Chương 165: Quang thiếu gia không biết làm thế nào
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Rất nhanh chiếc xe đến một nơi gần bệnh viện, trong xe có Quang thiếu gia, Lăng thiếu gia và Ngũ Bưu.
Sắc mặt Ngũ Bưu có vẻ không tốt, vừa bước vào trong xe liền nói:
- Lăng thiếu gia, sao lại đi đá chết người thế?
Gã bây giờ thật sự rất cuống, vì người bị đá chết ngay trong phân cục của hắn. Hành động này rõ ràng là sai nguyên tắc. Trách nhiệm của hắn chắc chắn sẽ rất nặng nề.
Trán gã toát mồ hôi hột. Chuyện lớn rồi.
Ánh mắt của Lăng thiếu gia trở nên lạnh lùng, câu nói này của Ngũ Bưu làm cho y không vui chút nào.
Quang thiếu gia nhìn thẳng Ngũ Bưu hỏi:
- Chết thật rồi à?
Y quả thật không thể ngờ chỉ một cú đã mà đã khiến cho tên thanh niên kia chết được.
Ngũ Bưu vốn không biết chuyện của Quang thiếu gia, liền đưa mắt sang Lăng thiếu gia.
Lăng thiếu gia nói:
- Ông kể đầu đuôi xem nào.
- Tên thanh niên này vốn đã có bệnh tim. Cú đã đó chẳng may lại trúng yếu điểm của gã, lúc đầu chỉ là bị nội thương, nên khi đưa đến bệnh viện thì chết!
Nghe xong, cả hai đều biết chuyện này đã trở nên khó xử lý rồi. Người đã bị đá chết ở trong phân cục cảnh sát, người chết đã là một chuyện không nhỏ rồi, vấn đề mấu chốt lại ở chỗ, người đó lại không do người của phân cục cảnh sát đánh chết, mà lại do người ngoài đánh chết, nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài, thì đúng là chuyện kinh thiên động địa rồi.
Lăng thiếu gia suy nghĩ, rồi nói với Quang thiếu gia:
- Liệu có thể nói hôm trước Diệp Trạch Đào đã đánh tên đó bị nội thương, bây giờ vết thương phát tác nên mới chết!
Chủ ý này đúng là sáng suốt, mắt Ngũ Bưu sáng lên:
- Chỉ cần mua chuộc được một số nhân vật chủ chốt, thì chuyện này không phải không có cách giải quyết.
Không thể nói ý kiến này không có sức hấp dẫn. Hôm đó chẳng phải Diệp Trạch Đào đã đánh hai tên đó sao. Chỉ cần mua chuộc vài người quan trọng, thì chuyện này có thể đổ vấy sang cho Diệp Trạch Đào.
Sắc mặt trầm xuống một lúc, Quang thiếu gia nói:
- Nếu như làm như thế thì lại lôi cả Tiểu Nhu vào cuộc!
Lăng thiếu gia cuống quýt, lớn tiếng nói:
- Quang thiếu gia, bây giờ là lúc nào rồi, nếu không tìm cách để thoát ra thì chắc chắn anh và em sẽ bị chìm vào vụ này đấy!
Đương nhiên Ngũ Bưu cũng biết chuyện xảy ra ngày hôm đó, chỉ là không biết bên trong có nội tình. Đưa mắt nhìn Quang thiếu gia, gã không hiểu sao một người đầy quyền thế như Lăng thiếu gia lại xem trọng tên này đến thế.
- Không được, nếu làm thế, sẽ có nhiều vấn đề lắm. Đến lúc đó, người ta mở cuộc điều tra, chuyện Tiểu Nhu bị uống thuốc kích thích sẽ bị phơi bày ra, rồi sau đó ….
Cứ nghĩ đến vợ của mình và thằng ranh Diệp Trạch Đào kia đã từng làm chuyện đó, lửa giận trong Quang thiếu gia lại bốc lên ngùn ngụt.
Người thủ đô rất trọng thể diện. Mà chuyện này lại làm mất mặt vô cùng, trở thành một chuyện lớn. Quang thiếu gia biết, nếu như thế thì từ này gã sẽ không cất nổi đầu lên ở chốn thủ đô ấy. Mà có thể cả đời phải mang tiếng nhục là bị cắm sừng. Gã quyết không thể để cho chuyện này được lan truyền ra ngoài.
Nhưng, nếu như không thế, thì việc gã đánh chết người lại bị truyền ra ngoài. Chuyện này có chút rắc rối đây.
Ngũ Bưu nói:
- Càng tốt chứ sao. Có thể đổ tội là Diệp Trạch Đào đã cưỡng hiếp phụ nữ!
Quang thiếu gia hằn học nhìn gã.
Lăng thiếu gia vội nói:
- Xem ra chuyện này phải suy nghĩ cho thấu đáo mới được!
Đương nhiên là y hiểu cảm giác của Quang thiếu gia. Vợ của Quang thiếu gia không phải là người bình thường, danh dự rất quan trọng. Chuyện này cho dù có thể vu oan giá họa sang cho Diệp Trạch Đào, nhưng đồng nghĩa với việc danh tiếng của vợ y sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Từ đó thì Quang thiếu gia cũng sẽ trở thành đề tài đàm tiếu của thiên hạ. Mà như vậy thì chắc chắn Quang thiếu gia sẽ không làm.
Hơn nữa, lại chẳng có chứng cớ gì cả, việc giá họa cho người ta chắc gì đã thành công. Lại nữa, Bí thư Hô Diên lại có quan hệ mật thiết với Diệp Trạch Đào như vậy, muốn kéo Diệp Trạch Đào ra khỏi vụ này là chuyện dễ hiểu, nếu như làm không cẩn thận có khi lại còn xảy ra nhiều chuyện khác.
Nghĩ mội hồ, cuối cùng Quang thiếu gia vẫn không hề muốn gán chuyện này cho Diệp Trạch Đào. Ai mà biết hậu quả sau khi gán nó cho Diệp Trạch Đào sẽ như thế nào. Đến lúc đó danh dự của cả hai vợ chồng y đều bị hủy hoại, đó thật sự là một tổn thất quá lớn.
- Lăng thiếu gia, việc này tôi cũng chỉ có khả năng dàn xếp trong một thời gian ngắn, chẳng bao lâu mọi chuyện sẽ bị phanh phui!
Áp lực của Ngũ Bưu rất lớn. Gã cũng biết nội bộ trong phân cục cũng không hề đồng lòng nhất trí, bọn họ muốn mượn chuyện này để làm loạn lên là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Dù sao Quang thiếu gia cũng là người rất có tính toán. Y mau chóng tìm ra một phương án khác, liền nhìn Ngũ Bưu nói:
- Tôi tin là ông cũng có phương án của mình. Việc này tôi và Lăng thiếu gia không thể dính vào. Ông cứ coi như chúng tôi chưa từng xuất hiện. Ông cho sắp xếp thành một vụ thanh toán lẫn nhau của bọn xã hội đen. Tìm một vài người để gánh trách nhiệm với ông chắc không khó chứ?
Ngũ Bưu liếc nhìn Lăng thiếu gia.
Lăng thiếu gia đương nhiên không hy vọng mình bị dính vào chuyện này, nên ra sức gật đầu:
- Quang thiếu gia nói đúng đấy. Tôi thấy biện pháp này quá ổn, tôi thấy ông có thể giải quyết theo hướng này đấy!
Đó là quyết định cuối cùng của hai người.
Ngũ Bưu cảm thấy bực mình, liếc nhìn Lăng thiếu gia, gã phát hiện thấy lần này đúng là đã đã xảy ra chuyện thật rồi! Hai thằng ranh này đều là những người không dám gánh trách nhiệm!
Bao nhiêu năm làm cảnh sát, đương nhiên Ngũ Bưu cũng đã chuẩn bị cho mình một số thế lực ngầm. Thấy hai người đều có ý quyết định như vậy, gã biết cho dù gã có nói gì cũng vô ích. Lại nhớ đến thế lực của Lăng thiếu gia lớn mạnh như vậy, nên đành phải gật đầu.
Nhìn theo Lăng thiếu rời đi, Ngũ Bưu rút điện thoại ra, thay một cái sim khác rồi gọi điện thoại.
- Cậu cho tìm người đến thừa nhận vụ đánh chết Hoàng Tiểu Tứ!
Gọi xong điện thoại, Ngũ Bưu lại rút cái sim đó ra, bẻ gãy rồi vứt xuống cống thoát nước.
Diệp Trạch Đào không hề biết bản thân hắn suýt chút nữa thì trở thành hung thủ giết người. Mới sáng sớm hắn đã đến Hội chợ triển lãm. Càng nhiều người đến thì càng có nhiều người đến hỏi thăm tình hình phát triển khu công nghiệp của xã Xuân Trúc. Giang Thuận Chương sáng sớm đã đưa cả Giang Triều Vĩ đến.
Giang Thuận Chương cũng là người rất có ý tứ, đem theo cả Cục trưởng cục du lịch của Tỉnh đến.
Trông thấy các vị lãnh đạo của huyện, ông ta liền giới thiệu:
- Đây là Cục trưởng Ngụy của Cục du lịch.
Lúc đầu thì Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang không hiểu, nhưng đến khi Giang Thuận Chương giới thiệu về chuyện ông ta muốn phát triển ngành du lịch ở xã Xuân Trúc, hơn nữa lại còn nói sẽ đầu tư vào đó hơn hai trăm triệu, khi nghe đến đây, mắt của Thôi Vĩnh Chí sáng lên. Đây đúng là một dự án lớn.
Bọn họ thảo luận một hồi lâu, sau khi các chính sách của các dự án được tiến hành thực hiện, thì ý tưởng khai thác, phát triển ngành du lịch của Giang Thuận Chương ở xã Xuân Trúc sẽ được xác định lại một lần nữa.
Lúc này bọn Thôi Vĩnh Chí đã có cái nhìn mới đối với năng lực của Diệp Trạch Đào. Có được dự án này rồi, thì sự phát triển của xã Xuân Trúc sẽ không còn nhiều vấn đề nữa.
Lại nói đến chuyện ở cục cảnh sát. Mọi người ai cũng biết có người khi đưa đến bệnh viện thì chết. Việc này chắc chắn không phải là chuyện nhỏ được.
Vừa biết thêm một chuyện, có người tự đến đầu thú, nói rằng đã lỡ tay đánh chết người.
Tự thú!
Phó Cục trưởng Tào Tâm Dân nhìn người đến tự thú một cách thú vị. Trong lòng nhanh chóng tiến hành phân tích chuyện này.
Rất nhanh sau đó, Ngũ Bưu cũng về đến phân cục. Vừa vào, gã đã cho triệu tập cuộc họp. Trong cuộc họp, Ngũ Bưu không ngừng nhấn mạnh một chuyện, đó là người chết không phải trong thời gian thẩm vấn đã lỡ tay đánh chết. Gã cho rằng dù sao cũng đã có người đến đầu thú rồi, thì chuyện này coi như xong.
Cũng rất nhanh, cấp trên cũng không hỏi han nhiều đến chuyện đó nữa.
Ngũ Bưu nhanh chóng lập hồ sơ, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu tên vừa đến đầu thú.
Tất cả dường như đã êm xuôi.
Sau khi tan họp, Tào Tâm Dân trở về văn phòng và ngồi trầm tư suy nghĩ về chuyện này. Nếu như người ở cục cục cảnh sát mà đến thì rất có thể chuyện này sẽ chìm vào quên lãng. Hàng năm những sự việc như thế này đầy rẫy. Người ngoài cuộc thì vốn không hiểu sự tình trong nội bộ. Đây đúng là cơ hội để lật đổ Ngũ Bưu. Nếu như để lỡ cơ hội này thì thật là một điều đáng tiếc.
Nghĩ một hồi, Tào Tâm Dân đóng cửa văn phòng, lại còn khóa lại kỹ càng. Lấy cái đĩa copy nội dung ấy ra xem lại lần nữa.
Xem hết một lượt, Tào Tâm Dân lại trầm tư suy nghĩ. Gã thì biết Lăng thiếu gia, y là con trai của Hoàng Minh Vũ, một phó Chủ tịch thành phố vẫn chưa vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Y tên là Hoàng Lăng, với y gã không thể động vào. Còn tên thanh niên đi cùng Lăng thiếu gia chắc chắn cũng là một nhân vật tầm cỡ, bản thân gã cũng không thể động vào.
Nhưng một cơ hội hiếm có như thế này lại bỏ qua sao? Tào Tâm Dân cảm thấy rất tiếc.
Một người thi hành phá án và bắt giam như Tào Tâm Dân đã tiến hành tìm hiểu từ lâu rồi. Gã cũng đã lấy được cuộn băng mà máy quay camera quay bọn Diệp Trạch Đào ở phòng bao hôm nọ.
Xem xong một hồi, Tào Tâm Dân cảm thấy có chút nghi hoặc. Theo trực giác của gã thì Diệp Trạch Đào kia rất có liên quan đến chuyện này. Còn bọn Lăng thiếu gia hình như có ý định muốn ỉm vụ này đi.
Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
Gõ nhẹ tay lên bàn, Tào Tâm Dân ngồi trầm tư suy nghĩ. Càng phân tích, gã càng cảm thấy chắc chắn trong chuyện này có điều gì đó mà gã vẫn chưa hề biết.
Làm nhiệm vụ phá án và bắt giam đã bao nhiêu năm rồi, nên đột nhiên Tào Tâm Dân nảy ra một ý: có thể người phụ nữ kia mới là mấu chốt của vấn đề. Mọi người đều không muốn chuyện của Diệp Trạch Đào và người phụ nữ đó bị bại lộ.
Hay là đem chuyện này phơi ra nhỉ?
Tào Tâm Dân lại suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc lắc đầu. Đến bây giờ còn chưa biết cái tay Quang thiếu gia kia là người như thế nào. Chắc chắn y cũng là công tử của một nhân vật tầm cỡ nào đó. Mục tiêu của mình là Ngũ Bưu, nên không cần thiết phải đi đắc tội với những người khác. Chỉ cần làm cho mọi việc ở trong cục cảnh sát bại lộ khiến cho mọi người đều biết, thì cái ghế mà Ngũ Bưu đang ngồi khó lòng mà trụ vững. Như vậy thì mình mới có cơ hội.
Lại tìm hiểu về tình hình của Diệp Trạch Đào. Tào Tâm Dân thở dài một tiếng, đều là những nhân vật tầm cỡ cả!
Việc Diệp Trạch Đào và hai tên thanh niên kia xảy ra xung đột thì ngay lúc ấy cơ bản đã hòa giải xong rồi, vả lại lúc đó cũng có Cục trưởng cục Công an thành phố Hắc Lan làm chứng rồi. Nên cho dù có làm to chuyện này lên thì cũng không chắc sẽ thu hoạch được cái gì. Hay là cứ nhằm vào việc đánh chết người ngay tại cục cảnh sát có khi là tốt nhất!
Sau khi đã quyết định rồi, Tào Tâm Dân liền có rất nhiều biện pháp để đối phó với việc này. Việc mà gã nghĩ đến đầu tiên chính là lợi dụng các trang mạng, gã muốn giới truyền thông nhảy vào cuộc.
Tào Tâm Dân suy nghĩ lại một lượt những chuyện mà gã sẽ làm, cảm thấy không liên lụy đến gã, lúc đó gã mới lấy cái đĩa ghi lại nội dung đánh người trong Cục cảnh sát cho vào trong một cái túi. Lại bỏ một bản đã copy vào trong két sắt, rồi mới bước ra ngoài.
Sắc mặt Ngũ Bưu có vẻ không tốt, vừa bước vào trong xe liền nói:
- Lăng thiếu gia, sao lại đi đá chết người thế?
Gã bây giờ thật sự rất cuống, vì người bị đá chết ngay trong phân cục của hắn. Hành động này rõ ràng là sai nguyên tắc. Trách nhiệm của hắn chắc chắn sẽ rất nặng nề.
Trán gã toát mồ hôi hột. Chuyện lớn rồi.
Ánh mắt của Lăng thiếu gia trở nên lạnh lùng, câu nói này của Ngũ Bưu làm cho y không vui chút nào.
Quang thiếu gia nhìn thẳng Ngũ Bưu hỏi:
- Chết thật rồi à?
Y quả thật không thể ngờ chỉ một cú đã mà đã khiến cho tên thanh niên kia chết được.
Ngũ Bưu vốn không biết chuyện của Quang thiếu gia, liền đưa mắt sang Lăng thiếu gia.
Lăng thiếu gia nói:
- Ông kể đầu đuôi xem nào.
- Tên thanh niên này vốn đã có bệnh tim. Cú đã đó chẳng may lại trúng yếu điểm của gã, lúc đầu chỉ là bị nội thương, nên khi đưa đến bệnh viện thì chết!
Nghe xong, cả hai đều biết chuyện này đã trở nên khó xử lý rồi. Người đã bị đá chết ở trong phân cục cảnh sát, người chết đã là một chuyện không nhỏ rồi, vấn đề mấu chốt lại ở chỗ, người đó lại không do người của phân cục cảnh sát đánh chết, mà lại do người ngoài đánh chết, nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài, thì đúng là chuyện kinh thiên động địa rồi.
Lăng thiếu gia suy nghĩ, rồi nói với Quang thiếu gia:
- Liệu có thể nói hôm trước Diệp Trạch Đào đã đánh tên đó bị nội thương, bây giờ vết thương phát tác nên mới chết!
Chủ ý này đúng là sáng suốt, mắt Ngũ Bưu sáng lên:
- Chỉ cần mua chuộc được một số nhân vật chủ chốt, thì chuyện này không phải không có cách giải quyết.
Không thể nói ý kiến này không có sức hấp dẫn. Hôm đó chẳng phải Diệp Trạch Đào đã đánh hai tên đó sao. Chỉ cần mua chuộc vài người quan trọng, thì chuyện này có thể đổ vấy sang cho Diệp Trạch Đào.
Sắc mặt trầm xuống một lúc, Quang thiếu gia nói:
- Nếu như làm như thế thì lại lôi cả Tiểu Nhu vào cuộc!
Lăng thiếu gia cuống quýt, lớn tiếng nói:
- Quang thiếu gia, bây giờ là lúc nào rồi, nếu không tìm cách để thoát ra thì chắc chắn anh và em sẽ bị chìm vào vụ này đấy!
Đương nhiên Ngũ Bưu cũng biết chuyện xảy ra ngày hôm đó, chỉ là không biết bên trong có nội tình. Đưa mắt nhìn Quang thiếu gia, gã không hiểu sao một người đầy quyền thế như Lăng thiếu gia lại xem trọng tên này đến thế.
- Không được, nếu làm thế, sẽ có nhiều vấn đề lắm. Đến lúc đó, người ta mở cuộc điều tra, chuyện Tiểu Nhu bị uống thuốc kích thích sẽ bị phơi bày ra, rồi sau đó ….
Cứ nghĩ đến vợ của mình và thằng ranh Diệp Trạch Đào kia đã từng làm chuyện đó, lửa giận trong Quang thiếu gia lại bốc lên ngùn ngụt.
Người thủ đô rất trọng thể diện. Mà chuyện này lại làm mất mặt vô cùng, trở thành một chuyện lớn. Quang thiếu gia biết, nếu như thế thì từ này gã sẽ không cất nổi đầu lên ở chốn thủ đô ấy. Mà có thể cả đời phải mang tiếng nhục là bị cắm sừng. Gã quyết không thể để cho chuyện này được lan truyền ra ngoài.
Nhưng, nếu như không thế, thì việc gã đánh chết người lại bị truyền ra ngoài. Chuyện này có chút rắc rối đây.
Ngũ Bưu nói:
- Càng tốt chứ sao. Có thể đổ tội là Diệp Trạch Đào đã cưỡng hiếp phụ nữ!
Quang thiếu gia hằn học nhìn gã.
Lăng thiếu gia vội nói:
- Xem ra chuyện này phải suy nghĩ cho thấu đáo mới được!
Đương nhiên là y hiểu cảm giác của Quang thiếu gia. Vợ của Quang thiếu gia không phải là người bình thường, danh dự rất quan trọng. Chuyện này cho dù có thể vu oan giá họa sang cho Diệp Trạch Đào, nhưng đồng nghĩa với việc danh tiếng của vợ y sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Từ đó thì Quang thiếu gia cũng sẽ trở thành đề tài đàm tiếu của thiên hạ. Mà như vậy thì chắc chắn Quang thiếu gia sẽ không làm.
Hơn nữa, lại chẳng có chứng cớ gì cả, việc giá họa cho người ta chắc gì đã thành công. Lại nữa, Bí thư Hô Diên lại có quan hệ mật thiết với Diệp Trạch Đào như vậy, muốn kéo Diệp Trạch Đào ra khỏi vụ này là chuyện dễ hiểu, nếu như làm không cẩn thận có khi lại còn xảy ra nhiều chuyện khác.
Nghĩ mội hồ, cuối cùng Quang thiếu gia vẫn không hề muốn gán chuyện này cho Diệp Trạch Đào. Ai mà biết hậu quả sau khi gán nó cho Diệp Trạch Đào sẽ như thế nào. Đến lúc đó danh dự của cả hai vợ chồng y đều bị hủy hoại, đó thật sự là một tổn thất quá lớn.
- Lăng thiếu gia, việc này tôi cũng chỉ có khả năng dàn xếp trong một thời gian ngắn, chẳng bao lâu mọi chuyện sẽ bị phanh phui!
Áp lực của Ngũ Bưu rất lớn. Gã cũng biết nội bộ trong phân cục cũng không hề đồng lòng nhất trí, bọn họ muốn mượn chuyện này để làm loạn lên là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Dù sao Quang thiếu gia cũng là người rất có tính toán. Y mau chóng tìm ra một phương án khác, liền nhìn Ngũ Bưu nói:
- Tôi tin là ông cũng có phương án của mình. Việc này tôi và Lăng thiếu gia không thể dính vào. Ông cứ coi như chúng tôi chưa từng xuất hiện. Ông cho sắp xếp thành một vụ thanh toán lẫn nhau của bọn xã hội đen. Tìm một vài người để gánh trách nhiệm với ông chắc không khó chứ?
Ngũ Bưu liếc nhìn Lăng thiếu gia.
Lăng thiếu gia đương nhiên không hy vọng mình bị dính vào chuyện này, nên ra sức gật đầu:
- Quang thiếu gia nói đúng đấy. Tôi thấy biện pháp này quá ổn, tôi thấy ông có thể giải quyết theo hướng này đấy!
Đó là quyết định cuối cùng của hai người.
Ngũ Bưu cảm thấy bực mình, liếc nhìn Lăng thiếu gia, gã phát hiện thấy lần này đúng là đã đã xảy ra chuyện thật rồi! Hai thằng ranh này đều là những người không dám gánh trách nhiệm!
Bao nhiêu năm làm cảnh sát, đương nhiên Ngũ Bưu cũng đã chuẩn bị cho mình một số thế lực ngầm. Thấy hai người đều có ý quyết định như vậy, gã biết cho dù gã có nói gì cũng vô ích. Lại nhớ đến thế lực của Lăng thiếu gia lớn mạnh như vậy, nên đành phải gật đầu.
Nhìn theo Lăng thiếu rời đi, Ngũ Bưu rút điện thoại ra, thay một cái sim khác rồi gọi điện thoại.
- Cậu cho tìm người đến thừa nhận vụ đánh chết Hoàng Tiểu Tứ!
Gọi xong điện thoại, Ngũ Bưu lại rút cái sim đó ra, bẻ gãy rồi vứt xuống cống thoát nước.
Diệp Trạch Đào không hề biết bản thân hắn suýt chút nữa thì trở thành hung thủ giết người. Mới sáng sớm hắn đã đến Hội chợ triển lãm. Càng nhiều người đến thì càng có nhiều người đến hỏi thăm tình hình phát triển khu công nghiệp của xã Xuân Trúc. Giang Thuận Chương sáng sớm đã đưa cả Giang Triều Vĩ đến.
Giang Thuận Chương cũng là người rất có ý tứ, đem theo cả Cục trưởng cục du lịch của Tỉnh đến.
Trông thấy các vị lãnh đạo của huyện, ông ta liền giới thiệu:
- Đây là Cục trưởng Ngụy của Cục du lịch.
Lúc đầu thì Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang không hiểu, nhưng đến khi Giang Thuận Chương giới thiệu về chuyện ông ta muốn phát triển ngành du lịch ở xã Xuân Trúc, hơn nữa lại còn nói sẽ đầu tư vào đó hơn hai trăm triệu, khi nghe đến đây, mắt của Thôi Vĩnh Chí sáng lên. Đây đúng là một dự án lớn.
Bọn họ thảo luận một hồi lâu, sau khi các chính sách của các dự án được tiến hành thực hiện, thì ý tưởng khai thác, phát triển ngành du lịch của Giang Thuận Chương ở xã Xuân Trúc sẽ được xác định lại một lần nữa.
Lúc này bọn Thôi Vĩnh Chí đã có cái nhìn mới đối với năng lực của Diệp Trạch Đào. Có được dự án này rồi, thì sự phát triển của xã Xuân Trúc sẽ không còn nhiều vấn đề nữa.
Lại nói đến chuyện ở cục cảnh sát. Mọi người ai cũng biết có người khi đưa đến bệnh viện thì chết. Việc này chắc chắn không phải là chuyện nhỏ được.
Vừa biết thêm một chuyện, có người tự đến đầu thú, nói rằng đã lỡ tay đánh chết người.
Tự thú!
Phó Cục trưởng Tào Tâm Dân nhìn người đến tự thú một cách thú vị. Trong lòng nhanh chóng tiến hành phân tích chuyện này.
Rất nhanh sau đó, Ngũ Bưu cũng về đến phân cục. Vừa vào, gã đã cho triệu tập cuộc họp. Trong cuộc họp, Ngũ Bưu không ngừng nhấn mạnh một chuyện, đó là người chết không phải trong thời gian thẩm vấn đã lỡ tay đánh chết. Gã cho rằng dù sao cũng đã có người đến đầu thú rồi, thì chuyện này coi như xong.
Cũng rất nhanh, cấp trên cũng không hỏi han nhiều đến chuyện đó nữa.
Ngũ Bưu nhanh chóng lập hồ sơ, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu tên vừa đến đầu thú.
Tất cả dường như đã êm xuôi.
Sau khi tan họp, Tào Tâm Dân trở về văn phòng và ngồi trầm tư suy nghĩ về chuyện này. Nếu như người ở cục cục cảnh sát mà đến thì rất có thể chuyện này sẽ chìm vào quên lãng. Hàng năm những sự việc như thế này đầy rẫy. Người ngoài cuộc thì vốn không hiểu sự tình trong nội bộ. Đây đúng là cơ hội để lật đổ Ngũ Bưu. Nếu như để lỡ cơ hội này thì thật là một điều đáng tiếc.
Nghĩ một hồi, Tào Tâm Dân đóng cửa văn phòng, lại còn khóa lại kỹ càng. Lấy cái đĩa copy nội dung ấy ra xem lại lần nữa.
Xem hết một lượt, Tào Tâm Dân lại trầm tư suy nghĩ. Gã thì biết Lăng thiếu gia, y là con trai của Hoàng Minh Vũ, một phó Chủ tịch thành phố vẫn chưa vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Y tên là Hoàng Lăng, với y gã không thể động vào. Còn tên thanh niên đi cùng Lăng thiếu gia chắc chắn cũng là một nhân vật tầm cỡ, bản thân gã cũng không thể động vào.
Nhưng một cơ hội hiếm có như thế này lại bỏ qua sao? Tào Tâm Dân cảm thấy rất tiếc.
Một người thi hành phá án và bắt giam như Tào Tâm Dân đã tiến hành tìm hiểu từ lâu rồi. Gã cũng đã lấy được cuộn băng mà máy quay camera quay bọn Diệp Trạch Đào ở phòng bao hôm nọ.
Xem xong một hồi, Tào Tâm Dân cảm thấy có chút nghi hoặc. Theo trực giác của gã thì Diệp Trạch Đào kia rất có liên quan đến chuyện này. Còn bọn Lăng thiếu gia hình như có ý định muốn ỉm vụ này đi.
Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
Gõ nhẹ tay lên bàn, Tào Tâm Dân ngồi trầm tư suy nghĩ. Càng phân tích, gã càng cảm thấy chắc chắn trong chuyện này có điều gì đó mà gã vẫn chưa hề biết.
Làm nhiệm vụ phá án và bắt giam đã bao nhiêu năm rồi, nên đột nhiên Tào Tâm Dân nảy ra một ý: có thể người phụ nữ kia mới là mấu chốt của vấn đề. Mọi người đều không muốn chuyện của Diệp Trạch Đào và người phụ nữ đó bị bại lộ.
Hay là đem chuyện này phơi ra nhỉ?
Tào Tâm Dân lại suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc lắc đầu. Đến bây giờ còn chưa biết cái tay Quang thiếu gia kia là người như thế nào. Chắc chắn y cũng là công tử của một nhân vật tầm cỡ nào đó. Mục tiêu của mình là Ngũ Bưu, nên không cần thiết phải đi đắc tội với những người khác. Chỉ cần làm cho mọi việc ở trong cục cảnh sát bại lộ khiến cho mọi người đều biết, thì cái ghế mà Ngũ Bưu đang ngồi khó lòng mà trụ vững. Như vậy thì mình mới có cơ hội.
Lại tìm hiểu về tình hình của Diệp Trạch Đào. Tào Tâm Dân thở dài một tiếng, đều là những nhân vật tầm cỡ cả!
Việc Diệp Trạch Đào và hai tên thanh niên kia xảy ra xung đột thì ngay lúc ấy cơ bản đã hòa giải xong rồi, vả lại lúc đó cũng có Cục trưởng cục Công an thành phố Hắc Lan làm chứng rồi. Nên cho dù có làm to chuyện này lên thì cũng không chắc sẽ thu hoạch được cái gì. Hay là cứ nhằm vào việc đánh chết người ngay tại cục cảnh sát có khi là tốt nhất!
Sau khi đã quyết định rồi, Tào Tâm Dân liền có rất nhiều biện pháp để đối phó với việc này. Việc mà gã nghĩ đến đầu tiên chính là lợi dụng các trang mạng, gã muốn giới truyền thông nhảy vào cuộc.
Tào Tâm Dân suy nghĩ lại một lượt những chuyện mà gã sẽ làm, cảm thấy không liên lụy đến gã, lúc đó gã mới lấy cái đĩa ghi lại nội dung đánh người trong Cục cảnh sát cho vào trong một cái túi. Lại bỏ một bản đã copy vào trong két sắt, rồi mới bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.