Chương 321: Ý của tỉnh.
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Hô Diên Ngạo Bác hiểu rất rõ ý của Diệp Trạch Đào, xem ra ông ta cũng đã suy nghĩ rất kỹ, muốn lên tiếng phát động rồi. Trong tình hình như thế này đại khái cũng là có ý muốn liên thủ với Điền Lâm Hỉ.
Sau khi Diệp Trạch Đào về lại trường Đảng mới suy xét ra ý muốn của Hô Diên Ngạo Bác.
Đương nhiên có được suy nghĩ như vậy đối với hắn là một chuyện tốt, hắn vốn rất lạc quan với sự tiến triển của chuyện này.
Tối hôm đó Chử Hướng Tiền có nói cho Diệp Trạch Đào nghe một chuyện. Bây giờ trên mạng rất chú ý tới vụ án giết người của thị trấn Ly Thủy. Tỉnh cũng đã phái một đội ngũ tới huyện Thảo Hải, bây giờ huyện Thảo Hải rất náo động.
Nghe Chử Hướng Tiền nói ra chuyện này Diệp Trạch Đào mới nhớ ra bản thân vì đi gặp Ninh Quân nên điện thoại cũng tắt luôn.
Lúc mở điện thoại ra mới biết đúng là có rất nhiều người gọi tới.
Diệp Trạch Đào không hề gọi điện lại cho ai cả, hắn ta biết chắc hẳn việc mà họ muốn báo cáo đều là một số chuyện như thế này.
Thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn vào điện thoại, Chử Hướng Tiền nói:
- Trạch Đào, lần này vẫn là chuyện tốt đối với cậu, Thảo Hải càng xảy ra nhiều chuyện thì sẽ càng có lợi cho sự phát triển của cậu. Có lẽ lần này cậu sẽ tiến thêm bước nữa cũng không biết chừng.
- Tôi công tác được hơn một năm nay, mới lên được cấp Phó Chủ tịch huyện, không có hy vọng đó đâu.
Diệp Trạch Đào hiểu rõ tình hình của mình. Việc lên chức của mình đã càng ngày càng nhanh. Cho dù bản thân mình có được những thành tích như thế này, tin chắc rằng cũng không tới phiên mình.
Chử Hướng Tiền liền lắc đầu nói:
- Trạch Đào, có một số việc đừng có giữ quy tắc quá. Tất cả đều đã là cấp trên định sẵn. Cấp trên nói cậu có thể là cậu có thể mà! Việc xem xét nhậm chức vụ của các cán bộ lãnh đạo vẫn rất là chuẩn. Ha ha, bây giờ rất nhiều sự việc cũng đã có một số đặc điểm riêng. Việc mở thành phố vẫn còn vài điểm phải thử. Không phải cán bộ nhậm chức đã trẻ hóa rồi sao? Tôi dự đoán sẽ có một chút thay đổi với cậu!
Lúc Chử Hướng Tiền nói lời này, thầm thở dài một tiếng, Diệp Trạch Đào có một vài thế lực đằng sau như vậy, lần này rất có thể sẽ lại tạo ra một chuyện gì đó ngoài ý muốn thôi!
Chính là không biết cấp trên sẽ làm sao với chuyện này!
Không phải là Diệp Trạch Đào chưa từng nghĩ qua việc mình sẽ được tiến thêm một bước nữa. Nhưng nghĩ đến việc mình được lên chức, hắn ta lại bỏ ngay cái suy nghĩ đó. Dù sao thì lên quá nhanh rồi. Huyện Thảo Hải lại là một nơi tiêu điểm của dư luận đến như vậy, cho dù là bọn Hứa Phu Kiệt muốn dẫn dắt mình thăng quan tiến chức thì cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu làm không tốt sẽ còn khiến dư luận phê bình.
Đối với lời Chử Hướng Tiền nói, hắn ta chỉ biết cười cho qua chuyện. Sau đó rất nhanh liền có điện thoại của bọn Ôn Phương từng người một gọi đến. Mọi người đều báo cáo cho hắn ta nghe về tình hình của Thảo Hải.
Thấy Diệp Trạch Đào ở tỉnh thành mà lại có sức hút mạnh mẽ với tình hình huyện Thảo Hải như vậy. Chử Hướng Tiền thầm than thở, đây mới là một mặt cuộc sống của các chư hầu đó!
Việc mà Diệp Trạch Đào không hề biết đó là ngày hôm sau khi hắn ta vừa kết thúc một tiết học thì có một cuộc điện thoại gọi tới. Bất ngờ người gọi điện thoại tới là Trưởng ban Tuyên giáo của Thành ủy Thù Tắc Lâm.
Vốn Diệp Trạch Đào không hề có quan hệ gì với Thù Tắc Lâm, khi nhận điện thoại của ông ta Diệp Trạch Đào có chút bỡ ngỡ.
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, là như thế này. Nhận được thông báo của ban Tuyên giáo Tỉnh ủy nói là Tỉnh ủy rất là coi trọng các công tác của xã Xuân Trúc. Quyết định đem xã Xuân Trúc xếp vào điểm tiêu biểu của hàng năm. Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy thông báo chiều hôm nay cậu tới ban Tuyên giáo của Tỉnh ủy để báo cáo tình hình và chấp hành nhiệm vụ được giao. Tôi đã đến tỉnh rồi, buổi chiều chúng ta gặp nhau vậy. Tuyên truyền mạnh mẽ việc đưa xã Xuân Trúc xếp vào điểm tiên tiến điển hình hàng năm của toàn tỉnh!
Nói điện thoại xong, Diệp Trạch Đào suy xét về chuyện này.
Xem ra Tỉnh ủy đã nhất trí rồi!
Từ chuyện này có thể biết được, thái độ trung lập của Điền Lâm Hỉ đã có được thành quả. Một số người của Tỉnh ủy đã bắt đầu ủng hộ mình!
Trong lòng của Diệp Trạch Đào bỗng hiểu rõ được đây là một tín hiệu, nói rõ được Tỉnh ủy muốn đưa mình ra làm người điển hình. Sau đó mượn cái điển hình này để đặc biệt tiến hành đề bạt mình!
Trong lòng liền có chút kích động. Nếu như làm như vậy, với dư luận lớn mạnh này, tình hình của mình và một số việc bất lợi đó của huyện Thảo Hải sẽ có thể tiến tới mâu thuẫn lẫn nhau, có lẽ còn có thể làm mọi người dời mắt đi nơi khác.
Người của Tỉnh ủy cũng đã suy nghĩ tới vấn đề này!
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào lại tới tìm mình, thầy giáo chủ nhiệm của lớp lắc đầu nói:
- Đúng là chỉ có cậu nhiều việc thôi!
Diệp Trạch Đào chỉ biết cười gượng gạo nói:
- Ban tuyên Giáo của Tỉnh ủy thông báo kêu tôi đi tới đó, tôi cũng không còn cách nào khác!
Thầy chủ nhiệm cười nói:
- Quan trọng là khóa học của cậu đừng có bị tụt hậu!
- Việc này thì thầy đừng có lo ạ!
Thầy chủ nhiệm cũng biết một số tình hình của Diệp Trạch Đào, lúc biết được tình hình các mặt của Diệp Trạch Đào đều rất tốt, đương nhiên là ông ta cũng không phạt hắn ta làm gì, không đắn đo gì liền đồng ý cho Diệp Trạch Đào nghỉ.
Xin phép xong bước ra ngoài liền nhìn thấy Chử Hướng Tiền.
Tên Chử Hướng Tiền này được xem là người chú ý tới Diệp Trạch Đào nhất. Nhìn thấy hắn lại tiếp tục xin nghỉ, thở dài nói:
- Trạch Đào à, cả lớp nhiều người như vậy. Tuy mọi người đều có chuyện này chuyện kia mà xin nghỉ. Tôi nghĩ là có hiệu lực nhất chính là việc xin nghỉ của cậu rồi. Lần này lại là hoạt động gì nữa đây?
Diệp Trạch Đào nói:
- Nhận được thông báo của Ban tuyên giáo Trung ương của Thành ủy, kêu tôi tới ban tuyên Giáo của Tỉnh ủy một chuyến.
Mắt của Chử Hướng Tiền sáng lên cười nói:
- Tối hôm qua không phải tôi nói rồi sao? Cậu có rất nhiều cơ hội, lần này xem ra Tỉnh ủy có ý muốn tuyên thưởng cậu rồi… đây là muốn tạo thế để đề bạt cậu đây!
Trong lòng Diệp Trạch Đào hoảng hốt, tên Chử Hướng Tiền này quả là người rất lợi hại không thể xem thường cậu ta được. Việc như vậy mà câu ta cũng đoán ra!
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào liền phát hiện cái mà mình cần phải học còn rất nhiều.
Tuy nhiên, nghĩ tới việc mình cũng mới tham gia công tác được hơn một năm, hắn ta vẫn có chút tự hào. Mình đã đi qua rất nhiều chặng đường mà người khác phải tốn mấy năm mới có thể bước qua.
Diệp Trạch Đào không biết lúc này Chử Hướng Tiền đã tăng thêm quyết tâm theo sát hắn.
Buổi chiều lúc đến tới bên ngoài Ban tuyên Giáo Tỉnh ủy, thì Thù Tắc Lâm đã đến rồi.
- Tôi không tới muộn chứ!
Mới nhìn thấy Thù Tắc Lâm, Diệp Trạch Đào liền có chút ngại ngùng nói.
Diệp Trạch Đào lái xe đến, trên đường đi hơi kẹt xe.
Thù Tắc Lâm mỉm cười nói:
- Tôi cũng vừa mới đến, vốn dĩ là tính tới đón cậu, lo chuẩn bị tư liệu nên không tới đón.
Nhìn đồng hồ, nói với Diệp Trạch Đào:
- Mau, đi lên nào, chắc là Trưởng ban Tôn đã đợi ở đó rồi.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới biết, không ngờ là Trưởng ban tuyên Giáo của Tỉnh ủy Tôn Thiến đích thân tìm mọi người tới bàn bạc. Vội cùng Thù Tắc Lâm đi lên lầu.
Tôn Thiến là một phụ nữ đã ở độ tuổi hơn 50, là con người rất là khôn khéo. Ánh mắt lúc nhìn người cũng rất là thân thiết.
Thù Tắc Lâm rất là cung kính nói:
- Thưa Trưởng ban Tôn, tôi và đồng chí Diệp Trạch Đào đã tới rồi ạ.
Mặt của Tôn Thiến liền lộ ra niềm vui nhìn lướt qua người của Diệp Trạch Đào một chút, nói:
- Ngồi xuống nói chuyện nào.
Thù Tắc Lâm và Diệp Trạch Đào liền ngồi xuống.
Tôn Thiến nhìn qua Thù Tắc Lâm nói:
- Vụ án giết người của huyện Thảo Hải các cậu và vụ án tử vong của Tôn Cương đều có ảnh hưởng rất xấu. Bây giờ dự luận cũng rất là náo động. Cứ như vậy đối với toàn tỉnh mà nói vẫn có ảnh hưởng rất tiêu cực. Phải dùng thời gian nhanh nhất để thay đổi sự chú ý của mọi người!
Câu nói này làm cho Thù Tắc Lâm có chút lúng túng, huyện Thảo Hải xảy ra hai chuyện lớn như thế này, làm cho cả nước đều biết tới Thảo Hải nơi như thế đó, quả thực là ảnh hưởng rất là xấu.
Diệp Trạch Đào không hề nói gì cả, hắn ta biết nếu đã cùng với Trưởng ban Thù tới đây, tất cả cứ nghe vào Thù Tắc Lâm là được rồi.
Tôn Thiến nói một đoạn như vậy, lúc này mới nói tiếp:
- Xét thấy huyện Thảo Hải xảy ra nhiều việc như vậy. Tỉnh ủy có nghiên cứu một chút và cho rằng phải dùng việc xếp vào điểm điển hình để chuyển dời sự chú ý của quần chúng nhân dân. Phải cho họ nhìn thấy hình tượng thực tế của Thảo Hải.
Nói tới đây, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Thật ra, đối với huyện Thảo Hải mà nói người tốt có mà người xấu cũng không thiếu. Mà còn có thể chỉ điểm ra được. Trong mặt này, đồng chí Diệp Trạch Đào đã làm rất xuất sắc! Tỉnh ủy cho rằng, sự phát triển của xã Xuân Trúc chính là một vấn đề nổi trội. Cho dù là tu bổ đường hay là xây dựng trường học, còn có việc xây dựng khu công nghiệp, xây dựng vùng nông thôn mới đều có rất nhiều nội dung có thể khai thác. Tổ chức nhân viên của ban tuyên Giáo Tỉnh ủy đã thành lập một tổ tuyên truyền sự tích của xã Xuân Trúc, sẽ tới xã Xuân Trúc hành động. Phải tuyên truyền triển khai đưa tin rộng khắp một lần trong toàn tỉnh và truyền thông. Việc này Tỉnh ủy đã báo cáo cho Ban tuyên Giáo trung ương, Ban tuyên Giáo trung ương cũng cho rằng cách này của Tỉnh ủy rất tốt. Trung ương truyền thông cũng sẽ tiến hành đưa tin cho xã Xuân Trúc. Hôm này kêu các cậu tới chính là phải thông báo cho các cậu biết việc này. Ban tuyên Giáo Thành ủy của các cậu phải làm tốt công tác này…
Thù Tắc Lâm vội nói:
- Xin Trưởng ban cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác chuẩn bị, chúng tôi cũng sẽ cùng với huyện Thảo Hải nhanh chóng đưa ra được sự đầu tư tốt nhất.
Tôn Thiến nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, xã Xuân Trúc do một tay cậu vận hành các công tác ở đó cậu đều rất quen thuộc. Các tài liệu cụ thể vẫn phải do cậu đứng ra phụ trách. Đương nhiên, cậu đang đi học không nhất thiết phải quay về xã, cậu chỉ huy tốt là được rồi. Nhưng mà tôi giao cho cậu một nhiệm vụ đó chính là bước tiếp theo khi báo cáo lại thì bản thảo của diễn thuyết cậu phải xử lý cho thật nhanh vào!
Thù Tắc Lâm liền nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, lòng thầm than thở, lần này Tỉnh ủy muốn xếp Diệp Trạch Đào vào điểm điển hình rồi!
Vận số của tên Diệp Trạch Đào này quả thật là không biết nói sao luôn. Huyện Thảo Hải xảy ra một số chuyện như thế này, nhưng lại có thể đưa Diệp Trạch Đào trở thành điểm điển hình như vậy!
Lại tiếp tục nói về một số sắp xếp cụ thể, Tôn Thiến lúc này mới nhìn hai người nói:
- Đây là một nhiệm vụ chính trị, bắt buộc phải hoàn thành tốt!
Thù Tắc Lâm nói:
- Chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành thật tốt.
Diệp Trạch Đào cũng nói:
- Tôi sẽ lập tức sắp xếp…
Tôn Thiến mỉm cười nói:
- Đây là một việc lớn trong công tác tuyên truyền của tỉnh Ninh Hải. Đây là ý của Tỉnh ủy! Tắc Lâm à, có thể thay đổi ấn tượng của mọi người đối với thành phố của các cậu, việc này là việc quan trọng!
Thù Tắc Lâm biết như thế nên áp lực cũng rất lớn. Thời gian này xảy ra những việc đó, các lãnh đạo của Thành ủy cũng không dám lơ là, họ thật sự rất sợ cấp trên sẽ chèn ép mình. Lòng thầm nghĩ, cho dù thế nào cũng phải làm tốt công tác này!
- Bí thư Hứa của các cậu chắc cũng biết rồi, đồng chí Diệp Trạch Đào, cậu là trọng tâm của chuyện này, nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của Tỉnh ủy, làm tốt vai trò của mình!
Diệp Trạch Đào chỉ nghiêm túc nói:
- Xin lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nghe theo sắp xếp của tổ chức.
Tôn Thiến lúc này mới gật đầu!
Sau khi Diệp Trạch Đào về lại trường Đảng mới suy xét ra ý muốn của Hô Diên Ngạo Bác.
Đương nhiên có được suy nghĩ như vậy đối với hắn là một chuyện tốt, hắn vốn rất lạc quan với sự tiến triển của chuyện này.
Tối hôm đó Chử Hướng Tiền có nói cho Diệp Trạch Đào nghe một chuyện. Bây giờ trên mạng rất chú ý tới vụ án giết người của thị trấn Ly Thủy. Tỉnh cũng đã phái một đội ngũ tới huyện Thảo Hải, bây giờ huyện Thảo Hải rất náo động.
Nghe Chử Hướng Tiền nói ra chuyện này Diệp Trạch Đào mới nhớ ra bản thân vì đi gặp Ninh Quân nên điện thoại cũng tắt luôn.
Lúc mở điện thoại ra mới biết đúng là có rất nhiều người gọi tới.
Diệp Trạch Đào không hề gọi điện lại cho ai cả, hắn ta biết chắc hẳn việc mà họ muốn báo cáo đều là một số chuyện như thế này.
Thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn vào điện thoại, Chử Hướng Tiền nói:
- Trạch Đào, lần này vẫn là chuyện tốt đối với cậu, Thảo Hải càng xảy ra nhiều chuyện thì sẽ càng có lợi cho sự phát triển của cậu. Có lẽ lần này cậu sẽ tiến thêm bước nữa cũng không biết chừng.
- Tôi công tác được hơn một năm nay, mới lên được cấp Phó Chủ tịch huyện, không có hy vọng đó đâu.
Diệp Trạch Đào hiểu rõ tình hình của mình. Việc lên chức của mình đã càng ngày càng nhanh. Cho dù bản thân mình có được những thành tích như thế này, tin chắc rằng cũng không tới phiên mình.
Chử Hướng Tiền liền lắc đầu nói:
- Trạch Đào, có một số việc đừng có giữ quy tắc quá. Tất cả đều đã là cấp trên định sẵn. Cấp trên nói cậu có thể là cậu có thể mà! Việc xem xét nhậm chức vụ của các cán bộ lãnh đạo vẫn rất là chuẩn. Ha ha, bây giờ rất nhiều sự việc cũng đã có một số đặc điểm riêng. Việc mở thành phố vẫn còn vài điểm phải thử. Không phải cán bộ nhậm chức đã trẻ hóa rồi sao? Tôi dự đoán sẽ có một chút thay đổi với cậu!
Lúc Chử Hướng Tiền nói lời này, thầm thở dài một tiếng, Diệp Trạch Đào có một vài thế lực đằng sau như vậy, lần này rất có thể sẽ lại tạo ra một chuyện gì đó ngoài ý muốn thôi!
Chính là không biết cấp trên sẽ làm sao với chuyện này!
Không phải là Diệp Trạch Đào chưa từng nghĩ qua việc mình sẽ được tiến thêm một bước nữa. Nhưng nghĩ đến việc mình được lên chức, hắn ta lại bỏ ngay cái suy nghĩ đó. Dù sao thì lên quá nhanh rồi. Huyện Thảo Hải lại là một nơi tiêu điểm của dư luận đến như vậy, cho dù là bọn Hứa Phu Kiệt muốn dẫn dắt mình thăng quan tiến chức thì cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu làm không tốt sẽ còn khiến dư luận phê bình.
Đối với lời Chử Hướng Tiền nói, hắn ta chỉ biết cười cho qua chuyện. Sau đó rất nhanh liền có điện thoại của bọn Ôn Phương từng người một gọi đến. Mọi người đều báo cáo cho hắn ta nghe về tình hình của Thảo Hải.
Thấy Diệp Trạch Đào ở tỉnh thành mà lại có sức hút mạnh mẽ với tình hình huyện Thảo Hải như vậy. Chử Hướng Tiền thầm than thở, đây mới là một mặt cuộc sống của các chư hầu đó!
Việc mà Diệp Trạch Đào không hề biết đó là ngày hôm sau khi hắn ta vừa kết thúc một tiết học thì có một cuộc điện thoại gọi tới. Bất ngờ người gọi điện thoại tới là Trưởng ban Tuyên giáo của Thành ủy Thù Tắc Lâm.
Vốn Diệp Trạch Đào không hề có quan hệ gì với Thù Tắc Lâm, khi nhận điện thoại của ông ta Diệp Trạch Đào có chút bỡ ngỡ.
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, là như thế này. Nhận được thông báo của ban Tuyên giáo Tỉnh ủy nói là Tỉnh ủy rất là coi trọng các công tác của xã Xuân Trúc. Quyết định đem xã Xuân Trúc xếp vào điểm tiêu biểu của hàng năm. Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy thông báo chiều hôm nay cậu tới ban Tuyên giáo của Tỉnh ủy để báo cáo tình hình và chấp hành nhiệm vụ được giao. Tôi đã đến tỉnh rồi, buổi chiều chúng ta gặp nhau vậy. Tuyên truyền mạnh mẽ việc đưa xã Xuân Trúc xếp vào điểm tiên tiến điển hình hàng năm của toàn tỉnh!
Nói điện thoại xong, Diệp Trạch Đào suy xét về chuyện này.
Xem ra Tỉnh ủy đã nhất trí rồi!
Từ chuyện này có thể biết được, thái độ trung lập của Điền Lâm Hỉ đã có được thành quả. Một số người của Tỉnh ủy đã bắt đầu ủng hộ mình!
Trong lòng của Diệp Trạch Đào bỗng hiểu rõ được đây là một tín hiệu, nói rõ được Tỉnh ủy muốn đưa mình ra làm người điển hình. Sau đó mượn cái điển hình này để đặc biệt tiến hành đề bạt mình!
Trong lòng liền có chút kích động. Nếu như làm như vậy, với dư luận lớn mạnh này, tình hình của mình và một số việc bất lợi đó của huyện Thảo Hải sẽ có thể tiến tới mâu thuẫn lẫn nhau, có lẽ còn có thể làm mọi người dời mắt đi nơi khác.
Người của Tỉnh ủy cũng đã suy nghĩ tới vấn đề này!
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào lại tới tìm mình, thầy giáo chủ nhiệm của lớp lắc đầu nói:
- Đúng là chỉ có cậu nhiều việc thôi!
Diệp Trạch Đào chỉ biết cười gượng gạo nói:
- Ban tuyên Giáo của Tỉnh ủy thông báo kêu tôi đi tới đó, tôi cũng không còn cách nào khác!
Thầy chủ nhiệm cười nói:
- Quan trọng là khóa học của cậu đừng có bị tụt hậu!
- Việc này thì thầy đừng có lo ạ!
Thầy chủ nhiệm cũng biết một số tình hình của Diệp Trạch Đào, lúc biết được tình hình các mặt của Diệp Trạch Đào đều rất tốt, đương nhiên là ông ta cũng không phạt hắn ta làm gì, không đắn đo gì liền đồng ý cho Diệp Trạch Đào nghỉ.
Xin phép xong bước ra ngoài liền nhìn thấy Chử Hướng Tiền.
Tên Chử Hướng Tiền này được xem là người chú ý tới Diệp Trạch Đào nhất. Nhìn thấy hắn lại tiếp tục xin nghỉ, thở dài nói:
- Trạch Đào à, cả lớp nhiều người như vậy. Tuy mọi người đều có chuyện này chuyện kia mà xin nghỉ. Tôi nghĩ là có hiệu lực nhất chính là việc xin nghỉ của cậu rồi. Lần này lại là hoạt động gì nữa đây?
Diệp Trạch Đào nói:
- Nhận được thông báo của Ban tuyên giáo Trung ương của Thành ủy, kêu tôi tới ban tuyên Giáo của Tỉnh ủy một chuyến.
Mắt của Chử Hướng Tiền sáng lên cười nói:
- Tối hôm qua không phải tôi nói rồi sao? Cậu có rất nhiều cơ hội, lần này xem ra Tỉnh ủy có ý muốn tuyên thưởng cậu rồi… đây là muốn tạo thế để đề bạt cậu đây!
Trong lòng Diệp Trạch Đào hoảng hốt, tên Chử Hướng Tiền này quả là người rất lợi hại không thể xem thường cậu ta được. Việc như vậy mà câu ta cũng đoán ra!
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào liền phát hiện cái mà mình cần phải học còn rất nhiều.
Tuy nhiên, nghĩ tới việc mình cũng mới tham gia công tác được hơn một năm, hắn ta vẫn có chút tự hào. Mình đã đi qua rất nhiều chặng đường mà người khác phải tốn mấy năm mới có thể bước qua.
Diệp Trạch Đào không biết lúc này Chử Hướng Tiền đã tăng thêm quyết tâm theo sát hắn.
Buổi chiều lúc đến tới bên ngoài Ban tuyên Giáo Tỉnh ủy, thì Thù Tắc Lâm đã đến rồi.
- Tôi không tới muộn chứ!
Mới nhìn thấy Thù Tắc Lâm, Diệp Trạch Đào liền có chút ngại ngùng nói.
Diệp Trạch Đào lái xe đến, trên đường đi hơi kẹt xe.
Thù Tắc Lâm mỉm cười nói:
- Tôi cũng vừa mới đến, vốn dĩ là tính tới đón cậu, lo chuẩn bị tư liệu nên không tới đón.
Nhìn đồng hồ, nói với Diệp Trạch Đào:
- Mau, đi lên nào, chắc là Trưởng ban Tôn đã đợi ở đó rồi.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới biết, không ngờ là Trưởng ban tuyên Giáo của Tỉnh ủy Tôn Thiến đích thân tìm mọi người tới bàn bạc. Vội cùng Thù Tắc Lâm đi lên lầu.
Tôn Thiến là một phụ nữ đã ở độ tuổi hơn 50, là con người rất là khôn khéo. Ánh mắt lúc nhìn người cũng rất là thân thiết.
Thù Tắc Lâm rất là cung kính nói:
- Thưa Trưởng ban Tôn, tôi và đồng chí Diệp Trạch Đào đã tới rồi ạ.
Mặt của Tôn Thiến liền lộ ra niềm vui nhìn lướt qua người của Diệp Trạch Đào một chút, nói:
- Ngồi xuống nói chuyện nào.
Thù Tắc Lâm và Diệp Trạch Đào liền ngồi xuống.
Tôn Thiến nhìn qua Thù Tắc Lâm nói:
- Vụ án giết người của huyện Thảo Hải các cậu và vụ án tử vong của Tôn Cương đều có ảnh hưởng rất xấu. Bây giờ dự luận cũng rất là náo động. Cứ như vậy đối với toàn tỉnh mà nói vẫn có ảnh hưởng rất tiêu cực. Phải dùng thời gian nhanh nhất để thay đổi sự chú ý của mọi người!
Câu nói này làm cho Thù Tắc Lâm có chút lúng túng, huyện Thảo Hải xảy ra hai chuyện lớn như thế này, làm cho cả nước đều biết tới Thảo Hải nơi như thế đó, quả thực là ảnh hưởng rất là xấu.
Diệp Trạch Đào không hề nói gì cả, hắn ta biết nếu đã cùng với Trưởng ban Thù tới đây, tất cả cứ nghe vào Thù Tắc Lâm là được rồi.
Tôn Thiến nói một đoạn như vậy, lúc này mới nói tiếp:
- Xét thấy huyện Thảo Hải xảy ra nhiều việc như vậy. Tỉnh ủy có nghiên cứu một chút và cho rằng phải dùng việc xếp vào điểm điển hình để chuyển dời sự chú ý của quần chúng nhân dân. Phải cho họ nhìn thấy hình tượng thực tế của Thảo Hải.
Nói tới đây, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Thật ra, đối với huyện Thảo Hải mà nói người tốt có mà người xấu cũng không thiếu. Mà còn có thể chỉ điểm ra được. Trong mặt này, đồng chí Diệp Trạch Đào đã làm rất xuất sắc! Tỉnh ủy cho rằng, sự phát triển của xã Xuân Trúc chính là một vấn đề nổi trội. Cho dù là tu bổ đường hay là xây dựng trường học, còn có việc xây dựng khu công nghiệp, xây dựng vùng nông thôn mới đều có rất nhiều nội dung có thể khai thác. Tổ chức nhân viên của ban tuyên Giáo Tỉnh ủy đã thành lập một tổ tuyên truyền sự tích của xã Xuân Trúc, sẽ tới xã Xuân Trúc hành động. Phải tuyên truyền triển khai đưa tin rộng khắp một lần trong toàn tỉnh và truyền thông. Việc này Tỉnh ủy đã báo cáo cho Ban tuyên Giáo trung ương, Ban tuyên Giáo trung ương cũng cho rằng cách này của Tỉnh ủy rất tốt. Trung ương truyền thông cũng sẽ tiến hành đưa tin cho xã Xuân Trúc. Hôm này kêu các cậu tới chính là phải thông báo cho các cậu biết việc này. Ban tuyên Giáo Thành ủy của các cậu phải làm tốt công tác này…
Thù Tắc Lâm vội nói:
- Xin Trưởng ban cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác chuẩn bị, chúng tôi cũng sẽ cùng với huyện Thảo Hải nhanh chóng đưa ra được sự đầu tư tốt nhất.
Tôn Thiến nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, xã Xuân Trúc do một tay cậu vận hành các công tác ở đó cậu đều rất quen thuộc. Các tài liệu cụ thể vẫn phải do cậu đứng ra phụ trách. Đương nhiên, cậu đang đi học không nhất thiết phải quay về xã, cậu chỉ huy tốt là được rồi. Nhưng mà tôi giao cho cậu một nhiệm vụ đó chính là bước tiếp theo khi báo cáo lại thì bản thảo của diễn thuyết cậu phải xử lý cho thật nhanh vào!
Thù Tắc Lâm liền nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, lòng thầm than thở, lần này Tỉnh ủy muốn xếp Diệp Trạch Đào vào điểm điển hình rồi!
Vận số của tên Diệp Trạch Đào này quả thật là không biết nói sao luôn. Huyện Thảo Hải xảy ra một số chuyện như thế này, nhưng lại có thể đưa Diệp Trạch Đào trở thành điểm điển hình như vậy!
Lại tiếp tục nói về một số sắp xếp cụ thể, Tôn Thiến lúc này mới nhìn hai người nói:
- Đây là một nhiệm vụ chính trị, bắt buộc phải hoàn thành tốt!
Thù Tắc Lâm nói:
- Chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành thật tốt.
Diệp Trạch Đào cũng nói:
- Tôi sẽ lập tức sắp xếp…
Tôn Thiến mỉm cười nói:
- Đây là một việc lớn trong công tác tuyên truyền của tỉnh Ninh Hải. Đây là ý của Tỉnh ủy! Tắc Lâm à, có thể thay đổi ấn tượng của mọi người đối với thành phố của các cậu, việc này là việc quan trọng!
Thù Tắc Lâm biết như thế nên áp lực cũng rất lớn. Thời gian này xảy ra những việc đó, các lãnh đạo của Thành ủy cũng không dám lơ là, họ thật sự rất sợ cấp trên sẽ chèn ép mình. Lòng thầm nghĩ, cho dù thế nào cũng phải làm tốt công tác này!
- Bí thư Hứa của các cậu chắc cũng biết rồi, đồng chí Diệp Trạch Đào, cậu là trọng tâm của chuyện này, nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của Tỉnh ủy, làm tốt vai trò của mình!
Diệp Trạch Đào chỉ nghiêm túc nói:
- Xin lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nghe theo sắp xếp của tổ chức.
Tôn Thiến lúc này mới gật đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.