Chương 73: Chủ tịch
Ha Tu Mi
14/05/2024
Vũ Thần ngã nhào xuống sàn lạnh ngắt, chẳng hiểu sao anh lại bị đau đầu
rồi ngất đi. Chắc là tại đêm qua ngủ ở bên ngoài nên bây giờ bị trúng
gió cũng là chuyện hiển nhiên.
*Roẹt* cánh cửa phòng bệnh bị đẩy vào. Triệu Vy Vân đưa mắt nhìn, cô cứ nghĩ là Vũ Thần sẽ đến thăm mình nào ngờ đó lại là quản gia. Nét mặt của Triệu Vy Vân từ vui mừng chuyển sang thất vọng không quá một giây.
Cô tiếp tục đọc nốt trang sách cứ mặc kệ xung quanh.
Quản gia mang đồ đạc vào trong phòng bệnh của Triệu Vy Vân. Ông đặt hộp cháo nóng hổi lên bàn mà không nói gì cả.
Nhìn thấy nét mặt lạ thường của quản gia, Triệu Vy Vân cũng nảy sinh thắc mắc. Cô khẽ hỏi:
“Quản gia! Vũ Thầnnnnn……”
“Cậu chủ cả đêm trông chừng cô nên bị ngất xỉu rồi! Hic…. hic….”
“Ông nói cái gì cơ? Vũ Thần cả đêm ngủ ở ngoài hành lang sao? Sao có thể?”
Thiết tiết dạo này bắt đầu trở lạnh, Vũ Thần ngồi cả đêm như vậy nhẹ thì cũng trúng gió rồi lầm bệnh. Không ngờ anh lại hy sinh đến vậy.
“Cậu chủ mà bị ốm thì ai lo cho Vũ Gia đây? Rồi tất cả chúng ta sẽ đi đâu và về đâu? Hic… hic…” quản gia thút thít khóc.
“Bây giờ Vũ Thần đâu rồi?”
“Ở phòng bệnh trên lầu 7…”
Quản gia chưa kịp nói hết câu thì Triệu Vy Vân đã lập tức chạy đi.
Cô sợ chỉ vì giận dỗi nhất thời của mình mà gây ra lầm lỗi lớn.
“Vũ Thần!”
Triệu Vy Vân mở cửa đi vào phòng bệnh mà không hề gõ cửa. Đúng lúc bác sĩ đang thăm khám cho Vũ Thần cũng ở đó.
Một màn kịch bắt đầu diễn ra, Vũ Thần đá mắt với bác sĩ ra hiệu cho ông ta bắt đầu khiến cho mọi thứ tồi tệ hơn.
“Vũ Thần! Không sao chứ?” Triệu Vy Vân đưa mắt nhìn bác sĩ rồi liếc nhìn Vũ Thần.
Bác sĩ ấp a ấp úng, lưỡng lự một lúc rồi cũng phối hợp theo.
“Ưm… giám đốc bị bệnh lạ, chắc…. không sống được lâu đâu….”
“Cái gì? Bệnh lạ…” Triệu Vy Vân hốt hoảng, cô ôm chầm lấy người Vũ Thần rồi oà khóc.
“Chú, chú tỉnh lại đi! Chú đừng bỏ rơi em và con mà! Hic… hic…”
Vũ Thần ra hiệu cho bác sĩ rời đi, căn phòng lúc này chỉ còn có hai người.
Triệu Vy Vân ôm lấy người Vũ Thần khóc nức nở. Cô bấu vào áo của anh giãy giụa cho đến khi được một vòng tay siết chặt vòng hai của mình lại.
“Hưm…. chú…”
“Em khóc cái gì? Sợ tôi chết à?”
Nước mắt ngắn, nước mắt dài lăn xuống gò má. Triệu Vy Vân ngước nhìn vào gương mặt hốc hác của Vũ Thần, cô sờ vào mặt anh kiểm tra nhiệt độ, cơ thể hoàn toàn bình thường…
“Chú… chú không được chết đâu! Chú không được bỏ rơi mẹ con em.”
“Chẳng phải em là người đuổi tôi đi sao? Nếu tôi chết rồi thì em có thể tự do tự tại tìm một người khác.”
“Chú… hưm…. dám lừa em….” Triệu Vy Vân đánh một phát thật mạnh vào lồng ngực của Vũ Thần. Cô vẫy vùng muốn lui ra nhưng bị sức mạnh to lớn kia giữ chặt lại.
Vũ Thần nói bằng chất giọng ấm áp:
“Chuyện làm em và con bị thương là lỗi của anh, từ nay về sau nhất định sẽ không có sự việc như ngày hôm nay xảy ra nữa.”
“Cứ xin lỗi là xong sao?”
“Vậy em muốn như thế nào? Anh đều có thể bù đắp cho em…”
“Bỏ ra!”
“Không!”
“Chú! Đừng!”
Bờ môi mỏng nhẹ của Vũ Thần hút lấy cánh môi của Triệu Vy Vân đến nghẹt thở. Lưỡi tiến sâu vào bên trong làm loạn hút hết mật dịch ở trong khoang miệng của cô đến nỗi tê liệt.
“Ưm… chú…”
*Cốc, cốc, cốc…*
“Vũ Thần!”
“Ưm?”
Trương Quý từ đâu xuất hiện bất ngờ, hắn ngơ ngác đưa mắt nhìn cảnh trai ở dưới gái ở trên đang ngấu nghiến nhau điên cuồng. Không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám làm chuyện như thế này nhưng cũng chẳng thể trách Triệu Vy Vân được vì Trương Quý thừa biết nhu cầu sinh lý của ông bạn mình cao như thế nào.
“Ưm hưm!”
Nghe được tiếng động lạ phát ra Triệu Vy Vân bất giác đẩy Vũ Thần ra, cô ngại ngùng đưa tay lau đi những giọt nước bọt vương vãi trên miệng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh mà không nói câu nào.
Vũ Thần tỏ vẻ khó chịu, chẳng thèm đoái hoài đến Trương Quý làm gì cả.
“Cậu nghe được tin tức sáng nay chưa?”
“Tin gì?”
“Này xem đi!” Trương Quý đưa điện thoại cho Vũ Thần. Tin tức về cuộc bầu cử đại hội đồng đã tràn lan trên mạng xã hội.
“Chị dâu của cậu sắp đứng dậy tranh giành chiếc ghế chủ tịch của cậu rồi đấy! Cậu còn ở đây mà ân ái với cô gái kia sao?”
“Chuyện này tôi đã có cách giải quyết, cậu không cần phải lo…”
“Không lo sao mà được. Cộng tất cả cổ phiếu mà cậu đang nắm giữ và số phiếu của Trương Quý đây cũng không thể bằng một nửa của bà ta thì làm sao mà không lo? Tất cả cổ đông đã bị bà ta mua chuộc, chiếc ghế chủ tịch không sớm thì muộn cũng sẽ rơi vào tay thằng nhóc Gia Minh…. Còn bên phía Hoàng Minh Quân, cậu nghĩ thằng nhóc đó sẽ bỏ qua cho vụ việc năm xưa sao? Tôi nghe nói nó cũng đang dự tính kế hoạch trả thù gì đó…”
“Đủ rồi!” Vũ Thần gắt giọng nói.
Trương Quý im bặt chỉ có thể kìm nén cơn giận xuống tận tâm can mà không thể thốt ra.
“Ra ngoài!”
“Vũ Thần!”
“Tôi bảo cậu ra ngoài!”
“Haizz!”
Trương Quý tặc lưỡi rời đi. Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại một mình Vũ Thần. Anh kìm nén cơn tức giận, tay với lấy chậu cây trên bàn ném xuống sàn nhà vỡ tung.
*Roẹt* cánh cửa phòng bệnh bị đẩy vào. Triệu Vy Vân đưa mắt nhìn, cô cứ nghĩ là Vũ Thần sẽ đến thăm mình nào ngờ đó lại là quản gia. Nét mặt của Triệu Vy Vân từ vui mừng chuyển sang thất vọng không quá một giây.
Cô tiếp tục đọc nốt trang sách cứ mặc kệ xung quanh.
Quản gia mang đồ đạc vào trong phòng bệnh của Triệu Vy Vân. Ông đặt hộp cháo nóng hổi lên bàn mà không nói gì cả.
Nhìn thấy nét mặt lạ thường của quản gia, Triệu Vy Vân cũng nảy sinh thắc mắc. Cô khẽ hỏi:
“Quản gia! Vũ Thầnnnnn……”
“Cậu chủ cả đêm trông chừng cô nên bị ngất xỉu rồi! Hic…. hic….”
“Ông nói cái gì cơ? Vũ Thần cả đêm ngủ ở ngoài hành lang sao? Sao có thể?”
Thiết tiết dạo này bắt đầu trở lạnh, Vũ Thần ngồi cả đêm như vậy nhẹ thì cũng trúng gió rồi lầm bệnh. Không ngờ anh lại hy sinh đến vậy.
“Cậu chủ mà bị ốm thì ai lo cho Vũ Gia đây? Rồi tất cả chúng ta sẽ đi đâu và về đâu? Hic… hic…” quản gia thút thít khóc.
“Bây giờ Vũ Thần đâu rồi?”
“Ở phòng bệnh trên lầu 7…”
Quản gia chưa kịp nói hết câu thì Triệu Vy Vân đã lập tức chạy đi.
Cô sợ chỉ vì giận dỗi nhất thời của mình mà gây ra lầm lỗi lớn.
“Vũ Thần!”
Triệu Vy Vân mở cửa đi vào phòng bệnh mà không hề gõ cửa. Đúng lúc bác sĩ đang thăm khám cho Vũ Thần cũng ở đó.
Một màn kịch bắt đầu diễn ra, Vũ Thần đá mắt với bác sĩ ra hiệu cho ông ta bắt đầu khiến cho mọi thứ tồi tệ hơn.
“Vũ Thần! Không sao chứ?” Triệu Vy Vân đưa mắt nhìn bác sĩ rồi liếc nhìn Vũ Thần.
Bác sĩ ấp a ấp úng, lưỡng lự một lúc rồi cũng phối hợp theo.
“Ưm… giám đốc bị bệnh lạ, chắc…. không sống được lâu đâu….”
“Cái gì? Bệnh lạ…” Triệu Vy Vân hốt hoảng, cô ôm chầm lấy người Vũ Thần rồi oà khóc.
“Chú, chú tỉnh lại đi! Chú đừng bỏ rơi em và con mà! Hic… hic…”
Vũ Thần ra hiệu cho bác sĩ rời đi, căn phòng lúc này chỉ còn có hai người.
Triệu Vy Vân ôm lấy người Vũ Thần khóc nức nở. Cô bấu vào áo của anh giãy giụa cho đến khi được một vòng tay siết chặt vòng hai của mình lại.
“Hưm…. chú…”
“Em khóc cái gì? Sợ tôi chết à?”
Nước mắt ngắn, nước mắt dài lăn xuống gò má. Triệu Vy Vân ngước nhìn vào gương mặt hốc hác của Vũ Thần, cô sờ vào mặt anh kiểm tra nhiệt độ, cơ thể hoàn toàn bình thường…
“Chú… chú không được chết đâu! Chú không được bỏ rơi mẹ con em.”
“Chẳng phải em là người đuổi tôi đi sao? Nếu tôi chết rồi thì em có thể tự do tự tại tìm một người khác.”
“Chú… hưm…. dám lừa em….” Triệu Vy Vân đánh một phát thật mạnh vào lồng ngực của Vũ Thần. Cô vẫy vùng muốn lui ra nhưng bị sức mạnh to lớn kia giữ chặt lại.
Vũ Thần nói bằng chất giọng ấm áp:
“Chuyện làm em và con bị thương là lỗi của anh, từ nay về sau nhất định sẽ không có sự việc như ngày hôm nay xảy ra nữa.”
“Cứ xin lỗi là xong sao?”
“Vậy em muốn như thế nào? Anh đều có thể bù đắp cho em…”
“Bỏ ra!”
“Không!”
“Chú! Đừng!”
Bờ môi mỏng nhẹ của Vũ Thần hút lấy cánh môi của Triệu Vy Vân đến nghẹt thở. Lưỡi tiến sâu vào bên trong làm loạn hút hết mật dịch ở trong khoang miệng của cô đến nỗi tê liệt.
“Ưm… chú…”
*Cốc, cốc, cốc…*
“Vũ Thần!”
“Ưm?”
Trương Quý từ đâu xuất hiện bất ngờ, hắn ngơ ngác đưa mắt nhìn cảnh trai ở dưới gái ở trên đang ngấu nghiến nhau điên cuồng. Không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám làm chuyện như thế này nhưng cũng chẳng thể trách Triệu Vy Vân được vì Trương Quý thừa biết nhu cầu sinh lý của ông bạn mình cao như thế nào.
“Ưm hưm!”
Nghe được tiếng động lạ phát ra Triệu Vy Vân bất giác đẩy Vũ Thần ra, cô ngại ngùng đưa tay lau đi những giọt nước bọt vương vãi trên miệng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh mà không nói câu nào.
Vũ Thần tỏ vẻ khó chịu, chẳng thèm đoái hoài đến Trương Quý làm gì cả.
“Cậu nghe được tin tức sáng nay chưa?”
“Tin gì?”
“Này xem đi!” Trương Quý đưa điện thoại cho Vũ Thần. Tin tức về cuộc bầu cử đại hội đồng đã tràn lan trên mạng xã hội.
“Chị dâu của cậu sắp đứng dậy tranh giành chiếc ghế chủ tịch của cậu rồi đấy! Cậu còn ở đây mà ân ái với cô gái kia sao?”
“Chuyện này tôi đã có cách giải quyết, cậu không cần phải lo…”
“Không lo sao mà được. Cộng tất cả cổ phiếu mà cậu đang nắm giữ và số phiếu của Trương Quý đây cũng không thể bằng một nửa của bà ta thì làm sao mà không lo? Tất cả cổ đông đã bị bà ta mua chuộc, chiếc ghế chủ tịch không sớm thì muộn cũng sẽ rơi vào tay thằng nhóc Gia Minh…. Còn bên phía Hoàng Minh Quân, cậu nghĩ thằng nhóc đó sẽ bỏ qua cho vụ việc năm xưa sao? Tôi nghe nói nó cũng đang dự tính kế hoạch trả thù gì đó…”
“Đủ rồi!” Vũ Thần gắt giọng nói.
Trương Quý im bặt chỉ có thể kìm nén cơn giận xuống tận tâm can mà không thể thốt ra.
“Ra ngoài!”
“Vũ Thần!”
“Tôi bảo cậu ra ngoài!”
“Haizz!”
Trương Quý tặc lưỡi rời đi. Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại một mình Vũ Thần. Anh kìm nén cơn tức giận, tay với lấy chậu cây trên bàn ném xuống sàn nhà vỡ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.