Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên
Chương 15: Đề nghị qua lại
Nguyễn Phạm Quỳnh Giang
16/05/2021
An Dụ Vân nghĩ Lãnh Dật Hiên chỉ đùa thôi, nhưng không ngờ hắn lại
làm thật. Nhưng đến lúc An Dụ Vân nhận thức được chuyện gì sắp xảy ra
thì cũng quá muộn rồi, cô chẳng qua chỉ là phận con gái liễu yếu đào tơ, căn bản không phải là đối thủ của một thân đàn ông rắn rỏi như Lãnh Dật Hiên.
“Anh… ưm… buông ra… Tên khốn kiếp này… Anh ăn chưa đủ hả?”
Có một sự thật là chỉ có một mình An Dụ Vân khi đối mặt trực tiếp với Lãnh Dật Hiên mới dám mở miệng mắng hắn ba chữ “tên khốn kiếp”, nếu là người khác thì chắc đã an giấc ngàn thu từ lâu. Lãnh Dật Hiên không để bụng An Dụ Vân mắng mình, ngược lại thấy bộ dạng An Dụ Vân lúc mắng người thực sự rất đáng yêu. Hắn để cô mắng, ung dung vô sỉ mà đáp lại cô.
“Chưa bao giờ là đủ cả. Em có tin tôi ăn em được đến hôm sau mà không ngán không?”
An Dụ Vân ngậm miệng, Lãnh Dật Hiên nói có là có, cô không dám cãi lại nữa đâu, cô mà mở miệng lỡ có nói sai gì đụng tới hắn thì chắc hắn đem cô ăn đến mai thật mất. Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân ngoan ngoãn không quấy nữa mới nở nụ cười gian xảo nhìn cô, ngoan thế này có phải hay hơn không?
Lãnh Dật Hiên thả một nụ hôn xuống xương quai xanh của cô, bá đạo cắn nhẹ lên đó, An Dụ Vân ngửa cổ mặc cho hắn làm càn. Có cản cũng cản không nổi, thôi thì mặc hắn muốn làm gì thì làm. An Dụ Vân cùng hắn phát sinh quan hệ đến lần này đã là lần thứ ba, nhưng thực sự chỉ mới là lần đầu cô được đích thân cảm nhận mùi vị giao hoan ân ái giữa nam và nữ là như thế nào, hai lần trước… thôi không muốn nhắc đến. Lãnh Dật Hiên nhẹ nhàng thả từng nụ hôn xuống thân thể của An Dụ Vân, cả quá trình đều đem mọi biểu cảm của cô thu vào trong tầm mắt.
Trong chuyện quan hệ nam nữ, nếu Lãnh Dật Hiên là kẻ tràn đầy kinh nghiệm thực chiến thì An Dụ Vân hoàn toàn là một tay mơ, cô hoàn toàn bị Lãnh Dật Hiên khống chế, nằm trên giường mặc hắn làm càn. An Dụ Vân chưa từng trải qua chuyện này, lần này chính mắt nhìn thấy Lãnh Dật Hiên đụng chạm thân thể cô, hôn lên những nơi nhạy cảm mà khiến cô đỏ mặt muốn đẩy hắn ra. Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân ngượng ngùng kháng cự, hắn cầm lấy tay cô giằng ra, biểu tình cực kì nhẫn nại.
“Đâu phải lần đầu của chúng ta, em ngại ngùng làm gì?”
“Nhưng là lần đầu tiên tôi được tỉnh táo cảm nhận đó.”
“Lúc không tỉnh táo em thích lắm, rồi em cũng sẽ thích thôi.”
Dẫu có như vậy thì An Dụ Vân vẫn không tự nhiên được, thân thể này bị một người đàn ông khác nhìn qua, đã vậy còn đụng chạm thân mật, làm sao cô không để tâm cho được. Lãnh Dật Hiên nắm lấy một bên đầy đặn nhẹ nhàng xoa nắn, miệng ngậm lấy một đoá hồng mai ở bên còn lại. An Dụ Vân cắn môi ngăn mình bật ra những âm thanh rên rỉ, cô hoàn toàn bị Lãnh Dật Hiên hạ gục, hắn dày dạn kinh nghiệm như vậy, cô làm sao mà thoát nổi. Lãnh Dật Hiên nhìn cô nhóc dưới thân có phản ứng, bàn tay không an phận bắt đầu dò xét xuống phần hạ thân chật hẹp của cô.
An Dụ Vân theo phản xạ kẹp hai chân lại liền bị Lãnh Dật Hiên dễ dàng tách mở ra, chen hai ngón tay vào kích thích. Một cảm giác xa lạ xâm chiếm lấy An Dụ Vân, cô nắm chặt drap giường, cả cơ thể run rẩy. Cảm giác này thật lạ, vừa ngứa ngáy lại vừa sung sướng, cô không ngăn nổi mình, miệng bật ra tiếng “ưm” khe khẽ.
Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân thích thú, ngón tay hắn từ lâu cũng ướt nhẹp, cảm giác cực kì thành tựu.
“Tôi biết là em sẽ thích mà.”
Nhưng lúc hắn định xâm nhập, An Dụ Vân lại dùng chân đạp lên ngực hắn ngăn lại.
“Này… anh định dùng cái thứ đó cho vào tôi sao?”
“Nếu không thì là gì?”
“Không… Sao có thể được?”
An Dụ Vân bị doạ đến sợ, thứ nằm giữa hai chân Lãnh Dật Hiên ngang tàng, sừng sững như thế cho vào cô sẽ hỏng mất. Nhưng Lãnh Dật Hiên nào cam tâm để cô ngăn mình không xâm nhập, hắn bắt lấy bàn chân cô, đem hạ thân đặt ngay miệng huyệt nhỏ của cô.
“Làm em đến lần thứ ba rồi em còn nghi ngờ gì sao?”
“Không được.”
Không đợi An Dụ Vân từ chối lần nữa, Lãnh Dật Hiên trực tiếp đem hạ thân chôn vùi vào cô, An Dụ Vân hét lên một tiếng, nơi đó bị lấp đầy, căng trướng đến độ cô không thể chấp nhận nổi.
“Ngoan nào, thả lỏng người sẽ không sao.”
“Anh mau đi ra đi… Mau…. Tên khốn kiếp này!!!”
Nhưng Lãnh Dật Hiên nào chấp nhận được, nằm mơ hắn mới rút ra. An Dụ Vân càng quấy, hắn càng như bị kích thích, hạ thân luận động liên hồi. An Dụ Vân bị hắn hạ gục hoàn toàn, dần dần quen với sự vĩ ngạn của hắn, cảm giác đau đớn dần thay thế bằng thích thú.
“Ưm… Lãnh Dật Hiên… Tên khốn kiếp…”
“Em thật sự rất đẹp, tiểu nha đầu, em thực sự làm tôi phát điên.”
Trải qua không biết bao lâu, An Dụ Vân như muốn ngất đi vì mệt mỏi. Lãnh Dật Hiên cũng xong việc, nằm bên cạnh cô đầy thoả mãn. An Dụ Vân không từ chối hắn, lại cùng hắn hoà hợp đến kì lạ. Hắn vốn tưởng cô không có một chút kinh nghiệm gì, trên giường sẽ cứng đơ như khúc gỗ khiến hắn đâm ra chán nản. Nhưng không, An Dụ Vân không có kinh nghiệm, nhưng sự trúc trắc của cô lại khiến hắn như mê đắm hơn, càng làm càng thích. Lãnh Dật Hiên hắn bằng mọi giá phải có được cô, chắc chắn.
An Dụ Vân tỉnh dậy lần nữa thì đã quá trưa, bụng cô sôi lên vì đói. Cô bị Lãnh Dật Hiên làm đến mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, tỉnh dậy liền thấy hắn vẫn còn nằm bên cạnh, vô sỉ mà nhìn cô. Thật là, nếu hắn không phải ân nhân giúp cô thì cô đã đá bay hắn xuống giường từ lâu.
“Tỉnh rồi sao?”
“Anh làm đến mức đó, không biết thương hoa tiếc ngọc sao?”
“Trông em có vẻ rất thích mà.”
“Anh…”
Lãnh Dật Hiên suýt nữa thì bị An Dụ Vân cầm gối đánh lần hai, cũng may cho hắn bây giờ cô không còn sức nữa, bụng cũng đói meo rồi. Lãnh Dật Hiên đã chuẩn bị trước đồ ăn trưa để cạnh giường cho cô, đợi cô ăn xong rồi mới nói chuyện tiếp.
“Sao anh lại giúp tôi nhiều đến như vậy?”
An Dụ Vân thắc mắc từ lâu, Lãnh Dật Hiên từ trước đến nay chưa bao giờ qua lại với giới giải trí, lần này hậu đãi cô như vậy ắt hẳn có lý do. Nếu vì ngủ với cô mà trả công thì như vậy cũng hơi quá.
“Không có lý do, chỉ là muốn làm thôi.”
“Nhưng như vậy sẽ không tốt lắm cho cả tôi và anh. Anh thấy đó, tôi không còn chống lưng nào hết, mọi việc anh làm cho tôi đều để cho người ta nghi ngờ. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn, đóng phim, kiếm tiền mà thôi.”
“Vậy thì để tôi giúp em.”
An Dụ Vân nhìn Lãnh Dật Hiên, hắn định sẽ tiếp tục như vậy nữa sao? Rốt cuộc tại sao hắn lại một hai phải vì cô mà làm được đến như thế này? Điều này không có lợi cho ai cả, cô không, hắn càng không.
“Từ lúc cùng em phát sinh quan hệ ở nhà hàng hôm đó, tôi chỉ chấp nhận được mỗi một mình em. Tôi không biết có phải do tôi lấy đi lần đầu của em hay không nữa, nhưng tôi chỉ muốn em. Tôi muốn có được em, muốn cùng em trao đổi một hợp đồng.”
“Hợp đồng? Ý anh là sao?”
“Tôi cho em mọi thứ em cần, đổi lại em là người của tôi.”
Nhìn thấy An Dụ Vân lơ mơ, Lãnh Dật Hiên lại giải thích thêm.
“Ý tôi là quan hệ xác thịt, tôi cảm thấy chuyện này tôi với em khá hoà hợp, muốn cùng em kí một hợp đồng ba năm. Em thấy thế nào?”
An Dụ Vân cảm thấy bản thân bây giờ chẳng khác gì cái loại người mà cô ghét nhất, cô bây giờ bằng cách nào đó cũng tự trở thành kẻ dùng thân xác đổi lấy danh lợi như bao người. Vai diễn hiện tại, sự an toàn với cánh nhà báo, tất cả đều được đánh đổi bằng một cách đáng khinh rẻ.
“Tôi không muốn, Lãnh thiếu, tôi không muốn bán thân.”
“Đây không phải bán thân, đây là giao dịch, em là tình nhân của tôi, bí mật, tôi sẽ bảo đảm không một ai biết.”
“Nhưng…”
“Em cứ suy nghĩ đi, khi nào thấy ổn thoả thì liên lạc với tôi.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Tôi sẽ đeo bám lấy em, như hôm nay…”
An Dụ Vân có chút do dự, cô nhìn Lãnh Dật Hiên từ từ mặc quần áo rồi lấy lý do công việc rời đi, trong lòng cô nổi từng cuộn từng cuộn giông bão. Đúng là nếu đã dính bùn một lần, có thế nào cũng không gột sạch được. Mà An Dụ Vân lại ý thức được, khi cô đã mất hoàn toàn chống lưng của mình, mọi việc đều trở nên khó khăn, cô cần một chống lưng vững chãi, có như vậy thì mọi ý nguyện của cô mới có thể đạt được.
“Anh… ưm… buông ra… Tên khốn kiếp này… Anh ăn chưa đủ hả?”
Có một sự thật là chỉ có một mình An Dụ Vân khi đối mặt trực tiếp với Lãnh Dật Hiên mới dám mở miệng mắng hắn ba chữ “tên khốn kiếp”, nếu là người khác thì chắc đã an giấc ngàn thu từ lâu. Lãnh Dật Hiên không để bụng An Dụ Vân mắng mình, ngược lại thấy bộ dạng An Dụ Vân lúc mắng người thực sự rất đáng yêu. Hắn để cô mắng, ung dung vô sỉ mà đáp lại cô.
“Chưa bao giờ là đủ cả. Em có tin tôi ăn em được đến hôm sau mà không ngán không?”
An Dụ Vân ngậm miệng, Lãnh Dật Hiên nói có là có, cô không dám cãi lại nữa đâu, cô mà mở miệng lỡ có nói sai gì đụng tới hắn thì chắc hắn đem cô ăn đến mai thật mất. Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân ngoan ngoãn không quấy nữa mới nở nụ cười gian xảo nhìn cô, ngoan thế này có phải hay hơn không?
Lãnh Dật Hiên thả một nụ hôn xuống xương quai xanh của cô, bá đạo cắn nhẹ lên đó, An Dụ Vân ngửa cổ mặc cho hắn làm càn. Có cản cũng cản không nổi, thôi thì mặc hắn muốn làm gì thì làm. An Dụ Vân cùng hắn phát sinh quan hệ đến lần này đã là lần thứ ba, nhưng thực sự chỉ mới là lần đầu cô được đích thân cảm nhận mùi vị giao hoan ân ái giữa nam và nữ là như thế nào, hai lần trước… thôi không muốn nhắc đến. Lãnh Dật Hiên nhẹ nhàng thả từng nụ hôn xuống thân thể của An Dụ Vân, cả quá trình đều đem mọi biểu cảm của cô thu vào trong tầm mắt.
Trong chuyện quan hệ nam nữ, nếu Lãnh Dật Hiên là kẻ tràn đầy kinh nghiệm thực chiến thì An Dụ Vân hoàn toàn là một tay mơ, cô hoàn toàn bị Lãnh Dật Hiên khống chế, nằm trên giường mặc hắn làm càn. An Dụ Vân chưa từng trải qua chuyện này, lần này chính mắt nhìn thấy Lãnh Dật Hiên đụng chạm thân thể cô, hôn lên những nơi nhạy cảm mà khiến cô đỏ mặt muốn đẩy hắn ra. Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân ngượng ngùng kháng cự, hắn cầm lấy tay cô giằng ra, biểu tình cực kì nhẫn nại.
“Đâu phải lần đầu của chúng ta, em ngại ngùng làm gì?”
“Nhưng là lần đầu tiên tôi được tỉnh táo cảm nhận đó.”
“Lúc không tỉnh táo em thích lắm, rồi em cũng sẽ thích thôi.”
Dẫu có như vậy thì An Dụ Vân vẫn không tự nhiên được, thân thể này bị một người đàn ông khác nhìn qua, đã vậy còn đụng chạm thân mật, làm sao cô không để tâm cho được. Lãnh Dật Hiên nắm lấy một bên đầy đặn nhẹ nhàng xoa nắn, miệng ngậm lấy một đoá hồng mai ở bên còn lại. An Dụ Vân cắn môi ngăn mình bật ra những âm thanh rên rỉ, cô hoàn toàn bị Lãnh Dật Hiên hạ gục, hắn dày dạn kinh nghiệm như vậy, cô làm sao mà thoát nổi. Lãnh Dật Hiên nhìn cô nhóc dưới thân có phản ứng, bàn tay không an phận bắt đầu dò xét xuống phần hạ thân chật hẹp của cô.
An Dụ Vân theo phản xạ kẹp hai chân lại liền bị Lãnh Dật Hiên dễ dàng tách mở ra, chen hai ngón tay vào kích thích. Một cảm giác xa lạ xâm chiếm lấy An Dụ Vân, cô nắm chặt drap giường, cả cơ thể run rẩy. Cảm giác này thật lạ, vừa ngứa ngáy lại vừa sung sướng, cô không ngăn nổi mình, miệng bật ra tiếng “ưm” khe khẽ.
Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân thích thú, ngón tay hắn từ lâu cũng ướt nhẹp, cảm giác cực kì thành tựu.
“Tôi biết là em sẽ thích mà.”
Nhưng lúc hắn định xâm nhập, An Dụ Vân lại dùng chân đạp lên ngực hắn ngăn lại.
“Này… anh định dùng cái thứ đó cho vào tôi sao?”
“Nếu không thì là gì?”
“Không… Sao có thể được?”
An Dụ Vân bị doạ đến sợ, thứ nằm giữa hai chân Lãnh Dật Hiên ngang tàng, sừng sững như thế cho vào cô sẽ hỏng mất. Nhưng Lãnh Dật Hiên nào cam tâm để cô ngăn mình không xâm nhập, hắn bắt lấy bàn chân cô, đem hạ thân đặt ngay miệng huyệt nhỏ của cô.
“Làm em đến lần thứ ba rồi em còn nghi ngờ gì sao?”
“Không được.”
Không đợi An Dụ Vân từ chối lần nữa, Lãnh Dật Hiên trực tiếp đem hạ thân chôn vùi vào cô, An Dụ Vân hét lên một tiếng, nơi đó bị lấp đầy, căng trướng đến độ cô không thể chấp nhận nổi.
“Ngoan nào, thả lỏng người sẽ không sao.”
“Anh mau đi ra đi… Mau…. Tên khốn kiếp này!!!”
Nhưng Lãnh Dật Hiên nào chấp nhận được, nằm mơ hắn mới rút ra. An Dụ Vân càng quấy, hắn càng như bị kích thích, hạ thân luận động liên hồi. An Dụ Vân bị hắn hạ gục hoàn toàn, dần dần quen với sự vĩ ngạn của hắn, cảm giác đau đớn dần thay thế bằng thích thú.
“Ưm… Lãnh Dật Hiên… Tên khốn kiếp…”
“Em thật sự rất đẹp, tiểu nha đầu, em thực sự làm tôi phát điên.”
Trải qua không biết bao lâu, An Dụ Vân như muốn ngất đi vì mệt mỏi. Lãnh Dật Hiên cũng xong việc, nằm bên cạnh cô đầy thoả mãn. An Dụ Vân không từ chối hắn, lại cùng hắn hoà hợp đến kì lạ. Hắn vốn tưởng cô không có một chút kinh nghiệm gì, trên giường sẽ cứng đơ như khúc gỗ khiến hắn đâm ra chán nản. Nhưng không, An Dụ Vân không có kinh nghiệm, nhưng sự trúc trắc của cô lại khiến hắn như mê đắm hơn, càng làm càng thích. Lãnh Dật Hiên hắn bằng mọi giá phải có được cô, chắc chắn.
An Dụ Vân tỉnh dậy lần nữa thì đã quá trưa, bụng cô sôi lên vì đói. Cô bị Lãnh Dật Hiên làm đến mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, tỉnh dậy liền thấy hắn vẫn còn nằm bên cạnh, vô sỉ mà nhìn cô. Thật là, nếu hắn không phải ân nhân giúp cô thì cô đã đá bay hắn xuống giường từ lâu.
“Tỉnh rồi sao?”
“Anh làm đến mức đó, không biết thương hoa tiếc ngọc sao?”
“Trông em có vẻ rất thích mà.”
“Anh…”
Lãnh Dật Hiên suýt nữa thì bị An Dụ Vân cầm gối đánh lần hai, cũng may cho hắn bây giờ cô không còn sức nữa, bụng cũng đói meo rồi. Lãnh Dật Hiên đã chuẩn bị trước đồ ăn trưa để cạnh giường cho cô, đợi cô ăn xong rồi mới nói chuyện tiếp.
“Sao anh lại giúp tôi nhiều đến như vậy?”
An Dụ Vân thắc mắc từ lâu, Lãnh Dật Hiên từ trước đến nay chưa bao giờ qua lại với giới giải trí, lần này hậu đãi cô như vậy ắt hẳn có lý do. Nếu vì ngủ với cô mà trả công thì như vậy cũng hơi quá.
“Không có lý do, chỉ là muốn làm thôi.”
“Nhưng như vậy sẽ không tốt lắm cho cả tôi và anh. Anh thấy đó, tôi không còn chống lưng nào hết, mọi việc anh làm cho tôi đều để cho người ta nghi ngờ. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn, đóng phim, kiếm tiền mà thôi.”
“Vậy thì để tôi giúp em.”
An Dụ Vân nhìn Lãnh Dật Hiên, hắn định sẽ tiếp tục như vậy nữa sao? Rốt cuộc tại sao hắn lại một hai phải vì cô mà làm được đến như thế này? Điều này không có lợi cho ai cả, cô không, hắn càng không.
“Từ lúc cùng em phát sinh quan hệ ở nhà hàng hôm đó, tôi chỉ chấp nhận được mỗi một mình em. Tôi không biết có phải do tôi lấy đi lần đầu của em hay không nữa, nhưng tôi chỉ muốn em. Tôi muốn có được em, muốn cùng em trao đổi một hợp đồng.”
“Hợp đồng? Ý anh là sao?”
“Tôi cho em mọi thứ em cần, đổi lại em là người của tôi.”
Nhìn thấy An Dụ Vân lơ mơ, Lãnh Dật Hiên lại giải thích thêm.
“Ý tôi là quan hệ xác thịt, tôi cảm thấy chuyện này tôi với em khá hoà hợp, muốn cùng em kí một hợp đồng ba năm. Em thấy thế nào?”
An Dụ Vân cảm thấy bản thân bây giờ chẳng khác gì cái loại người mà cô ghét nhất, cô bây giờ bằng cách nào đó cũng tự trở thành kẻ dùng thân xác đổi lấy danh lợi như bao người. Vai diễn hiện tại, sự an toàn với cánh nhà báo, tất cả đều được đánh đổi bằng một cách đáng khinh rẻ.
“Tôi không muốn, Lãnh thiếu, tôi không muốn bán thân.”
“Đây không phải bán thân, đây là giao dịch, em là tình nhân của tôi, bí mật, tôi sẽ bảo đảm không một ai biết.”
“Nhưng…”
“Em cứ suy nghĩ đi, khi nào thấy ổn thoả thì liên lạc với tôi.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Tôi sẽ đeo bám lấy em, như hôm nay…”
An Dụ Vân có chút do dự, cô nhìn Lãnh Dật Hiên từ từ mặc quần áo rồi lấy lý do công việc rời đi, trong lòng cô nổi từng cuộn từng cuộn giông bão. Đúng là nếu đã dính bùn một lần, có thế nào cũng không gột sạch được. Mà An Dụ Vân lại ý thức được, khi cô đã mất hoàn toàn chống lưng của mình, mọi việc đều trở nên khó khăn, cô cần một chống lưng vững chãi, có như vậy thì mọi ý nguyện của cô mới có thể đạt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.