Chương 661: Trần Đại Tường lên thành phố
Hồng Mông Thụ
02/06/2013
Bọn họ ở đây nói chuyện được một lúc thì Trần Đại Tường gọi điện tới.
Nói chuyện điện thoại xong Diệp Trạch Đào nói mọi người:
- Đi thôi, Chủ tịch thành phố Trần lên thành phố rồi, nói là muốn gặp chúng ta.
Lý Tiến Lâm nói:
- Sao Chủ tịch thành phố Trần lại lên thành phố?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đến đó thì sẽ rõ.
Mọi người đều cảm thấy ngoài sức tưởng tưởng, Trần Đại Tường sao lại lên thành phố.
Vừa hay Phương Minh Dũng lái xe tới, lại thêm chiếc xe của Diệp Trạch Đào. Mọi người chia làm hai xe đi về hướng văn phòng thành phố.
Phòng làm việc của thành phố Cừ Dương thật ra đặt ở phía dưới của phòng làm việc tại thủ đô. Mỗi lần chỉ cần nộp vài chục ngàn thì đều được cấp phépở đây, và chỉ cần là người thành phố là có thể ở đây
Diệp Trạch Đào không hề biết rằng bọn họ đã làm gì, chỉ là cảm thấy thành phố làm như vậy rất có thể là để giảm ngắn khoảng cách với lãnh đạo tỉnh mà thôi, không có tác dụng quá lớn.
Xe chạy tới văn phòng thành phố, Diệp Trạch Đào dẫn mọi người vào phòng của Trần Đại Tường.
Bước vào phòng Diệp Trạch Đào không ngờ Tôn Lôi đã đến trước mình.
- Xin chào Chủ tịch thành phố Trần!
Diệp Trạch Đào tỏ ra rất cung kính, vừa vào cửa liền chào hỏi.
Thấy Diệp Trạch Đào bước vào Trần Đại Tường liền hỏi:
- Việc của các cậu xong cả rồi chứ?
- Cũng sắp ổn rồi ạ!
Tôn Lôi cũng đành phải đứng dậy chào hỏi Diệp Trạch Đào.
Trần Đại Tường là thông gia của Vi gia, Tôn gia và Vi gia lại có quan hệ khá thân thiết, Tôn Lôi đương nhiên là có được sự ủng hộ của Trần Đại Tường.
Trần Đại Tường mỉm cười nói:
- Các anh đều đã đến thành phố, nếu không đem được hạng mục nào về thì không được đâu đấy.
Tôn Lôi đáp:
- Chủ tịch thành Trần, lần này tôi đem về hạng mục đầu tư một tỷ tám, ngoài ra còn có thêm hai dự án đầu tư nước ngoài, hai hạng mục này cộng lại cũng hơn một tỷ.
Nghe thấy những lời nói này, Diệp Trạch Đào nhìn sang Tôn Lôi thầm nghĩ, Thằng nhóc này có được những hạng mục như vậy cũng không báo cáo một tiếng, đúng là không coi một bí thư như mình ra gì cả?
Lý Tiến Lâm hiểu được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào liền xoay chuyển tình thế nói:
- Bí thư Diệp, Chủ tịch huyện Tôn thật là kín tiếng, có được hạng mục lớn như vậy cũng không nói gì.
Câu nói này làm vẻ mặt của Tôn Lôi biến sắc.
Diệp Trạch Đào mỉm cười đáp:
- Đồng chí Tôn Lôi có thể thu hút đầu tư thành công đó là chuyện tốt. Nhưng đồng chí Tôn Lôi chủ nghĩa anh hùng cá nhân là không tốt, nếu sau này có xảy ra chuyện gì thì vẫn phải nhờ đến sự giúp đỡ của mọi người.
Trần Đại Tường nhìn cục diện này cười ha ha đáp:
- Đồng chí Trạch Đào, lần này anh đến thành phố giải quyết mọi việc rất tốt. Có một người ngồi chấn thủ ở đây, giành được thành quả tốt như vậy là chuyện đáng mừng!
Lý Tiến Lâm cũng không tỏ ra yếu thế nói với Trần Đại Tường:
- Thực ra, thông qua việc làm của Bí thư Diệp, bên phía chúng tôi cũng đã chắc chắn có trong tay hạng mục trị giá vài tỷ rồi.
Tôn Lôi và Trần Đại Tường đều giật mình, lớn giọng quá đi mất, vài tỷ!
Tôn Lôi hỏi lại:
- Có vốn đầu tư lớn như vậy sao?
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn sang phía mình gật đầu, Lý Tiến Lâm liền kể lại sự tình cho mọi người nghe lại một lượt.
Nghe xong Lý Tiến Lâm nói, Trần Đại Tường cũng tỏ ra hết sức kích động, nói với Diệp Trạch Đào:
- Đồng chí Trạch Đào, cậu vào đây với tôi một chút.
Đây là một một căn hộ có nhiều phòng, bên trong mới là phòng của Trần Đại Tường, bên ngoài là phòng khách. Lần này Trần Đại Tường đưa Diệp Trạch Đào vào phòng ngủ của ông ta.
Sau khi bước vào phòng, Trần Đại Tường đóng cửa lại.
Nhìn dáng vẻ của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào nhìn ông ta với ánh mắt nghi ngờ.
Sau khi ngồi xuống Trần Đại Tường cười nói:
- Trạch Đào, thật không tệ, trong một thời gian ngắn có thể có được nhiều hạng mục lớn như vậy.
- Chỉ là trùng hợp mà thôi!
- Ông em, khép cánh cửa kia lại, chúng ta không nói chuyện của hai nhà, vị trí này của tôi cũng chưa vững lắm.
Diệp Trạch Đào nghe được lời này liền hiểu suy nghĩ của Trần Đại Tường. Gã muốn Diệp Trạch Đào nhường cho một phần thành tích.
Nhìn Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường cười hì hì đáp:
- Chúng ta vẫn luôn hợp tác vui vẻ!
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu, cảm thấy chuyện này khó mà chối từ, liền nhìn về phía Trần Đại Tường nói:
- Lần này nếu không phải là do có sự xuất hiện của Chủ tịch thành phố Trần thì cũng sẽ không có được kết quả tốt đến vậy.
Trần Đại Tường cười lớn vỗ đùi một cái nói:
- Đương nhiên rồi, mấu chốt vấn là hành động của cậu. Nếu như không phải có hành động của cậu những hạng mục nội ngoại này làm sao có thể thành hiện thực được!
Tâm trạng Diệp Trạch Đào trở nên vui hẳn lên, Trần Đại Tường này lại đem thành tích của Tôn Lôi chuyển luôn cả cho hắn.
Hai người nhìn nhau cười.
Trần Đại Tường thấy Diệp Trạch Đào chịu chia một phần thành tích cho mình liền vui lên rất nhiều, liền nói:
- Có được thành tích như vậy, bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bước tiếp theo cậu có dự tính gì cho công tác của huyện chưa?
- Huyện Lục Thương là huyện thí điểm. Sau này khu kinh tế mới sẽ càng phát triển lên một bậc cao hơn. tôi không hy vọng sẽ xảy ra sự thay đổi gì quá lớn.
Trần Đại Tường gật đầu đáp:
- Nhất định là như vậy, trên tỉnh xét thấy tình hình huyện cậu, dự định sẽ tăng thêm hai người làm Ủy viên thường vụ. Chủ nhiệm của khu kinh tế mới nhất định phải có, ngoài ra cũng cần tăng thêm một người nữa.
Quả nhiên không nằm ngoài dự tính của mình!
Diệp Trạch Đào nói:
- Xem ra cạnh tranh có vẻ khốc liệt!
- Còn phải nói, không dấu gì anh, Chủ tịch tỉnh Chiến đã có dự tính cả rồi.
Diệp Trạch Đào biết rằng Phó chủ tịch tỉnh Chiến là người thuộc phe của Vi gia. Lần này huyện tăng thêm hai ủy viên thường vụ rất có khả năng không chỉ Vi gia có ý đưa người vào, mà Tôn gia cũng sẽ có hành động. Muốn tăng thêm vây cánh cho mình, cũng là một chuyện đáng nói.
Trần Đại Tường nói:
- Trạch Đào, anh cũng biết đấy Vi gia đã nhằm vào rồi.
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu:
- Đến lúc đó ông không ủng hộ cũng không phản đối là được rồi.
- Ha ha, điều này không có vấn đề gì!
Diệp Trạch Đào lại tiếp tục nói:
- Chủ tịch thành phố Trần, nếu đã như vậy hạng mục không thể không phân chia rồi! Tôi cũng cần tỏ chút thành ý với Bí thư Thi.
Trần Đại Tường lưỡng lự một lúc ngượng cười đáp:
- Nếu đã như vậy thì hãy chia đều đi.
Diệp Trạch Đào nhìn Trần Đại Tường nói:
- Hạng mục của Tôn Lôi cũng không nhỏ, tin rằng Tôn gia cũng sẽ không phản đối. Đến lúc đó tôi sẽ chuyển hạng mục hơn một tỷ sang cho ông, khoảng cách giữa hai ta sẽ thu hẹp lại.
Trần Đại Tường ngượng cười nói:
- Cậu đúng là không chịu thiệt chút nào. Thôi vậy, cứ như vậy đi!
Diệp Trạch Đào có chút đau đầu, hiện giờ lại phải giải quyết sự việc ủy viên thường trực. Việc này đối với cục diện trong huyện hiện nay sẽ ảnh hưởng rất lớn, tin rằng mọi người sẽ đều tranh đoạt.
- Trạch Đào, gần đây tôi nghe được không ít tin tức của cậu ở thành phố!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chủ tịch thành phố Trần lại có thời gian quan tâm tới chuyện này?
Trần Đại Tường cười đáp:
- Con gái tôi đã là con dâu Vi gia. Có rất nhiều chuyện nếu biết trước sẽ không cảm thấy bất ngờ!
Diệp Trạch Đào hứng thú hỏi:
- Cũng sắp đến lúc đó rồi?
- Ừ, không hiểu tại sao Vi gia lại đồng ý. Còn đề nghị tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ. Làm cho tôi cũng thấy bất ngờ, lần này tôi lên thành phố theo lời mời của thông gia, hai bên cần ngồi lại bàn bạc chuyện hôn sự.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Chúc mừng ông.
Trần Đại Tường lắc đầu, gượng cười đáp:
- Hai nhà chúng tôi đã hiểu rất rõ về nhau. Nói thật lòng, giờ tôi mới dám nói cho anh biết chuyện này, mỗi nhà đều có một cuốn kinh khó đọc.
Diệp Trạch Đào phát hiện Trần Đại Tường biết rất nhiều chuyện, trong lòng gã dường như chứa rất nhiều chuyện mà người ngoài không biết.
Thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường nói:
- Thật ra, tôi muốn nói những điều xuất phát từ nội tâm. Tôi hy vọng đến thời khắc quan trọng cậu có thể đứng về phía tôi là đươc rồi!
Trần Đại Tường càng lúc càng thú vị!
Diệp Trạch Đào cười đáp:
- Con gái ông gả vào Vi gia, đây là một việc tốt, bước tiếp theo sự nghiệp của ông phát triển sẽ càng nhanh hơn.
Trần Đại Tường lắc đầu trong lòng dường như có rất nhiều tâm trạng.
- Đúng rồi, lần này con gái tôi cũng lên thành phố, có thời gian cùng chúng tôi ăn bữa cơm?
Trần Đại Tường nhìn Diệp Trạch Đào nói.
Diệp Trạch Đào nghĩ tới việc mình đã nghe ngóng được về chuyện của Vi Nhĩ Chí liền nói:
- Con rể ông cũng về rồi đúng không?
- Nó chưa về, tôi đã dặn con gái là phải chăm đi lại với Vi gia.
Diệp Trạch Đào cười đáp:
- Được, đến lúc đó ông chỉ cần gọi điện thoại là được.
Hai người rất nhanh đã bàn bạc xong chuyện.
Bên ngoài Lôi Tôn và những người khác không hiểu Trần Đại Tường kéo Diệp Trạch Đào vào bên trong nói những chuyện gì, đều đợi ở bên ngoài.
Không lâu sau đã nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của hai người bước ra, Tôn Lôi nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này Chủ tịch thành phố Trần đặc biệt lên thành phố là để chủ trì hạng mục, có sự chủ trì của Chủ tịch thành phố Trần công việc của chúng ta sẽ phát triển thuận lợi hơn.
Tôn Lôi khẽ nhíu mày, sau đợt lên thành phố này của mình đã phải bỏ ra nhiều công sức, đã phải thu xếp ở nhiều nơi khác nhau. Hai hạng mục được đặt ở huyện Lục Thương, việc này thật khó khăn, vậy mà Trần Đại Tường lại đột nhiên xuất hiện, sự có mặt của Trần Đại Tường, thành tích của mình bỗng chốc lại bị giảm đi.
Tuy có chút không vừa lòng nhưng nghĩ tới hạng mục trị giá vài tỷ của Diệp Trạch Đào cũng đã rơi vào tay của Trần Đại Tường, cũng đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nói:
- Nói rất phải, có sự xuất hiện của Chủ tịch thành phố Trần công việc của chúng ta cũng sẽ suôn sẻ hơn.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Trong tình hình hiện nay chúng ta vẫn còn mấy hạng mục nữa chưa chắc chắn. Bí thư Thi cũng rất quan tâm đến vấn đề này, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại báo cáo lại cho Bí thư Thi.
Không ngờ Diệp Trạch Đào lại có thể nói những lời này trước mặt Trần Đại Tường, lẽ nào không sợ Trần Đại Tường nổi giận sao?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Trần Đại Tường.
Tôn Lôi nhìn về phía Trần Đại Tường, trong lòng thầm nghĩ Diệp Trạch Đào thật đã không coi Trần Đại Tường ra gì.
Kết quả lại làm mọi người ngạc nhiên khi nghe Trần Đại Tường nói:
- Đồng chí Trạch Đào nói rất đúng, trước khi tới đây Bí thư Thi còn đặc biệt quan tâm hỏi đến chuyện hạng mục. Đồng chí Diệp Trạch Đào hiểu rõ về tình hình của việc này, thế nên đồng chí hãy đi báo cáo việc này với Bí thư Thi là hợp lí. Cứ thế đi, đồng chí Tôn Lôi chúng ta ở lại thảo luận mấy hạng mục một chút đi.
Trong lúc đang nói chuyện Trần Đại Tường lại gọi Tôn Lôi đến phòng ngủ của ông ta, đặc biệt nói về tình hình của mấy hạng mục.
Chuyện này thật là lạ!
Lý Tiến Lâm hoàn toàn không hiểu gì, chuyện này thật làm người ta khó hiểu!
Diệp Trạch Đào thấy Trần Đại Tường diễn cảnh này, trong lòng cảm thấy thật buồn cười. Có lẽ trong lòng Tôn Lôi lúc này cảm thấy rất đau đớn, Trần Đại Tường mang danh là thông gia của Vi gia. Nếu có lấy đi thành tích của Tôn gia thì Tôn gia cũng khó mà mở miệng.
Nói chuyện điện thoại xong Diệp Trạch Đào nói mọi người:
- Đi thôi, Chủ tịch thành phố Trần lên thành phố rồi, nói là muốn gặp chúng ta.
Lý Tiến Lâm nói:
- Sao Chủ tịch thành phố Trần lại lên thành phố?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đến đó thì sẽ rõ.
Mọi người đều cảm thấy ngoài sức tưởng tưởng, Trần Đại Tường sao lại lên thành phố.
Vừa hay Phương Minh Dũng lái xe tới, lại thêm chiếc xe của Diệp Trạch Đào. Mọi người chia làm hai xe đi về hướng văn phòng thành phố.
Phòng làm việc của thành phố Cừ Dương thật ra đặt ở phía dưới của phòng làm việc tại thủ đô. Mỗi lần chỉ cần nộp vài chục ngàn thì đều được cấp phépở đây, và chỉ cần là người thành phố là có thể ở đây
Diệp Trạch Đào không hề biết rằng bọn họ đã làm gì, chỉ là cảm thấy thành phố làm như vậy rất có thể là để giảm ngắn khoảng cách với lãnh đạo tỉnh mà thôi, không có tác dụng quá lớn.
Xe chạy tới văn phòng thành phố, Diệp Trạch Đào dẫn mọi người vào phòng của Trần Đại Tường.
Bước vào phòng Diệp Trạch Đào không ngờ Tôn Lôi đã đến trước mình.
- Xin chào Chủ tịch thành phố Trần!
Diệp Trạch Đào tỏ ra rất cung kính, vừa vào cửa liền chào hỏi.
Thấy Diệp Trạch Đào bước vào Trần Đại Tường liền hỏi:
- Việc của các cậu xong cả rồi chứ?
- Cũng sắp ổn rồi ạ!
Tôn Lôi cũng đành phải đứng dậy chào hỏi Diệp Trạch Đào.
Trần Đại Tường là thông gia của Vi gia, Tôn gia và Vi gia lại có quan hệ khá thân thiết, Tôn Lôi đương nhiên là có được sự ủng hộ của Trần Đại Tường.
Trần Đại Tường mỉm cười nói:
- Các anh đều đã đến thành phố, nếu không đem được hạng mục nào về thì không được đâu đấy.
Tôn Lôi đáp:
- Chủ tịch thành Trần, lần này tôi đem về hạng mục đầu tư một tỷ tám, ngoài ra còn có thêm hai dự án đầu tư nước ngoài, hai hạng mục này cộng lại cũng hơn một tỷ.
Nghe thấy những lời nói này, Diệp Trạch Đào nhìn sang Tôn Lôi thầm nghĩ, Thằng nhóc này có được những hạng mục như vậy cũng không báo cáo một tiếng, đúng là không coi một bí thư như mình ra gì cả?
Lý Tiến Lâm hiểu được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào liền xoay chuyển tình thế nói:
- Bí thư Diệp, Chủ tịch huyện Tôn thật là kín tiếng, có được hạng mục lớn như vậy cũng không nói gì.
Câu nói này làm vẻ mặt của Tôn Lôi biến sắc.
Diệp Trạch Đào mỉm cười đáp:
- Đồng chí Tôn Lôi có thể thu hút đầu tư thành công đó là chuyện tốt. Nhưng đồng chí Tôn Lôi chủ nghĩa anh hùng cá nhân là không tốt, nếu sau này có xảy ra chuyện gì thì vẫn phải nhờ đến sự giúp đỡ của mọi người.
Trần Đại Tường nhìn cục diện này cười ha ha đáp:
- Đồng chí Trạch Đào, lần này anh đến thành phố giải quyết mọi việc rất tốt. Có một người ngồi chấn thủ ở đây, giành được thành quả tốt như vậy là chuyện đáng mừng!
Lý Tiến Lâm cũng không tỏ ra yếu thế nói với Trần Đại Tường:
- Thực ra, thông qua việc làm của Bí thư Diệp, bên phía chúng tôi cũng đã chắc chắn có trong tay hạng mục trị giá vài tỷ rồi.
Tôn Lôi và Trần Đại Tường đều giật mình, lớn giọng quá đi mất, vài tỷ!
Tôn Lôi hỏi lại:
- Có vốn đầu tư lớn như vậy sao?
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn sang phía mình gật đầu, Lý Tiến Lâm liền kể lại sự tình cho mọi người nghe lại một lượt.
Nghe xong Lý Tiến Lâm nói, Trần Đại Tường cũng tỏ ra hết sức kích động, nói với Diệp Trạch Đào:
- Đồng chí Trạch Đào, cậu vào đây với tôi một chút.
Đây là một một căn hộ có nhiều phòng, bên trong mới là phòng của Trần Đại Tường, bên ngoài là phòng khách. Lần này Trần Đại Tường đưa Diệp Trạch Đào vào phòng ngủ của ông ta.
Sau khi bước vào phòng, Trần Đại Tường đóng cửa lại.
Nhìn dáng vẻ của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào nhìn ông ta với ánh mắt nghi ngờ.
Sau khi ngồi xuống Trần Đại Tường cười nói:
- Trạch Đào, thật không tệ, trong một thời gian ngắn có thể có được nhiều hạng mục lớn như vậy.
- Chỉ là trùng hợp mà thôi!
- Ông em, khép cánh cửa kia lại, chúng ta không nói chuyện của hai nhà, vị trí này của tôi cũng chưa vững lắm.
Diệp Trạch Đào nghe được lời này liền hiểu suy nghĩ của Trần Đại Tường. Gã muốn Diệp Trạch Đào nhường cho một phần thành tích.
Nhìn Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường cười hì hì đáp:
- Chúng ta vẫn luôn hợp tác vui vẻ!
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu, cảm thấy chuyện này khó mà chối từ, liền nhìn về phía Trần Đại Tường nói:
- Lần này nếu không phải là do có sự xuất hiện của Chủ tịch thành phố Trần thì cũng sẽ không có được kết quả tốt đến vậy.
Trần Đại Tường cười lớn vỗ đùi một cái nói:
- Đương nhiên rồi, mấu chốt vấn là hành động của cậu. Nếu như không phải có hành động của cậu những hạng mục nội ngoại này làm sao có thể thành hiện thực được!
Tâm trạng Diệp Trạch Đào trở nên vui hẳn lên, Trần Đại Tường này lại đem thành tích của Tôn Lôi chuyển luôn cả cho hắn.
Hai người nhìn nhau cười.
Trần Đại Tường thấy Diệp Trạch Đào chịu chia một phần thành tích cho mình liền vui lên rất nhiều, liền nói:
- Có được thành tích như vậy, bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bước tiếp theo cậu có dự tính gì cho công tác của huyện chưa?
- Huyện Lục Thương là huyện thí điểm. Sau này khu kinh tế mới sẽ càng phát triển lên một bậc cao hơn. tôi không hy vọng sẽ xảy ra sự thay đổi gì quá lớn.
Trần Đại Tường gật đầu đáp:
- Nhất định là như vậy, trên tỉnh xét thấy tình hình huyện cậu, dự định sẽ tăng thêm hai người làm Ủy viên thường vụ. Chủ nhiệm của khu kinh tế mới nhất định phải có, ngoài ra cũng cần tăng thêm một người nữa.
Quả nhiên không nằm ngoài dự tính của mình!
Diệp Trạch Đào nói:
- Xem ra cạnh tranh có vẻ khốc liệt!
- Còn phải nói, không dấu gì anh, Chủ tịch tỉnh Chiến đã có dự tính cả rồi.
Diệp Trạch Đào biết rằng Phó chủ tịch tỉnh Chiến là người thuộc phe của Vi gia. Lần này huyện tăng thêm hai ủy viên thường vụ rất có khả năng không chỉ Vi gia có ý đưa người vào, mà Tôn gia cũng sẽ có hành động. Muốn tăng thêm vây cánh cho mình, cũng là một chuyện đáng nói.
Trần Đại Tường nói:
- Trạch Đào, anh cũng biết đấy Vi gia đã nhằm vào rồi.
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu:
- Đến lúc đó ông không ủng hộ cũng không phản đối là được rồi.
- Ha ha, điều này không có vấn đề gì!
Diệp Trạch Đào lại tiếp tục nói:
- Chủ tịch thành phố Trần, nếu đã như vậy hạng mục không thể không phân chia rồi! Tôi cũng cần tỏ chút thành ý với Bí thư Thi.
Trần Đại Tường lưỡng lự một lúc ngượng cười đáp:
- Nếu đã như vậy thì hãy chia đều đi.
Diệp Trạch Đào nhìn Trần Đại Tường nói:
- Hạng mục của Tôn Lôi cũng không nhỏ, tin rằng Tôn gia cũng sẽ không phản đối. Đến lúc đó tôi sẽ chuyển hạng mục hơn một tỷ sang cho ông, khoảng cách giữa hai ta sẽ thu hẹp lại.
Trần Đại Tường ngượng cười nói:
- Cậu đúng là không chịu thiệt chút nào. Thôi vậy, cứ như vậy đi!
Diệp Trạch Đào có chút đau đầu, hiện giờ lại phải giải quyết sự việc ủy viên thường trực. Việc này đối với cục diện trong huyện hiện nay sẽ ảnh hưởng rất lớn, tin rằng mọi người sẽ đều tranh đoạt.
- Trạch Đào, gần đây tôi nghe được không ít tin tức của cậu ở thành phố!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chủ tịch thành phố Trần lại có thời gian quan tâm tới chuyện này?
Trần Đại Tường cười đáp:
- Con gái tôi đã là con dâu Vi gia. Có rất nhiều chuyện nếu biết trước sẽ không cảm thấy bất ngờ!
Diệp Trạch Đào hứng thú hỏi:
- Cũng sắp đến lúc đó rồi?
- Ừ, không hiểu tại sao Vi gia lại đồng ý. Còn đề nghị tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ. Làm cho tôi cũng thấy bất ngờ, lần này tôi lên thành phố theo lời mời của thông gia, hai bên cần ngồi lại bàn bạc chuyện hôn sự.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Chúc mừng ông.
Trần Đại Tường lắc đầu, gượng cười đáp:
- Hai nhà chúng tôi đã hiểu rất rõ về nhau. Nói thật lòng, giờ tôi mới dám nói cho anh biết chuyện này, mỗi nhà đều có một cuốn kinh khó đọc.
Diệp Trạch Đào phát hiện Trần Đại Tường biết rất nhiều chuyện, trong lòng gã dường như chứa rất nhiều chuyện mà người ngoài không biết.
Thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường nói:
- Thật ra, tôi muốn nói những điều xuất phát từ nội tâm. Tôi hy vọng đến thời khắc quan trọng cậu có thể đứng về phía tôi là đươc rồi!
Trần Đại Tường càng lúc càng thú vị!
Diệp Trạch Đào cười đáp:
- Con gái ông gả vào Vi gia, đây là một việc tốt, bước tiếp theo sự nghiệp của ông phát triển sẽ càng nhanh hơn.
Trần Đại Tường lắc đầu trong lòng dường như có rất nhiều tâm trạng.
- Đúng rồi, lần này con gái tôi cũng lên thành phố, có thời gian cùng chúng tôi ăn bữa cơm?
Trần Đại Tường nhìn Diệp Trạch Đào nói.
Diệp Trạch Đào nghĩ tới việc mình đã nghe ngóng được về chuyện của Vi Nhĩ Chí liền nói:
- Con rể ông cũng về rồi đúng không?
- Nó chưa về, tôi đã dặn con gái là phải chăm đi lại với Vi gia.
Diệp Trạch Đào cười đáp:
- Được, đến lúc đó ông chỉ cần gọi điện thoại là được.
Hai người rất nhanh đã bàn bạc xong chuyện.
Bên ngoài Lôi Tôn và những người khác không hiểu Trần Đại Tường kéo Diệp Trạch Đào vào bên trong nói những chuyện gì, đều đợi ở bên ngoài.
Không lâu sau đã nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của hai người bước ra, Tôn Lôi nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này Chủ tịch thành phố Trần đặc biệt lên thành phố là để chủ trì hạng mục, có sự chủ trì của Chủ tịch thành phố Trần công việc của chúng ta sẽ phát triển thuận lợi hơn.
Tôn Lôi khẽ nhíu mày, sau đợt lên thành phố này của mình đã phải bỏ ra nhiều công sức, đã phải thu xếp ở nhiều nơi khác nhau. Hai hạng mục được đặt ở huyện Lục Thương, việc này thật khó khăn, vậy mà Trần Đại Tường lại đột nhiên xuất hiện, sự có mặt của Trần Đại Tường, thành tích của mình bỗng chốc lại bị giảm đi.
Tuy có chút không vừa lòng nhưng nghĩ tới hạng mục trị giá vài tỷ của Diệp Trạch Đào cũng đã rơi vào tay của Trần Đại Tường, cũng đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nói:
- Nói rất phải, có sự xuất hiện của Chủ tịch thành phố Trần công việc của chúng ta cũng sẽ suôn sẻ hơn.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Trong tình hình hiện nay chúng ta vẫn còn mấy hạng mục nữa chưa chắc chắn. Bí thư Thi cũng rất quan tâm đến vấn đề này, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại báo cáo lại cho Bí thư Thi.
Không ngờ Diệp Trạch Đào lại có thể nói những lời này trước mặt Trần Đại Tường, lẽ nào không sợ Trần Đại Tường nổi giận sao?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Trần Đại Tường.
Tôn Lôi nhìn về phía Trần Đại Tường, trong lòng thầm nghĩ Diệp Trạch Đào thật đã không coi Trần Đại Tường ra gì.
Kết quả lại làm mọi người ngạc nhiên khi nghe Trần Đại Tường nói:
- Đồng chí Trạch Đào nói rất đúng, trước khi tới đây Bí thư Thi còn đặc biệt quan tâm hỏi đến chuyện hạng mục. Đồng chí Diệp Trạch Đào hiểu rõ về tình hình của việc này, thế nên đồng chí hãy đi báo cáo việc này với Bí thư Thi là hợp lí. Cứ thế đi, đồng chí Tôn Lôi chúng ta ở lại thảo luận mấy hạng mục một chút đi.
Trong lúc đang nói chuyện Trần Đại Tường lại gọi Tôn Lôi đến phòng ngủ của ông ta, đặc biệt nói về tình hình của mấy hạng mục.
Chuyện này thật là lạ!
Lý Tiến Lâm hoàn toàn không hiểu gì, chuyện này thật làm người ta khó hiểu!
Diệp Trạch Đào thấy Trần Đại Tường diễn cảnh này, trong lòng cảm thấy thật buồn cười. Có lẽ trong lòng Tôn Lôi lúc này cảm thấy rất đau đớn, Trần Đại Tường mang danh là thông gia của Vi gia. Nếu có lấy đi thành tích của Tôn gia thì Tôn gia cũng khó mà mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.