Chương 40: Tuyết Hoa Trận
Một Đóa Mây Nhỏ
11/12/2022
Kỳ Lân, Đại Thất và Phi Điểu vừa ngủ dậy đã không thấy Lạc Phong đâu. Họ chạy khắp nơi tìm chàng, phát hiện chàng đã sớm một bước đến Ma Quỷ Nhai, chỉ lại tờ giấy bảo họ hãy an tâm chờ đợi tin tức.
Đại Thất lần nữa tức giận xé nát tờ giấy: “Lại nữa, hắn không nói một lời rồi bỏ rơi chúng ta.”
Kỳ Lân nói: “Lão đầu đó cũng mất tích rồi, ta nghĩ hai người họ đã cùng vào Ma Quỷ Nhai” Kỳ Lân đánh một lá bùa vào người Phi Điểu, bắt nàng không được rời khỏi khách trọ nửa bước đến khi hắn giải ấn "Ngươi pháp lực thấp kém, ở đây chờ bọn ta trở về."
Kỳ Lân đặt ngón tay lên môi huýt sáo, một đám mây to tức khắc bay xuống: “Ta và Đại Thất phải đến đó xem sao, ngươi yên tâm, tất cả bọn ta sẽ an toàn trở về không sót một người, ngươi ở nhà nấu sẵn cơm đợi bọn ta về đi" Hắn không quên cười đùa để hoá giải tâm trạng căng thẳng của mọi người.
Vừa dứt lời hai người họ liền đạp lên mây, dùng tốc độ nhanh nhất tìm đường đến Ma Quỷ Nhai. Họ chỉ biết bay thẳng về hướng tây, mãi đến một ngọn núi hình răng quỷ, họ nhìn vào cảnh sắc xung quanh liền phát hiện mặt trời ở đây như màu đỏ, khiến cho cảnh sắc cũng nhuộm đỏ theo.
Tiêu Dao Tử đang nhàn hạ ngồi dưới chân núi, họ vừa trông thấy ông ta liền bay xuống.
“Lão đầu” Kỳ Lân bất thình lình hét lớn làm ông ta giật nảy cẳng. “Sao ông lại ngồi đây, không phải ông đi theo Lạc Phong sao?”
Tiêu Dao Tử vuốt ve lòng ngực, bị hù một cái muốn lìa hồn luôn, ông ta khàn một tiếng lấy lại uy nghiêm: "Hờm hờm, yên tâm hắn không sao đâu, ngươi phải tin tưởng truyền nhân của ta."
Đại Thất vỗ mạnh vào ngực ông: "Lão đầu, hai thầy trò ông cùng song kiếm hợp bích là được rồi, sao ông không chịu giúp hắn."
Dù công hay tư thì Tiêu Dao Tử cũng không thể nói ra sự thật. Thấy vậy ông liền nhăn mặt chê bai "Các ngươi thật lải nhải, nếu hắn đã xuất sơn lịch luyện thì các ngươi phải để hắn thử sức vượt ải, tự rèn luyện bản thân chứ. Cái gì cũng đòi người này người kia giúp thì sao hắn mạnh lên được."
Đại Thất hổ thẹn gật đầu: "Ông nói cũng có lý. Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Tiêu Dao Tử khoanh tay hống hách: "Hai chữ - Tin tưởng, cộng thêm một chữ - Đợi."
Thế là ba người họ ngồi yên như bức tượng, đợi chàng an toàn tự bước ra.
___
[Ải bốn - Tuyết Hoa Trận]
Ải bốn là ải dễ nhất cũng là ải nguy hiểm nhất. Trải qua ba trận giao đấu phía trước, hiện giờ Lạc Phong không còn chút sức lực nào, lại mất sạch pháp lực, muốn cầu cứu cũng không được.
Sương tuyết rơi dày đặc, lạnh thấu tâm can, máu chàng sắp vón thành từng cục không thể lưu thông.
Chàng bủn rủn tay chân, mất sức ngã gục xuống đất, đập mặt vào làn tuyết trắng xóa, lạnh đến đôi môi nứt nẻ, mặt mày trắng bệch không còn miếng huyết sắc.
Tử Vân mếu máo theo dõi chàng qua huyễn quang, thấy Lạc Phong khổ sở như vậy, nàng không thể nhịn được nữa. Tử Vân thi phép xé huyễn quang, nàng muốn xuyên qua nó để cứu Lạc Phong về.
Đào Hoa thi phép dùng rễ cây quấn chặt người Tử Vân, không cho nàng làm bậy "Ngươi điên rồi hả, cố chấp xuyên qua huyễn quang sẽ khiến nguyên khí đại thương, lúc đó hai kẻ thương tích không ai cứu được ai, chỉ tổn ôm nhau chết chung thôi."
Tử Vân dùng sức kéo rễ cây ra, nàng càng kháng cự thì nó càng chiết chặt "Tất cả cũng tại cô, bắt Lạc Phong đến những nơi quỷ quái đó."
Tử Vân dốc sức kéo sợi rễ nhưng không có tác dụng, nàng bất lực quỳ xuống, đôi mắt trầm u phẫn uất: "Đào Hoa, cô thả ta ra đi, ta phải đi cứu Lạc Phong, huynh ấy sắp không được rồi."
Đào Hoa thờ ơ chỉ vào huyễn quang: "Đã bảo ngươi hãy yên tâm, bốn ải đầu đối với hắn không hề hấn gì đâu. Ải tiếp theo… mới thực sự là cửu tử nhất sinh."
Lạc Phong chống chọi trong cơn bão tuyết, trong lúc mơ mơ màng màng, chàng nghe thấy giọng nói của Tử Vân vang bên lỗ tai. Lạc Phong biết mình không thể chịu thua, có một người đang đợi chàng trở về, chàng liên tục nghĩ thầm trong đầu: "Ta đối với nàng tình hữu độc chung, nếu còn mạng trở về, ta nhất định sẽ biểu minh tâm ý với nàng."
"Lạc Phong, chàng hãy cố lên, ta đang đợi chàng."
"Lạc Phong, chàng nhìn thấy Tử Vân không? Tử Vân đang đứng trước mặt chàng nè."
"Lạc Phong à, đừng ngủ, chàng quên ban nay chàng đã nói gì sao? Ta đang đợi chàng, chàng đừng bỏ rơi ta."
Giọng nói của Tử Vân quanh quẩn trong tâm trí, thậm chí chàng còn gặp ảo giác, nhìn thấy nàng đang đứng xa xa vẫy tay, nét mặt tươi cười đợi chàng đến rước.
Thực ra mọi thứ đều do Lạc Phong tự tưởng tượng, một người sắp chết sẽ thấy được những điều bình sanh mà bản thân tiếc nuối nhất.
Nhìn thấy Tử Vân đứng từ xa dang rộng tay chờ đợi, Lạc Phong gồng chặt bàn tay, chống Hàng Ma kiếm khó khăn đứng dậy. Chàng dùng nó làm gậy, từng bước một tiến về phía trước.
Bông tuyết rơi trên làn da chàng, lập tức tan thành nước thâm nhập vào cơ thể, hàn khí cực nặng, huyết mạch tắc nghẽn, tâm can như bị đóng băng. Liệu chàng còn mạng sống sót ở ải tiếp theo không?
Đại Thất lần nữa tức giận xé nát tờ giấy: “Lại nữa, hắn không nói một lời rồi bỏ rơi chúng ta.”
Kỳ Lân nói: “Lão đầu đó cũng mất tích rồi, ta nghĩ hai người họ đã cùng vào Ma Quỷ Nhai” Kỳ Lân đánh một lá bùa vào người Phi Điểu, bắt nàng không được rời khỏi khách trọ nửa bước đến khi hắn giải ấn "Ngươi pháp lực thấp kém, ở đây chờ bọn ta trở về."
Kỳ Lân đặt ngón tay lên môi huýt sáo, một đám mây to tức khắc bay xuống: “Ta và Đại Thất phải đến đó xem sao, ngươi yên tâm, tất cả bọn ta sẽ an toàn trở về không sót một người, ngươi ở nhà nấu sẵn cơm đợi bọn ta về đi" Hắn không quên cười đùa để hoá giải tâm trạng căng thẳng của mọi người.
Vừa dứt lời hai người họ liền đạp lên mây, dùng tốc độ nhanh nhất tìm đường đến Ma Quỷ Nhai. Họ chỉ biết bay thẳng về hướng tây, mãi đến một ngọn núi hình răng quỷ, họ nhìn vào cảnh sắc xung quanh liền phát hiện mặt trời ở đây như màu đỏ, khiến cho cảnh sắc cũng nhuộm đỏ theo.
Tiêu Dao Tử đang nhàn hạ ngồi dưới chân núi, họ vừa trông thấy ông ta liền bay xuống.
“Lão đầu” Kỳ Lân bất thình lình hét lớn làm ông ta giật nảy cẳng. “Sao ông lại ngồi đây, không phải ông đi theo Lạc Phong sao?”
Tiêu Dao Tử vuốt ve lòng ngực, bị hù một cái muốn lìa hồn luôn, ông ta khàn một tiếng lấy lại uy nghiêm: "Hờm hờm, yên tâm hắn không sao đâu, ngươi phải tin tưởng truyền nhân của ta."
Đại Thất vỗ mạnh vào ngực ông: "Lão đầu, hai thầy trò ông cùng song kiếm hợp bích là được rồi, sao ông không chịu giúp hắn."
Dù công hay tư thì Tiêu Dao Tử cũng không thể nói ra sự thật. Thấy vậy ông liền nhăn mặt chê bai "Các ngươi thật lải nhải, nếu hắn đã xuất sơn lịch luyện thì các ngươi phải để hắn thử sức vượt ải, tự rèn luyện bản thân chứ. Cái gì cũng đòi người này người kia giúp thì sao hắn mạnh lên được."
Đại Thất hổ thẹn gật đầu: "Ông nói cũng có lý. Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Tiêu Dao Tử khoanh tay hống hách: "Hai chữ - Tin tưởng, cộng thêm một chữ - Đợi."
Thế là ba người họ ngồi yên như bức tượng, đợi chàng an toàn tự bước ra.
___
[Ải bốn - Tuyết Hoa Trận]
Ải bốn là ải dễ nhất cũng là ải nguy hiểm nhất. Trải qua ba trận giao đấu phía trước, hiện giờ Lạc Phong không còn chút sức lực nào, lại mất sạch pháp lực, muốn cầu cứu cũng không được.
Sương tuyết rơi dày đặc, lạnh thấu tâm can, máu chàng sắp vón thành từng cục không thể lưu thông.
Chàng bủn rủn tay chân, mất sức ngã gục xuống đất, đập mặt vào làn tuyết trắng xóa, lạnh đến đôi môi nứt nẻ, mặt mày trắng bệch không còn miếng huyết sắc.
Tử Vân mếu máo theo dõi chàng qua huyễn quang, thấy Lạc Phong khổ sở như vậy, nàng không thể nhịn được nữa. Tử Vân thi phép xé huyễn quang, nàng muốn xuyên qua nó để cứu Lạc Phong về.
Đào Hoa thi phép dùng rễ cây quấn chặt người Tử Vân, không cho nàng làm bậy "Ngươi điên rồi hả, cố chấp xuyên qua huyễn quang sẽ khiến nguyên khí đại thương, lúc đó hai kẻ thương tích không ai cứu được ai, chỉ tổn ôm nhau chết chung thôi."
Tử Vân dùng sức kéo rễ cây ra, nàng càng kháng cự thì nó càng chiết chặt "Tất cả cũng tại cô, bắt Lạc Phong đến những nơi quỷ quái đó."
Tử Vân dốc sức kéo sợi rễ nhưng không có tác dụng, nàng bất lực quỳ xuống, đôi mắt trầm u phẫn uất: "Đào Hoa, cô thả ta ra đi, ta phải đi cứu Lạc Phong, huynh ấy sắp không được rồi."
Đào Hoa thờ ơ chỉ vào huyễn quang: "Đã bảo ngươi hãy yên tâm, bốn ải đầu đối với hắn không hề hấn gì đâu. Ải tiếp theo… mới thực sự là cửu tử nhất sinh."
Lạc Phong chống chọi trong cơn bão tuyết, trong lúc mơ mơ màng màng, chàng nghe thấy giọng nói của Tử Vân vang bên lỗ tai. Lạc Phong biết mình không thể chịu thua, có một người đang đợi chàng trở về, chàng liên tục nghĩ thầm trong đầu: "Ta đối với nàng tình hữu độc chung, nếu còn mạng trở về, ta nhất định sẽ biểu minh tâm ý với nàng."
"Lạc Phong, chàng hãy cố lên, ta đang đợi chàng."
"Lạc Phong, chàng nhìn thấy Tử Vân không? Tử Vân đang đứng trước mặt chàng nè."
"Lạc Phong à, đừng ngủ, chàng quên ban nay chàng đã nói gì sao? Ta đang đợi chàng, chàng đừng bỏ rơi ta."
Giọng nói của Tử Vân quanh quẩn trong tâm trí, thậm chí chàng còn gặp ảo giác, nhìn thấy nàng đang đứng xa xa vẫy tay, nét mặt tươi cười đợi chàng đến rước.
Thực ra mọi thứ đều do Lạc Phong tự tưởng tượng, một người sắp chết sẽ thấy được những điều bình sanh mà bản thân tiếc nuối nhất.
Nhìn thấy Tử Vân đứng từ xa dang rộng tay chờ đợi, Lạc Phong gồng chặt bàn tay, chống Hàng Ma kiếm khó khăn đứng dậy. Chàng dùng nó làm gậy, từng bước một tiến về phía trước.
Bông tuyết rơi trên làn da chàng, lập tức tan thành nước thâm nhập vào cơ thể, hàn khí cực nặng, huyết mạch tắc nghẽn, tâm can như bị đóng băng. Liệu chàng còn mạng sống sót ở ải tiếp theo không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.