Chương 33
Lý Trà
13/10/2016
Edit + Beta: An Dung NiCố Thất Hải biết rõ bản thân mình đang hôn mê.
Trong khoảng thời gian dài đó, cô giống như được sống lại ở quá khứ của mình một lần nữa.
Từ khi còn nhỏ, dường như ai cũng khen cô là một cô tiểu thư khuê các dịu dàng, hiền lành. Nhưng đối với cô mà nói, cuộc sống của cô chỉ là những chuỗi ngày tập vẽ miệt mài, trong lòng cô khi ấy có vài ý định phản nghịch, mỗi buổi tối, khi mọi người đã đi ngủ, cô sẽ trộm màu vẽ, bút vẽ để ném vào thùng rác, hi vọng sẽ có một ngày cô có thể thay đổi cuộc sống buồn tẻ ấy.
Về sau khi lên trung học, người chưa bao giờ phải trải qua thời gian khó khăn suy sụp như cô, đột nhiên lại bị Dịch Triệu Huy quấy rầy, lại thường xuyên bị các bạn học nữ bắt nạt, khi đó cô mới phát hiện, thế giới lớn như vậy, thì ra ngoại trừ việc vẽ tranh, còn có nhiều chuyện không vừa lòng người đến như vậy, thế giới này sao lại nhỏ như vậy, cuộc sống khổ sở khiến cho cô không thể nào trốn tránh.
Năm đó cô mười tám tuổi, đáng lẽ phải trải qua một tuổi thanh xuân tươi đẹp, nhưng cha cô – một người họa sĩ lại vướng vào quãng thời gian bí đề tài vẽ, sau đó là mắc chứng bệnh âu lo, mẹ cô, vốn luôn không hòa thuận với cha cũng suốt ngày thở dài. Một thời gian lâu sau, cô trở về nhà thì chỉ thấy thi thể của cha mẹ đầm đìa máu tươi. Vốn là một gia đình ấm êm, chỉ qua một đêm phải chịu thảm cảnh diệt môn, đó chính là cơn ác mộng vĩnh viễn đè nặng trong lòng cô.
Thảm án của gia đình dần dần ‘bình thường’ lại xong, thì cô lại bị bạn bè gọi là ‘sao chổi’, không có gia đình hậu thuẫn, dù thanh tích cô có tốt đến mấy thì cô cũng không thể tiếp tục đi học, cô lẻ loi một mình ở thành phố Hương, thuê phòng, đi làm, vì cuộc sống mưu sinh, cô đã từng làm rất nhiều việc nặng, từng vì không trả nổi tiền điện nước mà nguyên một tuần phải sống trong cảnh không điện, không nước, mùa đông phải dùng nước lạnh để tắm, một cái bánh mì phải chia ra ăn ba, bốn bữa.
Bị dồn đến cảnh đường cùng, cô lại một lần nữa phải cầm bút vẽ lên, nhưng cô không ngờ được rằng sau này vẽ tranh chính là việc duy nhất có thể giúp cho cô bình tĩnh lại giữa cuốc sống âu lo và bất lực khi ấy. Sau mỗi ngày mệt mỏi, những đêm khuya cô thức để vẽ tranh, hết bức này rồi đến bức khác, cuối cùng cô cũng hiểu ra được rằng, quãng thời gian tẻ nhạt bị cha mẹ giám sát vẽ tranh, cô đã đi qua thật rồi, và sẽ không thể trở lại được nữa.
Cô nghĩ, cuộc sống của cô vẫn sẽ như vậy cho đến khi cô chết.
Cho đến tận khi Mã Tu Hòa xông vào cuộc sống trầm tĩnh yên lặng như nước của cô, anh nhìn có vẻ lạnh lùng, thần bí mà cổ quái, nhưng đến khi nhìn thấy cô, anh lại dịu dàng, săn sóc lại quyến rũ. Trong hỏa hoạn anh dắt tay cô, độ ấm trong bàn tay anh còn nóng hơn cả lửa, cô không hề đề phòng, cứ như vậy mà để anh tiến vào lòng cô.
Khi bị Viên Từ Lâm giam cầm, ngược đãi suốt một ngày một đêm, không ngừng đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, cô đã vô số lần nghĩ đến chuyện buông tay để chết đi, nhưng cũng vô số lần ấy cô lại nghĩ đến Mã Tu Hòa. Anh giúp cô biết được nhiều điều, càng hiểu hơn về thế giới hiểm ác này, đồng thời anh cũng là niềm hi vọng duy nhất của cô.
Là anh đã kéo cô ra khỏi đám lầy.
Trong khoảng thời gian hôn mê, cô có thể cảm nhận được bác sĩ trị liệu cho cô, có người đến hỏi thăm cô, mà anh… Cũng từng nắm tay cô, hôn mặt cô, nói rất nhiều điều.
Anh bảo cô nhanh tỉnh lại.
Mơ hồ nhớ lại những ngày thống khổ đã qua rồi, cô cuối cùng cũng mở mắt.
Nhưng, cô lại nhìn thấy một thế giới tối đen.
Cô ngồi mạnh dậy, không cần suy nghĩ liền muốn trốn đi, nhưng chân cô vừa đặt xuống nền nhà lạnh lẽo, cô liền bị cái gì đó quấn lấy.
Cô ngã mạnh xuống đất.
Cô nghe thấy được tiếng vỡ của thủy tinh, máu của cô lại chảy ra.
___________
Tuy vụ án người hâm mộ liên tục giết người đã được phá thành công, nhưng Mã Tu Hòa vẫn còn rất nhiều việc cần xử lý,nhưng dù mỗi ngày thời gian làm việc có bận rộn đến mấy, anh vẫn không ngại mưa gió đến bệnh viện để thăm Cố Thất Hải.
Khi Cố Thất Hải được đưa đến bệnh viện, tính mạng của cô liên tục rơi vào tình trạng nguy hiểm, tình huống chịu ngược đãi của cô đã vượt xa khỏi tưởng tượng của bác sĩ, nếu không phải là cô có ý chí kiên cường, thì thân thể của cô đã lạnh ngắt từ lúc anh còn đang nghĩ cách cứu cô.
Lúc này Cố Thất Hải đang hôn mê, trừ nguyên nhân bên ngoài, nguyên nhân lớn hơn đó chính là tâm lý của cô sau khi trải qua quãng thời gian nguy hiểm đã sinh ra cơ chế tự bảo vệ, ngay cả bác sĩ cũng không nói chính xác được khi nào cô tỉnh lại.
Tối nay, Phó Cảnh Diệu cũng gọi cả Hạ Quỳ đi cùng Mã Tu Hòa đến bệnh viện, nhưng còn chưa đến phòng bệnh của Cố Thất Hải, đã thấy y tá đang vội vã chạy về hướng đó. Mã Tu Hòa cũng nhanh chóng chạy theo.
Anh liếc mắt mội cái liền thấy Cố Thất Hải nhồi xổm trên mặt đất, hai tay đang ôm lấy thân thể run run. Cánh tay Cố Thất Hải còn đang chảy máu, tay của cô vẫn còn vướng lấy dây truyền dịch, mà đầu khác của dây truyền nằm trên mặt đất giữa một đống mảnh thủy tinh vỡ vụn. Có lẽ sau khi tỉnh lại cô đã bị cái gì đó dọa sợ, không để ý đến mình còn đang truyền dịch, khi xuống giường liền bị vấp vào dây truyền dịch, kim truyền dịch cứ thế đâm sâu vào tay cô.
Trong phòng bệnh có không ít y tá và bác sĩ, bác sĩ điều trị cho Cố Thất Hải muốn lại gần cô thì bị cô hoảng sợ đẩy ra. Ánh mắt Cố Thất Hải phiếm lệ, không ngừng lặp lại: “Không được đụng vào tôi, cầu xin ông, đừng động vào tôi….”
Bác sĩ bảo y tá lấy cho ông một ống thuốc tê, đang muốn đến gần Cố Thất Hải một lần nữa thì bị Mã Tu Hòa cản lại. Mã Tu Hòa chân thành nói: “Để cho tôi thử đi.”
“Cẩn thận.” Bác sĩ chưa kịp ngăn Mã Tu Hòa lại, anh đã đi về phía Cố Thất Hải. Cố Thất Hải vốn đang kích động, nhưng cô lại không hề ngăn cản Mã Tu Hòa đến gần, anh cái gì cũng không làm, chỉ ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Thất Hải.”
Cố Thất Hải sợ sệt ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy mặt Mã Tu Hòa, ánh mắt vô thần của cô cuối cùng cũng sáng lên một chút.
“…. Tu Hòa?”
“Là anh, anh ngay ở đây.”
Cố Thất Hải khóc, yên tâm nhào vào lồng ngực rộng mở của anh.
____
Mã Tu Hòa an ủi Cố Thất Hải xong, liền để cho Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ ở lại trong phòng bệnh cùng cô, còn mình thì đi về phía văn phòng của bác sĩ điều trị cho cô.
Bác sĩ không quanh co lòng vòng, mà trực tiếp nói với anh tình huống của Thất Hải. “Đối với việc Cố tiểu thư không khống chế được cảm xúc sau khi tỉnh lại, tôi đoán là vì trước khi hôn mê, cô ấy đã có một bóng ma rất lớn trong tiềm thức, vì đêm nay y tá trực ban không cẩn thận, đã tắt đèn phòng Cố tiểu thư, khiến cho cô ấy sau khi tỉnh lại liền thấy khung cảnh tối đen. liền nghĩ đến thời gian bị ngược đãi, Mã tiên sinh, tôi cam đoan với anh, chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh lại lần nữa.”
“Bác sĩ, với tình huống hiện tại của cô ấy, có phải là sẽ rất khó để hồi phục hoàn toàn.”
“Chuyện này tôi cũng không có cách nào để nói chắc chắn. Có một số người đã từ từ chữa khỏi được những căn bệnh về tâm lý, cũng có người cả đời không thoát được sự ám ảnh ấy, thậm chí cũng có một số người nghiêm trọng hơn thì sinh ra ý định tự hủy hoại mình.”
Mã Tu Hòa nghĩ đến nước mắt của Cố Thất Hải liền cảm thấy đau lòng. Cố Thất Hải vốn là người sợ bóng tối, đừng nói là một cô gái trẻ như cô, ngay cả anh, trong hoàn cảnh vừa trải qua sự tra tấn đáng sợ như vậy, còn khó có thể trở lại cuộc sống bình thường.
Chẳng lẽ là để cho cô cả đời ám ảnh như vậy?
Mã Tu Hòa nói chuyện xong với bác sĩ, trở lại phòng bệnh, nhưng vốn ở lại làm bạn với Thất Hải là Hạ Quỳ và Phó Cảnh Diệu lại đều đứng trước của, thấy anh đi đến, cả hai đều bất đắc dĩ cười.
Hạ Quỳ nói: “Ai cô ấy cũng không muốn gặp.”
Mã Tu Hòa không nói gì, nhìn qua cửa sổ, trong phòng bệnh Cố Thất Hải đang quay lưng về phía cửa, bả vai run lên, rõ ràng là đang khóc.
“Có chuyện này, có thể cậu không muốn nghe, nhưng vì cậu, cũng vì Cố Thất Hải, tôi hi vọng cậu có thể suy xét về ý kiến của tôi một chút.”
Mã Tu Hòa phục hồi lại tinh thần, lại nghe thấy lời nói thành khẩn của Phó Cảnh Diệu.
“Dù người ngược đãi Cố Thất Hải là Viên Từ Lâm, nhưng Cố Thất Hải biến thành tình trạng hiện tại, tôi nghĩ chúng ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Tu Hòa, tôi hiểu cậu có cảm tình với cô ấy, nhưng cậu đã từng nghĩ qua, những vụ án mà cậu làm có thể có ảnh hưởng đến cô ấy không. Nếu chúng ta không thể làm cho thân thể và tâm lý của cô ấy bình phục hoàn toàn thì…. Tôi thấy ít nhất cũng nên để cho cô ấy có một cuộc sống bình thường vốn có.”
Mã Tu Hòa thật sự chú ý nghe lời nói của Phó Cảnh Diệu, anh tất nhiên hiểu rõ lời Phó Cảnh Diệu nói chính là giải pháp tốt nhất cho Cố Thất Hải. Nhưng đôi khi, ‘tốt nhất’ lại không phải là điều mà người ta ‘muốn’.
Anh cũng từng vì chuyện lớn mà từng bỏ qua một số chuyện nhỏ, nhưng giờ phút này, đối với Cố Thất Hải, anh lại không nghĩ đến việc buông tay.
“Mấy ngày cô ấy gặp chuyện, còn cả mấy ngày cô ấy hôn mê, tôi cũng từng nghĩ, nếu lúc trước tôi không tiếp cận cô ấy, có phải cuộc sống của hai bên sẽ tốt hơn không? Ít nhất thì cô ấy sẽ không vì tôi mà chịu nhiều tổn thương như vậy.” Ánh mắt Mã Tu Hòa dừng lại ở bóng dáng Cố Thất Hải trong phòng bệnh một lúc lâu. “Nhưng, bây giờ cô ấy đã tỉnh lại, cô ấy thật sự vẫn còn tồn tại trước mắt tôi, nếu cô ấy đã vì tôi mà suýt chết, thì tôi sẽ để cô ấy một lần nữa sống lại trước măt tôi, để tôi có thể chăm sóc cô ấy thật tốt, mặc kê nỗi ám ảnh của cô ấy có bám theo cô ấy bao lâu, nhất định nó sẽ không ở bện cạnh cô ấy lâu hơn tôi được.”
Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ trao đổi ánh mắt, Mã Tu Hòa kiên trì chịu trách nhiệm như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Phó Cảnh Diệu đè thấp giọng, nói: “Cậu không cần vì áy náy mà gánh vác trách nhiệm lớn như vậy.”
“Không phải là vì áy náy, cũng không phải vì trách nhiệm” Mã Tu Hòa nói. “Tôi thật sự yêu cô ấy, cho nên mới không thể buông tay cô ấy.”
________
Tạm biệt vợ chồng Phó Cảnh Diệu, Mã Tu Hòa gõ cửa phòng Cố Thất Hải.
“Thất Hải, là anh.”
Trong phòng không có tiếng đáp lại, vì thế anh mới thử mở cửa, cửa không khóa.
Mã Tu Hòa mở cửa ra, liền thấy bóng dáng gầy yếu của Cố Thất Hải, lại càng thêm đau lòng.
Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ đều là lo lắng anh nhất thời xúc động nên mới quyết định như vậy, nhưng chỉ có Mã Tu Hòa mới biết được anh tỉnh táo bao nhiêu, khoảnh khắc anh phát hiện mình có thể mất đi Cố Thất Hải, anh đã đau đến khắc cốt ghi tâm, trong khoảnh khắc sắp mất đi rồi mới biết điều gì mới là quan trọng nhất.
Trong lòng anh cô chính là cảm xúc sáng nắng chiều mưa, anh sao có thể để cho cô rời đi một lần nữa được?
Mã Tu Hòa đến bên cạnh giường cô, đột nhiên nghe thấy cô nói.
Cô đang giải thích.
Người gặp nạn rõ ràng là cô, nhưng cô lại vì chuyện ầm ĩ đêm nay mà cảm thấy áy náy.
Anh ôm cô, thấp giọng nói: “Thất Hải, em không sai.”
Cô lại khóc, nhớ đến khung cảnh tối đen ở tầng hầm, anh xuất hiện mang theo niềm hi vọng sống sót duy nhất cho cô. Bây giờ khó khăn lắm mới sống lại, dù cho con đường phía trước còn dài, nhưng ở trong ngực anh, cô nói cho mình biết, cô không thể bị nỗi ám ảnh ấy đánh bại được.
“Cố Thất Hải.” Lúc này, cô lại nghe thấy tiếng anh nói, “Em còn thiếu anh một cái nhân tình, anh muốn em dùng cả đời để trả nó, em tuyệt đối không thể thất hứa.”
Được, em đồng ý với anh.
Trong khoảng thời gian dài đó, cô giống như được sống lại ở quá khứ của mình một lần nữa.
Từ khi còn nhỏ, dường như ai cũng khen cô là một cô tiểu thư khuê các dịu dàng, hiền lành. Nhưng đối với cô mà nói, cuộc sống của cô chỉ là những chuỗi ngày tập vẽ miệt mài, trong lòng cô khi ấy có vài ý định phản nghịch, mỗi buổi tối, khi mọi người đã đi ngủ, cô sẽ trộm màu vẽ, bút vẽ để ném vào thùng rác, hi vọng sẽ có một ngày cô có thể thay đổi cuộc sống buồn tẻ ấy.
Về sau khi lên trung học, người chưa bao giờ phải trải qua thời gian khó khăn suy sụp như cô, đột nhiên lại bị Dịch Triệu Huy quấy rầy, lại thường xuyên bị các bạn học nữ bắt nạt, khi đó cô mới phát hiện, thế giới lớn như vậy, thì ra ngoại trừ việc vẽ tranh, còn có nhiều chuyện không vừa lòng người đến như vậy, thế giới này sao lại nhỏ như vậy, cuộc sống khổ sở khiến cho cô không thể nào trốn tránh.
Năm đó cô mười tám tuổi, đáng lẽ phải trải qua một tuổi thanh xuân tươi đẹp, nhưng cha cô – một người họa sĩ lại vướng vào quãng thời gian bí đề tài vẽ, sau đó là mắc chứng bệnh âu lo, mẹ cô, vốn luôn không hòa thuận với cha cũng suốt ngày thở dài. Một thời gian lâu sau, cô trở về nhà thì chỉ thấy thi thể của cha mẹ đầm đìa máu tươi. Vốn là một gia đình ấm êm, chỉ qua một đêm phải chịu thảm cảnh diệt môn, đó chính là cơn ác mộng vĩnh viễn đè nặng trong lòng cô.
Thảm án của gia đình dần dần ‘bình thường’ lại xong, thì cô lại bị bạn bè gọi là ‘sao chổi’, không có gia đình hậu thuẫn, dù thanh tích cô có tốt đến mấy thì cô cũng không thể tiếp tục đi học, cô lẻ loi một mình ở thành phố Hương, thuê phòng, đi làm, vì cuộc sống mưu sinh, cô đã từng làm rất nhiều việc nặng, từng vì không trả nổi tiền điện nước mà nguyên một tuần phải sống trong cảnh không điện, không nước, mùa đông phải dùng nước lạnh để tắm, một cái bánh mì phải chia ra ăn ba, bốn bữa.
Bị dồn đến cảnh đường cùng, cô lại một lần nữa phải cầm bút vẽ lên, nhưng cô không ngờ được rằng sau này vẽ tranh chính là việc duy nhất có thể giúp cho cô bình tĩnh lại giữa cuốc sống âu lo và bất lực khi ấy. Sau mỗi ngày mệt mỏi, những đêm khuya cô thức để vẽ tranh, hết bức này rồi đến bức khác, cuối cùng cô cũng hiểu ra được rằng, quãng thời gian tẻ nhạt bị cha mẹ giám sát vẽ tranh, cô đã đi qua thật rồi, và sẽ không thể trở lại được nữa.
Cô nghĩ, cuộc sống của cô vẫn sẽ như vậy cho đến khi cô chết.
Cho đến tận khi Mã Tu Hòa xông vào cuộc sống trầm tĩnh yên lặng như nước của cô, anh nhìn có vẻ lạnh lùng, thần bí mà cổ quái, nhưng đến khi nhìn thấy cô, anh lại dịu dàng, săn sóc lại quyến rũ. Trong hỏa hoạn anh dắt tay cô, độ ấm trong bàn tay anh còn nóng hơn cả lửa, cô không hề đề phòng, cứ như vậy mà để anh tiến vào lòng cô.
Khi bị Viên Từ Lâm giam cầm, ngược đãi suốt một ngày một đêm, không ngừng đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, cô đã vô số lần nghĩ đến chuyện buông tay để chết đi, nhưng cũng vô số lần ấy cô lại nghĩ đến Mã Tu Hòa. Anh giúp cô biết được nhiều điều, càng hiểu hơn về thế giới hiểm ác này, đồng thời anh cũng là niềm hi vọng duy nhất của cô.
Là anh đã kéo cô ra khỏi đám lầy.
Trong khoảng thời gian hôn mê, cô có thể cảm nhận được bác sĩ trị liệu cho cô, có người đến hỏi thăm cô, mà anh… Cũng từng nắm tay cô, hôn mặt cô, nói rất nhiều điều.
Anh bảo cô nhanh tỉnh lại.
Mơ hồ nhớ lại những ngày thống khổ đã qua rồi, cô cuối cùng cũng mở mắt.
Nhưng, cô lại nhìn thấy một thế giới tối đen.
Cô ngồi mạnh dậy, không cần suy nghĩ liền muốn trốn đi, nhưng chân cô vừa đặt xuống nền nhà lạnh lẽo, cô liền bị cái gì đó quấn lấy.
Cô ngã mạnh xuống đất.
Cô nghe thấy được tiếng vỡ của thủy tinh, máu của cô lại chảy ra.
___________
Tuy vụ án người hâm mộ liên tục giết người đã được phá thành công, nhưng Mã Tu Hòa vẫn còn rất nhiều việc cần xử lý,nhưng dù mỗi ngày thời gian làm việc có bận rộn đến mấy, anh vẫn không ngại mưa gió đến bệnh viện để thăm Cố Thất Hải.
Khi Cố Thất Hải được đưa đến bệnh viện, tính mạng của cô liên tục rơi vào tình trạng nguy hiểm, tình huống chịu ngược đãi của cô đã vượt xa khỏi tưởng tượng của bác sĩ, nếu không phải là cô có ý chí kiên cường, thì thân thể của cô đã lạnh ngắt từ lúc anh còn đang nghĩ cách cứu cô.
Lúc này Cố Thất Hải đang hôn mê, trừ nguyên nhân bên ngoài, nguyên nhân lớn hơn đó chính là tâm lý của cô sau khi trải qua quãng thời gian nguy hiểm đã sinh ra cơ chế tự bảo vệ, ngay cả bác sĩ cũng không nói chính xác được khi nào cô tỉnh lại.
Tối nay, Phó Cảnh Diệu cũng gọi cả Hạ Quỳ đi cùng Mã Tu Hòa đến bệnh viện, nhưng còn chưa đến phòng bệnh của Cố Thất Hải, đã thấy y tá đang vội vã chạy về hướng đó. Mã Tu Hòa cũng nhanh chóng chạy theo.
Anh liếc mắt mội cái liền thấy Cố Thất Hải nhồi xổm trên mặt đất, hai tay đang ôm lấy thân thể run run. Cánh tay Cố Thất Hải còn đang chảy máu, tay của cô vẫn còn vướng lấy dây truyền dịch, mà đầu khác của dây truyền nằm trên mặt đất giữa một đống mảnh thủy tinh vỡ vụn. Có lẽ sau khi tỉnh lại cô đã bị cái gì đó dọa sợ, không để ý đến mình còn đang truyền dịch, khi xuống giường liền bị vấp vào dây truyền dịch, kim truyền dịch cứ thế đâm sâu vào tay cô.
Trong phòng bệnh có không ít y tá và bác sĩ, bác sĩ điều trị cho Cố Thất Hải muốn lại gần cô thì bị cô hoảng sợ đẩy ra. Ánh mắt Cố Thất Hải phiếm lệ, không ngừng lặp lại: “Không được đụng vào tôi, cầu xin ông, đừng động vào tôi….”
Bác sĩ bảo y tá lấy cho ông một ống thuốc tê, đang muốn đến gần Cố Thất Hải một lần nữa thì bị Mã Tu Hòa cản lại. Mã Tu Hòa chân thành nói: “Để cho tôi thử đi.”
“Cẩn thận.” Bác sĩ chưa kịp ngăn Mã Tu Hòa lại, anh đã đi về phía Cố Thất Hải. Cố Thất Hải vốn đang kích động, nhưng cô lại không hề ngăn cản Mã Tu Hòa đến gần, anh cái gì cũng không làm, chỉ ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Thất Hải.”
Cố Thất Hải sợ sệt ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy mặt Mã Tu Hòa, ánh mắt vô thần của cô cuối cùng cũng sáng lên một chút.
“…. Tu Hòa?”
“Là anh, anh ngay ở đây.”
Cố Thất Hải khóc, yên tâm nhào vào lồng ngực rộng mở của anh.
____
Mã Tu Hòa an ủi Cố Thất Hải xong, liền để cho Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ ở lại trong phòng bệnh cùng cô, còn mình thì đi về phía văn phòng của bác sĩ điều trị cho cô.
Bác sĩ không quanh co lòng vòng, mà trực tiếp nói với anh tình huống của Thất Hải. “Đối với việc Cố tiểu thư không khống chế được cảm xúc sau khi tỉnh lại, tôi đoán là vì trước khi hôn mê, cô ấy đã có một bóng ma rất lớn trong tiềm thức, vì đêm nay y tá trực ban không cẩn thận, đã tắt đèn phòng Cố tiểu thư, khiến cho cô ấy sau khi tỉnh lại liền thấy khung cảnh tối đen. liền nghĩ đến thời gian bị ngược đãi, Mã tiên sinh, tôi cam đoan với anh, chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh lại lần nữa.”
“Bác sĩ, với tình huống hiện tại của cô ấy, có phải là sẽ rất khó để hồi phục hoàn toàn.”
“Chuyện này tôi cũng không có cách nào để nói chắc chắn. Có một số người đã từ từ chữa khỏi được những căn bệnh về tâm lý, cũng có người cả đời không thoát được sự ám ảnh ấy, thậm chí cũng có một số người nghiêm trọng hơn thì sinh ra ý định tự hủy hoại mình.”
Mã Tu Hòa nghĩ đến nước mắt của Cố Thất Hải liền cảm thấy đau lòng. Cố Thất Hải vốn là người sợ bóng tối, đừng nói là một cô gái trẻ như cô, ngay cả anh, trong hoàn cảnh vừa trải qua sự tra tấn đáng sợ như vậy, còn khó có thể trở lại cuộc sống bình thường.
Chẳng lẽ là để cho cô cả đời ám ảnh như vậy?
Mã Tu Hòa nói chuyện xong với bác sĩ, trở lại phòng bệnh, nhưng vốn ở lại làm bạn với Thất Hải là Hạ Quỳ và Phó Cảnh Diệu lại đều đứng trước của, thấy anh đi đến, cả hai đều bất đắc dĩ cười.
Hạ Quỳ nói: “Ai cô ấy cũng không muốn gặp.”
Mã Tu Hòa không nói gì, nhìn qua cửa sổ, trong phòng bệnh Cố Thất Hải đang quay lưng về phía cửa, bả vai run lên, rõ ràng là đang khóc.
“Có chuyện này, có thể cậu không muốn nghe, nhưng vì cậu, cũng vì Cố Thất Hải, tôi hi vọng cậu có thể suy xét về ý kiến của tôi một chút.”
Mã Tu Hòa phục hồi lại tinh thần, lại nghe thấy lời nói thành khẩn của Phó Cảnh Diệu.
“Dù người ngược đãi Cố Thất Hải là Viên Từ Lâm, nhưng Cố Thất Hải biến thành tình trạng hiện tại, tôi nghĩ chúng ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Tu Hòa, tôi hiểu cậu có cảm tình với cô ấy, nhưng cậu đã từng nghĩ qua, những vụ án mà cậu làm có thể có ảnh hưởng đến cô ấy không. Nếu chúng ta không thể làm cho thân thể và tâm lý của cô ấy bình phục hoàn toàn thì…. Tôi thấy ít nhất cũng nên để cho cô ấy có một cuộc sống bình thường vốn có.”
Mã Tu Hòa thật sự chú ý nghe lời nói của Phó Cảnh Diệu, anh tất nhiên hiểu rõ lời Phó Cảnh Diệu nói chính là giải pháp tốt nhất cho Cố Thất Hải. Nhưng đôi khi, ‘tốt nhất’ lại không phải là điều mà người ta ‘muốn’.
Anh cũng từng vì chuyện lớn mà từng bỏ qua một số chuyện nhỏ, nhưng giờ phút này, đối với Cố Thất Hải, anh lại không nghĩ đến việc buông tay.
“Mấy ngày cô ấy gặp chuyện, còn cả mấy ngày cô ấy hôn mê, tôi cũng từng nghĩ, nếu lúc trước tôi không tiếp cận cô ấy, có phải cuộc sống của hai bên sẽ tốt hơn không? Ít nhất thì cô ấy sẽ không vì tôi mà chịu nhiều tổn thương như vậy.” Ánh mắt Mã Tu Hòa dừng lại ở bóng dáng Cố Thất Hải trong phòng bệnh một lúc lâu. “Nhưng, bây giờ cô ấy đã tỉnh lại, cô ấy thật sự vẫn còn tồn tại trước mắt tôi, nếu cô ấy đã vì tôi mà suýt chết, thì tôi sẽ để cô ấy một lần nữa sống lại trước măt tôi, để tôi có thể chăm sóc cô ấy thật tốt, mặc kê nỗi ám ảnh của cô ấy có bám theo cô ấy bao lâu, nhất định nó sẽ không ở bện cạnh cô ấy lâu hơn tôi được.”
Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ trao đổi ánh mắt, Mã Tu Hòa kiên trì chịu trách nhiệm như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Phó Cảnh Diệu đè thấp giọng, nói: “Cậu không cần vì áy náy mà gánh vác trách nhiệm lớn như vậy.”
“Không phải là vì áy náy, cũng không phải vì trách nhiệm” Mã Tu Hòa nói. “Tôi thật sự yêu cô ấy, cho nên mới không thể buông tay cô ấy.”
________
Tạm biệt vợ chồng Phó Cảnh Diệu, Mã Tu Hòa gõ cửa phòng Cố Thất Hải.
“Thất Hải, là anh.”
Trong phòng không có tiếng đáp lại, vì thế anh mới thử mở cửa, cửa không khóa.
Mã Tu Hòa mở cửa ra, liền thấy bóng dáng gầy yếu của Cố Thất Hải, lại càng thêm đau lòng.
Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ đều là lo lắng anh nhất thời xúc động nên mới quyết định như vậy, nhưng chỉ có Mã Tu Hòa mới biết được anh tỉnh táo bao nhiêu, khoảnh khắc anh phát hiện mình có thể mất đi Cố Thất Hải, anh đã đau đến khắc cốt ghi tâm, trong khoảnh khắc sắp mất đi rồi mới biết điều gì mới là quan trọng nhất.
Trong lòng anh cô chính là cảm xúc sáng nắng chiều mưa, anh sao có thể để cho cô rời đi một lần nữa được?
Mã Tu Hòa đến bên cạnh giường cô, đột nhiên nghe thấy cô nói.
Cô đang giải thích.
Người gặp nạn rõ ràng là cô, nhưng cô lại vì chuyện ầm ĩ đêm nay mà cảm thấy áy náy.
Anh ôm cô, thấp giọng nói: “Thất Hải, em không sai.”
Cô lại khóc, nhớ đến khung cảnh tối đen ở tầng hầm, anh xuất hiện mang theo niềm hi vọng sống sót duy nhất cho cô. Bây giờ khó khăn lắm mới sống lại, dù cho con đường phía trước còn dài, nhưng ở trong ngực anh, cô nói cho mình biết, cô không thể bị nỗi ám ảnh ấy đánh bại được.
“Cố Thất Hải.” Lúc này, cô lại nghe thấy tiếng anh nói, “Em còn thiếu anh một cái nhân tình, anh muốn em dùng cả đời để trả nó, em tuyệt đối không thể thất hứa.”
Được, em đồng ý với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.