Chương 32: Không Hẹn Mà Gặp
Một Đóa Mây Nhỏ
09/12/2022
Lạc Phong nhẹ cả người khi Tô Mộ Nam và Băng Cơ rời khỏi, hy vọng sau khi uống thuốc giải Băng Cơ sẽ bình an vô sự. Nếu không, chàng lại bị Nguyệt chưởng môn và sư phụ khiển trách.
Không chỉ Lạc Phong mà Kỳ Lân cũng sợ chủ nhân khiển trách, để lạc mất tiểu tổ tông Tử Vân, chủ nhân mà biết chuyện chắc chắn bẻ sừng hắn đem ngâm rượu “Đừng phí thời gian nữa, Hồ Điệp Cốc chứ gì, đi thôi đi thôi” hắn đẩy mọi người mau mau khởi bước.
Lạc Phong bỗng dừng lại, quay sang bảo họ: “Một mình ta đi được rồi, ngươi không nghe ả nói Ma Quỷ Nhai hiểm trở trùng trùng, cửu tử nhất sinh sao? Đừng lấy tính mạng của mình ra đánh cược, nếu tất cả chúng ta đều gặp chuyện sẽ không ai đi cứu Tử Vân nữa.”
Đại Thất gãi đầu trăn trở: “Đúng, nhưng bọn ta cũng không thể bỏ mặc ngươi một mình. Thêm một người thì thêm một sự giúp đỡ. Nam nhân đại trượng phu hành sự nhanh gọn lẹ, ta tuyệt đối không phải loại người tham sống sợ chết."
Kỳ Lân vỗ ngực Lạc Phong mấy cái: “Phải đó, ngươi quên chúng ta đã phối hợp ăn ý ra sao rồi hả” Hắn cười trừ choàng qua vai chàng: “Yên tâm, bọn ta tuyệt đối không làm vật trở ngại của ngươi.”
Nếu họ kiên quyết như vậy thì Lạc Phong cũng hết cách: “Được, vậy chúng ta lập tức lên đường.”
Đại Thất kéo Phi Điểu ra trước mặt họ: “Ei ei khoan đã, còn con chim này thì sao?”
Lạc Phong gãi đầu tỏ vẻ không tình nguyện, chàng quay ra chỗ khác như thể không liên quan đến mình. Phi Điểu chỉ có một trăm năm đạo hạnh, pháp lực tầm thường, vật trở ngại lớn như vậy chàng không dám dẫn theo đâu.
Nàng cũng tự biết thân biết phận, bĩu môi không vui, giọng nói cũng mang chút ủ rũ: “Các ngươi không nói ta cũng biết mình kém cỏi, nhưng mà ta muốn đi theo các ngươi. Ta hứa, ta chỉ đứng bên ngoài chờ, tuyệt đối không đi vào.”
Lạc Phong cuối cùng cũng mở miệng: “Vậy thì được.”
“Đi thôi” Chàng đi đầu, dẫn theo mọi người lên đường.
___
Đào Hoa nói chỉ cần đi theo hướng mặt trời lặn là đến Ma Quỷ Nhai, đêm qua họ đã vội lên đường, bay suốt mấy canh giờ không ăn uống không ngủ nghỉ.
Mãi đến trưa chiều, bụng của Lạc Phong bỗng đánh trống gru gru. Chàng là người phàm, đương nhiên phải ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ thì mới có sức lực.
Đại Thất dừng bước chân, quay sang nói với chàng: "Lạc Phong, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi. Chả biết nơi quỷ quái đó ở đâu, đi mãi không đến."
Ánh mặt trời gay gắt, trong vòng trăm dặm chỉ có một quán trà ảm đạm, xung quanh cũng không một bóng người qua lại.
Chàng chỉ về phía trước: "Chúng ta đến quán trà đó nghỉ một chút đi."
Bốn người họ ngồi xuống uống trà, ăn qua loa vài cái màn thầu lót bụng. Trong lúc họ đang ủ rũ buồn rầu thì có một vị khách không hẹn mà gặp.
Ông ta đến gần vỗ vỗ vai Lạc Phong: "Tiểu đệ, cho hỏi…" Ông lật bật mở bức tranh ra, tranh chỉ mở được một nửa thì họ nhìn nhau giật nảy lên.
"Là ngươi" "Là ông?"
Lạc Phong nhanh chóng đặt ly trà xuống bàn, đứng dậy cúi chào ông một cái: "Đệ tử Lạc Phong, bái kiến tổ sư gia, hôm qua mạo phạm đắc tội, xin ông bỏ qua."
Tiêu Dao Tử bĩu môi trợn mắt, cuộn lại bức họa đang mở ra một nửa, xem ra cũng là hao hơi tốn sức rồi.
"Hừ, cáo từ" Ông ta hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.
"Sư tổ, ban nãy không phải ông tìm ta sao?"
"Hết việc rồi, các ngươi tiếp tục uống trà đi."
Đại Thất liếc nhìn ông ta từ đầu xuống chân, lưng đeo bao phục, tay thì cầm tranh vẽ, điệu bộ ung dung nhàn rỗi, trông cũng không giống thi hành gấp vụ. Hắn vừa ăn màn thầu vừa nói: "Nhìn là biết lão đầu này đi tìm người rồi, tranh vẽ cất kỹ như vậy, người trong tranh chắc chắn là một vị cô nương."
Thấy ông trợn mắt không trả lời, Đại Thất liền đắc ý cười to: "Các ngươi xem, bị ta nói trúng rồi."
Tiêu Dao cắn răng nhịn, nếu không phải có việc cần làm, chắc chắn ông sẽ bẻ cổ hắn thành hai khúc, dùng lót ghế ngồi.
"Thôi thôi cáo từ" mặt mày ông rõ khó chịu. Ngay lúc ông muốn cất bức tranh vào tay áo, Kỳ Lân liền chạy đến giật của ông: "Haha Tiêu Dao Tử, tính đa tình của ông đúng là ngàn năm không thay đổi, để xem, lần này cô nương nào xấu số bị ông nhắm trúng."
"Tên tiểu tử thối, trả lại cho ta."
Kỳ Lân vội mở ra xem trước khi bị ông ta giật lại.
Vừa nhìn vào cô nương trong bức họa, hai mắt hắn liền mở to hết cỡ, đôi môi khẽ run, nhăn mặt khó hiểu.
"Là ả yêu nữ đó sao?" Kỳ Lân lật lại cho mọi người xem "Các ngươi nhìn xem, phải ả ta không?"
Lạc Phong, Đại Thất và Phi Điểu sáp lại gần, cùng ngắm nhìn bức tranh, họ gãi đầu sờ cằm, đẩy Tiêu Dao Tử ra chỗ khác.
Người trong tranh nét phượng mày ngài, khí chất hơn người, diễm lệ thoát tục, đích thực là một tiên nữ không vướng bụi trần. Dung mạo của cô ta giống y Đào Hoa nhưng không lẳng lơ hở hang như ả.
Tranh vẽ dù sao cũng kém xa người thật vài phần, nhưng Phi Điểu khẳng định chắc nịch, nàng chỉ vào tranh nói: "Chính là ả yêu nữ đã bắt Tử Vân, không những dung mạo giống y đúc, ngay cả nốt ruồi dưới mắt cũng y chang. Chính là ả, không thể sai được."
Lạc Phong quay qua nói với Tiêu Dao Tử: "Sư tổ, ông thực sự cấu kết với tà ma ngoại đạo sao?"
Ông ta lập tức giật lại bức tranh, cuộn gọn gàng rồi cất vào tay áo: "Cô ấy là công chúa hoa tộc, không phải tà ma ngoại đạo như các ngươi nói."
Ông ta hất mặt ra hiệu với Lạc Phong: "Tiểu tử, ban nãy ngươi nói Đào Hoa bắt đi một bằng hữu của ngươi. Ta sẽ giúp ngươi cứu người, ngược lại, ngươi phải dẫn ta đi gặp Đào Hoa."
Tiêu Dao Tử thở một hơi dài: "Nói đi, lần này Đào Hoa bắt các ngươi làm gì?"
Nghe ngữ điệu của ông, có vẻ đây không phải chuyện gì mới lạ nữa. Một người cố tình lẩn trốn, một người thì kiên trì đuổi theo, cứ thế trôi qua mấy trăm năm.
Đào Hoa luôn chờ đợi các kỳ nhân dị sĩ đi ngang, sau đó tìm cách uy hiếp họ, bắt họ làm việc giùm nàng.
Lạc Phong trả lời ông: "Cô ấy muốn bọn ta đến Hồ Điệp Cốc lấy Bạch Ngọc Lộ, ba ngày sau trao đổi ở Mộc Quế Lâm."
Tiêu Dao Tử bĩu môi chỉ trỏ: "Dựa vào các ngươi, xời, không chừng là người thứ 700 hy sinh ở Ma Quỷ Nhai."
Không chỉ Lạc Phong mà Kỳ Lân cũng sợ chủ nhân khiển trách, để lạc mất tiểu tổ tông Tử Vân, chủ nhân mà biết chuyện chắc chắn bẻ sừng hắn đem ngâm rượu “Đừng phí thời gian nữa, Hồ Điệp Cốc chứ gì, đi thôi đi thôi” hắn đẩy mọi người mau mau khởi bước.
Lạc Phong bỗng dừng lại, quay sang bảo họ: “Một mình ta đi được rồi, ngươi không nghe ả nói Ma Quỷ Nhai hiểm trở trùng trùng, cửu tử nhất sinh sao? Đừng lấy tính mạng của mình ra đánh cược, nếu tất cả chúng ta đều gặp chuyện sẽ không ai đi cứu Tử Vân nữa.”
Đại Thất gãi đầu trăn trở: “Đúng, nhưng bọn ta cũng không thể bỏ mặc ngươi một mình. Thêm một người thì thêm một sự giúp đỡ. Nam nhân đại trượng phu hành sự nhanh gọn lẹ, ta tuyệt đối không phải loại người tham sống sợ chết."
Kỳ Lân vỗ ngực Lạc Phong mấy cái: “Phải đó, ngươi quên chúng ta đã phối hợp ăn ý ra sao rồi hả” Hắn cười trừ choàng qua vai chàng: “Yên tâm, bọn ta tuyệt đối không làm vật trở ngại của ngươi.”
Nếu họ kiên quyết như vậy thì Lạc Phong cũng hết cách: “Được, vậy chúng ta lập tức lên đường.”
Đại Thất kéo Phi Điểu ra trước mặt họ: “Ei ei khoan đã, còn con chim này thì sao?”
Lạc Phong gãi đầu tỏ vẻ không tình nguyện, chàng quay ra chỗ khác như thể không liên quan đến mình. Phi Điểu chỉ có một trăm năm đạo hạnh, pháp lực tầm thường, vật trở ngại lớn như vậy chàng không dám dẫn theo đâu.
Nàng cũng tự biết thân biết phận, bĩu môi không vui, giọng nói cũng mang chút ủ rũ: “Các ngươi không nói ta cũng biết mình kém cỏi, nhưng mà ta muốn đi theo các ngươi. Ta hứa, ta chỉ đứng bên ngoài chờ, tuyệt đối không đi vào.”
Lạc Phong cuối cùng cũng mở miệng: “Vậy thì được.”
“Đi thôi” Chàng đi đầu, dẫn theo mọi người lên đường.
___
Đào Hoa nói chỉ cần đi theo hướng mặt trời lặn là đến Ma Quỷ Nhai, đêm qua họ đã vội lên đường, bay suốt mấy canh giờ không ăn uống không ngủ nghỉ.
Mãi đến trưa chiều, bụng của Lạc Phong bỗng đánh trống gru gru. Chàng là người phàm, đương nhiên phải ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ thì mới có sức lực.
Đại Thất dừng bước chân, quay sang nói với chàng: "Lạc Phong, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi. Chả biết nơi quỷ quái đó ở đâu, đi mãi không đến."
Ánh mặt trời gay gắt, trong vòng trăm dặm chỉ có một quán trà ảm đạm, xung quanh cũng không một bóng người qua lại.
Chàng chỉ về phía trước: "Chúng ta đến quán trà đó nghỉ một chút đi."
Bốn người họ ngồi xuống uống trà, ăn qua loa vài cái màn thầu lót bụng. Trong lúc họ đang ủ rũ buồn rầu thì có một vị khách không hẹn mà gặp.
Ông ta đến gần vỗ vỗ vai Lạc Phong: "Tiểu đệ, cho hỏi…" Ông lật bật mở bức tranh ra, tranh chỉ mở được một nửa thì họ nhìn nhau giật nảy lên.
"Là ngươi" "Là ông?"
Lạc Phong nhanh chóng đặt ly trà xuống bàn, đứng dậy cúi chào ông một cái: "Đệ tử Lạc Phong, bái kiến tổ sư gia, hôm qua mạo phạm đắc tội, xin ông bỏ qua."
Tiêu Dao Tử bĩu môi trợn mắt, cuộn lại bức họa đang mở ra một nửa, xem ra cũng là hao hơi tốn sức rồi.
"Hừ, cáo từ" Ông ta hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.
"Sư tổ, ban nãy không phải ông tìm ta sao?"
"Hết việc rồi, các ngươi tiếp tục uống trà đi."
Đại Thất liếc nhìn ông ta từ đầu xuống chân, lưng đeo bao phục, tay thì cầm tranh vẽ, điệu bộ ung dung nhàn rỗi, trông cũng không giống thi hành gấp vụ. Hắn vừa ăn màn thầu vừa nói: "Nhìn là biết lão đầu này đi tìm người rồi, tranh vẽ cất kỹ như vậy, người trong tranh chắc chắn là một vị cô nương."
Thấy ông trợn mắt không trả lời, Đại Thất liền đắc ý cười to: "Các ngươi xem, bị ta nói trúng rồi."
Tiêu Dao cắn răng nhịn, nếu không phải có việc cần làm, chắc chắn ông sẽ bẻ cổ hắn thành hai khúc, dùng lót ghế ngồi.
"Thôi thôi cáo từ" mặt mày ông rõ khó chịu. Ngay lúc ông muốn cất bức tranh vào tay áo, Kỳ Lân liền chạy đến giật của ông: "Haha Tiêu Dao Tử, tính đa tình của ông đúng là ngàn năm không thay đổi, để xem, lần này cô nương nào xấu số bị ông nhắm trúng."
"Tên tiểu tử thối, trả lại cho ta."
Kỳ Lân vội mở ra xem trước khi bị ông ta giật lại.
Vừa nhìn vào cô nương trong bức họa, hai mắt hắn liền mở to hết cỡ, đôi môi khẽ run, nhăn mặt khó hiểu.
"Là ả yêu nữ đó sao?" Kỳ Lân lật lại cho mọi người xem "Các ngươi nhìn xem, phải ả ta không?"
Lạc Phong, Đại Thất và Phi Điểu sáp lại gần, cùng ngắm nhìn bức tranh, họ gãi đầu sờ cằm, đẩy Tiêu Dao Tử ra chỗ khác.
Người trong tranh nét phượng mày ngài, khí chất hơn người, diễm lệ thoát tục, đích thực là một tiên nữ không vướng bụi trần. Dung mạo của cô ta giống y Đào Hoa nhưng không lẳng lơ hở hang như ả.
Tranh vẽ dù sao cũng kém xa người thật vài phần, nhưng Phi Điểu khẳng định chắc nịch, nàng chỉ vào tranh nói: "Chính là ả yêu nữ đã bắt Tử Vân, không những dung mạo giống y đúc, ngay cả nốt ruồi dưới mắt cũng y chang. Chính là ả, không thể sai được."
Lạc Phong quay qua nói với Tiêu Dao Tử: "Sư tổ, ông thực sự cấu kết với tà ma ngoại đạo sao?"
Ông ta lập tức giật lại bức tranh, cuộn gọn gàng rồi cất vào tay áo: "Cô ấy là công chúa hoa tộc, không phải tà ma ngoại đạo như các ngươi nói."
Ông ta hất mặt ra hiệu với Lạc Phong: "Tiểu tử, ban nãy ngươi nói Đào Hoa bắt đi một bằng hữu của ngươi. Ta sẽ giúp ngươi cứu người, ngược lại, ngươi phải dẫn ta đi gặp Đào Hoa."
Tiêu Dao Tử thở một hơi dài: "Nói đi, lần này Đào Hoa bắt các ngươi làm gì?"
Nghe ngữ điệu của ông, có vẻ đây không phải chuyện gì mới lạ nữa. Một người cố tình lẩn trốn, một người thì kiên trì đuổi theo, cứ thế trôi qua mấy trăm năm.
Đào Hoa luôn chờ đợi các kỳ nhân dị sĩ đi ngang, sau đó tìm cách uy hiếp họ, bắt họ làm việc giùm nàng.
Lạc Phong trả lời ông: "Cô ấy muốn bọn ta đến Hồ Điệp Cốc lấy Bạch Ngọc Lộ, ba ngày sau trao đổi ở Mộc Quế Lâm."
Tiêu Dao Tử bĩu môi chỉ trỏ: "Dựa vào các ngươi, xời, không chừng là người thứ 700 hy sinh ở Ma Quỷ Nhai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.