Chương 196: Tranh giành chức Phó chủ tịch huyện
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Chức Phó Chủ tịch huyện!
Cùng với sự kiện Diệp Trạch Đào thành công trong việc thu hút đầu tư thì còn có một việc quan trọng hơn nữa, cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người, ấy là cái tên Diệp Trạch Đào mới làm việc ở đây chưa đến một năm này đã sắp đứng vào hàng ngũ lãnh đạo cấp huyện!
Một người trẻ tuổi như hắn nghiễm nhiên trở thành phó Chủ tịch huyện, thoáng cái đã vượt mặt biết bao người cả đời cố gắng cũng không đặt chân vào được chức ấy, bảo sao bọn họ có thể chấp nhận được!
Bên trong Hải Thảo bây giờ không ít kẻ đang thấp thỏm.
Rất nhiều người khó chấp nhận được lần thăng chức này của Diệp Trạch Đào, hắn còn trẻ quá! Nếu bây giờ hắn đã ngồi vào cái ghế đó thì khác gì bảo thiên hạ vô dụng hết rồi!
Con người luôn là thế, vào những lúc như thế này việc xuất hiện sự ghen tị là điều khó tránh được.
Chỉ có một lý do duy nhất có thể ngăn cản con đường thăng tiến của Diệp Trạch Đào ấy là cái lý lịch của hắn.
Có đầy rẫy những kẻ không hi vọng Diệp Trạch Đào thăng tiến, nhưng bây giờ lại phải chống mắt nhìn hắn đang thăng tiến vù vù, dễ gì bọn người này để hắn đắc ý như thế?
Đương nhiên chẳng ai dám ra mặt phản đối, nhưng trong lòng vẫn âm thầm tính kế phá đám.
Phó bí thư huyện ủy Bành Học Vân vừa đi họp ở thành phố về. Gã ngồi đó mà nghĩ ngợi. Lần lên thành phố này gã đã gặp một nhân vật quan trọng, Bí thư mới của Thành ủy Triệu Diệc Hiền có nói với gã vài lời chứa đầy ẩn ý!
Ai chẳng biết Triệu Diệc Hiền là Bí thư Thành ủy mới điều từ Không Xuất đến. Lý lịch của y ở thủ đô vẫn còn là điều bí mật, y cố tình gọi riêng gã đến nói về tình hình phát triển của xã Xuân Trúc. Trong suốt cuộc nói chuyện y không ngừng nhấn mạnh một vấn đề, đó là việc đề bạt nhân sự nhất thiết phải giữ đúng nguyên tắc. Câu nói này chắc chẳn phải có ẩn ý.
Suốt cả quãng đường đi Bành Học Vân chỉ nghĩ đến việc này.
Bí thư Triệu không phải là loại người thích ôm việc rỗi hơi, lời y nói chắc hẳn phải có ý nào đó, nhưng là ý gì mới được?
Bành Học Vân khi mới nhận chức đã tìm đến Triệu Diệc Hiền, bây giờ gã là tay sai đắc lực của Triệu Diệc Hiền, y đã nói với gã như thế gã không thể không suy nghĩ cẩn thận xem ý đồ của y là gì.
Khi xe sắp đến huyện Thảo Hải, đột nhiên Bành Học Vân chợt hiểu ra, có lẽ Triệu Diệc Hiền không hi vọng Diệp Trạch Đào nhanh như vậy đã trở thành Phó Chủ tịch huyện!
Nghĩ vậy Bành Học Vân liền cau mày, trong cuộc họp huyện ủy cũng đã tiến hành thảo luận, mọi người đều giơ tay nhất trí, nếu như trong một năm Diệp Trạch Đào thu hút đầu tư đủ theo tiêu chuẩn thì có thể thăng chức Phó Chủ tịch huyện. Hiện tại hắn đang hưởng đãi ngộ cấp phó Chủ tịch huyện, nhưng dựa vào những chính tích của hắn, lại được sự ủng hộ của cánh Thôi Vĩnh Chí thì việc hắn được thông qua trong Hội nghị Đảng ủy huyện là điều hiển nhiên. Thành ủy chắc cũng sẽ không gây khó dễ gì. Sự việc này làm sao có thể cản trở nổi.
Nhưng nếu không ngăn được việc này thì sẽ khó ăn nói với Triệu Diệc Hiền, y sẽ nhìn gã như thế nào chứ.
Ngồi trong phòng làm việc rồi mà Bành Học Vân vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào.
Đối với việc ngăn cản Diệp Trạch Đào, gã vẫn còn chút do dự, tự gã cũng nhận thấy tên Diệp Trạch Đào này rất khá. Ở Hội nghị thường vụ Đảng ủy gã cũng thường xuyên nói tốt cho hắn. Nhưng thích hắn là một chuyện, bí thư Triệu đã mở lời như vậy gã nhất định phải đứng về phía y rồi.
Thở dài một cái, mặt Bành Học Vân trùng xuống.
Diệp Trạch Đào đâu dễ xơi, sau lưng hắn cũng còn có người đỡ mà.
Uống xong nước Bành Học Vân vẫn ngồi đó suy nghĩ, việc này mà không được giải quyết êm thì coi như gã thành kẻ vô dụng rồi.
Thật ra Bành Học Vân cũng là một kẻ biết suy nghĩ, gã biết nếu nhân sự việc lần này nhúng tay gây thêm chút gì đó, không biết chừng còn có lợi cho gã nữa.
Chẳng phải tên Lý Binh đến bây giờ vẫn đối địch với Diệp Trạch Đào sao?
Ánh mắt Bành Học Vân chợt sáng lên, có lẽ phải mượn tay Lý Binh xử lý việc này, dưỡng bệnh lâu như thế rồi thì cũng nên quay lại làm việc chứ.
Nghĩ vậy Bành Học Vân liền gọi điện cho Lý Binh.
- Anh Lý à, sức khỏe của anh sao rồi?
Bành Học Vân ra vẻ hỏi han.
Tuy rằng bệnh của Lý Binh còn chưa khỏi hẳn, nhưng gã đang rất sốt ruột. Nếu mất đi sự giúp đỡ, thì chính bản thân gã thật sự sẽ không còn hậu thuẫn nữa, chẳng mấy chốc sẽ biến thành kẻ vô dụng ở huyện mất thôi.
Thấy Bành Học Vân gọi điện tới, Lý Binh mừng húm, gã phải nhân cơ hội này để khẩn trương đi làm trở lại, ở Thảo Hải cũng có bệnh viện, đến bệnh viện trong Thảo Hải điều trị cũng tiện lợi hơn nhiều.
- Bí thư Bành, cảm ơn anh đã quan tâm, tôi đang muốn trở lại công tác ngay, tôi không yên tâm với công việc ở huyện chút nào.
- Anh Lý à, xã Xuân Trúc thu hút đầu tư thành công nên công việc ở huyện đang chất chồng cần phải giải quyết ngay. Bây giờ ở đâu cũng bàn tán đến sự phát triển của xã Xuân Trúc. Thành tích của Diệp Trạch Đào cũng đã được công nhận, phải cho anh ta một quyền lực nhất định để tài năng phát triển hơn nữa. Tôi vừa nói chuyện với Chủ tịch huyện Triệu, Chủ tịch Triệu cũng cảm thấy áp lực, ha ha, anh quay lại làm việc thì tốt rồi, có thể gánh bớt phần nào áp lực với Chủ tịch huyện.
Nói vài câu nữa rồi Bành Học Vân cúp máy, khẽ mỉm cười. Nếu như Lý Binh và Diệp Trạch Đào còn mâu thuẫn thì tốt rồi, nhân sự bất đồng này Lý Binh sẽ ra sức ngăn cản Diệp Trạch Đào, như vậy việc Diệp Trạch Đào thăng chức sẽ khó hơn nhiều.
Vỗ đùi đét một cái, Bành Học Vân cười lớn, sao gã lại quên mất người này được nhỉ. Mặc dù gần đây gã ta không nói gì nữa nhưng trong lòng chắc hẳn vẫn không ưa gì Diệp Trạch Đào.
Bành Học Vân liền nghĩ đến phó Chủ tịch huyện Chung Thủ Phú, đây mới là đối thủ không đội trời chung với Diệp Trạch Đào.
Bề ngoài tuy Chung Thủ Phú ra vẻ hòa hảo với Diệp Trạch Đào, nhưng theo phân tích của gã, Chung Thủ Phú sẽ chẳng chịu ngồi yên nhìn Diệp Trạch Đào leo lên đâu.
Bành Học Vân tin rằng chẳng qua Chung Thủ Phú không có ai chống đỡ, nên y đang âm thầm chờ cơ hội mà thôi, Triệu Diệc Hiền đến thành phố Hắc Lan cũng cần phải có vài tay sai, nếu lôi kéo được Chung Thủ Phú thì thế lực của bọn gã sẽ mạnh lên rất nhiều!
Chỉ nghĩ đến việc Lý Binh liên kết với Chung Thủ Phú, thế lực của bản thân gã cũng sẽ mạnh lên nhiều, Bành Học Vân cảm thấy gã như đã thông suốt vấn đề. Ý nghĩ cạnh tranh vốn dĩ đã nguội lạnh giờ cũng sôi sục lại vài phần, bất kể là Thôi Chí Vĩnh hay Triệu Vệ Giang, chỉ cần một trong hai người gặp chuyện thì hiển nhiên gã sẽ được leo lên thế chỗ.
Có được sự ủng hộ của Triệu Diệc Hiền, Bành Học Vân tin là sự việc lần này sẽ thành công.
Nghĩ đến lợi nhuận to lớn, đến chính tích khổng lồ ở xã Xuân Trúc, Bành Học Vân lại thấy sốt ruột. Phải nhân cơ hội này lật đổ Thôi Vĩnh Chí hoặc Triệu Vệ Giang, như thế thì hắn lo gì không có cơ hội phát triển nữa.
Lại nói đến Lý Binh ở tỉnh sau khi nhận điện thoại của Bành Học Vân xong vẫn còn thấy bàng hoàng.
Lý Binh cũng thấy gã và tên Bành Học Vân kia chẳng phải là chỗ thâm giao, tự nhiên hôm nay y gọi điện thoại cho gã, chắc hẳn phải có gì đó không muốn để lộ cho người ngoài biết.
Thấy vẻ mặt trầm tư của Lý Binh, vợ gã liền hỏi rõ cớ sự rồi nói :
- Bây giờ nếu anh không có ai giúp đỡ thì đừng đi huyện Thảo Hải, nơi đó bây giờ phức tạp lắm!
Lời của vợ lại khiến Lý Binh nảy ra sáng kiến. Gã chỉ bị tên Quang đánh, Hoàng Lăng không làm gì gã cả, mà theo gã được biết thì hiện tại Hoàng Lăng dường như đã không sao rồi. Tần suất cha y xuất hiện trên truyền hình cũng liên tục tăng, điều đó chứng tỏ Hoàng Minh Vũ đã thoát khỏi sự việc đánh chết người rồi.
Nghĩ đến đây Lý Binh vỗ đùi nói với vợ :
- Tôi đến gặp cậu Lăng đây!
Nói xong Lý Binh liền nhảy xuống giường thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Hiện tại trong đầu Lý Binh chỉ tồn tại suy nghĩ làm sao để lôi kéo quan hệ với Hoàng Lăng một lần nữa, có như vậy gã mới hi vọng phát triển sự nghiệp được.
Việc Lý Binh muốn gặp Hoàng Lăng rất thuận lợi, rất nhanh chóng gã đã được gặp Hoàng Lăng ở trong căn biệt thự xa hoa nhà y.
Tâm trạng của Hoàng Lăng bây giờ không tồi, theo thông tin từ phía cha của y thì cha y lần này đã nhờ tới họ Tạ, mọi việc đều đã được giải quyết êm đẹp.
Hoàng Lăng còn có bí mật không thể nói với người khác, trong lúc nói chuyện điện thoại với Lưu Vũ Giang, Lưu Vũ Giang đã cho y biết sự việc của y đã được giải quyết rồi, sẽ không liên lụy gì đến y cả.
Nghĩ tới người đàn bà ấy đã từng làm chuyện đó với mình, tự nhiên Hoàng Lăng lại nảy ra một ý.
Nhìn thấy Lý Binh tiến vào ánh mắt Hoàng Lăng bừng bừng sát khí, “hừ” một tiếng nói:
- Tôi đang muốn tìm anh thì anh lại tự vác xác đến, cái lúc cần thiết nhất thì anh để mặc tôi, nằm chết dí ở trong bệnh viện, anh có tin tôi đánh cho anh một trận khiến anh quay lại viện nằm thêm lần nữa không?
Lý Binh run rẩy, lắp bắp nói :
- Cậu Lăng, tôi bị bệnh thật mà.
Nói rồi đem việc bị tên Quang đánh kể lại với Hoàng Lăng.
Hoàng Lăng lướt nhìn Lý Binh một lượt, vốn dĩ hôm nay tâm trạng y cũng rất tốt, nghĩ đến việc mẹ của tên Quang cũng bị mình giải quyết, hắn thầm đắc ý trong lòng nói :
- Thôi bỏ đi, anh nghe rõ đây, nếu lần sau còn để xảy ra chuyện này tôi sẽ không để cho anh yên đâu.
Lý Binh nghe vậy mắt liền sáng lên, gã biết như thế là Hoàng Lăng đã chịu bỏ qua cho gã rồi, trong lòng sung sướng nói:
- Cậu Lăng, tôi phải trở về huyện Thảo Hải làm việc rồi, hôm nay đến đây là muốn cậu chỉ bảo cho đôi chút.
Trước mặt Hoàng Lăng Lý Binh chẳng cần phải giữ chút thể diện nào, gã chẳng khác gì con chó tay sai, Hoàng Lăng nói gì gã nhất định không thể cãi lời.
Nhìn thái độ của Lý Binh như vậy Hoàng Lăng thấy rất hài lòng, người như gã dùng vẫn yên tâm hơn.
Chỉ tay về phía sô pha y nói :
- Ngồi xuống rồi nói
Y còn ném điếu thuốc về phía Lý Binh
Đón lấy điếu thuốc như tận hưởng chút cảm giác được ban ơn, gã giúp Hoàng Lăng châm lửa, nhưng gã chưa hút thuốc vội, gã làm bộ dạng cung kính chờ nghe Hoàng Lăng ra lệnh.
- Anh yên tâm đi, bố tôi sắp gia nhập Đảng rồi, chỉ cần anh nghe lời tôi thì tôi sẽ không để anh phải chịu thiệt đâu.
Hoàng Lăng ra vẻ rất phấn chấn nói, chỉ cần bố của y vào Đảng, thì y có khác nào hổ mọc thêm cánh.
Ánh mắt của Lý Binh sáng lên nói :
- Cậu Lăng cứ yên tâm, Lý Binh tôi trước giờ vẫn luôn nghe lời cậu.
Hoàng Lăng cười ha hả nói :
- Anh cứ về huyện trước, nếu có gì tôi sẽ điện thoại cho anh.
- Cậu Lăng, còn tên Diệp Trạch Đào, giờ phải làm sao?
Lý Binh đã hỏi đúng vấn đề mấu chốt, gã quay lại huyện Thảo Hải làm việc chủ yếu là để ngăn chặn Diệp Trạch Đào, bây giờ không rõ Hoàng Lăng có yêu cầu gì, gã phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Cùng với sự kiện Diệp Trạch Đào thành công trong việc thu hút đầu tư thì còn có một việc quan trọng hơn nữa, cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người, ấy là cái tên Diệp Trạch Đào mới làm việc ở đây chưa đến một năm này đã sắp đứng vào hàng ngũ lãnh đạo cấp huyện!
Một người trẻ tuổi như hắn nghiễm nhiên trở thành phó Chủ tịch huyện, thoáng cái đã vượt mặt biết bao người cả đời cố gắng cũng không đặt chân vào được chức ấy, bảo sao bọn họ có thể chấp nhận được!
Bên trong Hải Thảo bây giờ không ít kẻ đang thấp thỏm.
Rất nhiều người khó chấp nhận được lần thăng chức này của Diệp Trạch Đào, hắn còn trẻ quá! Nếu bây giờ hắn đã ngồi vào cái ghế đó thì khác gì bảo thiên hạ vô dụng hết rồi!
Con người luôn là thế, vào những lúc như thế này việc xuất hiện sự ghen tị là điều khó tránh được.
Chỉ có một lý do duy nhất có thể ngăn cản con đường thăng tiến của Diệp Trạch Đào ấy là cái lý lịch của hắn.
Có đầy rẫy những kẻ không hi vọng Diệp Trạch Đào thăng tiến, nhưng bây giờ lại phải chống mắt nhìn hắn đang thăng tiến vù vù, dễ gì bọn người này để hắn đắc ý như thế?
Đương nhiên chẳng ai dám ra mặt phản đối, nhưng trong lòng vẫn âm thầm tính kế phá đám.
Phó bí thư huyện ủy Bành Học Vân vừa đi họp ở thành phố về. Gã ngồi đó mà nghĩ ngợi. Lần lên thành phố này gã đã gặp một nhân vật quan trọng, Bí thư mới của Thành ủy Triệu Diệc Hiền có nói với gã vài lời chứa đầy ẩn ý!
Ai chẳng biết Triệu Diệc Hiền là Bí thư Thành ủy mới điều từ Không Xuất đến. Lý lịch của y ở thủ đô vẫn còn là điều bí mật, y cố tình gọi riêng gã đến nói về tình hình phát triển của xã Xuân Trúc. Trong suốt cuộc nói chuyện y không ngừng nhấn mạnh một vấn đề, đó là việc đề bạt nhân sự nhất thiết phải giữ đúng nguyên tắc. Câu nói này chắc chẳn phải có ẩn ý.
Suốt cả quãng đường đi Bành Học Vân chỉ nghĩ đến việc này.
Bí thư Triệu không phải là loại người thích ôm việc rỗi hơi, lời y nói chắc hẳn phải có ý nào đó, nhưng là ý gì mới được?
Bành Học Vân khi mới nhận chức đã tìm đến Triệu Diệc Hiền, bây giờ gã là tay sai đắc lực của Triệu Diệc Hiền, y đã nói với gã như thế gã không thể không suy nghĩ cẩn thận xem ý đồ của y là gì.
Khi xe sắp đến huyện Thảo Hải, đột nhiên Bành Học Vân chợt hiểu ra, có lẽ Triệu Diệc Hiền không hi vọng Diệp Trạch Đào nhanh như vậy đã trở thành Phó Chủ tịch huyện!
Nghĩ vậy Bành Học Vân liền cau mày, trong cuộc họp huyện ủy cũng đã tiến hành thảo luận, mọi người đều giơ tay nhất trí, nếu như trong một năm Diệp Trạch Đào thu hút đầu tư đủ theo tiêu chuẩn thì có thể thăng chức Phó Chủ tịch huyện. Hiện tại hắn đang hưởng đãi ngộ cấp phó Chủ tịch huyện, nhưng dựa vào những chính tích của hắn, lại được sự ủng hộ của cánh Thôi Vĩnh Chí thì việc hắn được thông qua trong Hội nghị Đảng ủy huyện là điều hiển nhiên. Thành ủy chắc cũng sẽ không gây khó dễ gì. Sự việc này làm sao có thể cản trở nổi.
Nhưng nếu không ngăn được việc này thì sẽ khó ăn nói với Triệu Diệc Hiền, y sẽ nhìn gã như thế nào chứ.
Ngồi trong phòng làm việc rồi mà Bành Học Vân vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào.
Đối với việc ngăn cản Diệp Trạch Đào, gã vẫn còn chút do dự, tự gã cũng nhận thấy tên Diệp Trạch Đào này rất khá. Ở Hội nghị thường vụ Đảng ủy gã cũng thường xuyên nói tốt cho hắn. Nhưng thích hắn là một chuyện, bí thư Triệu đã mở lời như vậy gã nhất định phải đứng về phía y rồi.
Thở dài một cái, mặt Bành Học Vân trùng xuống.
Diệp Trạch Đào đâu dễ xơi, sau lưng hắn cũng còn có người đỡ mà.
Uống xong nước Bành Học Vân vẫn ngồi đó suy nghĩ, việc này mà không được giải quyết êm thì coi như gã thành kẻ vô dụng rồi.
Thật ra Bành Học Vân cũng là một kẻ biết suy nghĩ, gã biết nếu nhân sự việc lần này nhúng tay gây thêm chút gì đó, không biết chừng còn có lợi cho gã nữa.
Chẳng phải tên Lý Binh đến bây giờ vẫn đối địch với Diệp Trạch Đào sao?
Ánh mắt Bành Học Vân chợt sáng lên, có lẽ phải mượn tay Lý Binh xử lý việc này, dưỡng bệnh lâu như thế rồi thì cũng nên quay lại làm việc chứ.
Nghĩ vậy Bành Học Vân liền gọi điện cho Lý Binh.
- Anh Lý à, sức khỏe của anh sao rồi?
Bành Học Vân ra vẻ hỏi han.
Tuy rằng bệnh của Lý Binh còn chưa khỏi hẳn, nhưng gã đang rất sốt ruột. Nếu mất đi sự giúp đỡ, thì chính bản thân gã thật sự sẽ không còn hậu thuẫn nữa, chẳng mấy chốc sẽ biến thành kẻ vô dụng ở huyện mất thôi.
Thấy Bành Học Vân gọi điện tới, Lý Binh mừng húm, gã phải nhân cơ hội này để khẩn trương đi làm trở lại, ở Thảo Hải cũng có bệnh viện, đến bệnh viện trong Thảo Hải điều trị cũng tiện lợi hơn nhiều.
- Bí thư Bành, cảm ơn anh đã quan tâm, tôi đang muốn trở lại công tác ngay, tôi không yên tâm với công việc ở huyện chút nào.
- Anh Lý à, xã Xuân Trúc thu hút đầu tư thành công nên công việc ở huyện đang chất chồng cần phải giải quyết ngay. Bây giờ ở đâu cũng bàn tán đến sự phát triển của xã Xuân Trúc. Thành tích của Diệp Trạch Đào cũng đã được công nhận, phải cho anh ta một quyền lực nhất định để tài năng phát triển hơn nữa. Tôi vừa nói chuyện với Chủ tịch huyện Triệu, Chủ tịch Triệu cũng cảm thấy áp lực, ha ha, anh quay lại làm việc thì tốt rồi, có thể gánh bớt phần nào áp lực với Chủ tịch huyện.
Nói vài câu nữa rồi Bành Học Vân cúp máy, khẽ mỉm cười. Nếu như Lý Binh và Diệp Trạch Đào còn mâu thuẫn thì tốt rồi, nhân sự bất đồng này Lý Binh sẽ ra sức ngăn cản Diệp Trạch Đào, như vậy việc Diệp Trạch Đào thăng chức sẽ khó hơn nhiều.
Vỗ đùi đét một cái, Bành Học Vân cười lớn, sao gã lại quên mất người này được nhỉ. Mặc dù gần đây gã ta không nói gì nữa nhưng trong lòng chắc hẳn vẫn không ưa gì Diệp Trạch Đào.
Bành Học Vân liền nghĩ đến phó Chủ tịch huyện Chung Thủ Phú, đây mới là đối thủ không đội trời chung với Diệp Trạch Đào.
Bề ngoài tuy Chung Thủ Phú ra vẻ hòa hảo với Diệp Trạch Đào, nhưng theo phân tích của gã, Chung Thủ Phú sẽ chẳng chịu ngồi yên nhìn Diệp Trạch Đào leo lên đâu.
Bành Học Vân tin rằng chẳng qua Chung Thủ Phú không có ai chống đỡ, nên y đang âm thầm chờ cơ hội mà thôi, Triệu Diệc Hiền đến thành phố Hắc Lan cũng cần phải có vài tay sai, nếu lôi kéo được Chung Thủ Phú thì thế lực của bọn gã sẽ mạnh lên rất nhiều!
Chỉ nghĩ đến việc Lý Binh liên kết với Chung Thủ Phú, thế lực của bản thân gã cũng sẽ mạnh lên nhiều, Bành Học Vân cảm thấy gã như đã thông suốt vấn đề. Ý nghĩ cạnh tranh vốn dĩ đã nguội lạnh giờ cũng sôi sục lại vài phần, bất kể là Thôi Chí Vĩnh hay Triệu Vệ Giang, chỉ cần một trong hai người gặp chuyện thì hiển nhiên gã sẽ được leo lên thế chỗ.
Có được sự ủng hộ của Triệu Diệc Hiền, Bành Học Vân tin là sự việc lần này sẽ thành công.
Nghĩ đến lợi nhuận to lớn, đến chính tích khổng lồ ở xã Xuân Trúc, Bành Học Vân lại thấy sốt ruột. Phải nhân cơ hội này lật đổ Thôi Vĩnh Chí hoặc Triệu Vệ Giang, như thế thì hắn lo gì không có cơ hội phát triển nữa.
Lại nói đến Lý Binh ở tỉnh sau khi nhận điện thoại của Bành Học Vân xong vẫn còn thấy bàng hoàng.
Lý Binh cũng thấy gã và tên Bành Học Vân kia chẳng phải là chỗ thâm giao, tự nhiên hôm nay y gọi điện thoại cho gã, chắc hẳn phải có gì đó không muốn để lộ cho người ngoài biết.
Thấy vẻ mặt trầm tư của Lý Binh, vợ gã liền hỏi rõ cớ sự rồi nói :
- Bây giờ nếu anh không có ai giúp đỡ thì đừng đi huyện Thảo Hải, nơi đó bây giờ phức tạp lắm!
Lời của vợ lại khiến Lý Binh nảy ra sáng kiến. Gã chỉ bị tên Quang đánh, Hoàng Lăng không làm gì gã cả, mà theo gã được biết thì hiện tại Hoàng Lăng dường như đã không sao rồi. Tần suất cha y xuất hiện trên truyền hình cũng liên tục tăng, điều đó chứng tỏ Hoàng Minh Vũ đã thoát khỏi sự việc đánh chết người rồi.
Nghĩ đến đây Lý Binh vỗ đùi nói với vợ :
- Tôi đến gặp cậu Lăng đây!
Nói xong Lý Binh liền nhảy xuống giường thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Hiện tại trong đầu Lý Binh chỉ tồn tại suy nghĩ làm sao để lôi kéo quan hệ với Hoàng Lăng một lần nữa, có như vậy gã mới hi vọng phát triển sự nghiệp được.
Việc Lý Binh muốn gặp Hoàng Lăng rất thuận lợi, rất nhanh chóng gã đã được gặp Hoàng Lăng ở trong căn biệt thự xa hoa nhà y.
Tâm trạng của Hoàng Lăng bây giờ không tồi, theo thông tin từ phía cha của y thì cha y lần này đã nhờ tới họ Tạ, mọi việc đều đã được giải quyết êm đẹp.
Hoàng Lăng còn có bí mật không thể nói với người khác, trong lúc nói chuyện điện thoại với Lưu Vũ Giang, Lưu Vũ Giang đã cho y biết sự việc của y đã được giải quyết rồi, sẽ không liên lụy gì đến y cả.
Nghĩ tới người đàn bà ấy đã từng làm chuyện đó với mình, tự nhiên Hoàng Lăng lại nảy ra một ý.
Nhìn thấy Lý Binh tiến vào ánh mắt Hoàng Lăng bừng bừng sát khí, “hừ” một tiếng nói:
- Tôi đang muốn tìm anh thì anh lại tự vác xác đến, cái lúc cần thiết nhất thì anh để mặc tôi, nằm chết dí ở trong bệnh viện, anh có tin tôi đánh cho anh một trận khiến anh quay lại viện nằm thêm lần nữa không?
Lý Binh run rẩy, lắp bắp nói :
- Cậu Lăng, tôi bị bệnh thật mà.
Nói rồi đem việc bị tên Quang đánh kể lại với Hoàng Lăng.
Hoàng Lăng lướt nhìn Lý Binh một lượt, vốn dĩ hôm nay tâm trạng y cũng rất tốt, nghĩ đến việc mẹ của tên Quang cũng bị mình giải quyết, hắn thầm đắc ý trong lòng nói :
- Thôi bỏ đi, anh nghe rõ đây, nếu lần sau còn để xảy ra chuyện này tôi sẽ không để cho anh yên đâu.
Lý Binh nghe vậy mắt liền sáng lên, gã biết như thế là Hoàng Lăng đã chịu bỏ qua cho gã rồi, trong lòng sung sướng nói:
- Cậu Lăng, tôi phải trở về huyện Thảo Hải làm việc rồi, hôm nay đến đây là muốn cậu chỉ bảo cho đôi chút.
Trước mặt Hoàng Lăng Lý Binh chẳng cần phải giữ chút thể diện nào, gã chẳng khác gì con chó tay sai, Hoàng Lăng nói gì gã nhất định không thể cãi lời.
Nhìn thái độ của Lý Binh như vậy Hoàng Lăng thấy rất hài lòng, người như gã dùng vẫn yên tâm hơn.
Chỉ tay về phía sô pha y nói :
- Ngồi xuống rồi nói
Y còn ném điếu thuốc về phía Lý Binh
Đón lấy điếu thuốc như tận hưởng chút cảm giác được ban ơn, gã giúp Hoàng Lăng châm lửa, nhưng gã chưa hút thuốc vội, gã làm bộ dạng cung kính chờ nghe Hoàng Lăng ra lệnh.
- Anh yên tâm đi, bố tôi sắp gia nhập Đảng rồi, chỉ cần anh nghe lời tôi thì tôi sẽ không để anh phải chịu thiệt đâu.
Hoàng Lăng ra vẻ rất phấn chấn nói, chỉ cần bố của y vào Đảng, thì y có khác nào hổ mọc thêm cánh.
Ánh mắt của Lý Binh sáng lên nói :
- Cậu Lăng cứ yên tâm, Lý Binh tôi trước giờ vẫn luôn nghe lời cậu.
Hoàng Lăng cười ha hả nói :
- Anh cứ về huyện trước, nếu có gì tôi sẽ điện thoại cho anh.
- Cậu Lăng, còn tên Diệp Trạch Đào, giờ phải làm sao?
Lý Binh đã hỏi đúng vấn đề mấu chốt, gã quay lại huyện Thảo Hải làm việc chủ yếu là để ngăn chặn Diệp Trạch Đào, bây giờ không rõ Hoàng Lăng có yêu cầu gì, gã phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.