Chương 77
Tình Vănn
27/09/2018
"Tiểu... Tiểu Hân!" Trình Mẫn đôi mắt ửng đỏ, nhìn Phỉ Y Hân mà gọi tên, cả Hoắc Tiểu Đồng cũng nhoẻn miệng cười.
Phỉ Y Hân cụp mắt xuống, không biết do ngại ngùng hay hổ thẹn vì hành động hôm qua, mà vành tai đã Phỉ Y Hân đỏ lên:
"Chào... Chào bác, hôm qua tâm trạng tôi không ổn định, có nhiều lời không hay với mọi người..."
"Không sao không sao, cũng là do mẹ quá đáng trước mà!"
Trình Mẫn không nhịn được mà cắt ngang lời cô, còn nhanh chóng bước tới nắm tay Phỉ Y Hân kéo xuống ghế ngồi.
"Ơ..."
Phỉ Y Hân ngớ người, lúc nãy cô gọi là "bác" mà, sao bà ấy vẫn xưng là "mẹ" vậy??
"Chị, sao hôm nay chị đến đây thế, bên ngoài trời vẫn còn mưa lớn mà!" Hoắc Tiểu Đồng từ bếp bưng một chén trà nóng ra, hình như hôm qua tới giờ đang có bão kia mà.
"Tôi ở khách sạn cũng buồn chán, cho nên mới đến đây." Thật ra là cô muốn nói xin lỗi bà ấy thôi, tính tình cô gấp gáp quen rồi.
"Con cứ dọn đến đây sống cùng chúng ta đi, A Thần đang đi công tác, chờ nó về thì hai con sửa sang lại phòng của mình, không thì cứ chọn phòng khác, ở đây cái không thiếu nhất chính là phòng đấy!" Thật ra bà định nói là tiền cơ...
Phỉ Y Hân không biết nên nói thế nào với bà ấy cho phải, dẫu sao cô cũng không định ở đây, cô muốn về nước, chuyện của ba mẹ còn chưa nói rõ ràng kia mà.
"Không xong rồi phu nhân, thiếu phu nhân!"
Người hầu hớt ha hớt hải chạy đến, trên gương mặt biểu lộ rõ nét sự sợ hãi.
Phỉ Y Hân trong lòng lại tiếp tục dâng lên điềm báo xấu, từ tối hôm qua đến giờ không lúc nào cô cảm thấy thôi lo lắng hết!
"Có chuyện gì? Mau nói cho chúng tôi biết!" Trình Mẫn thấy cô ta hốt hoảng như thế cũng lo lắng, đang yên đang lành lại xảy ra chuyện gì được chứ?
"Dạ... Thiếu gia... Thiếu gia..."
"Cô cứ từ từ nói, đừng gấp gáp!"
Phỉ Y Hân nghe đến đây thì càng sốt ruột hơn, khổ nỗi cô người làm này lại nói không ra hơi. Là chuyện gì mà khẩn trương đến như thế?
"Chiếc phi cơ đưa thiếu gia trở về đã bị rơi rồi! Hiện tại vẫn đang cho người tìm kiếm!"
"Cô nói cái gì?" Cả ba người có mặt ở đây đều không tin nổi những gì mình nghe được, làm sao lại có thể...
Phỉ Y Hân cả người căng cứng, ghì chặt hai tay của người làm mà gầm lên:
"Không thể có chuyện đó được! Cô nghe được tin này từ đâu?"
"Là... Là có người gọi đến nói là... là trời mưa bão nhưng thiếu gia vẫn nhất quyết bay về đây cho nên... cho nên..."
"Cô nói dối! Không thể được, anh ấy không thể nào xảy ra chuyện được!"
"Y Hân, bình tĩnh lại đi con!"
Phỉ Y Hân quá kích động, cứ lay mạnh người làm khiến cô ta xém chút nữa đã giữ không nổi mà ngã nhào xuống đất, Trình Mẫn và Hoắc Tiểu Đồng cũng sợ hãi bởi tin tức này không kém, nhưng vẫn phải nén nghi ngờ mà can ngăn cô lại.
Phỉ Y Hân bị kéo ra, sau đó cả người liền vô lực ngồi bệt xuống nền đất lạnh, ai nói gì cũng không nghe thấy nữa...
Đau quá... Tim cô như bị ai đâm vào một nhát vậy, rõ ràng trước đó hắn vẫn nằm bên cạnh cô, dỗ dành cô, nói những lời ngọt ngào với cô kia mà! Tại sao giờ lại không rõ giống chết?
Cô không tin, cô không muốn tin! Nhưng mà... Nếu không tại sao hôm qua đến giờ cô luôn có cảm giác bất an?
Phỉ Y Hân bưng mặt khóc to, khóc như một đứa trẻ, cô không muốn hắn chết, cô không muốn mà!
Cô hối hận rồi, thật sự hối hận rồi, tại sao bản thân lại cố chấp như thế, tại sao cứ phải nói những lời cay độc với anh ấy như vậy? Trước lúc anh ấy đi, cô cũng không cho sắc mặt tốt, vẫn là những lời khiến hắn đau lòng!
Hoắc Đông Thần, tôi không cho phép! Anh mau về đây đi!
Tôi còn chưa nói cho anh biết rằng có lẽ tôi đã yêu anh rồi...
Tôi... Tôi còn chưa nói cho anh biết chúng ta có tiểu bảo bối mà!
Làm ơn, làm ơn... Đừng bỏ tôi lại một mình!
"Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Mau! Mau Đưa tôi đi tìm anh ấy!"
Phỉ Y Hân bỗng nhiên đứng bật dậy, đôi mắt dường như không còn tiêu cự, nắm lấy ai đó trong vô thức mà ra lệnh.
Trình Mẫn cùng Hoắc Tiểu Đồng đang khóc cũng ngừng hẳn, Phỉ Y Hân đã quá kích động dọa đến bọn họ. Bây giờ bên ngoài trời còn mưa, mà đưa cô đi tìm thì có ích gì?
"Y Hân, bình tĩnh lại đi con! Người đâu, ngăn con bé lại mau!"
Trình Mẫn hét to, vệ sĩ lập tức đưa Phỉ Y Hân trở vào, nhưng cô vẫn không thôi giãy dụa, trong đầu cô lúc này chỉ có suy nghĩ là phải tìm hắn, phải đưa hắn trở về!
Nhưng vào lúc này, bụng cô lại quặn đau dữ dội, Phỉ Y Hân trong nháy mắt đã không còn hơi sức, đau đớn ôm bụng mà kêu lên.
"Y Hân, con làm sao vậy, ráng chịu một chút, bác sĩ sẽ đến ngay!"
"Đau quá... Bụng tôi... Con tôi..."
Phỉ Y Hân siết chặt tay bà ấy, Trình Mẫn nghe như thế thì càng căng thẳng, đừng nói là... Phỉ Y Hân đã có thai!
"Trời ơi, mẹ ơi! Chị ấy chảy máu, máu nhiều quá!" Hoắc Tiểu Đồng hoảng sợ thét lên một tiếng.
Máu bắt đầu chảy xuống chân Phỉ Y Hân, sắc mặt cô thì càng lúc càng tái nhợt, sau đó trước mắt đều rơi vào mảng đen u tối...
Bên ngoài trời vẫn mưa không dứt, bầu trời xám xịt đầy âm u lạnh lẽo...
Phỉ Y Hân cụp mắt xuống, không biết do ngại ngùng hay hổ thẹn vì hành động hôm qua, mà vành tai đã Phỉ Y Hân đỏ lên:
"Chào... Chào bác, hôm qua tâm trạng tôi không ổn định, có nhiều lời không hay với mọi người..."
"Không sao không sao, cũng là do mẹ quá đáng trước mà!"
Trình Mẫn không nhịn được mà cắt ngang lời cô, còn nhanh chóng bước tới nắm tay Phỉ Y Hân kéo xuống ghế ngồi.
"Ơ..."
Phỉ Y Hân ngớ người, lúc nãy cô gọi là "bác" mà, sao bà ấy vẫn xưng là "mẹ" vậy??
"Chị, sao hôm nay chị đến đây thế, bên ngoài trời vẫn còn mưa lớn mà!" Hoắc Tiểu Đồng từ bếp bưng một chén trà nóng ra, hình như hôm qua tới giờ đang có bão kia mà.
"Tôi ở khách sạn cũng buồn chán, cho nên mới đến đây." Thật ra là cô muốn nói xin lỗi bà ấy thôi, tính tình cô gấp gáp quen rồi.
"Con cứ dọn đến đây sống cùng chúng ta đi, A Thần đang đi công tác, chờ nó về thì hai con sửa sang lại phòng của mình, không thì cứ chọn phòng khác, ở đây cái không thiếu nhất chính là phòng đấy!" Thật ra bà định nói là tiền cơ...
Phỉ Y Hân không biết nên nói thế nào với bà ấy cho phải, dẫu sao cô cũng không định ở đây, cô muốn về nước, chuyện của ba mẹ còn chưa nói rõ ràng kia mà.
"Không xong rồi phu nhân, thiếu phu nhân!"
Người hầu hớt ha hớt hải chạy đến, trên gương mặt biểu lộ rõ nét sự sợ hãi.
Phỉ Y Hân trong lòng lại tiếp tục dâng lên điềm báo xấu, từ tối hôm qua đến giờ không lúc nào cô cảm thấy thôi lo lắng hết!
"Có chuyện gì? Mau nói cho chúng tôi biết!" Trình Mẫn thấy cô ta hốt hoảng như thế cũng lo lắng, đang yên đang lành lại xảy ra chuyện gì được chứ?
"Dạ... Thiếu gia... Thiếu gia..."
"Cô cứ từ từ nói, đừng gấp gáp!"
Phỉ Y Hân nghe đến đây thì càng sốt ruột hơn, khổ nỗi cô người làm này lại nói không ra hơi. Là chuyện gì mà khẩn trương đến như thế?
"Chiếc phi cơ đưa thiếu gia trở về đã bị rơi rồi! Hiện tại vẫn đang cho người tìm kiếm!"
"Cô nói cái gì?" Cả ba người có mặt ở đây đều không tin nổi những gì mình nghe được, làm sao lại có thể...
Phỉ Y Hân cả người căng cứng, ghì chặt hai tay của người làm mà gầm lên:
"Không thể có chuyện đó được! Cô nghe được tin này từ đâu?"
"Là... Là có người gọi đến nói là... là trời mưa bão nhưng thiếu gia vẫn nhất quyết bay về đây cho nên... cho nên..."
"Cô nói dối! Không thể được, anh ấy không thể nào xảy ra chuyện được!"
"Y Hân, bình tĩnh lại đi con!"
Phỉ Y Hân quá kích động, cứ lay mạnh người làm khiến cô ta xém chút nữa đã giữ không nổi mà ngã nhào xuống đất, Trình Mẫn và Hoắc Tiểu Đồng cũng sợ hãi bởi tin tức này không kém, nhưng vẫn phải nén nghi ngờ mà can ngăn cô lại.
Phỉ Y Hân bị kéo ra, sau đó cả người liền vô lực ngồi bệt xuống nền đất lạnh, ai nói gì cũng không nghe thấy nữa...
Đau quá... Tim cô như bị ai đâm vào một nhát vậy, rõ ràng trước đó hắn vẫn nằm bên cạnh cô, dỗ dành cô, nói những lời ngọt ngào với cô kia mà! Tại sao giờ lại không rõ giống chết?
Cô không tin, cô không muốn tin! Nhưng mà... Nếu không tại sao hôm qua đến giờ cô luôn có cảm giác bất an?
Phỉ Y Hân bưng mặt khóc to, khóc như một đứa trẻ, cô không muốn hắn chết, cô không muốn mà!
Cô hối hận rồi, thật sự hối hận rồi, tại sao bản thân lại cố chấp như thế, tại sao cứ phải nói những lời cay độc với anh ấy như vậy? Trước lúc anh ấy đi, cô cũng không cho sắc mặt tốt, vẫn là những lời khiến hắn đau lòng!
Hoắc Đông Thần, tôi không cho phép! Anh mau về đây đi!
Tôi còn chưa nói cho anh biết rằng có lẽ tôi đã yêu anh rồi...
Tôi... Tôi còn chưa nói cho anh biết chúng ta có tiểu bảo bối mà!
Làm ơn, làm ơn... Đừng bỏ tôi lại một mình!
"Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Mau! Mau Đưa tôi đi tìm anh ấy!"
Phỉ Y Hân bỗng nhiên đứng bật dậy, đôi mắt dường như không còn tiêu cự, nắm lấy ai đó trong vô thức mà ra lệnh.
Trình Mẫn cùng Hoắc Tiểu Đồng đang khóc cũng ngừng hẳn, Phỉ Y Hân đã quá kích động dọa đến bọn họ. Bây giờ bên ngoài trời còn mưa, mà đưa cô đi tìm thì có ích gì?
"Y Hân, bình tĩnh lại đi con! Người đâu, ngăn con bé lại mau!"
Trình Mẫn hét to, vệ sĩ lập tức đưa Phỉ Y Hân trở vào, nhưng cô vẫn không thôi giãy dụa, trong đầu cô lúc này chỉ có suy nghĩ là phải tìm hắn, phải đưa hắn trở về!
Nhưng vào lúc này, bụng cô lại quặn đau dữ dội, Phỉ Y Hân trong nháy mắt đã không còn hơi sức, đau đớn ôm bụng mà kêu lên.
"Y Hân, con làm sao vậy, ráng chịu một chút, bác sĩ sẽ đến ngay!"
"Đau quá... Bụng tôi... Con tôi..."
Phỉ Y Hân siết chặt tay bà ấy, Trình Mẫn nghe như thế thì càng căng thẳng, đừng nói là... Phỉ Y Hân đã có thai!
"Trời ơi, mẹ ơi! Chị ấy chảy máu, máu nhiều quá!" Hoắc Tiểu Đồng hoảng sợ thét lên một tiếng.
Máu bắt đầu chảy xuống chân Phỉ Y Hân, sắc mặt cô thì càng lúc càng tái nhợt, sau đó trước mắt đều rơi vào mảng đen u tối...
Bên ngoài trời vẫn mưa không dứt, bầu trời xám xịt đầy âm u lạnh lẽo...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.