Chương 896: Suy nghĩ của Trần Đại Tường
Hồng Mông Thụ
23/09/2013
Nhìn Trịnh Thành Trung mệt mỏi nằm ngủ, Diệp Trạch Đào nghiêng người dựa vào tường nghĩ tới chuyện tới tỉnh Cam Ninh lần này.
Trong đầu chỉ toàn là nội dung tài liệu về tình hình của tỉnh Cam Ninh, toàn bộ tâm tư của Diệp Trạch Đào đều đặt vào công việc.
Lúc lấy thuốc lá, lại nghĩ tới việc Trịnh Tiểu Nhu đang mang thai, Diệp Trạch Đào lại nhịn xuống không hút thuốc.
Âu yếm vuốt ve da thịt trơn mềm của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào cười thầm cô nàng này lúc làm chuyện đó còn lo lắng ôm lấy cái bụng nhỏ, cứ như vậy, hai người còn mất nhiều khi lực hơn rất nhiều lần, thật là vất vả mà!
Rất nhanh lại ném việc này sang một bên, Diệp Trạch Đào đã biết dụng ý của Bí thư Hạo Vũ, liền biết đây chính là ủy thác lớn lao dành cho mình, là một việc chỉ có thể thắng chứ không được bại.
Mình nhất định phải đi nhiều con đường chông gai hơn người khác rất nhiều.
Đặt thuốc lá trên mũi khẽ ngửi, Diệp Trạch Đào nghĩ tới việc phải mang theo người tới địa phương mới.
Nghĩ chuyện này, Diệp Trạch Đào đúng là có chút đau đầu, đầu tiên là phải trung thành, tiếp theo là năng lực nhất định phải mạnh, còn phải có tinh thần chịu khó.
Lần này tới khu kinh tế mới như vậy, người mang theo nhất định phải có năng lực về phương diện này.
Lý Duy là người nhất định phải mang theo, đó là người thứ nhất. Về phần Trần Vũ Tường, vốn định là không mang theo hắn, Diệp Trạch Đào dùng thư ký còn muốn làm một số bồi dưỡng cùng khảo nghiệm với hắn. Diệp Trạch Đào định để Trần Vũ Tường xuống cấp dưới làm Chủ tịch xã hay Bí thư gì đó, một là để kiểm tra năng lực của hắn, hai là xem hắn có trung thành với mình không. Tuy nhiên, lại nghĩ, địa phương mới mà mình tới, nếu không có một thư ký như Trần Vũ Tường đúng là không được, cuối cùng quyết định vẫn mang theo hắn.
Nếu là ở khu kinh tế mới, nhất định phải mang theo Cố Minh Trung, hắn bây giờ vô cùng nắm chắc các công việc ở phương diện này.
Về công việc, Diệp Trạch Đào vẫn là vô cùng thưởng thức Cố Minh Trung, người này bây giờ rất trung thành với mình, nên cũng có thể dùng được.
Công việc văn phòng là vô cùng nặng nề, cũng phải phái một người tin cẩn của mình đảm nhiệm mới được!
Trong việc này, Kiều Ứng Xương là một ứng cử viên thích hợp. Tuy nhiên, lại nghĩ sau khi mình rời khỏi, Kiều Ứng Xương này có thể đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Lục Thương, để cho lão đi theo mình cũng có chút không thích hợp. Dù sao huyện Lục Thương cũng là một địa điểm mấu chốt.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào quyết định lần này mang theo Ôn Phương tới, Ôn Phương cho tới nay đều phụ trách công tác khu kinh tế mới, kinh nghiệm trong phương diện này còn mạnh hơn Cố Minh Trung nhiều, mà đây còn là người phụ nữ của mình, năng lực mọi mặt đều mạnh, để cô ấy tới một chức vụ cụ thể có lợi hơn nhiều cho việc triển khai công tác của mình.
Còn thiếu một người bảo vệ. Tới một địa phương mới, đặc biết là một nơi chưa thích nghi, Diệp Trạch Đào đương nhiên là phải coi trọng chuyện bảo vệ. Người hợp tuyển trong lòng Diệp Trạch Đào có mấy người, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định mang theo Trưởng phòng Công an huyện Lục Thương- Mạc Lâm Tường, người này mình dùng đã quen, năng lực vô cùng mạnh, đặc biệt hắn là người được nhấc từ địa phương lên, lai lịch rõ ràng, mới có thể mở ra một cục diện ở địa phương mới được.
Cũng tạm ổn rồi, một thư ký, một lái xe, để Cố Minh Trung đảm nhiệm Chủ nhiệm văn phòng của mình, Ôn Phương phụ trách công tác khu kinh tế mới, Mạc Lâm Tường phụ trách công tác bảo vệ an toàn, hắn là có thể giúp mình nhanh chóng hòa nhập vào trong!
Trong chuyện dùng Ôn Phương, Diệp Trạch Đào đương nhiên cũng do dự một chút, tuy nhiên, nghĩ tới là do công việc, hơn nữa cho dù là mang Ôn Phương đi theo, mọi người cũng sẽ cho rằng cô có kinh nghiệm khu kinh tế mới phong phú, chứ không nghĩ tới những chuyện khác.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Diệp Trạch Đào lại tới chào tạm biệt mấy chỗ rồi mới chạy tới sân bay.
Lưu Mộng Y lái xe đưa Diệp Trạch Đào tới sân bay.
Chuyện ở thành phố trên cơ bản đã chấm dứt, lại có một chuyện Diệp Trạch Đào đang nóng lòng muốn chạy về bắt tay vào làm.
Lúc tới sân bay, Diệp Trạch Đào lại phát hiện Trần Đại Tường kia không ngờ cũng tới.
- Ha ha, Trạch Đào, tôi nghe nói anh hôm nay bay về, chúng ta cùng đường rồi.
- Anh Diệp.
Trần Xảo Tú mặc quần bò, khoác một cái áo khoác nhỏ, sôi nổi đứng ở bên cạnh Trần Đại Tường.
- Là tiểu Tú à, em trở về rồi?
Lại nhìn lại người phụ nữ này, Diệp Trạch Đào lại cảm thấy cô nàng này dường như càng diễm lệ, không ít đàn ông đi qua đều quay lại nhìn Trần Xảo Tú một cái.
- Anh Diệp, anh càng đẹp trai hơn rồi, hì hì.
Diệp Trạch Đào nhìn nhì, cũng nói đùa một hai câu.
Thốt ra câu này, Diệp Trạch Đào lại nghĩ tới ẩn ý trong câu nói của Trần Đại Tường về Trần Xảo Tú, lại nhìn người phụ nữ yêu mị này, trong lòng chợt rung động.
Trần Đại Tường híp mắt nhìn hai người, lúc này cười nói:
- Hôm nay tiểu Tú mới tới, chúng tôi cùng nhau về thành phố Cừ Dương, lần này nó sẽ ở Cừ Dương mấy ngày.
Ồ!
- Anh Diệp, tới Cừ Dương, anh phải mời em ăn cơm đấy nhé.
- Không thành vấn đề.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói.
Con gái Trần Đại Tường sao lại chạy tới Cừ Dương chứ?
Diệp Trạch Đào ít nhiều có chút nghi hoặc.
- Vi Nhĩ Chí đi cùng em hả?
- Anh ta có một số việc, ngày kia mới có thể về nước.
Diệp Trạch Đào khé gật đầu.
- Trạch Đào, tôi cũng phải dời Cừ Dương rồi!
Trần Đại Tường hít một hơi nói.
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Trần Đại Tường.
Cười cười, Trần Đại Tường nói:
- Hai người chúng ta kỳ thật vẫn là có duyên, ngày hôm qua tôi nói chuyện với Bí thư Vi về suy nghĩ của tôi, Bí thư Vi cho rằng tôi tới Cam Ninh cũng tốt, phòng chừng tới lần này đi cũng sẽ giảm bớt được công việc.
Ồ!
Diệp Trạch Đào có chút giật mình nhìn Trần Đại Tường, lão già đó đúng là âm hồn không tán mà đi theo mình mà!
Trần Đại Tường cười nói:
- Đây là chuyện tốt mà, đúng là tôi có chút mê tín, tôi cảm giác có duyên với cậy, chỉ cần đi theo cậu, tiền đồ của tôi nhất định rộng mở!
- Là đi làm Bí thư sao?
- Cụ thể còn chưa rõ, có thể tới làm một Giám đốc sở gì đó.
Trần Xảo Tú mỉm cười nói:
- Đúng là chuyện tốt rồi, con còn lo anh Diệp đi rồi khó gặp lại, đến lúc đó tới Cam Ninh, lại có khả năng gặp lại anh Diệp rồi!
- Yên tâm, yên tâm. Bố cũng qua đó rồi, còn sợ hai người không có cơ hội gặp mặt?
Trần Đại Tường tươi cười nói.
Điều này!
Diệp Trạch Đào phát hiện hai cha con này dường như đang dụ dỗ mình, cũng không nhiều lời với họ nữa.
- Anh Diệp, lên máy bay thôi.
Trần Xảo Tú tự nhiên dùng bả vai nhẹ nhàng huých Diệp Trạch Đào một cái.
May là chỗ ngồi trên máy bay khác nhau, Diệp Trạch Đào cũng có thể ngồi mà cẩn thận suy nghĩ chuyện của mình.
Lập tức phải rời đi, quá nhiều chuyện phải nhanh chóng xử lý mới được, Trần Đại Tường này nói không sai, rất nhiều chuyện còn phải liên kết lại cùng với lão.
Lúc máy bay hạ cánh, Trần Vũ Tường sớm đã lái xe tới đây.
- Trạch Đào, anh xem, chúng tôi đúng thật là, lại quên người mang xe tới, ngồi xe của anh được không?
Trần Đại Tường lại nói một câu như vậy.
Vừa thấy tình hình của hai cha con này, Diệp Trạch Đào đành phải nói:
- Được, chỉ có điều hơi chật chội thôi!
Trần Xảo Tú mỉm cười nói:
- Nói chuyện dọc đường cũng đỡ chán hơn mà.
Mọi người ngồi vào xe, Diệp Trạch Đào để Trần Xảo Tú ngồi ở ghế lái phụ, cô nàng lại cười nói:
- Hay là thôi đi, ba người chúng ta ngồi sau chật chội một chút.
Trần Vũ Tường là người biết nhìn, nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, văn phòng vừa hay có một xe đi Cừ Dương, tôi theo họ đi cũng được.
Trần Đại Tường liền gật đầu nói:
- Vậy tốt quá, cậu đi đi.
Trần Đại Tường nói xong, lại mở cửa ghế lái phụ ngồi xuống, nói với Diệp Trạch Đào:
- Hai người ngồi ở phía sau được rồi.
Diệp Trạch Đào đành nói với Trần Vũ Tường:
- Được rồi, cậu đi qua đó đi.
Diệp Trạch Đào lên xe, Trần Xảo Tú đã tự mở cửa xe ngồi xuống.
Lý Duy nhấn ga, xe nhanh chóng rời đi.
- Trạch Đào, lần này mang theo ai qua đó?
Không có người ngoài, Trần Đại Tường hỏi một câu.
- Đang suy nghĩ.
Diệp Trạch Đào cũng không nói thật.
- Ôi, làm bao nhiêu lâu, mắt thấy mọi chuyện đã xuôi, lần này lại phải dời đi, làm cho trong lòng tôi cũng cảm khái.
- Cán bộ lãnh đạo phải nghe theo sự sắp xếp của tổ chức, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, Chủ tịch thành phố Trần kỳ thật có thể không đi mà.
- Tôi ở lại chỗ này làm gì?
Diệp Trạch Đào nghĩ, Bí thư Hạo Vũ tất nhiên phải nắm địa phương này trong tay, là người của Vi Hoành Thạch, Trần Đại Tường sao còn có thể ở lại chỗ này. Lần này chỉ cần Vi Hoành Thạch đồng ý cho Trần Đại Tường dời đi, cho dù là tới Cam Ninh cũng coi như là nhẹ bớt gánh nặng, hắn là Bí thư Hạo Vũ cũng không có ý phản đối. Lần này Trần Đại Tường nhất định được điều tới Cam Ninh rồi.
Trong chuyện này, Diệp Trạch Đào cảm giác được Trần Đại Tường là nắm được tâm lý của Vi Hoành Thạch, lão già kia nhất định là ghi thù với mình, cho nên có thể để Trần Đại Tường tới Cam Ninh chèn ép mình một chút, hắn nhất định vui vẻ làm chuyện này.
Nhìn thoáng qua Trần Đại Tường đang ngồi ở phía trước, Diệp Trạch Đào âm thầm cười, Vi Hoành Thạch kia làm soa lại biết lão già này lúc nào cũng chân bước hai thuyền!
Lúc này kỳ thật Trần Đại Tường cũng đang suy nghĩ, kể từ sau khi biết Vi Hoành Thạch phải về hưu, Trần Đại Tường đúng thật là nóng lòng, vất vả lắm mới đi theo được Vi Hoành Thạch, còn có quan hệ thân thích như thế, không ngờ Vi Hoành Thạch phải về hưu.
Đặc biệt là kẻ có tâm như Trần Đại Tường, từ chỗ con gái biết được một ít nội tình, lại biết Vi Hoành Thạch đối lập nhiều với Bí thư Hạo Vũ, hắn biết chiếc thuyền mình đi theo đã có vấn đề. Lần này Vi Hoành Thạch phải về hưu, còn không chừng hoàn toàn sụp đổ, điều này với hắn là chuyện đại sự.
Lần này để con gái thúc giục Vi Nhĩ Chí về nước, Trần Đại Tường còn có ý tưởng, dựa vào việc này leo lên cấp Phó Chủ tịch tỉnh, cho dù là không vào được Ủy viên thường vụ, mình cũng xem như Phó Chủ tịch rồi, đến lúc đó cho dù là Vi Hoành Thạch cũng không làm được gì, mình xem như ổn định ghế ngồi. Sau đó quan hệ tốt với Diệp Trạch Đào, hình thành mối liên hệ khăng khít, rồi tính tiến thoái cũng không sao.
Con gái mình chính là mấu chốt!
Tai nghe thấy Diệp Trạch Đào nói chuyện với con gái mình, Trần Đại Tường lộ vẻ tươi cười.
Con gái mình với Vi Nhĩ Chí căn bản không có chuyện vợ chồng, lại có tâm tình với Diệp Trạch Đào, mình có thể ở giữa làm chút gì đó.
Trong đầu chỉ toàn là nội dung tài liệu về tình hình của tỉnh Cam Ninh, toàn bộ tâm tư của Diệp Trạch Đào đều đặt vào công việc.
Lúc lấy thuốc lá, lại nghĩ tới việc Trịnh Tiểu Nhu đang mang thai, Diệp Trạch Đào lại nhịn xuống không hút thuốc.
Âu yếm vuốt ve da thịt trơn mềm của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào cười thầm cô nàng này lúc làm chuyện đó còn lo lắng ôm lấy cái bụng nhỏ, cứ như vậy, hai người còn mất nhiều khi lực hơn rất nhiều lần, thật là vất vả mà!
Rất nhanh lại ném việc này sang một bên, Diệp Trạch Đào đã biết dụng ý của Bí thư Hạo Vũ, liền biết đây chính là ủy thác lớn lao dành cho mình, là một việc chỉ có thể thắng chứ không được bại.
Mình nhất định phải đi nhiều con đường chông gai hơn người khác rất nhiều.
Đặt thuốc lá trên mũi khẽ ngửi, Diệp Trạch Đào nghĩ tới việc phải mang theo người tới địa phương mới.
Nghĩ chuyện này, Diệp Trạch Đào đúng là có chút đau đầu, đầu tiên là phải trung thành, tiếp theo là năng lực nhất định phải mạnh, còn phải có tinh thần chịu khó.
Lần này tới khu kinh tế mới như vậy, người mang theo nhất định phải có năng lực về phương diện này.
Lý Duy là người nhất định phải mang theo, đó là người thứ nhất. Về phần Trần Vũ Tường, vốn định là không mang theo hắn, Diệp Trạch Đào dùng thư ký còn muốn làm một số bồi dưỡng cùng khảo nghiệm với hắn. Diệp Trạch Đào định để Trần Vũ Tường xuống cấp dưới làm Chủ tịch xã hay Bí thư gì đó, một là để kiểm tra năng lực của hắn, hai là xem hắn có trung thành với mình không. Tuy nhiên, lại nghĩ, địa phương mới mà mình tới, nếu không có một thư ký như Trần Vũ Tường đúng là không được, cuối cùng quyết định vẫn mang theo hắn.
Nếu là ở khu kinh tế mới, nhất định phải mang theo Cố Minh Trung, hắn bây giờ vô cùng nắm chắc các công việc ở phương diện này.
Về công việc, Diệp Trạch Đào vẫn là vô cùng thưởng thức Cố Minh Trung, người này bây giờ rất trung thành với mình, nên cũng có thể dùng được.
Công việc văn phòng là vô cùng nặng nề, cũng phải phái một người tin cẩn của mình đảm nhiệm mới được!
Trong việc này, Kiều Ứng Xương là một ứng cử viên thích hợp. Tuy nhiên, lại nghĩ sau khi mình rời khỏi, Kiều Ứng Xương này có thể đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Lục Thương, để cho lão đi theo mình cũng có chút không thích hợp. Dù sao huyện Lục Thương cũng là một địa điểm mấu chốt.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào quyết định lần này mang theo Ôn Phương tới, Ôn Phương cho tới nay đều phụ trách công tác khu kinh tế mới, kinh nghiệm trong phương diện này còn mạnh hơn Cố Minh Trung nhiều, mà đây còn là người phụ nữ của mình, năng lực mọi mặt đều mạnh, để cô ấy tới một chức vụ cụ thể có lợi hơn nhiều cho việc triển khai công tác của mình.
Còn thiếu một người bảo vệ. Tới một địa phương mới, đặc biết là một nơi chưa thích nghi, Diệp Trạch Đào đương nhiên là phải coi trọng chuyện bảo vệ. Người hợp tuyển trong lòng Diệp Trạch Đào có mấy người, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định mang theo Trưởng phòng Công an huyện Lục Thương- Mạc Lâm Tường, người này mình dùng đã quen, năng lực vô cùng mạnh, đặc biệt hắn là người được nhấc từ địa phương lên, lai lịch rõ ràng, mới có thể mở ra một cục diện ở địa phương mới được.
Cũng tạm ổn rồi, một thư ký, một lái xe, để Cố Minh Trung đảm nhiệm Chủ nhiệm văn phòng của mình, Ôn Phương phụ trách công tác khu kinh tế mới, Mạc Lâm Tường phụ trách công tác bảo vệ an toàn, hắn là có thể giúp mình nhanh chóng hòa nhập vào trong!
Trong chuyện dùng Ôn Phương, Diệp Trạch Đào đương nhiên cũng do dự một chút, tuy nhiên, nghĩ tới là do công việc, hơn nữa cho dù là mang Ôn Phương đi theo, mọi người cũng sẽ cho rằng cô có kinh nghiệm khu kinh tế mới phong phú, chứ không nghĩ tới những chuyện khác.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Diệp Trạch Đào lại tới chào tạm biệt mấy chỗ rồi mới chạy tới sân bay.
Lưu Mộng Y lái xe đưa Diệp Trạch Đào tới sân bay.
Chuyện ở thành phố trên cơ bản đã chấm dứt, lại có một chuyện Diệp Trạch Đào đang nóng lòng muốn chạy về bắt tay vào làm.
Lúc tới sân bay, Diệp Trạch Đào lại phát hiện Trần Đại Tường kia không ngờ cũng tới.
- Ha ha, Trạch Đào, tôi nghe nói anh hôm nay bay về, chúng ta cùng đường rồi.
- Anh Diệp.
Trần Xảo Tú mặc quần bò, khoác một cái áo khoác nhỏ, sôi nổi đứng ở bên cạnh Trần Đại Tường.
- Là tiểu Tú à, em trở về rồi?
Lại nhìn lại người phụ nữ này, Diệp Trạch Đào lại cảm thấy cô nàng này dường như càng diễm lệ, không ít đàn ông đi qua đều quay lại nhìn Trần Xảo Tú một cái.
- Anh Diệp, anh càng đẹp trai hơn rồi, hì hì.
Diệp Trạch Đào nhìn nhì, cũng nói đùa một hai câu.
Thốt ra câu này, Diệp Trạch Đào lại nghĩ tới ẩn ý trong câu nói của Trần Đại Tường về Trần Xảo Tú, lại nhìn người phụ nữ yêu mị này, trong lòng chợt rung động.
Trần Đại Tường híp mắt nhìn hai người, lúc này cười nói:
- Hôm nay tiểu Tú mới tới, chúng tôi cùng nhau về thành phố Cừ Dương, lần này nó sẽ ở Cừ Dương mấy ngày.
Ồ!
- Anh Diệp, tới Cừ Dương, anh phải mời em ăn cơm đấy nhé.
- Không thành vấn đề.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói.
Con gái Trần Đại Tường sao lại chạy tới Cừ Dương chứ?
Diệp Trạch Đào ít nhiều có chút nghi hoặc.
- Vi Nhĩ Chí đi cùng em hả?
- Anh ta có một số việc, ngày kia mới có thể về nước.
Diệp Trạch Đào khé gật đầu.
- Trạch Đào, tôi cũng phải dời Cừ Dương rồi!
Trần Đại Tường hít một hơi nói.
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Trần Đại Tường.
Cười cười, Trần Đại Tường nói:
- Hai người chúng ta kỳ thật vẫn là có duyên, ngày hôm qua tôi nói chuyện với Bí thư Vi về suy nghĩ của tôi, Bí thư Vi cho rằng tôi tới Cam Ninh cũng tốt, phòng chừng tới lần này đi cũng sẽ giảm bớt được công việc.
Ồ!
Diệp Trạch Đào có chút giật mình nhìn Trần Đại Tường, lão già đó đúng là âm hồn không tán mà đi theo mình mà!
Trần Đại Tường cười nói:
- Đây là chuyện tốt mà, đúng là tôi có chút mê tín, tôi cảm giác có duyên với cậy, chỉ cần đi theo cậu, tiền đồ của tôi nhất định rộng mở!
- Là đi làm Bí thư sao?
- Cụ thể còn chưa rõ, có thể tới làm một Giám đốc sở gì đó.
Trần Xảo Tú mỉm cười nói:
- Đúng là chuyện tốt rồi, con còn lo anh Diệp đi rồi khó gặp lại, đến lúc đó tới Cam Ninh, lại có khả năng gặp lại anh Diệp rồi!
- Yên tâm, yên tâm. Bố cũng qua đó rồi, còn sợ hai người không có cơ hội gặp mặt?
Trần Đại Tường tươi cười nói.
Điều này!
Diệp Trạch Đào phát hiện hai cha con này dường như đang dụ dỗ mình, cũng không nhiều lời với họ nữa.
- Anh Diệp, lên máy bay thôi.
Trần Xảo Tú tự nhiên dùng bả vai nhẹ nhàng huých Diệp Trạch Đào một cái.
May là chỗ ngồi trên máy bay khác nhau, Diệp Trạch Đào cũng có thể ngồi mà cẩn thận suy nghĩ chuyện của mình.
Lập tức phải rời đi, quá nhiều chuyện phải nhanh chóng xử lý mới được, Trần Đại Tường này nói không sai, rất nhiều chuyện còn phải liên kết lại cùng với lão.
Lúc máy bay hạ cánh, Trần Vũ Tường sớm đã lái xe tới đây.
- Trạch Đào, anh xem, chúng tôi đúng thật là, lại quên người mang xe tới, ngồi xe của anh được không?
Trần Đại Tường lại nói một câu như vậy.
Vừa thấy tình hình của hai cha con này, Diệp Trạch Đào đành phải nói:
- Được, chỉ có điều hơi chật chội thôi!
Trần Xảo Tú mỉm cười nói:
- Nói chuyện dọc đường cũng đỡ chán hơn mà.
Mọi người ngồi vào xe, Diệp Trạch Đào để Trần Xảo Tú ngồi ở ghế lái phụ, cô nàng lại cười nói:
- Hay là thôi đi, ba người chúng ta ngồi sau chật chội một chút.
Trần Vũ Tường là người biết nhìn, nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, văn phòng vừa hay có một xe đi Cừ Dương, tôi theo họ đi cũng được.
Trần Đại Tường liền gật đầu nói:
- Vậy tốt quá, cậu đi đi.
Trần Đại Tường nói xong, lại mở cửa ghế lái phụ ngồi xuống, nói với Diệp Trạch Đào:
- Hai người ngồi ở phía sau được rồi.
Diệp Trạch Đào đành nói với Trần Vũ Tường:
- Được rồi, cậu đi qua đó đi.
Diệp Trạch Đào lên xe, Trần Xảo Tú đã tự mở cửa xe ngồi xuống.
Lý Duy nhấn ga, xe nhanh chóng rời đi.
- Trạch Đào, lần này mang theo ai qua đó?
Không có người ngoài, Trần Đại Tường hỏi một câu.
- Đang suy nghĩ.
Diệp Trạch Đào cũng không nói thật.
- Ôi, làm bao nhiêu lâu, mắt thấy mọi chuyện đã xuôi, lần này lại phải dời đi, làm cho trong lòng tôi cũng cảm khái.
- Cán bộ lãnh đạo phải nghe theo sự sắp xếp của tổ chức, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, Chủ tịch thành phố Trần kỳ thật có thể không đi mà.
- Tôi ở lại chỗ này làm gì?
Diệp Trạch Đào nghĩ, Bí thư Hạo Vũ tất nhiên phải nắm địa phương này trong tay, là người của Vi Hoành Thạch, Trần Đại Tường sao còn có thể ở lại chỗ này. Lần này chỉ cần Vi Hoành Thạch đồng ý cho Trần Đại Tường dời đi, cho dù là tới Cam Ninh cũng coi như là nhẹ bớt gánh nặng, hắn là Bí thư Hạo Vũ cũng không có ý phản đối. Lần này Trần Đại Tường nhất định được điều tới Cam Ninh rồi.
Trong chuyện này, Diệp Trạch Đào cảm giác được Trần Đại Tường là nắm được tâm lý của Vi Hoành Thạch, lão già kia nhất định là ghi thù với mình, cho nên có thể để Trần Đại Tường tới Cam Ninh chèn ép mình một chút, hắn nhất định vui vẻ làm chuyện này.
Nhìn thoáng qua Trần Đại Tường đang ngồi ở phía trước, Diệp Trạch Đào âm thầm cười, Vi Hoành Thạch kia làm soa lại biết lão già này lúc nào cũng chân bước hai thuyền!
Lúc này kỳ thật Trần Đại Tường cũng đang suy nghĩ, kể từ sau khi biết Vi Hoành Thạch phải về hưu, Trần Đại Tường đúng thật là nóng lòng, vất vả lắm mới đi theo được Vi Hoành Thạch, còn có quan hệ thân thích như thế, không ngờ Vi Hoành Thạch phải về hưu.
Đặc biệt là kẻ có tâm như Trần Đại Tường, từ chỗ con gái biết được một ít nội tình, lại biết Vi Hoành Thạch đối lập nhiều với Bí thư Hạo Vũ, hắn biết chiếc thuyền mình đi theo đã có vấn đề. Lần này Vi Hoành Thạch phải về hưu, còn không chừng hoàn toàn sụp đổ, điều này với hắn là chuyện đại sự.
Lần này để con gái thúc giục Vi Nhĩ Chí về nước, Trần Đại Tường còn có ý tưởng, dựa vào việc này leo lên cấp Phó Chủ tịch tỉnh, cho dù là không vào được Ủy viên thường vụ, mình cũng xem như Phó Chủ tịch rồi, đến lúc đó cho dù là Vi Hoành Thạch cũng không làm được gì, mình xem như ổn định ghế ngồi. Sau đó quan hệ tốt với Diệp Trạch Đào, hình thành mối liên hệ khăng khít, rồi tính tiến thoái cũng không sao.
Con gái mình chính là mấu chốt!
Tai nghe thấy Diệp Trạch Đào nói chuyện với con gái mình, Trần Đại Tường lộ vẻ tươi cười.
Con gái mình với Vi Nhĩ Chí căn bản không có chuyện vợ chồng, lại có tâm tình với Diệp Trạch Đào, mình có thể ở giữa làm chút gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.