Chương 299: Tất cả đều đập bàn!
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
- Bắt đầu vào họp!
Quách Xán nói một tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn Quách Xán, mọi người đều biết trận đấu hôm nay đã bắt đầu rồi và cũng liếc qua nhìn Tôn Cương và Diệp Trạch Đào.
Quách Xán nhìn quanh các ủy viên thường vụ một lát, sau đó mới nói:
- Lần trước đã tiến hành điều chỉnh các cán bộ các cấp trong bộ máy chính quyền của toàn huyện, thông qua điều chỉnh sức chiến đấu của các cấp trong bộ máy chính quyền đã tăng lên. Các công tác đã có sự phát triển đầy đủ. Đây là việc tốt, theo tốc độ phát triển của Thảo Hải và sự xâm nhập của dự án xưởng xe hơi, lượng công việc ngày càng thêm nặng nề, đối với yêu cầu của lãnh đạo các cấp của chúng ta cũng cao hơn. Để thích ứng với tình hình mới này, thì phải tiến hành điều chỉnh một số tình hình nhân sự. Dưới đây, vẫn là mời bộ trưởng Ngũ giới thiệu tình hình nghiên cứu về nhân viên trước.
Quách Xán cũng biết mình không nên nói nhiều, hội nghị hôm nay có vẻ rất căng thẳng, nói được vài câu liền để cho Ngũ Thúy Miêu truyền đạt về nội dung.
Nhìn Tôn Cương một chút, lúc này Ngũ Thúy Miêu mới bắt đầu giới thiệu về tình hình của nhân viên.
Quả nhiên vẫn đặt trọng tâm vào Tôn Dân Phú và Ôn Phương!
Lần hội nghị này có thể vì để không rút dây động rừng. Quách Xán và Tôn Cương đều cố ý che giấu ý định muốn ra tay này với Tôn Dân Phú, Ôn Phương và Uông Lăng Tùng. Chỉ nói là phải tiến hành một số điều chỉnh nhân sự.
Nghe được lời giới thiệu của Ngũ Thúy Miêu, Diệp Trạch Đào liền biết được hôm nay không còn cách nào im lặng được. Mục đích của Tôn Cương rất là rõ ràng, hôm nay không phải là việc phải thay đổi hai người họ mà là muốn đả kích mình lần cuối. Chỉ cần đụng tới hai người họ thì có thể nói rõ thế lực của Tôn Cương trong Thảo Hải đã hoàn toàn dồn ép được bản thân mình. Sau này sẽ không còn ai dám đối đầu với hắn ta nữa.
Xem ra Tôn Cương cũng đã thông minh lên rồi, đích nhắm của cậu ta rất là mạnh mẽ, hoàn toàn nhắm vào mình. Trong lần điều chỉnh nhân sự này, vốn không hề có sự điều chỉnh của các nhân viên một hệ nào khác mà đều tập trung vào người của Diệp Trạch Đào.
Ngũ Thúy Miêu đang giới thiệu, tầm mắt của mọi người không hề dời khỏi Diệp Trạch Đào và Tôn Cương, đều đang nghĩ giữa hai người sẽ xảy ra tình huống ra sao?
Sau khi Ngũ Thúy Miêu giới thiệu xong liền không dám phát biểu nữa. Bây giờ cô ta cũng rất đau khổ, trong công việc không chịu nghe lời của người đừng phía sau Phương Thuận Chương nói, hơn nữa còn bị chồng mình hoài nghi mình và Tôn Cương có thông đồng với nhau, bây giờ con đường duy nhất để đi chỉ có thể là theo sát tên Tôn Cương đó thôi.
Nghĩ tới thế lực khổng lồ của nhà họ Tôn, Ngũ Thúy Miêu cũng có một suy nghĩ có lẽ nếu như đậu bên con thuyền lớn của Tôn Cương này, thì cô ta sẽ phát triển rất nhanh.
Giới thiệu xong vấn đề, Ngũ Thúy Miêu nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào. Lòng thầm nghĩ, cục diện hôm này đều là do Tôn Cương này làm ra. Theo lời Tôn Cương nói, trong lúc quan trọng Bí thư huyện ủy Quách Xán cũng sẽ đứng về phía Tôn Cương.
Tôn Cương cũng nói, mục đích chủ yếu của ngày hôm nay không phải là nắm quyền mà là tước lấy uy tín của Diệp Trạch Đào. Nếu như đụng được tới người của Diệp Trạch Đào thì Diệp Trạch Đào sẽ đánh mất trợ thủ trong huyện, đến lúc đó sẽ dễ dàng xử hắn hơn.
Ứng cử viên để điều chỉnh chức Phó trưởng ban thư ký huyện ủy là do Quách Xán đề cử ra, là người của Quách Xán. Đây là hướng đi để Quách Xán thâu tóm quyền lực, ứng viên chức Cục trưởng Cục công an huyện cũng là do Tôn Cương đưa cho Quách Xán. Loại bỏ được Uông Lăng Tùng thì người của Quách Xán sẽ lên được chức Cục trưởng Cục công an.
Tất cả những điều này đều đã được bàn sẵn, với sự hợp lực giữa hai bên Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện. Chẳng lẽ Diệp Trạch Đào còn có sức lực để phản kháng lại sao?
Nhìn thấy ánh mắt của Ngũ Thúy Miêu, Quách Xán nói:
- Mọi người đều cho chút ý kiến đi nào!
Lần này Tôn Cương không có xen vào trước nữa, cũng thuận miệng nói một câu:
- Ừ, mọi người đều cho chút ý kiến đi.
Hai người đều hiểu rõ, bây giờ quan trọng là Diệp Trạch Đào. Muốn được nghe ý kiến của hắn trước, sau đó mới dựa vào đó mà ra tay.
Bàng Huy trầm tĩnh lại nói:
- Để tôi phát biểu một vài quan điểm vậy!
Bàng Huy là một trong những người có quan hệ với Diệp Trạch Đào. Lúc ông ta phát biểu, mọi người đều nhìn chăm chú qua chỗ ông ta.
Bàng Huy rất hiểu rõ, hội nghị ngày hôm nay đối với những người có quan hệ với Diệp Trạch Đào mà nói chính là một lần khảo nghiệm, nếu qua được ải này thì lực lượng của Diệp Trạch Đào sẽ không có bất cứ sự suy yếu nào. Còn ngược lại Tôn Cương và Quách Xán rất có khả năng sẽ liên thủ với nhau.
Tên Quách Xán này đúng là muốn có được quyền lực đến cuống cả lên. Đối với việc phán đoán về tình thế thì chắc hẳn ông ta đang có sự nhầm lẫn.
- Tôi muốn hỏi một chút, phải chăng công tác của đồng chí Tôn Dân Phú, đồng chí Uông Lăng Tùng và đồng chí Ôn Phương đã gặp phải vấn đề gì sao?
Bàng huy hỏi:
Ngũ Thúy Miêu liền nói:
- Đây chỉ là một việc điều chỉnh ngang hàng, sau khi điều chỉnh xong cấp bậc của ba người họ cũng không có thay đổi gì đâu.
Bàng Huy cũng hỏi:
- Trong cương vị của mình bọn họ đã làm rất tốt, lại không tồn tại vấn đề nào khác, tại sao lại phải thay đổi bọn họ, đối với việc này dù sao thì huyện ủy cũng phải nói chút lý lẽ đi chứ!
Tôn Cương mỉm cười nói:
- Thưa đồng chí Bàng, việc này tôi và Bí thư Quách có thương lượng rồi, chủ yếu là suy xét tới tình hình phát triển chung của toàn huyện mà thôi!
Câu nói này cũng có chút thú vị, chính là muốn nói với Bàng Huy cho dù là có cuộc họp của các bí thư thì cậu ta và Quách Xán cũng đã chiếm hai phiếu rồi, không có việc của Bàng Huy nữa.
Bàng Huy vốn không để ý đến câu nói này, nói:
- Là một Phó bí thư huyện ủy, tôi cho rằng các cán bộ ở phía dưới không có vấn đề gì, tình hình công tác lại rất là xuất sắc như thế này mà tiến hành điều chỉnh là không phù hợp, tôi phản đối!
Ông ta đã dứt khoát nói ra quan điểm của bản thân.
Hội nghị vừa mới bắt đầu đã trở nên như vậy, một Phó bí thư huyện ủy lại kiên quyết đứng ra phản đối, cuộc hội nghị này bắt đầu khó mà tiếp tục diễn ra rồi đó!
Nếu như là trước đây, có thể cuộc hội nghị này sẽ tạm thời ngưng lại, mọi người sẽ phải phối hợp hơn nữa. Hôm nay thì ngược lại, Tôn Cương sớm đã biết sẽ xảy ra việc như thế này, hắn ta chính là muốn xem thử còn bao nhiêu người dám đứng ra chống đối lại mình.
Quách Xán cũng trầm mặc lại.
Đối với cuộc hội nghị hôm nay dự tính của Quách Xán cũng còn thiếu sót, trong suy nghĩ của ông ta thái độ của tỉnh bây giờ rất là rõ ràng, chính là phải ủng hộ Tôn Cương. Trong tình hình này cho dù bản thân mình ra tay một chút để thu lại được một số quyền lợi thì trong việc này những người phía trên chắc hẳn cũng có thể hiểu được. Dù sao bản thân mình là Bí thư huyện ủy mà trong tay không hề có quyền lực gì cả thì việc này nói sao cũng không hợp lý lắm. Trong suy nghĩ của Quách Xán, ông ta không thể không suy nghĩ kỹ về lập trường của mình. Chỉ cần Diệp Trạch Đào nới ra một chút, việc này coi như thành công rồi. Đến lúc đó cho dù Hứa Phu Kiệt có hỏi thì bản thân cũng có thể nói người có được vị trí là người của mình, cũng không hề rơi vào tay của Tôn Cương.
Nhưng lúc thấy thái độ như vậy của Bàng Huy, Quách Xán liền có một dự cảm không tốt. Có lẽ hôm nay Diệp Trạch Đào sẽ không bận tâm đến ý đồ của cấp trên. Chắc hẳn là hắn muốn mình làm gì đó rồi.
Quách Xán đã muốn đoạt quyền, lại không muốn sự việc sẽ không thể nào cứu vãn được, trong lòng cậu ta bắt đầu lo lắng rồi.
Tạm thời Cao Vệ cũng không có ý kiến gì, cậu ta muốn nhìn xem Diệp Trạch Đào có thái độ như thế nào mới nói chuyện, liền nhìn vào Diệp Trạch Đào.
Việc như thế này đương nhiên Diệp Trạch Đào sẽ không nhịn được. Tôn Cương đã ức hiếp đến mức này rồi, nếu như mình không chống lại thì những người đi theo mình sẽ xem mình ra gì chứ. Với lại, Tôn Cương vốn dĩ đang không xem mình ra gì thì mình cũng không cần phải nể mặt hắn.
Đứng thẳng người lên, Diệp Trạch Đào ấn điếu thuốc đang hút lở dở vào trong gạt tàn thuốc.
Theo hành động của hắn, mọi người đều tỏ ra vẻ phấn khích biết là trận đại chiến giữa Diệp Trạch Đào và Tôn Cương bắt đầu rồi.
- Thưa các đồng chí, vừa nãy tôi có nghe một số nội dụng trong hội nghị lần này. Nói thật tôi cũng có ý kiến đối với hội nghị diễn ra lần này. Là một hội nghị thường vụ của huyện ủy, trước khi họp cũng phải thông báo một chút về nội dung của hội nghị mới phải. Không phải là muốn mọi người có thời gian để suy nghĩ sao? Tôi không hề nhận được nội dung về vấn đề này, không biết mọi người có nhận được không?
Trần Tỏa Nguyên đã nói:
- Lần này văn bản mà ban tổ chức hội nghị đưa ra vốn không đưa cho ủy viên thường vụ xem qua, tôi không hề biết được nội dung cụ thể.
Bàng Huy nghiêm túc nói:
- Tôi vẫn còn là Phó bí thư chịu trách nhiệm quản lý cán bộ, đến ngay cả tôi mà cũng không biết nội dung được nghiên cứu trong hội nghị thường vụ là gì. Việc này tôi phải phản ánh với cấp trên, nếu như không cần thiết Phó bí thư này như tôi, thì tôi có thể rút lui mà!
Ba người này cùng liên thủ, uy lực mạnh mẽ vô cùng, liên tục nhắm vào ban tổ chức. Đương nhiên cũng đã nói ra một số ý kiến đối với hành vi của Quách Xán.
Sắc mặt của Quách Xán liền thay đổi, lúc nghiên cứu với Tôn Cương về lần hội nghị này là muốn cho Diệp Trạch Đào trở tay không kịp. Nhưng đã vô ý lơ là việc này, không ngờ Diệp Trạch Đào lại tấn công từ chỗ này.
Quách Xán cũng đã nghĩ qua việc này, trong suy nghĩ của cậu ta. Hội nghị này chính là sự đối đầu nhau giữa Diệp Trạch Đào và Tôn Cương. Trong tình huống như thế này, cho dù Diệp Trạch Đào có ý kiến đối với mình cũng không thể chỉ trích thẳng vào mặt mình. Nhưng bây giờ Diệp Trạch Đào lại quay đầu lại về phía mình mà công kích.
Tôn Cương nhìn thấy ba người bọn Diệp Trạch Đào bỗng chốc bắt đầu công kích Quách Xán. Nghĩ tới nếu như Quách Xán bị hạ gục thì mục đích hôm nay của mình không những không đạt được mà ngược lại có khả năng làm tăng thêm khí phách cho Diệp Trạch Đào thì sẽ có một trận chiến náo động xảy ra.
Đập vào bàn một cái, Tôn Cương la lớn nói:
- Huyện ủy thay đổi cán bộ thì đương nhiên phải giữ quy định bảo mật rồi!
Hành động đập vào bàn của Tôn Cương làm cho ly trà bị sóng sánh, có thể nói là khí thế rất mạnh mẽ.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy Tôn Cương đập bàn, cũng đập vào bàn, trầm giọng nói:
- Thưa đồng chí Tôn Cương, anh là một chủ tịch huyện, lại đối đãi với các đồng chí như thế này, trong hội nghị thường vụ mà đập bàn gì chứ! Đúng là làm như huyện ủy là nhà của anh vậy!
Các ủy viên thường vụ có chút khó chịu rồi, nhìn thấy hai người họ đối chọi nhau như vậy, toàn bộ đều có chút cảm giác khó thở.
Lúc này Cao Vệ mới phát biểu, nhìn Tôn Cương nói:
- Thưa đồng chí Tôn Cương, đồng chí Diệp Trạch Đào nói rất đúng, chúng ta tiến hành thảo luận tập thể. Các đồng chí có ý kiến như thế nào đều có thể nói ra. Không đến nỗi các đồng chí có ý kiến khác là liền đập vào bàn chứ, thái độ như vậy là không tốt!
Có Cao Vệ đứng ra ý kiến, mọi người không ngờ chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Liêu Hân Diễm cũng bắt đầu ý kiến rồi.
Chỉ nghe Liêu Hân Diễm nói:
- Tôi muốn nói một chút đó chính là lời của đồng chí Tôn Cương nói lúc nãy có chút vấn đề. Đồng chí Tôn Cương nói, huyện ủy điều chỉnh cán bộ, phải giữ quy định bảo mật! Không sai, huyện ủy điều chỉnh cán bộ là có quy chế bảo mật. Nhưng là một Phó bí thư chịu trách nhiệm quản lý trực tiếp các cán bộ đều không biết việc như thế này, một lãnh đạo được phân công quản lý cũng không biết chuyện như thế này. Tôi rất nghi ngờ, việc này thì phải bảo mật với ai chứ? Với lại, các đồng chí nói cũng rất phải, không thể nào mà không rõ ràng gì mà sao điều chỉnh các cán bộ như vậy được chứ?
Đừng thấy Liêu Hân Diễm bình thường ít xen vào sự việc trong hội nghị, những lời nói mà anh ta nói ra như vậy tỏ ra một uy lực rất mạnh.
Nếu nói Cao Vệ đứng về phía Diệp Trạch Đào thì còn có thể hiểu được. Bây giờ rõ ràng Liêu Hân Diễm cũng đứng về phía hắn. Việc này làm cho người ta cảm thấy rất thú vị rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Trong lòng Quách Xán cũng bị giật mình, đương nhiên là ông ta biết được bối cảnh phía sau của Liêu Hân Diễm. Lúc nhìn thấy Liêu Hân Diễm dưới quyền lực mạnh mẽ như vậy của Tôn Cương mà lại dám đối đầu với Tôn Cương. Liền biết là nhất định có chỗ nào đó có vấn đề.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Quách Xán không ngừng nhìn vào Liêu Hân Diễm, ý muốn tìm hiểu những điểm mà ông ta vẫn chưa hiểu rõ.
Quách Xán nói một tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn Quách Xán, mọi người đều biết trận đấu hôm nay đã bắt đầu rồi và cũng liếc qua nhìn Tôn Cương và Diệp Trạch Đào.
Quách Xán nhìn quanh các ủy viên thường vụ một lát, sau đó mới nói:
- Lần trước đã tiến hành điều chỉnh các cán bộ các cấp trong bộ máy chính quyền của toàn huyện, thông qua điều chỉnh sức chiến đấu của các cấp trong bộ máy chính quyền đã tăng lên. Các công tác đã có sự phát triển đầy đủ. Đây là việc tốt, theo tốc độ phát triển của Thảo Hải và sự xâm nhập của dự án xưởng xe hơi, lượng công việc ngày càng thêm nặng nề, đối với yêu cầu của lãnh đạo các cấp của chúng ta cũng cao hơn. Để thích ứng với tình hình mới này, thì phải tiến hành điều chỉnh một số tình hình nhân sự. Dưới đây, vẫn là mời bộ trưởng Ngũ giới thiệu tình hình nghiên cứu về nhân viên trước.
Quách Xán cũng biết mình không nên nói nhiều, hội nghị hôm nay có vẻ rất căng thẳng, nói được vài câu liền để cho Ngũ Thúy Miêu truyền đạt về nội dung.
Nhìn Tôn Cương một chút, lúc này Ngũ Thúy Miêu mới bắt đầu giới thiệu về tình hình của nhân viên.
Quả nhiên vẫn đặt trọng tâm vào Tôn Dân Phú và Ôn Phương!
Lần hội nghị này có thể vì để không rút dây động rừng. Quách Xán và Tôn Cương đều cố ý che giấu ý định muốn ra tay này với Tôn Dân Phú, Ôn Phương và Uông Lăng Tùng. Chỉ nói là phải tiến hành một số điều chỉnh nhân sự.
Nghe được lời giới thiệu của Ngũ Thúy Miêu, Diệp Trạch Đào liền biết được hôm nay không còn cách nào im lặng được. Mục đích của Tôn Cương rất là rõ ràng, hôm nay không phải là việc phải thay đổi hai người họ mà là muốn đả kích mình lần cuối. Chỉ cần đụng tới hai người họ thì có thể nói rõ thế lực của Tôn Cương trong Thảo Hải đã hoàn toàn dồn ép được bản thân mình. Sau này sẽ không còn ai dám đối đầu với hắn ta nữa.
Xem ra Tôn Cương cũng đã thông minh lên rồi, đích nhắm của cậu ta rất là mạnh mẽ, hoàn toàn nhắm vào mình. Trong lần điều chỉnh nhân sự này, vốn không hề có sự điều chỉnh của các nhân viên một hệ nào khác mà đều tập trung vào người của Diệp Trạch Đào.
Ngũ Thúy Miêu đang giới thiệu, tầm mắt của mọi người không hề dời khỏi Diệp Trạch Đào và Tôn Cương, đều đang nghĩ giữa hai người sẽ xảy ra tình huống ra sao?
Sau khi Ngũ Thúy Miêu giới thiệu xong liền không dám phát biểu nữa. Bây giờ cô ta cũng rất đau khổ, trong công việc không chịu nghe lời của người đừng phía sau Phương Thuận Chương nói, hơn nữa còn bị chồng mình hoài nghi mình và Tôn Cương có thông đồng với nhau, bây giờ con đường duy nhất để đi chỉ có thể là theo sát tên Tôn Cương đó thôi.
Nghĩ tới thế lực khổng lồ của nhà họ Tôn, Ngũ Thúy Miêu cũng có một suy nghĩ có lẽ nếu như đậu bên con thuyền lớn của Tôn Cương này, thì cô ta sẽ phát triển rất nhanh.
Giới thiệu xong vấn đề, Ngũ Thúy Miêu nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào. Lòng thầm nghĩ, cục diện hôm này đều là do Tôn Cương này làm ra. Theo lời Tôn Cương nói, trong lúc quan trọng Bí thư huyện ủy Quách Xán cũng sẽ đứng về phía Tôn Cương.
Tôn Cương cũng nói, mục đích chủ yếu của ngày hôm nay không phải là nắm quyền mà là tước lấy uy tín của Diệp Trạch Đào. Nếu như đụng được tới người của Diệp Trạch Đào thì Diệp Trạch Đào sẽ đánh mất trợ thủ trong huyện, đến lúc đó sẽ dễ dàng xử hắn hơn.
Ứng cử viên để điều chỉnh chức Phó trưởng ban thư ký huyện ủy là do Quách Xán đề cử ra, là người của Quách Xán. Đây là hướng đi để Quách Xán thâu tóm quyền lực, ứng viên chức Cục trưởng Cục công an huyện cũng là do Tôn Cương đưa cho Quách Xán. Loại bỏ được Uông Lăng Tùng thì người của Quách Xán sẽ lên được chức Cục trưởng Cục công an.
Tất cả những điều này đều đã được bàn sẵn, với sự hợp lực giữa hai bên Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện. Chẳng lẽ Diệp Trạch Đào còn có sức lực để phản kháng lại sao?
Nhìn thấy ánh mắt của Ngũ Thúy Miêu, Quách Xán nói:
- Mọi người đều cho chút ý kiến đi nào!
Lần này Tôn Cương không có xen vào trước nữa, cũng thuận miệng nói một câu:
- Ừ, mọi người đều cho chút ý kiến đi.
Hai người đều hiểu rõ, bây giờ quan trọng là Diệp Trạch Đào. Muốn được nghe ý kiến của hắn trước, sau đó mới dựa vào đó mà ra tay.
Bàng Huy trầm tĩnh lại nói:
- Để tôi phát biểu một vài quan điểm vậy!
Bàng Huy là một trong những người có quan hệ với Diệp Trạch Đào. Lúc ông ta phát biểu, mọi người đều nhìn chăm chú qua chỗ ông ta.
Bàng Huy rất hiểu rõ, hội nghị ngày hôm nay đối với những người có quan hệ với Diệp Trạch Đào mà nói chính là một lần khảo nghiệm, nếu qua được ải này thì lực lượng của Diệp Trạch Đào sẽ không có bất cứ sự suy yếu nào. Còn ngược lại Tôn Cương và Quách Xán rất có khả năng sẽ liên thủ với nhau.
Tên Quách Xán này đúng là muốn có được quyền lực đến cuống cả lên. Đối với việc phán đoán về tình thế thì chắc hẳn ông ta đang có sự nhầm lẫn.
- Tôi muốn hỏi một chút, phải chăng công tác của đồng chí Tôn Dân Phú, đồng chí Uông Lăng Tùng và đồng chí Ôn Phương đã gặp phải vấn đề gì sao?
Bàng huy hỏi:
Ngũ Thúy Miêu liền nói:
- Đây chỉ là một việc điều chỉnh ngang hàng, sau khi điều chỉnh xong cấp bậc của ba người họ cũng không có thay đổi gì đâu.
Bàng Huy cũng hỏi:
- Trong cương vị của mình bọn họ đã làm rất tốt, lại không tồn tại vấn đề nào khác, tại sao lại phải thay đổi bọn họ, đối với việc này dù sao thì huyện ủy cũng phải nói chút lý lẽ đi chứ!
Tôn Cương mỉm cười nói:
- Thưa đồng chí Bàng, việc này tôi và Bí thư Quách có thương lượng rồi, chủ yếu là suy xét tới tình hình phát triển chung của toàn huyện mà thôi!
Câu nói này cũng có chút thú vị, chính là muốn nói với Bàng Huy cho dù là có cuộc họp của các bí thư thì cậu ta và Quách Xán cũng đã chiếm hai phiếu rồi, không có việc của Bàng Huy nữa.
Bàng Huy vốn không để ý đến câu nói này, nói:
- Là một Phó bí thư huyện ủy, tôi cho rằng các cán bộ ở phía dưới không có vấn đề gì, tình hình công tác lại rất là xuất sắc như thế này mà tiến hành điều chỉnh là không phù hợp, tôi phản đối!
Ông ta đã dứt khoát nói ra quan điểm của bản thân.
Hội nghị vừa mới bắt đầu đã trở nên như vậy, một Phó bí thư huyện ủy lại kiên quyết đứng ra phản đối, cuộc hội nghị này bắt đầu khó mà tiếp tục diễn ra rồi đó!
Nếu như là trước đây, có thể cuộc hội nghị này sẽ tạm thời ngưng lại, mọi người sẽ phải phối hợp hơn nữa. Hôm nay thì ngược lại, Tôn Cương sớm đã biết sẽ xảy ra việc như thế này, hắn ta chính là muốn xem thử còn bao nhiêu người dám đứng ra chống đối lại mình.
Quách Xán cũng trầm mặc lại.
Đối với cuộc hội nghị hôm nay dự tính của Quách Xán cũng còn thiếu sót, trong suy nghĩ của ông ta thái độ của tỉnh bây giờ rất là rõ ràng, chính là phải ủng hộ Tôn Cương. Trong tình hình này cho dù bản thân mình ra tay một chút để thu lại được một số quyền lợi thì trong việc này những người phía trên chắc hẳn cũng có thể hiểu được. Dù sao bản thân mình là Bí thư huyện ủy mà trong tay không hề có quyền lực gì cả thì việc này nói sao cũng không hợp lý lắm. Trong suy nghĩ của Quách Xán, ông ta không thể không suy nghĩ kỹ về lập trường của mình. Chỉ cần Diệp Trạch Đào nới ra một chút, việc này coi như thành công rồi. Đến lúc đó cho dù Hứa Phu Kiệt có hỏi thì bản thân cũng có thể nói người có được vị trí là người của mình, cũng không hề rơi vào tay của Tôn Cương.
Nhưng lúc thấy thái độ như vậy của Bàng Huy, Quách Xán liền có một dự cảm không tốt. Có lẽ hôm nay Diệp Trạch Đào sẽ không bận tâm đến ý đồ của cấp trên. Chắc hẳn là hắn muốn mình làm gì đó rồi.
Quách Xán đã muốn đoạt quyền, lại không muốn sự việc sẽ không thể nào cứu vãn được, trong lòng cậu ta bắt đầu lo lắng rồi.
Tạm thời Cao Vệ cũng không có ý kiến gì, cậu ta muốn nhìn xem Diệp Trạch Đào có thái độ như thế nào mới nói chuyện, liền nhìn vào Diệp Trạch Đào.
Việc như thế này đương nhiên Diệp Trạch Đào sẽ không nhịn được. Tôn Cương đã ức hiếp đến mức này rồi, nếu như mình không chống lại thì những người đi theo mình sẽ xem mình ra gì chứ. Với lại, Tôn Cương vốn dĩ đang không xem mình ra gì thì mình cũng không cần phải nể mặt hắn.
Đứng thẳng người lên, Diệp Trạch Đào ấn điếu thuốc đang hút lở dở vào trong gạt tàn thuốc.
Theo hành động của hắn, mọi người đều tỏ ra vẻ phấn khích biết là trận đại chiến giữa Diệp Trạch Đào và Tôn Cương bắt đầu rồi.
- Thưa các đồng chí, vừa nãy tôi có nghe một số nội dụng trong hội nghị lần này. Nói thật tôi cũng có ý kiến đối với hội nghị diễn ra lần này. Là một hội nghị thường vụ của huyện ủy, trước khi họp cũng phải thông báo một chút về nội dung của hội nghị mới phải. Không phải là muốn mọi người có thời gian để suy nghĩ sao? Tôi không hề nhận được nội dung về vấn đề này, không biết mọi người có nhận được không?
Trần Tỏa Nguyên đã nói:
- Lần này văn bản mà ban tổ chức hội nghị đưa ra vốn không đưa cho ủy viên thường vụ xem qua, tôi không hề biết được nội dung cụ thể.
Bàng Huy nghiêm túc nói:
- Tôi vẫn còn là Phó bí thư chịu trách nhiệm quản lý cán bộ, đến ngay cả tôi mà cũng không biết nội dung được nghiên cứu trong hội nghị thường vụ là gì. Việc này tôi phải phản ánh với cấp trên, nếu như không cần thiết Phó bí thư này như tôi, thì tôi có thể rút lui mà!
Ba người này cùng liên thủ, uy lực mạnh mẽ vô cùng, liên tục nhắm vào ban tổ chức. Đương nhiên cũng đã nói ra một số ý kiến đối với hành vi của Quách Xán.
Sắc mặt của Quách Xán liền thay đổi, lúc nghiên cứu với Tôn Cương về lần hội nghị này là muốn cho Diệp Trạch Đào trở tay không kịp. Nhưng đã vô ý lơ là việc này, không ngờ Diệp Trạch Đào lại tấn công từ chỗ này.
Quách Xán cũng đã nghĩ qua việc này, trong suy nghĩ của cậu ta. Hội nghị này chính là sự đối đầu nhau giữa Diệp Trạch Đào và Tôn Cương. Trong tình huống như thế này, cho dù Diệp Trạch Đào có ý kiến đối với mình cũng không thể chỉ trích thẳng vào mặt mình. Nhưng bây giờ Diệp Trạch Đào lại quay đầu lại về phía mình mà công kích.
Tôn Cương nhìn thấy ba người bọn Diệp Trạch Đào bỗng chốc bắt đầu công kích Quách Xán. Nghĩ tới nếu như Quách Xán bị hạ gục thì mục đích hôm nay của mình không những không đạt được mà ngược lại có khả năng làm tăng thêm khí phách cho Diệp Trạch Đào thì sẽ có một trận chiến náo động xảy ra.
Đập vào bàn một cái, Tôn Cương la lớn nói:
- Huyện ủy thay đổi cán bộ thì đương nhiên phải giữ quy định bảo mật rồi!
Hành động đập vào bàn của Tôn Cương làm cho ly trà bị sóng sánh, có thể nói là khí thế rất mạnh mẽ.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy Tôn Cương đập bàn, cũng đập vào bàn, trầm giọng nói:
- Thưa đồng chí Tôn Cương, anh là một chủ tịch huyện, lại đối đãi với các đồng chí như thế này, trong hội nghị thường vụ mà đập bàn gì chứ! Đúng là làm như huyện ủy là nhà của anh vậy!
Các ủy viên thường vụ có chút khó chịu rồi, nhìn thấy hai người họ đối chọi nhau như vậy, toàn bộ đều có chút cảm giác khó thở.
Lúc này Cao Vệ mới phát biểu, nhìn Tôn Cương nói:
- Thưa đồng chí Tôn Cương, đồng chí Diệp Trạch Đào nói rất đúng, chúng ta tiến hành thảo luận tập thể. Các đồng chí có ý kiến như thế nào đều có thể nói ra. Không đến nỗi các đồng chí có ý kiến khác là liền đập vào bàn chứ, thái độ như vậy là không tốt!
Có Cao Vệ đứng ra ý kiến, mọi người không ngờ chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Liêu Hân Diễm cũng bắt đầu ý kiến rồi.
Chỉ nghe Liêu Hân Diễm nói:
- Tôi muốn nói một chút đó chính là lời của đồng chí Tôn Cương nói lúc nãy có chút vấn đề. Đồng chí Tôn Cương nói, huyện ủy điều chỉnh cán bộ, phải giữ quy định bảo mật! Không sai, huyện ủy điều chỉnh cán bộ là có quy chế bảo mật. Nhưng là một Phó bí thư chịu trách nhiệm quản lý trực tiếp các cán bộ đều không biết việc như thế này, một lãnh đạo được phân công quản lý cũng không biết chuyện như thế này. Tôi rất nghi ngờ, việc này thì phải bảo mật với ai chứ? Với lại, các đồng chí nói cũng rất phải, không thể nào mà không rõ ràng gì mà sao điều chỉnh các cán bộ như vậy được chứ?
Đừng thấy Liêu Hân Diễm bình thường ít xen vào sự việc trong hội nghị, những lời nói mà anh ta nói ra như vậy tỏ ra một uy lực rất mạnh.
Nếu nói Cao Vệ đứng về phía Diệp Trạch Đào thì còn có thể hiểu được. Bây giờ rõ ràng Liêu Hân Diễm cũng đứng về phía hắn. Việc này làm cho người ta cảm thấy rất thú vị rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Trong lòng Quách Xán cũng bị giật mình, đương nhiên là ông ta biết được bối cảnh phía sau của Liêu Hân Diễm. Lúc nhìn thấy Liêu Hân Diễm dưới quyền lực mạnh mẽ như vậy của Tôn Cương mà lại dám đối đầu với Tôn Cương. Liền biết là nhất định có chỗ nào đó có vấn đề.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Quách Xán không ngừng nhìn vào Liêu Hân Diễm, ý muốn tìm hiểu những điểm mà ông ta vẫn chưa hiểu rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.