Chương 71: Tin đồn
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Diệp Trạch Đào không biết rằng việc mình làm sẽ khác xa một trời một vực với những gì mình nghĩ. Hắn chỉ biết Lâm Dân Thư đã xuống huyện, nhưng không biết gã sẽ chạy đến Ủy ban Kỷ luật huyện.
Lâm Dân Thư đi rồi, Chung Thủ Phú cũng đi. Xã trở lại yên bình vốn có.
Quái lạ!
Diệp Trạch Đào nhìn xuống sân phía dưới lầu một cách khó hiểu. Mình đã đem vật đó để trong phòng Lâm Dân Thư rồi, sao không thấy Lâm Dân Thư có biểu hiện gì khác thường?
Diệp Trạch Đào nhanh chóng gác việc này qua một bên. Dù sao nếu Lâm Dân Thư đã muốn hành động, mình quyết sẽ không nhịn nữa. Phải lôi kéo Ôn Phương vào cuộc, cũng phải tăng cường liên hệ với Phó bí thư Hàn.
Khi vào phòng Ôn Phương, thấy Ôn Phương đang ngây ra nhìn vào khoảng không. Ôn Phương lúc đó không thấy chút hình ảnh gì của một Chủ tịch xã, hoàn toàn chỉ là một phụ nữ của gia đình.
- Chủ tịch xã Ôn.
Diệp Trạch Đào đứng ở cửa gọi lên một tiếng.
Sửng sốt một lúc, Ôn Phương mới lấy lại được tinh thần. Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, trên mặt liền lộ vẻ tươi cười:
- Diệp Trạch Đào đến đấy à? Mau ngồi đi.
Trong lúc nói chuyện, Ôn Phương đứng dậy đi pha một ly trà cho Diệp Trạch Đào.
Thấy Ôn Phương pha trà, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu. Xem ra Ôn Phương cũng lo lắng cho chuyện của mình.
Pha xong trà, Ôn Phương qua ngồi bên ghế sô pha rồi nói:
- Trạch Đào à, lần này anh không nên đối đầu với Phó Chung. Dù sao gã cũng là Phó chủ tịch huyện.
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Cô thấy tôi nên làm như thế nào?
Ôn Phương quả thật đã sớm nghĩ tới việc này. Cô lắc đầu. Biết rằng Chung Thủ Phú và Diệp Trạch Đào vốn vẫn còn oán hận chất chứa. Cho dù Diệp Trạch Đào có nhường nhịn, Chung Thủ Phú kia chắc gì đã bỏ qua. Việc này thực sự nan giải.
Ôn Phương liền hỏi dò:
- Chỗ Bí thư Cao có biểu hiện gì không?
Việc này hoàn toàn là Diệp Trạch Đào vì Cao Chấn Sơn mà gây thù kết oán. Đúng ra Cao Chấn Sơn phải ra mặt cho Diệp Trạch Đào mới phải.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Huyện ủy vẫn luôn quan tâm đến công việc của xã Xuân Trúc. Ổn định tổ chức mới là việc lớn của xã. Ở huyện đã có nhiều việc phải làm như vậy, mọi việc ở xã phải tự mình giải quyết thôi.
Ôn Phương liền hiểu ngay ý của Diệp Trạch Đào. Lần này Cao Chấn Sơn đã không định đứng ra nói giúp bên nào.
- Trạch Đào, tôi vẫn luôn ủng hộ công việc của anh.
Ôn Phương biết tình hình hiện tại, mình và Diệp Trạch Đào đang có chung lợi ích. Chỉ có thể đứng cùng phía với hắn. Cô ta nghĩ nếu chẳng may có xảy ra chuyện gì, có lẽ người đứng sau lưng Diệp Trạch Đào sẽ rất kiên quyết. Chỉ cần đứng lên ra mặt, chuyện của Diệp Trạch Đào sẽ thành chuyện lớn.
Có lời nói này của Ôn Phương, mục đích lần này của Diệp Trạch Đào đã đạt được, vẻ mặt tươi cười nói:
- Sự phát triển của xã mới là quan trọng. Chỉ cần chúng ta tập trung sức lực cho công việc thì sẽ chẳng việc gì mà không làm được.
Lời nói này thực ra là để an ủi Ôn Phương. Tình cảnh hiện nay của cô so với hắn chẳng khá hơn là bao. Chức Hội đồng nhân dân mà hắn được bổ nhiệm cũng không thông qua Chủ tịch xã. Việc này cũng gây cho cô ta một áp lực rất lớn.
Từ chỗ Ôn Phương đi ra, Diệp Trạch Đào lại đến chỗ Hàn Bộ Tùng ngồi một lúc. Hai người đúng là nói chuyện vô cùng ăn ý.
Trong lòng hai người đều hiểu được, để giúp đỡ nhau hay nhất vẫn là biết lợi dụng số đông. Chốn quan trường là như thế. Không có kẻ thù hay bằng hữu vĩnh viễn. Chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Hiện tại, đối với Hàn Bộ Tùng mà nói, đánh đổ được Lâm Dân Thư, thì gã cũng có khả năng tiến thêm một bước nữa.
Ăn cơm chiều xong, Diệp Trạch Đào ngồi xổm trước cửa ký túc xá nhìn bọn trẻ cười đùa trên sân thể dục. Tâm trạng cũng khá hơn nhiều. Dương Ngọc Tiên và mấy nữ sinh nữa vừa cười vừa nói đi tới.
Thấy Diệp Trạch Đào ngồi xổm ở đây, trong ánh mắt Dương Ngọc Tiên ánh lên vẻ vui sướng, nói với hắn:
- Mẹ em có gửi lời, nói là ba em sẽ đưa bà lên viện khám bệnh. Thầy Diệp, lại phải làm phiền thầy!
Diệp Trạch Đào nghiêm mặt xuống:
- Việc của người lớn, em đừng nghĩ ngợi nhiều. Việc của em là cứ học tốt đi đã!
Dương Ngọc Tiên ưỡn ngực đáp:
- Em đâu còn bé nữa!
Nói xong lời này, nghĩ đến những lời cha mẹ đã nói với mình, lén nhìn trộm Diệp Trạch Đào. Cô bé thoáng đỏ mặt.
Một nữ sinh nói:
- Thầy Diệp, thầy thật là tốt bụng!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Mẹ Ngọc Tiên rốt cuộc bị bệnh gì, đến viện kiểm tra mới biết được. Nếu bệnh của bà ấy khá lên, đối với gia đình của Ngọc Tiên sẽ là một chuyện rất tốt!
Thấy các nữ sinh vào phòng ký túc xá của mình một cách rất tự nhiên. Diệp Trạch Đào đứng dậy đi ra khỏi trường trung học.
Bình thường, khi ăn cơm xong không có việc gì, Diệp Trạch Đào đều đi tản bộ trên con đường trong xã một lúc.
Trên đường đi gặp dân làng, mọi người đều dừng lại để chào hỏi Diệp Trạch Đào. Có rất nhiều người còn tán chuyện với hắn một lúc lâu.
Diệp Trạch Đào cảm thấy mình đã hòa nhập với những con người ở xã này.
Nhìn xung quanh, trong lòng Diệp Trạch Đào nghĩ, nếu phát triển lên một chút, xã Xuân Trúc này vốn không phải là không có tiền đồ. Mấu chốt chính là cần phải nghĩ xem nên phát triển theo hướng nào.
Trời đã dần về đêm, Diệp Trạch Đào bước đi chầm chậm.
Vừa đến cổng trường trung học, hắn liền thấy Phương Di Mai vội vã đi từ bên trong ra.
- Tiểu Phương à, có chuyện gì mà gấp vậy?
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, khuôn mặt Phương Di Mai biểu hiện một vẻ rất kỳ lạ, cô hưng phấn nói:
- Chủ tịch, anh không biết sao? Ở huyện đã xảy ra chuyện lớn rồi!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Ở huyện có xảy ra chuyện gì liên quan đến chúng ta sao?
Nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt nghi ngờ, Phương Di Mai nói:
- Anh thực sự không biết sao?
Diệp Trạch Đào thấy khó hiểu nói:
- Tôi biết cái gì cơ?
- Tôi còn tưởng anh biết!
Phương Di Mai nói.
- Nói đi, có chuyện gì thế?
Diệp Trạch Đào cảm thấy có lẽ đã thực sự xảy ra chuyện lớn rồi.
Phương Di Mai lúc này mới tỏ ra thần bí nói:
- Anh không biết à? Hiện giờ, trong thị trấn đều đang đồn ầm lên rằng Lâm Dân Thư đã làm chuyện đó với vợ của Bí thư Cao, lại còn ghi hình lại nữa!
- Cái gì?
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên mở to hai mắt. Việc này chỉ có mình hắn biết, sao lại có thể truyền lên đến huyện?
- Chủ tịch à, việc này nói ra thật rất kỳ lạ. Chính Lâm Dân Thư đã tiết lộ chuyện này!
Phương Di Mai hứng thú nhìn Diệp Trạch Đào.
- Cô nói xem chuyện xảy ra như thế nào?
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
- Nói ra việc này cũng có liên quan đến anh. Nghe nói Lâm Dân Thư mang tới Ủy ban Kỷ luật huyện một chiếc máy quay phim. Nói là có thể anh tặng chiếc máy cho hắn. Hắn không dám nhận nên nộp lên Ủy ban Kỷ luật huyện.
Nói tới đây, cô ta dừng lại, nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào trong lòng cũng thấy kinh ngạc. Lâm Dân Thư chẳng lẽ đã uống quá nhiều rượu nên mang máy quay phim đó giao nộp cho Ủy ban Kỷ luật huyện?
Thấy vẻ mặt giật mình của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai mới xác nhận trong lòng việc này Diệp Trạch Đào cũng không biết.
- Anh không biết chứ, còn việc này cũng rất thú vị. Người của phòng Trong sạch Đảng kiểm tra chiếc máy quay. Không ngờ phát hiện ra bên trong đó có rất nhiều clip Lâm Dân Thư và vợ Bí thư Cao đã làm chuyện đó. Chủ tịch Hoàng yều cầu phải kín miệng nhưng chuyện như thế làm sao kín miệng được. Sớm đã nhanh chóng truyền đi khắp nơi rồi.
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn Phương Di Mai, không nghĩ rằng mọi chuyện lại phát triển thành như vậy. Toàn bộ đều không như những gì mình đã tính toán!
Đối với chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng có chút bực mình. Cứ nghĩ mình đã biết rất rõ Lâm Dân Thư, không ngờ gã này quả thật dốt đặc cán mai. Làm gì có ai đi đút lót một chiếc máy quay phim mà không đóng gói như vậy!
Mọi chuyện hình như đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình!
Cười khổ trong lòng, Diệp Trạch Đào lắc đầu thở dài nói:
- Tôi làm sao mà phải đút lót cho gã chứ?
Phương Di Mai cũng cười nói:
- Mọi người cũng nói, cái máy quay kia vốn chẳng hề được đóng gói. Chắc là máy đã qua sử dụng. Tôi thật là chưa từng thấy anh dùng chiếc máy quay này.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Tôi tin rằng cấp trên sẽ tổ chức điều tra sự việc.
- Chủ tịch à! Đây là một việc tốt. Xảy ra chuyện như thế, Bí thư Cao sẽ nghĩ như thế nào đây? Tôi xem Lâm Dân Thư sẽ vượt qua chuyện này như thế nào đây?
Phương Di Mai có vẻ rất vui sướng. Lâm Dân Thư đen rồi! Chuyện xui xẻo của Lâm Dân Thư đối với cô ta mà nói lại là một chuyện tốt.
Vừa tiễn Phương Di Mai về, Diệp Trạch Đào ở trong ký túc xá suy nghĩ. Ôn Phương cũng vui vẻ gọi điện đến.
- Trạch Đào, anh có nghe chuyện xảy ra ở trong huyện không?
Nghe nói thế, Diệp Trạch Đào liền biết ngay Ôn Phương chắc hẳn đã biết chuyện xảy ra ở huyện. Thông qua việc này, Diệp Trạch Đào phát hiện ra rằng mạng lưới quan hệ của mình rất cần được thiết lập. Người ngoài đều biết chuyện, mà mình lại không biết. Việc này đối với con người chính trị rất bất lợi. Xem ra bước tiếp theo là phải tiến hành xây dựng mạng lưới quan hệ mới được.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Trạch Đào tỏ ra không biết chuyện gì.
- Là thế này, bây giờ trên thị trấn đều truyền tai nhau, Bí thư Cao đã tự mình đến Ủy ban Kỷ luật. Sau khi đi về mặt trầm hẳn xuống. Việc Lâm Dân Thư và Đồ Lâm Lệ vụng trộm tư tình đã bị ghi lại. Bây giờ cả huyện đã biết chuyện rồi.
Diệp Trạch Đào trong lòng cay đắng. Nếu chuyện này không liên quan gì đến mình thì có thể ngồi một chỗ mà xem hổ giao tranh. Vấn đề là mình lại là người trong cuộc. Chuyện này không biết còn phát triển đến đâu nữa.
Qua chuyện này có thể thấy, Cao Chấn Sơn rất hận Lâm Dân Thư. Chắc chắn cũng sẽ rất hận mình. Đau đầu rồi, có lẽ Cao Chấn Sơn cũng đang nghi ngờ mình.
Việc này ngẫm lại cũng có thể đoán ra được tâm trạng của Cao Chấn Sơn. Vợ của Bí thư huyện ủy ngang nhiên đi ngoại tình, lại còn quay lại thành clip. Đây chắc chắn là một việc làm mất mặt, gã có thể không tức giận được sao?
Diệp Trạch Đào không muốn tin việc này không có lệnh phải giữ kín miệng. Thế nhưng còn truyền ra ngoài được, chắc chắn có người đổ dầu vào lửa. Việc đấu tranh trong huyện cũng không yên bình như biểu hiện thường thấy!
Lúc đầu muốn mượn việc này để chỉnh đốn Lâm Dân Thư một chút, không ngờ lại tự đẩy mình vào thế bí.
Suy nghĩ cẩn thận một chút về quá trình hành động của mình trong chuyện này, Diệp Trạch Đào thấy yên tâm. Mình chẳng để lộ sơ hở nào vào tay Lâm Dân Thư. Cho dù là Ủy ban Kỷ luật đi điều tra cũng không thể kết luận mình có nhúng tay vào chuyện này.
Khi nghĩ đến vết vân tay trên chiếc máy quay, Diệp Trạch Đào cảm thấy trên máy có rất nhiều vết vân tay, điều đó không đủ để chứng mình mình đưa máy quay cho Lâm Dân Thư được.
Sự việc đã nằm ngoài sự tưởng tượng của mình rồi, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến thôi!
Biến cố lớn nhất trong chuyện này là kéo cả Bí thư huyện ủy vào.
Lâm Dân Thư đi rồi, Chung Thủ Phú cũng đi. Xã trở lại yên bình vốn có.
Quái lạ!
Diệp Trạch Đào nhìn xuống sân phía dưới lầu một cách khó hiểu. Mình đã đem vật đó để trong phòng Lâm Dân Thư rồi, sao không thấy Lâm Dân Thư có biểu hiện gì khác thường?
Diệp Trạch Đào nhanh chóng gác việc này qua một bên. Dù sao nếu Lâm Dân Thư đã muốn hành động, mình quyết sẽ không nhịn nữa. Phải lôi kéo Ôn Phương vào cuộc, cũng phải tăng cường liên hệ với Phó bí thư Hàn.
Khi vào phòng Ôn Phương, thấy Ôn Phương đang ngây ra nhìn vào khoảng không. Ôn Phương lúc đó không thấy chút hình ảnh gì của một Chủ tịch xã, hoàn toàn chỉ là một phụ nữ của gia đình.
- Chủ tịch xã Ôn.
Diệp Trạch Đào đứng ở cửa gọi lên một tiếng.
Sửng sốt một lúc, Ôn Phương mới lấy lại được tinh thần. Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, trên mặt liền lộ vẻ tươi cười:
- Diệp Trạch Đào đến đấy à? Mau ngồi đi.
Trong lúc nói chuyện, Ôn Phương đứng dậy đi pha một ly trà cho Diệp Trạch Đào.
Thấy Ôn Phương pha trà, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu. Xem ra Ôn Phương cũng lo lắng cho chuyện của mình.
Pha xong trà, Ôn Phương qua ngồi bên ghế sô pha rồi nói:
- Trạch Đào à, lần này anh không nên đối đầu với Phó Chung. Dù sao gã cũng là Phó chủ tịch huyện.
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Cô thấy tôi nên làm như thế nào?
Ôn Phương quả thật đã sớm nghĩ tới việc này. Cô lắc đầu. Biết rằng Chung Thủ Phú và Diệp Trạch Đào vốn vẫn còn oán hận chất chứa. Cho dù Diệp Trạch Đào có nhường nhịn, Chung Thủ Phú kia chắc gì đã bỏ qua. Việc này thực sự nan giải.
Ôn Phương liền hỏi dò:
- Chỗ Bí thư Cao có biểu hiện gì không?
Việc này hoàn toàn là Diệp Trạch Đào vì Cao Chấn Sơn mà gây thù kết oán. Đúng ra Cao Chấn Sơn phải ra mặt cho Diệp Trạch Đào mới phải.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Huyện ủy vẫn luôn quan tâm đến công việc của xã Xuân Trúc. Ổn định tổ chức mới là việc lớn của xã. Ở huyện đã có nhiều việc phải làm như vậy, mọi việc ở xã phải tự mình giải quyết thôi.
Ôn Phương liền hiểu ngay ý của Diệp Trạch Đào. Lần này Cao Chấn Sơn đã không định đứng ra nói giúp bên nào.
- Trạch Đào, tôi vẫn luôn ủng hộ công việc của anh.
Ôn Phương biết tình hình hiện tại, mình và Diệp Trạch Đào đang có chung lợi ích. Chỉ có thể đứng cùng phía với hắn. Cô ta nghĩ nếu chẳng may có xảy ra chuyện gì, có lẽ người đứng sau lưng Diệp Trạch Đào sẽ rất kiên quyết. Chỉ cần đứng lên ra mặt, chuyện của Diệp Trạch Đào sẽ thành chuyện lớn.
Có lời nói này của Ôn Phương, mục đích lần này của Diệp Trạch Đào đã đạt được, vẻ mặt tươi cười nói:
- Sự phát triển của xã mới là quan trọng. Chỉ cần chúng ta tập trung sức lực cho công việc thì sẽ chẳng việc gì mà không làm được.
Lời nói này thực ra là để an ủi Ôn Phương. Tình cảnh hiện nay của cô so với hắn chẳng khá hơn là bao. Chức Hội đồng nhân dân mà hắn được bổ nhiệm cũng không thông qua Chủ tịch xã. Việc này cũng gây cho cô ta một áp lực rất lớn.
Từ chỗ Ôn Phương đi ra, Diệp Trạch Đào lại đến chỗ Hàn Bộ Tùng ngồi một lúc. Hai người đúng là nói chuyện vô cùng ăn ý.
Trong lòng hai người đều hiểu được, để giúp đỡ nhau hay nhất vẫn là biết lợi dụng số đông. Chốn quan trường là như thế. Không có kẻ thù hay bằng hữu vĩnh viễn. Chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Hiện tại, đối với Hàn Bộ Tùng mà nói, đánh đổ được Lâm Dân Thư, thì gã cũng có khả năng tiến thêm một bước nữa.
Ăn cơm chiều xong, Diệp Trạch Đào ngồi xổm trước cửa ký túc xá nhìn bọn trẻ cười đùa trên sân thể dục. Tâm trạng cũng khá hơn nhiều. Dương Ngọc Tiên và mấy nữ sinh nữa vừa cười vừa nói đi tới.
Thấy Diệp Trạch Đào ngồi xổm ở đây, trong ánh mắt Dương Ngọc Tiên ánh lên vẻ vui sướng, nói với hắn:
- Mẹ em có gửi lời, nói là ba em sẽ đưa bà lên viện khám bệnh. Thầy Diệp, lại phải làm phiền thầy!
Diệp Trạch Đào nghiêm mặt xuống:
- Việc của người lớn, em đừng nghĩ ngợi nhiều. Việc của em là cứ học tốt đi đã!
Dương Ngọc Tiên ưỡn ngực đáp:
- Em đâu còn bé nữa!
Nói xong lời này, nghĩ đến những lời cha mẹ đã nói với mình, lén nhìn trộm Diệp Trạch Đào. Cô bé thoáng đỏ mặt.
Một nữ sinh nói:
- Thầy Diệp, thầy thật là tốt bụng!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Mẹ Ngọc Tiên rốt cuộc bị bệnh gì, đến viện kiểm tra mới biết được. Nếu bệnh của bà ấy khá lên, đối với gia đình của Ngọc Tiên sẽ là một chuyện rất tốt!
Thấy các nữ sinh vào phòng ký túc xá của mình một cách rất tự nhiên. Diệp Trạch Đào đứng dậy đi ra khỏi trường trung học.
Bình thường, khi ăn cơm xong không có việc gì, Diệp Trạch Đào đều đi tản bộ trên con đường trong xã một lúc.
Trên đường đi gặp dân làng, mọi người đều dừng lại để chào hỏi Diệp Trạch Đào. Có rất nhiều người còn tán chuyện với hắn một lúc lâu.
Diệp Trạch Đào cảm thấy mình đã hòa nhập với những con người ở xã này.
Nhìn xung quanh, trong lòng Diệp Trạch Đào nghĩ, nếu phát triển lên một chút, xã Xuân Trúc này vốn không phải là không có tiền đồ. Mấu chốt chính là cần phải nghĩ xem nên phát triển theo hướng nào.
Trời đã dần về đêm, Diệp Trạch Đào bước đi chầm chậm.
Vừa đến cổng trường trung học, hắn liền thấy Phương Di Mai vội vã đi từ bên trong ra.
- Tiểu Phương à, có chuyện gì mà gấp vậy?
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, khuôn mặt Phương Di Mai biểu hiện một vẻ rất kỳ lạ, cô hưng phấn nói:
- Chủ tịch, anh không biết sao? Ở huyện đã xảy ra chuyện lớn rồi!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Ở huyện có xảy ra chuyện gì liên quan đến chúng ta sao?
Nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt nghi ngờ, Phương Di Mai nói:
- Anh thực sự không biết sao?
Diệp Trạch Đào thấy khó hiểu nói:
- Tôi biết cái gì cơ?
- Tôi còn tưởng anh biết!
Phương Di Mai nói.
- Nói đi, có chuyện gì thế?
Diệp Trạch Đào cảm thấy có lẽ đã thực sự xảy ra chuyện lớn rồi.
Phương Di Mai lúc này mới tỏ ra thần bí nói:
- Anh không biết à? Hiện giờ, trong thị trấn đều đang đồn ầm lên rằng Lâm Dân Thư đã làm chuyện đó với vợ của Bí thư Cao, lại còn ghi hình lại nữa!
- Cái gì?
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên mở to hai mắt. Việc này chỉ có mình hắn biết, sao lại có thể truyền lên đến huyện?
- Chủ tịch à, việc này nói ra thật rất kỳ lạ. Chính Lâm Dân Thư đã tiết lộ chuyện này!
Phương Di Mai hứng thú nhìn Diệp Trạch Đào.
- Cô nói xem chuyện xảy ra như thế nào?
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
- Nói ra việc này cũng có liên quan đến anh. Nghe nói Lâm Dân Thư mang tới Ủy ban Kỷ luật huyện một chiếc máy quay phim. Nói là có thể anh tặng chiếc máy cho hắn. Hắn không dám nhận nên nộp lên Ủy ban Kỷ luật huyện.
Nói tới đây, cô ta dừng lại, nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào trong lòng cũng thấy kinh ngạc. Lâm Dân Thư chẳng lẽ đã uống quá nhiều rượu nên mang máy quay phim đó giao nộp cho Ủy ban Kỷ luật huyện?
Thấy vẻ mặt giật mình của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai mới xác nhận trong lòng việc này Diệp Trạch Đào cũng không biết.
- Anh không biết chứ, còn việc này cũng rất thú vị. Người của phòng Trong sạch Đảng kiểm tra chiếc máy quay. Không ngờ phát hiện ra bên trong đó có rất nhiều clip Lâm Dân Thư và vợ Bí thư Cao đã làm chuyện đó. Chủ tịch Hoàng yều cầu phải kín miệng nhưng chuyện như thế làm sao kín miệng được. Sớm đã nhanh chóng truyền đi khắp nơi rồi.
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn Phương Di Mai, không nghĩ rằng mọi chuyện lại phát triển thành như vậy. Toàn bộ đều không như những gì mình đã tính toán!
Đối với chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng có chút bực mình. Cứ nghĩ mình đã biết rất rõ Lâm Dân Thư, không ngờ gã này quả thật dốt đặc cán mai. Làm gì có ai đi đút lót một chiếc máy quay phim mà không đóng gói như vậy!
Mọi chuyện hình như đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình!
Cười khổ trong lòng, Diệp Trạch Đào lắc đầu thở dài nói:
- Tôi làm sao mà phải đút lót cho gã chứ?
Phương Di Mai cũng cười nói:
- Mọi người cũng nói, cái máy quay kia vốn chẳng hề được đóng gói. Chắc là máy đã qua sử dụng. Tôi thật là chưa từng thấy anh dùng chiếc máy quay này.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Tôi tin rằng cấp trên sẽ tổ chức điều tra sự việc.
- Chủ tịch à! Đây là một việc tốt. Xảy ra chuyện như thế, Bí thư Cao sẽ nghĩ như thế nào đây? Tôi xem Lâm Dân Thư sẽ vượt qua chuyện này như thế nào đây?
Phương Di Mai có vẻ rất vui sướng. Lâm Dân Thư đen rồi! Chuyện xui xẻo của Lâm Dân Thư đối với cô ta mà nói lại là một chuyện tốt.
Vừa tiễn Phương Di Mai về, Diệp Trạch Đào ở trong ký túc xá suy nghĩ. Ôn Phương cũng vui vẻ gọi điện đến.
- Trạch Đào, anh có nghe chuyện xảy ra ở trong huyện không?
Nghe nói thế, Diệp Trạch Đào liền biết ngay Ôn Phương chắc hẳn đã biết chuyện xảy ra ở huyện. Thông qua việc này, Diệp Trạch Đào phát hiện ra rằng mạng lưới quan hệ của mình rất cần được thiết lập. Người ngoài đều biết chuyện, mà mình lại không biết. Việc này đối với con người chính trị rất bất lợi. Xem ra bước tiếp theo là phải tiến hành xây dựng mạng lưới quan hệ mới được.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Trạch Đào tỏ ra không biết chuyện gì.
- Là thế này, bây giờ trên thị trấn đều truyền tai nhau, Bí thư Cao đã tự mình đến Ủy ban Kỷ luật. Sau khi đi về mặt trầm hẳn xuống. Việc Lâm Dân Thư và Đồ Lâm Lệ vụng trộm tư tình đã bị ghi lại. Bây giờ cả huyện đã biết chuyện rồi.
Diệp Trạch Đào trong lòng cay đắng. Nếu chuyện này không liên quan gì đến mình thì có thể ngồi một chỗ mà xem hổ giao tranh. Vấn đề là mình lại là người trong cuộc. Chuyện này không biết còn phát triển đến đâu nữa.
Qua chuyện này có thể thấy, Cao Chấn Sơn rất hận Lâm Dân Thư. Chắc chắn cũng sẽ rất hận mình. Đau đầu rồi, có lẽ Cao Chấn Sơn cũng đang nghi ngờ mình.
Việc này ngẫm lại cũng có thể đoán ra được tâm trạng của Cao Chấn Sơn. Vợ của Bí thư huyện ủy ngang nhiên đi ngoại tình, lại còn quay lại thành clip. Đây chắc chắn là một việc làm mất mặt, gã có thể không tức giận được sao?
Diệp Trạch Đào không muốn tin việc này không có lệnh phải giữ kín miệng. Thế nhưng còn truyền ra ngoài được, chắc chắn có người đổ dầu vào lửa. Việc đấu tranh trong huyện cũng không yên bình như biểu hiện thường thấy!
Lúc đầu muốn mượn việc này để chỉnh đốn Lâm Dân Thư một chút, không ngờ lại tự đẩy mình vào thế bí.
Suy nghĩ cẩn thận một chút về quá trình hành động của mình trong chuyện này, Diệp Trạch Đào thấy yên tâm. Mình chẳng để lộ sơ hở nào vào tay Lâm Dân Thư. Cho dù là Ủy ban Kỷ luật đi điều tra cũng không thể kết luận mình có nhúng tay vào chuyện này.
Khi nghĩ đến vết vân tay trên chiếc máy quay, Diệp Trạch Đào cảm thấy trên máy có rất nhiều vết vân tay, điều đó không đủ để chứng mình mình đưa máy quay cho Lâm Dân Thư được.
Sự việc đã nằm ngoài sự tưởng tượng của mình rồi, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến thôi!
Biến cố lớn nhất trong chuyện này là kéo cả Bí thư huyện ủy vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.