Chương 72
Tình Vănn
20/09/2018
"Hoắc Đông Thần! Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin tưởng tôi và anh đã
trở thành vợ chồng, anh có biết vì sao không? Đó là vì tôi và anh là hai người ở hai thế giới khác nhau, mà điều đó có nghĩa là chúng ta không
thuộc về nhau!"
Phỉ Y Hân nóng nảy, gằn giọng nói từng chữ với hắn, nhưng đổi lại vẫn chỉ là ánh mắt bình thản không hề dao động của Hoắc Đông Thần. Ánh mắt đó lập tức dập tắt niềm tin của cô để chống đối lại hắn...
"Em không tin tưởng cũng không sao, chỉ cần anh tin là được!"
"Tình yêu phải xuất phát từ hai phía!"
Nghe được câu nói này của Phỉ Y Hân, Hoắc Đông Thần càng vui vẻ mà đáp lời cô:
"Đúng, chúng ta đang làm điều đó, anh không tin tình yêu chỉ xuất phát từ phía anh!"
Nói xong, Hoắc Đông Thần rời đi sang khoang khác, trả lại không gian yên tĩnh cho Phỉ Y Hân.
Phỉ Y Hân thở hắt ra một hơi, mệt mỏi ngã người ra sau ghế, bản thân cố gắng chợp mắt một lúc nhưng không thể, trong đầu vẫn luôn xuất hiện những lời nói đầy chắc chắn cùng chân thành của Hoắc Đông Thần, những ký ức bỡ ngỡ từ lúc đầu gặp mặt hắn cho đến những ký ức không mấy vui vẻ ở hiện tại.
Rồi một giọt nước mắt lăn trên má cô lúc nào không hay...
Cô tức giận vì hắn bắt ép cô, buồn bực vì bị mẹ hắn coi thường, lo lắng cho thân phận và số phận sau này cùng rung động bởi vì...
"Em không tin tưởng cũng không sao, chỉ cần anh tin là được!"
"Đúng, chúng ta đang làm điều đó, anh không tin tình yêu chỉ xuất phát từ phía anh!"
Không chỉ xuất phát từ phía hắn? Có thật là vậy không? Cô cũng có tình cảm với hắn sao?
Đời này có phải cô sẽ luôn có hình bóng Hoắc Đông Thần bên cạnh, không cách nào dứt ra được?
Mà... Cô có thật sự muốn dứt ra hay không?
---------------------------
Lúc Phỉ Y Hân tỉnh lại bên ngoài trời đã xuất hiện những tia nắng chói chang.
Cô tỉnh lại trong căn phòng lớn màu xám đen, gam màu mạnh mẽ nhưng cũng mang đến cảm giác cô độc, đến ánh nắng ngoài kia rọi vào căn phòng cũng không thể mang đến sự ấm áp cho nó.
Phỉ Y Hân không biết mình thiếp đi lúc nào, càng thấy lạ khi có người đưa mình vào căn phòng này mà cũng không biết. Xem ra dạo này xảy ra quá nhiều chuyện khiến thân thể cô bị rút cạn sức lực, cũng không còn giác quan nhạy cảm nữa...
Lúc Phỉ Y Hân nhìn ra ngoài cửa sổ liền bị quang cảnh nơi đây làm choáng ngợp, đây cứ như là một khu nghỉ dưỡng của hoàng gia vậy!
Biết là Hoắc Đông Thần giàu có, nhưng cũng thật khiến cô mở rộng tầm mắt rồi...
Thật đẹp quá...
Có một vườn hoa lớn vô cùng lớn, trải dài khắp, gió thổi đến nơi nào là mang theo hương hoa đến nơi đó, còn có...
"Em đã tỉnh?"
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, Phỉ Y Hân liền điều chỉnh lại nét mặt, không để cho hắn thấy một tia xúc cảm nào của mình.
Nhưng như vậy cũng vô dụng, vốn Hoắc Đông Thần đã vào phòng từ trước, mọi biểu hiện từ bất ngờ cho đến vui vẻ thưởng thức của cô hắn đều đã chứng kiến và ghi nhớ tất cả.
"Sao anh không gọi tôi dậy? Còn đưa tôi đến đây?"
Hoắc Đông Thần đi qua chỗ cô, còn rất tự nhiên mà hôn lên trán cô một cái, Phỉ Y Hân không phản ứng kịp nên không thể tránh né, đang không biết nên phải nói gì tiếp theo thì Hoắc Đông Thần đã lên tiếng trước:
"Đây là nhà của chúng ta, em không ở đây thì ở đâu? Hôm nay người sửa chữa sẽ đến, họ sẽ trang trí lại căn phòng này theo ý muốn của em."
"Đây là phòng anh?" Tại sao nhìn lại lạnh lẽo như thế, trước đây làm sao hắn có thể chịu đựng được?
Ngay lúc này, không hiểu sao cô rất muốn nói với hắn một câu: Sau này sẽ không để anh sống như thế nữa!
Nhưng mà suy nghĩ này vừa xuất hiện, Phỉ Y Hân đã ngay lập tức đè nén xuống, chờ câu trả lời của hắn.
"Từ hôm nay là phòng của hai ta!"
"Tôi... Tôi sẽ không ở đây!"
Phỉ Y Hân xoay mặt sang hướng khác không nhìn hắn, Hoắc Đông Thần cũng không bận tâm, rất vui vẻ nói:
"Không sao, em muốn ở đâu đều có thể, anh sẽ bên em!"
Phỉ Y Hân cắn môi, sống mũi hơi cay lên, cô vội vàng gạt tay hắn ra, cánh tay vừa được thả liền bị bắt lại, Hoắc Đông Thần nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, trân trọng cảm nhận từng nhịp đập hoảng loạn của cô...
-------------------------
Phỉ Y Hân đôi mắt hơi đỏ cùng Hoắc Đông Thần đi xuống lầu, vẫn là một khung cảnh quen thuộc đón chào cô:
"Thiếu gia, thiếu phu nhân!"
Người hầu cung kính chào hai người đứng đầu là hai vị quản gia, 1 nam 1 nữ đã lớn tuổi. Trên khuôn mặt đều có nét nghiêm nghị, nhưng vẫn không thể che giấu được nét cười trên mặt.
Phỉ Y Hân thở dài, muốn nói một vài điều không mấy hợp ý những người ở đây, nhưng bàn tay lại bị siết chặt bởi Hoắc Đông Thần, nên cô đành thôi.
"Hai con dậy rồi à? Sao còn đứng đó, mau đến đây ăn chút gì đi! Mẹ hôm nay đích thân xuống bếp đấy!"
Phỉ Y Hân nghe được giọng nói lạ thì theo phản xạ quay sang nhìn hướng phát ra tiếng nói, sau đó cô không thể che giấu nổi sự kinh ngạc của mình trước tất cả mọi người ở đây:
"Sao... Sao lại là bà?"
Phỉ Y Hân nóng nảy, gằn giọng nói từng chữ với hắn, nhưng đổi lại vẫn chỉ là ánh mắt bình thản không hề dao động của Hoắc Đông Thần. Ánh mắt đó lập tức dập tắt niềm tin của cô để chống đối lại hắn...
"Em không tin tưởng cũng không sao, chỉ cần anh tin là được!"
"Tình yêu phải xuất phát từ hai phía!"
Nghe được câu nói này của Phỉ Y Hân, Hoắc Đông Thần càng vui vẻ mà đáp lời cô:
"Đúng, chúng ta đang làm điều đó, anh không tin tình yêu chỉ xuất phát từ phía anh!"
Nói xong, Hoắc Đông Thần rời đi sang khoang khác, trả lại không gian yên tĩnh cho Phỉ Y Hân.
Phỉ Y Hân thở hắt ra một hơi, mệt mỏi ngã người ra sau ghế, bản thân cố gắng chợp mắt một lúc nhưng không thể, trong đầu vẫn luôn xuất hiện những lời nói đầy chắc chắn cùng chân thành của Hoắc Đông Thần, những ký ức bỡ ngỡ từ lúc đầu gặp mặt hắn cho đến những ký ức không mấy vui vẻ ở hiện tại.
Rồi một giọt nước mắt lăn trên má cô lúc nào không hay...
Cô tức giận vì hắn bắt ép cô, buồn bực vì bị mẹ hắn coi thường, lo lắng cho thân phận và số phận sau này cùng rung động bởi vì...
"Em không tin tưởng cũng không sao, chỉ cần anh tin là được!"
"Đúng, chúng ta đang làm điều đó, anh không tin tình yêu chỉ xuất phát từ phía anh!"
Không chỉ xuất phát từ phía hắn? Có thật là vậy không? Cô cũng có tình cảm với hắn sao?
Đời này có phải cô sẽ luôn có hình bóng Hoắc Đông Thần bên cạnh, không cách nào dứt ra được?
Mà... Cô có thật sự muốn dứt ra hay không?
---------------------------
Lúc Phỉ Y Hân tỉnh lại bên ngoài trời đã xuất hiện những tia nắng chói chang.
Cô tỉnh lại trong căn phòng lớn màu xám đen, gam màu mạnh mẽ nhưng cũng mang đến cảm giác cô độc, đến ánh nắng ngoài kia rọi vào căn phòng cũng không thể mang đến sự ấm áp cho nó.
Phỉ Y Hân không biết mình thiếp đi lúc nào, càng thấy lạ khi có người đưa mình vào căn phòng này mà cũng không biết. Xem ra dạo này xảy ra quá nhiều chuyện khiến thân thể cô bị rút cạn sức lực, cũng không còn giác quan nhạy cảm nữa...
Lúc Phỉ Y Hân nhìn ra ngoài cửa sổ liền bị quang cảnh nơi đây làm choáng ngợp, đây cứ như là một khu nghỉ dưỡng của hoàng gia vậy!
Biết là Hoắc Đông Thần giàu có, nhưng cũng thật khiến cô mở rộng tầm mắt rồi...
Thật đẹp quá...
Có một vườn hoa lớn vô cùng lớn, trải dài khắp, gió thổi đến nơi nào là mang theo hương hoa đến nơi đó, còn có...
"Em đã tỉnh?"
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, Phỉ Y Hân liền điều chỉnh lại nét mặt, không để cho hắn thấy một tia xúc cảm nào của mình.
Nhưng như vậy cũng vô dụng, vốn Hoắc Đông Thần đã vào phòng từ trước, mọi biểu hiện từ bất ngờ cho đến vui vẻ thưởng thức của cô hắn đều đã chứng kiến và ghi nhớ tất cả.
"Sao anh không gọi tôi dậy? Còn đưa tôi đến đây?"
Hoắc Đông Thần đi qua chỗ cô, còn rất tự nhiên mà hôn lên trán cô một cái, Phỉ Y Hân không phản ứng kịp nên không thể tránh né, đang không biết nên phải nói gì tiếp theo thì Hoắc Đông Thần đã lên tiếng trước:
"Đây là nhà của chúng ta, em không ở đây thì ở đâu? Hôm nay người sửa chữa sẽ đến, họ sẽ trang trí lại căn phòng này theo ý muốn của em."
"Đây là phòng anh?" Tại sao nhìn lại lạnh lẽo như thế, trước đây làm sao hắn có thể chịu đựng được?
Ngay lúc này, không hiểu sao cô rất muốn nói với hắn một câu: Sau này sẽ không để anh sống như thế nữa!
Nhưng mà suy nghĩ này vừa xuất hiện, Phỉ Y Hân đã ngay lập tức đè nén xuống, chờ câu trả lời của hắn.
"Từ hôm nay là phòng của hai ta!"
"Tôi... Tôi sẽ không ở đây!"
Phỉ Y Hân xoay mặt sang hướng khác không nhìn hắn, Hoắc Đông Thần cũng không bận tâm, rất vui vẻ nói:
"Không sao, em muốn ở đâu đều có thể, anh sẽ bên em!"
Phỉ Y Hân cắn môi, sống mũi hơi cay lên, cô vội vàng gạt tay hắn ra, cánh tay vừa được thả liền bị bắt lại, Hoắc Đông Thần nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, trân trọng cảm nhận từng nhịp đập hoảng loạn của cô...
-------------------------
Phỉ Y Hân đôi mắt hơi đỏ cùng Hoắc Đông Thần đi xuống lầu, vẫn là một khung cảnh quen thuộc đón chào cô:
"Thiếu gia, thiếu phu nhân!"
Người hầu cung kính chào hai người đứng đầu là hai vị quản gia, 1 nam 1 nữ đã lớn tuổi. Trên khuôn mặt đều có nét nghiêm nghị, nhưng vẫn không thể che giấu được nét cười trên mặt.
Phỉ Y Hân thở dài, muốn nói một vài điều không mấy hợp ý những người ở đây, nhưng bàn tay lại bị siết chặt bởi Hoắc Đông Thần, nên cô đành thôi.
"Hai con dậy rồi à? Sao còn đứng đó, mau đến đây ăn chút gì đi! Mẹ hôm nay đích thân xuống bếp đấy!"
Phỉ Y Hân nghe được giọng nói lạ thì theo phản xạ quay sang nhìn hướng phát ra tiếng nói, sau đó cô không thể che giấu nổi sự kinh ngạc của mình trước tất cả mọi người ở đây:
"Sao... Sao lại là bà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.