Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 264: Quách Xán cũng là người có ý tưởng.

Hồng Mông Thụ

03/04/2013

- Chủ tịch huyện Tôn từ xã Xuân Trúc trở về, nhìn thấy bộ dạng có vẻ không được vui cho lắm.

Thư ký Lý Vỹ Minh vừa giúp Bí thư Huyện Ủy Quách rót trà vừa rất là tùy ý như đang nói chuyện.

Quách Xán đang xem văn bản cũng dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục xem.

Lý Vỹ Minh biết rõ Quách Xán đang thật sự nghe mình nói chuyện, Bí thư Quách đối với chuyện của Tôn Cương và Diệp Trạch Đào rất là chú trọng.

Lý Vỹ Minh đã đi ra ngoài, Quách Xán cũng ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Quách Xán khó khăn lắm mới lên làm chức Bí thư Huyện Ủy. Gã cũng có ý tưởng riêng của mình, cũng muốn lấy điểm này làm bàn đạp để làm một số việc.

Mấy ngày nay Quách Xán luôn theo dõi tình hình ở trong Huyện, rồi suy đoán ra một số tình huống ở trong Huyện.

Dù sao khi công tác ở trong Huyện, Quách Xán cũng đã thiết lập cho mình một số nguồn thông tin.

Quách Xán mấy ngày nay tiến hành phân tích tổng hợp tình hình của Tỉnh Ủy, cũng đoán ra được một số chuyện từ cách nghĩ của Bí Thư Tỉnh Ủy Dương Hiên.

Tôn gia tuy rằng lớn mạnh, thoạt nhìn các lãnh đạo của tỉnh Ninh Hải cũng không dễ gì bị ảnh hưởng bởi Tôn gia.

Đối với tay Tôn Cương này, Quách Xán cực kỳ khó chịu, thằng ranh này vừa đến đã không xem mình ra gì, dường như chức thư ký này của mình bị bỏ đi giống như một câu nói của anh ta.

Giữa Tôn Cương và Diệp Trạch Đào rốt cuộc là có mâu thuẫn như thế nào? Chứng thực đều nhìn ra rằng, mâu thuẫn giữa Tôn Cương và Diệp Trạch Đào rất lớn.

Các lãnh đạo Tỉnh Ủy tuy không đắc tội với việc của Tôn gia mà cụ thể là việc của Tôn Cương, nhưng mình không giống như thế, thư ký Dương đặt mình vào tình huống này, chẳng lẽ chỉ là một cách bày trí thôi sao?

Quách Xán quyết không tin thư ký Dương sẽ nghĩ như vậy.

Đã không phải là nghĩ như vậy, thì chỉ có một khả năng, đó là hy vọng mình sẽ làm được một số chuyện!

Quách Xán cũng quan sát được thái độ của Cao Vệ, nếu như nói việc khác vẫn còn là suy đoán, thái độ của Cao Vệ cũng đã nói rõ vấn đề này, Cao Vệ có một người cha làm phó Chủ tịch tỉnh, lẽ nào không có được một chút quyền hành từ cha y hay sao?

Cao Vệ và Diệp Trạch Đào liên kết với nhau tỏ thái độ để Quách Xán nhớ kỹ, xem ra phải tự mình hành động rồi, nếu không hành động, các lãnh đạo của Tỉnh Ủy đối với mình sẽ không có cách nhìn thì cũng phải thay đổi cách nhìn!

Cũng đã đến lúc nên biểu hiện sự tồn tại của mình một chút!

Quách Xán biết rằng, nếu như bản thân y không muốn biểu hiện năng lực của mình, làm không tốt thì chẳng khác nào chỉ để trưng bày.

Thực lực của mình chắc chắn là không ổn rồi, nhưng mà nếu có thêm lực lượng của Diệp Trạch Đào và Cao Vệ, như vậy sẽ càng thêm hùng mạnh.

Chuyện Tôn Cương đến Xã Xuân Trúc là chuyện làm Quách Xán đặc biệt chú ý nhất, mấy ngày nay ngày nào thư ký cũng báo cáo tình hình ở Xã cho mình biết.

Từ lúc Tôn Cương trở về, nhìn biểu hiện thì cũng có thể biết, lần này Tôn Cương đến Xã Xuân Trúc nhất định là không có thành quả gì.

Tốt rồi!

Quách Xán suy nghĩ một chút liền lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Trạch Đào.

- Trạch Đào, cậu đang ở đâu đấy?

Diệp Trạch Đào lúc này đang đưa Lưu Mộng Y đến thị trấn, khi nhận điện thoại của Quách Xan, hai người đang ở trong một quán ăn bình dân.

Nhìn thấy Lưu Mộng Y vì chạy trốn mà phải ra nước ngoài, Diệp Trạch Đào định đưa cô ấy đến sân bay của tỉnh.

Nhận được điện thoại của Quách Xán, Diệp Trạch Đào nói:

- Thư ký Quách, tôi đang đưa bạn gái đến thị trấn, đang trong quán ăn.

Quách Xán nghe nói như vậy, ánh mắt sáng lên. Y đương nhiên đã biết bạn gái của Diệp Trạch Đào là người của Lưu gia ở chốn kinh thành. Trong lòng cũng hiểu ra một vài điều, thì ra Tôn Cương nghe nói Lưu Mộng Y đến Xã Xuân Trúc, nên mới chạy theo đến đó, kết quả cũng không được gì, nên mới bực tức quay về huyện.

Khi nghĩ đến hai người đều rất còn trẻ, Quách Xán than thầm một tiếng, thanh niên bây giờ quả thật vô cùng lợi hại!

- Trạch Đào, bớt chút ít thời gian đến chỗ tôi một chuyến, chúng ta có một vài chuyện cần bàn bạc.

Quách Xán nói.



- Được, tôi sẽ đến ngay.

- Ha ha, không cần vội, anh đưa người xong rồi đến cũng được.

Quách Xán cười lớn nói.

Lưu Mộng Y nghe Diệp Trạch Đào nói chuyện điện thoại, mới nói:

- Nếu là điện thoại của thư ký Quách, chắc chắn là có việc quan trọng, anh đừng tiễn em nữa, đâu phải em không biết đường.

- Em thật sự phải ra nước ngoài ư? Anh cảm thấy cũng không cần thiết lắm!

- Anh không biết tình hình trong nhà em, ai cũng ép em, nếu không đi, em sợ là họ sẽ trói em đưa đến gả cho Tôn Cương mà thôi.

Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:

- Tôn gia chẳng lẽ quan trọng đối với gia đình em như vậy sao, anh thấy không hẳn là như thế. Anh thấy đây là do thời gian hưởng thụ của Lưu gia quá lâu, căn bản không có lòng tin, không có ý chí tiến thủ cho nên mới như vậy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lưu gia thế nào cũng suy yếu dần!

Lưu Mộng Y nói:

- Kỳ thật, em cũng cảm thấy Lưu gia hiện nay có chút rối loạn, chủ yếu là do tâm mọi người bấn loạn. Trong phút chốc mất đi chỗ dựa vững chắc, lại nằm ở kinh thành, một nơi phức tạp như vậy. Cho dù cô út em là chủ nhiệm Ban Kế Hoạch và Phát Triển, lực lượng cũng đã tỏ ra quá yếu rồi, hơn nữa cô út dù sao cũng có gia đình riêng của mình, cô ấy không thể đem tất cả gia sản để lo cho Lưu gia được!

- Một gia tộc muốn tiếp tục duy trì, anh cho rằng vẫn còn một điều quan trọng đó là phải có người tiếp quản, em có cho rằng Lưu gia lại qua mười năm nữa liệu có người có đủ khả năng tiếp quản không?

Diệp Trạch Đào hỏi một vấn đề quan trọng.

Lưu Mộng Y gượng cười nói:

- Toàn bộ so sánh với cái gì cũng không làm được!

Diệp Trạch Đào cũng không muốn nói đến chuyện của Lưu gia, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Em ra nước ngoài cũng tốt, đi cho khuây khỏa tâm hồn, cứ tin rằng trong thời gian một hai năm nữa, mọi việc ở đây sẽ có sự thay đổi lớn, đến lúc đó anh tin rằng Tôn Cương sẽ không còn dám uy hiếp nữa!

Cảm nhận được lòng tin ở Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y cười nói:

- Em sẽ đợi anh!

Hai người sau khi ăn uống xong, Lưu Mộng Y một mình lái xe đi khỏi đó.

Nhìn theo hình dáng chiếc xe của Lưu Mộng Y khuất xa dần, Diệp Trạch Đào đã hạ quyết tâm, bất luận có như thế nào cũng phải đánh cho Tôn Cương ngã nhào trên mặt đất.

Hiện tại cơn giận dữ trong lòng Diệp Trạch Đào đã lên đến đỉnh điểm, lẽ ra đây là việc tốt đã bị Tôn gia biến thành như thế này đây.

Lúc đi đến phòng làm việc của Quách Xán, Diệp Trạch Đào nhìn thấy xung quanh Quách Xán đều là văn bản.

- Bí thư Quách.

Diệp Trạch Đào lên tiếng chào hỏi.

Quách Xán vội vàng đứng lên nghênh tiếp, nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Sao nói phải đưa bạn gái về mà.

Bí thư Quách gọi đến, có việc gì lớn tôi cũng phải bỏ đó, lập tức chạy đến đây.

Quách Xán tỏ ra vui mừng cười ha hả bảo Diệp Trạch Đào ngồi xuống.

Sau khi hai người ngồi xuống, Quách Xán nói:

- Công việc ở Xã Xuân Trúc phát triển rất nhanh, tôi thấy tài liệu cấp dưới cung cấp công việc ở mọi phương diện đều làm rất tốt, nhưng mà tôi có một cảm giác, cảm giác là sự cung cấp tài chính ở trong Xã hình như không đủ.

Vừa đưa ra vấn đề tài chính trong Xã ra, trong lòng Diệp Trạch Đào thoáng giật mình, từ sau khi Triệu Vệ Giang gặp chuyện không hay, trưởng phòng Tài Chính Huyện Lý Xuân Ba cũng tìm ra vấn đề, Cục Tài Chính lấy lý do đó đưa phó Cục Trưởng lên nắm giữ công tác tạm thời, bây giờ Quách Xán lại đưa ra vấn đề tài chính, hẳn không phải là vô ý đưa ra, chắc chắn là có ý tưởng gì đó ở bên trong.

Chuyện của Lý Xuân Ba vẫn còn làm cho Diệp Trạch Đào bị chấn động.



Trưởng phòng Tài Chính Huyện Lý Xuân Ba trước giờ luôn biểu hiện là người của Thôi Vĩnh Chí, kết quả cũng do Triệu Vệ Giang nói ra vấn đề của anh ta, làm được nửa ngày, Lý Xuân Ba này là người hai đầu, chân đạp hai thuyền.

Nghĩ đến ý tứ mà Lý Xuân Ba muốn biểu hiện trước mặt mình, Diệp Trạch Đào than thở rằng, người ở trong Huyện cũng thật là khó đánh giá.

- Cục tài chính Huyện quả thực là tồn tại một số vấn đề về công tác.

Diệp Trạch Đào thuận miệng nói một câu.

Quách Xán nói:

- Đúng vậy, công tác của Cục Tài Chính có liên quan đến các hạng mục công tác trong toàn Huyện, nếu Cục Tài chính làm không tốt, sẽ còn ảnh hưởng đến các công việc của Huyện.

Quách Xán muốn nhúng tay vào Cục Tài Chính chăng.

Đây là một cách suy đoán của Diệp Trạch Đào.

Quách Xán muốn hành động hay sao?

Diệp Trạch Đào lặng lẽ suy nghĩ.

Quách Xán cũng không nói gì, lấy một điếu thuốc đưa cho Diệp Trạch Đào, ánh mắt dường như đang nghiên cứu làn khói thuốc.

Đây có thể nói hai người họ như đang thăm dò lẫn nhau, đặc biệt là Quách Xán, muốn xem xem Diệp Trạch Đào có thái độ gì đối với vấn đề này.

Đừng nhìn đó chỉ là một công tác điều chỉnh nhân sự. Vị trí Cục trưởng Cục Tài Chính đối với một Chủ tịch huyện rõ ràng là rất quan trọng. Quách Xán đủ năng lực để nắm giữ vị trí này, anh ta xem như là đang thể hiện năng lực của mình ở trong Huyện.

Quách Xán ít nhiều cũng có chút căng thẳng, nếu không được sự ủng hộ của mọi người và Diệp Trạch Đào, bản thân mình muốn thể hiện năng lực của mình thì cũng không có cách nào làm được.

Quách Xán hôm nay tìm Diệp Trạch Đào để thăm dò, cũng là để phân tích nghiêm túc vấn đề này, anh ta cảm thấy Diệp Trạch Đào nên ủng hộ anh ta trong chuyện này, ít nhất Diệp Trạch Đào cũng không muốn nhìn thấy thế lực mạnh của Tôn Cương.

Diệp Trạch Đào rất nhanh chóng phân tích ra cái được cái mất trong chuyện này. Hắn chắc chắn rằng, Quách Xán cũng nghĩ đến điều này, vì đối chiến với Tôn Cương, Diệp Trạch Đào cũng muốn có đồng minh của mình. Quách Xán có thế lực mạnh như vậy, để Tôn Cương kéo đến vị trí đồng minh của mình, đối phó với Tôn Cương không phải là lực cản sẽ càng giảm đi hay sao.

Có suy nghĩ như vậy, Diệp Trạch Đào cũng không vội tỏ thái độ gì cả, hắn nhìn thấy được rằng, Quách Xán rất để tâm chuyện này, bản thân mình phải tranh dành một ít quyền lợi mới được.

- Lần này Chủ tịch huyện Tôn đến Xã Xuân Trúc, có nói với tôi một việc, nói là văn phòng Ủy Ban nhân dân lực lượng mỏng, muốn tăng thêm lực lượng cho văn phòng Ủy Ban nhân dân, muốn để đồng chí Phương Di Mai đảm nhận Phó chánh văn phòng Ủy Ban nhân dân.

Quách Xán ngẩng đầu nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Văn phòng Ủy Ban nhân dân lực lượng thực sự ít sao?

- Tôi cho rằng mấu chốt là muốn điều động tính tích cực của mọi người, Tôn Dân Phú của văn phòng Ủy ban nhân dân vẫn có năng lực rất mạnh mà.

Quách Xán cũng nghe được một vài ý kiến bàn luận, nghe nhiều người nói rằng có một lần Tôn Cương muốn Tôn Dân Phú rớt chức chủ nhiệm này.

Hôm này Diệp Trạch Đào nói với mình chuyện này là muốn giữ lại Tôn Dân Phú.

Đây là một sự trao đổi với Diệp Trạch Đào, muốn giữ lại vị trí của Tôn Dân Phú thì Cục trưởng Cục Tài chính phải nhường cho mình.

Quách Xán trong lòng thầm nghĩ, sự đối đầu giữa Diệp Trạch Đào và Tôn Cương quả nhiên là càng ngày càng kịch liệt, từ việc này có thể nhìn thấy được, Diệp Trạch Đào cũng muốn làm một số chuyện nhắm vào Tôn Cương.

Lại nghĩ tới Cao Vệ có ý định ủng hộ nên đã đưa ra một số yêu cầu, Quách Xán nói:

- Văn phòng Ủy Ban nếu lực lượng đã yếu đi, không phải sẽ cần một phó Chủ nhiệm hay sao?

Diệp Trạch Đào nói:

- Chủ tịch huyện Cao cũng đã nói qua chuyện này.

- Ừ, đây là việc lớn, các anh tính toán lại một chút, Huyện Ủy sẽ mở một cuộc họp về vấn đề này.

- Tốt!

Trên mặt hai người đều lộ vể tươi cười.

Tôn Cương không phải muốn làm việc gì hay sao? Không phải muốn mua chuộc người của mình hay sao? Đó trước tiên là đánh tan lực lượng của gã, khiến cho Tôn Cương không có cách nào dùng người được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook