương Khánh Long có nhận nhiệm vụ đến hay không nữa.
Một loạt vấn đề xảy đến, Diệp Trạch Đào cũng không biết lúc nào hắn ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra, Diệp Trạch Đào không ngờ bên ngoài trời đã sáng rồi.
Hắn nhìn lại thấy trên người đang đắp chiếc áo khoác của Lý Duy.
Chỉ thấy Lý Duy cứ ngồi như vậy bên trong xe.
Xe không dừng hẳn, hệ thống sưởi hơi khiến cho bên trong xe rất ấm áp.
- Tôi ngủ bao lâu rồi?
- Cũng không lâu đâu, chắc khoảng hai ba tiếng!
Diệp Trạch Đào xoay xoay cổ, trong lòng liền nghĩ, người ta thường nói cuộc sống của cán bộ vô cùng tốt, nhưng có ai ngờ được lại gian nan như vậy!
Khi nhìn ra bên ngoài xe thì thấy Trần Vũ Tường đã đợi sẵn bên cạnh.
Mở cửa xuống xe, Diệp Trạch Đào liền nói với Trần Vũ Tường:
- Sao anh cũng không gọi tôi dậy vậy?
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh đã quá mệt mỏi rồi. Anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới phải.
Mọi người liền đi vào trong phòng.
Sau khi vào trong phòng và ngồi xuống, Trần Vũ Tường nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, sự việc của Tiết Tĩnh Hiên càng ngày càng lan rộng hơn rồi!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, đó là điều tất nhiên, vốn dĩ đó là việc phải làm, chỉ là bản thân hắn cũng không ngờ lại động chạm đến một đám người khổng lồ đến vậy.
- Tôi biết rồi, nhưng nội tình là như thế nào vậy?
- Tất cả mọi việc ở huyện đều bình thường, mọi việc đều được tiến hành một cách thuận lợi.
Chỉ cần ở huyện không có thay đổi gì lớn thì Diệp Trạch Đào yên tâm rồi.
Lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại đến huyện, sau khi bàn bạc với các cán bộ huyện một số chuyện, Diệp Trạch Đào mới lên tiếng:
- Tôi lại chợp mắt một lát.
Nhìn thấy Trần Vũ Tường và Lý Duy đi ra rồi. Diệp Trạch Đào vốn định ngủ một lát, nhưng thế nào cũng không ngủ được, liền dứt khoát ngồi dậy, rút điếu thuốc ra và châm lửa.
Lúc nhìn thời gian cũng tới giờ đi làm rồi, Diệp Trạch Đào liền bấm điện thoại gọi cho Trịnh Thành Trung.
- Trạch Đào, bố vừa mới đến văn phòng, có việc gì không?
Giọng Trịnh Thành Trung rất thoải mái, lớn tiếng hỏi.
- Bí thư Trịnh, có một chuyện con muốn báo cáo.
Biểu hiện của Diệp Trạch Đào rất nề nếp.
- Có gì cứ nói đi.
Trịnh Thành Trung khoát tay áo, ra hiệu cho thư ký đi ra khỏi phòng làm việc.
Diệp Trạch Đào kể lại chuyện đã xảy ra sau khi hắn tới Tuyết Nguyên Cư tối qua, nhấn mạnh những điểm quan trọng cho Trịnh Thành Trung biết, hắn còn đặc biệt nói tới món lợi ích lớn đằng sau đó.
Trịnh Thành Trung sau khi nghe xong, một lúc sau mới lên tiếng:
- Thực ra thì, Bí thư Hạo Vũ cũng được, trung ương cũng được. Sớm đã nhận biết được tình hình của tỉnh Tây Giang, trong việc này có hai khảo nghiệm đối với con, một là khảo nghiệm về lập trường, hiện tại xem ra con đã vượt qua khảo nghiệm này rồi, hai là lúc đối mặt với tình thế phức tạp cần phải giữ cho đầu óc thật tỉnh táo, con nên hiểu điều đó.
Đây cũng là một loại khảo nghiệm đối với mình sao?
Diệp Trạch Đào trong lòng bắt đầu giật mình.
Trịnh Thành Trung nói:
- Chuyện của Tiết Tĩnh Hiên là do con chỉ đạo sao?
- Vâng, con ra lệnh cho bọn Phương Khởi Hùng âm thầm làm, tuy nhiên Tiết Tĩnh Hiên đúng là một đồng chí rất khá.
- Trạch Đào, trong chuyện này con làm không được thích hợp cho lắm, vì sao cấp trên lại phái một tổ công tác xuống, mục đích chính là muốn vạch trần chuyện này, chỉ đạo mà lại đối nghịch lại với dư luận là điều đại kỵ đối với người trong chốn quan trường như chúng ta, con thử nghĩ xem, nếu người trong chốn quan trường chúng ta đều dùng inte để làm loạn thì còn trật tự gì nữa? Việc này nhất định không thể được! Gần đây trung ương đang chế định một số quy định liên quan đến an ninh mạng, mục đích chính là muốn thanh trừ những hành vi gây mất trật tự này, sau này hành sự con nhất định phải quang minh chính đại một chút!
Diệp Trạch Đào thầm lắc đầu, cấp bậc của hắn như vậy, nếu không làm như vậy thì căn bản là không còn cách nào xử lý được nữa.
Trịnh Thành Trung biết như vậy là đã làm khó Diệp Trạch Đào rồi liền quan tâm nói:
- Cẩn thận chó cùng sẽ dứt dậu đấy!
- Chẳng lẽ cấp trên sẽ không làm những việc này sao?
- Trạch Đào, rút dây động rừng, con cần phải biết rằng vấn đề này rất lớn, cứ từ từ thôi, tuy nhiên sự việc ở tỉnh Tây Giang đã đến giai đoạn nước rút rồi, sẽ nhanh chóng có động tĩnh tiếp theo thôi!
Diệp Trạch Đào nghe đến đây lúc này mới thở phào nói:
- Sự phát triển của sản nghiệp dân tộc vốn dĩ là một cuộc thí điểm, bây giờ càng lúc càng phức tạp hơn!
Ít nhiều vẫn còn chút bực dọc trong lòng, Diệp Trạch Đào vốn chỉ muốn làm tốt những việc trước mắt, thật không ngờ toàn bộ tinh thần và lực lượng của hắn đều tập trung vào sự việc không có chút ý nghĩa này.
Trịnh Thành Trung liền cười ha ha nói:
- Sao vậy, tâm trạng sao lại không tốt như vậy, con phải biết rằng, đây mới là một tỉnh Tây Giang nhỏ nhoi mà thôi. Càng ở cấp cao hơn thì càng phải đối mặt với cục diện phức tạp, nếu chuyện ở tỉnh Tây Giang mà con đã không thể đối mặt thì nói gì đến những chuyện lớn hơn nữa. Con phải hiểu là để có thể đưa con tiếp xúc với những sự việc phức tạp như vậy cũng là dành cho con sự tín nhiệm rất lớn rồi!
Diệp Trạch Đào chỉ có thể cười khổ.
- Dù sao cũng phải tạo chút điều kiện cho con một chút chứ!
- Hiện tại con đã vào thành phố rồi, sự việc ở trong thành phố chắc chắn con có thể tự điều hành được rồi!
Trịnh Thành Trung nói một câu như vậy.
Có lẽ nào là muốn chính mình làm tiên phong!
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Diệp Trạch Đào thực ra cũng chỉ muốn xả ra một trận với Trịnh Thành Trung mà thôi. Kỳ thật sau khi nhìn thấy chuyện ở Tuyết Nguyên Cư, Diệp Trạch Đào cũng không hề có ý lùi bước, chỉ là hắn vừa mới vào thành phố trong tay căn bản vẫn chưa có lực lượng gì, đây mới là điều khiến Diệp Trạch Đào lo lắng.
- Trong tay không có lực lượng!
Diệp Trạch Đào nói một câu như vậy, hắn biết cấp trên nếu đã giao cho mình làm việc như vậy, thì nhất định là sẽ không để mình phải tay không xung trận.
- Con hãy thường xuyên liên lạc với đồng chí Doãn Tiểu Hoa Bí thư Đảng ủy công an!
Diệp Trạch Đào sửng sốt, từ trước tới giờ hắn chỉ biết rằng Doãn Tiểu Hoa là người từ trên tỉnh đưa xuống đây. Nhưng cũng không biết được rằng cũng là người của Trịnh hệ, xem ra là người cùng một phe với Khâu Nghênh Thụ rồi. Trịnh Thành Trung hóa ra còn có sự chuẩn bị đằng sau như vậy cơ đấy!
Mặc dù biết Doãn Tiểu Hoa là đồng minh, nhưng Diệp Trạch Đào trong lòng vẫn thấy lo lắng:
- Cô ta cũng vừa mới tới thành phố, mặc dù là Bí thư Đảng ủy công an, nhưng bố nên nhớ rằng Cục Trưởng cục Công an là người phía bên kia.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Thầy của con không phải là đã sắp xếp một người ở thành phố đó sao?
Hóa ra là đã sớm đánh tiếng tới bên phía quân đội rồi!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Quân đội có thể tùy tiện động vào được hay sao?
Trịnh Thành Trung cười ha ha nói:
- Yên tâm đi, việc này đã được sắp xếp từ trước rồi, vào lúc quan trọng vẫn có thể dùng được đấy, phối hợp lại với nhau thì mới có thể giải quyết được vấn đề!
Diệp Trạch Đào trong lòng vô cùng vui mừng. Đã có sự hứa hẹn như vậy, chuyện hắn cần làm như vậy đã dễ dàng hơn nhiều rồi:
- Được, vậy con sẽ bắt đầu hành động!
Trịnh Thành Trung vô cùng vừa lòng với tâm trạng này của Diệp Trạch Đào, có thể nghe ra, Diệp Trạch Đào muốn động thủ rồi, liền cười ha hả nói:
- Cứ mạnh tay khai triển công việc đi, con phải biết được, chuyện này không phải chỉ có một mình con hành động, chỉ cần có người dám vươn tay ra con liền chặt đứt ngay cho ta!
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào thực sự cảm thấy vô cùng thoải mái, trung ương cũng không phải là không biết tình hình ở đây, cũng đã sớm có sự sắp xếp, bây giờ người cần phải lo lắng không phải là hắn mà có lẽ chính là mấy người bọn Phùng Sang Dương đó!
Ngủ một lúc, lúc từ trong phòng đi ra liền gặp Lý Duy.
Sau khi Diệp Trạch Đào vẫy tay gọi Lý Duy vào, nhìn về phía Lý Duy nói:
- Chuyện Phùng Nghiệp Triển xử lý thế nào rồi?
- Đã có đầy đủ chứng cứ, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng được!
Lý Duy cũng vô cùng vui vẻ khi biết được Diệp Trạch Đào đã bắt đầu triển khai hành động.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Để mắt tới Phùng Nghiệp Triển đó, có động tĩnh gì thì lập tức báo cáo lại cho tôi!
Lần này đối phương không thu mua thành công, nhất định sẽ có nhiều động tĩnh hơn, Niếp Diệp cũng cần phải phòng bị một chút mới được.
- Chủ tịch thành phố Diệp yên tâm, việc này tôi đã sắp xếp rồi!
Lý Duy biểu hiện vô cùng bình tĩnh, đối với người như anh ta mà nói, làm những chuyện như thế này vô cùng thành thạo.
Diệp Trạch Đào lúc này mới gật gật đầu đi ra ngoài.
Lúc vừa mới đi ra bên ngoài liền nhìn thấy Phục Ba đang mỉm cười đi tới, nhìn thấy Diệp Trạch Đào ông ta liền cười nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp vẫn chưa ăn cơm đúng không, tôi đã sắp xếp rồi, chúng ta đi ăn cơm trước được chứ?
Nhìn người phụ nữ này một lát, Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Thi vẫn còn chưa dậy sao?
- Bí thư Thi có việc phải đi trước rồi.
Diệp Trạch Đào gật đầu.
Vẫn còn sớm như vậy mà đã đi đến nơi làm việc rồi sao?
Diệp Trạch Đào nghi ngờ Thi Minh Cương rời đi có thể là vì chuyện của hắn, không dễ dàng qua được cửa ải này, đối với mấy người này mà nói đây là một chuyện cần phải bố trí lại từ đầu, cũng không biết được sau này sẽ có thủ đoạn gì nữa đây.
Phục Ba không ngờ cũng đang ở đây, thấy Diệp Trạch Đào bỗng nhiên lại phải đi liền hỏi:
- Chủ tịch thành phố Diệp không thích nơi này sao?
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi là người thích sự yên tĩnh!
Trần Đại Tường liền cười ha ha nói:
- Câu này đáng ra phải do người già như tôi đây nói mới đúng, Diệp Trạch Đào cậu vẫn còn trẻ sao tâm tính lại già nua như vậy chứ, tôi mới là người thích sự yên tĩnh chứ!
Phục Ba liền cười nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp tràn đầy lòng nhiệt tình hăng hái như vậy, là nhiệt huyết của tuổi thanh xuân!
Trần Đại Tường cười ha ha nói:
- Chúng ta đều là thanh niên mà!
- Đã muộn rồi, tôi về trước đây.
Diệp Trạch Đào liền nói với Trần Đại Tường.
- Ha ha, tôi cũng đang muốn về, cậu xem xem, tôi đây cũng già rồi, không chống đỡ nổi nữa rồi!
Khi nói chuyện, Trần Đại Tường cũng đứng lên.
Hai người nhìn nhau cười.
Phục Ba nói:
- Tôi qua nói với Bí thư Thi một tiếng.
Nói xong liền vội vàng đi.
Trần Đại Tường nhìn theo bóng Phục Ba, nhỏ giọng nói:
- Trạch Đào thật lợi hại, ổn cả rồi!
Diệp Trạch Đào liền cười cười.
Hai người chậm rãi đi ra ngoài.
Nghe nói Diệp Trạch Đào bọn họ muốn đi, Thi Minh Cương cũng vội vàng đi tới, nhìn qua giống như là ông ta đi từ hồ nước lên vậy.
- Sao vậy, muốn về rồi à?
Thi Minh Cương liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
- Mệt quá rồi nên tôi muốn về nhà ngủ một giấc!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Nghi hoặc nhìn qua Diệp Trạch Đào, Thi Minh Cương khẽ gật đầu nói:
- Được, vậy cậu về đi.
Từ Tuyết Nguyên Cư đi ra, Diệp Trạch Đào yên lặng ngồi trên xe nghĩ về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, tất cả mọi việc xảy ra đều nằm ngoài dự tính của Diệp Trạch Đào, một lợi ích lớn như vậy lại ngang nhiên tồn tại ở tỉnh Tây Giang.
Diệp Trạch Đào thoáng nhận ra rằng, có lẽ trong chuyện Bí thư Hạo Vũ chỉ đích danh mình đến nhậm chức Bí thư huyện ủy ở tỉnh Tây Giang, ông ta vẫn còn có một vài điều khó nói!
Càng nghĩ lại càng cảm thấy trung ương đúng là đã phát hiện ra điều gì đó ở tỉnh Tây Giang.
Cũng không biết Vương Khánh Long có nhận nhiệm vụ đến hay không nữa.
Một loạt vấn đề xảy đến, Diệp Trạch Đào cũng không biết lúc nào hắn ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra, Diệp Trạch Đào không ngờ bên ngoài trời đã sáng rồi.
Hắn nhìn lại thấy trên người đang đắp chiếc áo khoác của Lý Duy.
Chỉ thấy Lý Duy cứ ngồi như vậy bên trong xe.
Xe không dừng hẳn, hệ thống sưởi hơi khiến cho bên trong xe rất ấm áp.
- Tôi ngủ bao lâu rồi?
- Cũng không lâu đâu, chắc khoảng hai ba tiếng!
Diệp Trạch Đào xoay xoay cổ, trong lòng liền nghĩ, người ta thường nói cuộc sống của cán bộ vô cùng tốt, nhưng có ai ngờ được lại gian nan như vậy!
Khi nhìn ra bên ngoài xe thì thấy Trần Vũ Tường đã đợi sẵn bên cạnh.
Mở cửa xuống xe, Diệp Trạch Đào liền nói với Trần Vũ Tường:
- Sao anh cũng không gọi tôi dậy vậy?
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh đã quá mệt mỏi rồi. Anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới phải.
Mọi người liền đi vào trong phòng.
Sau khi vào trong phòng và ngồi xuống, Trần Vũ Tường nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, sự việc của Tiết Tĩnh Hiên càng ngày càng lan rộng hơn rồi!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, đó là điều tất nhiên, vốn dĩ đó là việc phải làm, chỉ là bản thân hắn cũng không ngờ lại động chạm đến một đám người khổng lồ đến vậy.
- Tôi biết rồi, nhưng nội tình là như thế nào vậy?
- Tất cả mọi việc ở huyện đều bình thường, mọi việc đều được tiến hành một cách thuận lợi.
Chỉ cần ở huyện không có thay đổi gì lớn thì Diệp Trạch Đào yên tâm rồi.
Lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại đến huyện, sau khi bàn bạc với các cán bộ huyện một số chuyện, Diệp Trạch Đào mới lên tiếng:
- Tôi lại chợp mắt một lát.
Nhìn thấy Trần Vũ Tường và Lý Duy đi ra rồi. Diệp Trạch Đào vốn định ngủ một lát, nhưng thế nào cũng không ngủ được, liền dứt khoát ngồi dậy, rút điếu thuốc ra và châm lửa.
Lúc nhìn thời gian cũng tới giờ đi làm rồi, Diệp Trạch Đào liền bấm điện thoại gọi cho Trịnh Thành Trung.
- Trạch Đào, bố vừa mới đến văn phòng, có việc gì không?
Giọng Trịnh Thành Trung rất thoải mái, lớn tiếng hỏi.
- Bí thư Trịnh, có một chuyện con muốn báo cáo.
Biểu hiện của Diệp Trạch Đào rất nề nếp.
- Có gì cứ nói đi.
Trịnh Thành Trung khoát tay áo, ra hiệu cho thư ký đi ra khỏi phòng làm việc.
Diệp Trạch Đào kể lại chuyện đã xảy ra sau khi hắn tới Tuyết Nguyên Cư tối qua, nhấn mạnh những điểm quan trọng cho Trịnh Thành Trung biết, hắn còn đặc biệt nói tới món lợi ích lớn đằng sau đó.
Trịnh Thành Trung sau khi nghe xong, một lúc sau mới lên tiếng:
- Thực ra thì, Bí thư Hạo Vũ cũng được, trung ương cũng được. Sớm đã nhận biết được tình hình của tỉnh Tây Giang, trong việc này có hai khảo nghiệm đối với con, một là khảo nghiệm về lập trường, hiện tại xem ra con đã vượt qua khảo nghiệm này rồi, hai là lúc đối mặt với tình thế phức tạp cần phải giữ cho đầu óc thật tỉnh táo, con nên hiểu điều đó.
Đây cũng là một loại khảo nghiệm đối với mình sao?
Diệp Trạch Đào trong lòng bắt đầu giật mình.
Trịnh Thành Trung nói:
- Chuyện của Tiết Tĩnh Hiên là do con chỉ đạo sao?
- Vâng, con ra lệnh cho bọn Phương Khởi Hùng âm thầm làm, tuy nhiên Tiết Tĩnh Hiên đúng là một đồng chí rất khá.
- Trạch Đào, trong chuyện này con làm không được thích hợp cho lắm, vì sao cấp trên lại phái một tổ công tác xuống, mục đích chính là muốn vạch trần chuyện này, chỉ đạo mà lại đối nghịch lại với dư luận là điều đại kỵ đối với người trong chốn quan trường như chúng ta, con thử nghĩ xem, nếu người trong chốn quan trường chúng ta đều dùng inte để làm loạn thì còn trật tự gì nữa? Việc này nhất định không thể được! Gần đây trung ương đang chế định một số quy định liên quan đến an ninh mạng, mục đích chính là muốn thanh trừ những hành vi gây mất trật tự này, sau này hành sự con nhất định phải quang minh chính đại một chút!
Diệp Trạch Đào thầm lắc đầu, cấp bậc của hắn như vậy, nếu không làm như vậy thì căn bản là không còn cách nào xử lý được nữa.
Trịnh Thành Trung biết như vậy là đã làm khó Diệp Trạch Đào rồi liền quan tâm nói:
- Cẩn thận chó cùng sẽ dứt dậu đấy!
- Chẳng lẽ cấp trên sẽ không làm những việc này sao?
- Trạch Đào, rút dây động rừng, con cần phải biết rằng vấn đề này rất lớn, cứ từ từ thôi, tuy nhiên sự việc ở tỉnh Tây Giang đã đến giai đoạn nước rút rồi, sẽ nhanh chóng có động tĩnh tiếp theo thôi!
Diệp Trạch Đào nghe đến đây lúc này mới thở phào nói:
- Sự phát triển của sản nghiệp dân tộc vốn dĩ là một cuộc thí điểm, bây giờ càng lúc càng phức tạp hơn!
Ít nhiều vẫn còn chút bực dọc trong lòng, Diệp Trạch Đào vốn chỉ muốn làm tốt những việc trước mắt, thật không ngờ toàn bộ tinh thần và lực lượng của hắn đều tập trung vào sự việc không có chút ý nghĩa này.
Trịnh Thành Trung liền cười ha ha nói:
- Sao vậy, tâm trạng sao lại không tốt như vậy, con phải biết rằng, đây mới là một tỉnh Tây Giang nhỏ nhoi mà thôi. Càng ở cấp cao hơn thì càng phải đối mặt với cục diện phức tạp, nếu chuyện ở tỉnh Tây Giang mà con đã không thể đối mặt thì nói gì đến những chuyện lớn hơn nữa. Con phải hiểu là để có thể đưa con tiếp xúc với những sự việc phức tạp như vậy cũng là dành cho con sự tín nhiệm rất lớn rồi!
Diệp Trạch Đào chỉ có thể cười khổ.
- Dù sao cũng phải tạo chút điều kiện cho con một chút chứ!
- Hiện tại con đã vào thành phố rồi, sự việc ở trong thành phố chắc chắn con có thể tự điều hành được rồi!
Trịnh Thành Trung nói một câu như vậy.
Có lẽ nào là muốn chính mình làm tiên phong!
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Diệp Trạch Đào thực ra cũng chỉ muốn xả ra một trận với Trịnh Thành Trung mà thôi. Kỳ thật sau khi nhìn thấy chuyện ở Tuyết Nguyên Cư, Diệp Trạch Đào cũng không hề có ý lùi bước, chỉ là hắn vừa mới vào thành phố trong tay căn bản vẫn chưa có lực lượng gì, đây mới là điều khiến Diệp Trạch Đào lo lắng.
- Trong tay không có lực lượng!
Diệp Trạch Đào nói một câu như vậy, hắn biết cấp trên nếu đã giao cho mình làm việc như vậy, thì nhất định là sẽ không để mình phải tay không xung trận.
- Con hãy thường xuyên liên lạc với đồng chí Doãn Tiểu Hoa Bí thư Đảng ủy công an!
Diệp Trạch Đào sửng sốt, từ trước tới giờ hắn chỉ biết rằng Doãn Tiểu Hoa là người từ trên tỉnh đưa xuống đây. Nhưng cũng không biết được rằng cũng là người của Trịnh hệ, xem ra là người cùng một phe với Khâu Nghênh Thụ rồi. Trịnh Thành Trung hóa ra còn có sự chuẩn bị đằng sau như vậy cơ đấy!
Mặc dù biết Doãn Tiểu Hoa là đồng minh, nhưng Diệp Trạch Đào trong lòng vẫn thấy lo lắng:
- Cô ta cũng vừa mới tới thành phố, mặc dù là Bí thư Đảng ủy công an, nhưng bố nên nhớ rằng Cục Trưởng cục Công an là người phía bên kia.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Thầy của con không phải là đã sắp xếp một người ở thành phố đó sao?
Hóa ra là đã sớm đánh tiếng tới bên phía quân đội rồi!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Quân đội có thể tùy tiện động vào được hay sao?
Trịnh Thành Trung cười ha ha nói:
- Yên tâm đi, việc này đã được sắp xếp từ trước rồi, vào lúc quan trọng vẫn có thể dùng được đấy, phối hợp lại với nhau thì mới có thể giải quyết được vấn đề!
Diệp Trạch Đào trong lòng vô cùng vui mừng. Đã có sự hứa hẹn như vậy, chuyện hắn cần làm như vậy đã dễ dàng hơn nhiều rồi:
- Được, vậy con sẽ bắt đầu hành động!
Trịnh Thành Trung vô cùng vừa lòng với tâm trạng này của Diệp Trạch Đào, có thể nghe ra, Diệp Trạch Đào muốn động thủ rồi, liền cười ha hả nói:
- Cứ mạnh tay khai triển công việc đi, con phải biết được, chuyện này không phải chỉ có một mình con hành động, chỉ cần có người dám vươn tay ra con liền chặt đứt ngay cho ta!
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào thực sự cảm thấy vô cùng thoải mái, trung ương cũng không phải là không biết tình hình ở đây, cũng đã sớm có sự sắp xếp, bây giờ người cần phải lo lắng không phải là hắn mà có lẽ chính là mấy người bọn Phùng Sang Dương đó!
Ngủ một lúc, lúc từ trong phòng đi ra liền gặp Lý Duy.
Sau khi Diệp Trạch Đào vẫy tay gọi Lý Duy vào, nhìn về phía Lý Duy nói:
- Chuyện Phùng Nghiệp Triển xử lý thế nào rồi?
- Đã có đầy đủ chứng cứ, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng được!
Lý Duy cũng vô cùng vui vẻ khi biết được Diệp Trạch Đào đã bắt đầu triển khai hành động.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Để mắt tới Phùng Nghiệp Triển đó, có động tĩnh gì thì lập tức báo cáo lại cho tôi!
Lần này đối phương không thu mua thành công, nhất định sẽ có nhiều động tĩnh hơn, Niếp Diệp cũng cần phải phòng bị một chút mới được.
- Chủ tịch thành phố Diệp yên tâm, việc này tôi đã sắp xếp rồi!
Lý Duy biểu hiện vô cùng bình tĩnh, đối với người như anh ta mà nói, làm những chuyện như thế này vô cùng thành thạo.
Diệp Trạch Đào lúc này mới gật gật đầu đi ra ngoài.
Lúc vừa mới đi ra bên ngoài liền nhìn thấy Phục Ba đang mỉm cười đi tới, nhìn thấy Diệp Trạch Đào ông ta liền cười nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp vẫn chưa ăn cơm đúng không, tôi đã sắp xếp rồi, chúng ta đi ăn cơm trước được chứ?
Nhìn người phụ nữ này một lát, Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Thi vẫn còn chưa dậy sao?
- Bí thư Thi có việc phải đi trước rồi.
Diệp Trạch Đào gật đầu.
Vẫn còn sớm như vậy mà đã đi đến nơi làm việc rồi sao?
Diệp Trạch Đào nghi ngờ Thi Minh Cương rời đi có thể là vì chuyện của hắn, không dễ dàng qua được cửa ải này, đối với mấy người này mà nói đây là một chuyện cần phải bố trí lại từ đầu, cũng không biết được sau này sẽ có thủ đoạn gì nữa đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.