Chương 4: Quý Thừa Huyên
Đao Hạ Lưu Đường
21/05/2021
Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Quý Hàn Sơ khẩn trương nói: "Là ai?"
Hồng Trang cười duyên, đáp: "Ta không cho chàng biết đâu."
Quý Hàn Sơ nghẹn đến nỗi không nói lên lời, đây là lần đầu tiên chàng chân chính cảm nhận được loại cảm xúc "không biết phải làm sao".
Còn Hồng Trang lại càng thêm đắc ý, đôi chân của nàng kẹp thân ngựa, thảnh thơi cười ra tiếng.
Ngựa đen bước đi lọc cọc, đưa bọn họ đến nơi không biết phương hướng.
Chiều hoàng hôn dần buông, ánh nắng nhuộm hồng lông ngựa.
Nam tử bạch y tuấn lãng, nữ tử váy đỏ yểu điệu, vô cùng xứng lứa vừa đôi.
Lưng ngựa nhẹ nhàng lắc lư, chậm rãi đưa hai người đi tới phương xa.
Một khúc nhạc đệm thoáng qua, cứ như vậy dần xa vùng sông nước Giang Nam.
Ánh mặt trời mênh mông, núi sông trùng điệp, đúng là khung cảnh khói bếp nhân gian.
*
Đêm khuya, tại một con ngõ nhỏ, khách điếm "Hữu Gian".
Hồng Trang một tay nắm tay áo của Quý Hàn Sơ, một tay lấy từ trong ngực ra thỏi bạc vụn, ném cho bà chủ có gương mặt đầy đặn ở trước quầy.
Bà chủ híp híp hai mắt, đón lấy thỏi bạc đưa lên miệng cắn, rồi lại đặt trong lòng bàn tay ước lượng, rầm rì nói: "Không đủ. Có mỗi một thỏi, ngươi cho ăn mày chắc."
Quý Hàn Sơ liếc mắt nhìn, rõ ràng thỏi bạc kia đủ để thuê hai gian phòng cao cấp nhất ở nơi đây.
Hồng Trang không ngốc, nàng cao giọng nói: "Họ Liễu ngươi chỉ biết lừa gạt tiền, ngươi cho rằng ta chưa thấy bạc bao giờ chắc!"
Liễu Tân Lục dùng sức ưỡn bụng, bộ ngực lên đến tận mặt, mắng: "Tên đáng chết nào dám nói bà đây lừa tiền, ngươi là cái đồ quỷ nghèo kiết xác hủ lậu!"
Rõ ràng hai người đã quen nhau từ trước, Hồng Trang quất roi kêu giòn tan, vô cùng khí thế xoẹt qua vạt áo của Liễu Tân Lục nhưng không hề chạm đến người nàng ta.
Hồng Trang: "Ngươi là đồ hám tiền!"
Liễu Tân Lục: "Còn ngươi chính là đồ lưu manh!"
Nàng ta xoay người lấy cái bàn tính nhỏ ở sau quầy, tiếng gõ lạch cạch vang lên.
"Để ta tính xem, lần trước ngươi với phu quân ngươi đến chỗ ta ở, riêng tiền rượu không tính, giá thuê trọ bây giờ cũng đã tăng cao hơn rồi. Đúng ra ngươi còn phải trả thêm cho ta mấy lượng đấy......"
Tiểu nhị đón ánh mắt giết người của Hồng Trang, run run rẩy rẩy ôm đầu dịch qua một bên, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chưởng quầy, lúc người ta thành hôn, chính ngươi nói rượu là......"
Liễu Tân Lục ném thẳng cái bàn tính sang!
"Tâm tình hiện giờ của bà đây không tốt, không tiễn!"
Tiểu nhị uốn éo vòng eo, nhấc chân chạy trốn như bay.
Liễu Tân Lục nhặt bàn tính lên: "Tiểu tử ăn cây táo, rào cây sung. Ta phải trừ tiền lương của ngươi, tháng này hết thảy đều trừ sạch!"
Tiểu nhị đã mất tích không thấy tăm hơi.
Hồng Trang ném roi: "Đừng nhiều lời, ta hỏi lại ngươi một câu. Rốt cuộc chỗ bạc này đã đủ chưa?"
Liễu Tân Lục nói: "Không đủ, làm sao mà đủ được? Đây là nguyên tắc của nhà ta, không thể sửa!"
Hồng Trang lạnh mặt buông tay của Quý Hàn Sơ, một roi đập thẳng lên mặt đất tạo thành một vết sâu hoắm.
Liễu Tân Lục: "Sàn gạch đá bà đây vừa mới tu sửa đấy!!!"
Hồng Trang: "Đủ rồi chứ?"
Liễu Tân Lục hung tợn nhìn chằm chằm vào vết nứt kia, gằn từng chữ một: "Quý - Hồng - Trang."
Hồng Trang lại lấy từ trong túi ra mấy thỏi bạc, đưa cho nàng.
"Bây giờ đã được chưa?"
Đôi mắt của Liễu Tân Lục bắt đầu tỏa sáng, khi bạc đến trước mặt thì ánh sáng trong mắt đã bắn ra tứ phía.
Nàng nhảy bật lên như cá chép lộn mình, sung sướng tiếp nhận, sau khi dùng vạt áo lau qua lau lại hai lần thì mới vừa lòng cất bạc vào trong túi. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Quý Hàn Sơ, nàng ta nhanh chóng đổi sang bộ mặt tươi cười nhiệt tình, vội vã gật đầu.
Trên tay cầm bàn tính, khóe môi treo nụ cười, lại trở về với hình tượng bà chủ phóng khoáng.
Hồng Trang giễu cợt: "Thấy tiền là sáng mắt."
Liễu Tân Lục tìm chìa khóa, vờ như không nghe thấy.
Nàng ta thong thả ung dung xoay người, thoáng nhìn qua Quý Hàn Sơ, đến khi đối diện với ánh mắt của nam tử thì bỗng đứng khựng lại.
Vị công tử này chi lan ngọc thụ [1], khí chất nổi bật, dường như ở sau lưng chàng chính là ánh trăng sáng trên bầu trời đêm. Một nam tử như vậy khiến cho người ta dù chỉ gặp một lần cũng không thể nào quên.
[1] Chi lan ngọc thụ: Ẩn dụ chỉ những người trẻ tuổi có tương lai đầy hứa hẹn.
Phong thái so với ngày đó lại càng thêm tao nhã, càng thêm nổi bật hơn.
Liễu Tân Lục nhìn đến ngây ngốc.
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng "Bang" dữ dội, khiến thịt mỡ trên eo của nàng ta cũng phải run rẩy ba cái.
Hồng Trang quất roi lên mặt bàn, trừng mắt cười lạnh: "Ngươi nhìn cái gì!"
Liễu Tân Lục không chịu bị uy hiếp, biết nàng chỉ ra vẻ lớn tiếng mà thôi nên cũng chẳng sợ hãi: "Nhìn nam nhân của ngươi đấy, sao nào? Lớn lên đẹp thế này mà không cho người khác nhìn à?"
Hồng Trang khẽ mím môi, nụ cười tràn ra: "Không cho ngươi nhìn."
"Ta cứ thích nhìn đấy."
Liễu Tân Lục trừng mắt, cầm chìa khóa bước xuống lầu.
Một lát sau liền thấy nàng ôm một vò rượu đi lên, nhanh nhẹn để sát vào bên cạnh Quý Hàn Sơ, nụ cười trên mặt chứa đầy vẻ nịnh nọt.
"Quý công tử có muốn nếm thử hay không? Vò rượu này chính là thứ làm nên thương hiệu của bổn tiệm đấy, tặng ngươi, không lấy tiền."
Quý Hàn Sơ có chút ngạc nhiên, khẽ thu tay áo, hỏi nàng: "Ngươi biết ta sao?"
Liễu Tân Lục che miệng cười: "Ta làm sao quên được một người giống như công tử chứ! Năm đó ngươi cùng với tên lưu manh này thành hôn tại 'Hữu Gian' của ta, tuy rằng có hơi đơn sơ nhưng may thay công tử tài hoa xuất chúng nên quả thật khó lòng mà quên. So với phu quân của ta thì ngươi chỉ kém hơn một chút xíu mà thôi......"
Bỗng có một cái đầu từ bên người chàng thò ra, lạnh buốt nói: "Ngươi nói đủ chưa?"
"Đủ rồi." Liễu Tân Lục đem rượu đặt vào trong ngực của Quý Hàn Sơ: "Công tử từ từ uống nhé."
Nàng ta đi hướng xuống dưới, mới được hai bước liền dừng lại.
Nàng quay đầu, dường như có chút nghi hoặc, bèn hỏi: "Rõ ràng hai người cao chạy xa bay rồi cơ mà, sao lại quay về thế? Bỏ trốn mà còn muốn thăm lại chốn cũ nữa à?"
Quý Hàn Sơ: "......"
Hồng Trang trừng mắt liếc nàng ta một cái.
Liễu Tân Lục chạy vèo một cái như bay.
*
Đêm khuya, Liễu Tân Lục xách theo một vò rượu leo lên nóc nhà.
Nhìn một cái quả nhiên trông thấy nữ tử kia đang ngồi một mình ở đó. Mái tóc đen tùy ý rối tung, phía sau được cột lại bằng một sợi dây nhỏ, không hề giống với những nữ tử Giang Nam yêu thích búi tóc với đủ kiểu dáng. Liếc mắt nhìn qua cũng biết đây không phải người Trung Nguyên.
Nàng vừa đanh đá cũng vừa tự do tản mạn.
Nhưng bóng dáng cô đơn dưới màn đêm lúc này đây đúng là hiếm có, cũng là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy.
"Sao lại ngồi khô người một mình ở đây, khí thế kiêu ngạo lúc sáng đâu rồi?"
Hồng Trang không quay đầu lại, từ khi có người bước lên cái thang thì nàng đã xác nhận người đó là ai rồi.
Người có võ công cao cường không cần phải quay đầu lại.
Liễu Tân Lục ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy sắc mặt của nàng không vui nên có lời muốn nói lại thôi.
"Cứ nói đi."
"Phu quân của ngươi có hơi là lạ." Liễu Tân Lục nói, "Kỳ quái thế nào ấy, cũng không thích nói chuyện cho lắm."
Hồng Trang nói thẳng: "Chàng mất trí nhớ."
Liễu Tân Lục ngạc nhiên: "Hả? Bị ngốc à?"
"Không phải, chỉ là đã quên đoạn thời gian ở bên cạnh ta mà thôi."
Quả nhiên trực giác của nàng ta không sai.
"Vậy là bây giờ hắn không nhớ ra ngươi dù chỉ một chút?"
"Ừ."
Liễu Tân Lục không hỏi tiếp nữa, mà thật ra cũng chẳng cần hỏi. Nguyên nhân mất trí nhớ cũng có vài loại, nếu không phải là âm mưu trả thù thì coi như uống nhầm thuốc đi. Dù sao ván cũng đã đóng thuyền, cần gì phải chọc ngoáy để thêm đau lòng.
Nàng dựa sát vào Hồng Trang, nhìn bộ dáng lười nhác của nữ tử: "Hiện giờ người kia không nhớ rõ ngươi, ngươi để hắn ở trong phòng một mình như vậy mà không sợ hắn chạy thoát sao?"
Hồng Trang nhớ lại khung cảnh ở trong phòng ban nãy, nàng học theo miệng lưỡi của Quý Hàn Sơ, uể oải mở miệng: "Ngươi và ta hai người không thân cũng chẳng quen, vô danh vô phận, không thể ở chung."
Liễu Tân Lục chớp mắt, nhất thời không biết nói gì.
Tuy đã biết được nguyên do và cũng đồng tình với tình cảnh của chàng, nhưng quả thật những lời này làm đau lòng người lắm đấy.
Nàng ta nhớ đến hôn lễ đơn sơ của hai người này ngày trước, tiểu công tử dùng ánh mắt ngập tràn tình ý sâu đậm nhìn về phía cô nương. Vậy mà chỉ mới một khoảng thời gian trôi qua, mọi chuyện lại thành ra thế này.
Quý công tử này đúng là giết người giết cả trái tim.
"Ngươi không sợ hắn chạy mất à?"
"Không sợ, hạ nhuyễn cốt tán rồi, chạy không thoát."
"Không phải phu quân của ngươi có một thân bách độc bất xâm [2] sao?"
[2] Bách độc bất xâm: Miễn nhiễm với mọi chất độc.
"Hàng đặc chế đấy." Hồng Trang nói: "Dành riêng cho thân thể 'bách độc bất xâm' của chàng."
"......"
Liễu Tân Lục đưa bầu rượu trong tay cho nàng, tận tình khuyên bảo: "Cô nương xinh đẹp tốt bụng, cớ gì vì một nam nhân mà hao tâm tốn sức đau buồn."
Hồng Trang liếc nhìn nàng ta, không biết người nào suốt ngày một câu "Phu quân nhà ta" hai câu cũng "Phu quân nhà ta".
Liễu Tân Lục nhìn ra ý tứ trong mắt của nàng, liền vỗ ngực nói: "Chuyện không giống nhau. Phu quân của ta vì cứu ta nên mới chết, nhiều năm trôi qua ta vẫn luôn nhớ hắn, nhớ đến nỗi thuận miệng mà gọi vậy thôi."
Hồng Trang uống một ngụm rượu, vị cay xâm nhập vào cổ họng khiến nàng tỉnh táo hơn chút.
Gạt tâm tình rối loạn trong lòng qua một bên, nàng thuận miệng hỏi: "Phu quân của ngươi sao lại chết?"
"Bị sơn tặc chém chết."
"Giật tiền."
Liễu Tân Lục nói sâu xa: "Cướp sắc."
Hồng Trang liếc nhìn bụng của nàng ta một cái.
Liễu Tân Lục cười mắng: "Nhan sắc năm đó của bà đây không thua kém ngươi đâu, đừng có mà không tin."
Hồng Trang hỏi tiếp: "Tại sao không gả chồng đi?"
"Gả gì mà gả?" Liễu Tân Lục lấy lại vò rượu, bàn tay vuốt ve lồng ngực: "Nơi này đâu có ai. Người ta thường nói người chết như đèn tắt, nhưng đèn ở trong lòng ta vẫn cháy, kiếp này ta cùng hắn trải qua."
Hốc mắt của nàng ta ướt át, một giọt lệ chảy dọc theo gương mặt, biến mất bên trong vò rượu.
Liễu Tân Lục uống một ngụm rồi ngửa đầu ngắm trăng, trong miệng vẫn lải nhải: "Haiz, chưa sinh được cho hắn đứa con trai, chết mà vẫn còn tiếc nuối......"
Hồng Trang lẳng lặng nhìn nàng ta.
Nàng nghĩ, tình trạng của nàng vẫn tốt hơn so với Liễu Tân Lục.
Tuy Quý Hàn Sơ mất trí nhớ nhưng ít ra chàng vẫn còn ở bên cạnh nàng.
Khóe môi của nàng khẽ giương lên.
Đúng vào thời điểm này, gần chỗ hai người đang ngồi bỗng lóe lên một luồng ánh sáng cực kỳ sắc bén, thanh đao như gió gào thét lao tới xé tan bầu trời đêm.
Hồng Trang kinh hãi, nhanh nhẹn trốn sang một bên. Liễu Tân Lục không biết võ công nên ba hồn sáu phách bay mất một nửa.
Có lẽ vì quá sợ hãi nên đôi mắt cũng không dám nhắm lại.
Hồng Trang xoay cổ tay, mười phần nội lực lập tức truyền vào mười đầu ngón tay. Lực đạo hung hiểm như muốn phá vỡ màn đêm đánh thẳng lên thanh đao của người kia.
"Đoàng -----"
Tiếng vang qua đi, màn đêm liền yên tĩnh lại.
Mặt Liễu Tân Lục tối như màu đất, mồ hôi lạnh ứa đầy trên trán, nàng ta vừa vuốt cổ vừa nói: "Mẹ nó chứ, ta còn tưởng hắn muốn cho ta đi gặp phu quân luôn rồi......"
Hồng Trang nhíu mày nhìn về phía trước, dưới ánh trăng là bóng dáng cao lớn của một nam nhân, tuy không rõ dung mạo nhưng chỉ cảm thấy khí thế lạnh lẽo như sương.
Liễu Tân Lục đưa mắt nhìn theo, nghi hoặc hỏi: "Đó là ai?"
Hồng Trang: "Không sao đâu, người quen mà thôi."
Người quen?
"Người quen" bây giờ đều gặp nhau bằng phương thức giống như vừa rồi à? Đủ dọa người đấy.
Hồng Trang: "Hắn chỉ nhắc nhở chứ không có ý định đả thương ngươi. Nếu hắn thực sự ra tay, với công lực của hắn thì lúc chết ngươi cũng không có cảm giác gì đâu."
Vốn Liễu Tân Lục còn muốn nói gì đó, nhưng Hồng Trang đã giơ tay ngăn cản.
"Ngươi về trước đi, ta có lời cần nói với hắn."
Đợi Liễu Tân Lục đi rồi, Hồng Trang mới rút cây roi dài ở bên hông ra, trầm giọng nói: "Nếu đã tới rồi thì còn trốn làm cái gì."
Thân hình cao lớn chậm rãi bước tới, khuôn mặt của y dần sáng rõ dưới ánh trăng.
Gương mặt tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, hơi thở băng tuyết lạnh thấu xương tản ra xung quanh người. Trên sườn mặt có một vết sẹo kéo dài từ đuôi lông mày đến tận cằm, khiến cho khí chất lạnh băng thêm vài phần nặng nề.
Vừa nhìn là biết đây không phải một nam nhân dễ đối phó.
Hồng Trang nắm chặt roi dài, từ khóe mắt đến đuôi lông mày dần lạnh lẽo.
"Quý tông chủ theo đến đây để làm gì?"
Người ở trước mắt ngoại trừ gia chủ Quý gia, tam thúc của Quý Hàn Sơ - Quý Thừa Huyên, thì còn có thể là ai?
———————————————————————
Vậy là chỉ còn vài tiếng nữa thôi sẽ bước sang năm mới 2021. Cảm ơn cả nhà đã đồng hành cùng với mình trong năm vừa qua.
Năm cũ đi qua, năm mới đã đến. Chúc tất cả các tiểu tình nhân cùng với gia đình có một năm mới tràn ngập bình an, hạnh phúc và hãy luôn giữ gìn sức khoẻ thật tốt nhé!
Chúc mừng năm mới!!!
Yêu thương,
Tô Tô.
***
Quý Hàn Sơ khẩn trương nói: "Là ai?"
Hồng Trang cười duyên, đáp: "Ta không cho chàng biết đâu."
Quý Hàn Sơ nghẹn đến nỗi không nói lên lời, đây là lần đầu tiên chàng chân chính cảm nhận được loại cảm xúc "không biết phải làm sao".
Còn Hồng Trang lại càng thêm đắc ý, đôi chân của nàng kẹp thân ngựa, thảnh thơi cười ra tiếng.
Ngựa đen bước đi lọc cọc, đưa bọn họ đến nơi không biết phương hướng.
Chiều hoàng hôn dần buông, ánh nắng nhuộm hồng lông ngựa.
Nam tử bạch y tuấn lãng, nữ tử váy đỏ yểu điệu, vô cùng xứng lứa vừa đôi.
Lưng ngựa nhẹ nhàng lắc lư, chậm rãi đưa hai người đi tới phương xa.
Một khúc nhạc đệm thoáng qua, cứ như vậy dần xa vùng sông nước Giang Nam.
Ánh mặt trời mênh mông, núi sông trùng điệp, đúng là khung cảnh khói bếp nhân gian.
*
Đêm khuya, tại một con ngõ nhỏ, khách điếm "Hữu Gian".
Hồng Trang một tay nắm tay áo của Quý Hàn Sơ, một tay lấy từ trong ngực ra thỏi bạc vụn, ném cho bà chủ có gương mặt đầy đặn ở trước quầy.
Bà chủ híp híp hai mắt, đón lấy thỏi bạc đưa lên miệng cắn, rồi lại đặt trong lòng bàn tay ước lượng, rầm rì nói: "Không đủ. Có mỗi một thỏi, ngươi cho ăn mày chắc."
Quý Hàn Sơ liếc mắt nhìn, rõ ràng thỏi bạc kia đủ để thuê hai gian phòng cao cấp nhất ở nơi đây.
Hồng Trang không ngốc, nàng cao giọng nói: "Họ Liễu ngươi chỉ biết lừa gạt tiền, ngươi cho rằng ta chưa thấy bạc bao giờ chắc!"
Liễu Tân Lục dùng sức ưỡn bụng, bộ ngực lên đến tận mặt, mắng: "Tên đáng chết nào dám nói bà đây lừa tiền, ngươi là cái đồ quỷ nghèo kiết xác hủ lậu!"
Rõ ràng hai người đã quen nhau từ trước, Hồng Trang quất roi kêu giòn tan, vô cùng khí thế xoẹt qua vạt áo của Liễu Tân Lục nhưng không hề chạm đến người nàng ta.
Hồng Trang: "Ngươi là đồ hám tiền!"
Liễu Tân Lục: "Còn ngươi chính là đồ lưu manh!"
Nàng ta xoay người lấy cái bàn tính nhỏ ở sau quầy, tiếng gõ lạch cạch vang lên.
"Để ta tính xem, lần trước ngươi với phu quân ngươi đến chỗ ta ở, riêng tiền rượu không tính, giá thuê trọ bây giờ cũng đã tăng cao hơn rồi. Đúng ra ngươi còn phải trả thêm cho ta mấy lượng đấy......"
Tiểu nhị đón ánh mắt giết người của Hồng Trang, run run rẩy rẩy ôm đầu dịch qua một bên, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chưởng quầy, lúc người ta thành hôn, chính ngươi nói rượu là......"
Liễu Tân Lục ném thẳng cái bàn tính sang!
"Tâm tình hiện giờ của bà đây không tốt, không tiễn!"
Tiểu nhị uốn éo vòng eo, nhấc chân chạy trốn như bay.
Liễu Tân Lục nhặt bàn tính lên: "Tiểu tử ăn cây táo, rào cây sung. Ta phải trừ tiền lương của ngươi, tháng này hết thảy đều trừ sạch!"
Tiểu nhị đã mất tích không thấy tăm hơi.
Hồng Trang ném roi: "Đừng nhiều lời, ta hỏi lại ngươi một câu. Rốt cuộc chỗ bạc này đã đủ chưa?"
Liễu Tân Lục nói: "Không đủ, làm sao mà đủ được? Đây là nguyên tắc của nhà ta, không thể sửa!"
Hồng Trang lạnh mặt buông tay của Quý Hàn Sơ, một roi đập thẳng lên mặt đất tạo thành một vết sâu hoắm.
Liễu Tân Lục: "Sàn gạch đá bà đây vừa mới tu sửa đấy!!!"
Hồng Trang: "Đủ rồi chứ?"
Liễu Tân Lục hung tợn nhìn chằm chằm vào vết nứt kia, gằn từng chữ một: "Quý - Hồng - Trang."
Hồng Trang lại lấy từ trong túi ra mấy thỏi bạc, đưa cho nàng.
"Bây giờ đã được chưa?"
Đôi mắt của Liễu Tân Lục bắt đầu tỏa sáng, khi bạc đến trước mặt thì ánh sáng trong mắt đã bắn ra tứ phía.
Nàng nhảy bật lên như cá chép lộn mình, sung sướng tiếp nhận, sau khi dùng vạt áo lau qua lau lại hai lần thì mới vừa lòng cất bạc vào trong túi. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Quý Hàn Sơ, nàng ta nhanh chóng đổi sang bộ mặt tươi cười nhiệt tình, vội vã gật đầu.
Trên tay cầm bàn tính, khóe môi treo nụ cười, lại trở về với hình tượng bà chủ phóng khoáng.
Hồng Trang giễu cợt: "Thấy tiền là sáng mắt."
Liễu Tân Lục tìm chìa khóa, vờ như không nghe thấy.
Nàng ta thong thả ung dung xoay người, thoáng nhìn qua Quý Hàn Sơ, đến khi đối diện với ánh mắt của nam tử thì bỗng đứng khựng lại.
Vị công tử này chi lan ngọc thụ [1], khí chất nổi bật, dường như ở sau lưng chàng chính là ánh trăng sáng trên bầu trời đêm. Một nam tử như vậy khiến cho người ta dù chỉ gặp một lần cũng không thể nào quên.
[1] Chi lan ngọc thụ: Ẩn dụ chỉ những người trẻ tuổi có tương lai đầy hứa hẹn.
Phong thái so với ngày đó lại càng thêm tao nhã, càng thêm nổi bật hơn.
Liễu Tân Lục nhìn đến ngây ngốc.
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng "Bang" dữ dội, khiến thịt mỡ trên eo của nàng ta cũng phải run rẩy ba cái.
Hồng Trang quất roi lên mặt bàn, trừng mắt cười lạnh: "Ngươi nhìn cái gì!"
Liễu Tân Lục không chịu bị uy hiếp, biết nàng chỉ ra vẻ lớn tiếng mà thôi nên cũng chẳng sợ hãi: "Nhìn nam nhân của ngươi đấy, sao nào? Lớn lên đẹp thế này mà không cho người khác nhìn à?"
Hồng Trang khẽ mím môi, nụ cười tràn ra: "Không cho ngươi nhìn."
"Ta cứ thích nhìn đấy."
Liễu Tân Lục trừng mắt, cầm chìa khóa bước xuống lầu.
Một lát sau liền thấy nàng ôm một vò rượu đi lên, nhanh nhẹn để sát vào bên cạnh Quý Hàn Sơ, nụ cười trên mặt chứa đầy vẻ nịnh nọt.
"Quý công tử có muốn nếm thử hay không? Vò rượu này chính là thứ làm nên thương hiệu của bổn tiệm đấy, tặng ngươi, không lấy tiền."
Quý Hàn Sơ có chút ngạc nhiên, khẽ thu tay áo, hỏi nàng: "Ngươi biết ta sao?"
Liễu Tân Lục che miệng cười: "Ta làm sao quên được một người giống như công tử chứ! Năm đó ngươi cùng với tên lưu manh này thành hôn tại 'Hữu Gian' của ta, tuy rằng có hơi đơn sơ nhưng may thay công tử tài hoa xuất chúng nên quả thật khó lòng mà quên. So với phu quân của ta thì ngươi chỉ kém hơn một chút xíu mà thôi......"
Bỗng có một cái đầu từ bên người chàng thò ra, lạnh buốt nói: "Ngươi nói đủ chưa?"
"Đủ rồi." Liễu Tân Lục đem rượu đặt vào trong ngực của Quý Hàn Sơ: "Công tử từ từ uống nhé."
Nàng ta đi hướng xuống dưới, mới được hai bước liền dừng lại.
Nàng quay đầu, dường như có chút nghi hoặc, bèn hỏi: "Rõ ràng hai người cao chạy xa bay rồi cơ mà, sao lại quay về thế? Bỏ trốn mà còn muốn thăm lại chốn cũ nữa à?"
Quý Hàn Sơ: "......"
Hồng Trang trừng mắt liếc nàng ta một cái.
Liễu Tân Lục chạy vèo một cái như bay.
*
Đêm khuya, Liễu Tân Lục xách theo một vò rượu leo lên nóc nhà.
Nhìn một cái quả nhiên trông thấy nữ tử kia đang ngồi một mình ở đó. Mái tóc đen tùy ý rối tung, phía sau được cột lại bằng một sợi dây nhỏ, không hề giống với những nữ tử Giang Nam yêu thích búi tóc với đủ kiểu dáng. Liếc mắt nhìn qua cũng biết đây không phải người Trung Nguyên.
Nàng vừa đanh đá cũng vừa tự do tản mạn.
Nhưng bóng dáng cô đơn dưới màn đêm lúc này đây đúng là hiếm có, cũng là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy.
"Sao lại ngồi khô người một mình ở đây, khí thế kiêu ngạo lúc sáng đâu rồi?"
Hồng Trang không quay đầu lại, từ khi có người bước lên cái thang thì nàng đã xác nhận người đó là ai rồi.
Người có võ công cao cường không cần phải quay đầu lại.
Liễu Tân Lục ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy sắc mặt của nàng không vui nên có lời muốn nói lại thôi.
"Cứ nói đi."
"Phu quân của ngươi có hơi là lạ." Liễu Tân Lục nói, "Kỳ quái thế nào ấy, cũng không thích nói chuyện cho lắm."
Hồng Trang nói thẳng: "Chàng mất trí nhớ."
Liễu Tân Lục ngạc nhiên: "Hả? Bị ngốc à?"
"Không phải, chỉ là đã quên đoạn thời gian ở bên cạnh ta mà thôi."
Quả nhiên trực giác của nàng ta không sai.
"Vậy là bây giờ hắn không nhớ ra ngươi dù chỉ một chút?"
"Ừ."
Liễu Tân Lục không hỏi tiếp nữa, mà thật ra cũng chẳng cần hỏi. Nguyên nhân mất trí nhớ cũng có vài loại, nếu không phải là âm mưu trả thù thì coi như uống nhầm thuốc đi. Dù sao ván cũng đã đóng thuyền, cần gì phải chọc ngoáy để thêm đau lòng.
Nàng dựa sát vào Hồng Trang, nhìn bộ dáng lười nhác của nữ tử: "Hiện giờ người kia không nhớ rõ ngươi, ngươi để hắn ở trong phòng một mình như vậy mà không sợ hắn chạy thoát sao?"
Hồng Trang nhớ lại khung cảnh ở trong phòng ban nãy, nàng học theo miệng lưỡi của Quý Hàn Sơ, uể oải mở miệng: "Ngươi và ta hai người không thân cũng chẳng quen, vô danh vô phận, không thể ở chung."
Liễu Tân Lục chớp mắt, nhất thời không biết nói gì.
Tuy đã biết được nguyên do và cũng đồng tình với tình cảnh của chàng, nhưng quả thật những lời này làm đau lòng người lắm đấy.
Nàng ta nhớ đến hôn lễ đơn sơ của hai người này ngày trước, tiểu công tử dùng ánh mắt ngập tràn tình ý sâu đậm nhìn về phía cô nương. Vậy mà chỉ mới một khoảng thời gian trôi qua, mọi chuyện lại thành ra thế này.
Quý công tử này đúng là giết người giết cả trái tim.
"Ngươi không sợ hắn chạy mất à?"
"Không sợ, hạ nhuyễn cốt tán rồi, chạy không thoát."
"Không phải phu quân của ngươi có một thân bách độc bất xâm [2] sao?"
[2] Bách độc bất xâm: Miễn nhiễm với mọi chất độc.
"Hàng đặc chế đấy." Hồng Trang nói: "Dành riêng cho thân thể 'bách độc bất xâm' của chàng."
"......"
Liễu Tân Lục đưa bầu rượu trong tay cho nàng, tận tình khuyên bảo: "Cô nương xinh đẹp tốt bụng, cớ gì vì một nam nhân mà hao tâm tốn sức đau buồn."
Hồng Trang liếc nhìn nàng ta, không biết người nào suốt ngày một câu "Phu quân nhà ta" hai câu cũng "Phu quân nhà ta".
Liễu Tân Lục nhìn ra ý tứ trong mắt của nàng, liền vỗ ngực nói: "Chuyện không giống nhau. Phu quân của ta vì cứu ta nên mới chết, nhiều năm trôi qua ta vẫn luôn nhớ hắn, nhớ đến nỗi thuận miệng mà gọi vậy thôi."
Hồng Trang uống một ngụm rượu, vị cay xâm nhập vào cổ họng khiến nàng tỉnh táo hơn chút.
Gạt tâm tình rối loạn trong lòng qua một bên, nàng thuận miệng hỏi: "Phu quân của ngươi sao lại chết?"
"Bị sơn tặc chém chết."
"Giật tiền."
Liễu Tân Lục nói sâu xa: "Cướp sắc."
Hồng Trang liếc nhìn bụng của nàng ta một cái.
Liễu Tân Lục cười mắng: "Nhan sắc năm đó của bà đây không thua kém ngươi đâu, đừng có mà không tin."
Hồng Trang hỏi tiếp: "Tại sao không gả chồng đi?"
"Gả gì mà gả?" Liễu Tân Lục lấy lại vò rượu, bàn tay vuốt ve lồng ngực: "Nơi này đâu có ai. Người ta thường nói người chết như đèn tắt, nhưng đèn ở trong lòng ta vẫn cháy, kiếp này ta cùng hắn trải qua."
Hốc mắt của nàng ta ướt át, một giọt lệ chảy dọc theo gương mặt, biến mất bên trong vò rượu.
Liễu Tân Lục uống một ngụm rồi ngửa đầu ngắm trăng, trong miệng vẫn lải nhải: "Haiz, chưa sinh được cho hắn đứa con trai, chết mà vẫn còn tiếc nuối......"
Hồng Trang lẳng lặng nhìn nàng ta.
Nàng nghĩ, tình trạng của nàng vẫn tốt hơn so với Liễu Tân Lục.
Tuy Quý Hàn Sơ mất trí nhớ nhưng ít ra chàng vẫn còn ở bên cạnh nàng.
Khóe môi của nàng khẽ giương lên.
Đúng vào thời điểm này, gần chỗ hai người đang ngồi bỗng lóe lên một luồng ánh sáng cực kỳ sắc bén, thanh đao như gió gào thét lao tới xé tan bầu trời đêm.
Hồng Trang kinh hãi, nhanh nhẹn trốn sang một bên. Liễu Tân Lục không biết võ công nên ba hồn sáu phách bay mất một nửa.
Có lẽ vì quá sợ hãi nên đôi mắt cũng không dám nhắm lại.
Hồng Trang xoay cổ tay, mười phần nội lực lập tức truyền vào mười đầu ngón tay. Lực đạo hung hiểm như muốn phá vỡ màn đêm đánh thẳng lên thanh đao của người kia.
"Đoàng -----"
Tiếng vang qua đi, màn đêm liền yên tĩnh lại.
Mặt Liễu Tân Lục tối như màu đất, mồ hôi lạnh ứa đầy trên trán, nàng ta vừa vuốt cổ vừa nói: "Mẹ nó chứ, ta còn tưởng hắn muốn cho ta đi gặp phu quân luôn rồi......"
Hồng Trang nhíu mày nhìn về phía trước, dưới ánh trăng là bóng dáng cao lớn của một nam nhân, tuy không rõ dung mạo nhưng chỉ cảm thấy khí thế lạnh lẽo như sương.
Liễu Tân Lục đưa mắt nhìn theo, nghi hoặc hỏi: "Đó là ai?"
Hồng Trang: "Không sao đâu, người quen mà thôi."
Người quen?
"Người quen" bây giờ đều gặp nhau bằng phương thức giống như vừa rồi à? Đủ dọa người đấy.
Hồng Trang: "Hắn chỉ nhắc nhở chứ không có ý định đả thương ngươi. Nếu hắn thực sự ra tay, với công lực của hắn thì lúc chết ngươi cũng không có cảm giác gì đâu."
Vốn Liễu Tân Lục còn muốn nói gì đó, nhưng Hồng Trang đã giơ tay ngăn cản.
"Ngươi về trước đi, ta có lời cần nói với hắn."
Đợi Liễu Tân Lục đi rồi, Hồng Trang mới rút cây roi dài ở bên hông ra, trầm giọng nói: "Nếu đã tới rồi thì còn trốn làm cái gì."
Thân hình cao lớn chậm rãi bước tới, khuôn mặt của y dần sáng rõ dưới ánh trăng.
Gương mặt tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, hơi thở băng tuyết lạnh thấu xương tản ra xung quanh người. Trên sườn mặt có một vết sẹo kéo dài từ đuôi lông mày đến tận cằm, khiến cho khí chất lạnh băng thêm vài phần nặng nề.
Vừa nhìn là biết đây không phải một nam nhân dễ đối phó.
Hồng Trang nắm chặt roi dài, từ khóe mắt đến đuôi lông mày dần lạnh lẽo.
"Quý tông chủ theo đến đây để làm gì?"
Người ở trước mắt ngoại trừ gia chủ Quý gia, tam thúc của Quý Hàn Sơ - Quý Thừa Huyên, thì còn có thể là ai?
———————————————————————
Vậy là chỉ còn vài tiếng nữa thôi sẽ bước sang năm mới 2021. Cảm ơn cả nhà đã đồng hành cùng với mình trong năm vừa qua.
Năm cũ đi qua, năm mới đã đến. Chúc tất cả các tiểu tình nhân cùng với gia đình có một năm mới tràn ngập bình an, hạnh phúc và hãy luôn giữ gìn sức khoẻ thật tốt nhé!
Chúc mừng năm mới!!!
Yêu thương,
Tô Tô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.