Chương 14: Nàng Không Phải Người Ta Yêu
Một Đóa Mây Nhỏ
18/11/2022
[Yến Tiệc]
Nhằm ăn mừng việc tiêu diệt thủy quái, giúp dân làng ở Thanh Hải trở lại cuộc sống như xưa. Thiết chưởng môn mở đại hội yến tiệc mời tất cả dân làng cùng đến chung vui.
Ngài dẫn theo Lạc Phong đến bái kiến các vị trưởng bối trong bổn phái. Kỳ Lân và Đại Thất thì đi vây quanh các cô nương xinh đẹp, cười nói vui vẻ. Còn mỗi Tử Vân ngồi cô đơn lẻ loi bên chiếc bàn đầy thức ăn.
Tử Vân phàn nàn bịt đôi tai lại, không khí trong đây ồn ào quá đi. Nàng bĩu môi đứng dậy, mang theo bình rượu bồ đào đi ra sau núi.
Bất kể là ban ngày hay ban đêm thì nơi này vẫn rất đẹp, đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh. Nàng bay lên cây nhẹ tựa tơ lụa, nằm uống rượu ngắm trăng giữa rừng hoa tím hồng mộng mơ.
“Hảo rượu…”
Chẳng mấy chốc, nàng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề dẫm vào làn cỏ. Phía xa là Lạc Phong đang chạy đến tìm mình.
Trong lòng bỗng có chút tức giận, thầm trách: "Chàng đã bỏ mặc ta cả buổi tối, ta cũng không muốn nói chuyện với chàng nữa."
Lạc Phong chạy đến đại thụ, ngước nhìn lên trên: "Tử Vân, nàng làm gì trên đó vậy?"
Nàng không đáp trả, trút rượu giải khuây.
"Nàng uống say rồi ư?"
Tử Vân không muốn quan tâm đến Lạc Phong, nhưng chàng dịu dàng ôn nhu quá đi, nàng thực sự không nỡ ngó lơ chàng.
Nàng nghịch ngợm, giả vờ trượt chân rơi xuống. Chàng hoảng sợ đưa tay bắt lấy nàng, thế là nàng đã thành công nằm gọn trong lòng ngực Lạc Phong.
Chàng muốn đặt nàng xuống nhưng nàng lại giả say để được chàng bế về phòng: "Ta buồn ngủ quá, ta đi hết nỗi rồi" nói xong nàng liền choàng tay ra sau ôm chặt tấm lưng Lạc Phong. Vùi đầu vào ngực chàng giãy giụa, lén cười đắc ý.
Lạc Phong đành bất lực bế nàng về khuê phòng, khẽ đặt nàng lên giường ngủ nhưng nàng không chịu buông tay.
Nàng giật mạnh khiến Lạc Phong ngã xuống giường, nàng còn thừa cơ nằm lên người chàng, ôm chặt không buông.
Tử Vân dùng phép đóng cửa phòng, thổi tắt nến, thả luôn cả màn che giường xuống.
Lạc Phong như một con cừu non bị mãnh sói tóm giữ, không hề có sức phản kháng.
Muôn vàn ý nghĩ hiện lên trong tâm trí chàng: “Đường đường là một chính nhân quân tử, sao có thể thừa nước đục thả câu. Huống chi nàng đang say mèm đến như vậy, không thể hủy đi thanh danh của một nữ nhân được.”
Chàng lật ngược Tử Vân nằm xuống, nhóm người lên dùng sức thoát khỏi vòng tay.
Nàng choàng tay qua cổ Lạc Phong, dán chặt ánh mắt mị tình vào chàng: "Lạc Phong à, chàng đừng phản kháng nữa. Hay là chúng ta ngủ chung đi.”
Chàng… có chút động lòng. Không khí tối tịch, hương thơm phảng phất tỏa ra từ thân thể nàng. Hơi thở nóng bỏng của đôi môi đỏ mọng câu dẫn, khiến chàng mất đi khống chế, rất muốn hôn vào.
Chàng bất giác nâng lấy gương mặt nàng, nhẹ nhàng cúi đầu xuống muốn chiếm lấy nữ nhân ấy. Trong lúc trái tim rung động bối rối, tâm trí chàng chợt lóe lên hình bóng của một ai đó.
Lạc Phong hoảng hốt bật dậy, trên mặt đổ đầy mồ hôi, chàng lập tức bước xuống giường, mở cửa chạy ra ngoài. Đầu chàng đau nhói lên, như muốn nhớ lại một ký ức đã bị phong trần rất lâu.
Chàng khó nhọc chạy khỏi Thiết Kiếm Môn, quỳ xuống ôm đầu khổ sở, trong đau thương đó mãi hiện lên hình bóng của một nữ nhân khác. Rốt cuộc là ai? Tại sao mỗi khi chàng động phàm tâm, hình bóng đó lại lấp ló hiện lên.
Lạc Phong từ nhỏ đã mơ thấy nàng, tuy chàng không thể nhìn rõ dung mạo. Nhưng chàng khẳng định, nàng mới là người mà bản thân hằng đêm nhớ mong, mỗi khi nàng xuất hiện, thâm tâm chàng lại cảm thấy hạnh phúc đến lạ thường.
Chàng từng nói chí nguyện của mình là trảm yêu trừ ma. Nhưng ước nguyện lớn nhất trong cuộc đời chàng là tìm lại mộng trung nhân, dẫn theo nàng đi tiêu dao bốn bể, cùng nhau lập công đức tu tiên, trở thành một đôi tiên lữ, đời đời kiếp kiếp không xa rời.
Lạc Phong khổ sở dằn vặt bản thân, tức giận tát mạnh vào mặt mình, sao lại cùng lúc phải lòng hai nữ nhân, chàng không muốn hưởng tề nhân chi phúc, nhất định phải từ bỏ một người dư ra.
“Tử Vân… Ta xin lỗi.”
___
[Sáng Hôm Sau]
Tử Vân, Kỳ Lân và Đại Thất tìm khắp cả Thiết Kiếm Môn cũng không thấy Lạc Phong đâu cả. Chàng chỉ để lại một tờ giấy với vài dòng chữ mực đen đơn giản.
“Ta xin lỗi, ta không thể chung đường với các ngươi nữa. Có duyên gặp lại. Tạm biệt, Lạc Phong.”
Đại Thất mặt bừng bừng xé nát tờ giấy, dùng lửa đốt nó thành tro, thẩy lên tiêu tan giữa trời không.
“Tên tiểu tử thối này, đột nhiên lại bỏ đi không một lời, hắn xem chúng ta là gì chứ. Cũng đúng, người ta đường đường là nhị đệ tử phái Tiêu Dao, sao lại muốn đi chung với loại yêu tinh như chúng ta.”
Hắn tức lắm, hắn tưởng đâu bốn người đã vào sinh ra tử, từ nay kết giao một tình bạn sâu sắc, cùng nhau vượt ải, cùng nhau đi hành thiện tích đức. Hắn không ngờ Lạc Phong lại bỏ đi như vậy.
Tử Vân đau buồn nhìn đống tro tàn đó. Không lẽ, chàng bỏ đi là vì nàng, vì nàng đã quá vô lễ?
Nàng không cam lòng, quyết định đuổi theo hỏi cho rõ ràng.
“Kỳ Lân, ngươi mau dùng huyền quang thuật xem chàng đang ở đâu.”
Nhằm ăn mừng việc tiêu diệt thủy quái, giúp dân làng ở Thanh Hải trở lại cuộc sống như xưa. Thiết chưởng môn mở đại hội yến tiệc mời tất cả dân làng cùng đến chung vui.
Ngài dẫn theo Lạc Phong đến bái kiến các vị trưởng bối trong bổn phái. Kỳ Lân và Đại Thất thì đi vây quanh các cô nương xinh đẹp, cười nói vui vẻ. Còn mỗi Tử Vân ngồi cô đơn lẻ loi bên chiếc bàn đầy thức ăn.
Tử Vân phàn nàn bịt đôi tai lại, không khí trong đây ồn ào quá đi. Nàng bĩu môi đứng dậy, mang theo bình rượu bồ đào đi ra sau núi.
Bất kể là ban ngày hay ban đêm thì nơi này vẫn rất đẹp, đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh. Nàng bay lên cây nhẹ tựa tơ lụa, nằm uống rượu ngắm trăng giữa rừng hoa tím hồng mộng mơ.
“Hảo rượu…”
Chẳng mấy chốc, nàng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề dẫm vào làn cỏ. Phía xa là Lạc Phong đang chạy đến tìm mình.
Trong lòng bỗng có chút tức giận, thầm trách: "Chàng đã bỏ mặc ta cả buổi tối, ta cũng không muốn nói chuyện với chàng nữa."
Lạc Phong chạy đến đại thụ, ngước nhìn lên trên: "Tử Vân, nàng làm gì trên đó vậy?"
Nàng không đáp trả, trút rượu giải khuây.
"Nàng uống say rồi ư?"
Tử Vân không muốn quan tâm đến Lạc Phong, nhưng chàng dịu dàng ôn nhu quá đi, nàng thực sự không nỡ ngó lơ chàng.
Nàng nghịch ngợm, giả vờ trượt chân rơi xuống. Chàng hoảng sợ đưa tay bắt lấy nàng, thế là nàng đã thành công nằm gọn trong lòng ngực Lạc Phong.
Chàng muốn đặt nàng xuống nhưng nàng lại giả say để được chàng bế về phòng: "Ta buồn ngủ quá, ta đi hết nỗi rồi" nói xong nàng liền choàng tay ra sau ôm chặt tấm lưng Lạc Phong. Vùi đầu vào ngực chàng giãy giụa, lén cười đắc ý.
Lạc Phong đành bất lực bế nàng về khuê phòng, khẽ đặt nàng lên giường ngủ nhưng nàng không chịu buông tay.
Nàng giật mạnh khiến Lạc Phong ngã xuống giường, nàng còn thừa cơ nằm lên người chàng, ôm chặt không buông.
Tử Vân dùng phép đóng cửa phòng, thổi tắt nến, thả luôn cả màn che giường xuống.
Lạc Phong như một con cừu non bị mãnh sói tóm giữ, không hề có sức phản kháng.
Muôn vàn ý nghĩ hiện lên trong tâm trí chàng: “Đường đường là một chính nhân quân tử, sao có thể thừa nước đục thả câu. Huống chi nàng đang say mèm đến như vậy, không thể hủy đi thanh danh của một nữ nhân được.”
Chàng lật ngược Tử Vân nằm xuống, nhóm người lên dùng sức thoát khỏi vòng tay.
Nàng choàng tay qua cổ Lạc Phong, dán chặt ánh mắt mị tình vào chàng: "Lạc Phong à, chàng đừng phản kháng nữa. Hay là chúng ta ngủ chung đi.”
Chàng… có chút động lòng. Không khí tối tịch, hương thơm phảng phất tỏa ra từ thân thể nàng. Hơi thở nóng bỏng của đôi môi đỏ mọng câu dẫn, khiến chàng mất đi khống chế, rất muốn hôn vào.
Chàng bất giác nâng lấy gương mặt nàng, nhẹ nhàng cúi đầu xuống muốn chiếm lấy nữ nhân ấy. Trong lúc trái tim rung động bối rối, tâm trí chàng chợt lóe lên hình bóng của một ai đó.
Lạc Phong hoảng hốt bật dậy, trên mặt đổ đầy mồ hôi, chàng lập tức bước xuống giường, mở cửa chạy ra ngoài. Đầu chàng đau nhói lên, như muốn nhớ lại một ký ức đã bị phong trần rất lâu.
Chàng khó nhọc chạy khỏi Thiết Kiếm Môn, quỳ xuống ôm đầu khổ sở, trong đau thương đó mãi hiện lên hình bóng của một nữ nhân khác. Rốt cuộc là ai? Tại sao mỗi khi chàng động phàm tâm, hình bóng đó lại lấp ló hiện lên.
Lạc Phong từ nhỏ đã mơ thấy nàng, tuy chàng không thể nhìn rõ dung mạo. Nhưng chàng khẳng định, nàng mới là người mà bản thân hằng đêm nhớ mong, mỗi khi nàng xuất hiện, thâm tâm chàng lại cảm thấy hạnh phúc đến lạ thường.
Chàng từng nói chí nguyện của mình là trảm yêu trừ ma. Nhưng ước nguyện lớn nhất trong cuộc đời chàng là tìm lại mộng trung nhân, dẫn theo nàng đi tiêu dao bốn bể, cùng nhau lập công đức tu tiên, trở thành một đôi tiên lữ, đời đời kiếp kiếp không xa rời.
Lạc Phong khổ sở dằn vặt bản thân, tức giận tát mạnh vào mặt mình, sao lại cùng lúc phải lòng hai nữ nhân, chàng không muốn hưởng tề nhân chi phúc, nhất định phải từ bỏ một người dư ra.
“Tử Vân… Ta xin lỗi.”
___
[Sáng Hôm Sau]
Tử Vân, Kỳ Lân và Đại Thất tìm khắp cả Thiết Kiếm Môn cũng không thấy Lạc Phong đâu cả. Chàng chỉ để lại một tờ giấy với vài dòng chữ mực đen đơn giản.
“Ta xin lỗi, ta không thể chung đường với các ngươi nữa. Có duyên gặp lại. Tạm biệt, Lạc Phong.”
Đại Thất mặt bừng bừng xé nát tờ giấy, dùng lửa đốt nó thành tro, thẩy lên tiêu tan giữa trời không.
“Tên tiểu tử thối này, đột nhiên lại bỏ đi không một lời, hắn xem chúng ta là gì chứ. Cũng đúng, người ta đường đường là nhị đệ tử phái Tiêu Dao, sao lại muốn đi chung với loại yêu tinh như chúng ta.”
Hắn tức lắm, hắn tưởng đâu bốn người đã vào sinh ra tử, từ nay kết giao một tình bạn sâu sắc, cùng nhau vượt ải, cùng nhau đi hành thiện tích đức. Hắn không ngờ Lạc Phong lại bỏ đi như vậy.
Tử Vân đau buồn nhìn đống tro tàn đó. Không lẽ, chàng bỏ đi là vì nàng, vì nàng đã quá vô lễ?
Nàng không cam lòng, quyết định đuổi theo hỏi cho rõ ràng.
“Kỳ Lân, ngươi mau dùng huyền quang thuật xem chàng đang ở đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.