Chương 39: Chỉ là vỏ bọc bên ngoài.
Lucky Phương
16/05/2023
Đến bệnh viện, anh đi thẳng đến phòng bệnh của cô. Bước vào phòng thấy Tiêu lão gia, Đường Thiên cùng Cẩn Bách nói chuyện. Hai vị phu nhân thì ngồi cạnh giường của Đường Tử Tranh. Anh nhẹ nhàng đi đến bên giường, thấy
anh hai vị phu nhân nhường chỗ rồi gọi hai ông chồng của mình và Cẩn
Bách ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho anh và cô.
Anh lặng lẽ nắm lấy bàn tay của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp anh khẽ mỉm cười. Nụ cười chứa đầy nỗi buồn.
" Này, em đừng ngủ nữa mau dậy đi ! Anh rất muốn nghe giọng của em..." Tiêu Dạ Tĩnh trầm giọng nói.
Nhưng đáp lại anh là sự im lặng đến cùng cực. Nước mắt anh từ khóe mắt chảy ra.
" Vợ à, anh nhớ em. Anh xin lỗi vì khi em gặp nguy hiểm đã đến muộn nên em đừng giận anh nữa mà, bà xã..." Anh nắm chặt tay cô, rồi hôn nhẹ lên tay cô. Những giọt nước mắt của anh rơi xuống mu bàn tay của cô.
" Vợ ơi...em mau dậy đi, không phải em không muốn nhìn thấy anh khóc sao ? Bây giờ anh khóc rồi này..." Cái giọng nói trầm đục phát ra, mang theo niềm hi vọng, ước muốn nhưng cũng kèm theo không ít thất vọng.
Anh nắm chặt tay cô, nước mắt mỗi lúc càng chảy nhiều hơn. Trong một khoảng thời gian nhất định, trong tâm trí của anh hiện lên hình ảnh người con gái với nụ cười tỏa nắng.
Anh nhớ lại bản thân từng gặp cô cách đây 5 năm trước. Cô khi đó vẫn đang học đại học còn anh mới tiếp quản Duyệt Minh được 2 năm. Trong một lần đi gặp khách hàng trở về, anh tình cờ thấy cô bên đường cùng bạn bè. Cô gái hoạt ngôn, năng động khiến người khác nhìn vào có cảm giác thanh xuân. Cô lúc ấy đã để lại cho anh ấn tượng sâu sắc, anh lập tức bảo trợ lý điều tra thì biết cô đã có người yêu nên cảm thấy tiếc nuối.
Khi lần nữa gặp lại là lúc cô rơi vào hoàn cảnh khó khăn, cô lúc đó không còn dáng vẻ năng động nữa khiến anh có chút không nhận ra. Lúc ký hợp đồng hôn nhân, anh nhìn thấy cái tên Đường Tử Tranh mới biết bản thân không nhận lầm.
Rồi nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau của vài tháng trước, vài ngày trước.
Con người mà ai cũng phải có lúc yếu lòng, dù là nam hay nữ. Cái gọi là mạnh mẽ, lạnh lùng là vỏ bọc bên ngoài, khi cởi ra rồi thì sẽ là một con người hoàn toàn đối lập. Tổng tài cũng là người mà, cũng có lúc rơi vào sự yếu đuối, bất lực giống như bây giờ vậy.
Quân Thần đứng ở ngoài cửa chứng kiến tất cả cảm xúc của Tiêu Dạ Tĩnh cũng hơi bất ngờ, không nghĩ anh lại yêu Đường Tử Tranh đến như vậy. Hồi trước anh còn nói với Quân Thần "Tôi sẽ không bao giờ kết hôn, cho dù có cũng là để lợi dụng." Chính câu nói này, chỉ là khi đó Tiêu Dạ Tĩnh chưa gặp Đường Tử Tranh thôi.
Quân Thần nhẹ gõ vào cánh cửa, Tiêu Dạ Tĩnh bất giác quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh. Thấy Quân Thần thì vội đưa tay lau nước mắt.
" Cậu...đến đây làm gì ?" Tiêu Dạ Tĩnh lấy lại khí chất lạnh lùng rồi hỏi.
" Tôi là bác sĩ, đến xem bệnh nhân của mình cũng không được sao ?" Quân Thần nói.
" Vậy cậu xem đi." Nói rồi Tiêu Dạ Tĩnh đặt tay Đường Tử Tranh xuống, rồi nhường chỗ cho Quân Thần. Sau một hồi xem xét, Quân Thần tỏ ý Tiêu Dạ Tĩnh ra ngoài cùng mình. Tiêu Dạ Tĩnh đi theo.
" Cô ấy...sao rồi ?" Tiêu Dạ Tĩnh hỏi.
" Cô ấy...vết thương xem như không sao rồi nhưng..." Quân Thần nói đến đây thì dừng lại.
" Nhưng..."
" Vết thương ổn nhưng cô ấy không muốn tỉnh !" Quân Thần điềm đạm nói.
" Vậy là sao ?" Tiêu Dạ Tĩnh cau mày.
" Cô ấy nghe được chúng ta nói chuyện nhưng ý thức lại không muốn bản thân tỉnh. Cô ấy tự tạo cho mình một giấc mơ và sống trong đó, điều này có lẽ là do trải qua quá nhiều nguy hiểm khiến ý thức tạo ra sự phòng vệ. Nếu muốn cô ấy tỉnh lại phải thường xuyên trò chuyện, nói cho cô ấy biết là có người đang chờ cô ấy." Quân Thần từ tốn giải thích.
Tiêu Dạ Tĩnh nghe đến đây thì hiểu ra.
" Quân Thần, tôi đưa cô ấy về nhà được không ?"
" Được nhưng không được làm gì tổn hại đến vết thương."
" Cậu sẽ là bác sỹ chăm sóc riêng cho cô ấy, nếu muốn thì Lan Khuynh đi theo." Tiêu Dạ Tĩnh nói.
" Được."
****
Sau khí có được sự đồng ý của Quân Thần thì Tiêu đưa Đường Tử Tranh về nhà. Anh tự tay thay đổi phong cách của căn phòng ngủ. Biết cô thích hoa hồng đen và trắng nhưng hoa hồng đen ý nghĩa không tốt nên anh kết hợp cả hai lại. Cứ một bình hoa hồng trắng có một bông hoa hồng đen nằm giữa và ngược lại.
Ngày nào cũng vậy, anh luôn dành thời gian tâm sự với cô, nếu anh bận thì có bố mẹ hai bên, Cẩn Bách, Lan Khuynh, Quân Thần, Bevis, Hi Văn đến và nói chuyện với cô. Tuy họ biết cô không thể trả lời lại nhưng họ biết cô luôn lắng nghe.
Cứ như vậy, 5 tháng rồi 6 tháng trôi qua cô vẫn nằm bất động trên giường. Mọi người ai cũng trách cô, trách cô không trả lời họ, trách cô làm họ quên đi nụ cười, sự vui vẻ mà cô mang lại. Cuộc sống của anh thì ngày càng trầm lặng, anh không hay đến công ty mà chỉ xử lý công việc tại nhà. Ngoài việc được tường lửa mà Đường Tử Tranh cài đặt từ trước thì hiện nay được sự bảo vệ của Bevis nên Tiêu Dạ Tĩnh cũng không lo lắng công ty bị đánh cắp tài liệu.
Anh cũng không cho bất cứ ai thay đổi sự sắp xếp của đồ vật trong nhà vì chính tay cô đã sửa lại. Chiếc laptop cô hay dùng, chiếc Lamborghini màu đen cô hay sử dụng anh cũng không cho ai động vào vì đây là những thứ cô thích, cả anh cũng vậy.
Anh lặng lẽ nắm lấy bàn tay của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp anh khẽ mỉm cười. Nụ cười chứa đầy nỗi buồn.
" Này, em đừng ngủ nữa mau dậy đi ! Anh rất muốn nghe giọng của em..." Tiêu Dạ Tĩnh trầm giọng nói.
Nhưng đáp lại anh là sự im lặng đến cùng cực. Nước mắt anh từ khóe mắt chảy ra.
" Vợ à, anh nhớ em. Anh xin lỗi vì khi em gặp nguy hiểm đã đến muộn nên em đừng giận anh nữa mà, bà xã..." Anh nắm chặt tay cô, rồi hôn nhẹ lên tay cô. Những giọt nước mắt của anh rơi xuống mu bàn tay của cô.
" Vợ ơi...em mau dậy đi, không phải em không muốn nhìn thấy anh khóc sao ? Bây giờ anh khóc rồi này..." Cái giọng nói trầm đục phát ra, mang theo niềm hi vọng, ước muốn nhưng cũng kèm theo không ít thất vọng.
Anh nắm chặt tay cô, nước mắt mỗi lúc càng chảy nhiều hơn. Trong một khoảng thời gian nhất định, trong tâm trí của anh hiện lên hình ảnh người con gái với nụ cười tỏa nắng.
Anh nhớ lại bản thân từng gặp cô cách đây 5 năm trước. Cô khi đó vẫn đang học đại học còn anh mới tiếp quản Duyệt Minh được 2 năm. Trong một lần đi gặp khách hàng trở về, anh tình cờ thấy cô bên đường cùng bạn bè. Cô gái hoạt ngôn, năng động khiến người khác nhìn vào có cảm giác thanh xuân. Cô lúc ấy đã để lại cho anh ấn tượng sâu sắc, anh lập tức bảo trợ lý điều tra thì biết cô đã có người yêu nên cảm thấy tiếc nuối.
Khi lần nữa gặp lại là lúc cô rơi vào hoàn cảnh khó khăn, cô lúc đó không còn dáng vẻ năng động nữa khiến anh có chút không nhận ra. Lúc ký hợp đồng hôn nhân, anh nhìn thấy cái tên Đường Tử Tranh mới biết bản thân không nhận lầm.
Rồi nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau của vài tháng trước, vài ngày trước.
Con người mà ai cũng phải có lúc yếu lòng, dù là nam hay nữ. Cái gọi là mạnh mẽ, lạnh lùng là vỏ bọc bên ngoài, khi cởi ra rồi thì sẽ là một con người hoàn toàn đối lập. Tổng tài cũng là người mà, cũng có lúc rơi vào sự yếu đuối, bất lực giống như bây giờ vậy.
Quân Thần đứng ở ngoài cửa chứng kiến tất cả cảm xúc của Tiêu Dạ Tĩnh cũng hơi bất ngờ, không nghĩ anh lại yêu Đường Tử Tranh đến như vậy. Hồi trước anh còn nói với Quân Thần "Tôi sẽ không bao giờ kết hôn, cho dù có cũng là để lợi dụng." Chính câu nói này, chỉ là khi đó Tiêu Dạ Tĩnh chưa gặp Đường Tử Tranh thôi.
Quân Thần nhẹ gõ vào cánh cửa, Tiêu Dạ Tĩnh bất giác quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh. Thấy Quân Thần thì vội đưa tay lau nước mắt.
" Cậu...đến đây làm gì ?" Tiêu Dạ Tĩnh lấy lại khí chất lạnh lùng rồi hỏi.
" Tôi là bác sĩ, đến xem bệnh nhân của mình cũng không được sao ?" Quân Thần nói.
" Vậy cậu xem đi." Nói rồi Tiêu Dạ Tĩnh đặt tay Đường Tử Tranh xuống, rồi nhường chỗ cho Quân Thần. Sau một hồi xem xét, Quân Thần tỏ ý Tiêu Dạ Tĩnh ra ngoài cùng mình. Tiêu Dạ Tĩnh đi theo.
" Cô ấy...sao rồi ?" Tiêu Dạ Tĩnh hỏi.
" Cô ấy...vết thương xem như không sao rồi nhưng..." Quân Thần nói đến đây thì dừng lại.
" Nhưng..."
" Vết thương ổn nhưng cô ấy không muốn tỉnh !" Quân Thần điềm đạm nói.
" Vậy là sao ?" Tiêu Dạ Tĩnh cau mày.
" Cô ấy nghe được chúng ta nói chuyện nhưng ý thức lại không muốn bản thân tỉnh. Cô ấy tự tạo cho mình một giấc mơ và sống trong đó, điều này có lẽ là do trải qua quá nhiều nguy hiểm khiến ý thức tạo ra sự phòng vệ. Nếu muốn cô ấy tỉnh lại phải thường xuyên trò chuyện, nói cho cô ấy biết là có người đang chờ cô ấy." Quân Thần từ tốn giải thích.
Tiêu Dạ Tĩnh nghe đến đây thì hiểu ra.
" Quân Thần, tôi đưa cô ấy về nhà được không ?"
" Được nhưng không được làm gì tổn hại đến vết thương."
" Cậu sẽ là bác sỹ chăm sóc riêng cho cô ấy, nếu muốn thì Lan Khuynh đi theo." Tiêu Dạ Tĩnh nói.
" Được."
****
Sau khí có được sự đồng ý của Quân Thần thì Tiêu đưa Đường Tử Tranh về nhà. Anh tự tay thay đổi phong cách của căn phòng ngủ. Biết cô thích hoa hồng đen và trắng nhưng hoa hồng đen ý nghĩa không tốt nên anh kết hợp cả hai lại. Cứ một bình hoa hồng trắng có một bông hoa hồng đen nằm giữa và ngược lại.
Ngày nào cũng vậy, anh luôn dành thời gian tâm sự với cô, nếu anh bận thì có bố mẹ hai bên, Cẩn Bách, Lan Khuynh, Quân Thần, Bevis, Hi Văn đến và nói chuyện với cô. Tuy họ biết cô không thể trả lời lại nhưng họ biết cô luôn lắng nghe.
Cứ như vậy, 5 tháng rồi 6 tháng trôi qua cô vẫn nằm bất động trên giường. Mọi người ai cũng trách cô, trách cô không trả lời họ, trách cô làm họ quên đi nụ cười, sự vui vẻ mà cô mang lại. Cuộc sống của anh thì ngày càng trầm lặng, anh không hay đến công ty mà chỉ xử lý công việc tại nhà. Ngoài việc được tường lửa mà Đường Tử Tranh cài đặt từ trước thì hiện nay được sự bảo vệ của Bevis nên Tiêu Dạ Tĩnh cũng không lo lắng công ty bị đánh cắp tài liệu.
Anh cũng không cho bất cứ ai thay đổi sự sắp xếp của đồ vật trong nhà vì chính tay cô đã sửa lại. Chiếc laptop cô hay dùng, chiếc Lamborghini màu đen cô hay sử dụng anh cũng không cho ai động vào vì đây là những thứ cô thích, cả anh cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.