Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 1003: Ý nghĩa quan trọng

Hồng Mông Thụ

22/01/2014

Mọi người ăn uống, nói chuyện rôm rả ở nhà Lưu Đống Lưu một ngày.

- Ông bà thông gia đã ngủ rồi chứ?

Thấy Diệp Trạch Đào bước tới, ông Lưu Đống Lưu mỉm cười hỏi.

- Bố mẹ ngủ rồi.

Tâm trạng của Diệp Trạch Đào rất tốt.

Nhận được sự tôn trọng của người của Lưu gia, tâm trạng ông Diệp Hằng Thành và bà Tôn Tri Phương cũng rất tốt.

Ông Lưu Đống Lưu khẽ gật đầu nói:

- Ông bà ấy bị thương, nên nghỉ ngơi nhiều. Hôm nay đã bận rộn cả ngày rồi, ngày mai để mẹ con đưa họ đi kiểm tra lại một lần nữa xem sao.

Diệp Trạch Đào nói:

- Bố mẹ còn nói cứ áy náy, không yên tâm.

- Người một nhà mà, nói khách khí như vậy làm gì. Nếu không mệt thì qua phòng sách của bố nói chuyện một chút.

Ông Lưu Đống Lưu cũng là người khôn khéo, chỉ mấy câu nói thôi cũng khiến cho sự việc trở nên rất tự nhiên, khiến cho Diệp Trạch Đào đã có chút lòng trung thành với Lưu gia.

Sau khi theo ông Lưu Đống Lưu vào phòng sách, Lưu Đống Lưu nói:

- Con tự rót trà uống đi.

Rót một ly trà đặc, Diệp Trạch Đào ngồi xuống.

Thấy dáng vẻ rất hoạt bát của Diệp Trạch Đào, ông Lưu Đống Lưu khẽ gật đầu, nói:

- Chuyện con làm ở Gia Đảo lần này rất tốt.

Lúc này, Diệp Trạch Đào cũng nghĩ đến chuyện lên chức của Lưu Đống Lưu, cũng mau đến lúc mở hai cuộc họp chiêu đãi rồi, có một số vị trí cũng đã đến thời điểm quan trọng để tranh chấp rồi, liền hỏi:

- Tình hình bây giờ của bố sao rồi?

Đã là người một nhà rồi, ông Lưu Đống Lưu cũng không còn dấu diếm nữa, nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Phó bí thư Viên Đại Chương của thành phố Kim Lăng, chuyện này con biết rồi. Trước kia người này không có động tĩnh gì, bị chèn ép gắt gao. Gần đây bỗng trỗi dậy, lại còn âm thầm giở trò!

Viên Đại Chương!

Diệp Trạch Đào biết người này. Đấu với Lưu Đống Lưu một trận, sau này thấy lực lượng của Lưu Đống Lưu lớn, cũng tỏ ra khiêm tốn. Thực ra, lần này Lưu Đống Lưu và ông ta đều có thể lên chức. Như vậy thì hai người lại cạnh tranh lần nữa.

Nói đến đây, Lưu Đống Lưu nói:

- Kim Bản Thành của Tân Cảng cũng vậy. Hô Diên Ngạo Bác là Ủy viên thường vụ Cục Chính trị, lúc ông ấy làm Chủ tịch thành phố, căn bản là không dám có bất kỳ hành động nào. Bây giờ thấy Hô Diên Ngạo Bác lui xuống, ông ta lại trỗi dậy. Thực ra, đây là hành vi liên kết các lực lượng phản đối lại với nhau!

Lúc nói chuyện, Lưu Đống Lưu cũng tỏ ra ngưng trọng. Nghĩ đến những ẩu đả mà người ngoài không nhìn thấy, ít nhiều cũng có cảm giác kinh hãi.

- Đây cũng là chuyện bình thường. Lúc cơ cấu lại thì cũng có lên có xuống!

Diệp Trạch Đào cũng hiểu những chuyện như thế này.

Xem ti vi thì biết. Cấp trên bây giờ hòa hợp êm thấm, nào ai biết đến cuộc tranh đấu tàn khốc giữa họ!



Lưu Đống Lưu gật gật đầu nói:

- Con nhìn thoáng đấy! Nhưng, lần này hơi khác. Rõ ràng bản thân lực lượng của Bí thư Hạo Vũ không đủ, nếu người có thể xung phong như Hô Diên Ngạo Bác lui xuống thì lực lượng phía Bí thư Hạo Vũ sẽ bị suy yếu đi rất nhiều!

Diệp Trạch Đào nói:

- Như vậy, hẳn là có một vài người muốn mượn cơ hội này hất cẳng toàn bộ lực lượng của phe Bí thư Hạo Vũ?

Nghĩ tới chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng kinh hãi.

Lưu Đống Lưu nói:

- Bí thư Hạo Vũ là phe cải cách kiên định, rất nhiều suy nghĩ của ông ta nếu thực thi sẽ là một đòn xung kích lớn đối với lợi ích của không ít người. Cho nên, đã có một vài lực lượng âm thầm liên hợp lại với nhau. Mục đích của chúng rất rõ ràng, chính là đánh bại lực lượng cải cách này! Ngoại trừ Hô Diên Ngạo Bác muốn lui xuống ra, họ không mong muốn Trịnh Thành Trung giữ chức thành công, cũng không muốn bố có thể tiến thêm một bước!

Diệp Trạch Đào thầm gật đầu. Ông bố vợ này của mình đã hiểu, đã đứng về phe Bí thư Hạo Vũ rồi, thì đương nhiên một vài lực lượng của đối phương cũng sẽ muốn hất cẳng ông ta.

Nghe Lưu Đống Lưu nói như vậy, Diệp Trạch Đào mới coi như hiểu được chút nội tình. Cuộc ẩu đả giữa những lực lượng này và phe Trịnh Thành Trung đang trong hồi kịch liệt.

Nét mặt lộ vẻ tươi cười, Lưu Đống Lưu nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Có rất nhiều chuyện vô tình lại có tác dụng. Con đó, lần này coi như đã giúp chúng ta một việc lớn rồi. Con không biết chứ, những tài liệu của thành phố Gia Đảo gửi tới chỗ Hô Diên Ngạo Bác, ngay cả Bí thư Hạo Vũ cũng đã kinh ngạc! Chuyện ở Gia Đảo có ý nghĩa vô cùng quan trọng!

Lúc này Diệp Trạch Đào mới hiểu nguyên nhân Lưu Đống Lưu vui vẻ. Chính lúc họ đang chiến đấu kịch liệt với một vài người, lúc sắp hết đạn dược, những tài liệu mình gửi đi như nạp thêm đạn vào thời khắc quan trọng.

- Bố, con cho rằng rất nhiều lỗ hỗng của Trung Quốc là nguyên nhân tạo nên sự suy thoái. Quyền ngang bằng luật pháp đã là một vấn đề lớn. Người dân vô cùng bất mãn với việc quyền ngang bằng pháp luật này!

Lưu Đống Lưu thở dài nói:

- Bí thư Hạo Vũ đang làm việc này. Ông ta cũng hi vọng thay đổi được hiện trạng. Nhưng con cũng biết đấy, lợi ích mọi mặt của Trung Quốc đan xen vào nhau, đụng vào một cái là sẽ ảnh hưởng đến những cái khác. Rút dây động rừng!

Đấu tranh là cả quá trình. Diệp Trạch Đào cũng hiểu chuyện này. Không phải cứ kiểu dân muốn như thế nào, hạ quyết tâm là có thể làm được.

Nghĩ đến tình hình của những người của Lưu gia như Lưu Đống Vũ, Diệp Trạch Đào biết, nếu muốn động đến lợi ích của bất kỳ người nào trong bọn họ thì chắc chắn sẽ phải chịu phản đòn rất lớn. Gia đình mà đã như vậy, cả một đất nước lại càng khó khăn hơn.

- Bây giờ con đã hiểu rồi chứ. Người này lòng tham càng ngày càng lớn. Phe Bí thư Hạo Vũ không để ý đến quyền thế, thật lòng muốn làm chút việc tốt cho mọi người. Nhưng, có rất nhiều người không hề nghĩ như vậy!

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Con cũng đã để ý đến rất nhiều chuyện. Như gần đây có vài dư luận, nói không thể cấp tiền dưỡng lão, muốn đẩy tuổi về hưu lên sáu mươi lăm tuổi. Bản thân điều này chính là biểu hiện của những người ham quyền, là một kiểu thăm dò! Mượn cớ, muốn làm thêm vài năm, vơ vét thêm vài năm!

Lưu Đống Lưu lắc lắc đầu, nói:

- Chính xác là cũng có một vài đồng chí hi vọng phát huy chút sức lực còn lại. Nhưng, thực ra mọi người đều hiểu chuyện này, hoàn toàn chính là hành vi tham quyền. Con người ta, dù sao già rồi thì tinh lực không ổn, họp mà cả hội trường cứ ngáp dài!

Diệp Trạch Đào cũng bật cười, nói:

- Lần trước tỉnh chúng con mở cuộc họp, tiếng ngáy của một đồng chí lão thành rất có tiết tấu, khiến cho mọi người không thể họp được!

- Người ngoài không biết chuyện này, những người cấp dưới lại càng không biết. Lúc Trung ương mở cuộc họp, lại có mấy người đúng là đang cố mở mắt ra để họp cho xong. Haiza, có khi còn chảy cả nước miếng nữa!

Diệp Trạch Đào nói:

- Có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề tiền dưỡng lão. Nâng cao tuổi về hưu mà họ cũng nghĩ ra cho được! Cứ nghĩ là người dân nào cũng là ngu dân chắc?

Lưu Đống Lưu cười nói:

- Cách giải quyết đã quá nhiều rồi, quản lý kinh phí tam công một chút, cũng dư ra ít tiền. Nhưng, lúc nói tiến hành kinh phí tam công, cũng động chạm đến lợi ích của rất nhiều người. Bí thư Hạo Vũ cũng chẳng dễ dàng gì!

Thói quen khó sửa chính là vậy. Tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng nặng nề.



Lưu Đống Lưu nói:

- Có người đang dốc sức tiến hành công kích. Lúc mọi người đang gặp khó khăn, còn chọt một phát sau lưng, kết quả này quá lớn rồi. Quan trọng vẫn là những tài liệu kia, hoàn toàn có thể vận dụng được. Sau khi Bí thư Hạo Vũ nắm được những tài liệu ấy, đã nhanh chóng triển khai phản kích. Ha ha, bên dưới chỉ nhìn thấy tình trạng thác loạn của những nữ minh tinh, cũng chỉ có cấp trên mới biết được tác dụng của những chuyện này cực lớn!

Diệp Trạch Đào cũng chỉ đưa tài liệu, bản thân cũng không hề biết những thay đổi ở thủ đô. Bây giờ nghe Lưu Đống Lưu nói như vậy, Diệp Trạch Đào biết, tuy thời gian rất ngắn nhưng thực ra đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa rồi.

- Xảy ra chuyện lớn rồi sao?

Diệp Trạch Đào thầm vui mừng, hỏi.

Lưu Đống Lưu cười nói

- Bây giờ Phùng gia đã hoàn toàn tham gia vào chuyện này, hơn nữa còn tiến hành liên thủ mọi mặt với Bí thư Hạo Vũ. Ngoài ra, phía ông Ngô cũng tham gia vào, còn có Tang Văn Thanh nữa!

Diệp Trạch Đào biết, trước giờ lực lượng của những phe phái này vẫn luôn rời rạc. Bây giờ đã hoàn toàn gia nhập vào phe Bí thư Hạo Vũ. Lực lượng này của Bí thư Hạo Vũ chắc chắn sẽ trở nên hùng mạnh chưa từng thấy. Với tình hình này, thủ đô chắc chắn sẽ xảy ra biến đổi lớn.

Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu cười nói:

- Quan trọng vẫn là thứ mà con đưa. Bí thư Hạo Vũ có được những thứ này sẽ ở thế bất bại. Sau khi để mọi người tìm hiểu những thứ này xong, gia nhập về phe của ông ta, tấn công một vài lực lượng. Chuyện này sẽ trở nên thuận lợi hơn!

- Nếu như vậy thì chuyện bố lên chức cũng sẽ có khả năng rồi!

Diệp Trạch Đào cười nói.

Con trai của Viên Đại Chương dính líu cực nặng, lại còn có không ít phê phán về cậu ta. Ở tỉnh Nam Nhiệt, Viên gia cũng có không ít lợi ích phi pháp. Lần này Viên Đại Chương không chỉ không thể lên chức mà sẽ hoàn toàn lui xuống!

Diệp Trạch Đào biết Lưu Đống Lưu đang vui điều gì. Viên Đại Chương kia trước giờ vẫn luôn tranh giành với ông. Lần này những tài liệu của mình đã đánh vào đầu Đại Chương một đòn đau. Coi như là giúp đỡ Lưu Đống Lưu từ một phương diện khác.

Đây cũng là thu hoạch ngoài ý muốn!

- Bí thư Trịnh thì sao?

- Lần này, Trịnh Thành Trung cũng là người hưởng lợi. Ông ta giữ được chức, không bị cản trở gì!

- Chuyện buôn lậu phải làm sao?

Nghe họ đều được hưởng lợi, vấn đề quan tâm nhất của Diệp Trạch Đào vẫn là chuyện buôn lậu khổng lồ ở Gia Đảo kia.

Lưu Đống Lưu nói:

- Bất cứ chuyện gì cũng phải bước từng bước. Lần này, ngoài tỉnh Nam Nhiệt sẽ tiến hành điều chỉnh cơ cấu trên diện rộng ra, ở thủ đô có một vài gia tộc cũng đã đẩy một vài người ra gánh tội. Chống buôn lậu ở Gia Đảo sẽ lớn đến mức trước nay chưa từng có. Nhằm vào chuyện này, sẽ nhanh chóng triển khai chống buôn lậu trong phạm vi toàn quốc. Nhưng, con cũng nên biết, nhiều chuyện đều phải tiến hành từng bước một!

Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu nói:

- Tôn Nguyên nhất định phải đẩy xuống, Hoàng Tả Tùng về hưu, phụ huynh của đám cậu ấm tham gia đánh người kia cũng bị xử lý. Đây là câu trả lời thỏa đáng cho con!

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, mọi người cũng biết mình đang ra tay, lo lắng nếu không cho mình câu trả lời, mình sẽ làm lớn chuyện, cũng chỉ có thể làm đến mức này thôi.

- Lần này bố nuôi có thể giữ chức không?

Diệp Trạch Đào quan tâm hỏi.

Lưu Đống lưu lắc lắc đầu nói:

- Ông ấy thì khác. Ông ấy hạ quyết tâm sẽ kéo một vài người xuống. Vốn dĩ, ông ấy có thể ngang hàng với một vài người của đối phương nhưng ông ấy không đồng ý. Lần này ông ấy nhất định phải kéo những người có họ hàng ở nước ngoài xuống!

Diệp Trạch Đào vô cùng kính trọng Hô Diên Ngạo Bác. Đây mới là người thực sự không vì danh, không vì lợi, chỉ nghĩ đến quốc gia!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook