Chương 54
Tình Vănn
26/08/2018
Không đợi Hoắc Đông Thần phát ra khí lạnh, Phỉ Y Hân đã trực tiếp làm thay.
Hầu hết mấy cô ở đây đều là thanh thiếu niên, bị Phỉ Y Hân hung dữ trừng mắt thì hơi sợ vội vàng đi ngay.
Tuy nhiên, nếu trên đời mà có thể dùng ánh mắt giải quyết mọi chuyện thì quá đơn giản rồi, trong đám người còn lại một cô gái xinh đẹp đứng đó, không những không sợ hãi mà còn ra vẻ khiêu khích cô.
Cô ta mỉm cười tiến lại gần họ, nhưng chưa được mấy bước đã nhìn thấy nụ cười mỉa đáng sợ đến rợn người của Phỉ Y Hân, đôi chân vô thức dừng lại, nói đúng hơn là bị hóa đá!
Phỉ Y Hân vẫn giữ nụ cười "hòa nhã" nhìn có vẻ vô hại đó, nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy lạnh thấu xương. Hai mắt Phỉ Y Hân toàn là rét lạnh, áp lực trên người cô tỏa ra không ngừng vây lấy cô ả.
Phỉ Y Hân đi đến rất gần cô ta, tiếp tục dùng khí thế bức người của mình để bắt nạt đối phương.
"Bịch"
Cô ả đột nhiên té lăn ra đất, cơ thể còn hơi run nhẹ, đến nhìn cũng không dám nhìn Phỉ Y Hân nữa mà cố gắng ngồi dậy, vội vàng chạy đi. Quá đáng sợ rồi!
Phỉ Y Hân cười khẩy, bắt nạt kẻ yếu đúng là vui thật!
Hoắc Đông Thần chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng vui đến lạ, cô gái nhỏ hôm nay xù lông là vì hắn sao?
Bề ngoài cô nàng lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ không cần hắn, nhưng mà thật chất đang dần bị hắn mê hoặc rồi...
"Tiểu Hân, em ghen nhìn được đấy!"
Phỉ Y Hân giật nảy mình. Ghen... Ghen sao?
"Anh nói bậy bạ cái gì vậy? Ghen gì chứ?" Phỉ Y Hân chối bỏ liên tục, nhưng chỉ có cô mới biết tim mình đang đập nhanh đến thế nào.
Thật sự kỳ lạ quá, rõ ràng là... rõ ràng là bản thân không yêu thích hắn còn muốn tránh xa, nhưng mà lại muốn một mình chiếm hữu? Như vậy cũng là quá ích kỷ đi!
Nhưng thật sự cô rất khó chịu, thấy ánh mắt bọn họ si mê nhìn hắn, cô gần như mất khống chế! Trước đây cô chưa từng có loại cảm giác này!
"Còn chối? Rõ ràng khi nãy em như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta!"
Phỉ Y Hân quay lưng về phía hắn, tiếp tục đi, ngăn không để hắn thấy vẻ mặt lúng túng của mình:
"Là... Là tại tôi... Tôi không thích nhiều người nhìn chằm chằm vào mình, họ nhìn anh nhưng tôi cũng bị ảnh hưởng mà!"
"À... Phải không?" Hoắc Đông Thần trong giọng nói mang theo ý cười.
Hai tai Phỉ Y Hân đều đã đỏ lên trông thấy, sải bước đi nhanh bỏ lại hắn phía sau.
"Cô gái, tôi chờ cô rất lâu, mà hình như cô quên mất tôi luôn rồi!"
Một giọng nói ai oán vang lên, Phỉ Y Hân nhìn qua thì biểu cảm trên gương mặt phong phú vô cùng...
"Tôi... Tôi xin lỗi anh! Tôi thật sự quên mất!"
Phỉ Y Hân chấp hi tay xin lỗi, cô thật sự là đã quên người ta luôn rồi. Nếu bây giờ anh ta không xuất hiện ở đây, có khi trong ký ức của cô sẽ không tồn tại anh ta luôn...
Anh chàng thở dài, nhưng rất nhanh đã cười:
"Không sao! Bây giờ chúng ta đi là được!"
Vừa dứt lời, bên tai đã vang lên một giọng nói trầm thấp, mang đầy ý đe dọa:
"Đi đâu?"
"Đi... Đi chơi!"
Cậu chàng lập tức run người, đó giờ chưa ai có thể gây áp lực cho cậu, vậy mà người này xuất hiện hai lần, hai lần hắn đều khiến cậu cứng người!
"Vậy sao? Anh không xin phép bạn trai cô ấy à?"
Hoắc Đông Thần nói xong, hai người đều đồng thanh "Hả" một tiếng.
"Cô... Cô có bạn trai rồi?"
"Ơ... tôi..." Sao anh lại hỏi tôi, tôi cũng mới biết mà!
"Hân nhi, em có giận anh cũng không được trêu ghẹo đàn ông như thế, anh sẽ đau lòng!"
"Anh... Anh..." Hoắc Đông Thần cũng thật diễn sâu...
"Các người.... Các người quá đáng lắm luôn á!"
Cậu chàng giậm chân, tức giận bỏ đi.
Hoắc Đông Thần lúc này mới nở nụ cười, còn thưởng cho cô một cây kẹo bông màu hồng.
"Anh là bạn trai tôi khi nào?"
"Nếu không nói vậy hắn sẽ đi sao? Hay em muốn tôi dùng vũ lực?"
Phỉ Y Hân á khẩu, hắn lại nói tiếp:
"Đừng quên bản hợp đồng kia em có ghi hai người không được có người khác chen ngang!"
Phỉ Y Hân ủ rũ ăn kẹo bông của mình, ý của cô lúc đó là không được lên giường với người khác, chứ có phải...
Phỉ Y Hân và Hoắc Đông Thần đi chơi đến gần mười giờ tối mới về.
Lúc về khách sạn thì ai vào phòng nấy, Phỉ Y Hân thấy hắn không đòi ở lại cũng cảm thấy lạ, mà cũng cảm thấy mừng. Tối nay có thể ngủ khỏe rồi!
Nhưng mà mừng hơi sớm...
Hầu hết mấy cô ở đây đều là thanh thiếu niên, bị Phỉ Y Hân hung dữ trừng mắt thì hơi sợ vội vàng đi ngay.
Tuy nhiên, nếu trên đời mà có thể dùng ánh mắt giải quyết mọi chuyện thì quá đơn giản rồi, trong đám người còn lại một cô gái xinh đẹp đứng đó, không những không sợ hãi mà còn ra vẻ khiêu khích cô.
Cô ta mỉm cười tiến lại gần họ, nhưng chưa được mấy bước đã nhìn thấy nụ cười mỉa đáng sợ đến rợn người của Phỉ Y Hân, đôi chân vô thức dừng lại, nói đúng hơn là bị hóa đá!
Phỉ Y Hân vẫn giữ nụ cười "hòa nhã" nhìn có vẻ vô hại đó, nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy lạnh thấu xương. Hai mắt Phỉ Y Hân toàn là rét lạnh, áp lực trên người cô tỏa ra không ngừng vây lấy cô ả.
Phỉ Y Hân đi đến rất gần cô ta, tiếp tục dùng khí thế bức người của mình để bắt nạt đối phương.
"Bịch"
Cô ả đột nhiên té lăn ra đất, cơ thể còn hơi run nhẹ, đến nhìn cũng không dám nhìn Phỉ Y Hân nữa mà cố gắng ngồi dậy, vội vàng chạy đi. Quá đáng sợ rồi!
Phỉ Y Hân cười khẩy, bắt nạt kẻ yếu đúng là vui thật!
Hoắc Đông Thần chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng vui đến lạ, cô gái nhỏ hôm nay xù lông là vì hắn sao?
Bề ngoài cô nàng lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ không cần hắn, nhưng mà thật chất đang dần bị hắn mê hoặc rồi...
"Tiểu Hân, em ghen nhìn được đấy!"
Phỉ Y Hân giật nảy mình. Ghen... Ghen sao?
"Anh nói bậy bạ cái gì vậy? Ghen gì chứ?" Phỉ Y Hân chối bỏ liên tục, nhưng chỉ có cô mới biết tim mình đang đập nhanh đến thế nào.
Thật sự kỳ lạ quá, rõ ràng là... rõ ràng là bản thân không yêu thích hắn còn muốn tránh xa, nhưng mà lại muốn một mình chiếm hữu? Như vậy cũng là quá ích kỷ đi!
Nhưng thật sự cô rất khó chịu, thấy ánh mắt bọn họ si mê nhìn hắn, cô gần như mất khống chế! Trước đây cô chưa từng có loại cảm giác này!
"Còn chối? Rõ ràng khi nãy em như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta!"
Phỉ Y Hân quay lưng về phía hắn, tiếp tục đi, ngăn không để hắn thấy vẻ mặt lúng túng của mình:
"Là... Là tại tôi... Tôi không thích nhiều người nhìn chằm chằm vào mình, họ nhìn anh nhưng tôi cũng bị ảnh hưởng mà!"
"À... Phải không?" Hoắc Đông Thần trong giọng nói mang theo ý cười.
Hai tai Phỉ Y Hân đều đã đỏ lên trông thấy, sải bước đi nhanh bỏ lại hắn phía sau.
"Cô gái, tôi chờ cô rất lâu, mà hình như cô quên mất tôi luôn rồi!"
Một giọng nói ai oán vang lên, Phỉ Y Hân nhìn qua thì biểu cảm trên gương mặt phong phú vô cùng...
"Tôi... Tôi xin lỗi anh! Tôi thật sự quên mất!"
Phỉ Y Hân chấp hi tay xin lỗi, cô thật sự là đã quên người ta luôn rồi. Nếu bây giờ anh ta không xuất hiện ở đây, có khi trong ký ức của cô sẽ không tồn tại anh ta luôn...
Anh chàng thở dài, nhưng rất nhanh đã cười:
"Không sao! Bây giờ chúng ta đi là được!"
Vừa dứt lời, bên tai đã vang lên một giọng nói trầm thấp, mang đầy ý đe dọa:
"Đi đâu?"
"Đi... Đi chơi!"
Cậu chàng lập tức run người, đó giờ chưa ai có thể gây áp lực cho cậu, vậy mà người này xuất hiện hai lần, hai lần hắn đều khiến cậu cứng người!
"Vậy sao? Anh không xin phép bạn trai cô ấy à?"
Hoắc Đông Thần nói xong, hai người đều đồng thanh "Hả" một tiếng.
"Cô... Cô có bạn trai rồi?"
"Ơ... tôi..." Sao anh lại hỏi tôi, tôi cũng mới biết mà!
"Hân nhi, em có giận anh cũng không được trêu ghẹo đàn ông như thế, anh sẽ đau lòng!"
"Anh... Anh..." Hoắc Đông Thần cũng thật diễn sâu...
"Các người.... Các người quá đáng lắm luôn á!"
Cậu chàng giậm chân, tức giận bỏ đi.
Hoắc Đông Thần lúc này mới nở nụ cười, còn thưởng cho cô một cây kẹo bông màu hồng.
"Anh là bạn trai tôi khi nào?"
"Nếu không nói vậy hắn sẽ đi sao? Hay em muốn tôi dùng vũ lực?"
Phỉ Y Hân á khẩu, hắn lại nói tiếp:
"Đừng quên bản hợp đồng kia em có ghi hai người không được có người khác chen ngang!"
Phỉ Y Hân ủ rũ ăn kẹo bông của mình, ý của cô lúc đó là không được lên giường với người khác, chứ có phải...
Phỉ Y Hân và Hoắc Đông Thần đi chơi đến gần mười giờ tối mới về.
Lúc về khách sạn thì ai vào phòng nấy, Phỉ Y Hân thấy hắn không đòi ở lại cũng cảm thấy lạ, mà cũng cảm thấy mừng. Tối nay có thể ngủ khỏe rồi!
Nhưng mà mừng hơi sớm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.