Hợp Đồng Bao Nuôi Với Quý Cô Lắm Tiền
Chương 159: Ngoại Truyện: Chúng Ta Sinh Ra Là Dành Cho Nhau.
Cherrie
16/12/2023
Bên ngoài bầu trời đã ngả sang màu tím hoàng hôn, Từ Thiên Phương đưa mắt nhìn lên bầu trời cao vút. Đã từng trải qua rất nhiều chuyện không vui và nguy hiểm, nhưng cuối cùng cô và Hoàng Phủ Thiên Kỳ vẫn hạnh phúc đến hiện tại, và cô luôn quý trọng những điều này.
"Em muốn ăn kem chứ?" Còn đang ngần ngơ, thì một cây kem ốc quế với hương vị chocolate thơm ngon đưa trước mặt cô.
"Dĩ nhiên là em muốn rồi! Vẫn là hương vị em thích nhất, anh cũng không có quên nhỉ?" Từ Thiên Phương mỉm cười gật đầu, cô cầm lấy quen kem nếm thử một chút, vẫn là mùi hương năm đó không hề thay đổi. Nó giống như tình cảm của cô và Hoàng Phủ Thiên Kỳ vậy, vẫn vẹn nguyên như ngày nào.
"Thiên Kỳ, anh có muốn thử hay không?" Bất chợt cô lại nhìn anh hỏi.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ còn chưa kịp trả lời, đã bị cô kéo cổ áo xuống, lần này cô muốn chủ động một chút. Hương vị ngọt ngào của kem, cộng với cánh môi mềm mại của Từ Thiên Phương, quả thật là thứ mà Hoàng Phủ Thiên Kỳ không thể chối từ được.
"Có ngọt không?" Cô thả tay ra, mỉm cười châm chọc nói.
"Ngọt thì có ngọt, nhưng vẫn chưa đủ!" Anh bật cười thành tiếng, ngón tay thon dài khẽ đưa lên môi. Anh làm sao có thẻ chịu lép vế trước cô được đây, giữa công viên rộng lớn đang dần thưa thớt người qua lại, anh cúi người xuống khóa lấy môi cô.
Đây không phải nụ hôn đầu, nhưng cảm giác thì rất giống như thế, có chút e ngại, lại một chút hồi hộp và rung động. Từ Thiên Phương khẽ nhắm mắt lại, chủ động đáp trả lại anh, đến giờ thì cô chẳng còn thấy xấu hổ khi có người nhìn mình nữa rồi.
Cô chỉ muốn tận hưởng cảm giác này thật lâu, chỉ muốn bên cạnh anh thật lâu, dù cho hai người bây giờ có là vợ chồng rồi, thì đối với cô như thế vẫn chưa đủ.
"Thiên Kỳ, nếu như lúc đó anh không cãi lại lời cha mẹ mà đến thành phố này, vậy liệu chúng ta có gặp nhau không?" Từ Thiên Phương tựa đầu lên vai anh, cô hỏi bằng chất giọng trầm ấm.
"'Sẽ gặp! Bởi vì chúng ta sinh ra là dành cho nhau, chính vì vậy mà dù thế nào đi nữa, anh cũng có thể gặp được em!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ hôn lên bàn tay nhẵn mịn của cô đáp.
"'Sao bây giờ anh lại dẻo miệng quá vậy, lúc trước đâu có giống như thế này?" Cô cười thành tiếng trêu chọc anh.
"Dẻo miệng thì có sao chứ? Anh chỉ dẻo miệng với một mình em thôi, ngoài ra thì ai cũng không thể!" Anh gõ nhẹ vào trán cô trả lời.
"Thiên Kỳ, bây giờ anh yêu em nhiều bao nhiêu?" Từ Thiên Phương hiện tại cất đi dáng vẻ bá đạo của mình, cô trẻ con tròn mắt hỏi.
"Yêu em hơn cả sinh mạng của anh, cho dù thế nào cũng không thay đồi!" Anh cần thận vén những sợi tóc cho cô. "Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi! Đi đón bọn trẻ nào, có lẽ Ân Vệ và Alice cũng mệt mỏi lắm rồi!" Đến đây anh đứng lên, nắm lấy tay cô nói.
"Ứm!" Từ Thiên Phương gật đầu nở nụ cười nhẹ, cô nhẹ bước đi sau anh. Bên ngoài dù cô có bá đạo và mạnh mẽ như thế nào, thì cô vẫn là một người phụ nữ yếu đuối phía sau Hoàng Phủ Thiên Kỳ mà thôi.
Hai người lái xe đến nhà của Ân Vệ và Alice, thì con gái nhỏ đã ngủ rồi, chì có Thiên Long và Thiên Bảo là còn thức và chờ hai người.
"Papa, mami, hai người về rồi!" Trông thấy ba mẹ đã về đến, Thiên Bảo lóc cóc chạy ra ngoài mừng rỡ.
"Thế nào, hôm nay mấy đứa có nghịch lắm không?" Từ Thiên Phương ngồi xuống ôm con trai vào lòng vỗ về hỏi.
"Không ạ, bọn con rất là ngoan luôn! Em gái cũng không khóc nhiều, giờ thì ngủ rồi!" Thiên Long tay cầm quyền sách, ra dáng anh lớn trả lời.
"Được rồi, vậy chúng ta về nhà thôi, không làm phiền cô chú nữa!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ ngồi xuống bế hai cậu con trai lên nói.
Lúc này Alice cũng ôm công chúa nhỏ của hai người ra ngoài. "Tiểu thư, hôm nay cô đi chơi vui chứ?"
"Rất vui, cảm ơn cô đã chăm sóc ba đứa nhỏ!" Từ Thiên Phương gật đầu trả lời.
"Hai người thì vui rồi, còn ngày nghỉ của chúng tôi thì tan tành!" Ân Vệ khóc không ra nước mắt trả lời.
"Cậu nói nhiều thật đấy, ngày mai sẽ cho cậu nghỉ bù được chưa?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ ánh mắt sắc bén nhìn hắn nói.
"Thật sao? Cảm ơn thiếu gia!" Nghe đến đây hắn mới vui vẻ hơn, vậy là có thể cùng Alice đi hẹn hò mà không vướng bận gì rồi.
"Không còn gì nữa chúng tôi đi về đây, hẹn gặp lại!" Nói xong hai người dẫn bọn trẻ ra về.
Ngồi trên xe, có lẽ mấy mẹ con Từ Thiên Phương ngày hôm nay đã chơi đủ mệt rồi, liền lăn ra ngủ lúc nào không hay. Xe về đến nơi, anh cần thận ôm ba đứa trẻ cho người hầu bế, rồi lại ôm Từ Thiên Phương lên lầu.
"Thiên Kỳ, lần sau anh lại đưa em đi chơi nữa nhé!" Trong cơn mơ, cô khẽ thì thầm.
"Ứm, lần sau lại đưa em đi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ đặt cô lên giường ngủ, rồi cúi xuống hôn lên trán cô đáp.
Có điều Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại không ngờ đến, chính là hai người trong một lần mây mưa anh lại khiến cô mang thai nữa rồi. Nhìn giấy siêu âm lại là thai đôi, Từ Thiên Phương khóc không thành tiếng. 2
"Hoàng, Phủ, Thiên, Kỳ! Anh đã nói là không để em sinh con nữa kia mà, vậy đây là cái gì hả?" Cô vò nát giấy siêu âm trong tay, trừng mắt nhìn anh giận dữ hét lên.
"Vợ à, anh xin lỗi! Nhưng chúng ta nuôi được mà, không sao cả!" Anh ôm lấy cô dỗ dành, dù đã phòng tránh rồi, nhưng con cái là trời cho, vậy nên anh cũng không từ chối được.
"Em muốn ăn kem chứ?" Còn đang ngần ngơ, thì một cây kem ốc quế với hương vị chocolate thơm ngon đưa trước mặt cô.
"Dĩ nhiên là em muốn rồi! Vẫn là hương vị em thích nhất, anh cũng không có quên nhỉ?" Từ Thiên Phương mỉm cười gật đầu, cô cầm lấy quen kem nếm thử một chút, vẫn là mùi hương năm đó không hề thay đổi. Nó giống như tình cảm của cô và Hoàng Phủ Thiên Kỳ vậy, vẫn vẹn nguyên như ngày nào.
"Thiên Kỳ, anh có muốn thử hay không?" Bất chợt cô lại nhìn anh hỏi.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ còn chưa kịp trả lời, đã bị cô kéo cổ áo xuống, lần này cô muốn chủ động một chút. Hương vị ngọt ngào của kem, cộng với cánh môi mềm mại của Từ Thiên Phương, quả thật là thứ mà Hoàng Phủ Thiên Kỳ không thể chối từ được.
"Có ngọt không?" Cô thả tay ra, mỉm cười châm chọc nói.
"Ngọt thì có ngọt, nhưng vẫn chưa đủ!" Anh bật cười thành tiếng, ngón tay thon dài khẽ đưa lên môi. Anh làm sao có thẻ chịu lép vế trước cô được đây, giữa công viên rộng lớn đang dần thưa thớt người qua lại, anh cúi người xuống khóa lấy môi cô.
Đây không phải nụ hôn đầu, nhưng cảm giác thì rất giống như thế, có chút e ngại, lại một chút hồi hộp và rung động. Từ Thiên Phương khẽ nhắm mắt lại, chủ động đáp trả lại anh, đến giờ thì cô chẳng còn thấy xấu hổ khi có người nhìn mình nữa rồi.
Cô chỉ muốn tận hưởng cảm giác này thật lâu, chỉ muốn bên cạnh anh thật lâu, dù cho hai người bây giờ có là vợ chồng rồi, thì đối với cô như thế vẫn chưa đủ.
"Thiên Kỳ, nếu như lúc đó anh không cãi lại lời cha mẹ mà đến thành phố này, vậy liệu chúng ta có gặp nhau không?" Từ Thiên Phương tựa đầu lên vai anh, cô hỏi bằng chất giọng trầm ấm.
"'Sẽ gặp! Bởi vì chúng ta sinh ra là dành cho nhau, chính vì vậy mà dù thế nào đi nữa, anh cũng có thể gặp được em!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ hôn lên bàn tay nhẵn mịn của cô đáp.
"'Sao bây giờ anh lại dẻo miệng quá vậy, lúc trước đâu có giống như thế này?" Cô cười thành tiếng trêu chọc anh.
"Dẻo miệng thì có sao chứ? Anh chỉ dẻo miệng với một mình em thôi, ngoài ra thì ai cũng không thể!" Anh gõ nhẹ vào trán cô trả lời.
"Thiên Kỳ, bây giờ anh yêu em nhiều bao nhiêu?" Từ Thiên Phương hiện tại cất đi dáng vẻ bá đạo của mình, cô trẻ con tròn mắt hỏi.
"Yêu em hơn cả sinh mạng của anh, cho dù thế nào cũng không thay đồi!" Anh cần thận vén những sợi tóc cho cô. "Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi! Đi đón bọn trẻ nào, có lẽ Ân Vệ và Alice cũng mệt mỏi lắm rồi!" Đến đây anh đứng lên, nắm lấy tay cô nói.
"Ứm!" Từ Thiên Phương gật đầu nở nụ cười nhẹ, cô nhẹ bước đi sau anh. Bên ngoài dù cô có bá đạo và mạnh mẽ như thế nào, thì cô vẫn là một người phụ nữ yếu đuối phía sau Hoàng Phủ Thiên Kỳ mà thôi.
Hai người lái xe đến nhà của Ân Vệ và Alice, thì con gái nhỏ đã ngủ rồi, chì có Thiên Long và Thiên Bảo là còn thức và chờ hai người.
"Papa, mami, hai người về rồi!" Trông thấy ba mẹ đã về đến, Thiên Bảo lóc cóc chạy ra ngoài mừng rỡ.
"Thế nào, hôm nay mấy đứa có nghịch lắm không?" Từ Thiên Phương ngồi xuống ôm con trai vào lòng vỗ về hỏi.
"Không ạ, bọn con rất là ngoan luôn! Em gái cũng không khóc nhiều, giờ thì ngủ rồi!" Thiên Long tay cầm quyền sách, ra dáng anh lớn trả lời.
"Được rồi, vậy chúng ta về nhà thôi, không làm phiền cô chú nữa!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ ngồi xuống bế hai cậu con trai lên nói.
Lúc này Alice cũng ôm công chúa nhỏ của hai người ra ngoài. "Tiểu thư, hôm nay cô đi chơi vui chứ?"
"Rất vui, cảm ơn cô đã chăm sóc ba đứa nhỏ!" Từ Thiên Phương gật đầu trả lời.
"Hai người thì vui rồi, còn ngày nghỉ của chúng tôi thì tan tành!" Ân Vệ khóc không ra nước mắt trả lời.
"Cậu nói nhiều thật đấy, ngày mai sẽ cho cậu nghỉ bù được chưa?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ ánh mắt sắc bén nhìn hắn nói.
"Thật sao? Cảm ơn thiếu gia!" Nghe đến đây hắn mới vui vẻ hơn, vậy là có thể cùng Alice đi hẹn hò mà không vướng bận gì rồi.
"Không còn gì nữa chúng tôi đi về đây, hẹn gặp lại!" Nói xong hai người dẫn bọn trẻ ra về.
Ngồi trên xe, có lẽ mấy mẹ con Từ Thiên Phương ngày hôm nay đã chơi đủ mệt rồi, liền lăn ra ngủ lúc nào không hay. Xe về đến nơi, anh cần thận ôm ba đứa trẻ cho người hầu bế, rồi lại ôm Từ Thiên Phương lên lầu.
"Thiên Kỳ, lần sau anh lại đưa em đi chơi nữa nhé!" Trong cơn mơ, cô khẽ thì thầm.
"Ứm, lần sau lại đưa em đi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ đặt cô lên giường ngủ, rồi cúi xuống hôn lên trán cô đáp.
Có điều Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại không ngờ đến, chính là hai người trong một lần mây mưa anh lại khiến cô mang thai nữa rồi. Nhìn giấy siêu âm lại là thai đôi, Từ Thiên Phương khóc không thành tiếng. 2
"Hoàng, Phủ, Thiên, Kỳ! Anh đã nói là không để em sinh con nữa kia mà, vậy đây là cái gì hả?" Cô vò nát giấy siêu âm trong tay, trừng mắt nhìn anh giận dữ hét lên.
"Vợ à, anh xin lỗi! Nhưng chúng ta nuôi được mà, không sao cả!" Anh ôm lấy cô dỗ dành, dù đã phòng tránh rồi, nhưng con cái là trời cho, vậy nên anh cũng không từ chối được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.