Hồng Trần Vạn Kiếp

Chương 7: Kỳ Phùng Nhược Thủ (2)

Một Đóa Mây Nhỏ

11/11/2022

Tử Vân và Tiểu Lục tử dọc đường cười nói vui vẻ. Hắn giới thiệu các nơi vui chơi và mỹ vị nhân gian cho Tử Vân nghe. Không khí đang chan hòa, yên ắng thì đột nhiên hắn hỏi về chuyện của nàng và Lạc Phong.

"Tử Vân cô nương, rốt cuộc cô và nhị sư huynh quen biết thế nào?"

Tiểu Lục hóng hớt cũng không biết tìm thời điểm thích hợp. Hắn quên mất sau lưng đang có một hũ giấm chua ngang tàng.

"Chà sư huynh của ngươi lợi hại lắm đó… " nàng kể tường tận các chi tiết gặp gỡ cho Tiểu Lục nghe, hai người thì thầm to nhỏ đến nỗi Băng Cơ phát điên.

Băng Cơ thi phép muốn đánh lén Tử Vân. Nàng phát hiện liền xuất kiếm đánh tan luồng khí đó.

Lưu đỉnh tranh bá, cường giả đối quyết. Nàng thay đổi sắc mặt, ánh mắt trở nên máu lạnh. Nàng xuất kiếm chém ả, toàn thân phát ra tử quang trầm nặng.

Nàng dùng tốc độ nhanh nhất bay đến xuất chiêu. Điểm mạnh của nàng chính là tốc độ, chiêu thức bất khả tư nghị, uyển như linh xà, khoái đao trảm loạn ma.

Ban nãy nàng chỉ dùng hai phần công lực đối phó ả thôi, đùa với lửa sẽ có ngày chết cháy.

Băng Cơ không kịp né tránh, Tử Vân đá liên tiếp nhiều cước mạnh khiến ả nằm lăn lóc dưới mặt đất, năng lực phản kháng cũng không có.

Tiểu Lục nhanh chóng chạy vào cản lại: "Đừng đánh, đừng đánh."

"Ngươi né ra" Tử Vân dùng phép quăng tiểu lục ra chỗ khác, hạ kết giới chặn hắn lại.

Hai bàn tay nàng phát ra ngọn lửa tím, muốn thiêu rụi ả thành xác đen: "Tử Sát Huyền Hỏa."

Băng Cơ hoảng sợ la lớn: "Lạc Phong cứu muội."

Không ngờ chàng thực sự nghe thấy, lập tức xuất hiện dùng Hàng Ma kiếm chặn lại ngọn tà lửa.

Một canh giờ trước Lạc Phong đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, trên đường về phái Tiêu Dao, chàng cố tình ghé xem Tử Vân đã rời đi chưa.

Nào ngờ vừa đến là thấy con đường ngập trong một mớ hỗn độn. Chàng lại hỏi người dân mới biết là do Băng Cơ và Tử Vân gây ra. Cũng may chỉ làm vỡ đồ đạc, không gây hại đến mạng người.

Chàng hỏi dân làng thì biết họ đi về phía Tam Tinh Trấn. Dọc đường đi chỉ toàn tiếng giao đấu loạt xoạt. Mãi đến khi nghe Băng Cơ hét lớn, chàng mới kịp thời xuất hiện.

"Phong, cứu muội. Ả yêu nữ này muốn giết chết muội."

Lạc Phong giải ấn cho Tiểu Lục tử: "Tiểu Lục, sao lại thành ra như vậy?"

Băng Cơ gian nan tự thân đứng dậy, nàng đến gần Lạc Phong, nắm lấy cánh tay chàng.

"Phong, huynh bị ả ta lừa rồi. Ả không biết là yêu nữ đến từ phương nào, chiêu thức quán dị, ra tay rất tàn độc."



Lạc Phong sớm đã biết Tử Vân là người không đơn giản, một nữ nhân chân yếu tay mềm sao có thể thoát khỏi ma trảo của Thích Huyết Lang.

"Hóa ra cô nương cũng là người trong tiên môn?"

"Lạc Phong, chàng đừng tin ả yêu nữ này" Băng Cơ tức tối lay cánh tay chàng.

"Đủ rồi nha, ngươi đừng mở miệng thì gọi ta là yêu nữ. Sư phụ ta là Bạch Y Tiên Kiếm trường cư trên Linh Sơn. Do ngươi kiến thức nông cạn không biết đó thôi."

Trong rừng bỗng dưng vang lên một tiếng la hét thê thảm. Họ lập tức gác lại chuyện này chạy đến xem.

Thì ra Kỳ Lân giăng lưới để bẫy Băng Cơ, nhưng lại bắt nhầm tên Thích Huyết Lang đi đứng loạng choạng, không đem mắt nhìn.

Thích Huyết Lang đạp dính lưới võng tiên, bị treo lơ lửng trên cây. Hắn đúng là xui tận mạng, đi đến đâu họa tới đó.

"Tên tiểu tử kia, còn không mau thả ta xuống."

Kỳ Lân tức muốn ngất xỉu, hắn cực công giăng cái bẫy đẹp đến như vậy. Không ngờ lại bị tên hoàng mao tiểu tử này phá hỏng.

"Ngươi đúng là… có biết ta giăng bẫy mệt lắm không. Ngươi đi đứng mắt để sau lưng à."

"Ngươi hỏi ngu thật, sao ta biết ngươi đặt bẫy ở đây mà né."

"Dám chửi lão tử, ngươi không biết chết" Dù sao Kỳ Lân cũng là thượng cổ thần thú tồn tại hơn vạn năm, đâu thể để một con sói tinh thấp kém lên mặt chửi mắng.

Trong khi Kỳ Lân và Thích Huyết Lang đấu khẩu thì bốn người họ đã kéo đến.

"Kỳ Lân, làm gì vậy?" Tử Vân chạy lại hỏi.

Hắn lén lút thì thầm vào tai nàng, vừa nói vừa gãi khắp mặt: "Người dặn ta đặt bẫy để bắt ả nhưng bị tên sói tinh này vô tình làm hỏng."

Tử Vân cốc nhẹ vào đầu hắn, đúng là vô dụng mà, nhờ tý chuyện cũng làm không xong.

"Thì ra đều là người quen cả. Cô nương còn nhớ ta không, ta cố tình đến tìm cô đó. Mau thả ta xuống đi" Thích Huyết Lang nói với Tử Vân.

Lạc Phong thi phép làm đứt lưới võng tiên, Thích Huyết Lang liền rơi từ trên cao xuống.

Kỳ Lân có chút đơ người, không phải vì Lạc Phong cứu Thích Huyết Lang, mà Kỳ Lân cảm thấy chàng rất quen mặt, như thể đã gặp qua ở đâu. Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua tâm trí hắn, nếu nhớ không ra thì ắt hẳn là chuyện của rất lâu rồi.

Lạc Phong dương kiếm về phía Thích Huyết Lang: "Hôm qua để ngươi tẩu thoát, ngươi còn cả gan tìm đến đây."



Hắn vật vã đứng dậy, phủi phủi đầu tóc đầy rơm bụi: "Sau khi bị hai người đả thương, ta đã suy tư rất lâu. Ta quyết định cải tà quy chánh, không làm sói tinh hại người nữa."

Hắn đến gần Tử Vân, thành khẩn nói với nàng: "Ta muốn bái sư phụ của ngươi làm thầy. Hy vọng lệnh sư có thể hướng ta thành thiện, tu tiên đắc đạo."

Đêm qua, hắn đã suy nghĩ rất lâu. Thay vì làm yêu tinh bị người người la hét, đuổi cùng giết tận. Chi bằng tích công đức, tu tiên đắc đạo, được người đời tôn sùng, lập miếu cúng phụng.

Yêu tinh khác với ma tộc, chúng vốn đứng ở bản ngã chính, tà. Chỉ cần tâm theo thiện thì sẽ đắc đạo thành tiên.

Nếu tâm tính tàn ác, thì mãi mãi là một tên yêu tinh gây họa chúng sinh.

Còn ma tộc sinh ra đã là ma, không thể quy y ngã phật. May thay Thích Huyết Lang đã kịp thời đầu quay đầu, lựa chọn một con đường khác.

"Nếu ngươi chịu đưa ta đi gặp lệnh sư, ta sẽ nói ngươi nghe một bí mật kinh thiên động địa."

Lạc Phong thích hàng ma phục yêu, đúng lúc chàng được xuất sơn lịch luyện. Đương nhiên là phải tham gia vào cuộc hành trình này rồi.

"Là bí mật gì?"

"Chính là bí mật liên quan tới ma giới" Hắn đắc ý kiêu ngạo.

Lạc Phong hứng thú chạy lại choàng cổ hắn: "Thời gian còn sớm, ngươi vừa đi vừa kể cũng không muộn."

Thích Huyết Lang bàng hoàng từ chối, đẩy chàng ra chỗ khác: "Ta đến để bái sư phụ cô ta, đâu phải bái ngươi làm sư phụ."

Tử Vân thấy có cơ hội liền nắm lấy tay áo Lạc Phong, đung đưa qua lại: "Nếu chàng cho ta đi chung đường, thì ta sẽ dẫn hắn đi gặp sư phụ."

Kỳ Lân nghe thấy liền vội xen miệng: "Khoan đã."

Hắn kéo Tử Vân qua một bên: "Người điên rồi hả, sao lại tự ý quyết định cho chủ nhân."

Nàng vỗ ngực Kỳ Lân bảo hắn cứ yên tâm: "Sư phụ không nhận thì ta nhận, dù gì ta cũng là đệ tử đích truyền của người. Cứ vậy đi."

Nàng cũng kế thừa tám trên mười công pháp của sư phụ rồi, nàng dư sức thu nhận hắn làm đồ đệ.

"Chúng ta đi thôi" Nàng hớn hở, nhảy nhót ra tín hiệu cho họ.

Băng Cơ mếu máo nắm lại Lạc Phong, năn nỉ chàng đừng đi với Tử Vân. Nhưng chàng chỉ lạnh lùng gạt nàng tay.

"Ta nghĩ muội hãy về Phái Linh Hư, ta phải đi trừ ma diệt yêu, không thể dẫn theo muội được…"

Lạc Phong đuổi theo bọn người của Tử Vân, tham gia vào chuyến đi của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Trần Vạn Kiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook