Chương 20
Bắc Khuynh
07/10/2017
Tô Thanh Triệt thấy Phi Phàm vẫn còn đang đánh giá mình, họng súng chống đỡ trên huyệt thái dương của anh ta lại hung hăng dí vào. "Đến đây là
kết thúc." Dứt lời, lúc này mới chậm rãi dời họng súng đi, liếc nhìn
Chim Ưng đang bị Lục Quần áp chế dưới đất ở bên kia, lạnh lùng ngoắc
ngoắc khóe môi.
"Từ trước đến giờ tôi không làm ăn với kẻ không có thành ý, mày trở về nói với đại cả của tụi mày bảo anh ta đến tìm tao." Dứt lời, khẩu súng xoay trở về sau thắt lưng, đầu cũng không quay lại một cái mà đi thẳng ra ngoài.
Đang lúc này, Phi Phàm thong thả dứng dậy, xoa xoa khóe môi dính máu, lúc này mới lạnh lùng nói: "Đại ca thật sự có chuyện không tới được, anh bị cảnh sát theo dõi."
Tô Thanh Triệt dĩ nhiên sẽ không bất ngờ khi biết kết quả này, nhưng ở trước mặt Phi Phàm phải làm ra dáng vẻ như không biết gì, sắc mặt lập tức càng tỏ ra lạnh lùng.
Anh cúi đầu vén tay áo lên giống như không chút để ý, lời nói ra khỏi miệng lại lạnh lùng vô tình khiến Phi Phàm cũng run lên một cái.
Anh nói: "Đã có ai nói cho mày biết, tao cũng là nhân vật lợi hại chưa. Chọc tao, mày làm theo phải chết không nơi chôn thân."
Phi Phàm mím mím môi, cuối cùng quanh co nói xin lỗi: "Xin lỗi, là chúng tôi suy tính không được chu đáo."
Tô Thanh Triệt hừ lạnh một tiếng, cất bước đi.
Trong khoảnh khắc anh đi ngang qua, Chim Ưng lập tức giơ tay lên ngăn anh lại, "Hi vọng Anh Tô nghiêm túc suy nghĩ một chút, nếu như vẫn muốn cuộc làm ăn này thì ngày mai sẽ đến hội quán."
Tô Thanh Triệt híp mắt nhìn anh ta, chỉ nghe anh ta tiếp tục nói: "Thuận tiện đưa chị dâu đến chơi cho vui."
******
Tống Tinh Thần ra cửa mua thức ăn nhanh trở lại, đã nhìn một bóng dáng thon dài không xem là xa lạ đang đứng trước cửa.
Nghe tiếng bước chân, Tô Thanh Triệt xoay người lại, thấy cô ăn mặc tùy ý xách theo hai hộp thức ăn nhanh hai mắt có chút sâu, “Cô đã về rồi."
Tống Tinh Thần sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu một cái, trả lời theo bản năng: "Đúng vậy, tôi đã trở về."
Có lẽ là hiếm khi gặp cô gái này cũng có lúc ngốc nghếch đáng yêu như vậy nên Tô Thanh Triệt vểnh khoé môi, đi qua vài bước nhận lấy đồ cô đang xách trong tay. "Mở cửa."
Tống Tinh Thần cau mày, nhìn cơm tối của mình bị anh giành lấy, tâm trạng vẫn còn ngu ngơ. "Sao anh lại ở đây?"
"Tổ chức cần tôi." Tô Thanh Triệt hất cằm lên, ý bảo cô mở cửa trước rồi hãy nói.
Tống Tinh Thần nghe tiếng hoạt động của thang máy, biết đây hoàn toàn không phải là nơi để nói chuyện, cau mày cảnh cáo trừng mắt liếc anh một cái, lúc này mới lòng không phục sờ túi quần lấy chìa khóa.
Vừa sờ túi quần cô vừa sửng sốt.
Ơ, hình như không mang theo chìa khoá......
Tô Thanh Triệt thấy cô nhìn chằm chằm cửa thật lâu cũng không nhúc nhích, đại khái đã đoán được tình huống như thế nào, anh khẽ thở dài một hơi, hơi bất đắc dĩ nhìn bốn phía một chút. "Cô sang gõ cửa nhà bên cạnh đi."
******
Khi Tô Thanh Triệt từ ban công nhà bên cạnh leo qua giúp cô mở cửa, đứng ở cửa mắt lạnh liếc cô, Tống Tinh Thần cảm thấy thế giới này thật huyền ảo.
Cô nói cám ơn với bác gái nhà bên cạnh, lúc này mới xách theo hộp cơm đã sắp nguội vào phòng.
Tô Thanh Triệt cũng tùy ý, vòng quanh nhà cô quay một vòng, lúc này mới tự nhiên ngồi xuống ghế sô – pha của cô. Mới vừa ngồi xuống, sắc mặt của anh đã có chút không đúng lắm.
Tống Tinh Thần nhìn theo hướng anh ngồi trên ghế sô - pha, đanh mặt đẩy anh qua một bên. "Đừng đè hư, ngày mai phải gửi đi đấy."
Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Thanh Triệt trầm xuống, anh đứng lên lấy gói đồ bị chôn dưới gối ôm lộ một góc ra, khi nhìn thấy rõ là vật gì gương mặt tuấn tú lập tức tối sầm. "Cô Tống, sản phẩm nhà cô đều do cô xử lý tuỳ ý như vậy?"
Tống Tinh Thần thấy sắc mặt đoàn trưởng Tô không được tốt, khóe mắt đuôi mày đều nở nụ cười, rất là vui sướng gật đầu một cái. "Ngại quá nha, nó xúc phạm đến đoàn trưởng Tô rồi."
Giọng nói kia, đừng nói là áy náy khay không mà chính là tràn đầy khiêu khích.
Tô Thanh Triệt tiện tay ném vật đó xuống sàn nhà một cái, sắc mặt xanh mét. "Không sao, tôi tin tưởng Cô Tống không phải cố ý."
Tống Tinh Thần ngậm một miếng cơm đáp lại: "Được rồi, đoàn trưởng anh suy nghĩ sâu quá rồi đấy, tôi thật sự không phải cố ý, nếu như tôi sớm biết hôm nay anh tới, ta nhất định sẽ để tất cả anh em chị em của bọn đều ra hoan nghênh anh."
Hai tay tuỳ ý buông lỏng trên đầu gối của Đoàn trưởng đột nhiên nắm chặt, nổi gân xanh, nhưng trên mặt vẫn không biến sắc, thậm chí nghe lời này xong hơi cứng rắn đáp lại: "Không cần khách khí, dù sao về sau chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt."
Tống Tinh Thần vốn dĩ còn đang đắc ý hả hê lập tức bị nghẹn một chút, cô cầm hộp cơm nghiêng đầu nhìn anh, "Đoàn trưởng Tô, tin dữ này là có ý gì?"
Đoàn trưởng Tô rất là bình tĩnh ung dung hỏi cô: "Cô Tống, quốc gia có chuyện cần, cô làm đảng viên, có phải nên phối hợp và hy sinh vô điều kiện không?"
Phối hơp? Hy sinh vô điều kiện
Trò đùa này càng chơi càng lớn rồi nha!!!!!
Tô Thanh Triệt nhíu mày, trước khi Tống Tinh Thần hoàn toàn hóa đá bổ sung thêm: "Bây giờ bắt đầu chính thức sử dụng thân phận che dấu của cô, phục tùng và phối hợp với hành động của tôi, d/đ;l;q"d cũng toàn quyền nghe theo sự chỉ huy và chỉ thị của tôi. Đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của cô Tống, xin hỏi cô còn có vấn đề gì không?"
Tống Tinh Thần cảm thấy món sườn xào chua ngọt mà cô thích ăn nhất cũng không cứu vớt được cô, vẻ mặt cô khiếp sợ nhìn Tô Thanh Triệt vẫn đang thảnh thơi, cắn răng nghiến lợi nói: "Báo cáo, tôi rất có vấn đề."
Tô Thanh Triệt tán đồng gật đầu một cái, "Ừ, cái này tôi hiểu biết rõ, nhưng tôi sẽ không ghét bỏ hoặc là kỳ thị đồng đội."
Tống Tinh Thần: "......" Thật là muốn đánh người!!!
Cô nói có vấn đề cũng không phải là cô có vấn đề, à không đúng...... Cô là có vấn đề, nhưng cô chỉ bày tỏ nghi ngờ với chỉ thị này nha!
******
Chờ Tống Tinh Thần giải quyết xong bữa ăn nhạt như nước ốc, cô mới ngồi ngay ngắn, nghe theo đảng gọi nhân dân cần và đoàn trưởng Tô biến thái phổ biến yêu cầu.
Tô Thanh Triệt do dự một chút, sau khi giải thích sơ qua sự việc, mới cực kỳ nghiêm tức và hơi đáng tiếc nói: "Tôi cũng rất tiếc phải dây dưa không rõ với cô như vậy......"
Nhìn một chút xem, đây là lời nói của lãnh đạo khi làm công tác tư tưởng cho đồng chí sao!!!
"Chỉ có điều…" Anh dừng một chút, nghiêm mặt nói: "Tống Tinh Thần, tôi cũng cần sự trợ giúp của cô."
Thái độ cường ngạnh của Tống Tinh Thần rốt cuộc cũng mềm xuống khi anh dịu dàng nói "Tống Tinh Thần, tôi cũng cần sự trợ giúp của cô".
Cô giơ tay lên vuốt vuốt ấn đường, hơi không tình nguyện, "Nếu như đổi một người khác, chẳng hạn như thiên nhiên không ô nhiễm Tham Mưu Trưởng Lục cũng tốt hơn anh."
Biết là cô đang nói một đường nghĩ một nẻo, Tô Thanh Triệt khẽ rủ mắt xuống, chốc lát mới nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ: "Cô yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô. Sẽ không để cô lún sâu vào nguy hiểm, cho dù xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi cũng bằng lòng mạng đổi mạng."
Tống Tinh Thần mới vừa lắc lư mấy suy nghĩ rốt cuộc đều sụp đổ toàn bộ.
Thật ra thì Tô Thanh Triệt cho người ta cảm giác cũng không là cường thế, cho dù khi toàn thân anh mặc quân trang bén nhọn bức người ra lệnh cũng sẽ không có dáng vẻ nhu hòa đưa ra lời cam d/đ"l;q"d kết làm cho lòng người cam tình nguyện quyết một lòng theo đến cùng như bây giờ.
Đúng vậy, vì lời nói này của anh dù trước mặt có bao nhiêu nguy hiểm đi nữa thì Tống Tinh Thần cũng đều có thể làm việc nghĩa không được chùn bước.
Loại cảm giác tín nhiệm không thể giải thích này, cũng không phải do bộ quân trang cho cô, mà là vốn đã ăn sâu bén rễ.
Giống như hôm đó, đêm khuya trầm trầm, cô nhìn anh đứng ở đó không nhúc nhích, trước khi đi xoay đầu lại nhìn cô một cái.
Thật ra thì cũng không phải khắc rất sâu, cũng không phải rất động lòng người, chỉ là cái nhìn kiên định đó và truyền đạt tin tức cho cô để cô cẩn thận, khiến cô cảm thấy người đàn ông này thật quá dễ dàng đánh hạ phòng tuyến của phụ nữ.
Chỉ dựa vào anh có bằng lòng hay không, có muốn hay không mà thôi.
Cho nên, cô chỉ do dự lúc đầu sau đó liền gật đầu. "Không phải tôi nể mặt anh đâu đấy, mà bởi vì tôi là đảng viên, tôi vào đảng, là đảng cần tôi!"
Dù thế nào thì Tô Thanh Triệt vẫn hơi cảm kích, vốn dĩ Tống Tinh Thần không liên quan đến chuyện này, nếu như không phải bất đắc dĩ thì anh nhất định sẽ không kéo cô vào chuyện này. Đối phương là người hung ác cỡ nào, người khác không biết nhưng anh hiểu rất rõ, nói gì mà không để cho cô gặp nguy hiểm, thật ra khoảnh khắc khi cô gật đầu thì cô đã dấn thân vào nguy hiểm rồi.
Tống Tinh Thần thấy anh không nói lời phản bác nào, đưa chân đá đá anh, "Lấy remote ti vi giúp tôi."
Tô Thanh Triệt lấy lại tinh thần, nhìn thấy remote ti vi đang ở ngay trước mặt cô, khóe môi giật giật, quả quyết lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. "Bản thân cô không có tay à?"
"Hứ." Tống Tinh Thần cau mày lườm anh, “Sao con người anh lại không biết điều như vậy hả, quên mất tôi vừa giúp anh một chuyện lớn rồi sao."
Tô Thanh Triệt nhíu mày, rất nghiêm túc hỏi ngược lại: "Không phải mới vừa rồi cô nói không phải do cô nể mặt tôi mà bởi vì cô vào đảng, đảng cần cô nên cô mới đứng ra à?"
Tống Tinh Thần bị Tô Thanh Triệt dùng lời của mình bịt miệng, lập tức bực mình.
Hừ hừ, không chơi “đảng cần nhân dân” mà bị ức hiếp như vậy!
Trên Alibaba không ngừng vang lên tiếng thông báo, Tô Thanh Triệt nhìn cô một cái, nhớ tới trò đùa của mình trước khi kết thúc huấn luyện quân sự không khỏi nhíu mày, "Không đổi máy tính mới?"
Tống Tinh Thần lạnh lùng liếc anh một cái, suy nghĩ hoàn toàn không nhìn anh. "Đoàn trưởng Tô, sao anh không mau đi đi, ở đây không chưa nổi vị Phật lớn như anh đâu."
Tô Thanh Triệt khẽ cười một tiếng, thấy cô nhìn sang, lúc này mới cường điệu nói: "Cô Tống, có lẽ cô quên mất thân phận hiện giờ của cô rồi, cô là..." Anh dừng một chút, khoé môi nở nụ cười ranh mãnh. "Bạn gái sống chung với Tô Thanh Triệt tôi."
Tống Tinh Thần "Bộp" một tiếng, trực tiếp ấn nhầm vào phím gửi đoạn văn vẫn chưa đánh xong đi.
Cô cắn răng nghiến lợi xoay người lại, giọng nói nghiêm túc lại lẫm liệt, "Phiền đoàn trưởng Tô gọi điện thoại cho thủ trưởng của anh giúp tôi, tôi cần trò chuyện với anh ta để hiểu sâu về nhau, hiểu rõ toàn bộ nội dung nhiệm vụ!"
Giọng nói của Đoàn trưởng Tô khàn khàn, rất là cố ý trêu chọc Tống cô nương đã nổi giận, "Xin lỗi, tôi không nhớ số."
Anh ta không nhớ số của thủ trưởng?
Tống Tinh Thần tức giận ngược lại cười, "Vậy sao anh có thể nhớ một chuỗi trình tự để hack máy vi tính của tôi?"
Đoàn trưởng Tô rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, hơi nghi ngờ hỏi ngược lại: "Hack máy tính của cô cần phải phức tạp như vậy sao?"
Lần này, Tống Tinh Thần thật sự giận dữ rồi, cô hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới rất nghiêm túc chống nạnh trừng d/đ"l;q"d mắt căm tức nhìn vẻ mặt vẫn bình tĩnh thong dong của đoàn trưởng Tô, hung dữ nói: "Anh có biết hiện giờ tôi thật sự muốn dùng tất cả lời thô tục mà tôi học được từ nhỏ đến lớn để chửi anh một lần không?"
Đoàn trưởng Tô vẫn kiêu ngạo, lạnh nhạt, mặt không đổi sắc gật đầu một cái, "Tôi có thể hiểu cho tâm trạng của cô, nhưng cũng không ủng hộ cô thực hành."
Tống Tinh Thần: "......"
Cuối cùng Tống Tinh Thần cũng phát điên.
"Từ trước đến giờ tôi không làm ăn với kẻ không có thành ý, mày trở về nói với đại cả của tụi mày bảo anh ta đến tìm tao." Dứt lời, khẩu súng xoay trở về sau thắt lưng, đầu cũng không quay lại một cái mà đi thẳng ra ngoài.
Đang lúc này, Phi Phàm thong thả dứng dậy, xoa xoa khóe môi dính máu, lúc này mới lạnh lùng nói: "Đại ca thật sự có chuyện không tới được, anh bị cảnh sát theo dõi."
Tô Thanh Triệt dĩ nhiên sẽ không bất ngờ khi biết kết quả này, nhưng ở trước mặt Phi Phàm phải làm ra dáng vẻ như không biết gì, sắc mặt lập tức càng tỏ ra lạnh lùng.
Anh cúi đầu vén tay áo lên giống như không chút để ý, lời nói ra khỏi miệng lại lạnh lùng vô tình khiến Phi Phàm cũng run lên một cái.
Anh nói: "Đã có ai nói cho mày biết, tao cũng là nhân vật lợi hại chưa. Chọc tao, mày làm theo phải chết không nơi chôn thân."
Phi Phàm mím mím môi, cuối cùng quanh co nói xin lỗi: "Xin lỗi, là chúng tôi suy tính không được chu đáo."
Tô Thanh Triệt hừ lạnh một tiếng, cất bước đi.
Trong khoảnh khắc anh đi ngang qua, Chim Ưng lập tức giơ tay lên ngăn anh lại, "Hi vọng Anh Tô nghiêm túc suy nghĩ một chút, nếu như vẫn muốn cuộc làm ăn này thì ngày mai sẽ đến hội quán."
Tô Thanh Triệt híp mắt nhìn anh ta, chỉ nghe anh ta tiếp tục nói: "Thuận tiện đưa chị dâu đến chơi cho vui."
******
Tống Tinh Thần ra cửa mua thức ăn nhanh trở lại, đã nhìn một bóng dáng thon dài không xem là xa lạ đang đứng trước cửa.
Nghe tiếng bước chân, Tô Thanh Triệt xoay người lại, thấy cô ăn mặc tùy ý xách theo hai hộp thức ăn nhanh hai mắt có chút sâu, “Cô đã về rồi."
Tống Tinh Thần sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu một cái, trả lời theo bản năng: "Đúng vậy, tôi đã trở về."
Có lẽ là hiếm khi gặp cô gái này cũng có lúc ngốc nghếch đáng yêu như vậy nên Tô Thanh Triệt vểnh khoé môi, đi qua vài bước nhận lấy đồ cô đang xách trong tay. "Mở cửa."
Tống Tinh Thần cau mày, nhìn cơm tối của mình bị anh giành lấy, tâm trạng vẫn còn ngu ngơ. "Sao anh lại ở đây?"
"Tổ chức cần tôi." Tô Thanh Triệt hất cằm lên, ý bảo cô mở cửa trước rồi hãy nói.
Tống Tinh Thần nghe tiếng hoạt động của thang máy, biết đây hoàn toàn không phải là nơi để nói chuyện, cau mày cảnh cáo trừng mắt liếc anh một cái, lúc này mới lòng không phục sờ túi quần lấy chìa khóa.
Vừa sờ túi quần cô vừa sửng sốt.
Ơ, hình như không mang theo chìa khoá......
Tô Thanh Triệt thấy cô nhìn chằm chằm cửa thật lâu cũng không nhúc nhích, đại khái đã đoán được tình huống như thế nào, anh khẽ thở dài một hơi, hơi bất đắc dĩ nhìn bốn phía một chút. "Cô sang gõ cửa nhà bên cạnh đi."
******
Khi Tô Thanh Triệt từ ban công nhà bên cạnh leo qua giúp cô mở cửa, đứng ở cửa mắt lạnh liếc cô, Tống Tinh Thần cảm thấy thế giới này thật huyền ảo.
Cô nói cám ơn với bác gái nhà bên cạnh, lúc này mới xách theo hộp cơm đã sắp nguội vào phòng.
Tô Thanh Triệt cũng tùy ý, vòng quanh nhà cô quay một vòng, lúc này mới tự nhiên ngồi xuống ghế sô – pha của cô. Mới vừa ngồi xuống, sắc mặt của anh đã có chút không đúng lắm.
Tống Tinh Thần nhìn theo hướng anh ngồi trên ghế sô - pha, đanh mặt đẩy anh qua một bên. "Đừng đè hư, ngày mai phải gửi đi đấy."
Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Thanh Triệt trầm xuống, anh đứng lên lấy gói đồ bị chôn dưới gối ôm lộ một góc ra, khi nhìn thấy rõ là vật gì gương mặt tuấn tú lập tức tối sầm. "Cô Tống, sản phẩm nhà cô đều do cô xử lý tuỳ ý như vậy?"
Tống Tinh Thần thấy sắc mặt đoàn trưởng Tô không được tốt, khóe mắt đuôi mày đều nở nụ cười, rất là vui sướng gật đầu một cái. "Ngại quá nha, nó xúc phạm đến đoàn trưởng Tô rồi."
Giọng nói kia, đừng nói là áy náy khay không mà chính là tràn đầy khiêu khích.
Tô Thanh Triệt tiện tay ném vật đó xuống sàn nhà một cái, sắc mặt xanh mét. "Không sao, tôi tin tưởng Cô Tống không phải cố ý."
Tống Tinh Thần ngậm một miếng cơm đáp lại: "Được rồi, đoàn trưởng anh suy nghĩ sâu quá rồi đấy, tôi thật sự không phải cố ý, nếu như tôi sớm biết hôm nay anh tới, ta nhất định sẽ để tất cả anh em chị em của bọn đều ra hoan nghênh anh."
Hai tay tuỳ ý buông lỏng trên đầu gối của Đoàn trưởng đột nhiên nắm chặt, nổi gân xanh, nhưng trên mặt vẫn không biến sắc, thậm chí nghe lời này xong hơi cứng rắn đáp lại: "Không cần khách khí, dù sao về sau chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt."
Tống Tinh Thần vốn dĩ còn đang đắc ý hả hê lập tức bị nghẹn một chút, cô cầm hộp cơm nghiêng đầu nhìn anh, "Đoàn trưởng Tô, tin dữ này là có ý gì?"
Đoàn trưởng Tô rất là bình tĩnh ung dung hỏi cô: "Cô Tống, quốc gia có chuyện cần, cô làm đảng viên, có phải nên phối hợp và hy sinh vô điều kiện không?"
Phối hơp? Hy sinh vô điều kiện
Trò đùa này càng chơi càng lớn rồi nha!!!!!
Tô Thanh Triệt nhíu mày, trước khi Tống Tinh Thần hoàn toàn hóa đá bổ sung thêm: "Bây giờ bắt đầu chính thức sử dụng thân phận che dấu của cô, phục tùng và phối hợp với hành động của tôi, d/đ;l;q"d cũng toàn quyền nghe theo sự chỉ huy và chỉ thị của tôi. Đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của cô Tống, xin hỏi cô còn có vấn đề gì không?"
Tống Tinh Thần cảm thấy món sườn xào chua ngọt mà cô thích ăn nhất cũng không cứu vớt được cô, vẻ mặt cô khiếp sợ nhìn Tô Thanh Triệt vẫn đang thảnh thơi, cắn răng nghiến lợi nói: "Báo cáo, tôi rất có vấn đề."
Tô Thanh Triệt tán đồng gật đầu một cái, "Ừ, cái này tôi hiểu biết rõ, nhưng tôi sẽ không ghét bỏ hoặc là kỳ thị đồng đội."
Tống Tinh Thần: "......" Thật là muốn đánh người!!!
Cô nói có vấn đề cũng không phải là cô có vấn đề, à không đúng...... Cô là có vấn đề, nhưng cô chỉ bày tỏ nghi ngờ với chỉ thị này nha!
******
Chờ Tống Tinh Thần giải quyết xong bữa ăn nhạt như nước ốc, cô mới ngồi ngay ngắn, nghe theo đảng gọi nhân dân cần và đoàn trưởng Tô biến thái phổ biến yêu cầu.
Tô Thanh Triệt do dự một chút, sau khi giải thích sơ qua sự việc, mới cực kỳ nghiêm tức và hơi đáng tiếc nói: "Tôi cũng rất tiếc phải dây dưa không rõ với cô như vậy......"
Nhìn một chút xem, đây là lời nói của lãnh đạo khi làm công tác tư tưởng cho đồng chí sao!!!
"Chỉ có điều…" Anh dừng một chút, nghiêm mặt nói: "Tống Tinh Thần, tôi cũng cần sự trợ giúp của cô."
Thái độ cường ngạnh của Tống Tinh Thần rốt cuộc cũng mềm xuống khi anh dịu dàng nói "Tống Tinh Thần, tôi cũng cần sự trợ giúp của cô".
Cô giơ tay lên vuốt vuốt ấn đường, hơi không tình nguyện, "Nếu như đổi một người khác, chẳng hạn như thiên nhiên không ô nhiễm Tham Mưu Trưởng Lục cũng tốt hơn anh."
Biết là cô đang nói một đường nghĩ một nẻo, Tô Thanh Triệt khẽ rủ mắt xuống, chốc lát mới nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ: "Cô yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô. Sẽ không để cô lún sâu vào nguy hiểm, cho dù xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi cũng bằng lòng mạng đổi mạng."
Tống Tinh Thần mới vừa lắc lư mấy suy nghĩ rốt cuộc đều sụp đổ toàn bộ.
Thật ra thì Tô Thanh Triệt cho người ta cảm giác cũng không là cường thế, cho dù khi toàn thân anh mặc quân trang bén nhọn bức người ra lệnh cũng sẽ không có dáng vẻ nhu hòa đưa ra lời cam d/đ"l;q"d kết làm cho lòng người cam tình nguyện quyết một lòng theo đến cùng như bây giờ.
Đúng vậy, vì lời nói này của anh dù trước mặt có bao nhiêu nguy hiểm đi nữa thì Tống Tinh Thần cũng đều có thể làm việc nghĩa không được chùn bước.
Loại cảm giác tín nhiệm không thể giải thích này, cũng không phải do bộ quân trang cho cô, mà là vốn đã ăn sâu bén rễ.
Giống như hôm đó, đêm khuya trầm trầm, cô nhìn anh đứng ở đó không nhúc nhích, trước khi đi xoay đầu lại nhìn cô một cái.
Thật ra thì cũng không phải khắc rất sâu, cũng không phải rất động lòng người, chỉ là cái nhìn kiên định đó và truyền đạt tin tức cho cô để cô cẩn thận, khiến cô cảm thấy người đàn ông này thật quá dễ dàng đánh hạ phòng tuyến của phụ nữ.
Chỉ dựa vào anh có bằng lòng hay không, có muốn hay không mà thôi.
Cho nên, cô chỉ do dự lúc đầu sau đó liền gật đầu. "Không phải tôi nể mặt anh đâu đấy, mà bởi vì tôi là đảng viên, tôi vào đảng, là đảng cần tôi!"
Dù thế nào thì Tô Thanh Triệt vẫn hơi cảm kích, vốn dĩ Tống Tinh Thần không liên quan đến chuyện này, nếu như không phải bất đắc dĩ thì anh nhất định sẽ không kéo cô vào chuyện này. Đối phương là người hung ác cỡ nào, người khác không biết nhưng anh hiểu rất rõ, nói gì mà không để cho cô gặp nguy hiểm, thật ra khoảnh khắc khi cô gật đầu thì cô đã dấn thân vào nguy hiểm rồi.
Tống Tinh Thần thấy anh không nói lời phản bác nào, đưa chân đá đá anh, "Lấy remote ti vi giúp tôi."
Tô Thanh Triệt lấy lại tinh thần, nhìn thấy remote ti vi đang ở ngay trước mặt cô, khóe môi giật giật, quả quyết lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. "Bản thân cô không có tay à?"
"Hứ." Tống Tinh Thần cau mày lườm anh, “Sao con người anh lại không biết điều như vậy hả, quên mất tôi vừa giúp anh một chuyện lớn rồi sao."
Tô Thanh Triệt nhíu mày, rất nghiêm túc hỏi ngược lại: "Không phải mới vừa rồi cô nói không phải do cô nể mặt tôi mà bởi vì cô vào đảng, đảng cần cô nên cô mới đứng ra à?"
Tống Tinh Thần bị Tô Thanh Triệt dùng lời của mình bịt miệng, lập tức bực mình.
Hừ hừ, không chơi “đảng cần nhân dân” mà bị ức hiếp như vậy!
Trên Alibaba không ngừng vang lên tiếng thông báo, Tô Thanh Triệt nhìn cô một cái, nhớ tới trò đùa của mình trước khi kết thúc huấn luyện quân sự không khỏi nhíu mày, "Không đổi máy tính mới?"
Tống Tinh Thần lạnh lùng liếc anh một cái, suy nghĩ hoàn toàn không nhìn anh. "Đoàn trưởng Tô, sao anh không mau đi đi, ở đây không chưa nổi vị Phật lớn như anh đâu."
Tô Thanh Triệt khẽ cười một tiếng, thấy cô nhìn sang, lúc này mới cường điệu nói: "Cô Tống, có lẽ cô quên mất thân phận hiện giờ của cô rồi, cô là..." Anh dừng một chút, khoé môi nở nụ cười ranh mãnh. "Bạn gái sống chung với Tô Thanh Triệt tôi."
Tống Tinh Thần "Bộp" một tiếng, trực tiếp ấn nhầm vào phím gửi đoạn văn vẫn chưa đánh xong đi.
Cô cắn răng nghiến lợi xoay người lại, giọng nói nghiêm túc lại lẫm liệt, "Phiền đoàn trưởng Tô gọi điện thoại cho thủ trưởng của anh giúp tôi, tôi cần trò chuyện với anh ta để hiểu sâu về nhau, hiểu rõ toàn bộ nội dung nhiệm vụ!"
Giọng nói của Đoàn trưởng Tô khàn khàn, rất là cố ý trêu chọc Tống cô nương đã nổi giận, "Xin lỗi, tôi không nhớ số."
Anh ta không nhớ số của thủ trưởng?
Tống Tinh Thần tức giận ngược lại cười, "Vậy sao anh có thể nhớ một chuỗi trình tự để hack máy vi tính của tôi?"
Đoàn trưởng Tô rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, hơi nghi ngờ hỏi ngược lại: "Hack máy tính của cô cần phải phức tạp như vậy sao?"
Lần này, Tống Tinh Thần thật sự giận dữ rồi, cô hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới rất nghiêm túc chống nạnh trừng d/đ"l;q"d mắt căm tức nhìn vẻ mặt vẫn bình tĩnh thong dong của đoàn trưởng Tô, hung dữ nói: "Anh có biết hiện giờ tôi thật sự muốn dùng tất cả lời thô tục mà tôi học được từ nhỏ đến lớn để chửi anh một lần không?"
Đoàn trưởng Tô vẫn kiêu ngạo, lạnh nhạt, mặt không đổi sắc gật đầu một cái, "Tôi có thể hiểu cho tâm trạng của cô, nhưng cũng không ủng hộ cô thực hành."
Tống Tinh Thần: "......"
Cuối cùng Tống Tinh Thần cũng phát điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.