Hồng Trần Viễn Tại Thiên Biên Ngoại
Chương 16
Nguyệt Bội Hoàn
13/01/2017
CHƯƠNG 16
Lạc Vân Phi thấy Triệu Trường Thanh thần sắc tái nhợt, thập phần thấp thỏm bất an, nhưng Giang Hàn Yên đối với hắn là bộ dạng oán giận, khiến hắn rất không thoải mái, nhịn không được lại đánh nhau với Giang Hàn Yên.
Hai người không ai nhường ai, cứ hai ba ngày lại vì một lời không hợp mà động thủ, đối với Triệu Trường Thanh ngược lại càng không thèm để ý đến. Mỗi ngày chỉ để tranh ngươi chết ta sống.
Điều Lạc Vân Phi cảm thấy may mắn chính là, phụ thân của Giang Hàn Yên Lưu Thủy kiếm khách gởi thư, muốn Giang Hàn Yên cấp tốc trở về. Giang Hàn Yên không thể làm gì khác hơn là không cam lòng mà về nhà.
Tại Vô Ưu cốc, Lạc Vân Phi một mình xem chừng Triệu Trường Thanh, bỗng nhiên phát hiện không biết từ bao giờ, Triệu Trường Thanh đã quật cường không chịu nói ra câu nào, cho dù là lúc vui vẻ, cũng phát ra âm thanh cực nhỏ.
Lạc Vân Phi bắt đầu tìm đủ mọi cách ôn nhu đối đãi, dùng hết mọi thủ đoạn, cho dù là gặp phải võ lâm đệ nhất mỹ nhân Thôi Vân Sương khó đối phó nhất cũng đã vì những thủ đoạn này của hắn mà tươi cười rạng rỡ, ai ngờ Triệu Trường Thanh vẫn giống như một người đã chết.
Lạc Vân Phi dù tại bất kỳ tình huống nào cũng đạt được thành công, rất khó có người ở trên giường mà đối với hắn không ngoan ngoãn phục tùng, Lạc Vân Phi liền dùng hết mọi phương pháp khiến Triệu Trường Thanh vui vẻ. Hắn cuối cùng cũng phát hiện, Triệu Trường Thanh cũng sẽ vì lúc *** cao trào khó nhịn được mà thở dốc rên rỉ, nhưng rên rỉ này hầu như chỉ đơn thuần là dục vọng, căn bản không mang theo nửa điểm tình cảm.
Mà sau khi vui vẻ xong, Triệu Trường Thanh liền lâm vào hôn mê.
Trong cốc không khí vắng vẻ khiến Lạc Vân Phi càng thêm tịch mịch, loại cảm giác này vô cùng kinh khủng. Hiện tại đối mặt với Triệu Trường Thanh, Lạc Vân Phi thậm chí còn có cảm giác không muốn nhìn mặt.
Thân là người trong giang hồ Lạc Vân Phi cũng không phải hạng người ra tay nhân từ, chỉ là một hạ nhân nên tính mạng y hắn cũng sẽ không để trong mắt, nhưng lần này chính là tuyệt không giống nhau.
Lạc Vân Phi phát hiện bản thân có chút thay đổi. Tuy rằng vẫn là ôn nhu, thế nhưng trước đây hắn vốn ôn nhu đối với những nữ tử cùng hắn có 1 đêm xuân, nhưng vẫn chứa mục đích tính dục, lại không phải ôn nhu phát ra từ nội tâm nên luôn ẩn dấu cực đại không kiên nhẫn. Nhưng đối với 1 Triệu Trường Thanh hầu như không có mấy canh giờ thanh tỉnh, hắn lại có thể trong lúc y hôn mê mà toàn tâm toàn ý hầu hạ y. Vì y lau mồ hôi thay y phục, thậm chí là lau thân thể.
Nam tử thành niên khỏe mạnh thân thể bề ngoài cũng không có cái gì bất đồng, chỉ là quá lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời nên có vẻ hơi tái nhợt.
Lạc Vân Phi sau khi lau xong thân thể Triệu Trường Thanh liền ôm lấy, chậm rãi đặt trên giường, theo thói quen lấy tay xoa khuôn mặt y, mặt mày, môi, nhìn Triệu Trường Thanh thần tình bình tĩnh, trong ngực bỗng nhiên có loại cảm thụ an bình.
Trên đời những chuyện phân tranh nhiều không kể xiết, nếu như chỉ là hai người cứ như thế này mà trải qua cả đời tựa hồ cũng không có cái bất hảo.
Suy nghĩ này đúng là có hơi hoang đường tới cực điểm. Lạc Vân Phi cười khổ suy nghĩ. Cho dù bản thân thực sự tình nguyện buông tha tất cả danh vọng cùng địa vị, Giang Hàn Yên nếu biết chuyện này, nhất định sẽ thông báo ra ngoài, làm người khác cười đến rụng răng.
Hơn nữa. . . người kia cũng đã biến thành cái dạng này, sao còn có thể cùng hắn ở chung một chỗ? Nếu như y giả vờ, như vậy kỳ thực là trong lòng không bao giờ … có thể tha thứ a.
Lạc Vân Phi trong lòng có loại cảm giác đau đớn mơ hồ. Ngón tay chạm đến khuôn mặt Triệu Trường Thanh, bất tri bất giác chậm rãi hướng môi xuống, lưu lại trên môi Triệu Trường Thanh.
“Lạc công tử, ngươi đang làm cái gì a?”Một thanh âm quen thuộc trêu tức vang lên.
Lạc Vân Phi bị hoảng sợ, nhưng không vội đứng lên: “Giang công tử, không phải là nói ba ngày mới trở lại sao, cư nhiên chỉ 2 ngày là đã trở về ni.”
Từ Vô Ưu cốc đến Giang phủ, qua lại cũng đã 2 ngày, Giang Hàn Yên đi nhanh như vậy, đương nhiên là cái mông còn chưa ngồi nóng đã trở về.
Giang Hàn Yên bị hắn nói thẳng ra, cũng không đỏ mặt, thái độ hết sức phiêu diêu chậm rãi đi tới, khiến người ta nhịn không được vì thế mà tự ti mặc cảm.
Lạc Vân Phi vẫn đang mỉm cười rất tự nhiên: “Giang công tử, nếu nhanh như thế liền quay lại, thì cần gì phải trở về ni? Ta còn tưởng rằng là vội về chịu tang.”
“Ta đương nhiên là phải trở về xem ngươi có phải là đã trở thành hung thủ sát nhân hay không.”Giang Hàn Yên không chút khách khí phản ứng lại.
Sau hôm đó, hai người đã biến thành cừu địch, nếu như không phải bởi vì đều không thể giết chết đối phương, thì từ lâu đã ra tay mà hạ thủ.
Lạc Vân Phi biết Giang Hàn Yên chán ghét hắn, thế nhưng dù chán ghét thế nào cũng không thể đem mình đẩy tới tử địa, mà bản thân đối với hắn trước kia còn rất ái mộ, hiện tại nhớ tới trước đây bản thân từng nói ra lời tâm tình ái mộ, hận không thể đem đầu lưỡi ra mà cắn.
Rõ ràng hai người đều căm hận đối phương, nhưng hết lần này tới lần khác đều dây dưa cùng một chỗ, đây hiển nhiên đều không phải tác phong của song phương.
Nhất định là có gì đó sai rồi.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không động thủ, ta đối với hắn còn rất nhiều hứng thú a.”Lạc Vân Phi mỉm cười.
Giang Hàn Yên hừ một tiếng, cư nhiên không thèm nói lại. Khiến hắn cực kỳ không hài lòng chính là, sau khi về nhà phụ thân cư nhiên an bài cho hắn xem mắt. Thấy bức họa các nữ tử chồng chất như núi, mà phụ thân còn muốn hắn từ đó lấy ra vài bức để tuyển chọn.
Kỳ thực những … nữ tử này cũng không có cái gì không thích hợp, tiểu thư khuê các, hiền lương thục đức, nếu như là ngày xưa, hắn tất nhiên sẽ đáp ứng ngay, thế nhưng bây giờ, nghĩ đến phải cùng một nữ nhân không quen không biết thành thân, Giang Hàn Yên liền cảm thấy một trận phiền muộn.
Cùng những người này thành thân, còn không bằng cưới Triệu Trường Thanh, chí ít người này cả bề ngoài và nội tâm đều ôn nhu như nhau, cho dù là mắng chửi người khác, cũng chỉ là một 1 câu chán ngắt, ngươi là người điên. Nghĩ đến Triệu Trường Thanh, Giang Hàn Yên liền nhịn không được muốn sớm trở về, nhanh chóng nhìn thấy y.
Trong đầu tuyệt không cảm thấy đây là tư tưởng kỳ lạ, trái lại còn thấy thoải mái ngọt ngào. Đối với bức bách của phụ thân, hắn liền có vẻ thập phần không kiên nhẫn, tung 1 câu “Những … nữ nhân này thoạt nhìn không tệ.”Ngay lúc Lưu Thủy kiếm khách đang vui mừng, liền bồi thêm một câu “Không biết đã bị Lạc Vân Phi chơi đùa qua hay chưa?”Khiến Giang Ba tức giận đến suýt nữa bạo phát. Đăng bởi: admin
Lạc Vân Phi thấy Triệu Trường Thanh thần sắc tái nhợt, thập phần thấp thỏm bất an, nhưng Giang Hàn Yên đối với hắn là bộ dạng oán giận, khiến hắn rất không thoải mái, nhịn không được lại đánh nhau với Giang Hàn Yên.
Hai người không ai nhường ai, cứ hai ba ngày lại vì một lời không hợp mà động thủ, đối với Triệu Trường Thanh ngược lại càng không thèm để ý đến. Mỗi ngày chỉ để tranh ngươi chết ta sống.
Điều Lạc Vân Phi cảm thấy may mắn chính là, phụ thân của Giang Hàn Yên Lưu Thủy kiếm khách gởi thư, muốn Giang Hàn Yên cấp tốc trở về. Giang Hàn Yên không thể làm gì khác hơn là không cam lòng mà về nhà.
Tại Vô Ưu cốc, Lạc Vân Phi một mình xem chừng Triệu Trường Thanh, bỗng nhiên phát hiện không biết từ bao giờ, Triệu Trường Thanh đã quật cường không chịu nói ra câu nào, cho dù là lúc vui vẻ, cũng phát ra âm thanh cực nhỏ.
Lạc Vân Phi bắt đầu tìm đủ mọi cách ôn nhu đối đãi, dùng hết mọi thủ đoạn, cho dù là gặp phải võ lâm đệ nhất mỹ nhân Thôi Vân Sương khó đối phó nhất cũng đã vì những thủ đoạn này của hắn mà tươi cười rạng rỡ, ai ngờ Triệu Trường Thanh vẫn giống như một người đã chết.
Lạc Vân Phi dù tại bất kỳ tình huống nào cũng đạt được thành công, rất khó có người ở trên giường mà đối với hắn không ngoan ngoãn phục tùng, Lạc Vân Phi liền dùng hết mọi phương pháp khiến Triệu Trường Thanh vui vẻ. Hắn cuối cùng cũng phát hiện, Triệu Trường Thanh cũng sẽ vì lúc *** cao trào khó nhịn được mà thở dốc rên rỉ, nhưng rên rỉ này hầu như chỉ đơn thuần là dục vọng, căn bản không mang theo nửa điểm tình cảm.
Mà sau khi vui vẻ xong, Triệu Trường Thanh liền lâm vào hôn mê.
Trong cốc không khí vắng vẻ khiến Lạc Vân Phi càng thêm tịch mịch, loại cảm giác này vô cùng kinh khủng. Hiện tại đối mặt với Triệu Trường Thanh, Lạc Vân Phi thậm chí còn có cảm giác không muốn nhìn mặt.
Thân là người trong giang hồ Lạc Vân Phi cũng không phải hạng người ra tay nhân từ, chỉ là một hạ nhân nên tính mạng y hắn cũng sẽ không để trong mắt, nhưng lần này chính là tuyệt không giống nhau.
Lạc Vân Phi phát hiện bản thân có chút thay đổi. Tuy rằng vẫn là ôn nhu, thế nhưng trước đây hắn vốn ôn nhu đối với những nữ tử cùng hắn có 1 đêm xuân, nhưng vẫn chứa mục đích tính dục, lại không phải ôn nhu phát ra từ nội tâm nên luôn ẩn dấu cực đại không kiên nhẫn. Nhưng đối với 1 Triệu Trường Thanh hầu như không có mấy canh giờ thanh tỉnh, hắn lại có thể trong lúc y hôn mê mà toàn tâm toàn ý hầu hạ y. Vì y lau mồ hôi thay y phục, thậm chí là lau thân thể.
Nam tử thành niên khỏe mạnh thân thể bề ngoài cũng không có cái gì bất đồng, chỉ là quá lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời nên có vẻ hơi tái nhợt.
Lạc Vân Phi sau khi lau xong thân thể Triệu Trường Thanh liền ôm lấy, chậm rãi đặt trên giường, theo thói quen lấy tay xoa khuôn mặt y, mặt mày, môi, nhìn Triệu Trường Thanh thần tình bình tĩnh, trong ngực bỗng nhiên có loại cảm thụ an bình.
Trên đời những chuyện phân tranh nhiều không kể xiết, nếu như chỉ là hai người cứ như thế này mà trải qua cả đời tựa hồ cũng không có cái bất hảo.
Suy nghĩ này đúng là có hơi hoang đường tới cực điểm. Lạc Vân Phi cười khổ suy nghĩ. Cho dù bản thân thực sự tình nguyện buông tha tất cả danh vọng cùng địa vị, Giang Hàn Yên nếu biết chuyện này, nhất định sẽ thông báo ra ngoài, làm người khác cười đến rụng răng.
Hơn nữa. . . người kia cũng đã biến thành cái dạng này, sao còn có thể cùng hắn ở chung một chỗ? Nếu như y giả vờ, như vậy kỳ thực là trong lòng không bao giờ … có thể tha thứ a.
Lạc Vân Phi trong lòng có loại cảm giác đau đớn mơ hồ. Ngón tay chạm đến khuôn mặt Triệu Trường Thanh, bất tri bất giác chậm rãi hướng môi xuống, lưu lại trên môi Triệu Trường Thanh.
“Lạc công tử, ngươi đang làm cái gì a?”Một thanh âm quen thuộc trêu tức vang lên.
Lạc Vân Phi bị hoảng sợ, nhưng không vội đứng lên: “Giang công tử, không phải là nói ba ngày mới trở lại sao, cư nhiên chỉ 2 ngày là đã trở về ni.”
Từ Vô Ưu cốc đến Giang phủ, qua lại cũng đã 2 ngày, Giang Hàn Yên đi nhanh như vậy, đương nhiên là cái mông còn chưa ngồi nóng đã trở về.
Giang Hàn Yên bị hắn nói thẳng ra, cũng không đỏ mặt, thái độ hết sức phiêu diêu chậm rãi đi tới, khiến người ta nhịn không được vì thế mà tự ti mặc cảm.
Lạc Vân Phi vẫn đang mỉm cười rất tự nhiên: “Giang công tử, nếu nhanh như thế liền quay lại, thì cần gì phải trở về ni? Ta còn tưởng rằng là vội về chịu tang.”
“Ta đương nhiên là phải trở về xem ngươi có phải là đã trở thành hung thủ sát nhân hay không.”Giang Hàn Yên không chút khách khí phản ứng lại.
Sau hôm đó, hai người đã biến thành cừu địch, nếu như không phải bởi vì đều không thể giết chết đối phương, thì từ lâu đã ra tay mà hạ thủ.
Lạc Vân Phi biết Giang Hàn Yên chán ghét hắn, thế nhưng dù chán ghét thế nào cũng không thể đem mình đẩy tới tử địa, mà bản thân đối với hắn trước kia còn rất ái mộ, hiện tại nhớ tới trước đây bản thân từng nói ra lời tâm tình ái mộ, hận không thể đem đầu lưỡi ra mà cắn.
Rõ ràng hai người đều căm hận đối phương, nhưng hết lần này tới lần khác đều dây dưa cùng một chỗ, đây hiển nhiên đều không phải tác phong của song phương.
Nhất định là có gì đó sai rồi.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không động thủ, ta đối với hắn còn rất nhiều hứng thú a.”Lạc Vân Phi mỉm cười.
Giang Hàn Yên hừ một tiếng, cư nhiên không thèm nói lại. Khiến hắn cực kỳ không hài lòng chính là, sau khi về nhà phụ thân cư nhiên an bài cho hắn xem mắt. Thấy bức họa các nữ tử chồng chất như núi, mà phụ thân còn muốn hắn từ đó lấy ra vài bức để tuyển chọn.
Kỳ thực những … nữ tử này cũng không có cái gì không thích hợp, tiểu thư khuê các, hiền lương thục đức, nếu như là ngày xưa, hắn tất nhiên sẽ đáp ứng ngay, thế nhưng bây giờ, nghĩ đến phải cùng một nữ nhân không quen không biết thành thân, Giang Hàn Yên liền cảm thấy một trận phiền muộn.
Cùng những người này thành thân, còn không bằng cưới Triệu Trường Thanh, chí ít người này cả bề ngoài và nội tâm đều ôn nhu như nhau, cho dù là mắng chửi người khác, cũng chỉ là một 1 câu chán ngắt, ngươi là người điên. Nghĩ đến Triệu Trường Thanh, Giang Hàn Yên liền nhịn không được muốn sớm trở về, nhanh chóng nhìn thấy y.
Trong đầu tuyệt không cảm thấy đây là tư tưởng kỳ lạ, trái lại còn thấy thoải mái ngọt ngào. Đối với bức bách của phụ thân, hắn liền có vẻ thập phần không kiên nhẫn, tung 1 câu “Những … nữ nhân này thoạt nhìn không tệ.”Ngay lúc Lưu Thủy kiếm khách đang vui mừng, liền bồi thêm một câu “Không biết đã bị Lạc Vân Phi chơi đùa qua hay chưa?”Khiến Giang Ba tức giận đến suýt nữa bạo phát. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.