Chương 384: Thói con ông cháu cha
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
- Ha ha, hôm nay mọi người rảnh hay sao lại đến vậy?
Bước vào một không gian vô cùng rộng lớn. Liếc mắt nhìn thì thấy toàn là những thiết bị phục vụ cho việc đánh bài. Đủ mọi loại người chen chúc nhau thành một đám đông.
Cảnh tượng bên trong chỉ có thể nhìn thấy trong những những bộ phim cờ bạc thôi.
Diệp Trạch Đào cảm thấy như mình đã được mở mang tầm mắt.
Ở trong môi trường như thế này, toàn thân có chút gì đó choáng ngợp.
Một chàng trai trẻ ôm lấy một cô gái xinh đẹp bước tới đón lấy đám Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào rất kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Đây chính xác là một sòng bạc. Mở sòng bạc ở một nơi như thế này mà lại còn với quy mô lớn nữa chứ. Đây là điều mà Diệp Trạch Đào chưa từng nghĩ tới!
Bề ngoài là một tòa nhà hết sức bình thường. Nhưng đi vào, không gian ở bên dưới này lại rộng lớn như vậy. Thật là không ngờ!
Ở thủ đô lại có những nơi như thế này sao!
- Nơi đây là khu vực phòng không bí mật. Trước kia để không nhưng sau này được sửa sang thành thế này.
Lưu Mộng Y thấy vẻ kinh ngạc của Diệp Trạch Đào thì lên tiếng giải thích với hắn.
Từ nãy tới giờ cô ta cứ giải thích cho Diệp Trạch Đào.
- Có bối cảnh lớn đấy!
- Ông chủ là con trai của cán bộ tư lệnh cảnh vệ.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, liền lắc lắc đầu. Trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là một thế lực lớn mạnh.
- Hùng Thiếu gia, lại thay bạn gái rồi à?
Lưu Phàm liếc nhìn cô gái có vẻ khêu gợi kia, lớn tiếng nói.
Người tên Hùng thiếu gia kia cười ha hả, bước tới nói:
- Chà, đến đông đủ nhỉ. Anh em nhà họ Lưu các anh đông đủ như vậy từ khi nào vậy?
- Chồng của Mộng Y đến nên mọi người vui vẻ với nhau một chút.
Thiếu gia Hùng liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Trong số những người này thì Diệp Trạch Đào là người mà anh ta chưa gặp lần nào.
Nhìn Diệp Trạch Đào một hồi lâu, Hùng thiếu gia cười nói:
- Vị này chính là Diệp Trạch Đào phải không. Tôi là Bạch Thiếu Hùng!
Lúc nói những lời này, khuôn mặt lộ vẻ rất ngạo mạn.
Diệp Trạch Đào cũng không biết đối phương là người có lai lịch, thân thế như thế nào. Thấy điệu bộ của Lưu Phàm thì xem chừng tên này cũng có một ông bố làm lớn nên mỉm cười nói:
- Chào Hùng thiếu gia. Tôi là Diệp Trạch Đào.
- Ha ha, nhà họ Lưu các anh thật lợi hại!
Bạch Thiếu Hùng giơ ngón tay cái lên rồi cười ha hả.
Diệp Trạch Đào bỗng thấy vui. Xem ra thì chút chuyện này của nhà họ Lưu cũng không phải là bí mật gì ở thủ đô. Chắc là mọi người đều đã biết chuyện nhà họ Lưu thông qua mình để ổn định lại nền tảng.
Sắc mặt của đám con cháu nhà họ Lưu có chút thay đổi.
Lúc này, lại nhìn thấy mấy người thanh niên ôm các cô gái đi qua.
Một người trong số đó nói:
- Hôm nay thật xui xẻo, thoáng cái đã mất đi một trăm triệu tệ!
Nhìn thấy đám người nhà họ Lưu này, mắt đám thanh niên đó chợt sáng lên. Một người trong số đó liền cười nói:
- Chà chà, Lưu Chính. Lần trước thua mất năm triệu tệ, sao hôm nay lại đến nữa rồi?
Sắc mặt Lưu Chính liền thay đổi, trầm giọng nói:
- Tạ Vũ, muốn gì thì qua đây.
Hai người chợt đối đầu nhau.
Nhìn lại thì thấy ánh mắt của đám người nhà họ Lưu nhìn về phía Tạ Vũ cũng không hiền lành gì.
Trong phút chốc, Diệp Trạch Đào cũng nhìn về phía Tạ Vũ. Diệp Trạch Đào nghe thấy đối phương họ Tạ liền có một cảm giác có thể đối phương là người một nhà với tên Tạ Miễn kia.
Quả nhiên, Lưu Mộng Y nói nhỏ:
- Người nhà họ Tạ, là con trai của anh Tạ Miễn.
Nói đến đây, Lưu Mộng Y lại nói tiếp:
- Người nhà họ Tạ cũng có chiến tranh ngầm.
Diệp Trạch Đào thầm gật đầu. Xem ra bây giờ những anh chàng công tử này đều có hậu thuẫn của riêng mình rồi.
Đang lúc hai người định chọi nhau thì thấy một người thanh niên từ trong bước ra. Cơ thể của người này tràn đầy sức mạnh, cơ bắp cuồn cuộn. Nhìn thì chắc là người đã từng luyện võ.
- Các vị, đến đây là để vui chơi. Mọi người vui vẻ một chút, đừng nghĩ đến những chuyện khác. Nếu muốn đấu thì thử đấu trên sòng bài là được rồi
Cơn tức giận vốn đang rất ghê gớm của hai người bỗng nhiên biến mất cùng với những lời nói của người thanh niên này. Mọi người đều nhìn về phía người thanh niên kia chào hỏi một tiếng.
Diệp Trạch Đào nghe thấy mọi người gọi người thanh niên đó là Chân thiếu gia.
- Bàng Chân, bố của anh ta chính là tư lệnh cảnh vệ.
Lưu Mộng Y nói nhỏ.
Chỗ của con ông cháu cha!
Thấy sự hùng mạnh chẳng thua kém gì nhau của đám con ông cháu cha này, Diệp Trạch Đào cũng chẳng biết nói gì. Đến nơi như thế này, có thể nhận thấy cái mà mà mọi người quan tâm để ý nhiều hơn cả là quyền thế của bố đối phương. Nơi đây cũng có sự tồn tại của một tiểu quan trường.
- Người này chắc là Diệp Trạch Đào phải không?
Ánh mắt của Bàng Chân liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
- Chân Thiếu gia, đây là Diệp Trạch Đào, chồng của Lưu Mộng Y. Hôm nay mọi người hẹn nhau đến chỗ này của anh vui chơi một chút.
Lưu Vỹ nói với vẻ hơi cung kính.
Khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười. Bàng Chân tiến lên trước một bước, chìa tay về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng mỉm cười, chìa tay ra.
Cứ nghĩ chỉ là một cái bắt tay nhẹ nhàng thôi. Ai ngờ lúc đối phương nắm tay, cái lực đó bỗng nhiên mạnh hơn. Cả bàn tay như một gọng sắt.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào bỗng nhiên khựng lại, vận Ngũ Cầm Hý. Sức mạnh ở tay cũng từ từ mạnh lên.
Thường xuyên luyện Ngũ Cầm Hý khiến cho sức mạnh của Diệp Trạch Đào cũng lớn hơn rất nhiều.
Bàng Chân vốn cũng chỉ muốn trêu đùa một chút thôi. Thấy Diệp Trạch Đào rất đẹp trai, dáng vẻ lại rất nho nhã yếu đuối nên muốn dùng cách này để thể hiện sức mạnh của mình một chút.
Bàng Chân cũng đã nghe được một vài chuyện về chàng rể của nhà họ Lưu này. Hôm nay cũng có ý muốn thử Diệp Trạch Đào một chút.
Nhưng lúc tăng sức mạnh của cánh tay lên thì tay của đối phương cũng truyền qua một sức mạnh không thua kém gì.
“Y” một tiếng, lực ở tay Bàng Chân cũng mạnh hơn.
Nhưng dù anh ta có gia tăng sức mạnh như thế nào đi nữa thì bàn tay của Diệp Trạch Đào vẫn luôn truyền sang một lực vừa đủ mạnh tương đương với lực của anh ta.
Bàng Chân đã nhanh chóng toát mồ hôi trán. Anh ta đã vận hết sức lực của mình rồi nhưng tình hình là thấy Diệp Trạch Đào vẫn tỏ ra nhẹ nhàng, bình thản.
Khi biết Diệp Trạch Đào là một cao thủ, ít nhất cũng là cao thủ mà mình không thể đánh bại được thì sắc mặt của Bàng Chân đã thay đổi.
Liếc nhìn khuôn mặt Diệp Trạch Đào, Bàng Chân buông tay rồi lớn tiếng nói với người ở phía sau lưng mình:
- Đi lấy một triệu tệ tiền thẻ (thẻ tiền dùng trong các sòng bạc) cho anh Diệp đây, coi như là quà gặp mặt!
Nói những lời này xong, Bàng Chân nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Đợi một chút, tôi cho người đưa tặng anh một tấm thẻ VIP.
Liếc nhìn đám người nhà họ Lưu rồi lại nhìn Lưu Mộng Y, Bàng Chân nói:
- Không tồi, không tồi!
Nói những lời này xong, Bàng Huy nhanh chóng bỏ đi.
Không ngờ chỉ là một cái bắt tay như vậy thôi mà đối phương lại tặng mình một triệu tệ tiền thẻ. Diệp Trạch Đào ít nhiều có chút ngạc nhiên.
Tên Tạ Vũ kia cũng có chút giật mình liếc nhìn Diệp Trạch Đào rồi quay lưng dẫn người bỏ đi.
Diệp Trạch Đào đứng đó, có chút khó hiểu. Tại sao bắt có cái tay mà lại thành thế này.
Lúc này, Lưu Dương vỗ vai Diệp Trạch Đào nói to:
- Anh Diệp, không nhận ra, anh quả là một cao thủ đó!
Lúc nhìn về phía đám người nhà họ Lưu thì lại thấy trong ánh mắt của họ lộ ra một tia nhìn rất đặc biệt.
Diệp Trạch Đào không hiểu nói:
- Đến giờ tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì nữa!
Lưu Dương cười nói:
- Anh Diệp, chắc là anh không biết. Tên Bàng Chân này rất kiêu ngạo. Bố của anh ta là cán bộ tư lệnh cảnh vệ. Là thân tín của người đó nên lúc bình thường kiêu ngạo, hống hách, không chịu thua thiệt ai chứ đừng nói là nhìn thẳng vào người ta. Hôm nay lúc bắt tay với anh, em nhận ra y đã chịu thua. Con người y có một điểm tốt đó là người nào mạnh hơn y thì y sẽ đối tốt với người đó. Anh không nghe thấy y gọi anh là anh Diệp à. Rất hiếm đó. Lại còn tặng cho anh một triệu tệ tiền thẻ nữa chứ. Điều này cũng đủ để chứng tỏ y coi trọng anh. Chẳng trách Tạ Vũ chỉ biết rút lui.
Lưu Chính thở dài nói:
- Lực tay của thiếu gia Bàng cự kỳ lớn. Rất nhiều người đều đã chịu thua trong tay của anh ta. Hôm nay chuyện bắt tay với Trạch Đào có thể thấy là Trạch Đào nhường anh ta một chút chứ không hề làm mất thể diện của anh ta. Trong lòng anh ta hiểu chuyện này nên một triệu tệ là Diệp Trạch Đào còn tình nghĩa đó!
Lưu Mộng Y kéo tay Diệp Trạch Đào chặt hơn, nét mặt tười cười. Cô nhìn Diệp Trạch Đào với vẻ cảm động lây.
- Tìm chỗ nào đó ngồi uống chút rượu trước cái đã rồi nói đi!
Lưu Tùng vui vẻ nói.
- Được. Lâu lắm rồi không thoải mái như thế này. Phải uống mấy ly vui vẻ một chút mới được.
Diệp Trạch Đào thầm lắc đầu. Xem ra nhà họ Lưu quả thật là đã suy bại rất ghê gớm. Với tình hình của nhà họ Lưu thì không nên yếu ớt trước mặt một tên con trai của tư lệnh cảnh vệ như vậy chứ. Điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng trong phạm vi thủ đô, nhà họ Lưu quả thật là đã sa sút rồi.
Mọi người vây quanh Diệp Trạch Đào rồi đến một chỗ có thể nhìn thấy bên trong của sòng bài.
Đã có các nam nữ nhân viên phục vụ ăn mặc cực kỳ hở hang đem rượu và đồ nhắm tới từ lâu.
Cái tên Trương Phong đó bận bịu sắp xếp. Một người mà hai bên đều có các nữ minh tinh xinh đẹp ngồi bên cạnh. Ngay cả bên cạnh Lưu Dương cũng có một anh chàng đẹp trai.
Thấy cảnh tượng này, Diệp Trạch Đào liền liếc nhìn Lưu Mộng Y.
Lưu Mộng Y vô cùng nhạy cảm, vội vàng nói:
- Bình thường em và Lưu Dương không đến những nơi như thế này. Hôm nay là em đi cùng anh.
Diệp Trạch Đào liền cười cười. Hắn vô cùng rõ chuyện Lưu Mộng Y với hắn. Cô hoàn toàn là một thiếu nữ thuần khiết. Cô sẽ không chạy đến nhưng nơi lộn xộn, tạp nham như thế này đâu.
Hành động của Lưu Dương có chút kịch liệt, lớn tiếng nói với Trương Phong:
- Làm gì vậy chứ, tôi không cần con trai, tìm con gái tới đây!
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Lưu Dương.
Thấy ánh mắt của mọi người nhìn qua, Lưu Dương mới nhận ra lời nói của mình có vấn đề liền vội nói lớn:
- Tôi chẳng cần người nào hết!
Trương Phong vội vàng đuổi tên con trai kia đi. Ông ta đích thân đến ngồi bên cạnh Lưu Dương nói:
- Các vị, cần gì thì tôi sẽ sắp xếp.
Hôm nay coi như là Trương Phong đã hiểu thêm được một vài tình hình. Với thủ đoạn lăn lộn ở thủ đô, hắn luôn phân tích tình hình đang xảy ra. Lúc này ánh mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào đã có sự thay đổi rất lớn. Xem ra chàng rể này của nhà họ Lưu cũng không phải là người đơn giản.
Những cô minh tinh đó cũng đều là người thông minh, khôn khéo. Họ đến những nơi như thế này là để tìm cơ hội. Nhìn thấy cách sống của những anh chàng công tử, nhìn thấy tình hình đối địch ngầm, mọi người cũng cảm thấy rất hiếu kỳ. Lại nhìn thấy cái bắt tay đó của Bàng Chân với Diệp Trạch Đào, rồi sau đó lại tặng tiền thẻ, rồi tặng thẻ VIP. Điều này đủ để chứng tỏ được năng lực của tên Diệp Trạch Đào này. Trong ánh mắt của một vài cô nữ minh tinh khi nhìn về phía Diệp Trạch Đào đã sớm lộ ra một sự thân thiết, nồng nhiệt rồi.
Diệp Trạch Đào nhìn sang những chỗ khác, thấy mọi người đều đang ba hoa khoác lác, nâng ly uống thả cửa. Thấy tình hình này, Diệp Trạch Đào chỉ có thể thầm thở dài. Đám người này đều là con ông cháu cha. Chính là nhờ có một ông bố tốt nên họ mới được sống một cuộc sống xa xỉ ở đây. Nghĩ về tình hình huyện thảo Hải, so với nơi đây, hoàn toàn là hai cuộc sống trái ngược nhau.
Bước vào một không gian vô cùng rộng lớn. Liếc mắt nhìn thì thấy toàn là những thiết bị phục vụ cho việc đánh bài. Đủ mọi loại người chen chúc nhau thành một đám đông.
Cảnh tượng bên trong chỉ có thể nhìn thấy trong những những bộ phim cờ bạc thôi.
Diệp Trạch Đào cảm thấy như mình đã được mở mang tầm mắt.
Ở trong môi trường như thế này, toàn thân có chút gì đó choáng ngợp.
Một chàng trai trẻ ôm lấy một cô gái xinh đẹp bước tới đón lấy đám Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào rất kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Đây chính xác là một sòng bạc. Mở sòng bạc ở một nơi như thế này mà lại còn với quy mô lớn nữa chứ. Đây là điều mà Diệp Trạch Đào chưa từng nghĩ tới!
Bề ngoài là một tòa nhà hết sức bình thường. Nhưng đi vào, không gian ở bên dưới này lại rộng lớn như vậy. Thật là không ngờ!
Ở thủ đô lại có những nơi như thế này sao!
- Nơi đây là khu vực phòng không bí mật. Trước kia để không nhưng sau này được sửa sang thành thế này.
Lưu Mộng Y thấy vẻ kinh ngạc của Diệp Trạch Đào thì lên tiếng giải thích với hắn.
Từ nãy tới giờ cô ta cứ giải thích cho Diệp Trạch Đào.
- Có bối cảnh lớn đấy!
- Ông chủ là con trai của cán bộ tư lệnh cảnh vệ.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, liền lắc lắc đầu. Trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là một thế lực lớn mạnh.
- Hùng Thiếu gia, lại thay bạn gái rồi à?
Lưu Phàm liếc nhìn cô gái có vẻ khêu gợi kia, lớn tiếng nói.
Người tên Hùng thiếu gia kia cười ha hả, bước tới nói:
- Chà, đến đông đủ nhỉ. Anh em nhà họ Lưu các anh đông đủ như vậy từ khi nào vậy?
- Chồng của Mộng Y đến nên mọi người vui vẻ với nhau một chút.
Thiếu gia Hùng liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Trong số những người này thì Diệp Trạch Đào là người mà anh ta chưa gặp lần nào.
Nhìn Diệp Trạch Đào một hồi lâu, Hùng thiếu gia cười nói:
- Vị này chính là Diệp Trạch Đào phải không. Tôi là Bạch Thiếu Hùng!
Lúc nói những lời này, khuôn mặt lộ vẻ rất ngạo mạn.
Diệp Trạch Đào cũng không biết đối phương là người có lai lịch, thân thế như thế nào. Thấy điệu bộ của Lưu Phàm thì xem chừng tên này cũng có một ông bố làm lớn nên mỉm cười nói:
- Chào Hùng thiếu gia. Tôi là Diệp Trạch Đào.
- Ha ha, nhà họ Lưu các anh thật lợi hại!
Bạch Thiếu Hùng giơ ngón tay cái lên rồi cười ha hả.
Diệp Trạch Đào bỗng thấy vui. Xem ra thì chút chuyện này của nhà họ Lưu cũng không phải là bí mật gì ở thủ đô. Chắc là mọi người đều đã biết chuyện nhà họ Lưu thông qua mình để ổn định lại nền tảng.
Sắc mặt của đám con cháu nhà họ Lưu có chút thay đổi.
Lúc này, lại nhìn thấy mấy người thanh niên ôm các cô gái đi qua.
Một người trong số đó nói:
- Hôm nay thật xui xẻo, thoáng cái đã mất đi một trăm triệu tệ!
Nhìn thấy đám người nhà họ Lưu này, mắt đám thanh niên đó chợt sáng lên. Một người trong số đó liền cười nói:
- Chà chà, Lưu Chính. Lần trước thua mất năm triệu tệ, sao hôm nay lại đến nữa rồi?
Sắc mặt Lưu Chính liền thay đổi, trầm giọng nói:
- Tạ Vũ, muốn gì thì qua đây.
Hai người chợt đối đầu nhau.
Nhìn lại thì thấy ánh mắt của đám người nhà họ Lưu nhìn về phía Tạ Vũ cũng không hiền lành gì.
Trong phút chốc, Diệp Trạch Đào cũng nhìn về phía Tạ Vũ. Diệp Trạch Đào nghe thấy đối phương họ Tạ liền có một cảm giác có thể đối phương là người một nhà với tên Tạ Miễn kia.
Quả nhiên, Lưu Mộng Y nói nhỏ:
- Người nhà họ Tạ, là con trai của anh Tạ Miễn.
Nói đến đây, Lưu Mộng Y lại nói tiếp:
- Người nhà họ Tạ cũng có chiến tranh ngầm.
Diệp Trạch Đào thầm gật đầu. Xem ra bây giờ những anh chàng công tử này đều có hậu thuẫn của riêng mình rồi.
Đang lúc hai người định chọi nhau thì thấy một người thanh niên từ trong bước ra. Cơ thể của người này tràn đầy sức mạnh, cơ bắp cuồn cuộn. Nhìn thì chắc là người đã từng luyện võ.
- Các vị, đến đây là để vui chơi. Mọi người vui vẻ một chút, đừng nghĩ đến những chuyện khác. Nếu muốn đấu thì thử đấu trên sòng bài là được rồi
Cơn tức giận vốn đang rất ghê gớm của hai người bỗng nhiên biến mất cùng với những lời nói của người thanh niên này. Mọi người đều nhìn về phía người thanh niên kia chào hỏi một tiếng.
Diệp Trạch Đào nghe thấy mọi người gọi người thanh niên đó là Chân thiếu gia.
- Bàng Chân, bố của anh ta chính là tư lệnh cảnh vệ.
Lưu Mộng Y nói nhỏ.
Chỗ của con ông cháu cha!
Thấy sự hùng mạnh chẳng thua kém gì nhau của đám con ông cháu cha này, Diệp Trạch Đào cũng chẳng biết nói gì. Đến nơi như thế này, có thể nhận thấy cái mà mà mọi người quan tâm để ý nhiều hơn cả là quyền thế của bố đối phương. Nơi đây cũng có sự tồn tại của một tiểu quan trường.
- Người này chắc là Diệp Trạch Đào phải không?
Ánh mắt của Bàng Chân liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
- Chân Thiếu gia, đây là Diệp Trạch Đào, chồng của Lưu Mộng Y. Hôm nay mọi người hẹn nhau đến chỗ này của anh vui chơi một chút.
Lưu Vỹ nói với vẻ hơi cung kính.
Khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười. Bàng Chân tiến lên trước một bước, chìa tay về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng mỉm cười, chìa tay ra.
Cứ nghĩ chỉ là một cái bắt tay nhẹ nhàng thôi. Ai ngờ lúc đối phương nắm tay, cái lực đó bỗng nhiên mạnh hơn. Cả bàn tay như một gọng sắt.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào bỗng nhiên khựng lại, vận Ngũ Cầm Hý. Sức mạnh ở tay cũng từ từ mạnh lên.
Thường xuyên luyện Ngũ Cầm Hý khiến cho sức mạnh của Diệp Trạch Đào cũng lớn hơn rất nhiều.
Bàng Chân vốn cũng chỉ muốn trêu đùa một chút thôi. Thấy Diệp Trạch Đào rất đẹp trai, dáng vẻ lại rất nho nhã yếu đuối nên muốn dùng cách này để thể hiện sức mạnh của mình một chút.
Bàng Chân cũng đã nghe được một vài chuyện về chàng rể của nhà họ Lưu này. Hôm nay cũng có ý muốn thử Diệp Trạch Đào một chút.
Nhưng lúc tăng sức mạnh của cánh tay lên thì tay của đối phương cũng truyền qua một sức mạnh không thua kém gì.
“Y” một tiếng, lực ở tay Bàng Chân cũng mạnh hơn.
Nhưng dù anh ta có gia tăng sức mạnh như thế nào đi nữa thì bàn tay của Diệp Trạch Đào vẫn luôn truyền sang một lực vừa đủ mạnh tương đương với lực của anh ta.
Bàng Chân đã nhanh chóng toát mồ hôi trán. Anh ta đã vận hết sức lực của mình rồi nhưng tình hình là thấy Diệp Trạch Đào vẫn tỏ ra nhẹ nhàng, bình thản.
Khi biết Diệp Trạch Đào là một cao thủ, ít nhất cũng là cao thủ mà mình không thể đánh bại được thì sắc mặt của Bàng Chân đã thay đổi.
Liếc nhìn khuôn mặt Diệp Trạch Đào, Bàng Chân buông tay rồi lớn tiếng nói với người ở phía sau lưng mình:
- Đi lấy một triệu tệ tiền thẻ (thẻ tiền dùng trong các sòng bạc) cho anh Diệp đây, coi như là quà gặp mặt!
Nói những lời này xong, Bàng Chân nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Đợi một chút, tôi cho người đưa tặng anh một tấm thẻ VIP.
Liếc nhìn đám người nhà họ Lưu rồi lại nhìn Lưu Mộng Y, Bàng Chân nói:
- Không tồi, không tồi!
Nói những lời này xong, Bàng Huy nhanh chóng bỏ đi.
Không ngờ chỉ là một cái bắt tay như vậy thôi mà đối phương lại tặng mình một triệu tệ tiền thẻ. Diệp Trạch Đào ít nhiều có chút ngạc nhiên.
Tên Tạ Vũ kia cũng có chút giật mình liếc nhìn Diệp Trạch Đào rồi quay lưng dẫn người bỏ đi.
Diệp Trạch Đào đứng đó, có chút khó hiểu. Tại sao bắt có cái tay mà lại thành thế này.
Lúc này, Lưu Dương vỗ vai Diệp Trạch Đào nói to:
- Anh Diệp, không nhận ra, anh quả là một cao thủ đó!
Lúc nhìn về phía đám người nhà họ Lưu thì lại thấy trong ánh mắt của họ lộ ra một tia nhìn rất đặc biệt.
Diệp Trạch Đào không hiểu nói:
- Đến giờ tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì nữa!
Lưu Dương cười nói:
- Anh Diệp, chắc là anh không biết. Tên Bàng Chân này rất kiêu ngạo. Bố của anh ta là cán bộ tư lệnh cảnh vệ. Là thân tín của người đó nên lúc bình thường kiêu ngạo, hống hách, không chịu thua thiệt ai chứ đừng nói là nhìn thẳng vào người ta. Hôm nay lúc bắt tay với anh, em nhận ra y đã chịu thua. Con người y có một điểm tốt đó là người nào mạnh hơn y thì y sẽ đối tốt với người đó. Anh không nghe thấy y gọi anh là anh Diệp à. Rất hiếm đó. Lại còn tặng cho anh một triệu tệ tiền thẻ nữa chứ. Điều này cũng đủ để chứng tỏ y coi trọng anh. Chẳng trách Tạ Vũ chỉ biết rút lui.
Lưu Chính thở dài nói:
- Lực tay của thiếu gia Bàng cự kỳ lớn. Rất nhiều người đều đã chịu thua trong tay của anh ta. Hôm nay chuyện bắt tay với Trạch Đào có thể thấy là Trạch Đào nhường anh ta một chút chứ không hề làm mất thể diện của anh ta. Trong lòng anh ta hiểu chuyện này nên một triệu tệ là Diệp Trạch Đào còn tình nghĩa đó!
Lưu Mộng Y kéo tay Diệp Trạch Đào chặt hơn, nét mặt tười cười. Cô nhìn Diệp Trạch Đào với vẻ cảm động lây.
- Tìm chỗ nào đó ngồi uống chút rượu trước cái đã rồi nói đi!
Lưu Tùng vui vẻ nói.
- Được. Lâu lắm rồi không thoải mái như thế này. Phải uống mấy ly vui vẻ một chút mới được.
Diệp Trạch Đào thầm lắc đầu. Xem ra nhà họ Lưu quả thật là đã suy bại rất ghê gớm. Với tình hình của nhà họ Lưu thì không nên yếu ớt trước mặt một tên con trai của tư lệnh cảnh vệ như vậy chứ. Điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng trong phạm vi thủ đô, nhà họ Lưu quả thật là đã sa sút rồi.
Mọi người vây quanh Diệp Trạch Đào rồi đến một chỗ có thể nhìn thấy bên trong của sòng bài.
Đã có các nam nữ nhân viên phục vụ ăn mặc cực kỳ hở hang đem rượu và đồ nhắm tới từ lâu.
Cái tên Trương Phong đó bận bịu sắp xếp. Một người mà hai bên đều có các nữ minh tinh xinh đẹp ngồi bên cạnh. Ngay cả bên cạnh Lưu Dương cũng có một anh chàng đẹp trai.
Thấy cảnh tượng này, Diệp Trạch Đào liền liếc nhìn Lưu Mộng Y.
Lưu Mộng Y vô cùng nhạy cảm, vội vàng nói:
- Bình thường em và Lưu Dương không đến những nơi như thế này. Hôm nay là em đi cùng anh.
Diệp Trạch Đào liền cười cười. Hắn vô cùng rõ chuyện Lưu Mộng Y với hắn. Cô hoàn toàn là một thiếu nữ thuần khiết. Cô sẽ không chạy đến nhưng nơi lộn xộn, tạp nham như thế này đâu.
Hành động của Lưu Dương có chút kịch liệt, lớn tiếng nói với Trương Phong:
- Làm gì vậy chứ, tôi không cần con trai, tìm con gái tới đây!
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Lưu Dương.
Thấy ánh mắt của mọi người nhìn qua, Lưu Dương mới nhận ra lời nói của mình có vấn đề liền vội nói lớn:
- Tôi chẳng cần người nào hết!
Trương Phong vội vàng đuổi tên con trai kia đi. Ông ta đích thân đến ngồi bên cạnh Lưu Dương nói:
- Các vị, cần gì thì tôi sẽ sắp xếp.
Hôm nay coi như là Trương Phong đã hiểu thêm được một vài tình hình. Với thủ đoạn lăn lộn ở thủ đô, hắn luôn phân tích tình hình đang xảy ra. Lúc này ánh mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào đã có sự thay đổi rất lớn. Xem ra chàng rể này của nhà họ Lưu cũng không phải là người đơn giản.
Những cô minh tinh đó cũng đều là người thông minh, khôn khéo. Họ đến những nơi như thế này là để tìm cơ hội. Nhìn thấy cách sống của những anh chàng công tử, nhìn thấy tình hình đối địch ngầm, mọi người cũng cảm thấy rất hiếu kỳ. Lại nhìn thấy cái bắt tay đó của Bàng Chân với Diệp Trạch Đào, rồi sau đó lại tặng tiền thẻ, rồi tặng thẻ VIP. Điều này đủ để chứng tỏ được năng lực của tên Diệp Trạch Đào này. Trong ánh mắt của một vài cô nữ minh tinh khi nhìn về phía Diệp Trạch Đào đã sớm lộ ra một sự thân thiết, nồng nhiệt rồi.
Diệp Trạch Đào nhìn sang những chỗ khác, thấy mọi người đều đang ba hoa khoác lác, nâng ly uống thả cửa. Thấy tình hình này, Diệp Trạch Đào chỉ có thể thầm thở dài. Đám người này đều là con ông cháu cha. Chính là nhờ có một ông bố tốt nên họ mới được sống một cuộc sống xa xỉ ở đây. Nghĩ về tình hình huyện thảo Hải, so với nơi đây, hoàn toàn là hai cuộc sống trái ngược nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.