Chương 13: Kịch hay
Lộc Bát Kim
02/01/2023
Edit: Nananiwe
Ngũ Hương trai là nơi Nghiêm Dục Lâm mơ mơ màng màng tới uống rượu mấy ngày nay, sau khi Bách Ấu Vũ xuống xe thì cảm thấy quen thuộc, quay đầu nhìn thấy tiệm bánh ngọt đối diện, nhất thời hiểu ra.
Bách Ấu Vũ nhìn về phía Kim Trản, sắc mặt Kim Trản trắng bệch nhìn thẳng y, thoạt nhìn vô cùng kích động.
Không phải nàng.
Không phải là nàng nói cho thiếu gia.
Mà trái tim một đường không yên ổn của Bách Ấu Vũ hiện giờ mới thực sự rơi xuống, nhưng lại nặng trịch không hề thoải mái.
Thích Tinh nắm tay Bách Ấu Vũ, dùng tư thái cường ngạnh dẫn Bách Ấu Vũ vào trong. Lần này ra ngoài có dẫn theo mã phu và tiểu tư, còn có một nha hoàn là Kim Trản nữa. Mã phu phải ngồi trông xe, vì vậy bốn người họ tiến vào bên trong.
Gã sai vặt A Cát xung phong đi trước, quen thuộc gọi tiểu nhị, tiểu nhị không nói nhiều lời, dẫn bọn họ lên lầu.
Bàn ở bên sườn của lầu hai, ai ngồi xuống chỗ của người nấy.
Trên bàn đã đặt vài món ăn, đều là mấy món ăn nhẹ ngon miệng. Thích Tinh gắp một đũa cho Bách Ấu Vũ, ngữ khí vẫn ôn hòa: "Vẫn còn sớm, một lát nữa hội hoa đăng mới bắt đầu, để ta mời nương tử ăn một bữa cơm, thuận tiện xem kịch luôn."
Trong lòng Bách Ấu Vũ căng thẳng, cảm giác lạnh lẽo y cố gắng kiềm lại bỗng nổi lên, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trong mộng.
Giấc mộng vẫn còn mới, bởi vậy vẫn còn nhớ rõ ánh mắt Thích Tinh nhìn y sau khi tỉnh lại từ cơn té xỉu, càng nhớ rõ giọt nước mắt chảy ra ấy.
Chỉ một thoáng chốc, Bách Ấu Vũ không động đũa nữa, run rẩy hỏi: "... Kịch gì?"
"A Vũ, em nhìn xuống dưới xem." Thích Tinh chậm rãi đút đồ ăn đến bên miệng Bách Ấu Vũ, sau đó lau miệng cho y, thân mật thì thầm: "Đúng rồi, nhìn xuống dưới, cái bàn ngay chính giữa sảnh lớn đó, có thấy không?"
Bách Ấu Vũ nhìn thấy.
Cả người y cứng ngắc, lông mi run rẩy, muốn quay mặt đi nhưng lại bị Thích Tinh giữ lại, bàn tay nóng bỏng hữu lực, nóng đến mức làm tim y đau đớn. Thích Tinh vẫn bình tĩnh như trước: "Từ lúc ta tới Bách gia cầu hôn tới giờ, hai người đã nhiều ngày rồi không gặp nhau đúng không? Không nhìn một chút sao?"
Phải, nếu không tính lần gặp thoáng qua kia thì đã ba tháng rồi bọn họ không gặp nhau.
Theo tục lệ, sau khi tân lang cầu hôn thì phải thành hôn trong vòng ba tháng. Bách Ấu Vũ không muốn nên vẫn gắng gượng kéo dài đến cuối tháng. Mà Nghiêm Dục Lâm lại chỉ đi tìm y một lần vào ba tháng trước.
Nhưng tại sao Thích Tinh lại biết được những việc này?
Hình như Thích Tinh còn chưa hài lòng, thấy Bách Ấu Vũ không chịu mở miệng, ngón cái của hắn vuốt ve hai má y: "A Vũ, ta mời em xem kịch, em phải xem thật kĩ, nhất định, nhất định đừng bỏ qua bất cứ điểm nào."
Bách Ấu Vũ sợ hãi tức thì. Thích Tinh đối xử với y vô cùng tốt, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không làm hại Nghiêm Dục Lâm. Bách Ấu Vũ rơi lệ, nước mắt thấm đẫm bàn tay.
Nhưng mà không lâu sau, có một nữ tử váy áo thướt tha bước vào cửa.
Trong tay nàng cầm một chiếc quạt tròn, rất kiêu ngạo ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Dục Lâm, hơi nghiêng người cầm lấy bình rượu rót rượu cho hắn. Nghiêm Dục Lâm lòng đầy trĩu nặng không nói tiếng nào, nhưng cũng không ngăn cản.
Bách Ấu Vũ nhìn ngây ngốc.
Hai người lẳng lặng ngồi yên như vậy một lát. Cô gái kia vô cùng quen thuộc Nghiêm Dục Lâm, vẫy tay một cái tiểu nhị đã đến đây thêm rượu cho bọn họ. Tiểu nhị không nói nhiều, thấy chuyện lạ cũng không lộ vẻ ngạc nhiên, rót xong rượu thì đi ngay.
Bình rượu thứ hai đặt trên bàn, nữ tử đột nhiên nhìn Nghiêm Dục Lâm vô cùng nghiêm túc, cơ thể như không xương dán lấy cánh tay Nghiêm Dục Lâm, thì thầm với hắn cái gì đó.
Không biết nói đến việc gì, Nghiêm Dục Lâm cuối cùng cũng cử động.
Hắn đẩy nữ tử ra, gương mặt có chút giận dữ, giọng nói cũng đề cao: "Cô nói cái gì?!"
Giọng nói kia lớn đến mức ở lầu hai cũng nghe được rõ ràng. Bách Ấu Vũ không thể nhúc nhích, trong lòng vừa mờ mịt lại vừa sợ hãi. Cô gái kia cúi đầu, đột nhiên khóc nấc lên, giọng nói cũng lớn hơn: "Ta nói, ta đã có cốt nhục của chàng rồi!"
Lời nói ra như một hòn đá làm mặt hồ dậy sóng.
Thực khách đều sôi nổi bàn tán, gần như mọi thứ đều chìm ngập trong tiếng ồn ào. Bách Ấu Vũ dường như thấy tảng đá lớn đè nặng dưới đáy lòng kia nặng nề đập vào người mình, nghiền nát trái tim mình. Y chìm trong cơn đau đớn quen thuộc, bắt đầu chết lặng.
Đầu đau như búa bổ, chỉ có tiếng của Thích Tinh là rõ ràng: "A Vũ, đó là một cô nương của Vạn Hoa lâu."
"Ba tháng trước Dục Lâm ca ca của em say rượu ở Vạn Hoa lâu." Hắn hơi dừng lại: "Cô gái kia đã mang thai ba tháng."
Bách Ấu Vũ lẳng lặng gật đầu, hầu kết như bị nghẹn cái gì đó, nhưng vẫn cố gắng mở miệng: "Là huynh..."
"Không phải." Giọng Thích Tinh trầm thấp dịu dàng: "A Vũ, ta không ti tiện như vậy."
"Được." Bách Ấu Vũ gật đầu, lòng bàn tay đã bị móng tay đâm đến mức chảy máu, vẫn còn nói: "Được."
Tác giả có lời muốn nói:
Anh 7: Thủ đoạn nhỏ vô cùng đơn giản.
Nghiêm: Ta trong sạch! Đây là việc mà con người sẽ làm ư?
Ngũ Hương trai là nơi Nghiêm Dục Lâm mơ mơ màng màng tới uống rượu mấy ngày nay, sau khi Bách Ấu Vũ xuống xe thì cảm thấy quen thuộc, quay đầu nhìn thấy tiệm bánh ngọt đối diện, nhất thời hiểu ra.
Bách Ấu Vũ nhìn về phía Kim Trản, sắc mặt Kim Trản trắng bệch nhìn thẳng y, thoạt nhìn vô cùng kích động.
Không phải nàng.
Không phải là nàng nói cho thiếu gia.
Mà trái tim một đường không yên ổn của Bách Ấu Vũ hiện giờ mới thực sự rơi xuống, nhưng lại nặng trịch không hề thoải mái.
Thích Tinh nắm tay Bách Ấu Vũ, dùng tư thái cường ngạnh dẫn Bách Ấu Vũ vào trong. Lần này ra ngoài có dẫn theo mã phu và tiểu tư, còn có một nha hoàn là Kim Trản nữa. Mã phu phải ngồi trông xe, vì vậy bốn người họ tiến vào bên trong.
Gã sai vặt A Cát xung phong đi trước, quen thuộc gọi tiểu nhị, tiểu nhị không nói nhiều lời, dẫn bọn họ lên lầu.
Bàn ở bên sườn của lầu hai, ai ngồi xuống chỗ của người nấy.
Trên bàn đã đặt vài món ăn, đều là mấy món ăn nhẹ ngon miệng. Thích Tinh gắp một đũa cho Bách Ấu Vũ, ngữ khí vẫn ôn hòa: "Vẫn còn sớm, một lát nữa hội hoa đăng mới bắt đầu, để ta mời nương tử ăn một bữa cơm, thuận tiện xem kịch luôn."
Trong lòng Bách Ấu Vũ căng thẳng, cảm giác lạnh lẽo y cố gắng kiềm lại bỗng nổi lên, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trong mộng.
Giấc mộng vẫn còn mới, bởi vậy vẫn còn nhớ rõ ánh mắt Thích Tinh nhìn y sau khi tỉnh lại từ cơn té xỉu, càng nhớ rõ giọt nước mắt chảy ra ấy.
Chỉ một thoáng chốc, Bách Ấu Vũ không động đũa nữa, run rẩy hỏi: "... Kịch gì?"
"A Vũ, em nhìn xuống dưới xem." Thích Tinh chậm rãi đút đồ ăn đến bên miệng Bách Ấu Vũ, sau đó lau miệng cho y, thân mật thì thầm: "Đúng rồi, nhìn xuống dưới, cái bàn ngay chính giữa sảnh lớn đó, có thấy không?"
Bách Ấu Vũ nhìn thấy.
Cả người y cứng ngắc, lông mi run rẩy, muốn quay mặt đi nhưng lại bị Thích Tinh giữ lại, bàn tay nóng bỏng hữu lực, nóng đến mức làm tim y đau đớn. Thích Tinh vẫn bình tĩnh như trước: "Từ lúc ta tới Bách gia cầu hôn tới giờ, hai người đã nhiều ngày rồi không gặp nhau đúng không? Không nhìn một chút sao?"
Phải, nếu không tính lần gặp thoáng qua kia thì đã ba tháng rồi bọn họ không gặp nhau.
Theo tục lệ, sau khi tân lang cầu hôn thì phải thành hôn trong vòng ba tháng. Bách Ấu Vũ không muốn nên vẫn gắng gượng kéo dài đến cuối tháng. Mà Nghiêm Dục Lâm lại chỉ đi tìm y một lần vào ba tháng trước.
Nhưng tại sao Thích Tinh lại biết được những việc này?
Hình như Thích Tinh còn chưa hài lòng, thấy Bách Ấu Vũ không chịu mở miệng, ngón cái của hắn vuốt ve hai má y: "A Vũ, ta mời em xem kịch, em phải xem thật kĩ, nhất định, nhất định đừng bỏ qua bất cứ điểm nào."
Bách Ấu Vũ sợ hãi tức thì. Thích Tinh đối xử với y vô cùng tốt, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không làm hại Nghiêm Dục Lâm. Bách Ấu Vũ rơi lệ, nước mắt thấm đẫm bàn tay.
Nhưng mà không lâu sau, có một nữ tử váy áo thướt tha bước vào cửa.
Trong tay nàng cầm một chiếc quạt tròn, rất kiêu ngạo ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Dục Lâm, hơi nghiêng người cầm lấy bình rượu rót rượu cho hắn. Nghiêm Dục Lâm lòng đầy trĩu nặng không nói tiếng nào, nhưng cũng không ngăn cản.
Bách Ấu Vũ nhìn ngây ngốc.
Hai người lẳng lặng ngồi yên như vậy một lát. Cô gái kia vô cùng quen thuộc Nghiêm Dục Lâm, vẫy tay một cái tiểu nhị đã đến đây thêm rượu cho bọn họ. Tiểu nhị không nói nhiều, thấy chuyện lạ cũng không lộ vẻ ngạc nhiên, rót xong rượu thì đi ngay.
Bình rượu thứ hai đặt trên bàn, nữ tử đột nhiên nhìn Nghiêm Dục Lâm vô cùng nghiêm túc, cơ thể như không xương dán lấy cánh tay Nghiêm Dục Lâm, thì thầm với hắn cái gì đó.
Không biết nói đến việc gì, Nghiêm Dục Lâm cuối cùng cũng cử động.
Hắn đẩy nữ tử ra, gương mặt có chút giận dữ, giọng nói cũng đề cao: "Cô nói cái gì?!"
Giọng nói kia lớn đến mức ở lầu hai cũng nghe được rõ ràng. Bách Ấu Vũ không thể nhúc nhích, trong lòng vừa mờ mịt lại vừa sợ hãi. Cô gái kia cúi đầu, đột nhiên khóc nấc lên, giọng nói cũng lớn hơn: "Ta nói, ta đã có cốt nhục của chàng rồi!"
Lời nói ra như một hòn đá làm mặt hồ dậy sóng.
Thực khách đều sôi nổi bàn tán, gần như mọi thứ đều chìm ngập trong tiếng ồn ào. Bách Ấu Vũ dường như thấy tảng đá lớn đè nặng dưới đáy lòng kia nặng nề đập vào người mình, nghiền nát trái tim mình. Y chìm trong cơn đau đớn quen thuộc, bắt đầu chết lặng.
Đầu đau như búa bổ, chỉ có tiếng của Thích Tinh là rõ ràng: "A Vũ, đó là một cô nương của Vạn Hoa lâu."
"Ba tháng trước Dục Lâm ca ca của em say rượu ở Vạn Hoa lâu." Hắn hơi dừng lại: "Cô gái kia đã mang thai ba tháng."
Bách Ấu Vũ lẳng lặng gật đầu, hầu kết như bị nghẹn cái gì đó, nhưng vẫn cố gắng mở miệng: "Là huynh..."
"Không phải." Giọng Thích Tinh trầm thấp dịu dàng: "A Vũ, ta không ti tiện như vậy."
"Được." Bách Ấu Vũ gật đầu, lòng bàn tay đã bị móng tay đâm đến mức chảy máu, vẫn còn nói: "Được."
Tác giả có lời muốn nói:
Anh 7: Thủ đoạn nhỏ vô cùng đơn giản.
Nghiêm: Ta trong sạch! Đây là việc mà con người sẽ làm ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.