Chương 582: Phải tìm ra vấn đề
Hồng Mông Thụ
02/06/2013
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào muộn như vậy còn chạy tới, Triệu Hương Lăng cảm thấy rất vui.
- Trạch Đào, công việc có bận không?
- Tình hình ở huyện đã có sự thay đổi lớn, cũng không có gì quá bận.
Diệp Trạch Đào mang vào nhà bếp một ít đặc sản của huyện Lục Thương.
Triệu Hương Lăng cũng không ngăn cản.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Triệu Hương Lăng cười nói:
- Mẹ vẫn luôn quan tâm tới tình hình của con, thật không Tệ đấy, nhanh như thế đã làm tốt việc trong huyện rồi.
- Là kết quả ủng hộ của mọi người.
Diệp Trạch Đào cười nói.
- Cha nuôi con đã biết chuyện của con, lần trước trở về cũng khen con không ngớt lời, nói huyện Lục Thương khó khăn như thế con cũng có thể làm tốt được, từ đó có thể thấy được năng lực của con.
- Cha nuôi tới địa phương mới, công việc vẫn thuận lợi chứ?
Diệp Trạch Đào cũng rất quan tâm tới chuyện này.
Triệu Hương Lăng cười nói:
- Cho dù nói như thế nào, thì cha nuôi con vẫn là Ủy viên Bộ chính trị đấy?
Diệp Trạch Đào liền gật đầu, tuy rằng là thành phố trực thuộc trung ương, những người đó làm sao có khả năng đối chọi với một Ủy viên Bộ chính trị chứ, hẳn là công việc của Hô Diên Ngạo Bá phải rất thuận lợi mới phải.
Triệu Hương Lăng đối với tình hình gia đình của Diệp Trạch Đào cũng rất quan tâm, hỏi:
- Trạch Đào, các con cũng kết hôn được một thời gian rồi, đã có tin tức gì về chuyện con cái chưa?
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Ban đầu cả hai đều chưa muốn có, lần này sau khi Mộng Y đến huyện Lục Thương chúng con cũng có suy nghĩ đến chuyện đó.
Triệu Hương Lăng liền cười nói:
- Có một đứa con mới giống một gia đình chứ!
Lúc nói câu nói này, Diệp Trạch Đào nhìn ra, trong ánh mắt của Triệu Hương Lăng lộ ra một biểu hiện rất đặc biệt.
Diệp Trạch Đào nghĩ đến chuyện Triệu Hương Lăng cũng không có con cái, cũng không nên nói quá nhiều về chuyện này, cười nói:
- Mẹ cũng bỏ chút thời gian tới huyện Lục Thương của chúng con tham quan một chút, huyện Lục Thương có không ít cảnh đẹp, đến lúc đó sẽ bảo Mộng Y bọn họ cùng với mẹ đi tham quan.
Triệu Hương Lăng không cười nói:
- Chắc chắn là sẽ đi.
Trong lúc nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, lúc Diệp Trạch Đào nhìn ra, nhìn thấy Tô Thiến Ảnh đã đi vào đến nhà.
- Thiến Ảnh, hôm nay không có bận việc sao?
- Mẹ nuôi, con không bận, nên đến thăm mẹ.
Giọng nói rất êm tai, mặc trên người loại trang phục thoải mái, chứ không phải là trang phục rườm rà trên phim, nhìn cũng có vẻ tươi mát..
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi đó, Tô Thiến Ảnh ngạc nhiên nói:
- Anh Diệp mới đếnsao?
Trên mặt Triệu Hương Lăng tràn ngập nụ cười, quan sát hai người, nói với Diệp Trạch Đào:
- Thiến Ảnh con bé này rất được đấy, thường xuyên tới đây cùng với mẹ.
Diệp Trạch Đào nhìn Tô Thiến Ảnh gật gật đầu.
- Trạch Đào, con xem phim mẹ bảo chưa?
Triệu Hương Lăng nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi.
Diệp Trạch Đào nghĩ thầm mình có xem một vài đoạn phim, liền mỉm cười nói:
- Lúc Mộng Y bọn họ xem, con cũng có xem qua một chút.
Triệu Hương Lăng liền cười nói:
- Xem rồi thì tốt, con nói xem, tài diễn xuất của Thiến Ảnh thế nào, có đẹp không?
Trước mặt Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào chỉ gật đầu nói:
- Rất hay, diễn xuất rất thu hút người xem.
Tô Thiến Ảnh đỏ mặt lên, liền nói:
- Mẹ nuôi, anh Diệp là người bận rộn, anh ta làm gì mà có thời gian xem phim chứ?
Triệu Hương Lăng mỉm cười nói:
- Bây giờ Thiến Ảnh nhà chúng ta rất nổi tiếng trong cả nước, không biết có bao nhiêu người đã xem Thiến Ảnh là người tình trong mộng rồi!
Lời nói này khiến cho Diệp Trạch Đào sửng sốt, Tô Thiến Ảnh ngay trước mặt Diệp Trạch Đào, cho dù là có gặp qua nhiều lần, nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
Vừa lúc đó, tivi đang phát bộ phim mà Tô Thiến Ảnh đóng, Triệu Hương Lăng chỉ vào hình ảnh rất tao nhã thanh lịch của Tô Thiến Ảnh nói:
- Thật tốt, Trạch Đào, tài diễn xuất của Thiến Ảnh vô cùng tốt, nhưng mà, chủ yếu là còn do bản chất vốn có của em nó rất tốt.
Diệp Trạch Đào vội gật đầu nói:
- Đúng thế, đúng thế.
Mọi người nói một chút chuyện trong nhà.
Tô Thiến Ảnh cũng tỏ ra rất khôn ngoan lanh lợi, ngồi một bên nghe Triệu Hương Lăng và Diệp Trạch Đào nói chuyện quan trường.
Sau khi trải qua một số chuyện, Tô Thiến Ảnh sớm đã không còn là một cô gái đơn thuần, bây giờ cô ta đã hiểu rất rõ, cho dù là mình có nổi tiếng hơn, tài diễn suất có hay hơn đi nữa, đối với những người nhà cao cửa rộng mà nói, cũng chả có gì gọi là to tát cả. Nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của mình, nếu không phải Triệu Hương Lăng nhận mình làm con gái nuôi, thì làm sao có chuyện mọi người tranh nhau mời mình đóng phim. Nếu mất đi sự bảo hộ, cô cũng không biết là mình sẽ gặp phải hoàn cảnh như thế nào.
Trước kia khi chưa bước vào con đường nghệ thuật, Tô Thiến Ảnh thật sự còn xem con đường nghệ thuật rất đẹp. Nhưng, sau khi trải qua không ít chuyện, cô mới phát hiện ra, trong này hoàn toàn không phải như người ngoài cuộc vẫn nghĩ.
Cô nghe không ít Chuyện của Diệp Trạch Đào, Triệu Hương Lăng thường nói trước mặt mình, Triệu Hương Lăng còn ám chỉ rằng con đường tương lai phát triển của Diệp Trạch Đào tuyệt đối không chỉ dừng lại ở đây đâu, rất có khả năng sẽ còn vượt lên một địa vị cao hơn.
Hiện tại lúc nghe Triệu Hương Lăng nói chuyện với Diệp Trạch Đào, liền nhìn thấy biểu hiện của Diệp Trạch Đào rất trầm tĩnh, vững vàng.
Một người trẻ tuổi đẹp trai phong độ như vậy, lại biểu hiện ra ngoài một sự trầm tĩnh vững vàng như thế, Tô Thiến Ảnh không thể không thừa nhận, người thanh niên trước mặt mình đây tuyệt đối sẽ có những bước phát triển lớn.
- Trạch Đào, lần này con về thành phố là vì chuyện của cha vợ con phải không?
- Vâng, đúng vậy!
- Con có suy nghĩ gì không?
Triệu Hương Lăng liền quan tâm hỏi.
Diệp Trạch Đào liền nói ra suy nghĩ của mình.
Không ngờ lại được nghe thấy trong lời nói của Diệp Trạch Đào có một thế lực lớn như vậy giúp cha vợ anh ta chuyển đến một nơi mới, Tô Thiến Ảnh lần đầu tiên phát hiện ra rằng mình thật sự đã xem thường Diệp Trạch Đào. Cũng không phải là Diệp Trạch Đào dựa vào Lưu gia, mà là Lưu gia cần sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào.
Trong lúc vô ý, Diệp Trạch Đào và Triệu Hương Lăng nói chuyện cũng không có tránh né Tô Thiến Ảnh.
Về phía Hoa Uy cũng rất có khả năng ảnh hưởng đến Diệp Trạch Đào!
Đây là điều khiến Tô Thiến Ảnh kinh ngạc nhất.
Thật sự không ngờ, người thanh niên này so với đám con ông cháu cha mà nói, lực lượng phía sau thật sự hùng mạnh đến kinh người.
Nếu như người thanh niên đẹp trai phong độ này mà là chỗ dựa vững chắc của mình, vậy thì thật sự là tồn tại một lực lượng hùng mạnh có thể giúp mình che gió chắn mưarồi, trẻ tuổi, đẹp trai, lại còn có quyền thế….
Trong chốc lát Tô Thiến Ảnh trở nên thất thần.
Triệu Hương Lăng và Diệp Trạch Đào lúc này cũng đều không nhìn ra tình hình của Tô Thiến Ảnh, hai người vẫn đang nghiên cứu chuyện của Lưu Đống Lưu.
Triệu Hương Lăng làm việc trong phòng công tác nội các Chính phủ cũng là một nhân vật lợi hại, rất nhanh đã có thể phán đoán ra những lợi ích khi Lưu Đống Lưu rời khỏi thành phố, đối với Diệp Trạch Đào người cũng có những suy nghĩ như thế, trong lòng cũng thầm khen ngợi không ngừng.
Tuy nhiên, Triệu Hương Lăng cũng có suy nghĩ của riêng mình, trước giờ vẫn luôn không tìm thấy cơ hội để triển khai hoạt động một chút việc, lần này đối với gia đình Hô Diên mà nói đây không phải là một cơ hội sao.
Nhìn thoáng qua Tô Thiến Ảnh đang nhìn Diệp Trạch Đào với bộ dạng có chút sững sờ, khóe miệng Triệu Hương Lăng mỉm cười.
- Trạch Đào, việc này ta thấy con cũng đừng nhúng tay vào, con về nói với cha vợ con, đến lúc đó bảo ông ta liên hệ với mẹ, chúng ta cùng ngồi xuống nghiên cứu một chút, yên tâm đi, chuyện của cha vợ con nói to thì là to, nói nhỏ thì cũng nhỏ thôi.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Có mọi người hỗ trợ, việc này cũng không phải là việc lớn lắm.
Nhìn đồng hồ cũng muộn, Diệp Trạch Đào nói:
- Con phải về hỏi thăm tình hình một chút.
Triệu Hương Lăng cũng không giữ Diệp Trạch Đào nữa, nói với Tô Thiến Ảnh:
- Thiến Ảnh, con tiễn anh con đi.
Tô Thiến Ảnh lúc này mới giật mình, vội đứng lên nói:
- Anh Diệp, em tiễn anh ra ngoài.
- Không cần, không cần đâu, em ở lại cùng với mẹ nuôi trò chuyện nhiều một chút đi.
Tô Thiến Ảnh vẫn tiễn Diệp Trạch Đào ra ngoài.
Triệu Hương Lăng nhìn thấy hai người đi ra ngoài, nụ cười trên mặt càng nhiều thêm một chút.
Một lúc sau, nhìn thấy Tô Thiến Ảnh tiễn Diệp Trạch Đào ra về rồi trở vào, Triệu Hương Lăng vẫy tay nói:
- Thiến Ảnh, mau tới đây, hai mẹ con ta nói chuyện.
Đáp lại một tiếng, Tô Thiến Ảnh qua ngồi xuống.
Lúc Diệp Trạch Đào lái xe về Lưu gia, đã nhìn thấy cha vợ Lưu Đống Lưu ngồi đó, Lưu Đống Vũ và Lưu Đống Hùng cũng đang ngồi đó.
Nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, không ngờ những người này còn ở đây.
- Trạch Đào, anh về rồi?
Lưu Mộng Y qua đón.
Cười cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Đi đến chỗ thầy một chút, lúc ra về đụng phải Vương Khởi người từng đầu tư ở Thảo Hải đó, cùng nhau ăn cơm, vừa rồi mới từ chỗ mẹ nuôi trở về.
- Trạch Đào, nghe ý của ba, chuyện lần này không phải nhỏ đâu!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
- Trạch Đào về rồi, công việc xong xuôi cả rồi chứ?
Lưu Đống Lưu nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ tới chuyện những người thân thiết của Lưu Đống Lưu rất có khả năng xuất chiêu, cảm thấy chuyện này rất có thể là một chuyện lớn, quan sát mấy người bèn nói:
- Ba, hôm nay lúc con từ chỗ thầy đi ra, vừa đúng lúc gặp phải một ông chủ lớn gọi là Vương Khởi…
Diệp Trạch Đào đem một số nội dung mình nghe được kể lại một lần.
Ban đầu mấy người này còn nghĩ thầm trong bụng Diệp Trạch Đào thấy cha vợ mình sắp sụp đỗ rồi còn có lòng dạ thảnh thơi đi ăn cơm, nghe xong, nét mặt mấy người này liền có sự thay đổi.
- Anh hai, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Lưu Đống Hùng liền hỏi.
Lưu Đống Vũ cũng nhíu mày nói:
- Con trai của Phó thủ tướng Sở nói những lời này, cần phải xem trọng, đừng để đột nhiên bị người sau lưng đâm một nhát cũng không biết là ai làm đấy?
Lưu Đống Lưu thật sự cũng không ngờ đến là có chuyện như vậy, chau mày trầm tư, một lúc sau lắc đầu nói:
- Tôi cũng không nghĩ ra!
Lưu Đống Lưu nói:
- Bây giờ tình hình của Lưu gia chúng ta cũng đã bày cả ra ở đây rồi, tùy rằng đã chia nhà ra ở, thế lực cũng phân chia rồi, nhưng, chúng ta vẫn là một gia đình. Bây giờ chú ba đã lui xuống rồi, chỉ còn lại hai người chúng ta, mọi người cũng không phải không biết, có một số người sau khi nhìn thấy tình hình Lưu gia chúng ta, cũng muốn nhúng một chân. Thế lực củaVi gia mạnh mẽ cứng rắn, Tạ gia cũng ngo ngoe hoạt động. Nếu như anh hai lần này cũng xong rồi, tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, có một số người muốn tiêu diệt tận gốc Lưu gia chúng ta.
Nhìn ra được, Lưu Đống Lưu thật sự rất nóng lòng, những người thế hệ sau ở mọi nơi cũng đều gặp rất nhiều khó khăn. Liên tục phế bỏ hai người rồi, Lưu Chính và Lưu Phàm cũng đều mất đi khả năng tiến thêm một bước. Những đứa khác lại bị chèn ép kịch liệt, nếu thế hệ trước không chống đỡ nổi, thì thế hệ sau thật sự không còn thêm hy vọng gì nữa rồi.
- Trạch Đào, cậu cũng là một thành viên của Lưu gia, việc nên làm nhất định phải làm mới phải, đừng chỉ ngồi đó!
Cũng không biết là Lưu Đống Hùng nóng lòng hay là còn có nguyên nhân khác, nói với Diệp Trạch Đào một câu như thế.
Câu nói này làm cho Diệp Trạch Đào cho dù là người có tính khí tốt cũng trở nên tức giận, dằn cơn tức xuống, Diệp Trạch Đào đứng dậy nói:
- Mọi người nói chuyện đi, con đi ngủ trước.
Nói xong liền đi thẳng ra ngoài.
Biểu hiện này của Diệp Trạch Đào làm cho sắc mặt Lưu Đống Hùng liền thay đổi, biết lời nói của mình hơi quá đáng rồi.
Lưu Đống Lưu cũng khẽ nhíu mày.
Lưu Đống Vũ đành phải đứng dậy nói:
- Đúng vậy, quá khuya rồi, hay là ngày mai chúng ta tiếp tục bàn luận đi.
Từng người một đi ra ngoài
- Trạch Đào, công việc có bận không?
- Tình hình ở huyện đã có sự thay đổi lớn, cũng không có gì quá bận.
Diệp Trạch Đào mang vào nhà bếp một ít đặc sản của huyện Lục Thương.
Triệu Hương Lăng cũng không ngăn cản.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Triệu Hương Lăng cười nói:
- Mẹ vẫn luôn quan tâm tới tình hình của con, thật không Tệ đấy, nhanh như thế đã làm tốt việc trong huyện rồi.
- Là kết quả ủng hộ của mọi người.
Diệp Trạch Đào cười nói.
- Cha nuôi con đã biết chuyện của con, lần trước trở về cũng khen con không ngớt lời, nói huyện Lục Thương khó khăn như thế con cũng có thể làm tốt được, từ đó có thể thấy được năng lực của con.
- Cha nuôi tới địa phương mới, công việc vẫn thuận lợi chứ?
Diệp Trạch Đào cũng rất quan tâm tới chuyện này.
Triệu Hương Lăng cười nói:
- Cho dù nói như thế nào, thì cha nuôi con vẫn là Ủy viên Bộ chính trị đấy?
Diệp Trạch Đào liền gật đầu, tuy rằng là thành phố trực thuộc trung ương, những người đó làm sao có khả năng đối chọi với một Ủy viên Bộ chính trị chứ, hẳn là công việc của Hô Diên Ngạo Bá phải rất thuận lợi mới phải.
Triệu Hương Lăng đối với tình hình gia đình của Diệp Trạch Đào cũng rất quan tâm, hỏi:
- Trạch Đào, các con cũng kết hôn được một thời gian rồi, đã có tin tức gì về chuyện con cái chưa?
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Ban đầu cả hai đều chưa muốn có, lần này sau khi Mộng Y đến huyện Lục Thương chúng con cũng có suy nghĩ đến chuyện đó.
Triệu Hương Lăng liền cười nói:
- Có một đứa con mới giống một gia đình chứ!
Lúc nói câu nói này, Diệp Trạch Đào nhìn ra, trong ánh mắt của Triệu Hương Lăng lộ ra một biểu hiện rất đặc biệt.
Diệp Trạch Đào nghĩ đến chuyện Triệu Hương Lăng cũng không có con cái, cũng không nên nói quá nhiều về chuyện này, cười nói:
- Mẹ cũng bỏ chút thời gian tới huyện Lục Thương của chúng con tham quan một chút, huyện Lục Thương có không ít cảnh đẹp, đến lúc đó sẽ bảo Mộng Y bọn họ cùng với mẹ đi tham quan.
Triệu Hương Lăng không cười nói:
- Chắc chắn là sẽ đi.
Trong lúc nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, lúc Diệp Trạch Đào nhìn ra, nhìn thấy Tô Thiến Ảnh đã đi vào đến nhà.
- Thiến Ảnh, hôm nay không có bận việc sao?
- Mẹ nuôi, con không bận, nên đến thăm mẹ.
Giọng nói rất êm tai, mặc trên người loại trang phục thoải mái, chứ không phải là trang phục rườm rà trên phim, nhìn cũng có vẻ tươi mát..
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi đó, Tô Thiến Ảnh ngạc nhiên nói:
- Anh Diệp mới đếnsao?
Trên mặt Triệu Hương Lăng tràn ngập nụ cười, quan sát hai người, nói với Diệp Trạch Đào:
- Thiến Ảnh con bé này rất được đấy, thường xuyên tới đây cùng với mẹ.
Diệp Trạch Đào nhìn Tô Thiến Ảnh gật gật đầu.
- Trạch Đào, con xem phim mẹ bảo chưa?
Triệu Hương Lăng nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi.
Diệp Trạch Đào nghĩ thầm mình có xem một vài đoạn phim, liền mỉm cười nói:
- Lúc Mộng Y bọn họ xem, con cũng có xem qua một chút.
Triệu Hương Lăng liền cười nói:
- Xem rồi thì tốt, con nói xem, tài diễn xuất của Thiến Ảnh thế nào, có đẹp không?
Trước mặt Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào chỉ gật đầu nói:
- Rất hay, diễn xuất rất thu hút người xem.
Tô Thiến Ảnh đỏ mặt lên, liền nói:
- Mẹ nuôi, anh Diệp là người bận rộn, anh ta làm gì mà có thời gian xem phim chứ?
Triệu Hương Lăng mỉm cười nói:
- Bây giờ Thiến Ảnh nhà chúng ta rất nổi tiếng trong cả nước, không biết có bao nhiêu người đã xem Thiến Ảnh là người tình trong mộng rồi!
Lời nói này khiến cho Diệp Trạch Đào sửng sốt, Tô Thiến Ảnh ngay trước mặt Diệp Trạch Đào, cho dù là có gặp qua nhiều lần, nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
Vừa lúc đó, tivi đang phát bộ phim mà Tô Thiến Ảnh đóng, Triệu Hương Lăng chỉ vào hình ảnh rất tao nhã thanh lịch của Tô Thiến Ảnh nói:
- Thật tốt, Trạch Đào, tài diễn xuất của Thiến Ảnh vô cùng tốt, nhưng mà, chủ yếu là còn do bản chất vốn có của em nó rất tốt.
Diệp Trạch Đào vội gật đầu nói:
- Đúng thế, đúng thế.
Mọi người nói một chút chuyện trong nhà.
Tô Thiến Ảnh cũng tỏ ra rất khôn ngoan lanh lợi, ngồi một bên nghe Triệu Hương Lăng và Diệp Trạch Đào nói chuyện quan trường.
Sau khi trải qua một số chuyện, Tô Thiến Ảnh sớm đã không còn là một cô gái đơn thuần, bây giờ cô ta đã hiểu rất rõ, cho dù là mình có nổi tiếng hơn, tài diễn suất có hay hơn đi nữa, đối với những người nhà cao cửa rộng mà nói, cũng chả có gì gọi là to tát cả. Nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của mình, nếu không phải Triệu Hương Lăng nhận mình làm con gái nuôi, thì làm sao có chuyện mọi người tranh nhau mời mình đóng phim. Nếu mất đi sự bảo hộ, cô cũng không biết là mình sẽ gặp phải hoàn cảnh như thế nào.
Trước kia khi chưa bước vào con đường nghệ thuật, Tô Thiến Ảnh thật sự còn xem con đường nghệ thuật rất đẹp. Nhưng, sau khi trải qua không ít chuyện, cô mới phát hiện ra, trong này hoàn toàn không phải như người ngoài cuộc vẫn nghĩ.
Cô nghe không ít Chuyện của Diệp Trạch Đào, Triệu Hương Lăng thường nói trước mặt mình, Triệu Hương Lăng còn ám chỉ rằng con đường tương lai phát triển của Diệp Trạch Đào tuyệt đối không chỉ dừng lại ở đây đâu, rất có khả năng sẽ còn vượt lên một địa vị cao hơn.
Hiện tại lúc nghe Triệu Hương Lăng nói chuyện với Diệp Trạch Đào, liền nhìn thấy biểu hiện của Diệp Trạch Đào rất trầm tĩnh, vững vàng.
Một người trẻ tuổi đẹp trai phong độ như vậy, lại biểu hiện ra ngoài một sự trầm tĩnh vững vàng như thế, Tô Thiến Ảnh không thể không thừa nhận, người thanh niên trước mặt mình đây tuyệt đối sẽ có những bước phát triển lớn.
- Trạch Đào, lần này con về thành phố là vì chuyện của cha vợ con phải không?
- Vâng, đúng vậy!
- Con có suy nghĩ gì không?
Triệu Hương Lăng liền quan tâm hỏi.
Diệp Trạch Đào liền nói ra suy nghĩ của mình.
Không ngờ lại được nghe thấy trong lời nói của Diệp Trạch Đào có một thế lực lớn như vậy giúp cha vợ anh ta chuyển đến một nơi mới, Tô Thiến Ảnh lần đầu tiên phát hiện ra rằng mình thật sự đã xem thường Diệp Trạch Đào. Cũng không phải là Diệp Trạch Đào dựa vào Lưu gia, mà là Lưu gia cần sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào.
Trong lúc vô ý, Diệp Trạch Đào và Triệu Hương Lăng nói chuyện cũng không có tránh né Tô Thiến Ảnh.
Về phía Hoa Uy cũng rất có khả năng ảnh hưởng đến Diệp Trạch Đào!
Đây là điều khiến Tô Thiến Ảnh kinh ngạc nhất.
Thật sự không ngờ, người thanh niên này so với đám con ông cháu cha mà nói, lực lượng phía sau thật sự hùng mạnh đến kinh người.
Nếu như người thanh niên đẹp trai phong độ này mà là chỗ dựa vững chắc của mình, vậy thì thật sự là tồn tại một lực lượng hùng mạnh có thể giúp mình che gió chắn mưarồi, trẻ tuổi, đẹp trai, lại còn có quyền thế….
Trong chốc lát Tô Thiến Ảnh trở nên thất thần.
Triệu Hương Lăng và Diệp Trạch Đào lúc này cũng đều không nhìn ra tình hình của Tô Thiến Ảnh, hai người vẫn đang nghiên cứu chuyện của Lưu Đống Lưu.
Triệu Hương Lăng làm việc trong phòng công tác nội các Chính phủ cũng là một nhân vật lợi hại, rất nhanh đã có thể phán đoán ra những lợi ích khi Lưu Đống Lưu rời khỏi thành phố, đối với Diệp Trạch Đào người cũng có những suy nghĩ như thế, trong lòng cũng thầm khen ngợi không ngừng.
Tuy nhiên, Triệu Hương Lăng cũng có suy nghĩ của riêng mình, trước giờ vẫn luôn không tìm thấy cơ hội để triển khai hoạt động một chút việc, lần này đối với gia đình Hô Diên mà nói đây không phải là một cơ hội sao.
Nhìn thoáng qua Tô Thiến Ảnh đang nhìn Diệp Trạch Đào với bộ dạng có chút sững sờ, khóe miệng Triệu Hương Lăng mỉm cười.
- Trạch Đào, việc này ta thấy con cũng đừng nhúng tay vào, con về nói với cha vợ con, đến lúc đó bảo ông ta liên hệ với mẹ, chúng ta cùng ngồi xuống nghiên cứu một chút, yên tâm đi, chuyện của cha vợ con nói to thì là to, nói nhỏ thì cũng nhỏ thôi.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Có mọi người hỗ trợ, việc này cũng không phải là việc lớn lắm.
Nhìn đồng hồ cũng muộn, Diệp Trạch Đào nói:
- Con phải về hỏi thăm tình hình một chút.
Triệu Hương Lăng cũng không giữ Diệp Trạch Đào nữa, nói với Tô Thiến Ảnh:
- Thiến Ảnh, con tiễn anh con đi.
Tô Thiến Ảnh lúc này mới giật mình, vội đứng lên nói:
- Anh Diệp, em tiễn anh ra ngoài.
- Không cần, không cần đâu, em ở lại cùng với mẹ nuôi trò chuyện nhiều một chút đi.
Tô Thiến Ảnh vẫn tiễn Diệp Trạch Đào ra ngoài.
Triệu Hương Lăng nhìn thấy hai người đi ra ngoài, nụ cười trên mặt càng nhiều thêm một chút.
Một lúc sau, nhìn thấy Tô Thiến Ảnh tiễn Diệp Trạch Đào ra về rồi trở vào, Triệu Hương Lăng vẫy tay nói:
- Thiến Ảnh, mau tới đây, hai mẹ con ta nói chuyện.
Đáp lại một tiếng, Tô Thiến Ảnh qua ngồi xuống.
Lúc Diệp Trạch Đào lái xe về Lưu gia, đã nhìn thấy cha vợ Lưu Đống Lưu ngồi đó, Lưu Đống Vũ và Lưu Đống Hùng cũng đang ngồi đó.
Nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, không ngờ những người này còn ở đây.
- Trạch Đào, anh về rồi?
Lưu Mộng Y qua đón.
Cười cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Đi đến chỗ thầy một chút, lúc ra về đụng phải Vương Khởi người từng đầu tư ở Thảo Hải đó, cùng nhau ăn cơm, vừa rồi mới từ chỗ mẹ nuôi trở về.
- Trạch Đào, nghe ý của ba, chuyện lần này không phải nhỏ đâu!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
- Trạch Đào về rồi, công việc xong xuôi cả rồi chứ?
Lưu Đống Lưu nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ tới chuyện những người thân thiết của Lưu Đống Lưu rất có khả năng xuất chiêu, cảm thấy chuyện này rất có thể là một chuyện lớn, quan sát mấy người bèn nói:
- Ba, hôm nay lúc con từ chỗ thầy đi ra, vừa đúng lúc gặp phải một ông chủ lớn gọi là Vương Khởi…
Diệp Trạch Đào đem một số nội dung mình nghe được kể lại một lần.
Ban đầu mấy người này còn nghĩ thầm trong bụng Diệp Trạch Đào thấy cha vợ mình sắp sụp đỗ rồi còn có lòng dạ thảnh thơi đi ăn cơm, nghe xong, nét mặt mấy người này liền có sự thay đổi.
- Anh hai, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Lưu Đống Hùng liền hỏi.
Lưu Đống Vũ cũng nhíu mày nói:
- Con trai của Phó thủ tướng Sở nói những lời này, cần phải xem trọng, đừng để đột nhiên bị người sau lưng đâm một nhát cũng không biết là ai làm đấy?
Lưu Đống Lưu thật sự cũng không ngờ đến là có chuyện như vậy, chau mày trầm tư, một lúc sau lắc đầu nói:
- Tôi cũng không nghĩ ra!
Lưu Đống Lưu nói:
- Bây giờ tình hình của Lưu gia chúng ta cũng đã bày cả ra ở đây rồi, tùy rằng đã chia nhà ra ở, thế lực cũng phân chia rồi, nhưng, chúng ta vẫn là một gia đình. Bây giờ chú ba đã lui xuống rồi, chỉ còn lại hai người chúng ta, mọi người cũng không phải không biết, có một số người sau khi nhìn thấy tình hình Lưu gia chúng ta, cũng muốn nhúng một chân. Thế lực củaVi gia mạnh mẽ cứng rắn, Tạ gia cũng ngo ngoe hoạt động. Nếu như anh hai lần này cũng xong rồi, tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, có một số người muốn tiêu diệt tận gốc Lưu gia chúng ta.
Nhìn ra được, Lưu Đống Lưu thật sự rất nóng lòng, những người thế hệ sau ở mọi nơi cũng đều gặp rất nhiều khó khăn. Liên tục phế bỏ hai người rồi, Lưu Chính và Lưu Phàm cũng đều mất đi khả năng tiến thêm một bước. Những đứa khác lại bị chèn ép kịch liệt, nếu thế hệ trước không chống đỡ nổi, thì thế hệ sau thật sự không còn thêm hy vọng gì nữa rồi.
- Trạch Đào, cậu cũng là một thành viên của Lưu gia, việc nên làm nhất định phải làm mới phải, đừng chỉ ngồi đó!
Cũng không biết là Lưu Đống Hùng nóng lòng hay là còn có nguyên nhân khác, nói với Diệp Trạch Đào một câu như thế.
Câu nói này làm cho Diệp Trạch Đào cho dù là người có tính khí tốt cũng trở nên tức giận, dằn cơn tức xuống, Diệp Trạch Đào đứng dậy nói:
- Mọi người nói chuyện đi, con đi ngủ trước.
Nói xong liền đi thẳng ra ngoài.
Biểu hiện này của Diệp Trạch Đào làm cho sắc mặt Lưu Đống Hùng liền thay đổi, biết lời nói của mình hơi quá đáng rồi.
Lưu Đống Lưu cũng khẽ nhíu mày.
Lưu Đống Vũ đành phải đứng dậy nói:
- Đúng vậy, quá khuya rồi, hay là ngày mai chúng ta tiếp tục bàn luận đi.
Từng người một đi ra ngoài
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.