Chương 53: Em muốn ở phía trên (H+)
Lucky Phương
27/05/2023
Trên xe trở về nhà, cô liên tục sờ soạng khắp người anh. Tiêu Dạ Tĩnh phải kiềm chế rất lớn mới không ăn cô trên xe.
Khi về đến nhà, anh nhanh như chớp đạp cửa xe bế cô lên phòng.
Đặt cô nằm xuống giường, anh liền chiếm lấy môi cô, lưỡi quấn lưỡi. Cô cũng không chịu để im, cô cởi thắt lưng của anh, thò tay vào trong quần, khúc thịt nóng ấm đang trỗi dậy hừng hực.
Cô dùng tay lên xuống khiến anh phát điên lên, anh giữ lấy tay cô giống như không muốn thoát ra khỏi khoái lạc cực độ này.
Được một lúc thì anh buông cô ra và cởi quần áo của cả hai xuống, lúc này bỗng dưng cô lên tiếng.
" Em...em muốn ở phía trên..." Cô nói với anh.
" Được." Anh dùng ánh mắt mê hoặc nhìn cô.
Anh xoay người lại và để cô ngồi lên bụng mình, cậu nhóc của anh đang chào cờ. Cô ngồi trên bụng anh, cúi nhẹ người xuống cắn vào xương quai xanh của anh, ngực cô trực tiếp chạm vào người anh khiến cơ thể anh nóng ran. Sau khi cắn vào xương quai xanh, cô lướt nhẹ ngón tay xuống bờ ngực rắn chắc của anh. Cô cắn một bên ngực của anh, cô cắn không nhẹ cũng không mạnh.
" Ư...ưm..." Anh khẽ rên lên.
Cô tiếp tục dời xuống phía dưới, cậu nhóc và cô bé của cô đã nằm kế bên nhau, cô bé của cô tiết ra một thứ màu trắng khiến cậu nhóc của anh càng hưng phấn. Cô dùng môi mình ngậm lấy đầu ngực của anh, rồi nghịch xương quai xanh.
" Ai...đã dạy em cách hành hạ anh như này...ưm" Anh hơi khàn giọng hỏi cô.
" Em đọc trong truyện đó." Cô nói.
" Em ở trên đủ rồi." Không đợi cô trả lời, anh nhanh chóng xoay người cô lại và đặt cô nằm dưới thân mình.
Anh không chần chừ cho cậu nhóc của mình vào bên trong cô.
" Ưm...ư...đau.." Cô khẽ rên lên.
" Thả lỏng, từ từ sẽ hết đau...ưm" Anh nói với cô.
Nghe theo anh cô bắt đầu thả lỏng, sau cơn đau là một cảm giác mê hoặc lạ lùng.
" Ưm...A Tĩnh...nhan..h chút...đi"
" Gọi anh...là ông...xã.."
" Ô...n...g...xã..."
" Ưm...a...anh...chậm...thôi..."
Căn phòng trở nên nóng rực và đầy ám muội. Những tiếng lạch bạch và tiếng rên của người con gái.
Qua mấy lần lên đỉnh, xuân dược dần mất tác dụng nhưng anh vẫn rất mạnh mẽ đâm vào cô.
Trong bồn tắm, trên kệ rửa mặt, sàn nhà, giường, bàn, ghế.
Hai người làm đủ mọi tư thế đến khi cô mệt nhoài không thể theo nữa anh mới dừng lại.
Nhìn cô gái đang thỏa mãn ngủ trong lòng mình, anh vuốt ve chỉnh lại tóc cho cô. Anh ngắt mũi cô, lúc ngủ trông cô thật đáng yêu. Cô cựa mình khó chịu, rồi rúc đầu vào lồng ngực an toàn ngủ say sưa.
****
Ngày hôm sau.
Đường Tử Tranh ngủ một mạch đến 2 giờ chiều mới tỉnh.
Lúc cô tỉnh thì đã không thấy Tiêu Dạ Tĩnh đâu, trong đầu chỉ còn lại ký ức xấu hổ của ngày hôm qua.
Đường Tử Tranh cúi đầu, nhìn những dấu vết đỏ còn trên cơ thể, hơi đỏ mặt, vội vào phòng tắm thay quần áo.
Đến khi mặc quần áo chỉnh tề mới yên tâm trở lại phòng.
Đường Tử Tranh đẩy cửa phòng ra, vừa định xuống lầu thì nhìn thấy Tiêu Dạ Tĩnh đứng ở cửa.
Vì bất ngờ nên cô bước hụt, anh nhanh tay kéo cô lại.
" Sao em hay ngã vậy hả?" Anh từ tốn hỏi.
" Còn không phải do anh à, tự nhiên đứng trước cửa." Cô giả bộ trách móc anh.
" Rồi rồi, là lỗi của anh, em đói chưa?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
" Ừm...đói lắm rồi..." Cô làm nũng với anh.
" Anh đưa em xuống dưới ăn." Anh bế cô lên, đi xuống cầu thang.
Vừa xuống dưới phòng khách, đập vào mắt cô là vợ chồng Tiêu lão gia đang nhìn chằm chằm mình và anh. Hai người họ xong còn quay sang cười với nhau khiến cô ngượng muốn chui xuống lỗ.
" Ba mẹ, hai người đến sao không có tiếng động vậy." Anh điềm tĩnh hỏi.
" Nếu mà có tiếng động thì chắc gì ta và ba con đã nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào này." Tiêu phu nhân vui vẻ lên tiếng.
" Anh mau thả em xuống đi." Cô nhỏ giọng nói với anh.
" Sao phải bỏ em xuống chứ?" Anh còn giả không hiểu hỏi lại cô.
" Anh có phép tắc không hả? Mau thả em xuống." Cô nhéo anh một cái.
Anh vì bị cô nhéo đau nên phải đặt cô xuống, Tiêu phu nhân thấy vậy chạy lại đỡ cô ngồi xuống sofa.
" Cảm ơn mẹ." Cô nói với Tiêu phu nhân.
Cô và Tiêu phu nhân ngồi đối diện với anh và Tiêu lão gia.
" Sao hôm nay hai người lại đến đây vậy?" Anh hỏi.
" Bọn ta không thể đến thăm con dâu sao?" Tiêu phu nhân nói.
" Được rồi, hai người đừng đấu mồm nữa. Phu nhân ngồi lại với Tử Tranh còn Dạ Tĩnh theo ta lên thư phòng." Nói rồi Tiêu lão gia và anh đứng dậy lên lầu, để cô và Tiêu phu nhân ngồi nói chuyện
" Hôm qua con có sao không?" Tiêu phu nhân lo lắng hỏi.
" Con không sao đâu mẹ." Cô mỉm cười trả lời.
" Ừm, chuyện xảy ra ở Định gia chúng ta đều biết hết. Không ngờ con bé của Định gia đó lại âm mưu hãm hại con ngay trong bữa tiệc." Tiêu phu nhân tức giận nói.
" Chuyện này đều nằm trong tầm kiểm soát của con và Dạ Tĩnh nên không sao." Cô nói.
" Mà nói đến đây ta mới nhớ, 2 đứa kết hôn đến nay cũng gần 3 năm rồi. Nhưng chỉ mới đăng ký chứ chưa tổ chức, chưa danh chính ngôn thuận rước con về nhà. Con không trách bọn ta chứ?" Tiêu phu nhân nắm tay cô hỏi.
" Sao lại trách mọi người được, con không có quan tâm lắm mấy cái hình thức đâu." Cô cười cười nói.
" Con suy nghĩ như vậy là không được." Tiêu phu nhân gõ nhẹ trán Tử Tranh.
" Đời người kết hôn là chuyện trọng đại, đặc biệt là người con gái, sao lại nói là không quan tâm được. Tuy hai đứa đã là vợ chồng hợp pháp nhưng vẫn không thể thiếu, ta sẽ bảo với thằng Dạ Tĩnh, để nó nhanh chóng chuẩn bị."
Khi về đến nhà, anh nhanh như chớp đạp cửa xe bế cô lên phòng.
Đặt cô nằm xuống giường, anh liền chiếm lấy môi cô, lưỡi quấn lưỡi. Cô cũng không chịu để im, cô cởi thắt lưng của anh, thò tay vào trong quần, khúc thịt nóng ấm đang trỗi dậy hừng hực.
Cô dùng tay lên xuống khiến anh phát điên lên, anh giữ lấy tay cô giống như không muốn thoát ra khỏi khoái lạc cực độ này.
Được một lúc thì anh buông cô ra và cởi quần áo của cả hai xuống, lúc này bỗng dưng cô lên tiếng.
" Em...em muốn ở phía trên..." Cô nói với anh.
" Được." Anh dùng ánh mắt mê hoặc nhìn cô.
Anh xoay người lại và để cô ngồi lên bụng mình, cậu nhóc của anh đang chào cờ. Cô ngồi trên bụng anh, cúi nhẹ người xuống cắn vào xương quai xanh của anh, ngực cô trực tiếp chạm vào người anh khiến cơ thể anh nóng ran. Sau khi cắn vào xương quai xanh, cô lướt nhẹ ngón tay xuống bờ ngực rắn chắc của anh. Cô cắn một bên ngực của anh, cô cắn không nhẹ cũng không mạnh.
" Ư...ưm..." Anh khẽ rên lên.
Cô tiếp tục dời xuống phía dưới, cậu nhóc và cô bé của cô đã nằm kế bên nhau, cô bé của cô tiết ra một thứ màu trắng khiến cậu nhóc của anh càng hưng phấn. Cô dùng môi mình ngậm lấy đầu ngực của anh, rồi nghịch xương quai xanh.
" Ai...đã dạy em cách hành hạ anh như này...ưm" Anh hơi khàn giọng hỏi cô.
" Em đọc trong truyện đó." Cô nói.
" Em ở trên đủ rồi." Không đợi cô trả lời, anh nhanh chóng xoay người cô lại và đặt cô nằm dưới thân mình.
Anh không chần chừ cho cậu nhóc của mình vào bên trong cô.
" Ưm...ư...đau.." Cô khẽ rên lên.
" Thả lỏng, từ từ sẽ hết đau...ưm" Anh nói với cô.
Nghe theo anh cô bắt đầu thả lỏng, sau cơn đau là một cảm giác mê hoặc lạ lùng.
" Ưm...A Tĩnh...nhan..h chút...đi"
" Gọi anh...là ông...xã.."
" Ô...n...g...xã..."
" Ưm...a...anh...chậm...thôi..."
Căn phòng trở nên nóng rực và đầy ám muội. Những tiếng lạch bạch và tiếng rên của người con gái.
Qua mấy lần lên đỉnh, xuân dược dần mất tác dụng nhưng anh vẫn rất mạnh mẽ đâm vào cô.
Trong bồn tắm, trên kệ rửa mặt, sàn nhà, giường, bàn, ghế.
Hai người làm đủ mọi tư thế đến khi cô mệt nhoài không thể theo nữa anh mới dừng lại.
Nhìn cô gái đang thỏa mãn ngủ trong lòng mình, anh vuốt ve chỉnh lại tóc cho cô. Anh ngắt mũi cô, lúc ngủ trông cô thật đáng yêu. Cô cựa mình khó chịu, rồi rúc đầu vào lồng ngực an toàn ngủ say sưa.
****
Ngày hôm sau.
Đường Tử Tranh ngủ một mạch đến 2 giờ chiều mới tỉnh.
Lúc cô tỉnh thì đã không thấy Tiêu Dạ Tĩnh đâu, trong đầu chỉ còn lại ký ức xấu hổ của ngày hôm qua.
Đường Tử Tranh cúi đầu, nhìn những dấu vết đỏ còn trên cơ thể, hơi đỏ mặt, vội vào phòng tắm thay quần áo.
Đến khi mặc quần áo chỉnh tề mới yên tâm trở lại phòng.
Đường Tử Tranh đẩy cửa phòng ra, vừa định xuống lầu thì nhìn thấy Tiêu Dạ Tĩnh đứng ở cửa.
Vì bất ngờ nên cô bước hụt, anh nhanh tay kéo cô lại.
" Sao em hay ngã vậy hả?" Anh từ tốn hỏi.
" Còn không phải do anh à, tự nhiên đứng trước cửa." Cô giả bộ trách móc anh.
" Rồi rồi, là lỗi của anh, em đói chưa?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
" Ừm...đói lắm rồi..." Cô làm nũng với anh.
" Anh đưa em xuống dưới ăn." Anh bế cô lên, đi xuống cầu thang.
Vừa xuống dưới phòng khách, đập vào mắt cô là vợ chồng Tiêu lão gia đang nhìn chằm chằm mình và anh. Hai người họ xong còn quay sang cười với nhau khiến cô ngượng muốn chui xuống lỗ.
" Ba mẹ, hai người đến sao không có tiếng động vậy." Anh điềm tĩnh hỏi.
" Nếu mà có tiếng động thì chắc gì ta và ba con đã nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào này." Tiêu phu nhân vui vẻ lên tiếng.
" Anh mau thả em xuống đi." Cô nhỏ giọng nói với anh.
" Sao phải bỏ em xuống chứ?" Anh còn giả không hiểu hỏi lại cô.
" Anh có phép tắc không hả? Mau thả em xuống." Cô nhéo anh một cái.
Anh vì bị cô nhéo đau nên phải đặt cô xuống, Tiêu phu nhân thấy vậy chạy lại đỡ cô ngồi xuống sofa.
" Cảm ơn mẹ." Cô nói với Tiêu phu nhân.
Cô và Tiêu phu nhân ngồi đối diện với anh và Tiêu lão gia.
" Sao hôm nay hai người lại đến đây vậy?" Anh hỏi.
" Bọn ta không thể đến thăm con dâu sao?" Tiêu phu nhân nói.
" Được rồi, hai người đừng đấu mồm nữa. Phu nhân ngồi lại với Tử Tranh còn Dạ Tĩnh theo ta lên thư phòng." Nói rồi Tiêu lão gia và anh đứng dậy lên lầu, để cô và Tiêu phu nhân ngồi nói chuyện
" Hôm qua con có sao không?" Tiêu phu nhân lo lắng hỏi.
" Con không sao đâu mẹ." Cô mỉm cười trả lời.
" Ừm, chuyện xảy ra ở Định gia chúng ta đều biết hết. Không ngờ con bé của Định gia đó lại âm mưu hãm hại con ngay trong bữa tiệc." Tiêu phu nhân tức giận nói.
" Chuyện này đều nằm trong tầm kiểm soát của con và Dạ Tĩnh nên không sao." Cô nói.
" Mà nói đến đây ta mới nhớ, 2 đứa kết hôn đến nay cũng gần 3 năm rồi. Nhưng chỉ mới đăng ký chứ chưa tổ chức, chưa danh chính ngôn thuận rước con về nhà. Con không trách bọn ta chứ?" Tiêu phu nhân nắm tay cô hỏi.
" Sao lại trách mọi người được, con không có quan tâm lắm mấy cái hình thức đâu." Cô cười cười nói.
" Con suy nghĩ như vậy là không được." Tiêu phu nhân gõ nhẹ trán Tử Tranh.
" Đời người kết hôn là chuyện trọng đại, đặc biệt là người con gái, sao lại nói là không quan tâm được. Tuy hai đứa đã là vợ chồng hợp pháp nhưng vẫn không thể thiếu, ta sẽ bảo với thằng Dạ Tĩnh, để nó nhanh chóng chuẩn bị."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.