Chương 16: Chỉ mong các con hạnh phúc.
Lucky Phương
22/04/2023
Sau khi cô vệ sinh cá nhân xong, đứng thập thò ở cửa nhìn anh. Lúc này anh
hình như đang xem thứ gì đó không để ý đến cô, mãi đến khi cô cất tiếng
nói.
" Anh mau đi đánh răng đi...em đói rồi..."
Anh bỏ máy tính sang một bên, xuống giường đi về phía cô. Anh cúi đầu nhìn cô, theo phản xạ cô lấy tay che miệng lại không cho anh hôn. Anh chỉ bật cười, rồi đặt một nụ hôn lên trán.
" Em đợi một chút, anh vệ sinh xong rồi nấu cho em ăn."
Anh đi rửa tay rồi xuống bếp nấu cháo cho cô, đôi tay anh thoăn thoắt, ai lại nghĩ một vị tổng tài lạnh lùng như anh lại biết nấu ăn.
Nấu xong anh đem lên phòng của anh, anh lại đi qua phòng cô. Anh ngó vào trong, căn phòng tuy hơi nhỏ nhưng rất sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi. Anh tiến đến tủ quần áo, lấy hết quần áo của cô đem sang phòng mình.
Mở cửa bước vào, thấy cô đang đứng bên cửa kính nhìn xuống bên dưới. Nhìn cô bây giờ giống như là thiên thần vậy, cô mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đang xõa.
Anh đứng ngây ra nhìn cô, mãi đến khi cô quay lại anh mới hoàn hồn bảo cô ra ăn sáng. Cô ăn miếng đầu tiên, cảm thấy rất vừa khẩu vị.
" Em thấy sao ?"
" Ừm...ngon hơn em nấu nhiều. Hồi trước đều là em nấu cho anh, bây giờ mới được thưởng thức tay nghề của anh."
" Anh cũng lâu rồi không nấu một bữa hoàn chỉnh."
Cô cứ vừa ăn vừa khen anh nấu ngon, cả căn phòng bây giờ tràn ngập tiếng cười của cô và anh.
[…]
4 ngày sau.
Hôm nay anh và cô về nhà chính của Tiêu gia chơi, hôm qua Tiêu thái thái và vợ chồng Tiêu lão gia mới về Yên Thành.
Anh mặc một bộ âu phục đen, cô mặc chiếc váy màu kem tay lưới dài qua đầu gối. Ăn sáng xong anh và cô ra chọn xe, chọn chiếc Lamborghini màu đen.
Trên đường đi, anh một tay cầm vô lăng một tay còn lại anh nắm chặt lấy tay cô.
" Anh tập trung lái xe đi, đừng nắm tay nữa, đi như này nguy hiểm lắm." Cô nhìn anh nói.
" Em yên tâm đi, anh sẽ không để em có chuyện gì đâu." Anh còn nắm tay cô chặt hơn.
****
9h30.
Anh đi đỗ xe, cô đứng ở cửa trước chờ anh. Đang vào nhà thì thấy Tiêu phu nhân đã đứng đợi sẵn. Cô chạy lại phía Tiêu phu nhân.
" Mẹ, sao người lại ra đây rồi ?" Sau ngày hai bên gia đình gặp mặt, cô cũng không còn thấy ngại khi gọi ba mẹ anh.
" Tại chờ các con lâu quá chứ sao ?"
" Ah, bây giờ vẫn đang là năm mới, mẹ mừng tuổi cho con." Bà vừa nói vừa lấy ra một chiếc lì xì đưa cho cô.
" Không cần đâu, con cũng đâu còn nhỏ nữa." Cô đẩy tay bà từ chối.
" Đây là phong tục nhà ta, dùng để lấy may đầu năm nên con cứ cầm lấy."
Cô cảm ơn bà, anh nhìn thấy một màn này thì thở dài.
" Mẹ ah, mẹ quên mất là con trai mẹ đang đứng đây sao ?"
" Mày không nhắc mẹ cũng không nhớ là mày có về đó."
" Lần nào con đưa cô ấy về, con cũng giống như đồ thừa vậy."
Tiêu phu nhân không thèm nghe, kéo cô đi vào trong nhà.
" Con cứ kệ nó đi, mình vào nhà trước."
Vừa vào đã thấy Tiêu thái thái cầm một phong bao đỏ chờ cô.
" Tranh Tranh, con đến rồi ah."
" Bà nội." Cô đi đến bên cạnh.
" Con ngoan, lì xì cho con."
" Con cảm ơn."
" Hôm nay ở lại ăn cơm rồi hẵng về." Ba anh từ trong phòng đi ra.
" Chuyện này...để con hỏi..." Cô chưa trả lời xong thì ba anh chen vô.
" Con không cần phải hỏi nó đâu, thằng oắt con đấy có mấy khi ăn cơm ở nhà đâu mà."
Lúc này anh đi vào, nghe thấy Tiêu lão gia nói vậy thì lên tiếng.
" Ba, người bớt nói xấu con trai mình đi được không ?"
Căn nhà bây giờ ngập tràn tiếng cười.
****
Ngồi nói chuyện một lúc, cô theo Tiêu phu nhân xuống bếp nấu ăn. Bây giờ vẫn đang trong thời gian nghỉ Tết nên trong nhà cũng không có mấy người hầu.
" Ta biết con bị dị ứng với dứa nên nhứng món ăn có dứa ta đều bỏ hết." Tiêu phu nhân ôn tồn bảo.
Cô hơi bất ngờ vì đến anh còn không biết cô bị dị ứng với dứa...
" Sao mẹ lại biết ?"
" Vì con là con dâu của ta, sau này cũng sẽ thường xuyên về đây nên ta tìm hiểu kỹ về con."
****
" Con ăn thử đi, xem có hợp khẩu vị không ?"
" Rất ngon thưa mẹ."
" Ăn xong hai người già này có chuyện muốn nói với bọn con." Tiêu lão gia từ tốn bảo.
" Con biết rồi." Tiêu Dạ Tĩnh trả lời.
Ăn cơm xong.
Cô và Tiêu Dạ Tĩnh ngồi đối diện vợ chồng Tiêu lão gia.
" Thật ra từ lần đầu gặp mặt, ta đã biết hai con vốn dĩ không phải một cặp đôi thật sự. Nhưng khi đó ta không vạch trần vì ta biết sẽ có ngày này." Tiêu lão gia bình tĩnh nói.
" Tử Tranh, bây giờ con là con dâu của ta, là vợ của thằng Dạ Tĩnh. Mong rằng con sẽ chăm sóc và yêu thương nó thay phần chúng ta.
Còn Dạ Tĩnh, Tử Tranh bây giờ là vợ của con. Ngày gặp mặt gia đình con bé con đã hứa như nào thì cứ như thế mà thực hiện, nếu không làm được thì khi đó đừng trách ta ác." Tiêu lão gia nghiêm nghị nói.
" Đúng vậy, chúng ta chỉ mong các con hạnh phúc." Tiêu phu nhân hùa theo.
Từ trước đến nay, cô luôn thấy cha mẹ bảo vệ con trai nhưng đây là lần đầu cô chứng kiến cha mẹ chồng lại bảo vệ con dâu, còn xảy ra với chính bản thân. Nhưng qua chuyện này cô cũng hiểu được tấm lòng mà vợ chồng Tiêu lão gia dành cho mình.
" Anh mau đi đánh răng đi...em đói rồi..."
Anh bỏ máy tính sang một bên, xuống giường đi về phía cô. Anh cúi đầu nhìn cô, theo phản xạ cô lấy tay che miệng lại không cho anh hôn. Anh chỉ bật cười, rồi đặt một nụ hôn lên trán.
" Em đợi một chút, anh vệ sinh xong rồi nấu cho em ăn."
Anh đi rửa tay rồi xuống bếp nấu cháo cho cô, đôi tay anh thoăn thoắt, ai lại nghĩ một vị tổng tài lạnh lùng như anh lại biết nấu ăn.
Nấu xong anh đem lên phòng của anh, anh lại đi qua phòng cô. Anh ngó vào trong, căn phòng tuy hơi nhỏ nhưng rất sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi. Anh tiến đến tủ quần áo, lấy hết quần áo của cô đem sang phòng mình.
Mở cửa bước vào, thấy cô đang đứng bên cửa kính nhìn xuống bên dưới. Nhìn cô bây giờ giống như là thiên thần vậy, cô mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đang xõa.
Anh đứng ngây ra nhìn cô, mãi đến khi cô quay lại anh mới hoàn hồn bảo cô ra ăn sáng. Cô ăn miếng đầu tiên, cảm thấy rất vừa khẩu vị.
" Em thấy sao ?"
" Ừm...ngon hơn em nấu nhiều. Hồi trước đều là em nấu cho anh, bây giờ mới được thưởng thức tay nghề của anh."
" Anh cũng lâu rồi không nấu một bữa hoàn chỉnh."
Cô cứ vừa ăn vừa khen anh nấu ngon, cả căn phòng bây giờ tràn ngập tiếng cười của cô và anh.
[…]
4 ngày sau.
Hôm nay anh và cô về nhà chính của Tiêu gia chơi, hôm qua Tiêu thái thái và vợ chồng Tiêu lão gia mới về Yên Thành.
Anh mặc một bộ âu phục đen, cô mặc chiếc váy màu kem tay lưới dài qua đầu gối. Ăn sáng xong anh và cô ra chọn xe, chọn chiếc Lamborghini màu đen.
Trên đường đi, anh một tay cầm vô lăng một tay còn lại anh nắm chặt lấy tay cô.
" Anh tập trung lái xe đi, đừng nắm tay nữa, đi như này nguy hiểm lắm." Cô nhìn anh nói.
" Em yên tâm đi, anh sẽ không để em có chuyện gì đâu." Anh còn nắm tay cô chặt hơn.
****
9h30.
Anh đi đỗ xe, cô đứng ở cửa trước chờ anh. Đang vào nhà thì thấy Tiêu phu nhân đã đứng đợi sẵn. Cô chạy lại phía Tiêu phu nhân.
" Mẹ, sao người lại ra đây rồi ?" Sau ngày hai bên gia đình gặp mặt, cô cũng không còn thấy ngại khi gọi ba mẹ anh.
" Tại chờ các con lâu quá chứ sao ?"
" Ah, bây giờ vẫn đang là năm mới, mẹ mừng tuổi cho con." Bà vừa nói vừa lấy ra một chiếc lì xì đưa cho cô.
" Không cần đâu, con cũng đâu còn nhỏ nữa." Cô đẩy tay bà từ chối.
" Đây là phong tục nhà ta, dùng để lấy may đầu năm nên con cứ cầm lấy."
Cô cảm ơn bà, anh nhìn thấy một màn này thì thở dài.
" Mẹ ah, mẹ quên mất là con trai mẹ đang đứng đây sao ?"
" Mày không nhắc mẹ cũng không nhớ là mày có về đó."
" Lần nào con đưa cô ấy về, con cũng giống như đồ thừa vậy."
Tiêu phu nhân không thèm nghe, kéo cô đi vào trong nhà.
" Con cứ kệ nó đi, mình vào nhà trước."
Vừa vào đã thấy Tiêu thái thái cầm một phong bao đỏ chờ cô.
" Tranh Tranh, con đến rồi ah."
" Bà nội." Cô đi đến bên cạnh.
" Con ngoan, lì xì cho con."
" Con cảm ơn."
" Hôm nay ở lại ăn cơm rồi hẵng về." Ba anh từ trong phòng đi ra.
" Chuyện này...để con hỏi..." Cô chưa trả lời xong thì ba anh chen vô.
" Con không cần phải hỏi nó đâu, thằng oắt con đấy có mấy khi ăn cơm ở nhà đâu mà."
Lúc này anh đi vào, nghe thấy Tiêu lão gia nói vậy thì lên tiếng.
" Ba, người bớt nói xấu con trai mình đi được không ?"
Căn nhà bây giờ ngập tràn tiếng cười.
****
Ngồi nói chuyện một lúc, cô theo Tiêu phu nhân xuống bếp nấu ăn. Bây giờ vẫn đang trong thời gian nghỉ Tết nên trong nhà cũng không có mấy người hầu.
" Ta biết con bị dị ứng với dứa nên nhứng món ăn có dứa ta đều bỏ hết." Tiêu phu nhân ôn tồn bảo.
Cô hơi bất ngờ vì đến anh còn không biết cô bị dị ứng với dứa...
" Sao mẹ lại biết ?"
" Vì con là con dâu của ta, sau này cũng sẽ thường xuyên về đây nên ta tìm hiểu kỹ về con."
****
" Con ăn thử đi, xem có hợp khẩu vị không ?"
" Rất ngon thưa mẹ."
" Ăn xong hai người già này có chuyện muốn nói với bọn con." Tiêu lão gia từ tốn bảo.
" Con biết rồi." Tiêu Dạ Tĩnh trả lời.
Ăn cơm xong.
Cô và Tiêu Dạ Tĩnh ngồi đối diện vợ chồng Tiêu lão gia.
" Thật ra từ lần đầu gặp mặt, ta đã biết hai con vốn dĩ không phải một cặp đôi thật sự. Nhưng khi đó ta không vạch trần vì ta biết sẽ có ngày này." Tiêu lão gia bình tĩnh nói.
" Tử Tranh, bây giờ con là con dâu của ta, là vợ của thằng Dạ Tĩnh. Mong rằng con sẽ chăm sóc và yêu thương nó thay phần chúng ta.
Còn Dạ Tĩnh, Tử Tranh bây giờ là vợ của con. Ngày gặp mặt gia đình con bé con đã hứa như nào thì cứ như thế mà thực hiện, nếu không làm được thì khi đó đừng trách ta ác." Tiêu lão gia nghiêm nghị nói.
" Đúng vậy, chúng ta chỉ mong các con hạnh phúc." Tiêu phu nhân hùa theo.
Từ trước đến nay, cô luôn thấy cha mẹ bảo vệ con trai nhưng đây là lần đầu cô chứng kiến cha mẹ chồng lại bảo vệ con dâu, còn xảy ra với chính bản thân. Nhưng qua chuyện này cô cũng hiểu được tấm lòng mà vợ chồng Tiêu lão gia dành cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.