Chương 7: Sống chung
Lucky Phương
13/04/2023
Mấy ngày nay, sức khỏe của Cẩn Ngọc Vân cũng đã hồi phục. Hằng ngày cô đều tranh thủ thời gian đến thăm bà và cha. Mỗi lần cô đến bệnh viện đều là anh đưa cô đi đến rồi đúng giờ đón cô về, cô cảm thấy mệt hộ anh luôn.
Hôm nay lại là một ngày như vậy, ngồi trong xe cô liền bảo anh.
" Suốt ngày đều phải đưa tôi đi rồi đón tôi về, anh...không mệt sao ?"
" Không mệt."
" Hay là từ mai cứ để tôi tự đi xe đi ?"
Anh không đáp lại lời của cô chỉ đang suy nghĩ một cái gì đó, rồi lên tiếng.
" Không thì cô dọn đến ở cùng tôi ?"
" Chuyện này thì..."
Thật ra cô từng nghĩ đến chuyện này rồi, dù sao cũng phải đóng giả làm vợ chồng trong hai năm, không thể cứ sống riêng mãi được.
" Anh thấy ổn thì tôi sao cũng được."
" Vậy bao giờ cô dọn đến ?"
" Cuối tuần này."
" Được, tôi sẽ cho người dọn dẹp phòng cho cô."
Anh chở cô đến quán cà phê vì hôm nay cô có hẹn với Lan Khuynh.
Đến nơi thì thấy Lan Khuynh đang đứng ở ngoài đợi cô, cô đi đến bên rồi khoác tay cậu ấy.
" Chờ lâu không ?"
" Cũng quen rồi. Chúng ta mau vào trong đi."
Vừa ngồi xuống Lan Khuynh liền hỏi.
" Sức khỏe của cha như nào rồi ?"
" Cũng đã đỡ hơn nhiều rồi."
" Vậy mày cùng anh ta..."
" Bình thường."
" Tốt nhất là như vậy, mày không nên lún quá sâu vào trong chuyện này."
Cô chỉ gật đầu chứ không lên tiếng nói gì cả. Vì cô biết nếu để bản thân lún sâu vào chuyện này sau khi hợp đồng kết thúc cô sẽ không dứt ra được.
" Tao hiểu ý của mày nói, tao cũng sợ nếu để bản thân lún quá sâu..."
Anh đối tốt với cô, gia đình của anh cũng vậy đều đối xử rất tốt với cô. Cô là người rất dễ bị xao động bởi những thứ nhỏ nhặt như này.
[…]
Hôm nay là ngày cô chuyển qua nhà của anh, vừa xuống nhà liền thấy anh đang đợi ở đó.
" Chỉ có một vali thôi sao ?"
" Tôi cũng chẳng có nhiều đồ...dù sao chuyển đi cũng phải chuyển lại mà thôi."
Cô thì thầm như tự nhủ với bản thân.
Sau một lúc thì đến nhà riêng của anh, anh bảo cô tự vào vì dù sao đây cũng không phải lần đầu cô đến, còn anh bây giờ anh phải đến công ty để giải quyết một số chuyện.
Nhìn qua có thể thấy căn nhà dùng màu xám làm chủ đạo, hơi u ám một chút.
Thấy cô đến người làm trong nhà đồng thanh " Chào thiếu phu nhân "rồi giúp xách đồ cho cô, cô cảm ơn bọn họ.
Bước vào thì có một bé gái chạy ra chỗ cô, cô bé tầm mười mấy tuổi.
" Chị gái xinh đẹp, chị là cô chủ tương lai của em sao ?"
Cô ngồi xuống bên cạnh cô bé đó.
" Em là người làm trong nhà sao ?"
" Dạ vâng. Em tên là Hinh Vi...chị cứ gọi em là Hinh Nhi cũng được."
" Được, Hinh Nhi thật đáng yêu."
Cô được dẫn lên lầu, phòng cô nằm ngay cạnh phòng của anh. Trong phòng có đầy đủ những vật dụng thiết yếu, cô lại gần cửa sổ. Từ đây nhìn xuống có thể thấy vườn hoa.
Cô cất quần áo vào tủ rồi xuống tầng thì nghe thấy người làm trong nhà đang cười nói rất vui vẻ.
Khi nãy cô đến thì mọi người ai ai cũng im lặng làm việc của mình nhưng giờ lại cùng nhau đùa giỡn. Thấy cô xuống họ đồng thanh " Chào thiếu phu nhân."
Cô cũng mỉm cười đáp lại với họ.
" Tại sao vừa nãy mọi người không năng động như này ?"
" Vì thiếu gia cậu ấy thích sự yên tĩnh nên khi nãy có mặt thiếu gia chúng tôi không dám...nếu thiếu phu nhân cảm thấy phiền thì.." một người phụ nữ trung niên nói.
" Cháu lại cảm thấy không khí như vậy mới tốt." Cô mỉm cười nói.
" Thiếu phu nhân, chị mau lại đây ăn bánh với trái cây đi." Hinh Nhi mang ra rất nhiều món để lên bàn.
Nhiều như vậy cô cùng lắm chỉ ăn một hai miếng, quay sang bảo với mọi người.
" Mọi người cùng nhau ăn đi."
" Chúng tôi không dám." Người phụ nữ nói.
" Dù sao bọn tôi cũng chỉ là người làm..." Ba người đàn ông đứng ở góc nói.
" Ở với cháu không có phân biệt giai cấp, cùng nhau ăn mới vui. Hơn nữa cháu cũng ăn không hết, mà bỏ đi thì lãng phí."
" Cảm ơn thiếu phu nhân." Rồi bốn người làm lượt ngồi.
" Đừng gọi cháu là thiếu phu nhân gì đó, như vậy xa cách lắm. Mọi người gọi cháu là Tranh Tranh đi, thời gian này sống chung làm phiền mọi người chăm sóc rồi."
" Thiếu phu nhân đừng khách khí với chúng tôi, đây là việc nên làm."
Cùng trò chuyện khiến cô thoải mái hơn nhiều, căn nhà cũng trở nên đầm ấm.
****
8 giờ tối.
Anh vừa kết thúc buổi gặp mặt, trở về nhà trong trạng thái say rượu.
Vừa vào đến bãi đỗ xe thì thấy căn nhà rất ồn ào, tiếng nói cười đùa vang vọng ra ngoài sân.
Mở cửa bước vào nhà, mọi người đang ngồi nói chuyện cùng cô nhìn thấy anh liền im lặng, ai trở lại việc người nấy.
" Anh về rồi ah."
" Ừm."
Cô đi đến giúp anh cầm áo, quay đi định cất thì anh kéo cô vào lòng, vùi đầu vào vai cô.
" Cho tôi ôm một chút thôi, hiện giờ tôi rất khó chịu."
Nghe giọng điệu của anh thì hôm nay chắc rất mệt mỏi, trên người lại còn có mùi rượu.
" Anh uống rượu ?"
" Đi ký hợp đồng, có uống."
Cô cũng không nói nữa, dìu anh ngồi xuống ghế sofa. Quay sang nói với người làm là nấu một ít canh giải rượu mang lên.
" Anh uống nhiều không ?"
" Hơn chục ly gì đấy..."
Không biết tửu lượng của anh có tốt không mà uống chi lắm.
10 phút sau, Hinh Nhi mang một bát canh giải rượu lên đưa cho cô. Cô nhận lấy rồi đưa cho anh.
" Mau uống đi."
Anh cầm lấy uống cạn trong một hơi.
" Có thấy đỡ hơn chút nào không ?"
" Cũng tỉnh táo lại một chút."
" Không thì tôi đỡ anh lên phòng nghỉ ngơi."
" Được."
Cô kéo anh đứng lên nhưng sức cô yếu không thể kéo nổi. Thấy vậy anh liền kéo cô vào lòng mình, cô định đẩy anh thì nghe anh nói.
" Cô ngồi im chút đi, tôi ôm một lát."
Cô cũng không giãy giụa nữa.
Ngồi trong lòng người đàn ông này cô cảm thấy rất an toàn, có thể dựa dẫm nhưng cô biết mọi thứ bây giờ đều là giả, cô không muốn bị những thứ này làm cho dao động liền đứng dậy nói với anh rằng bản thân không khỏe rồi lên phòng.
Hôm nay lại là một ngày như vậy, ngồi trong xe cô liền bảo anh.
" Suốt ngày đều phải đưa tôi đi rồi đón tôi về, anh...không mệt sao ?"
" Không mệt."
" Hay là từ mai cứ để tôi tự đi xe đi ?"
Anh không đáp lại lời của cô chỉ đang suy nghĩ một cái gì đó, rồi lên tiếng.
" Không thì cô dọn đến ở cùng tôi ?"
" Chuyện này thì..."
Thật ra cô từng nghĩ đến chuyện này rồi, dù sao cũng phải đóng giả làm vợ chồng trong hai năm, không thể cứ sống riêng mãi được.
" Anh thấy ổn thì tôi sao cũng được."
" Vậy bao giờ cô dọn đến ?"
" Cuối tuần này."
" Được, tôi sẽ cho người dọn dẹp phòng cho cô."
Anh chở cô đến quán cà phê vì hôm nay cô có hẹn với Lan Khuynh.
Đến nơi thì thấy Lan Khuynh đang đứng ở ngoài đợi cô, cô đi đến bên rồi khoác tay cậu ấy.
" Chờ lâu không ?"
" Cũng quen rồi. Chúng ta mau vào trong đi."
Vừa ngồi xuống Lan Khuynh liền hỏi.
" Sức khỏe của cha như nào rồi ?"
" Cũng đã đỡ hơn nhiều rồi."
" Vậy mày cùng anh ta..."
" Bình thường."
" Tốt nhất là như vậy, mày không nên lún quá sâu vào trong chuyện này."
Cô chỉ gật đầu chứ không lên tiếng nói gì cả. Vì cô biết nếu để bản thân lún sâu vào chuyện này sau khi hợp đồng kết thúc cô sẽ không dứt ra được.
" Tao hiểu ý của mày nói, tao cũng sợ nếu để bản thân lún quá sâu..."
Anh đối tốt với cô, gia đình của anh cũng vậy đều đối xử rất tốt với cô. Cô là người rất dễ bị xao động bởi những thứ nhỏ nhặt như này.
[…]
Hôm nay là ngày cô chuyển qua nhà của anh, vừa xuống nhà liền thấy anh đang đợi ở đó.
" Chỉ có một vali thôi sao ?"
" Tôi cũng chẳng có nhiều đồ...dù sao chuyển đi cũng phải chuyển lại mà thôi."
Cô thì thầm như tự nhủ với bản thân.
Sau một lúc thì đến nhà riêng của anh, anh bảo cô tự vào vì dù sao đây cũng không phải lần đầu cô đến, còn anh bây giờ anh phải đến công ty để giải quyết một số chuyện.
Nhìn qua có thể thấy căn nhà dùng màu xám làm chủ đạo, hơi u ám một chút.
Thấy cô đến người làm trong nhà đồng thanh " Chào thiếu phu nhân "rồi giúp xách đồ cho cô, cô cảm ơn bọn họ.
Bước vào thì có một bé gái chạy ra chỗ cô, cô bé tầm mười mấy tuổi.
" Chị gái xinh đẹp, chị là cô chủ tương lai của em sao ?"
Cô ngồi xuống bên cạnh cô bé đó.
" Em là người làm trong nhà sao ?"
" Dạ vâng. Em tên là Hinh Vi...chị cứ gọi em là Hinh Nhi cũng được."
" Được, Hinh Nhi thật đáng yêu."
Cô được dẫn lên lầu, phòng cô nằm ngay cạnh phòng của anh. Trong phòng có đầy đủ những vật dụng thiết yếu, cô lại gần cửa sổ. Từ đây nhìn xuống có thể thấy vườn hoa.
Cô cất quần áo vào tủ rồi xuống tầng thì nghe thấy người làm trong nhà đang cười nói rất vui vẻ.
Khi nãy cô đến thì mọi người ai ai cũng im lặng làm việc của mình nhưng giờ lại cùng nhau đùa giỡn. Thấy cô xuống họ đồng thanh " Chào thiếu phu nhân."
Cô cũng mỉm cười đáp lại với họ.
" Tại sao vừa nãy mọi người không năng động như này ?"
" Vì thiếu gia cậu ấy thích sự yên tĩnh nên khi nãy có mặt thiếu gia chúng tôi không dám...nếu thiếu phu nhân cảm thấy phiền thì.." một người phụ nữ trung niên nói.
" Cháu lại cảm thấy không khí như vậy mới tốt." Cô mỉm cười nói.
" Thiếu phu nhân, chị mau lại đây ăn bánh với trái cây đi." Hinh Nhi mang ra rất nhiều món để lên bàn.
Nhiều như vậy cô cùng lắm chỉ ăn một hai miếng, quay sang bảo với mọi người.
" Mọi người cùng nhau ăn đi."
" Chúng tôi không dám." Người phụ nữ nói.
" Dù sao bọn tôi cũng chỉ là người làm..." Ba người đàn ông đứng ở góc nói.
" Ở với cháu không có phân biệt giai cấp, cùng nhau ăn mới vui. Hơn nữa cháu cũng ăn không hết, mà bỏ đi thì lãng phí."
" Cảm ơn thiếu phu nhân." Rồi bốn người làm lượt ngồi.
" Đừng gọi cháu là thiếu phu nhân gì đó, như vậy xa cách lắm. Mọi người gọi cháu là Tranh Tranh đi, thời gian này sống chung làm phiền mọi người chăm sóc rồi."
" Thiếu phu nhân đừng khách khí với chúng tôi, đây là việc nên làm."
Cùng trò chuyện khiến cô thoải mái hơn nhiều, căn nhà cũng trở nên đầm ấm.
****
8 giờ tối.
Anh vừa kết thúc buổi gặp mặt, trở về nhà trong trạng thái say rượu.
Vừa vào đến bãi đỗ xe thì thấy căn nhà rất ồn ào, tiếng nói cười đùa vang vọng ra ngoài sân.
Mở cửa bước vào nhà, mọi người đang ngồi nói chuyện cùng cô nhìn thấy anh liền im lặng, ai trở lại việc người nấy.
" Anh về rồi ah."
" Ừm."
Cô đi đến giúp anh cầm áo, quay đi định cất thì anh kéo cô vào lòng, vùi đầu vào vai cô.
" Cho tôi ôm một chút thôi, hiện giờ tôi rất khó chịu."
Nghe giọng điệu của anh thì hôm nay chắc rất mệt mỏi, trên người lại còn có mùi rượu.
" Anh uống rượu ?"
" Đi ký hợp đồng, có uống."
Cô cũng không nói nữa, dìu anh ngồi xuống ghế sofa. Quay sang nói với người làm là nấu một ít canh giải rượu mang lên.
" Anh uống nhiều không ?"
" Hơn chục ly gì đấy..."
Không biết tửu lượng của anh có tốt không mà uống chi lắm.
10 phút sau, Hinh Nhi mang một bát canh giải rượu lên đưa cho cô. Cô nhận lấy rồi đưa cho anh.
" Mau uống đi."
Anh cầm lấy uống cạn trong một hơi.
" Có thấy đỡ hơn chút nào không ?"
" Cũng tỉnh táo lại một chút."
" Không thì tôi đỡ anh lên phòng nghỉ ngơi."
" Được."
Cô kéo anh đứng lên nhưng sức cô yếu không thể kéo nổi. Thấy vậy anh liền kéo cô vào lòng mình, cô định đẩy anh thì nghe anh nói.
" Cô ngồi im chút đi, tôi ôm một lát."
Cô cũng không giãy giụa nữa.
Ngồi trong lòng người đàn ông này cô cảm thấy rất an toàn, có thể dựa dẫm nhưng cô biết mọi thứ bây giờ đều là giả, cô không muốn bị những thứ này làm cho dao động liền đứng dậy nói với anh rằng bản thân không khỏe rồi lên phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.