Chương 460: Sự việc đau đầu của Lưu gia
Hồng Mông Thụ
02/06/2013
Từ sau khi Diệp Trạch Đào theo Điền Lâm Hỉ đi gặp Hoa Uy, người của Lưu gia thì ngồi yên không động đậy trong nhà của Lưu Đống Lưu, tất cả đều ngồi đó đợi tin tức. Đối với người nhà của Lưu gia mà nói, chuyện Diệp Trạch Đào đi gặp Hoa Uy quan trọng hơn so với bất kì chuyện gì.
Lưu Đống Hùng cũng đã quay về rồi, ngồi xuống đó thở dài nói:
- Thật là không ngờ được, tôi bỏ bao nhiêu tinh thần và thể lực cũng không đối phó xong sự việc, Trạch Đào nhà người ta về đây chỉ một ngày đã làm xong, thật sự là không phục không được rồi!
Lưu Đống Vũ mỉm cười nói:
- Việc này cũng là ngẫu nhiên thôi, lại bị Trạch Đào đụng phải!
Lưu Đống Lưu tỏ ra thong thả, mỉm cười nói:
- Sự việc lần này coi như cho Vi gia một bài học!
Lưu Vũ Lộ nghiêm túc nói:
- Em đoán chuyện lão Hoa gặp Trạch Đào, cảm thấy hình như lão Hoa có ý định gì đó!
Nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn qua, Lưu Vũ Lộ nói:
- Trạch Đào vừa rồi âm thầm chỉnh sửa Vi gia một chút, lão Hoa liền tỏ ý muốn gặp Trạch Đào. Tôi cho rằng lão Hoa luôn chú ý tới hành vi của Trạch Đào, có được cuộc gặp gỡ với Hoa Uy lần này, coi như là Vi gia muốn làm gì cũng phải băn khoăn một chút rồi!
Mọi người nghe được câu nói này đều gật đầu.
Hoàng Hân cười nói:
- Đây là chuyện tốt mà, chỉ cần có được sự ủng hộ của lão Hoa, Trạch Đào có thể tiến xa hơn rồi.
Lưu Phàm nói:
- Sao mà còn chưa về nữa vậy, đáng lẽ bây giờ phải về tới rồi chứ?
Câu hỏi này của anh ta cũng chính là điểm nghi ngờ của mọi người.
Lưu Chính cũng mới đến, biết được lần này qua được kiếp nạn là do kết quả việc làm của Diệp Trạch Đào, trong lòng rất khâm phục Diệp Trạch Đào, nói:
- Trạch Đào thật là lợi hại, đã được thâm nhập vào nơi cư trú của lão Hoa, lần này có được sự ủng hộ của lão Hoa, hắn ta càng trở nên hoành tráng hơn rồi!
Lưu Dương cười nói:
- Anh xem xem hai người các anh, đến đây trong một thời gian dài như thế này, cũng không bằng Trạch Đào nhà người ta.
Lưu Phàm nhìn Lưu Mộng Y đang ngồi một bên nghe mỉm cười, cười nói:
- Chồng của em thật là mạnh mẽ, có được triển khai hoạt động của hắn, anh nghĩ việc Lưu gia làm lại từ đầu cũng là việc sớm hay muộn mà thôi.
Lưu Mộng Y cười nói:
- Xem mọi người nói kìa, anh ấy mới tham gia công tác được bao lâu chứ, còn rất nhiều điều phải theo mọi người học hỏi.
Lưu Dương liền nói:
- Mộng Y, Hay là em điện thoại hỏi thử xem sao.
Lưu Mộng Y suy nghĩ một chút nói:
- Tiểu Nhu nói, dạo này ba cô ta có thời gian, có thể đã kêu Trạch Đào qua nhà bọn họ một chuyến rồi. Nếu thành phố ủng hộ dự án ở Thảo Hải, đối với sự phát triển Thảo Hải sẽ rất cao.
Mấy người bề dưới này vẫn chưa cảm nhận được quá nhiều, cho rằng Trịnh Tiểu Nhu đang giúp đỡ Diệp Trạch Đào. Còn mấy người bề trên thì đưa mắt nhìn nhau, nội tình thì chỉ có bọn họ mới biết thôi, chuyện này không phải chuyện bình thường!
Lưu Đống Lưu nói với con gái mình:
- Mộng Y, không sao đâu, gọi một cuộc điện thoại đi.
Lưu Mộng Y liền gọi vào điện thoại của Diệp Trạch Đào.
Lúc này Diệp Trạch Đào vẫn đang trò chuyện ở Trịnh gia, liền đi qua một bên nhận điện thoại nói:
- Mộng Y, có chuyện gì thế?
Lưu Mộng Y nói:
- Tất cả mọi người đều đang lo lắng cho anh về chuyện anh gặp lão Hoa, chỉ là muốn tìm hiểu về tình trạng bên đó thôi?
- Ồ, cũng không có chuyện gì lớn đâu, lão Hoa đối với công việc ở Thảo Hải vô cùng coi trọng, còn biểu dương anh một chút nữa. Đáng lẽ anh và thầy đã về rồi, Tiểu Nhu gọi điện thoại, nói rằng Chủ tịch tỉnh Ninh Hải tới nhà của cô ấy, gọi anh qua làm quen một chút, anh đã đi qua đây, bây giờ thì đang cùng nói chuyện với Chủ tịch tỉnh Dương.
Vừa nghe là đang ở Trịnh gia, Lưu Mộng Y nói:
- Về sớm chút nhé.
Cúp Điện thoại xong, Lưu Mộng Y nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn qua nói:
- Trạch Đào nói, lão Hoa rất coi trọng công việc ở Thảo Hải, còn biểu dương công việc của anh ấy đang tiến hành. Đáng lẽ đã về rồi, đi được nửa đường thì Tiểu Nhu điện thoại tới, nói Chủ tịch tỉnh Ninh Hải đang ở nhà của cô ta, gọi Trạch Đào qua đó nhận biết một chút, bây giờ thì đang ở Trịnh gia.
Nghe Lưu Mộng Y nói rõ nội dung trong cuộc điện thoại, Lưu Chính thở dài nói:
- Nhìn xem, Trạch Đào căn bản là người có vận mệnh may mắn. Lúc đầu thì đi gặp lão Hoa, đến nơi thì được khen ngợi. Bây giờ thì vừa đúng lúc Chủ tịch tỉnh của bọn họ đến thủ đô, trong bộ mặt tỉnh mà có một Chủ tịch tỉnh ủng hộ, thì con đường của hắn càng ngày càng thuận lợi rồi!
Lưu Chính nói:
- Tiểu Nhu thật sự là không tệ, quan tâm đến sự phát triển của Trạch Đào, con nghe nói Chủ tịch tỉnh Dương là người của Trịnh hệ, có Chủ tịch tỉnh Dương ủng hộ, về sau hắn thật sự thuận lợi nhiều rồi!
Mấy người bề dưới thì có một chút gì đó ngưỡng mộ, Lưu Đống Vũ nhìn về phía Lưu Đống Lưu nói:
- Anh cả, cếu Trạch Đào đã không về ngay, chúng ta mấy người đi vào phòng sách nói chuyện một chút, những người bề dưới thì để bọn nó tự do hoạt động được rồi.
Biết Lưu Đống Vũ có việc muốn nói, mấy người bề trên liền đi vào phòng sách.
Đóng cửa lại, Lưu Đống Vũ thở dài nói:
- Mọi người đã thấy rõ chưa?
Mọi người nhìn lẫn nhau, Lưu Đống Hùng nói:
- Lão Trịnh này ngang nhiên là muốn cướp con rể mà!
Câu nói này quá rõ ràng rồi!
Sắc mặt của Lưu Đống Lưu cũng thay đổi rất nhiều.
Lưu Vũ Lộ nói:
- Giấy kết hôn của Trạch Đào và Mộng Y đã làm xong chưa?
Hoàng Hân nói:
- Giấy kết hôn thì đã làm rồi không vấn đề gì cả.
Lưu Vũ Lộ nói:
- Có giấy kết hôn rồi thì tốt rồi.
Lưu Đống Hùng nhíu mày nói:
- Phụ nữ các cô thì đơn giản quá, bây giờ giấy kết hôn là cái cứt gì chứ, đám cưới rồi lại ly dị nhiều như thế. Hơn nữa, cho dù kết hôn rồi, nếu phải nuôi phụ nữ không phải cứ rập khuôn như vậy là có thể được đâu.
Lưu Đống Vũ gật đầu nói:
- Mọi người đâu phải không biết được tình hình bây giờ, có kẻ thứ ba đã phổ biến lắm rồi, chỉ cần tiêu một chút từ mười mấy vạn thì có thể khiến người phụ nữ sanh con cho mình rồi!
Hoàng Vân nhíu mày nói:
- Cũng là cán bộ lãnh đạo, Trịnh Thành Trung cũng có thể không biết xấu hổ mà đi chiếm đoạt con rể, ông ta thật sự có thể làm ra điều đấy?
Lưu Đống Vũ nói:
- Thế lực của lão Trịnh bây giờ thật sự rất lớn, đổi nhiệm kỳ sau còn hơn thế nữa! Cho dù ông ta không cướp con rể, dùng chút quyền lực trên công việc, cũng có thể khiến cho trái tim của Trạch Đào lưu về bên đó. Mọi người nghĩ xem lúc trước Lưu gia chúng ta đối xử với Trạch Đào bằng thái độ gì, chỉ cần đem ra so sánh, thì trái tim của Trạch Đào cũng có khả năng hướng về bên Trịnh gia rồi. Thật sự nếu sự việc phát triển đến cuối cùng, không ai có thể nói rõ là sẽ xảy ra chuyện gì cả!
Hoàng Hân có chút sốt ruột nói:
- Còn muốn như thế nào nữa? Bây giờ chúng ta cũng đã đồng ý sự tình của Tiểu Nhu và Trạch Đào rồi, không thể nào không cần Mộng Y, mà chạy đi cưới Tiểu Nhu sao?
Hồi lâu mà Lưu Đống Lưu cũng không nói gì, bây giờ mới hướng đến mọi người nói:
- Chuyện của phụ nữ tôi cho rằng đó là chuyện nhỏ, mấu chốt vấn đề chính là thái độ của chúng ta. Từ trước tới giờ, tài nguyên của Lưu gia chúng ta đều nghiêng về phía con cháu của Lưu gia cả. Nói một câu thật lòng đi, sau này Trạch Đào và Mộng Y thành rồi, hắn ta không chỉ không nhận được điều tốt ở Lưu gia chúng ta, ngược lại phiền phức một lần thêm một lần. Đổi lại là các người, trong lòng các người sẽ có ý kiến hay không. Ngược lại là Trịnh gia, giống nhau đều không có yêu cầu gì vơi Trạch Đào, cũng không ngừng âm thầm giúp đỡ, so sánh thử xem, những gì chúng ta làm cũng có phần quá đáng rồi!
Diệp Trạch Đào đã là con rể của mình, Lưu Đống Lưu cũng muốn nhân cơ hội này nói vài câu.
Câu nói này vừa nói ra, nguyên nửa ngày cả nhà đều không nói ra câu nào nữa, ngồi đây mà trong lòng ai cũng biết rõ, việc Lưu gia đối đãi với Diệp Trạch Đào tất cả đều mang ý nghĩa lợi dụng cả, căn bản là không có cho bất kì một sự ủng hộ nào.
Hoàng Hân cũng biết được ý kiến của chồng mình, nghĩ đến con rể mình đích thật là không có được sự trợ giúp nào của Lưu gia, lại nghĩ đến lúc người nhà mình cũng không có được ít nhiều sự trợ giúp nào. Trong lòng cũng có một chút oán khí, liền nói:
- Lưu Đống Lưu nói đúng, Mộng Y nhà chúng ta trả giá quá nhiều rồi, trước kia vì lợi ích của Lưu gia, mọi người buộc hắn làm đám hỏi. Bây giờ nhìn thấy Trạch Đào có được sự giúp đỡ của lão Hoa và Ủy ban Kỷ luật trung ương, lại đồng ý việc đám cưới với Mộng Y. Sau này nhìn thấy sự việc của Tiểu Nhu và Trạch Đào, lại buộc Mộng Y phải chấp nhận việc này, những người bề trên chúng ta đã làm được chuyện gì chưa! Theo ta xem, Trạch Đào là một người có ý tưởng, nếu không nhìn thấy sự ủng hộ của Lưu gia, không chừng sẽ gặp rắc rối đấy!
Trong những lời này mang theo một khẩu khí oán hận.
Câu nói của Hoàng Hân làm cho sắc mặt của mọi người trở nên khó coi.
Qua một hồi, Lưu Đống Vũ mới nói:
- Những lời nói này đều rất hợp lý, Lưu gia chúng ta thực sự phải kiểm điểm lại một chút, nếu không làm ra một ít thái độ, thật sự sẽ xảy ra vấn đề đó!
Lưu Vũ Lộ nói ra một điều làm cho mọi người không thể không suy nghĩ sâu xa. Chợt nghe Lưu Vũ Lộ nói:
- Không biết mọi người đã suy nghĩ qua việc này chưa? Hôm nay em đã suy nghĩ việc này cả ngày rồi!
Lưu Đống Hùng lại hỏi:
- Chuyện gì thế?
Nhìn nhìn mọi người, Lưu Vũ Lộ nói:
- Mọi người đã suy nghĩ qua chưa, vừa qua, việc Vi gia lần nữa tập hợp một số ít lực lượng tiến hành đả kích Lưu gia, làm tới sự nóng bỏng như thế cũng không thấy lão Hoa xuất hiện nói một câu. Ông ấy vì sao không nói lời nào, theo em nghĩ rằng chỉ cần một câu nói của ông ta, tin tưởng các gia tộc cũng sẽ kiềm chế lại!
Năng lực thì không mạnh, trí tuệ của mọi người tất nhiên là có, câu nói của Lưu Vũ Lộ lập tức khiến cho mọi người phải suy nghĩ sâu xa.
Lưu Đống Lưu gật đầu nói:
- Anh cũng luôn nghĩ về vấn đề này, lần trước nhờ có câu nói của lão Hoa, mọi người mới chịu thu binh lại. vì sao lần này sự việc xảy ra lâu trong một thời gian dài như vậy, thậm chí Lưu Phàm và Tiểu Chính thiếu chút đã xảy ra chuyện, lão Hoa cũng không một câu, nhất định lão Hoa đã có nhận định về Lưu gia chúng ta rồi!
Lưu Đống Hùng kinh sợ nói:
- Đây có thể là một việc thật sự không tốt lắm, ví dụ lão Hoa không vì Lưu gia nhà mình nói chuyện nữa, Lưu gia chúng ta có thể sụp đổ trong nháy mắt đó!
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người, Lưu Vũ Lộ nói:
- Mọi người lại suy nghĩ về việc của ngày hôm qua, Trạch Đào tới thủ đô xử lý người của Vi gia, chuyện này lão Hoa nhất định biết, sau khi ông ta biết tại vì sao lại rất nhanh muốn gặp Trạch Đào?
Câu nói thật sự có thể khiến cho mọi người suy nghĩ sâu xa, tất cả mọi người đều rơi vào trong trạng thái trầm tư.
Lưu Vũ Lộ nói:
- Bất kể Vi Hoành Thạch có biết hay không biết Trạch Đào âm thầm làm việc, khẳng định kết quả cũng chỉ có một. Đó chính là Vi Hoành Thạch rất có khả năng sẽ mở rộng cuộc tấn công vi mô lớn đối với Lưu gia chúng ta! Tất nhiên Trạch Đào cũng sẽ là trọng điểm trong cuộc công kích này. Mọi người nhìn xem tình huống ở Ninh Hải, Mạnh gia cũng ngã về phía bọn họ, đối với Trạch Đào phi thường bất lợi, mọi người thử suy nghĩ một chút. Nếu một thế lực mạnh tấn công qua đây lần nữa, Lưu gia chúng ta sẽ lại xảy ra chuyện như thế nào đây?
Lưu Đống Vũ nói:
- Đây là cách lão hoa đang bảo vệ Trạch Đào à!
Lưu Vũ Lộ gật đầu nói:
- Hẳn là như vậy rồi! Có sự tồn tại của Trạch Đào, Lưu gia chúng ta sẽ không xảy ra vấn đề lớn!
Câu nói của cô ta cũng là câu nói có lợi ích, Lưu Đống Lưu nói:
- Nếu đã biết như vậy, mọi người nói thử xem phải làm như thế nào bây giờ?
Hoàng Vân nói:
- Mộng Y có nói với ta một việc, ta cũng không tiện nói cho mọi người biết. Nhân cơ hội này, mọi người cũng phân tích một chút, Trạch Đào có nói, nếu Lưu gia chúng ta tin tưởng hắn, hắn muốn kết hợp lại lực lượng của Lưu gia!
Chuyện này!
Mọi người quan sát lẫn nhau, đều suy nghĩ, Diệp Trạch Đào này thật bạo dạn, chuyện này làm sao được!
Lưu Đống Hùng nhíu mày nói:
- Chuyện như thế này mà cũng dám nghĩ à? Của cải của Lưu gia chúng ta còn lại rất ít, tất cả đều giao cho hắn, vậy sau này Lưu gia còn tồn tại sao?
Lưu Đống Lưu nói:
- Bây giờ Lưu gia chúng ta không thể so sánh như ngày xưa nữa rồi, rất nhiều người cũng đang chờ đợi xem, chúng ta có khả năng vững mạnh trở lại không?
Đây cũng là một vấn đề lớn, Lưu gia đang đối mặt với một vấn đề nan giải cần phải quyết định!
Lưu Đống Hùng cũng đã quay về rồi, ngồi xuống đó thở dài nói:
- Thật là không ngờ được, tôi bỏ bao nhiêu tinh thần và thể lực cũng không đối phó xong sự việc, Trạch Đào nhà người ta về đây chỉ một ngày đã làm xong, thật sự là không phục không được rồi!
Lưu Đống Vũ mỉm cười nói:
- Việc này cũng là ngẫu nhiên thôi, lại bị Trạch Đào đụng phải!
Lưu Đống Lưu tỏ ra thong thả, mỉm cười nói:
- Sự việc lần này coi như cho Vi gia một bài học!
Lưu Vũ Lộ nghiêm túc nói:
- Em đoán chuyện lão Hoa gặp Trạch Đào, cảm thấy hình như lão Hoa có ý định gì đó!
Nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn qua, Lưu Vũ Lộ nói:
- Trạch Đào vừa rồi âm thầm chỉnh sửa Vi gia một chút, lão Hoa liền tỏ ý muốn gặp Trạch Đào. Tôi cho rằng lão Hoa luôn chú ý tới hành vi của Trạch Đào, có được cuộc gặp gỡ với Hoa Uy lần này, coi như là Vi gia muốn làm gì cũng phải băn khoăn một chút rồi!
Mọi người nghe được câu nói này đều gật đầu.
Hoàng Hân cười nói:
- Đây là chuyện tốt mà, chỉ cần có được sự ủng hộ của lão Hoa, Trạch Đào có thể tiến xa hơn rồi.
Lưu Phàm nói:
- Sao mà còn chưa về nữa vậy, đáng lẽ bây giờ phải về tới rồi chứ?
Câu hỏi này của anh ta cũng chính là điểm nghi ngờ của mọi người.
Lưu Chính cũng mới đến, biết được lần này qua được kiếp nạn là do kết quả việc làm của Diệp Trạch Đào, trong lòng rất khâm phục Diệp Trạch Đào, nói:
- Trạch Đào thật là lợi hại, đã được thâm nhập vào nơi cư trú của lão Hoa, lần này có được sự ủng hộ của lão Hoa, hắn ta càng trở nên hoành tráng hơn rồi!
Lưu Dương cười nói:
- Anh xem xem hai người các anh, đến đây trong một thời gian dài như thế này, cũng không bằng Trạch Đào nhà người ta.
Lưu Phàm nhìn Lưu Mộng Y đang ngồi một bên nghe mỉm cười, cười nói:
- Chồng của em thật là mạnh mẽ, có được triển khai hoạt động của hắn, anh nghĩ việc Lưu gia làm lại từ đầu cũng là việc sớm hay muộn mà thôi.
Lưu Mộng Y cười nói:
- Xem mọi người nói kìa, anh ấy mới tham gia công tác được bao lâu chứ, còn rất nhiều điều phải theo mọi người học hỏi.
Lưu Dương liền nói:
- Mộng Y, Hay là em điện thoại hỏi thử xem sao.
Lưu Mộng Y suy nghĩ một chút nói:
- Tiểu Nhu nói, dạo này ba cô ta có thời gian, có thể đã kêu Trạch Đào qua nhà bọn họ một chuyến rồi. Nếu thành phố ủng hộ dự án ở Thảo Hải, đối với sự phát triển Thảo Hải sẽ rất cao.
Mấy người bề dưới này vẫn chưa cảm nhận được quá nhiều, cho rằng Trịnh Tiểu Nhu đang giúp đỡ Diệp Trạch Đào. Còn mấy người bề trên thì đưa mắt nhìn nhau, nội tình thì chỉ có bọn họ mới biết thôi, chuyện này không phải chuyện bình thường!
Lưu Đống Lưu nói với con gái mình:
- Mộng Y, không sao đâu, gọi một cuộc điện thoại đi.
Lưu Mộng Y liền gọi vào điện thoại của Diệp Trạch Đào.
Lúc này Diệp Trạch Đào vẫn đang trò chuyện ở Trịnh gia, liền đi qua một bên nhận điện thoại nói:
- Mộng Y, có chuyện gì thế?
Lưu Mộng Y nói:
- Tất cả mọi người đều đang lo lắng cho anh về chuyện anh gặp lão Hoa, chỉ là muốn tìm hiểu về tình trạng bên đó thôi?
- Ồ, cũng không có chuyện gì lớn đâu, lão Hoa đối với công việc ở Thảo Hải vô cùng coi trọng, còn biểu dương anh một chút nữa. Đáng lẽ anh và thầy đã về rồi, Tiểu Nhu gọi điện thoại, nói rằng Chủ tịch tỉnh Ninh Hải tới nhà của cô ấy, gọi anh qua làm quen một chút, anh đã đi qua đây, bây giờ thì đang cùng nói chuyện với Chủ tịch tỉnh Dương.
Vừa nghe là đang ở Trịnh gia, Lưu Mộng Y nói:
- Về sớm chút nhé.
Cúp Điện thoại xong, Lưu Mộng Y nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn qua nói:
- Trạch Đào nói, lão Hoa rất coi trọng công việc ở Thảo Hải, còn biểu dương công việc của anh ấy đang tiến hành. Đáng lẽ đã về rồi, đi được nửa đường thì Tiểu Nhu điện thoại tới, nói Chủ tịch tỉnh Ninh Hải đang ở nhà của cô ta, gọi Trạch Đào qua đó nhận biết một chút, bây giờ thì đang ở Trịnh gia.
Nghe Lưu Mộng Y nói rõ nội dung trong cuộc điện thoại, Lưu Chính thở dài nói:
- Nhìn xem, Trạch Đào căn bản là người có vận mệnh may mắn. Lúc đầu thì đi gặp lão Hoa, đến nơi thì được khen ngợi. Bây giờ thì vừa đúng lúc Chủ tịch tỉnh của bọn họ đến thủ đô, trong bộ mặt tỉnh mà có một Chủ tịch tỉnh ủng hộ, thì con đường của hắn càng ngày càng thuận lợi rồi!
Lưu Chính nói:
- Tiểu Nhu thật sự là không tệ, quan tâm đến sự phát triển của Trạch Đào, con nghe nói Chủ tịch tỉnh Dương là người của Trịnh hệ, có Chủ tịch tỉnh Dương ủng hộ, về sau hắn thật sự thuận lợi nhiều rồi!
Mấy người bề dưới thì có một chút gì đó ngưỡng mộ, Lưu Đống Vũ nhìn về phía Lưu Đống Lưu nói:
- Anh cả, cếu Trạch Đào đã không về ngay, chúng ta mấy người đi vào phòng sách nói chuyện một chút, những người bề dưới thì để bọn nó tự do hoạt động được rồi.
Biết Lưu Đống Vũ có việc muốn nói, mấy người bề trên liền đi vào phòng sách.
Đóng cửa lại, Lưu Đống Vũ thở dài nói:
- Mọi người đã thấy rõ chưa?
Mọi người nhìn lẫn nhau, Lưu Đống Hùng nói:
- Lão Trịnh này ngang nhiên là muốn cướp con rể mà!
Câu nói này quá rõ ràng rồi!
Sắc mặt của Lưu Đống Lưu cũng thay đổi rất nhiều.
Lưu Vũ Lộ nói:
- Giấy kết hôn của Trạch Đào và Mộng Y đã làm xong chưa?
Hoàng Hân nói:
- Giấy kết hôn thì đã làm rồi không vấn đề gì cả.
Lưu Vũ Lộ nói:
- Có giấy kết hôn rồi thì tốt rồi.
Lưu Đống Hùng nhíu mày nói:
- Phụ nữ các cô thì đơn giản quá, bây giờ giấy kết hôn là cái cứt gì chứ, đám cưới rồi lại ly dị nhiều như thế. Hơn nữa, cho dù kết hôn rồi, nếu phải nuôi phụ nữ không phải cứ rập khuôn như vậy là có thể được đâu.
Lưu Đống Vũ gật đầu nói:
- Mọi người đâu phải không biết được tình hình bây giờ, có kẻ thứ ba đã phổ biến lắm rồi, chỉ cần tiêu một chút từ mười mấy vạn thì có thể khiến người phụ nữ sanh con cho mình rồi!
Hoàng Vân nhíu mày nói:
- Cũng là cán bộ lãnh đạo, Trịnh Thành Trung cũng có thể không biết xấu hổ mà đi chiếm đoạt con rể, ông ta thật sự có thể làm ra điều đấy?
Lưu Đống Vũ nói:
- Thế lực của lão Trịnh bây giờ thật sự rất lớn, đổi nhiệm kỳ sau còn hơn thế nữa! Cho dù ông ta không cướp con rể, dùng chút quyền lực trên công việc, cũng có thể khiến cho trái tim của Trạch Đào lưu về bên đó. Mọi người nghĩ xem lúc trước Lưu gia chúng ta đối xử với Trạch Đào bằng thái độ gì, chỉ cần đem ra so sánh, thì trái tim của Trạch Đào cũng có khả năng hướng về bên Trịnh gia rồi. Thật sự nếu sự việc phát triển đến cuối cùng, không ai có thể nói rõ là sẽ xảy ra chuyện gì cả!
Hoàng Hân có chút sốt ruột nói:
- Còn muốn như thế nào nữa? Bây giờ chúng ta cũng đã đồng ý sự tình của Tiểu Nhu và Trạch Đào rồi, không thể nào không cần Mộng Y, mà chạy đi cưới Tiểu Nhu sao?
Hồi lâu mà Lưu Đống Lưu cũng không nói gì, bây giờ mới hướng đến mọi người nói:
- Chuyện của phụ nữ tôi cho rằng đó là chuyện nhỏ, mấu chốt vấn đề chính là thái độ của chúng ta. Từ trước tới giờ, tài nguyên của Lưu gia chúng ta đều nghiêng về phía con cháu của Lưu gia cả. Nói một câu thật lòng đi, sau này Trạch Đào và Mộng Y thành rồi, hắn ta không chỉ không nhận được điều tốt ở Lưu gia chúng ta, ngược lại phiền phức một lần thêm một lần. Đổi lại là các người, trong lòng các người sẽ có ý kiến hay không. Ngược lại là Trịnh gia, giống nhau đều không có yêu cầu gì vơi Trạch Đào, cũng không ngừng âm thầm giúp đỡ, so sánh thử xem, những gì chúng ta làm cũng có phần quá đáng rồi!
Diệp Trạch Đào đã là con rể của mình, Lưu Đống Lưu cũng muốn nhân cơ hội này nói vài câu.
Câu nói này vừa nói ra, nguyên nửa ngày cả nhà đều không nói ra câu nào nữa, ngồi đây mà trong lòng ai cũng biết rõ, việc Lưu gia đối đãi với Diệp Trạch Đào tất cả đều mang ý nghĩa lợi dụng cả, căn bản là không có cho bất kì một sự ủng hộ nào.
Hoàng Hân cũng biết được ý kiến của chồng mình, nghĩ đến con rể mình đích thật là không có được sự trợ giúp nào của Lưu gia, lại nghĩ đến lúc người nhà mình cũng không có được ít nhiều sự trợ giúp nào. Trong lòng cũng có một chút oán khí, liền nói:
- Lưu Đống Lưu nói đúng, Mộng Y nhà chúng ta trả giá quá nhiều rồi, trước kia vì lợi ích của Lưu gia, mọi người buộc hắn làm đám hỏi. Bây giờ nhìn thấy Trạch Đào có được sự giúp đỡ của lão Hoa và Ủy ban Kỷ luật trung ương, lại đồng ý việc đám cưới với Mộng Y. Sau này nhìn thấy sự việc của Tiểu Nhu và Trạch Đào, lại buộc Mộng Y phải chấp nhận việc này, những người bề trên chúng ta đã làm được chuyện gì chưa! Theo ta xem, Trạch Đào là một người có ý tưởng, nếu không nhìn thấy sự ủng hộ của Lưu gia, không chừng sẽ gặp rắc rối đấy!
Trong những lời này mang theo một khẩu khí oán hận.
Câu nói của Hoàng Hân làm cho sắc mặt của mọi người trở nên khó coi.
Qua một hồi, Lưu Đống Vũ mới nói:
- Những lời nói này đều rất hợp lý, Lưu gia chúng ta thực sự phải kiểm điểm lại một chút, nếu không làm ra một ít thái độ, thật sự sẽ xảy ra vấn đề đó!
Lưu Vũ Lộ nói ra một điều làm cho mọi người không thể không suy nghĩ sâu xa. Chợt nghe Lưu Vũ Lộ nói:
- Không biết mọi người đã suy nghĩ qua việc này chưa? Hôm nay em đã suy nghĩ việc này cả ngày rồi!
Lưu Đống Hùng lại hỏi:
- Chuyện gì thế?
Nhìn nhìn mọi người, Lưu Vũ Lộ nói:
- Mọi người đã suy nghĩ qua chưa, vừa qua, việc Vi gia lần nữa tập hợp một số ít lực lượng tiến hành đả kích Lưu gia, làm tới sự nóng bỏng như thế cũng không thấy lão Hoa xuất hiện nói một câu. Ông ấy vì sao không nói lời nào, theo em nghĩ rằng chỉ cần một câu nói của ông ta, tin tưởng các gia tộc cũng sẽ kiềm chế lại!
Năng lực thì không mạnh, trí tuệ của mọi người tất nhiên là có, câu nói của Lưu Vũ Lộ lập tức khiến cho mọi người phải suy nghĩ sâu xa.
Lưu Đống Lưu gật đầu nói:
- Anh cũng luôn nghĩ về vấn đề này, lần trước nhờ có câu nói của lão Hoa, mọi người mới chịu thu binh lại. vì sao lần này sự việc xảy ra lâu trong một thời gian dài như vậy, thậm chí Lưu Phàm và Tiểu Chính thiếu chút đã xảy ra chuyện, lão Hoa cũng không một câu, nhất định lão Hoa đã có nhận định về Lưu gia chúng ta rồi!
Lưu Đống Hùng kinh sợ nói:
- Đây có thể là một việc thật sự không tốt lắm, ví dụ lão Hoa không vì Lưu gia nhà mình nói chuyện nữa, Lưu gia chúng ta có thể sụp đổ trong nháy mắt đó!
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người, Lưu Vũ Lộ nói:
- Mọi người lại suy nghĩ về việc của ngày hôm qua, Trạch Đào tới thủ đô xử lý người của Vi gia, chuyện này lão Hoa nhất định biết, sau khi ông ta biết tại vì sao lại rất nhanh muốn gặp Trạch Đào?
Câu nói thật sự có thể khiến cho mọi người suy nghĩ sâu xa, tất cả mọi người đều rơi vào trong trạng thái trầm tư.
Lưu Vũ Lộ nói:
- Bất kể Vi Hoành Thạch có biết hay không biết Trạch Đào âm thầm làm việc, khẳng định kết quả cũng chỉ có một. Đó chính là Vi Hoành Thạch rất có khả năng sẽ mở rộng cuộc tấn công vi mô lớn đối với Lưu gia chúng ta! Tất nhiên Trạch Đào cũng sẽ là trọng điểm trong cuộc công kích này. Mọi người nhìn xem tình huống ở Ninh Hải, Mạnh gia cũng ngã về phía bọn họ, đối với Trạch Đào phi thường bất lợi, mọi người thử suy nghĩ một chút. Nếu một thế lực mạnh tấn công qua đây lần nữa, Lưu gia chúng ta sẽ lại xảy ra chuyện như thế nào đây?
Lưu Đống Vũ nói:
- Đây là cách lão hoa đang bảo vệ Trạch Đào à!
Lưu Vũ Lộ gật đầu nói:
- Hẳn là như vậy rồi! Có sự tồn tại của Trạch Đào, Lưu gia chúng ta sẽ không xảy ra vấn đề lớn!
Câu nói của cô ta cũng là câu nói có lợi ích, Lưu Đống Lưu nói:
- Nếu đã biết như vậy, mọi người nói thử xem phải làm như thế nào bây giờ?
Hoàng Vân nói:
- Mộng Y có nói với ta một việc, ta cũng không tiện nói cho mọi người biết. Nhân cơ hội này, mọi người cũng phân tích một chút, Trạch Đào có nói, nếu Lưu gia chúng ta tin tưởng hắn, hắn muốn kết hợp lại lực lượng của Lưu gia!
Chuyện này!
Mọi người quan sát lẫn nhau, đều suy nghĩ, Diệp Trạch Đào này thật bạo dạn, chuyện này làm sao được!
Lưu Đống Hùng nhíu mày nói:
- Chuyện như thế này mà cũng dám nghĩ à? Của cải của Lưu gia chúng ta còn lại rất ít, tất cả đều giao cho hắn, vậy sau này Lưu gia còn tồn tại sao?
Lưu Đống Lưu nói:
- Bây giờ Lưu gia chúng ta không thể so sánh như ngày xưa nữa rồi, rất nhiều người cũng đang chờ đợi xem, chúng ta có khả năng vững mạnh trở lại không?
Đây cũng là một vấn đề lớn, Lưu gia đang đối mặt với một vấn đề nan giải cần phải quyết định!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.