Hồng Trần Viễn Tại Thiên Biên Ngoại
Chương 19
Nguyệt Bội Hoàn
13/01/2017
CHƯƠNG 19
Sau đó Triệu Trường Thanh cũng không có gì dị thường, Giang Hàn Yên vì thế vạn phần thất vọng.
Ban đêm yên lặng, đến một chút tiếng động cũng không có.
Giang Hàn Yên bởi vì có việc, sớm đã ra ngoài. Lạc Vân Phi ngồi bên cạnh Triệu Trường Thanh, nhìn sáp chảy trên bàn do một đôi nến đỏ chậm rãi lưu lại.
“Ba năm rồi, ngươi đến một câu cũng chưa nói.”Lạc Vân Phi bỗng nhiên mở miệng.
Triệu Trường Thanh nằm ở trên giường, mồ hôi trên trán lộ vẻ xuân triều sau khi *** qua đi, hai mắt nhắm nghiền, không có trả lời. Y hầu như nửa người xích lõa, trên người lộ ra vết tích hoan ái. Ba năm nay y cũng không có cự tuyệt bọn họ ôm mình, mỗi lần đều mở đùi rên rỉ hùa theo.
Lý trí đang ở bên rìa tuyệt vọng cười nhạo bản thân tham lam vui thích, rõ ràng là bị người ta coi như công cụ phát tiết vẫn vì tình cảm mãnh liệt mà trầm mê không dứt. Mà Lạc Vân Phi hôm nay đối đãi không giống bình thường cũng đã ám chỉ ngày hôm nay cũng gần như là hồi kết thúc.
Triệu Trường Thanh khóe miệng câu dẫn ra nhất mạt ý cưới nhưng hầu như không nhìn thấy được.
Vì hai người dung mạo đẹp như tiên tử nhưng kì thực là ác ma này thật sự là không đáng. Trong thời gian ba năm y đối với *** vô cùng thuận theo cũng đã làm cho Lạc Vân Phi và Giang Hàn Yên đối với y tiêu trừ tất cả cảm giác mới mẻ, tuy rằng thời gian có chút quá dài.
Nhưng dù sao, cũng đã tới lúc kết thúc tất cả.
Lạc Vân Phi nhẹ nhàng mở miệng: “Còn tiếp tục như vậy, đối tất cả mọi người đều không có lợi. Trường Thanh, chúng ta không muốn thấy ngươi như vậy.”Lạc Vân Phi vỗ về chơi đùa một thanh đoản kiếm trong tay, chậm rãi rút ra. Dười hàn quang lóng lánh, Băng Nhận Trảm(1) hướng trước ngực Triệu Trường Thanh mà tới.
Triệu Trường Thanh nghe được thanh âm thiết khí tấn công, như là có cái gì đó vỡ vụn. Triệu Trường Thanh không khỏi mở mắt, kinh dị phát hiện, Lạc Vân Phi đã đánh nát chính là ngân hoàn trước ngực y.
Lạc Vân Phi nói: “Đây là vị kia công tượng(2) làm ra. Hắn không làm đao kiếm, đây là thanh duy nhất, chém sắt như chém bùn, sắc bén không gì sánh được. Giang Hàn Yên cũng đã đáp ứng muốn thả ngươi ly khai. Tái lưu lại những … thứ này cũng vô dụng. Trường Thanh, ngươi không nên lộn xộn, ta giúp ngươi chém đứt thiết hoàn kia.”
Lạc Vân Phi cẩn cẩn dực dực giật ra y phục dưới hạ thể của Triệu Trường Thanh, nhẹ nhàng cầm tính khí Triệu Trường Thanh, khéo tay huy kiếm hướng thiết hoàn chặt đứt.
Thanh âm kim loại chạm nhau, thiết hoàn vây khốn Triệu Trường Thanh suốt ba năm vỡ thành hai nửa, rớt xuống.
Lạc Vân Phi cười khổ: “Ngươi không sợ ta thất thủ sao? Như vậy ngươi cũng không mở mắt nhìn. . .”
Đối mặt với thứ tĩnh lặng kia, Lạc Vân Phi không thể làm gì khác hơn là vì y sửa sang lại quần áo. Đưa tay ôm lấy y, đi ra ngoài cửa.
Vách núi bên cạnh cốc, có một cái dây thừng dài buông xuống. Lạc Vân Phi 1 tay ôm lấy Triệu Trường Thanh, 1 tay nắm sợi dây, lôi kéo, thử xem độ chắc của dây, nhẹ nhàng kéo liền có thể đi lên trên. Gió khuya thổi thanh sam trên người, bay phất phới.
Tới đỉnh núi, Lạc Vân Phi buông Triệu Trường Thanh ra, tay đặt ở bên hông y dao động. Đây là động tác hắn mỗi lần trước khi lâm vào *** luôn làm, thế nhưng lần này xoa thật lâu, cũng không bắt đầu có hành vi đối với Triệu Trường Thanh sinh ra ham muốn dục vọng.
Lạc Vân Phi lấy một bọc nhỏ, một đoản kiếm, để trên mặt đất.”Trường Thanh, đây là một ít ngân phiếu, ngươi cầm dùng đi. Sau này tự mình sinh sống. Đoản kiếm này thoạt nhìn thập phần tầm thường, sẽ không khiến người khác mơ ước, ta biết ngươi không muốn lấy, thế nhưng cứ dùng để phòng thân cũng tốt.”
Hắn ngừng lại, thấy Triệu Trường Thanh tuyệt không để ý đến, tiếp tục nói: “Ý tứ của Hàn Yên cũng là như thế này. Chúng ta tuy rằng ái ngươi, thế nhưng ngươi sẽ không chấp nhận chúng ta. Nếu là như thế này, đau khổ dây dưa cũng không có ý tứ gì. Có thể xa nhau mới là lựa chọn tốt nhất.”
Hắn đứng lên, yên lặng nhìn Triệu Trường Thanh một chút, nhưng không nói nữa, quay người nhảy vào vách núi.
Chú giải:
(1) Băng Nhận Trảm: cái này có thể hiểu như sự lạnh lẽo của đoản kiếm đó, mà cũng có thể coi như tên của cây đoản kiếm. Riêng ta thì ta thích xem nó như tên, vì thấy cái tên cũng khá tượng hơn nữa là được chế tạo đặc biệt a.
(2) công tượng: thợ thủ công. Đăng bởi: admin
Sau đó Triệu Trường Thanh cũng không có gì dị thường, Giang Hàn Yên vì thế vạn phần thất vọng.
Ban đêm yên lặng, đến một chút tiếng động cũng không có.
Giang Hàn Yên bởi vì có việc, sớm đã ra ngoài. Lạc Vân Phi ngồi bên cạnh Triệu Trường Thanh, nhìn sáp chảy trên bàn do một đôi nến đỏ chậm rãi lưu lại.
“Ba năm rồi, ngươi đến một câu cũng chưa nói.”Lạc Vân Phi bỗng nhiên mở miệng.
Triệu Trường Thanh nằm ở trên giường, mồ hôi trên trán lộ vẻ xuân triều sau khi *** qua đi, hai mắt nhắm nghiền, không có trả lời. Y hầu như nửa người xích lõa, trên người lộ ra vết tích hoan ái. Ba năm nay y cũng không có cự tuyệt bọn họ ôm mình, mỗi lần đều mở đùi rên rỉ hùa theo.
Lý trí đang ở bên rìa tuyệt vọng cười nhạo bản thân tham lam vui thích, rõ ràng là bị người ta coi như công cụ phát tiết vẫn vì tình cảm mãnh liệt mà trầm mê không dứt. Mà Lạc Vân Phi hôm nay đối đãi không giống bình thường cũng đã ám chỉ ngày hôm nay cũng gần như là hồi kết thúc.
Triệu Trường Thanh khóe miệng câu dẫn ra nhất mạt ý cưới nhưng hầu như không nhìn thấy được.
Vì hai người dung mạo đẹp như tiên tử nhưng kì thực là ác ma này thật sự là không đáng. Trong thời gian ba năm y đối với *** vô cùng thuận theo cũng đã làm cho Lạc Vân Phi và Giang Hàn Yên đối với y tiêu trừ tất cả cảm giác mới mẻ, tuy rằng thời gian có chút quá dài.
Nhưng dù sao, cũng đã tới lúc kết thúc tất cả.
Lạc Vân Phi nhẹ nhàng mở miệng: “Còn tiếp tục như vậy, đối tất cả mọi người đều không có lợi. Trường Thanh, chúng ta không muốn thấy ngươi như vậy.”Lạc Vân Phi vỗ về chơi đùa một thanh đoản kiếm trong tay, chậm rãi rút ra. Dười hàn quang lóng lánh, Băng Nhận Trảm(1) hướng trước ngực Triệu Trường Thanh mà tới.
Triệu Trường Thanh nghe được thanh âm thiết khí tấn công, như là có cái gì đó vỡ vụn. Triệu Trường Thanh không khỏi mở mắt, kinh dị phát hiện, Lạc Vân Phi đã đánh nát chính là ngân hoàn trước ngực y.
Lạc Vân Phi nói: “Đây là vị kia công tượng(2) làm ra. Hắn không làm đao kiếm, đây là thanh duy nhất, chém sắt như chém bùn, sắc bén không gì sánh được. Giang Hàn Yên cũng đã đáp ứng muốn thả ngươi ly khai. Tái lưu lại những … thứ này cũng vô dụng. Trường Thanh, ngươi không nên lộn xộn, ta giúp ngươi chém đứt thiết hoàn kia.”
Lạc Vân Phi cẩn cẩn dực dực giật ra y phục dưới hạ thể của Triệu Trường Thanh, nhẹ nhàng cầm tính khí Triệu Trường Thanh, khéo tay huy kiếm hướng thiết hoàn chặt đứt.
Thanh âm kim loại chạm nhau, thiết hoàn vây khốn Triệu Trường Thanh suốt ba năm vỡ thành hai nửa, rớt xuống.
Lạc Vân Phi cười khổ: “Ngươi không sợ ta thất thủ sao? Như vậy ngươi cũng không mở mắt nhìn. . .”
Đối mặt với thứ tĩnh lặng kia, Lạc Vân Phi không thể làm gì khác hơn là vì y sửa sang lại quần áo. Đưa tay ôm lấy y, đi ra ngoài cửa.
Vách núi bên cạnh cốc, có một cái dây thừng dài buông xuống. Lạc Vân Phi 1 tay ôm lấy Triệu Trường Thanh, 1 tay nắm sợi dây, lôi kéo, thử xem độ chắc của dây, nhẹ nhàng kéo liền có thể đi lên trên. Gió khuya thổi thanh sam trên người, bay phất phới.
Tới đỉnh núi, Lạc Vân Phi buông Triệu Trường Thanh ra, tay đặt ở bên hông y dao động. Đây là động tác hắn mỗi lần trước khi lâm vào *** luôn làm, thế nhưng lần này xoa thật lâu, cũng không bắt đầu có hành vi đối với Triệu Trường Thanh sinh ra ham muốn dục vọng.
Lạc Vân Phi lấy một bọc nhỏ, một đoản kiếm, để trên mặt đất.”Trường Thanh, đây là một ít ngân phiếu, ngươi cầm dùng đi. Sau này tự mình sinh sống. Đoản kiếm này thoạt nhìn thập phần tầm thường, sẽ không khiến người khác mơ ước, ta biết ngươi không muốn lấy, thế nhưng cứ dùng để phòng thân cũng tốt.”
Hắn ngừng lại, thấy Triệu Trường Thanh tuyệt không để ý đến, tiếp tục nói: “Ý tứ của Hàn Yên cũng là như thế này. Chúng ta tuy rằng ái ngươi, thế nhưng ngươi sẽ không chấp nhận chúng ta. Nếu là như thế này, đau khổ dây dưa cũng không có ý tứ gì. Có thể xa nhau mới là lựa chọn tốt nhất.”
Hắn đứng lên, yên lặng nhìn Triệu Trường Thanh một chút, nhưng không nói nữa, quay người nhảy vào vách núi.
Chú giải:
(1) Băng Nhận Trảm: cái này có thể hiểu như sự lạnh lẽo của đoản kiếm đó, mà cũng có thể coi như tên của cây đoản kiếm. Riêng ta thì ta thích xem nó như tên, vì thấy cái tên cũng khá tượng hơn nữa là được chế tạo đặc biệt a.
(2) công tượng: thợ thủ công. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.