Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 821: Tranh giành thị trường

Hồng Mông Thụ

02/07/2013

Cùng Trần Đại Tường ăn hết một phần cơm, Diệp Trạch Đào cũng tiến thêm một bước, hiểu được Trần Đại Tường không biết xấu hổ. Lão già đó có thể đi xa như vậy, quả nhiên là có chút may mắn. Một bữa tiệc thoải mái sẽ giúp mình hóa giải mâu thuẫn, điều này làm cho Diệp Trách Đào không còn giận mình nữa.

Phải chú ý lão già đó một chút rồi.

Diệp Trạch Đào cũng phải thừa nhận, bữa tiệc mời Trần Đại Tường hôm nay cũng không quá tệ. Thông qua việc này, nỗi bực tức cũng vơi bớt, ở khía cạnh này, Diệp Trạch Đào cảm thấy những gì mình cần học hỏi còn rất nhiều.

Trên chốn quan trường, không phải muốn một sống một chết cũng được ngay. Muốn đạt được mục đích thì cần phải dốc toàn lực. Đánh không lại vẫn có thể dùng thủ đoạn để xoa dịu, chuẩn bị cho đòn công kích tiếp theo.

Diệp Trạch Đào cẩn thận học hỏi thủ đoạn này của Trần Đại Tường, cảm thấy hôm nay mình gặt hái được kha khá.

Nhất định phải để ý kỹ Trần Đại Tường.

Đây là chuyện mà Diệp Trạch Đào hiểu hơn bao giờ hết.

Ngoài trừ việc coi trọng ra, Diệp Trạch Đào cũng không ngờ sẽ đi thu thập Trần Đại Tường. Kỳ thật, có một người như vậy ở kênh Dương Thị này, cuộc sống cũng tạm coi là phong phú.

Nhìn thư ký Trần Đại Tường dìu Trần Đại Tường lên xe, Diệp Trạch Đào nhếch mép cười, lão tiểu tử đó khẳng định là đang giả say.

Ngồi vào xe, Diệp Trạch Đào đột nhiên nhớ tới Trịnh Tiểu Nhu, nghĩ đến Trịnh Tiểu Nhu còn ở huyện Lục Thương, liền nói với Lý Duy:

- Đến huyện Lục Dương.

Tuy rằng đã trễ như vậy, Lý Duy vẫn không nhiều lời, lái xe về hướng huyện Lục Thương.

Đúng như Diệp Trạch Đào đoán, Trần Đại Tường quả nhiên là giả say, lái xe đi được một đoạn, Trần Đại Tường đã ngồi dậy ngay ngắn.

Đối với tình huống đó của Chủ tịch thành phố Trần, thư ký của hắn cũng không ngạc nhiên. Nhiều lần nhìn thấy Trần Đại Tường như vậy, anh ta cũng chỉ thấy tò mò mà thôi. Hôm nay Trần Chủ tịch thành phố đi ăn cơm với Diệp Trạch Đào, riêng chuyện này cũng đã nói lên rất nhiều điều.

Trần Đại Tường ngồi thẳng người lên rồi nói:

- Lấy điếu thuốc.

Thư ký rất nhanh bật lửa, châm thuốc giúp Trần Đại Tường.

Hít sâu một hơi, Trần Đại Tường thả khói thành vòng tròn.

Cửa ải này có thể tính là quá khứ rồi!

Trần Đại Tường bắt đầu ậm ừ mấy điệu nhạc, rồi nói:

- Đi hát mấy khúc đi.

Khi Trần Đại Tường nói đi hát mấy khúc thì chỉ có tâm phúc của ông ta mới biết đó là đâu. Người lái xe liền quay xe đi về một nơi như thế.

Hôm nay, tâm tình Trần Đại Tường cực kỳ thoải mái. Việc ứng phó Vi Hoành Thạch đã xong, hẳn là trong thời gian ngắn không có vấn đề gì rồi. Việc đắc tội với Diệp Trạch Đào, thông qua bữa tiệc này cũng coi như hóa giải được một ít. Ông ta tin rằng Diệp Trạch Đào cũng sẽ không muốn ôm rơm nặng bụng.

Giải quyết xong hai vấn đề này, Trần Đại Tường biết mình đã an toàn rồi.

Chuyện hôm nay Trần Đại Tường xem phải hiểu, Diệp Trạch Đào là người hay nói chuyện tình nghĩa. Chỉ cần không đến mức không có biện pháp giải quyết, Diệp Trạch Đào cũng không đến mức chấn chỉnh. Vừa nghĩ tới biểu hiện của mình hôm nay, Trần Đại Tường không khỏi có chút bội phục bản thân, tiết lộ một ít chuyện cho Diệp Trạch Đào, cứ như vậy, Diệp Trạch Đào sẽ xem mình là người có thể hợp tác, ít nhất cũng đem lại một khoản, xem con gái là gái tân.

Nghĩ đến đây, Trần Đại Tường liền suy nghĩ. Con gái và tiểu tử kia rốt cuộc có chuyện đó hay không?

Tuy nhiên, kể cả như thế thì cũng không có vấn đề gì. Hiện tại khoa học đã tiến bộ như vậy, chữa trị một chút cũng không phải là không được. Đến lúc đó Diệp Trạch Đào và mình cũng đã biến thành quan hệ này, cho dù Diệp Trạch Đào thế lớn rồi, cũng phải suy nghĩ cho chính mình.

Thực lòng mà nói, nếu có con rể như Diệp Trạch Đào thì cũng không tệ!

- Xe của Chủ tịch thành phố Diệp đi hướng nào?

Trần Đại Tường lại hỏi.

- Theo một đoạn, không đuổi kịp!

Thư ký nhỏ giọng nói.

Trần Đại Tường liền nhìn sang hướng thư ký.

- Chúng ta đã sắp xếp hết, kết quả chiếc xe đi theo vài vòng rồi bị lạc.

Trần Đại Tường dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ một hồi:

- Thức ăn hôm nay rất bổ.

Thư ký liền cười nói:



- Đều là những món đại bổ.

Trần Đại Tường liền cười ha hả nói:

- Đừng quan tâm nhiều, đi hát thôi.

- Chủ nhiệm Khương đã ở đó rồi.

Trần Đại Tường nhìn thư ký vẻ khen ngợi, rồi nhắm hai mắt lại.

Trong khi đó, xe của Diệp Trạch Đào vẫn đang trên đường chạy về hướng huyện Lục Thương.

Diệp Trạch Đào phát hiện hôm nay mình có nhu cầu làm chuyện đó cực kỳ mãnh liệt.

Qua một thời gian ngắn xây dựng cải tạo, đoạn đường này phần lớn rất ngăn nắp. Cảm nhận khoảng cách với huyện Lục Thương càng lúc càng ngắn lại, tâm trạng của Diệp Trạch Đào rất tốt.

Sắp vào đến huyện lỵ, thì Trịnh Tiểu Nhu điện thoại tới.

- Chủ tịch thành phố Diệp, anh đang ở đâu vậy?

Trịnh Tiểu Nhu cũng không tệ, nói chuyện rất khôn khéo.

Nghe Trịnh Tiểu Nhu hỏi như vậy, Diệp Trạch Đào mỉm cười. Cũng không tệ lắm, cô gái này khá là biết điều.

- À, Đổng sự Trịnh , có chuyện gì không?

Diệp Trạch Đào nghiêm túc đáp.

- Có một số việc tôi muốn nói với anh, không biết có tiện không?

Trịnh Tiểu Nhu hỏi.

- Tôi đang trên đường vào Lục Thương, cô đang ở đâu? Tôi sẽ đến đó.

- Tôi lái xe đến đón anh cho tiện. Đợi ở trên đường nhé.

Trịnh Tiểu Nhu nói.

Quả nhiên, khi xe chạy vào huyện, một chiếc xe con đã đợi ở đó.

Nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu bước xuống xe, Diệp Trạch Đào nói với Lý Duy và Trần Vũ Tường:

- Tôi có việc phải bàn với Đổng sự Trịnh, hai người cứ quay về trước đi, không phải bận tâm.

Hai người ở trên xe nghe Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu nói chuyện điện thoại, cũng không nghi gì cả. Biết Trịnh Tiểu Nhu đại diện cho hãng xe hơi ở thủ đô. Dự án xe hơi là một hạng mục lớn, nhất định có không ít chuyện muốn nói.

Chỉ có điều Lý Duy chần chừ một chút, nghĩ tới vấn đề an toàn của Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào cười cười nói:

- Cứ như vậy đi.

Lý Duy lúc này mới khẽ gật đầu, lái xe đi.

Lên xe của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào mới phát hiện, chiếc xe hơi này dĩ nhiên cũng sản xuất ở thủ đô, lúc Trịnh Tiểu Nhu đang tập trung sữa chữa lại chiếc xe kia.

Thấy là chiếc xe khi đó, Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nói:

- Em lái cả chiếc xe đó rồi hả?

Trịnh Tiểu Nhu vừa lái xe một bên cười nói:

- Chiếc xe hơi này tiện hơn một chút, em cho người ta lái tới, thế nào, em suy xét cũng chu đáo chứ?

Diệp Trạch Đào liền nhìn ra bên ngoài xe.

Thấy động tác này của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu chính là cười nói:

- Không cần nhìn, em đã nhìn trước rồi, đoạn đường này ít có xe qua lại, lại là buổi tối, sẽ không có ai biết là anh lên xe của em đâu.

Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể lắc đầu, xem ra chuyện gì Trịnh Tiểu Nhu cũng đã tính toán trước.



Xe chạy về một nơi yên tĩnh, rất nhanh dừng lại một bãi đỗ xe.

Trước và sau đều có xe chắn, chiếc xe này có đỗ ở đó cũng không ai thấy được. Nếu không biết thì không ai nghĩ rằng trên xe còn có người, hơn nữa trời đã tối, sẽ không ai đi chú ý tới chiếc xe này.

Thấy Trịnh Tiểu Nhu dừng xe, Diệp Trạch Đào liền biết người phụ nữ này muốn “gây sự” đây.

Quả nhiên, ấn mấy cái nút thì nội thất trong xe đã hoàn toàn thay đổi, tất cả các ghế đề ngả xuống, Trịnh Tiểu Nhu cũng đã chuẩn bị từ trước, nhanh chóng trải xong thảm.

- Biển số xe của em!

Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ tới chỉ biển số của chiếc xe này cũng đủ dọa người, lại còn trong cái huyện bé nhỏ như thế thì càng là nổi bật hơn nữa.

- Yên tâm đi, em đã thay một biển số vô cùng bình thường rồi.

Nghe nói như thế, Diệp Trạch Đào đã ôm chầm lấy Trịnh Tiểu Nhu, hắn cũng có cảm giác nhu cầu mãnh liệt như thế, bằng không cũng sẽ không chạy cả đêm tới đây.

Trịnh Tiểu Nhu cười hì hì nói:

- Yên tâm đi! Chiếc xe này độ giảm sóc và độ cách âm rất tốt, dù có “mạnh” tới đâu cũng được cả.

Hết chỗ nói rồi!

Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể dùng hành động thực tế để biểu hiện sự hài lòng về Trịnh Tiểu Nhu.

Tỏng đêm, hai người cùng quấn lấy nhau, giằng co mãnh liệt.

- Sao đột nhiên lại gọi điện thoại tới tìm anh, có phải là xảy ra chuyện gì hay không/

Sau một hồi thắm thiết, hai người nằm trong xe mà không hề sợ người bên ngoài có thể nhìn được tình hình trong xe. Diệp Trạch Đào cảm giác làm chuyện đó trong xe cũng an toàn.

- Anh không nói thì em cũng quên mất. Là thế này, trong lúc hạng mục xe hơi của bọn em đang tiến hành, thì xí nghiệp Nhật Bản cũng triển khai một hạng mục góp vốn ô tô, việc này anh hẳn là cũng biết đến.

Diệp Trạch Đào nói:

- Là thế này, đối phương có ý đồ không tốt, tuy nhiên, chúng ta cũng không thể từ chối hạng mục đầu tư của họ. Điều quan trọng chính là phải xem tình hình xe của nước chúng ta có thể cạnh tranh với họ hay không!

Nói xong lời này, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy nếu xí nghiệp trong nước muốn cạnh tranh với xí nghiệp nước ngoài thì hẳn là có rất nhiều vấn đề, cũng lo dự án của bọn Tiểu Nhi không thể hoàn thành.

Vừa nghĩ công việc, Diệp Trạch Đào cũng vừa mặc lại quần áo.

Trịnh Tiểu Nhu cũng là vừa mặc quần áo vừa nói:

- Em sẽ giải thích chuyện một chút, nghe nói có một đại tài khoản ủng hộ xí nghiệp ô tô Nhật Bản này đấu lại với xí nghiệp chúng ta. Bọn họ dự định giảm giá năm phần trăm. Đánh đổ luôn hạng mục của xí nghiệp bọn em!

Diệp Trạch Đào chấn động, hắn biết nếu thật là như vậy, dự án này liền thật sự xong đời, bất kể là có làm dự án lớn hơn nữa thì cũng không có cách nào đấu lại được với lực lượng liên kết của các nước khác.

Lại chỉnh lại xe về trạng thái ban đầu, Diệp Trạch Đào ngồi đó suy nghĩ một hồi nói:

- Theo tình hình hiện tại thì có thể thấy được, liên minh nước ngoài chính là không hy vọng việc chấn hưng sản nghiệp dân tốc của Trung Quốc thành công, chỉ cần thấy Trung Quốc có chút nhen nhóm phát triển, họ sẽ ra sức chèn ép.

- Đó đúng là như thế, sang năm dự án của chúng em sẽ thành công, hạng mục của xí nghiệp ô tô Nhật Bản kia cũng lên kế hoạch là năm sau kiến thành, hai hạng mục đầu tư tương đương, đến lúc đó đều sản xuất xe hơi, giá của bọn họ mà thấp hơn chúng ta thì khẳng định chúng ta sẽ gặp chuyện không may rồi!

Diệp Trạch Đào nói:

- Phát triển sản nghiệp dân tộc chúng ta không phải chỉ dùng chính sách để bảo hộ là được, nếu sản phẩm không tự có sức cạnh tranh, sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác lật đổ. Cho nên, sản phẩm của chúng trước hết phải vượt qua được thử thách về chất lượng và tính năng thì mới có thể cạnh tranh, bọn em nhất định là không thể lơ là trong chuyện này!

- Chuyện này thì anh yên tâm, mục tiêu của bọn em là phải tạo nên được một thương hiệu, về kỹ thuật lần này ngoại trừ có được một chút kỹ thuật quan trọng tiên tiến từ trung tâm nghiên cứu quốc gia, còn có không ít kỹ thuật tiên tiến từ các nhà máy, tin rằng ô tô của bọn em hoàn toàn có khả năng cạnh tranh với các ô tô nước ngoài!

- Nếu là như vậy, em còn lo lắng cái gì?

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Điều chúng em lo lắng chính là cạnh tranh lúc ban đầu, nếu chúng em có thể lần lượt đánh trả lại các đòn công kích của đổi phương thì đã không phải lo rồi.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu:

- Có lòng tin thì là rất tốt, nếu đối phương chọn lối cạnh tranh xấu, chẳng lẽ chúng ta lại không thể chọn dùng thủ đoạn tương tự như thế, đến lúc đó chúng ta cùng chơi đùa một chút.

Diệp Trạch Đào cũng biết, Trịnh Tiểu Nhu nói nghiêm trọng như thế cũng chỉ là vì muốn gọi mình tới mà thôi, đến lúc đó trong quá trình tranh giành, Diệp Trạch Đào tin rằng không chỉ có mình mình giúp đỡ bọn họ, mà cũng sẽ có rất nhiều người cùng chung tay giúp đỡ. Đây nhất định sẽ là cuộc đại chiến gay gắt đây!

- Trạch Đào, anh xem!

Đang ngồi trong xe, đột nhiên Trịnh Tiểu Nhu chỉ ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook