Chương 18
Bắc Khuynh
15/09/2017
Edit: Thu Lệ
Sau khi Tô Thanh Triệt rời đi, Tống Tinh Thần càng không ngủ được, cô đứng dậy đi đóng cửa, nhưng lại sợ Tô Thanh Triệt sẽ trở lại.
Mặc dù cô không hiểu chiến thuật gì đó, nhưng bí mật ẩn nấu không phải đều cần một chỗ à, liền yên lặng mở cửa sổ ra một chút.
Tối nay Hàn Tiêu Ly bị dọa quá mức, nhưng mới vừa rồi nghe Tống Tinh Thần nói là diễn tập, mở to mắt kiên trì chốc lát liền ngủ mất rồi.
Tống Tinh Thần khoác thêm áo khoác, lúc này mới đi tới ngồi xuống ghế sa – lon trước cửa sổ, kéo rèm cửa sổ xuống chỉ lộ ra một cái khe hở để nhìn.
Trên lầu mơ hồ có tiếng bàn ghế va chạm, nhưng đến khi Tống Tinh Thần tập trung để nghe thì tất cả đều không có.
Cô để chân trần vùi trên ghế sa – lon gối lên thành ghế nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài sân cũng có tiếng vang nhỏ, nỗi thấp thỏm trong lòng làm thế nào cũng không hạ xuống được.
Đây là lần đầu tiên Tống Tinh Thần gặp phải một chuyện có tính ác liệt hơn cả trúng vé số, ừm. . . . . . Cũng đã dùng súng rồi, tạm thời có thể coi là sự kiện có tính ác liệt.
Ánh trăng càng chiếu xuống lành lạnh, thỉnh thoảng khẽ vang lên mấy tiếng cũng không đủ đưa tới sự chú ý gì.
Tống Tinh Thần nằm dựa trên ghế sa - lon, nằm một hồi thì từ từ ngủ thiếp đi.
Tô Thanh Triệt chấp hành xong nhiệm vụ đi xuống từ lầu ba, vừa định đưa tay đẩy cửa thì phát hiện cửa đã khóa lại rồi. Đang định rời đi, nhưng không biết tại sao đột nhiên dừng bước, anh xoay người liếc mắt về phía cửa sổ, sau đó bước tới đây.
Cửa sổ được kéo ra một khe hở ngắn, anh tự tay nhẹ nhàng đẩy, đã nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Tống Tinh Thần sau rèm cửa sổ.
Anh nhíu mày một cái, vừa định đánh thức cô, sau lưng "Xoạch" một tiếng, một vật nặng rơi xuống đất.
Tô Thanh Triệt không cần xoay người cũng biết người mới vừa xuất hiện sai lầm là ai, bước tới kéo cổ áo của anh lên nói. "Đừng tưởng rằng bây giờ nhiệm vụ đã kết thúc là có thể phớt lờ."
Giọng nói của anh bị đè xuống vừa thấp vừa trầm, có cảm giác hơi cắn răng nghiến lợi.
Tham mưu trưởng Lục vuốt vuốt chỗ đau bị té, chào kiểu quân đội một cái bày tỏ xin lỗi, "Chờ anh trở về phạt tôi viết kiểm điểm hay chạy việt dã tôi đều phục tùng vô điều kiện."
Tô Thanh Triệt cười lạnh, "Quân lệnh như núi, cậu dám không phục tùng." Dứt lời, buông cổ áo của anh ra.
Tham mưu trưởng Lục nhớ tới mình sai lầm là bởi vì nhìn thấy đoàn trưởng đứng rình ở trước cửa sổ nhìn vào bên trong, khiến anh vô cùng khiếp sợ mới dẫn đến sơ sót kỹ thuật kia mà, hành động vừa khôi phục tự do vội vàng duỗi cổ nhìn qua.
Vừa nhìn qua anh trừng lớn hai mắt, "Chỉ … Chỉ… Chỉ đạo viên Tống?"
Tô Thanh Triệt lạnh lùng liếc anh một cái, xoay người lại nhìn Tống Tinh Thần đang ngủ một chút, nói: "Cởi áo."
"Hả?" Tham mưu trưởng Lục hoảng sợ kéo chặt cổ áo của mình lui về phía sau mấy bước, "Lão đại anh muốn làm gì?"
Tô Thanh Triệt nhướng mày, lặp lại một lần nữa, "Cởi áo, đây là mệnh lệnh!"
Tham mưu trưởng Lục phản kháng không có hiệu quả, trong lòng không phục đành cởi áo khoác xuống.
Tô Thanh Triệt nhận lấy trở lại cửa sổ đắp lên người Tống Tinh Thần, vừa tỉ mỉ khép cửa sổ lại, mới vừa quay đầu đã nhìn thấy vẻ mặt vừa mập mờ vừa oán niệm của Tham mưu trưởng Lục. "Lúc tổng kết tôi nhất định phải nghiêm túc báo cáo các chi tiết của nhiệm vụ lần này không bỏ sót chút nào."
Tô Thanh Triệt giơ tay lên bấu víu lan can chuẩn bị nhảy xuống, "Tốt nhất cậu cũng nên miêu tả chi tiết thiếu chút nữa cậu đã làm hư nhiệm vụ này nữa nhé, xem thủ trưởng sẽ bắt tư cách quân sự của cậu trước hay là vấn đề cá nhân của tôi trước."
Tham mưu trưởng Lục bị đâm trúng xương sườn mềm nên yên lặng rồi, vì vậy anh rất nghiêm túc bắt đầu nói sang chuyện khác, "Vậy áo của tôi phải làm thế nào hả, tôi còn phải mặc để đi xem mắt đấy."
Lúc này Tô Thanh Triệt cũng lười để ý đến anh, một cái lật nghiêng lưu loát đã núp dưới mái hiên, lặng yên rút lui không tiếng động.
Tham mưu trưởng Lục vừa bò xuống dưới, vừa rất là nhớ thù tự nhủ: "Nên báo tôi vẫn báo cáo, dù sao sớm muộn gì cũng bị anh dọn dẹp. . . . . ." Đầu năm nay làm một chiến sĩ thật lòng không dễ dàng nha, nhất là người lãnh đạo trực tiếp còn là một quân nhân phúc hắc có văn hóa cao, tư cách tiêu chuẩn cũng cao nữa.
******
Ngày hôm sau, Tống Tinh Thần bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô vừa tỉnh lại thì phát hiện toàn thân khó chịu đau nhức dữ dội.
Cô lắc lắc khớp xương chuyển người một cái, chiếc áo khoác phủ trên người cô liền rơi xuống.
Cô nhìn chiếc áo khoác màu nâu, hoài nghi chốc lát mới xác định đây không phải là áo khoác trên người Tô Thanh Triệt.
Tiếng gõ cửa vẫn còn vang đứt quãng, Tống Tinh Thần ngồi trên ghế sa - lon sững sờ chốc lát, lúc này mới xoa xoa cổ tay đau nhức đứng dậy đi mở cửa.
Vừa kéo cửa ra đã nhìn thấy Tham mưu trưởng Lục đang cầm điện thoại di động đứng ở cửa, thấy cô tới mở cửa, cau mày nói vào điện thoại di động: "Tôi đã sớm nói nên trực tiếp leo cửa sổ vào cho rồi mà, mới vừa mở cửa."
Tống Tinh Thần liếc mắt ra sau lưng anh một cái, chỉ thấy anh tới một mình, vòng hai hai tay trước ngực chặn cửa lại chăt chẽ. "Sáng sớm đã quấy rối nhà dân, xảy ra chuyện gì hả?"
Tham mưu trưởng Lục cũng không có bản lĩnh đối phó thoải mái như Tô Thanh Triệt, lập tức rơi mồ hôi như mưa, "Chỉ đạo Tống. . . . . Khụ khụ, cô Tống, cái đó… làm phiền cô trả áo lại cho tôi có được không?"
"Áo?" Tống Tinh Thần nhíu mày một cái, quay người lại mới nhớ tới chiếc áo khoác màu rám nắng mình thấy vừa rồi. "Của anh?"
Tham mưu trưởng Lục gật đầu một cái, "Tối hôm qua, lúc lão đại trở về đường cũ cứng rắn lột xuống, tôi còn muốn mặc để chỉnh trang đấy."
Cái này không khó giải thích chiếc áo này làm sao lại xuất hiện ở đây, Tống Tinh Thần vào nhà lấy áo trả lại cho Lục Quần, lúc này mới hỏi: "Sao các anh vẫn còn ở đây hả?"
Tham mưu trưởng Lục dừng lại một chút mới nói: "Còn có việc, chờ xử lý xong mọi việc sẽ trở về. Lão đại đang ở dưới lầu chờ chủ sở hữu của chiếc xe “vì công mà hi sinh” tới, tối hôm qua bị người ta bắn trúng rồi."
Tống Tinh Thần không nghi ngờ gì, chỉ nói: "Vậy chúng tôi đợi lát nữa sáng rồi rồi về."
******
Cho nên, khi Tống Tinh Thần ăn sáng xong xuống lầu nhìn thấy chiếc xe của mình niềng xe thì mốp méo, lốp xe xẹp lép thiếu chút nữa phẫn nộ.
Chủ chiếc xe mà Tô Thanh Triệt đang chờ lại chính là cô nha!
Tô Thanh Triệt nghiêng dựa vào trên cửa xe, thấy sắc mặt Tống Tinh Thần không tốt nhìn bánh xe, hếch mày, im lặng không nói.
Chỉ có Tham mưu trưởng Lục bên cạnh không cảm nhận được không khí căng thẳng bên này chút nào lập tức cười to lên, vỗ bắp đùi vo cùng hả hê cực. "Ôi chao má ơi, làm tôi cười chết rồi, nằm mơ cũng không nghĩ đến đây lại là xe của cô Tống."
Tống Tinh Thần lạnh lùng liếc anh một cái, ánh mắt đó ngược lại có ba phần giống với Tô Thanh Triệt, khiến Tham mưu trưởng Lục vẫn còn đang cười ngây ngô trong nháy mắt thu nụ cười lại, giả bộ phớt tỉnh vùi đầu nhìn điện thoại di động.
Tống Tinh Thần đi nhanh tới, khom người xuống nhìn bánh xe yêu thích một chút.
Lỗ rách này cũng không phải nhỏ mà là một cái lỗ thủng to.
Sắc mặt cô lập tức khó coi nhìn lên, "Đây là hàng nguyên trang , tôi mới mua không bao lâu, anh xem phải làm thế nào?”
Tô Thanh Triệt cúi đầu liếc cô một cái, lúc này mới thong thả ung dung lấy một tấm séc trong túi áo ra, "Bồi thường theo giá, cố Tống có hài lòng không?"
Tống Tinh Thần hừ lạnh một tiếng, đứng dậy liếc mắt nhìn số lượng trên tấm séc, từ từ cười lên. "Ít như vậy đã muốn đuổi tôi?"
Tham mưu trưởng Lục yên lặng chuyển ánh mắt từ màn hình điện thoại di động qua, "Cô Tống vẫn nên ngoan ngoãn cầm đi."
Tống Tinh Thần liếc anh một cái, cắn răng nghiến lợi nói từng chữ từng câu: "Anh câm miệng."
Hàn Tiêu Ly thu dẹp xong ra ngoài đã nhìn thấy Tống Tinh Thần đang lạnh lùng nhìn người đàn ông có vóc người thon dài trước mặt, ánh mắt kia, chậc chậc, thật sự là có thể cọ xát ra lửa nha, quá nhiệt liệt rồi! Quả thật muốn đốt trên khuôn mặt trắng nõn đẹp trai ra một cái hố
Cô vội vàng tiến lên trước, kéo Tống Tinh Thần lui về phía sau mấy bước. "Cậu sao vậy?"
"Mình làm sao?" Cô lạnh giọng liếc Hàn Tiêu Ly, trực tiếp kéo cô xoay người đá đá lên lếp xe, "Cậu xem mình xảy ra chuyện gì hả?"
Hàn Tiêu Ly vốn muốn tới xoa dịu không khí trong nháy mắt cũng im lặng luôn rồi.
Trong sân bắt đầu càng ngày càng có nhiều người đi qua, Tô Thanh Triệt lấy kính râm treo trên cổ áo đeo lên, lúc này mới lưu loát tăng thêm một số không ở phía sau. "Bên này tôi còn có việc, cô mau về đi."
Tống Tinh Thần mắt liếc con số trên tấm séc, lúc này mới hài lòng rút tay cầm tấm séc. Sau đó hất cằm lên, hơi thị uy nói: "Xe tôi đã bị như vậy, anh nói tối phải về như thế nào hả, phía trước phía sau thôn đều không có nhà trọ."
Tô Thanh Triệt lẳng lặng đưa mắt nhìn cô chốc lát, tầm mắt rơi vào khuôn mặt trắng nõn của cô, lại chuyển qua cô gái yên lặng không nói bên cạnh cô, chân mày chậm rãi nhíu lại. "Có ý gì cứ nói thẳng."
Thật sảng khoái.
Tống Tinh Thần hứng thú huýt sáo đùa giỡ, lúc này mới đến gần mấy bước, thuận tay giúp anh sửa lại cổ áo hơi gãy do lũc nãy anh lấy mắt kiếng. Thấy anh cúi đầu, ánh mặt lạnh như băng tỉ mỉ phóng xuống qua lớp mắt kiếng vẫn còn sắc bén, khẽ mỉm cười.
Tham mưu trưởng Lục lập tức trợn tròn mắt, giữa ban ngày ban mặt mà muốn làm chuyện ân ái?
Tống Tinh Thần nghiêng đầu, giơ tay lên kéo mắt kính xuống, lộ ra cặp mắt đen bóng thâm thúy. "Anh làm, dĩ nhiên anh chịu trách nhiệm."
Người trong cuộc còn chưa có phản ứng gì, Tham mưu trưởng Lục đã lạnh run một cái.
Không được, anh cảm thấy gần đây năng lực chịu đựng của anh càng ngày càng thấp. . . . . .
Tô Thanh Triệt để mặc tay cô bám víu trước ngực anh, chốc lát mới giơ tay lên nắm chặt cô, từ từ dùng sức buộc chặt lại. Nghe tiếng xương cốt rõ ràng, nhìn cô hơi khẽ cau mày lúc này mới từ từ buông ra, dứt khoát quả quyết đáp lại: "Được."
Lúc này, Tống Tinh Thần mới chợt đẩy Tô Thanh Triệt ra, mình cũng lui về sau một bước, mặt lạnh liếc anh."Muốn nói chuyện thì cứ nói, táy máy tay chân làm gì."
Đoàn trưởng Tô nhận lấy chìa khóa do Tham mưu trưởng Lục ném tới, liếc cô một cái, nghiêm túc nói: "Không táy máy tay chân với bạn gái chả lẻ táy máy với người khác?"
Tống Tinh Thần sững sờ, "Chậc" một tiếng, chân mày lập tức nhíu lại.
Vừa định nói chuyện, Tô Thanh Triệt đã sải bước qua, khoác tay lên đầu vai của cô dùng sức nắm. Giọng nói vốn lạnh nhạt bỗng nhiên dịu dàng lại, "Được rồi, đừng nóng giận. Trở về thích xe gì, cứ nói với Lục tử một tiếng, trực tiếp lấy tiền đi mua."
Tiếng nói vừa dứt, cánh tay khoác trên vai cô nhẹ nhàng gõ một cái, nắm đầu vai của cô đi về bãi đậu xe bên cạnh. "Phối hợp với tôi."
Hàn Tiêu Ly thấy người cứ như vậy bị mang đi, không hiểu ra sao, "Hai người. . . . . ."
Tham mưu trưởng Lục lập tức đầy mồ hôi, vội vàng cúi đầu khom lưng để Hàn Tiêu Ly đuổi theo, "Cô gái, xin mời."
Sau khi Tô Thanh Triệt rời đi, Tống Tinh Thần càng không ngủ được, cô đứng dậy đi đóng cửa, nhưng lại sợ Tô Thanh Triệt sẽ trở lại.
Mặc dù cô không hiểu chiến thuật gì đó, nhưng bí mật ẩn nấu không phải đều cần một chỗ à, liền yên lặng mở cửa sổ ra một chút.
Tối nay Hàn Tiêu Ly bị dọa quá mức, nhưng mới vừa rồi nghe Tống Tinh Thần nói là diễn tập, mở to mắt kiên trì chốc lát liền ngủ mất rồi.
Tống Tinh Thần khoác thêm áo khoác, lúc này mới đi tới ngồi xuống ghế sa – lon trước cửa sổ, kéo rèm cửa sổ xuống chỉ lộ ra một cái khe hở để nhìn.
Trên lầu mơ hồ có tiếng bàn ghế va chạm, nhưng đến khi Tống Tinh Thần tập trung để nghe thì tất cả đều không có.
Cô để chân trần vùi trên ghế sa – lon gối lên thành ghế nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài sân cũng có tiếng vang nhỏ, nỗi thấp thỏm trong lòng làm thế nào cũng không hạ xuống được.
Đây là lần đầu tiên Tống Tinh Thần gặp phải một chuyện có tính ác liệt hơn cả trúng vé số, ừm. . . . . . Cũng đã dùng súng rồi, tạm thời có thể coi là sự kiện có tính ác liệt.
Ánh trăng càng chiếu xuống lành lạnh, thỉnh thoảng khẽ vang lên mấy tiếng cũng không đủ đưa tới sự chú ý gì.
Tống Tinh Thần nằm dựa trên ghế sa - lon, nằm một hồi thì từ từ ngủ thiếp đi.
Tô Thanh Triệt chấp hành xong nhiệm vụ đi xuống từ lầu ba, vừa định đưa tay đẩy cửa thì phát hiện cửa đã khóa lại rồi. Đang định rời đi, nhưng không biết tại sao đột nhiên dừng bước, anh xoay người liếc mắt về phía cửa sổ, sau đó bước tới đây.
Cửa sổ được kéo ra một khe hở ngắn, anh tự tay nhẹ nhàng đẩy, đã nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Tống Tinh Thần sau rèm cửa sổ.
Anh nhíu mày một cái, vừa định đánh thức cô, sau lưng "Xoạch" một tiếng, một vật nặng rơi xuống đất.
Tô Thanh Triệt không cần xoay người cũng biết người mới vừa xuất hiện sai lầm là ai, bước tới kéo cổ áo của anh lên nói. "Đừng tưởng rằng bây giờ nhiệm vụ đã kết thúc là có thể phớt lờ."
Giọng nói của anh bị đè xuống vừa thấp vừa trầm, có cảm giác hơi cắn răng nghiến lợi.
Tham mưu trưởng Lục vuốt vuốt chỗ đau bị té, chào kiểu quân đội một cái bày tỏ xin lỗi, "Chờ anh trở về phạt tôi viết kiểm điểm hay chạy việt dã tôi đều phục tùng vô điều kiện."
Tô Thanh Triệt cười lạnh, "Quân lệnh như núi, cậu dám không phục tùng." Dứt lời, buông cổ áo của anh ra.
Tham mưu trưởng Lục nhớ tới mình sai lầm là bởi vì nhìn thấy đoàn trưởng đứng rình ở trước cửa sổ nhìn vào bên trong, khiến anh vô cùng khiếp sợ mới dẫn đến sơ sót kỹ thuật kia mà, hành động vừa khôi phục tự do vội vàng duỗi cổ nhìn qua.
Vừa nhìn qua anh trừng lớn hai mắt, "Chỉ … Chỉ… Chỉ đạo viên Tống?"
Tô Thanh Triệt lạnh lùng liếc anh một cái, xoay người lại nhìn Tống Tinh Thần đang ngủ một chút, nói: "Cởi áo."
"Hả?" Tham mưu trưởng Lục hoảng sợ kéo chặt cổ áo của mình lui về phía sau mấy bước, "Lão đại anh muốn làm gì?"
Tô Thanh Triệt nhướng mày, lặp lại một lần nữa, "Cởi áo, đây là mệnh lệnh!"
Tham mưu trưởng Lục phản kháng không có hiệu quả, trong lòng không phục đành cởi áo khoác xuống.
Tô Thanh Triệt nhận lấy trở lại cửa sổ đắp lên người Tống Tinh Thần, vừa tỉ mỉ khép cửa sổ lại, mới vừa quay đầu đã nhìn thấy vẻ mặt vừa mập mờ vừa oán niệm của Tham mưu trưởng Lục. "Lúc tổng kết tôi nhất định phải nghiêm túc báo cáo các chi tiết của nhiệm vụ lần này không bỏ sót chút nào."
Tô Thanh Triệt giơ tay lên bấu víu lan can chuẩn bị nhảy xuống, "Tốt nhất cậu cũng nên miêu tả chi tiết thiếu chút nữa cậu đã làm hư nhiệm vụ này nữa nhé, xem thủ trưởng sẽ bắt tư cách quân sự của cậu trước hay là vấn đề cá nhân của tôi trước."
Tham mưu trưởng Lục bị đâm trúng xương sườn mềm nên yên lặng rồi, vì vậy anh rất nghiêm túc bắt đầu nói sang chuyện khác, "Vậy áo của tôi phải làm thế nào hả, tôi còn phải mặc để đi xem mắt đấy."
Lúc này Tô Thanh Triệt cũng lười để ý đến anh, một cái lật nghiêng lưu loát đã núp dưới mái hiên, lặng yên rút lui không tiếng động.
Tham mưu trưởng Lục vừa bò xuống dưới, vừa rất là nhớ thù tự nhủ: "Nên báo tôi vẫn báo cáo, dù sao sớm muộn gì cũng bị anh dọn dẹp. . . . . ." Đầu năm nay làm một chiến sĩ thật lòng không dễ dàng nha, nhất là người lãnh đạo trực tiếp còn là một quân nhân phúc hắc có văn hóa cao, tư cách tiêu chuẩn cũng cao nữa.
******
Ngày hôm sau, Tống Tinh Thần bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô vừa tỉnh lại thì phát hiện toàn thân khó chịu đau nhức dữ dội.
Cô lắc lắc khớp xương chuyển người một cái, chiếc áo khoác phủ trên người cô liền rơi xuống.
Cô nhìn chiếc áo khoác màu nâu, hoài nghi chốc lát mới xác định đây không phải là áo khoác trên người Tô Thanh Triệt.
Tiếng gõ cửa vẫn còn vang đứt quãng, Tống Tinh Thần ngồi trên ghế sa - lon sững sờ chốc lát, lúc này mới xoa xoa cổ tay đau nhức đứng dậy đi mở cửa.
Vừa kéo cửa ra đã nhìn thấy Tham mưu trưởng Lục đang cầm điện thoại di động đứng ở cửa, thấy cô tới mở cửa, cau mày nói vào điện thoại di động: "Tôi đã sớm nói nên trực tiếp leo cửa sổ vào cho rồi mà, mới vừa mở cửa."
Tống Tinh Thần liếc mắt ra sau lưng anh một cái, chỉ thấy anh tới một mình, vòng hai hai tay trước ngực chặn cửa lại chăt chẽ. "Sáng sớm đã quấy rối nhà dân, xảy ra chuyện gì hả?"
Tham mưu trưởng Lục cũng không có bản lĩnh đối phó thoải mái như Tô Thanh Triệt, lập tức rơi mồ hôi như mưa, "Chỉ đạo Tống. . . . . Khụ khụ, cô Tống, cái đó… làm phiền cô trả áo lại cho tôi có được không?"
"Áo?" Tống Tinh Thần nhíu mày một cái, quay người lại mới nhớ tới chiếc áo khoác màu rám nắng mình thấy vừa rồi. "Của anh?"
Tham mưu trưởng Lục gật đầu một cái, "Tối hôm qua, lúc lão đại trở về đường cũ cứng rắn lột xuống, tôi còn muốn mặc để chỉnh trang đấy."
Cái này không khó giải thích chiếc áo này làm sao lại xuất hiện ở đây, Tống Tinh Thần vào nhà lấy áo trả lại cho Lục Quần, lúc này mới hỏi: "Sao các anh vẫn còn ở đây hả?"
Tham mưu trưởng Lục dừng lại một chút mới nói: "Còn có việc, chờ xử lý xong mọi việc sẽ trở về. Lão đại đang ở dưới lầu chờ chủ sở hữu của chiếc xe “vì công mà hi sinh” tới, tối hôm qua bị người ta bắn trúng rồi."
Tống Tinh Thần không nghi ngờ gì, chỉ nói: "Vậy chúng tôi đợi lát nữa sáng rồi rồi về."
******
Cho nên, khi Tống Tinh Thần ăn sáng xong xuống lầu nhìn thấy chiếc xe của mình niềng xe thì mốp méo, lốp xe xẹp lép thiếu chút nữa phẫn nộ.
Chủ chiếc xe mà Tô Thanh Triệt đang chờ lại chính là cô nha!
Tô Thanh Triệt nghiêng dựa vào trên cửa xe, thấy sắc mặt Tống Tinh Thần không tốt nhìn bánh xe, hếch mày, im lặng không nói.
Chỉ có Tham mưu trưởng Lục bên cạnh không cảm nhận được không khí căng thẳng bên này chút nào lập tức cười to lên, vỗ bắp đùi vo cùng hả hê cực. "Ôi chao má ơi, làm tôi cười chết rồi, nằm mơ cũng không nghĩ đến đây lại là xe của cô Tống."
Tống Tinh Thần lạnh lùng liếc anh một cái, ánh mắt đó ngược lại có ba phần giống với Tô Thanh Triệt, khiến Tham mưu trưởng Lục vẫn còn đang cười ngây ngô trong nháy mắt thu nụ cười lại, giả bộ phớt tỉnh vùi đầu nhìn điện thoại di động.
Tống Tinh Thần đi nhanh tới, khom người xuống nhìn bánh xe yêu thích một chút.
Lỗ rách này cũng không phải nhỏ mà là một cái lỗ thủng to.
Sắc mặt cô lập tức khó coi nhìn lên, "Đây là hàng nguyên trang , tôi mới mua không bao lâu, anh xem phải làm thế nào?”
Tô Thanh Triệt cúi đầu liếc cô một cái, lúc này mới thong thả ung dung lấy một tấm séc trong túi áo ra, "Bồi thường theo giá, cố Tống có hài lòng không?"
Tống Tinh Thần hừ lạnh một tiếng, đứng dậy liếc mắt nhìn số lượng trên tấm séc, từ từ cười lên. "Ít như vậy đã muốn đuổi tôi?"
Tham mưu trưởng Lục yên lặng chuyển ánh mắt từ màn hình điện thoại di động qua, "Cô Tống vẫn nên ngoan ngoãn cầm đi."
Tống Tinh Thần liếc anh một cái, cắn răng nghiến lợi nói từng chữ từng câu: "Anh câm miệng."
Hàn Tiêu Ly thu dẹp xong ra ngoài đã nhìn thấy Tống Tinh Thần đang lạnh lùng nhìn người đàn ông có vóc người thon dài trước mặt, ánh mắt kia, chậc chậc, thật sự là có thể cọ xát ra lửa nha, quá nhiệt liệt rồi! Quả thật muốn đốt trên khuôn mặt trắng nõn đẹp trai ra một cái hố
Cô vội vàng tiến lên trước, kéo Tống Tinh Thần lui về phía sau mấy bước. "Cậu sao vậy?"
"Mình làm sao?" Cô lạnh giọng liếc Hàn Tiêu Ly, trực tiếp kéo cô xoay người đá đá lên lếp xe, "Cậu xem mình xảy ra chuyện gì hả?"
Hàn Tiêu Ly vốn muốn tới xoa dịu không khí trong nháy mắt cũng im lặng luôn rồi.
Trong sân bắt đầu càng ngày càng có nhiều người đi qua, Tô Thanh Triệt lấy kính râm treo trên cổ áo đeo lên, lúc này mới lưu loát tăng thêm một số không ở phía sau. "Bên này tôi còn có việc, cô mau về đi."
Tống Tinh Thần mắt liếc con số trên tấm séc, lúc này mới hài lòng rút tay cầm tấm séc. Sau đó hất cằm lên, hơi thị uy nói: "Xe tôi đã bị như vậy, anh nói tối phải về như thế nào hả, phía trước phía sau thôn đều không có nhà trọ."
Tô Thanh Triệt lẳng lặng đưa mắt nhìn cô chốc lát, tầm mắt rơi vào khuôn mặt trắng nõn của cô, lại chuyển qua cô gái yên lặng không nói bên cạnh cô, chân mày chậm rãi nhíu lại. "Có ý gì cứ nói thẳng."
Thật sảng khoái.
Tống Tinh Thần hứng thú huýt sáo đùa giỡ, lúc này mới đến gần mấy bước, thuận tay giúp anh sửa lại cổ áo hơi gãy do lũc nãy anh lấy mắt kiếng. Thấy anh cúi đầu, ánh mặt lạnh như băng tỉ mỉ phóng xuống qua lớp mắt kiếng vẫn còn sắc bén, khẽ mỉm cười.
Tham mưu trưởng Lục lập tức trợn tròn mắt, giữa ban ngày ban mặt mà muốn làm chuyện ân ái?
Tống Tinh Thần nghiêng đầu, giơ tay lên kéo mắt kính xuống, lộ ra cặp mắt đen bóng thâm thúy. "Anh làm, dĩ nhiên anh chịu trách nhiệm."
Người trong cuộc còn chưa có phản ứng gì, Tham mưu trưởng Lục đã lạnh run một cái.
Không được, anh cảm thấy gần đây năng lực chịu đựng của anh càng ngày càng thấp. . . . . .
Tô Thanh Triệt để mặc tay cô bám víu trước ngực anh, chốc lát mới giơ tay lên nắm chặt cô, từ từ dùng sức buộc chặt lại. Nghe tiếng xương cốt rõ ràng, nhìn cô hơi khẽ cau mày lúc này mới từ từ buông ra, dứt khoát quả quyết đáp lại: "Được."
Lúc này, Tống Tinh Thần mới chợt đẩy Tô Thanh Triệt ra, mình cũng lui về sau một bước, mặt lạnh liếc anh."Muốn nói chuyện thì cứ nói, táy máy tay chân làm gì."
Đoàn trưởng Tô nhận lấy chìa khóa do Tham mưu trưởng Lục ném tới, liếc cô một cái, nghiêm túc nói: "Không táy máy tay chân với bạn gái chả lẻ táy máy với người khác?"
Tống Tinh Thần sững sờ, "Chậc" một tiếng, chân mày lập tức nhíu lại.
Vừa định nói chuyện, Tô Thanh Triệt đã sải bước qua, khoác tay lên đầu vai của cô dùng sức nắm. Giọng nói vốn lạnh nhạt bỗng nhiên dịu dàng lại, "Được rồi, đừng nóng giận. Trở về thích xe gì, cứ nói với Lục tử một tiếng, trực tiếp lấy tiền đi mua."
Tiếng nói vừa dứt, cánh tay khoác trên vai cô nhẹ nhàng gõ một cái, nắm đầu vai của cô đi về bãi đậu xe bên cạnh. "Phối hợp với tôi."
Hàn Tiêu Ly thấy người cứ như vậy bị mang đi, không hiểu ra sao, "Hai người. . . . . ."
Tham mưu trưởng Lục lập tức đầy mồ hôi, vội vàng cúi đầu khom lưng để Hàn Tiêu Ly đuổi theo, "Cô gái, xin mời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.