Chương 644: Tin rằng cậu có thể làm tốt mọi việc
Hồng Mông Thụ
02/06/2013
Nơi được canh giữ nghiêm ngặt!
Dưới sự dẫn dắt của Trịnh Thành Trung, cho dù là ngồi xe của Trịnh Thành Trung, nhưng cũng cần trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, mới có thể đi vào bên trong.
Ở trong một không gian tĩnh mịch như thế này, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng có chút căng thẳng.
Trịnh Thành Trung hiểu rõ tâm trạng của Diệp Trạch Đào lúc này, liền mỉm cười và nói:
- Đừng căng thẳng!
Diệp Trạch Đào liền gật đầu.
Trong lòng thầm nghĩ gặp phải tình huống như thế này cho dù là ai thì cũng khó tránh khỏi căng thẳng, khi gặp Hoa Uy bọn họ cũng không đến nỗi căng thẳng như vậy. Đây đúng là một nơi đáng sợ, thật không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Từ sau khi luyện Ngũ Cầm Hí, độ nhạy cảm của Diệp Trạch Đào càng tăng cao hơn. Rất tự nhiên, hắn nhận ra có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Quả thật là một nơi không bình thường.
Thật ra khi ở nhà Trịnh Thành Trung không khí cũng không kém gì nơi này, chỉ có điều không gay gắt như nơi này mà thôi.
Bí thư Hạo Vũ đang ở trong một căn phòng lớn đọc tài liệu và làm một vài việc khác, Diệp Trạch Đào được Trịnh Thành Trung dẫn vào.
Mỗi lần Trịnh Thành Trung đến Bí thư Hạo Vũ đều ra tới cửa để nghênh tiếp, đây là một cách tiếp đón thể hiện sự tín nhiệm của Hạo Vũ đối với Trịnh Thành Trung.
- Bí thư, tôi đã đưa Diệp Trạch Đào tới.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói.
Nhìn Diệp Trạch Đào, Bí thư Hạo Vũ mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi!
- Chào thủ trưởng!
Diệp Trạch Đào cung kính khom người chào.
Hạo vũ cùng với nụ cười tươi trên mặt nói với Trịnh Thành Trung:
- Mau vào đây ngồi xuống nói chuyện.
Trong những trường hợp như thế này, Bí thư Hạo Vũ biểu hiện như bậc tiền bối mà không hề tỏ ra uy quyền.
Cảm nhận được thái độ thân thiện như vậy của Bí thư Hạo Vũ, Diệp Trạch Đào cảm thấy bớt căng thẳng hơn nhiều.
Rõ ràng là Bí thư Hạo Vũ biết được mối quan hệ giữa Diệp Trạch Đào và Trịnh Thành Trung, mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp, hiện giờ huyện Lục Thương đã trở thành nơi huyện thí điểm sản xuất sản nghiệp dân tộc, lượng công việc cần giải quyết rất nhiều, trách nhiệm của các cậu rất lớn đấy!
- Thủ trưởng, chúng tôi đã bắt đầu triển khai công việc rồi.
Trước mặt Bí thư Hạo Vũ, Diệp Trạch Đào cảm thấy tốt nhất nên nói thẳng. Trịnh Thành Trung cũng từng nói Bí thư Hạo Vũ không thích cấp dưới vòng vo lúc báo cáo công việc.
Quả nhiên, khi nghe Diệp Trạch Đào nói vậy Bí thư Hạo Vũ vui mừng nói:
- Hôm nay mời cậu đến đây, bởi muốn tìm hiểu tình hình công việc của cậu một chút.
Thật ra, Diệp Trạch Đào hiểu rõ, trung ương cũng phần nào nắm được tình hình của huyện Lục Thương. Hôm nay, Bí thư Hạo Vũ tìm đến mình mục đích chính không phải là để hỏi tình hình của huyện Lục Thương. Hỏi như vậy chỉ nhằm chứng minh cho Trịnh Thành Trung thấy gã cũng khá quan tâm đến Diệp Trạch Đào.
Nói cũng hiểu được ít nhiều, gần đây mình ở thành phố làm nhiều việc khiến cho Bí thư Hạo Vũ có được khá nhiều thu hoạch ở nhiều phương diện. Thông qua việc như vậy, thật ra cũng có ý tán thưởng cho bản thân mình.
Bất luận là đối vơi Bí thư Hạo Vũ hay Trịnh Thành Trung cũng được, thì việc dẫn mình tới đây, cũng là nhằm mục đích thúc đẩy quan hệ giao lưu giữa hai bên.
Thậm chí Diệp Trạch Đào còn cho rằng, hiện giờ mình còn là mục đích trung tâm của Bí thư Hạo Vũ, chẳng qua mình cũng chỉ là một chiếc cầu để tăng cường mối quan hệ giữ Bí thư Hạo Vũ và Trịnh Thành Trung càng thêm vũng chắc mà thôi.
Diệp Trạch Đào không muốn mình chỉ là một vai phụ. Hôm nay là một cơ hội hiếm có, trước mặt Bí thư Hạo Vũ hắn nhất định phải thể hiện bản thân một chút mới được.
Bí thư Hạo Vũ chỉ là tùy hứng hỏi, Diệp Trạch Đào đã cho rằng đó là một việc lớn.
Trịnh Thành Trung vẫn thản nhiên ngồi, cùng với nụ cười trên môi không nói nhiều lời. Ông ta cũng muốn xem biểu hiện của con rể mình trong những trường hợp như thế này.
- Thủ trưởng, chúng tôi nghĩ thế này, việc phát triển sản nghiệp dân tộc là một việc liên quan đến việc phát triển kinh tế ở Trung Quốc mà chúng ta khó có thể kiểm soát được! Hiện nay, tình hình các loại sản nghiệp ở Trung Quốc thật sự mà nói thì không được tốt lắm. Các hạng mục và tài nguyên có chất lượng tốt đều đang bị nước ngoài thâu tóm. Các trung tâm kỹ thuật cũng đều đã nằm trong tay người ngoại quốc. Giả dụ hiện giờ xảy ra một sơ xuất nào thì nền kinh tế của Trung Quốc ngay lập tức sẽ rơi vào tình trạng khó khăn.
Trịnh Thành Trung nghe xong hết sức kinh ngạc. Con rể mình lại dám nói những lời như vậy!
Hạo Vũ làm sao không hiểu được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào chứ, nghe Diệp Trạch Đào ngay trước mặt mình lại nói những lời phê bình như vậy. Sau khi hết sửng sốt ông ta lại có ấn tượng tốt hơn với Diệp Trạch Đào, sờ mông ngựa nhiều rồi hôm nay lại có một người dám nói thẳng như vậy. Thật hiếm thấy!
Bí thư Hạo Vũ chỉ nhìn Diệp Trạch Đào mà không hề có chút biểu hiện nào ra bên ngoài
Đây là cơ hội hiếm có của Diệp Trạch Đào. Đến lúc này hắn không còn cảm thấy cảm giác sợ hãi như lúc trước nữa, tiếp tục nói một cách nghiêm túc.
Sau khi nói một hồi về những lo lắng của mình về sản nghiệp của Trung Quốc, Diệp Trạch Đào lại tiếp tục:
- Thủ trưởng, tình hình của Trung Quốc hiện giờ là như vậy. Lẽ nào lợi ích của các tập đoàn có thể đưa sản nghiệp của Trung Quốc phát triển hưng thịnh. Theo tôi thấy, bọn họ không hề mong muốn nhìn thấy cảnh đó đâu. Đưahuyện Lục Thương lên làm thí điểm chỉ là một loại hành động bao vây. Lúc mới là bắt đầu, đã có những thủ đoạn đối phó như vậy. Bước tiếp theo sẽ còn khó khăn nhiều hơn nữa!
Bí thư Hạo Vũ lúc này nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Cậu lo lắng rồi sao?
Diệp Trạch Đào cười ngạo nghễ nói:
- Chỉ cần có sự ủng hộ từ trung ương, có thiên binh vạn mã thì có gì phải sợ!
Hạo Vũ nở một nụ cười nói:
- Rất tốt, làm việc cần quyết đoán như vậy, không nên sợ hãi!
Trịnh Thành Trung cũng cảm thấy vui mừng. Thể hiện của con rể thật không làm ông ta thất vọng.
Diệp Trạch Đào nói:
- Ý tưởng của chúng tôi là trước tiên cần xây dựng một môi trường phát triển tốt, một môi trường đầu tư ổn định. Sau đó mới dần thúc đẩy giải quyết việc này. Tôi đã bàn bạc với thương nhân Nam Cảng Trần Hỉ Toàn, lần lượt đầu tư vài tỷ vào, xây dựng một căn cứ điện ảnh và truyền hình, làm lên thành tích cho sự nghiệp điện ảnh của nước nhà. Ra sức thực hiện trong mấy năm tới để chúng ta cũng có được một Hollywood.
Bí thư Hạo Vũ và Trịnh Thành Trung đều sửng sốt. Hạo Vũ nghi ngờ nói:
- Phát triển công nghiệp điện ảnh và truyền hình?
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Thủ trưởng, đừng coi thường công nghiệp điện ảnh và truyền hình. Hiện tại, nền công nghiệp điện ảnh và truyền hình của nước ta chưa phát triển. Bất luận là phim lẻ hay phim dài tập đều học tập từ nước ngoài. Ý tưởng về nội dung các bộ phim cũng mang đậm bản chất phương tây. Ý tưởng của Trung Quốc chúng ta vô hình chung bị nhạt đi. Phát triển nền công nghiệp điện ảnh để đưa nền văn hóa của dân tộc ta đi vào điện ảnh và truyền hình. Thật ra, đây chính là một loại tư tưởng dẫn đường. Chúng ta nhất định phải dẫn đường cho tư tưởng dân tộc ta có ý thức dân tộc! Một dân tộc nếu như không có hồn thì sẽ biến thành nô lệ. Như thế dân tộc đó cũng coi như xong rồi!
Lúc này, Bí thư Hạo Vũ nhìn sang phía Trịnh Thành Trung nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp đã đánh thứcchúng ta thật đúng lúc.
Trịnh Thành Trung gật đầu:
- Tình hình chính xác là như vậy. Các loại trào lưu tư tưởng của phương tây thông qua điện ảnh đang xâm nhập mạnh mẽ vào đất nước ta. Cách sống và cách nhìn giá trị của đồng tiền cũng đang có sự thay đổi. Thế hệ trẻ của đất nước ta vô hình chung đang bị nội dung của những bộ phim bóp méo!
Lời nói của Diệp Trạch Đào khiến cho hai người đều phải giật mình. Hai người bọn họ đều đã coi nhẹ việc này.
Diệp Trạch Đào lại tiếp tục nói:
- Thủ trưởng, văn minh phương tây quả thật rất khác biệt so với nước ta. Nền văn hóa phương tây thừa nhận có nhiều điểm không phù hợp với Trung Quốc, nói về một số phim đoạt giải hiện giờ, nhìn từ khía cạnh của Trung Quốc, không hề mang chút bản chất nào của Trung Quốc cả. Nhưng những bộ phim đó lại đoạt giải, hơn nữa còn được một số người phóng đại. Đây quả là một suy nghĩ lệch lạc. Một số người muốn dùng cách này để ảnh hưởng đến thế hệ trẻ của đất nước ta!
Lúc này Bí thư hạo Vũ gật đầu, nhìn vào ánh mắt của Diệp Trạch Đào bằng con mắt tán thưởng. Người thanh niên này quả là không tầm thường, qua chuyện này có thể nhìn thấu bản chất của anh ta.
- Cậu nói tiếp đi!
Bí thư Hạo Vũ nói.
- Thủ trưởng, hiện giờ Trung Quốc cũng có lực uy hiếp của bản thân mình, tên lửa đạn đạo của riêng mình, nhìn trên phương diện quân sự thì phương tây không thể đánh bại chúng ta. Chúng ta cũng không thể dùng quân sự đánh bại họ. Vì thế, mới chuyển sang đấu tranh thông qua lĩnh vực tư tưởng và kinh tế, tấn công chính quyền hiện có của chúng ta. Đây là một việc không thể không đề phòng, trên lĩnh vực tư tưởng, bọn họ thông qua nội dung các bộ phim truyền bá trắng trợn những nội dung mà họ cho là đúng. Trên lĩnh vực kinh tế, thông qua sản nghiệp dân tộc đè ép chúng ta, khống chế sản nghiệp của dân tộc ta, không để chúng ta nắm trong tay nền công nghiệp tri thức, những xí nghiệp có thực lực! Cứ tiếp tục như thế này, chúng ta chưa thua trên phương diện quân sự nhưng đã bị thua trên lĩnh vực chính trị, tư tưởng. Đây đúng là một cuộc chiến không khói thuốc súng.
Diệp Trach Đào nói những điều này thật ra thì trung ương cũng đã có những nhận thức nhất định. Trên lĩnh vực kinh tế còn nhận thức nhiều một chút, nhưng về sự phân tích trên lĩnh vực tư tưởng lại rất ít nghe thấy.
Vẻ mặt của Bí thư Hạo vũ lập tức trở lên nghiêm trọng lên. Đừng coi thường việc đấu tranh trên lĩnh vực tư tưởng, đây cũng là một chiến trường hết sức quan trọng.
Bí thư Hạo Vũ gật đầu nói:
- Trước kia phương tây thông qua sách vở truyền bá tư tưởng của họ. Hiện giờ bọn chúng lại thông qua lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, các cậu có thể nhìn rõ chuyện này quả là rất tốt!
Đây là sự khen ngợi của Bí thư Hạo Vũ!
Trong lòng Diệp Trạch Đào hết sức vui mừng, những lời nói như vậy của mình lại không bị trách tội. Điều này cho thấy Bí thư Hạo Vũ ủng hộ quan điểm của bản thân mình.
- Thủ trưởng, cần làm cho nền công nghiệp điện ảnh và truyền hình của chúng ta phát triển, đây là một việc hết sức quan trọng trước mắt, đông không bằng mạnh, khống chế không bằng dẫn dắt. Chúng ta cần dùng văn hóa của chúng ta dẫn dắt quần chúng, đặc biệt là chúng ta cần tuyên truyền tư tưởng nâng cao sức khỏe cho thế hệ trẻ. Để tuyên truyền tư tưởng chủ nghĩa yêu nước, thực ra có thể thông qua các cách khác nhau để đi vào lòng người.
- Thành Trung, Tiểu Đào rất khá!
Bí thư Hạo Vũ nhìn về phía Trịnh Thành Trung nói.
Trịnh Thành Trung cố ý nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Suy nghĩ của cậu rất hay, tình hình trước mắt chúng tôi, khi một xí nghiệp mở rộng tới một quy mô nhất định đột nhiên bị xí nghiệp nước ngoài khống chế cổ phần. Trong quá trình phát triển sản nghiệp dân tộc, có thể sẽ xuất hiện tình trạng như thế không?
Diệp Trạch Đào nhìn Bí thư Hạo Vũ nói:
- Chúng tôi nếu đã là nói thí điểm, thì phải có điểm đặc biệt riêng của chúng ta. Phàm là sản nghiệp dân tộc được đào tạo ở huyện Lục Thương thì cổ phần của nó vĩnh viễn do người Trung Quốc khống chế, bất luận là cá nhân hay tập thể đều được. Chỉ cần phát hiện người nắm trong tay cổ phần là người nước ngoài thì phải tiến hành điều tra làm rõ tình hình, những loại cổ phần đó liền được trả về nước đó.
Trịnh Thành Trung nhíu mày nói:
- Làm như vậy có vẻ không ổn?
Diệp Trạch Đào nói:
- Có gì là không ổn chứ? Ông hãy nhìn nước Mĩ, các ông quảng cáo rùm beng là tự do mở cửa đất nước, nhưng trong chuyện này thì nó lại là một chuyện khác.Đối với nước Mĩ mà nói xí nghiệp đại diện cho quốc gia, hậu thuẫn của các xí nghiệp là nhà nước. Hễ lợi ích của các xí nghiệp bị uy hiếp, Chính phủ liền can thiệp sử bằng sức mạnh của quốc gia. Công ty nước ngoài muốn thôn tính hoặc khống chế cổ phần các xí nghiệp công nghệ cao của Mỹ là vô cùng khó khăn, phải thông qua hàng loạt điều tra, thu thập ý kiến và xem xét. Cuối cùng phải được Quốc hội phê chuẩn, quá trình của họ rất phức tạp. Nguyên nhân thực hiện những hành vi trên rất đơn giản là vì: bảo hộ thương hiệu dân tộc và quyền tài sản tri thức của quốc gia. Lợi ích quốc gia có liên quan mật thiết không thể tách rời với lợi ích của các xí nghiệp, không để cho ăn mòn!
Trịnh Thành Trung gật đầu đáp:
- Cả quá trình đó phải làm sao cho hợp lí, hợp pháp, làm bất cứ chuyện gì cũng phải đứng vững.
Bí thư Hạo Vũ nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp là một người có đầu óc, mau đi làm đi, tôi tin cậu sẽ làm tốt mọi việc!
Dưới sự dẫn dắt của Trịnh Thành Trung, cho dù là ngồi xe của Trịnh Thành Trung, nhưng cũng cần trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, mới có thể đi vào bên trong.
Ở trong một không gian tĩnh mịch như thế này, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng có chút căng thẳng.
Trịnh Thành Trung hiểu rõ tâm trạng của Diệp Trạch Đào lúc này, liền mỉm cười và nói:
- Đừng căng thẳng!
Diệp Trạch Đào liền gật đầu.
Trong lòng thầm nghĩ gặp phải tình huống như thế này cho dù là ai thì cũng khó tránh khỏi căng thẳng, khi gặp Hoa Uy bọn họ cũng không đến nỗi căng thẳng như vậy. Đây đúng là một nơi đáng sợ, thật không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Từ sau khi luyện Ngũ Cầm Hí, độ nhạy cảm của Diệp Trạch Đào càng tăng cao hơn. Rất tự nhiên, hắn nhận ra có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Quả thật là một nơi không bình thường.
Thật ra khi ở nhà Trịnh Thành Trung không khí cũng không kém gì nơi này, chỉ có điều không gay gắt như nơi này mà thôi.
Bí thư Hạo Vũ đang ở trong một căn phòng lớn đọc tài liệu và làm một vài việc khác, Diệp Trạch Đào được Trịnh Thành Trung dẫn vào.
Mỗi lần Trịnh Thành Trung đến Bí thư Hạo Vũ đều ra tới cửa để nghênh tiếp, đây là một cách tiếp đón thể hiện sự tín nhiệm của Hạo Vũ đối với Trịnh Thành Trung.
- Bí thư, tôi đã đưa Diệp Trạch Đào tới.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói.
Nhìn Diệp Trạch Đào, Bí thư Hạo Vũ mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi!
- Chào thủ trưởng!
Diệp Trạch Đào cung kính khom người chào.
Hạo vũ cùng với nụ cười tươi trên mặt nói với Trịnh Thành Trung:
- Mau vào đây ngồi xuống nói chuyện.
Trong những trường hợp như thế này, Bí thư Hạo Vũ biểu hiện như bậc tiền bối mà không hề tỏ ra uy quyền.
Cảm nhận được thái độ thân thiện như vậy của Bí thư Hạo Vũ, Diệp Trạch Đào cảm thấy bớt căng thẳng hơn nhiều.
Rõ ràng là Bí thư Hạo Vũ biết được mối quan hệ giữa Diệp Trạch Đào và Trịnh Thành Trung, mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp, hiện giờ huyện Lục Thương đã trở thành nơi huyện thí điểm sản xuất sản nghiệp dân tộc, lượng công việc cần giải quyết rất nhiều, trách nhiệm của các cậu rất lớn đấy!
- Thủ trưởng, chúng tôi đã bắt đầu triển khai công việc rồi.
Trước mặt Bí thư Hạo Vũ, Diệp Trạch Đào cảm thấy tốt nhất nên nói thẳng. Trịnh Thành Trung cũng từng nói Bí thư Hạo Vũ không thích cấp dưới vòng vo lúc báo cáo công việc.
Quả nhiên, khi nghe Diệp Trạch Đào nói vậy Bí thư Hạo Vũ vui mừng nói:
- Hôm nay mời cậu đến đây, bởi muốn tìm hiểu tình hình công việc của cậu một chút.
Thật ra, Diệp Trạch Đào hiểu rõ, trung ương cũng phần nào nắm được tình hình của huyện Lục Thương. Hôm nay, Bí thư Hạo Vũ tìm đến mình mục đích chính không phải là để hỏi tình hình của huyện Lục Thương. Hỏi như vậy chỉ nhằm chứng minh cho Trịnh Thành Trung thấy gã cũng khá quan tâm đến Diệp Trạch Đào.
Nói cũng hiểu được ít nhiều, gần đây mình ở thành phố làm nhiều việc khiến cho Bí thư Hạo Vũ có được khá nhiều thu hoạch ở nhiều phương diện. Thông qua việc như vậy, thật ra cũng có ý tán thưởng cho bản thân mình.
Bất luận là đối vơi Bí thư Hạo Vũ hay Trịnh Thành Trung cũng được, thì việc dẫn mình tới đây, cũng là nhằm mục đích thúc đẩy quan hệ giao lưu giữa hai bên.
Thậm chí Diệp Trạch Đào còn cho rằng, hiện giờ mình còn là mục đích trung tâm của Bí thư Hạo Vũ, chẳng qua mình cũng chỉ là một chiếc cầu để tăng cường mối quan hệ giữ Bí thư Hạo Vũ và Trịnh Thành Trung càng thêm vũng chắc mà thôi.
Diệp Trạch Đào không muốn mình chỉ là một vai phụ. Hôm nay là một cơ hội hiếm có, trước mặt Bí thư Hạo Vũ hắn nhất định phải thể hiện bản thân một chút mới được.
Bí thư Hạo Vũ chỉ là tùy hứng hỏi, Diệp Trạch Đào đã cho rằng đó là một việc lớn.
Trịnh Thành Trung vẫn thản nhiên ngồi, cùng với nụ cười trên môi không nói nhiều lời. Ông ta cũng muốn xem biểu hiện của con rể mình trong những trường hợp như thế này.
- Thủ trưởng, chúng tôi nghĩ thế này, việc phát triển sản nghiệp dân tộc là một việc liên quan đến việc phát triển kinh tế ở Trung Quốc mà chúng ta khó có thể kiểm soát được! Hiện nay, tình hình các loại sản nghiệp ở Trung Quốc thật sự mà nói thì không được tốt lắm. Các hạng mục và tài nguyên có chất lượng tốt đều đang bị nước ngoài thâu tóm. Các trung tâm kỹ thuật cũng đều đã nằm trong tay người ngoại quốc. Giả dụ hiện giờ xảy ra một sơ xuất nào thì nền kinh tế của Trung Quốc ngay lập tức sẽ rơi vào tình trạng khó khăn.
Trịnh Thành Trung nghe xong hết sức kinh ngạc. Con rể mình lại dám nói những lời như vậy!
Hạo Vũ làm sao không hiểu được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào chứ, nghe Diệp Trạch Đào ngay trước mặt mình lại nói những lời phê bình như vậy. Sau khi hết sửng sốt ông ta lại có ấn tượng tốt hơn với Diệp Trạch Đào, sờ mông ngựa nhiều rồi hôm nay lại có một người dám nói thẳng như vậy. Thật hiếm thấy!
Bí thư Hạo Vũ chỉ nhìn Diệp Trạch Đào mà không hề có chút biểu hiện nào ra bên ngoài
Đây là cơ hội hiếm có của Diệp Trạch Đào. Đến lúc này hắn không còn cảm thấy cảm giác sợ hãi như lúc trước nữa, tiếp tục nói một cách nghiêm túc.
Sau khi nói một hồi về những lo lắng của mình về sản nghiệp của Trung Quốc, Diệp Trạch Đào lại tiếp tục:
- Thủ trưởng, tình hình của Trung Quốc hiện giờ là như vậy. Lẽ nào lợi ích của các tập đoàn có thể đưa sản nghiệp của Trung Quốc phát triển hưng thịnh. Theo tôi thấy, bọn họ không hề mong muốn nhìn thấy cảnh đó đâu. Đưahuyện Lục Thương lên làm thí điểm chỉ là một loại hành động bao vây. Lúc mới là bắt đầu, đã có những thủ đoạn đối phó như vậy. Bước tiếp theo sẽ còn khó khăn nhiều hơn nữa!
Bí thư Hạo Vũ lúc này nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Cậu lo lắng rồi sao?
Diệp Trạch Đào cười ngạo nghễ nói:
- Chỉ cần có sự ủng hộ từ trung ương, có thiên binh vạn mã thì có gì phải sợ!
Hạo Vũ nở một nụ cười nói:
- Rất tốt, làm việc cần quyết đoán như vậy, không nên sợ hãi!
Trịnh Thành Trung cũng cảm thấy vui mừng. Thể hiện của con rể thật không làm ông ta thất vọng.
Diệp Trạch Đào nói:
- Ý tưởng của chúng tôi là trước tiên cần xây dựng một môi trường phát triển tốt, một môi trường đầu tư ổn định. Sau đó mới dần thúc đẩy giải quyết việc này. Tôi đã bàn bạc với thương nhân Nam Cảng Trần Hỉ Toàn, lần lượt đầu tư vài tỷ vào, xây dựng một căn cứ điện ảnh và truyền hình, làm lên thành tích cho sự nghiệp điện ảnh của nước nhà. Ra sức thực hiện trong mấy năm tới để chúng ta cũng có được một Hollywood.
Bí thư Hạo Vũ và Trịnh Thành Trung đều sửng sốt. Hạo Vũ nghi ngờ nói:
- Phát triển công nghiệp điện ảnh và truyền hình?
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Thủ trưởng, đừng coi thường công nghiệp điện ảnh và truyền hình. Hiện tại, nền công nghiệp điện ảnh và truyền hình của nước ta chưa phát triển. Bất luận là phim lẻ hay phim dài tập đều học tập từ nước ngoài. Ý tưởng về nội dung các bộ phim cũng mang đậm bản chất phương tây. Ý tưởng của Trung Quốc chúng ta vô hình chung bị nhạt đi. Phát triển nền công nghiệp điện ảnh để đưa nền văn hóa của dân tộc ta đi vào điện ảnh và truyền hình. Thật ra, đây chính là một loại tư tưởng dẫn đường. Chúng ta nhất định phải dẫn đường cho tư tưởng dân tộc ta có ý thức dân tộc! Một dân tộc nếu như không có hồn thì sẽ biến thành nô lệ. Như thế dân tộc đó cũng coi như xong rồi!
Lúc này, Bí thư Hạo Vũ nhìn sang phía Trịnh Thành Trung nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp đã đánh thứcchúng ta thật đúng lúc.
Trịnh Thành Trung gật đầu:
- Tình hình chính xác là như vậy. Các loại trào lưu tư tưởng của phương tây thông qua điện ảnh đang xâm nhập mạnh mẽ vào đất nước ta. Cách sống và cách nhìn giá trị của đồng tiền cũng đang có sự thay đổi. Thế hệ trẻ của đất nước ta vô hình chung đang bị nội dung của những bộ phim bóp méo!
Lời nói của Diệp Trạch Đào khiến cho hai người đều phải giật mình. Hai người bọn họ đều đã coi nhẹ việc này.
Diệp Trạch Đào lại tiếp tục nói:
- Thủ trưởng, văn minh phương tây quả thật rất khác biệt so với nước ta. Nền văn hóa phương tây thừa nhận có nhiều điểm không phù hợp với Trung Quốc, nói về một số phim đoạt giải hiện giờ, nhìn từ khía cạnh của Trung Quốc, không hề mang chút bản chất nào của Trung Quốc cả. Nhưng những bộ phim đó lại đoạt giải, hơn nữa còn được một số người phóng đại. Đây quả là một suy nghĩ lệch lạc. Một số người muốn dùng cách này để ảnh hưởng đến thế hệ trẻ của đất nước ta!
Lúc này Bí thư hạo Vũ gật đầu, nhìn vào ánh mắt của Diệp Trạch Đào bằng con mắt tán thưởng. Người thanh niên này quả là không tầm thường, qua chuyện này có thể nhìn thấu bản chất của anh ta.
- Cậu nói tiếp đi!
Bí thư Hạo Vũ nói.
- Thủ trưởng, hiện giờ Trung Quốc cũng có lực uy hiếp của bản thân mình, tên lửa đạn đạo của riêng mình, nhìn trên phương diện quân sự thì phương tây không thể đánh bại chúng ta. Chúng ta cũng không thể dùng quân sự đánh bại họ. Vì thế, mới chuyển sang đấu tranh thông qua lĩnh vực tư tưởng và kinh tế, tấn công chính quyền hiện có của chúng ta. Đây là một việc không thể không đề phòng, trên lĩnh vực tư tưởng, bọn họ thông qua nội dung các bộ phim truyền bá trắng trợn những nội dung mà họ cho là đúng. Trên lĩnh vực kinh tế, thông qua sản nghiệp dân tộc đè ép chúng ta, khống chế sản nghiệp của dân tộc ta, không để chúng ta nắm trong tay nền công nghiệp tri thức, những xí nghiệp có thực lực! Cứ tiếp tục như thế này, chúng ta chưa thua trên phương diện quân sự nhưng đã bị thua trên lĩnh vực chính trị, tư tưởng. Đây đúng là một cuộc chiến không khói thuốc súng.
Diệp Trach Đào nói những điều này thật ra thì trung ương cũng đã có những nhận thức nhất định. Trên lĩnh vực kinh tế còn nhận thức nhiều một chút, nhưng về sự phân tích trên lĩnh vực tư tưởng lại rất ít nghe thấy.
Vẻ mặt của Bí thư Hạo vũ lập tức trở lên nghiêm trọng lên. Đừng coi thường việc đấu tranh trên lĩnh vực tư tưởng, đây cũng là một chiến trường hết sức quan trọng.
Bí thư Hạo Vũ gật đầu nói:
- Trước kia phương tây thông qua sách vở truyền bá tư tưởng của họ. Hiện giờ bọn chúng lại thông qua lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, các cậu có thể nhìn rõ chuyện này quả là rất tốt!
Đây là sự khen ngợi của Bí thư Hạo Vũ!
Trong lòng Diệp Trạch Đào hết sức vui mừng, những lời nói như vậy của mình lại không bị trách tội. Điều này cho thấy Bí thư Hạo Vũ ủng hộ quan điểm của bản thân mình.
- Thủ trưởng, cần làm cho nền công nghiệp điện ảnh và truyền hình của chúng ta phát triển, đây là một việc hết sức quan trọng trước mắt, đông không bằng mạnh, khống chế không bằng dẫn dắt. Chúng ta cần dùng văn hóa của chúng ta dẫn dắt quần chúng, đặc biệt là chúng ta cần tuyên truyền tư tưởng nâng cao sức khỏe cho thế hệ trẻ. Để tuyên truyền tư tưởng chủ nghĩa yêu nước, thực ra có thể thông qua các cách khác nhau để đi vào lòng người.
- Thành Trung, Tiểu Đào rất khá!
Bí thư Hạo Vũ nhìn về phía Trịnh Thành Trung nói.
Trịnh Thành Trung cố ý nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Suy nghĩ của cậu rất hay, tình hình trước mắt chúng tôi, khi một xí nghiệp mở rộng tới một quy mô nhất định đột nhiên bị xí nghiệp nước ngoài khống chế cổ phần. Trong quá trình phát triển sản nghiệp dân tộc, có thể sẽ xuất hiện tình trạng như thế không?
Diệp Trạch Đào nhìn Bí thư Hạo Vũ nói:
- Chúng tôi nếu đã là nói thí điểm, thì phải có điểm đặc biệt riêng của chúng ta. Phàm là sản nghiệp dân tộc được đào tạo ở huyện Lục Thương thì cổ phần của nó vĩnh viễn do người Trung Quốc khống chế, bất luận là cá nhân hay tập thể đều được. Chỉ cần phát hiện người nắm trong tay cổ phần là người nước ngoài thì phải tiến hành điều tra làm rõ tình hình, những loại cổ phần đó liền được trả về nước đó.
Trịnh Thành Trung nhíu mày nói:
- Làm như vậy có vẻ không ổn?
Diệp Trạch Đào nói:
- Có gì là không ổn chứ? Ông hãy nhìn nước Mĩ, các ông quảng cáo rùm beng là tự do mở cửa đất nước, nhưng trong chuyện này thì nó lại là một chuyện khác.Đối với nước Mĩ mà nói xí nghiệp đại diện cho quốc gia, hậu thuẫn của các xí nghiệp là nhà nước. Hễ lợi ích của các xí nghiệp bị uy hiếp, Chính phủ liền can thiệp sử bằng sức mạnh của quốc gia. Công ty nước ngoài muốn thôn tính hoặc khống chế cổ phần các xí nghiệp công nghệ cao của Mỹ là vô cùng khó khăn, phải thông qua hàng loạt điều tra, thu thập ý kiến và xem xét. Cuối cùng phải được Quốc hội phê chuẩn, quá trình của họ rất phức tạp. Nguyên nhân thực hiện những hành vi trên rất đơn giản là vì: bảo hộ thương hiệu dân tộc và quyền tài sản tri thức của quốc gia. Lợi ích quốc gia có liên quan mật thiết không thể tách rời với lợi ích của các xí nghiệp, không để cho ăn mòn!
Trịnh Thành Trung gật đầu đáp:
- Cả quá trình đó phải làm sao cho hợp lí, hợp pháp, làm bất cứ chuyện gì cũng phải đứng vững.
Bí thư Hạo Vũ nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp là một người có đầu óc, mau đi làm đi, tôi tin cậu sẽ làm tốt mọi việc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.