Chương 23
Lâm Dĩnh
22/03/2023
Chuyến đi của Tô Tử Lăng đến nay đã 7 ngày trôi qua, vốn dĩ chỉ đến Đại Chiếu tự để giúp Lâm Viễn Trình đoạt cây, nhưng không ngờ bản thân nàng lại có thu hoạch ngoài dự định, không chỉ được chân truyền võ công lẫn nội công của Thích Tâm đại sư, chưa kể ba ngày vừa qua được cùng gặp gỡ kết giao với các môn phái lớn nhỏ, danh tiếng của nàng ngày càng vang xa trong giang hồ hơn, chính nàng còn không nỡ rời đi, nhưng chẳng hiểu sao nàng vẫn thường nhớ tới giấc mộng kia, nhớ tới khuôn mặt mong nhớ vì nàng.
- Tiểu Ngọc cô nương!
- Tô công tử không biết có việc gì tìm tiểu nữ?
Tô Tử Lăng muốn trở về nhanh chóng, nên trời gần tối đã đi cáo biệt Vô Không đại sư chuẩn bị cùng Lâm Viễn Trình và Vân Phi Vũ Hoán rời khỏi. nhưng sau đó nàng lại nhớ đến Cố Hân Tuyền, dù sao nàng ta mấy ngày qua cũng hao tâm chăm sóc cho nàng.
- Ân tại hạ đến tìm Hân Tuyền cô nương tới cáo biệt, không biết Hân Tuyền cô nương đã đi nghỉ chưa?
- Tiểu... –Tiểu Ngọc còn định nói thì trong phòng đã có giọng nói.
- Tô công tử nếu đã tới thì xin mời vào trong ngồi! –Cố Hân Tuyền nghe từ bên ngoài giọng Tô Tử Lăng vốn chuẩn bị đi ngủ liền mặc lại y phục chỉnh sửa lại mái tóc.
- Không cần! Nam nữ thụ thụ bất thân hơn nữa đây là buổi tối, tại hạ đi vào e sẽ có dị nghị mà Hân Tuyền cô nương cũng không cần phải ra ngoài, tại hạ đến đây chỉ nói một lời cáo biệt, nếu sau này có duyên tại hạ sẽ bồi lại cùng Hân Tuyền cô nương. Cáo từ!
Tô Tử Lăng nói xong lời cáo từ cũng nhanh chóng bay ra khỏi viện tự, tới lúc Cố Hân Tuyền mở cửa ra thì chỉ còn tiểu Ngọc và cảnh vật xung quanh, nếu không phải chính tai nàng nghe rõ từng câu từng chữ đó thì tuyệt nhiên không có một cảm giác Tô Tử Lăng đã đến đây.
"Tô Lâm, sao ngươi lại lạnh lùng vậy!" Nước mắt của nàng rơi xuống, trái tim của nàng từ lâu đã bị người kia cướp mất rồi, nàng phải làm sao bây giờ.
- C...công chúa! Ngươi có sao không? –Tiểu Ngọc kinh hãi.
- Ta..ta không sao! Tiểu Ngọc mau truyền! Mai ta muốn trở về kinh! –Cố Hân Tuyền lau những giọt nước mắt kia, nàng bây giờ muốn rời khỏi cái nơi khiến nàng phải đau lòng này.
- Vâng, nô tì đi ngay!...
...
���V��
- Tiểu Ngọc cô nương!
- Tô công tử không biết có việc gì tìm tiểu nữ?
Tô Tử Lăng muốn trở về nhanh chóng, nên trời gần tối đã đi cáo biệt Vô Không đại sư chuẩn bị cùng Lâm Viễn Trình và Vân Phi Vũ Hoán rời khỏi. nhưng sau đó nàng lại nhớ đến Cố Hân Tuyền, dù sao nàng ta mấy ngày qua cũng hao tâm chăm sóc cho nàng.
- Ân tại hạ đến tìm Hân Tuyền cô nương tới cáo biệt, không biết Hân Tuyền cô nương đã đi nghỉ chưa?
- Tiểu... –Tiểu Ngọc còn định nói thì trong phòng đã có giọng nói.
- Tô công tử nếu đã tới thì xin mời vào trong ngồi! –Cố Hân Tuyền nghe từ bên ngoài giọng Tô Tử Lăng vốn chuẩn bị đi ngủ liền mặc lại y phục chỉnh sửa lại mái tóc.
- Không cần! Nam nữ thụ thụ bất thân hơn nữa đây là buổi tối, tại hạ đi vào e sẽ có dị nghị mà Hân Tuyền cô nương cũng không cần phải ra ngoài, tại hạ đến đây chỉ nói một lời cáo biệt, nếu sau này có duyên tại hạ sẽ bồi lại cùng Hân Tuyền cô nương. Cáo từ!
Tô Tử Lăng nói xong lời cáo từ cũng nhanh chóng bay ra khỏi viện tự, tới lúc Cố Hân Tuyền mở cửa ra thì chỉ còn tiểu Ngọc và cảnh vật xung quanh, nếu không phải chính tai nàng nghe rõ từng câu từng chữ đó thì tuyệt nhiên không có một cảm giác Tô Tử Lăng đã đến đây.
"Tô Lâm, sao ngươi lại lạnh lùng vậy!" Nước mắt của nàng rơi xuống, trái tim của nàng từ lâu đã bị người kia cướp mất rồi, nàng phải làm sao bây giờ.
- C...công chúa! Ngươi có sao không? –Tiểu Ngọc kinh hãi.
- Ta..ta không sao! Tiểu Ngọc mau truyền! Mai ta muốn trở về kinh! –Cố Hân Tuyền lau những giọt nước mắt kia, nàng bây giờ muốn rời khỏi cái nơi khiến nàng phải đau lòng này.
- Vâng, nô tì đi ngay!...
...
���V��
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.