Chương 457: Sự nghi ngờ của Dương Thăng Hải
Hồng Mông Thụ
02/06/2013
- Tiểu Nhu, anh đến bên ngoài rồi, em ra ngoài đón anh vào nhé!
Diệp Trạch Đào thấy nơi này được canh phòng rất nghiêm ngặt đành phải gọi điện thoại cho Trịnh Tiểu Nhu.
Bình thường người ngoài không được vào trong, cứ cho rằng Diệp Trạch Đào là một Chủ tịch huyện mà muốn vào trong chỗ ở cáo cấp này của các vị lãnh đạo cũng không được.
- Để em nói với người gác cổng nhé, thôi được, em ra đón anh vậy.
Trịnh Tiểu Nhu mới đầu định thông báo cho gác cổng cho người vào, nghĩ đến sau này Diệp Trạch Đào có thể vẫn còn đến nữa, nên vội vàng ra cổng làm thủ tục.
Trịnh Tiểu Nhu có cách nghĩ của riêng cô ta, chỉ cần hôm nay Diệp Trạch Đào đến được nhà cô thì ba sẽ không còn phản đối nữa. Đến lúc nhà ở đây cũng sẽ là nhà của Diệp Trạch Đào, làm luôn cái thủ tục ra vào cho tiện.
Diệp Trạch Đào đành phải đứng đó đợi.
- Trạch Đào!
Một hồi lâu sau, chợt thấy một chiếc xe tiến đến, Trịnh Tiểu Nhu đang ngồi trong xe cười với Diệp Trạch Đào và vẫy tay.
Khu này tương đối rộng, đi bộ thì rất lâu nên Trịnh Tiểu Nhu phải dùng ô tô.
Nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu lái xe ra, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Đi bộ ra cũng được mà.
Trịnh Tiểu Nhu đã dừng xe ở một bên, cười nói:
- Sợ anh đợi lâu quá thôi!
Nhìn thấy vẻ mặt Trịnh Tiểu Nhu vui mừng rạng rỡ, Diệp Trạch Đào hiểu, người nhà Trịnh Tiểu Nhu chắc là đều đã biết rằng mình tới.
Từ trên xe bước xuống, toàn thân Trịnh Tiểu Nhu trang phục hài hòa, không hề có chút cố ý trang điểm nào nhưng cô vốn đã sở hữu vẻ đẹp kinh người. Cứ cho là như vậy, cả con người toát lên vẻ mê người.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn Trịnh Tiểu Nhu, ánh mắt sáng ngời.
Thấy ánh mắt Diệp Trạch Đào toát lên vẻ mừng rỡ, Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Anh đợi lâu rồi hả?
- Tiểu Nhu, làm gì ở đây thế?
Một chiếc xe chầm chậm tiến lại, cửa kính hạ xuống, một người trung niên thò đầu ra mỉm cười hỏi Trịnh Tiểu Nhu.
- Chú Dương, chú đến rồi à?
- Ha ha! Đến thăm lãnh đạo cũ, Bí thư Trịnh ở nhà chứ?
Diệp Trạch Đào hơi giật mình nhìn người này, hắn đương nhiên đã nhận ra rồi, không ngờ là nhân vật số 2 ở Ninh Hải, Chủ tịch tỉnh Dương Thăng Hải.
Dương Thăng Hải gần đây mới nhận chức Chủ tịch tỉnh Thanh Hải, Diệp Trạch Đào cũng chỉ là nhìn thấy khi xem thời sự trên ti vi mà thôi.
- Có nhà ạ.
Trịn Tiểu Nhu không thể ngờ rằng hôm nay đúng lúc Diệp Trạch Đào tới thì cái ông Dương Thăng Hải này cũng đến, trong lòng có đôi chút không vui. Hôm nay là một ngày vui lớn đối với cô, cô không hề muốn bị người ngoài đến làm phiền.
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu không hề nghĩ gì đến chuyện khác, tất cả tâm hồn cô đều để trên người Diệp Trạch Đào rồi.
- Trạch Đào, đến đây, làm cho anh chút thủ tục, lần sau đến thì không cần phải đứng ngoài đợi nữa.
Nói rồi, Trịnh Tiểu Nhu kéo luôn Diệp Trạch Đào đi tới chốt làm việc của người gác cổng.
Sau khi Dương Thăng Hải giơ thẻ ra kiểm tra thì nhanh chóng phóng vào trong.
Dương Thăng Hải ngồi trong xe không kìm nổi quay đầu lại nhìn Diệp Trạch Đào một cái, lẩm bẩm nói thầm.
Chồng của con gái Trịnh gia chết rồi, bây giờ lại kiếm ra một người trẻ như vậy, sao người thanh niên này nhìn mặt quen thế nhỉ?
Có phải Trịnh Tiểu Nhu lại tìm được một người bạn trai mới không?
Việc này khiến Dương Thăng Hải càng nghĩ lại càng cảm thấy hiếu kỳ.
- Thưa Sếp! Sao Diệp Trạch Đào lại đến đây nhỉ?
Người Thư ký ngồi ghế trước đã nhận ra Diệp Trạch Đào.
Cái tay Diệp Trạch Đào này cũng là có tiếng ở tỉnh Ninh Hải, không mấy người là không chú ý đến hắn. Thư ký là một thuộc hạ quan trọng của Dương Thăng Hải, anh ta đương nhiên phải chú ý đến những người nổi tiếng ở tỉnh Ninh Hải. Nhìn thấy vẻ thân mật của Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào, anh ta cũng cảm thấy hiếu kỳ như vậy, không kìm được nói một câu.
- Diệp Trạch Đào!
Dương Thăng Hải cũng nghĩ ra rồi, tự mình còn chú ý đặc biệt đến hắn ta. Lần trước thậm chí Bí thư Trịnh còn bất giác nói về người thanh niên này, mình còn kêu Thư ký tìm hình của hắn để xem mà.
- Chàng thanh niên này tại sao lại đến đây nhỉ? Dương Thăng Hải tự hỏi.
Khi nghĩ đến vẻ thân thiết của Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào, Dương Thăng Hải bèn lấy tay vỗ nhè nhẹ lên đùi.
Thư ký của Dương Thăng Hải tên là Thành Lượng Quân, chỉ nghe Thành Lượng Quân cười nói:
- Ninh Hải còn có một số đồn đại về hai người bọn họ đấy ạ, xem ra đúng là không có lửa làm sao có khói!
Dương Thăng Hải bèn hừ một tiếng:
- Đừng nói lung tung!
Thành Lượng Quân cả kinh, lúc này mới nhớ ra Sếp anh ta cũng là người của họ Trịnh, nên chuyện như thế này không được lắm mồm, nếu chẳng may gặp phải phiền toái, vấn đề sẽ trở thành lớn, sau này việc này nhất định không được nói lại nữa, không may chuyền ra ngoài thì người đầu tiên Sếp nghi ngờ chính là mình, nghĩ đến chuyện của Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu thì Thành Lượng Quân cũng có mấy suy nghĩ như vậy.
Dương Thăng Hải tuy rằng đã ngăn chặn sự nhiều lời của tay Thư ký nhưng trong lòng không hề phản đối cách nói của gã. Ông ta sớm đã biết những đồn đại xung quanh quan hệ của Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào từ tay Thư ký rồi. Khi nghĩ đến Trịnh Thành Trung tìm mọi cách để đưa mình đến Ninh Hải, thì cũng đã hiểu chút ít, Trịnh Thành Trung chắc là đã có mục đích, chính là mong muốn sau khi mình đến Ninh Hải thì có thể quan tâm đến Diệp Trạch Đào một chút đây.
Tại sao lại không nghĩ ra việc này nhỉ!
Dương Thăng Hải phát hiện tính mẫn cảm chính trị của mình vẫn còn kém một chút.
Bị Trịnh Tiểu Nhu kéo, Diệp Trạch Đào đành phải theo Trịnh Tiểu Nhu đi làm thẻ ra vào.
Có Trịnh Tiểu Nhu trợ giúp, sau khi xác minh thân phận của Diệp Trạch Đào thì hai người mới làm xong thẻ.
Nhìn Diệp Trạch Đào đeo thẻ ra vào trên người, trên mặt Trịnh Tiểu Nhu tràn đầy niềm vui sướng, dường như là đeo cái thẻ này lên người rồi thì Diệp Trạch Đào chính thức là người một nhà với cô rồi.
- Bắt đầu từ bây giờ, anh có thể tùy ý đến nhà em lúc nào cũng được!
- Ba em không đuổi anh ra khỏi cửa?
Trịnh Tiểu Nhu liền cười nói:
- Bây giờ ông không còn ý kiến gì nữa đâu.
Ngồi vào xe, lái đi được một đoạn, Trịnh Tiểu Nhu liền đạp phanh nhanh chóng dừng xe lại rồi nhào sang ôm lấy Diệp Trạch Đào.
Cảm nhận được tình cảm của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào len lén nhìn quanh xe.
- Kính xe em nhìn từ bên ngoài không thấy gì bên trong được đâu.
Biết Diệp Trạch Đào lo lắng, Trịnh Tiểu Nhu xấu hổ nói một câu.
Diệp Trạch Đào cười ha hả ôm lấy Trịnh Tiểu Nhu.
- Kẻ nhát gan!
Trịnh Tiểu Nhu khẽ cười một tiếng.
Sau đó hai người liền ôm chặt lấy nhau.
Rất lâu không có cơ hội gần nhau, hôm nay lại nhận được sự chấp thuận của người cha, cho nên tình cảm nóng bỏng của Trịnh Tiểu Nhu đều được bộc phát hết ra ngoài.
Chiếc xe được thiết kế riêng có khác, cũng không biết Trịnh Tiểu Nhu ấn vào đâu đó mấy lần, chiếc xe liền biến thành một nơi để hai người có thể thi thố tài nghệ một cách thoải mái.
Xe đỗ tại đây, hai người đã chìm vào cơn đam mê tình ái mãnh liệt.
Lúc này Dương Thăng Hải đã vào đến bên trong nhà Trịnh Thành Trung rồi.
Khi thấy Trịnh Thành Trung và Phương Mai Anh đều ở nhà, Dương Thăng Hải lại nhớ đến việc chạm mặt Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào Trịnh Thành Trung đang cố ý đợi Diệp Trạch Đào đến?
Nếu như đúng là như vậy thì chuyện này rất có ý nghĩa đây.
- Ha ha! Lãnh đạo cũ vẫn khỏe chứ?
Dương Thăng Hải hỏi.
- Ha ha! Vẫn rất tốt, sau khi cậu đến môi trường mới, triển khai công việc vẫn thuận lợi chứ?
Hai người bèn tán gẫu vài câu.
Dương Thăng Thành vốn dĩ là người của Trịnh Thành Trung, nên quan tâm nhất đương nhiên vẫn là vấn đề tiến bộ của Trịnh Thành Trung. Lần này về Thủ đô là muốn tiến một bước tìm hiểu về tình hình sau khi đổi nhiệm kỳ.
- Lanh đạo cũ, đối với bước tiếp theo, tôi thấy không được tự tin cho lắm, hôm nay đến để nhờ anh chỉ giáo!
Trịnh Thành Trung đương nhiên hiểu ý của Dương Thăng Hải, mỉm cười nói:
- Làm việc đều là như vậy, vững bước đẩy mạnh, dần dần đi tới. Chỉ cần làm tốt việc của mình thì con đường phía trước sẽ thênh thang!
Cảm nhận được khí thế hùng mạnh của Trịnh Thành Trung, trong đầu Dương Thăng Hải đã có nhận định rồi, Trịnh Thành Trung đã ngầm biểu thị rồi, bước phát triển tiếp theo của ông ta sẽ rất thuận lợi. Nếu như mà thuận lợi thì Trịnh Thành Trung sẽ hoàn toàn có thể lên cao hơn nữa.
Điều này đối với Dương Thăng Hải mà nói là một việc tốt rồi!
- Con bé này sao mà vẫn chưa đón được người nhỉ?
Phương Mai Anh thấy Dương Thăng Hải và Trịnh Thành Trung đã nói chuyện một hồi lâu mà vẫn chưa thấy con gái đưa DiểpTạch Đào về thì cảm thấy hơi lạ.
- Anh Dương, anh ngồi nhé, Tiểu Nhu đi ra ngoài đón người mãi mà chưa thấy về.
Phương Mai Anh liền nói rồi đứng dậy quay người.
Dương Thăng Hải lúc này càng xác định Diệp Trạch Đào hôm nay muốn đến nhà họ Trịnh, nhìn tình cảnh này xem ra cả hai vợ chồng họ Trịnh đều đang đợi Diệp Trạch Đào tới rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Thăng Hải liền xuất hiện trong đầu nhiều suy nghĩ.
- Ha ha! Tiểu Nhu à? Lúc tôi đi vào thì thấy con bé đang dẫn một thanh niên trẻ đi làm thẻ, chắc là làm thẻ ra vào cổng.
Trịnh Thành Trung liền nhìn Dương Thăng Hải mỉm cười nói:
- Thăng Hải, người thanh niên đó tên là Diệp Trạch Đào, là bạn của Tiểu Nhu, cũng là con rể của Lưu gia. Tiểu Nhu và con bé Lưu Mộng Y đó là chỗ thân thiết, họ đều là người một nhà, nên nhờ Tiểu Nhu đưa đến thăm nhà, vừa hay cậu – một Chủ tịch tỉnh cũng ở đây, đợi một chút làm quen nhé, Trạch Đào là người Ninh Hải bọn họ đấy, có chỗ nào không đúng cậu cứ nói với nói với cậu ta.
Phương Mai Anh cũng cười nói:
- Anh Dương, nghe nói Ninh Hải có mấy người thấy tuổi trẻ có năng lực phát triển, rỗi hơi thì hay thích gây việc cản trở. Trạch Đào cậu ta rất được, mới trong thời gian mấy năm mà huyện Thảo Hải phát triển tốt như thế, nghe nói hôm qua ông Hoa đã gặp cậu ấy rồi, điều này chứng minh rằng thành tích của cậu ấy đã được ông Hoa chú ý, anh hãy quan tâm nhiều một chút đến sự trưởng thành của cậu ấy nhé!
Lượng tin tức quá nhiều!
Dương Thăng Hải cảm giác hai người nói ra những lời chứa rất nhiều hàm ý.
Phương Mai Anh mỉm cười nói:
- Anh Dương, các anh nói chuyện nhé!
Nói rồi quay người bước ra ngoài.
Dương Thăng Hải lúc này cũng đã ngấm khá nhiều rồi. Cái thứ nhất là Phương Mai Anh nói ra một nội dung rất quan trọng, đó chính là hôm qua Diệp Trạch Đào mới đi gặp Hoa Uy.
Vừa nghĩ đến lực lượng hùng mạnh của Hoa Uy ở Trung Hoa, Dương Thăng Hải có chút ganh tị với số đỏ của Diệp Trạch Đào, mình còn chưa bao giờ được gặp mặt ông ta một lần nào cả, Diệp Trạch Đào làm sao lại có thể có được diễm phúc gặp mặt Hoa Uy chứ?
Hoa Uy gặp Diệp Trạch Đào rồi, điều này chứng tỏ Diệp Trạch Đào đã được Hoa Uy rất coi trọng, ngay cả Hoa Uy mà cũng coi trọng rồi, Chủ tịch một tỉnh là mình đây mà còn không coi trọng thì sẽ rất thất trách!
Lại nghĩ đến câu Trịnh Thành Trung nói tự mình xem xem Diệp Trạch Đào có chỗ nào không phải thì nói nhiều một chút, câu này hoàn toàn có thể hiểu là Trịnh Thành Trung đã coi Diệp Trạch Đào như con cháu nhà họ Trịnh rồi, thì mới để mình nói, lời này đúng hơn là muốn mình phải quan tâm hắn rồi!
Phương Mai Anh lại nói đến chuyện gây cản trở, Dương Thăng Thành lúc đó cũng biết có một số người đã dùng một số thủ đoạn với Diệp Trạch Đào, đây là điều Phương Mai Anh không vừa lòng đây!
Đây có phải là lên tiếng thay Trịnh Thành Trung không vừa lòng vì mình đã không quan tâm đến Diệp Trạch Đào không?
Diệp Trạch Đào thấy nơi này được canh phòng rất nghiêm ngặt đành phải gọi điện thoại cho Trịnh Tiểu Nhu.
Bình thường người ngoài không được vào trong, cứ cho rằng Diệp Trạch Đào là một Chủ tịch huyện mà muốn vào trong chỗ ở cáo cấp này của các vị lãnh đạo cũng không được.
- Để em nói với người gác cổng nhé, thôi được, em ra đón anh vậy.
Trịnh Tiểu Nhu mới đầu định thông báo cho gác cổng cho người vào, nghĩ đến sau này Diệp Trạch Đào có thể vẫn còn đến nữa, nên vội vàng ra cổng làm thủ tục.
Trịnh Tiểu Nhu có cách nghĩ của riêng cô ta, chỉ cần hôm nay Diệp Trạch Đào đến được nhà cô thì ba sẽ không còn phản đối nữa. Đến lúc nhà ở đây cũng sẽ là nhà của Diệp Trạch Đào, làm luôn cái thủ tục ra vào cho tiện.
Diệp Trạch Đào đành phải đứng đó đợi.
- Trạch Đào!
Một hồi lâu sau, chợt thấy một chiếc xe tiến đến, Trịnh Tiểu Nhu đang ngồi trong xe cười với Diệp Trạch Đào và vẫy tay.
Khu này tương đối rộng, đi bộ thì rất lâu nên Trịnh Tiểu Nhu phải dùng ô tô.
Nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu lái xe ra, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Đi bộ ra cũng được mà.
Trịnh Tiểu Nhu đã dừng xe ở một bên, cười nói:
- Sợ anh đợi lâu quá thôi!
Nhìn thấy vẻ mặt Trịnh Tiểu Nhu vui mừng rạng rỡ, Diệp Trạch Đào hiểu, người nhà Trịnh Tiểu Nhu chắc là đều đã biết rằng mình tới.
Từ trên xe bước xuống, toàn thân Trịnh Tiểu Nhu trang phục hài hòa, không hề có chút cố ý trang điểm nào nhưng cô vốn đã sở hữu vẻ đẹp kinh người. Cứ cho là như vậy, cả con người toát lên vẻ mê người.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn Trịnh Tiểu Nhu, ánh mắt sáng ngời.
Thấy ánh mắt Diệp Trạch Đào toát lên vẻ mừng rỡ, Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Anh đợi lâu rồi hả?
- Tiểu Nhu, làm gì ở đây thế?
Một chiếc xe chầm chậm tiến lại, cửa kính hạ xuống, một người trung niên thò đầu ra mỉm cười hỏi Trịnh Tiểu Nhu.
- Chú Dương, chú đến rồi à?
- Ha ha! Đến thăm lãnh đạo cũ, Bí thư Trịnh ở nhà chứ?
Diệp Trạch Đào hơi giật mình nhìn người này, hắn đương nhiên đã nhận ra rồi, không ngờ là nhân vật số 2 ở Ninh Hải, Chủ tịch tỉnh Dương Thăng Hải.
Dương Thăng Hải gần đây mới nhận chức Chủ tịch tỉnh Thanh Hải, Diệp Trạch Đào cũng chỉ là nhìn thấy khi xem thời sự trên ti vi mà thôi.
- Có nhà ạ.
Trịn Tiểu Nhu không thể ngờ rằng hôm nay đúng lúc Diệp Trạch Đào tới thì cái ông Dương Thăng Hải này cũng đến, trong lòng có đôi chút không vui. Hôm nay là một ngày vui lớn đối với cô, cô không hề muốn bị người ngoài đến làm phiền.
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu không hề nghĩ gì đến chuyện khác, tất cả tâm hồn cô đều để trên người Diệp Trạch Đào rồi.
- Trạch Đào, đến đây, làm cho anh chút thủ tục, lần sau đến thì không cần phải đứng ngoài đợi nữa.
Nói rồi, Trịnh Tiểu Nhu kéo luôn Diệp Trạch Đào đi tới chốt làm việc của người gác cổng.
Sau khi Dương Thăng Hải giơ thẻ ra kiểm tra thì nhanh chóng phóng vào trong.
Dương Thăng Hải ngồi trong xe không kìm nổi quay đầu lại nhìn Diệp Trạch Đào một cái, lẩm bẩm nói thầm.
Chồng của con gái Trịnh gia chết rồi, bây giờ lại kiếm ra một người trẻ như vậy, sao người thanh niên này nhìn mặt quen thế nhỉ?
Có phải Trịnh Tiểu Nhu lại tìm được một người bạn trai mới không?
Việc này khiến Dương Thăng Hải càng nghĩ lại càng cảm thấy hiếu kỳ.
- Thưa Sếp! Sao Diệp Trạch Đào lại đến đây nhỉ?
Người Thư ký ngồi ghế trước đã nhận ra Diệp Trạch Đào.
Cái tay Diệp Trạch Đào này cũng là có tiếng ở tỉnh Ninh Hải, không mấy người là không chú ý đến hắn. Thư ký là một thuộc hạ quan trọng của Dương Thăng Hải, anh ta đương nhiên phải chú ý đến những người nổi tiếng ở tỉnh Ninh Hải. Nhìn thấy vẻ thân mật của Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào, anh ta cũng cảm thấy hiếu kỳ như vậy, không kìm được nói một câu.
- Diệp Trạch Đào!
Dương Thăng Hải cũng nghĩ ra rồi, tự mình còn chú ý đặc biệt đến hắn ta. Lần trước thậm chí Bí thư Trịnh còn bất giác nói về người thanh niên này, mình còn kêu Thư ký tìm hình của hắn để xem mà.
- Chàng thanh niên này tại sao lại đến đây nhỉ? Dương Thăng Hải tự hỏi.
Khi nghĩ đến vẻ thân thiết của Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào, Dương Thăng Hải bèn lấy tay vỗ nhè nhẹ lên đùi.
Thư ký của Dương Thăng Hải tên là Thành Lượng Quân, chỉ nghe Thành Lượng Quân cười nói:
- Ninh Hải còn có một số đồn đại về hai người bọn họ đấy ạ, xem ra đúng là không có lửa làm sao có khói!
Dương Thăng Hải bèn hừ một tiếng:
- Đừng nói lung tung!
Thành Lượng Quân cả kinh, lúc này mới nhớ ra Sếp anh ta cũng là người của họ Trịnh, nên chuyện như thế này không được lắm mồm, nếu chẳng may gặp phải phiền toái, vấn đề sẽ trở thành lớn, sau này việc này nhất định không được nói lại nữa, không may chuyền ra ngoài thì người đầu tiên Sếp nghi ngờ chính là mình, nghĩ đến chuyện của Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu thì Thành Lượng Quân cũng có mấy suy nghĩ như vậy.
Dương Thăng Hải tuy rằng đã ngăn chặn sự nhiều lời của tay Thư ký nhưng trong lòng không hề phản đối cách nói của gã. Ông ta sớm đã biết những đồn đại xung quanh quan hệ của Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào từ tay Thư ký rồi. Khi nghĩ đến Trịnh Thành Trung tìm mọi cách để đưa mình đến Ninh Hải, thì cũng đã hiểu chút ít, Trịnh Thành Trung chắc là đã có mục đích, chính là mong muốn sau khi mình đến Ninh Hải thì có thể quan tâm đến Diệp Trạch Đào một chút đây.
Tại sao lại không nghĩ ra việc này nhỉ!
Dương Thăng Hải phát hiện tính mẫn cảm chính trị của mình vẫn còn kém một chút.
Bị Trịnh Tiểu Nhu kéo, Diệp Trạch Đào đành phải theo Trịnh Tiểu Nhu đi làm thẻ ra vào.
Có Trịnh Tiểu Nhu trợ giúp, sau khi xác minh thân phận của Diệp Trạch Đào thì hai người mới làm xong thẻ.
Nhìn Diệp Trạch Đào đeo thẻ ra vào trên người, trên mặt Trịnh Tiểu Nhu tràn đầy niềm vui sướng, dường như là đeo cái thẻ này lên người rồi thì Diệp Trạch Đào chính thức là người một nhà với cô rồi.
- Bắt đầu từ bây giờ, anh có thể tùy ý đến nhà em lúc nào cũng được!
- Ba em không đuổi anh ra khỏi cửa?
Trịnh Tiểu Nhu liền cười nói:
- Bây giờ ông không còn ý kiến gì nữa đâu.
Ngồi vào xe, lái đi được một đoạn, Trịnh Tiểu Nhu liền đạp phanh nhanh chóng dừng xe lại rồi nhào sang ôm lấy Diệp Trạch Đào.
Cảm nhận được tình cảm của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào len lén nhìn quanh xe.
- Kính xe em nhìn từ bên ngoài không thấy gì bên trong được đâu.
Biết Diệp Trạch Đào lo lắng, Trịnh Tiểu Nhu xấu hổ nói một câu.
Diệp Trạch Đào cười ha hả ôm lấy Trịnh Tiểu Nhu.
- Kẻ nhát gan!
Trịnh Tiểu Nhu khẽ cười một tiếng.
Sau đó hai người liền ôm chặt lấy nhau.
Rất lâu không có cơ hội gần nhau, hôm nay lại nhận được sự chấp thuận của người cha, cho nên tình cảm nóng bỏng của Trịnh Tiểu Nhu đều được bộc phát hết ra ngoài.
Chiếc xe được thiết kế riêng có khác, cũng không biết Trịnh Tiểu Nhu ấn vào đâu đó mấy lần, chiếc xe liền biến thành một nơi để hai người có thể thi thố tài nghệ một cách thoải mái.
Xe đỗ tại đây, hai người đã chìm vào cơn đam mê tình ái mãnh liệt.
Lúc này Dương Thăng Hải đã vào đến bên trong nhà Trịnh Thành Trung rồi.
Khi thấy Trịnh Thành Trung và Phương Mai Anh đều ở nhà, Dương Thăng Hải lại nhớ đến việc chạm mặt Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào Trịnh Thành Trung đang cố ý đợi Diệp Trạch Đào đến?
Nếu như đúng là như vậy thì chuyện này rất có ý nghĩa đây.
- Ha ha! Lãnh đạo cũ vẫn khỏe chứ?
Dương Thăng Hải hỏi.
- Ha ha! Vẫn rất tốt, sau khi cậu đến môi trường mới, triển khai công việc vẫn thuận lợi chứ?
Hai người bèn tán gẫu vài câu.
Dương Thăng Thành vốn dĩ là người của Trịnh Thành Trung, nên quan tâm nhất đương nhiên vẫn là vấn đề tiến bộ của Trịnh Thành Trung. Lần này về Thủ đô là muốn tiến một bước tìm hiểu về tình hình sau khi đổi nhiệm kỳ.
- Lanh đạo cũ, đối với bước tiếp theo, tôi thấy không được tự tin cho lắm, hôm nay đến để nhờ anh chỉ giáo!
Trịnh Thành Trung đương nhiên hiểu ý của Dương Thăng Hải, mỉm cười nói:
- Làm việc đều là như vậy, vững bước đẩy mạnh, dần dần đi tới. Chỉ cần làm tốt việc của mình thì con đường phía trước sẽ thênh thang!
Cảm nhận được khí thế hùng mạnh của Trịnh Thành Trung, trong đầu Dương Thăng Hải đã có nhận định rồi, Trịnh Thành Trung đã ngầm biểu thị rồi, bước phát triển tiếp theo của ông ta sẽ rất thuận lợi. Nếu như mà thuận lợi thì Trịnh Thành Trung sẽ hoàn toàn có thể lên cao hơn nữa.
Điều này đối với Dương Thăng Hải mà nói là một việc tốt rồi!
- Con bé này sao mà vẫn chưa đón được người nhỉ?
Phương Mai Anh thấy Dương Thăng Hải và Trịnh Thành Trung đã nói chuyện một hồi lâu mà vẫn chưa thấy con gái đưa DiểpTạch Đào về thì cảm thấy hơi lạ.
- Anh Dương, anh ngồi nhé, Tiểu Nhu đi ra ngoài đón người mãi mà chưa thấy về.
Phương Mai Anh liền nói rồi đứng dậy quay người.
Dương Thăng Hải lúc này càng xác định Diệp Trạch Đào hôm nay muốn đến nhà họ Trịnh, nhìn tình cảnh này xem ra cả hai vợ chồng họ Trịnh đều đang đợi Diệp Trạch Đào tới rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Thăng Hải liền xuất hiện trong đầu nhiều suy nghĩ.
- Ha ha! Tiểu Nhu à? Lúc tôi đi vào thì thấy con bé đang dẫn một thanh niên trẻ đi làm thẻ, chắc là làm thẻ ra vào cổng.
Trịnh Thành Trung liền nhìn Dương Thăng Hải mỉm cười nói:
- Thăng Hải, người thanh niên đó tên là Diệp Trạch Đào, là bạn của Tiểu Nhu, cũng là con rể của Lưu gia. Tiểu Nhu và con bé Lưu Mộng Y đó là chỗ thân thiết, họ đều là người một nhà, nên nhờ Tiểu Nhu đưa đến thăm nhà, vừa hay cậu – một Chủ tịch tỉnh cũng ở đây, đợi một chút làm quen nhé, Trạch Đào là người Ninh Hải bọn họ đấy, có chỗ nào không đúng cậu cứ nói với nói với cậu ta.
Phương Mai Anh cũng cười nói:
- Anh Dương, nghe nói Ninh Hải có mấy người thấy tuổi trẻ có năng lực phát triển, rỗi hơi thì hay thích gây việc cản trở. Trạch Đào cậu ta rất được, mới trong thời gian mấy năm mà huyện Thảo Hải phát triển tốt như thế, nghe nói hôm qua ông Hoa đã gặp cậu ấy rồi, điều này chứng minh rằng thành tích của cậu ấy đã được ông Hoa chú ý, anh hãy quan tâm nhiều một chút đến sự trưởng thành của cậu ấy nhé!
Lượng tin tức quá nhiều!
Dương Thăng Hải cảm giác hai người nói ra những lời chứa rất nhiều hàm ý.
Phương Mai Anh mỉm cười nói:
- Anh Dương, các anh nói chuyện nhé!
Nói rồi quay người bước ra ngoài.
Dương Thăng Hải lúc này cũng đã ngấm khá nhiều rồi. Cái thứ nhất là Phương Mai Anh nói ra một nội dung rất quan trọng, đó chính là hôm qua Diệp Trạch Đào mới đi gặp Hoa Uy.
Vừa nghĩ đến lực lượng hùng mạnh của Hoa Uy ở Trung Hoa, Dương Thăng Hải có chút ganh tị với số đỏ của Diệp Trạch Đào, mình còn chưa bao giờ được gặp mặt ông ta một lần nào cả, Diệp Trạch Đào làm sao lại có thể có được diễm phúc gặp mặt Hoa Uy chứ?
Hoa Uy gặp Diệp Trạch Đào rồi, điều này chứng tỏ Diệp Trạch Đào đã được Hoa Uy rất coi trọng, ngay cả Hoa Uy mà cũng coi trọng rồi, Chủ tịch một tỉnh là mình đây mà còn không coi trọng thì sẽ rất thất trách!
Lại nghĩ đến câu Trịnh Thành Trung nói tự mình xem xem Diệp Trạch Đào có chỗ nào không phải thì nói nhiều một chút, câu này hoàn toàn có thể hiểu là Trịnh Thành Trung đã coi Diệp Trạch Đào như con cháu nhà họ Trịnh rồi, thì mới để mình nói, lời này đúng hơn là muốn mình phải quan tâm hắn rồi!
Phương Mai Anh lại nói đến chuyện gây cản trở, Dương Thăng Thành lúc đó cũng biết có một số người đã dùng một số thủ đoạn với Diệp Trạch Đào, đây là điều Phương Mai Anh không vừa lòng đây!
Đây có phải là lên tiếng thay Trịnh Thành Trung không vừa lòng vì mình đã không quan tâm đến Diệp Trạch Đào không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.