Chương 34: Trốn thoát.
Lucky Phương
13/05/2023
Ngày diễn ra phiên tòa.
Tiêu Dạ Tĩnh, Đường Tử Tranh cùng Đường Thiên và Cẩn Ngọc Vân đến từ sớm còn Quân Thần, Lan Khuynh, Đường Cẩn Bách, Bevis với Hi Văn đến sau nhưng vẫn kịp khi phiên tòa bắt đầu.
Chỉ trong một ngày mà Hồ gia bị hủy hoại hoàn toàn. Đường Tuyền vì tội cố ý giết người và chiếm đoạt tài sản nên bị tuyên án tử hình nhưng vì đã qua 20 năm, khó mà điều tra chi tiết nên chuyển thành 50 năm tù, 20 năm làm công ích, tịch thu tài sản để từ thiện.
Còn Lãnh Hạo cũng là tội giết người, hơn nữa là hai mạng cộng thêm tội thuê người đánh cắp thông tin nên bị tuyên án tử hình nhưng vì vụ án xảy ra vào 5 năm trước nên giảm xuống thành 60 năm tù, 25 năm làm công ích.
Hồ Vy cũng không khá hơn khi bôi nhọ danh dự, uy hiếp người khác, giết người nhưng không thành, tham gia vào việc đánh cắp thông tin và bao che hai vụ giết người trên. Bị tuyên án 30 năm tù, 15 năm làm công ích.
Sau khi tận mắt nhìn thấy ba người họ bị áp giải lên xe, mọi người mới rời đi. Đường Thiên và Cẩn Ngọc Vân thì trở về Đường gia, 7 người còn lại thì về nhà Tiêu Dạ Tĩnh.
Vừa về đến nhà được khoảng nửa tiếng thì Tiêu Dạ Tĩnh nhận được điện thoại từ phía cảnh sát, anh không ngần ngại bật loa ngoài cho mọi người cùng nghe.
" Có chuyện gì ?" Anh điềm đạm nói.
" Cái đó...Tiêu tổng...Lãnh Hạo và Hồ Vy bỏ trốn rồi..."
Câu nói được thốt ra làm 7 người không khỏi bất ngờ.
" Tôi không nghĩ là bây giờ mấy người làm ăn tất trách như vậy đó." Anh tức giận cất tiếng.
" Chúng...chúng tôi..." Đầu dây bên kia chưa kịp nói đã nghe anh bảo.
" Mau phái người đi tìm, tôi cũng bảo cả người của Tiêu gia." Ngữ điệu lạnh lẽo xen lẫn tức giận đến cùng cực của Tiêu Dạ Tĩnh.
Anh quay qua nói với mọi người.
" Bây giờ tớ với Tử Tranh phải đi qua đó xem tình hình như thế nào."
" Vậy chúng tôi đi cùng cậu."
Nói rồi tất cả đi lấy xe, đến thẳng trung tâm cục cảnh sát.
Đây là vụ án mà Tiêu Dạ Tĩnh nhúng tay vào nên cảnh sát rất chuyên tâm điều tra, dù sao đây cũng là người nắm giữ quyền lực và kinh tế của cả cái Yên Thành này, cũng đã phái rất nhiều cảnh sát đi tìm.
Đến đồn cảnh sát, 7 người tiến thẳng vào bên trong. Vừa yên vị trong phòng tiếp khách, Tiêu Dạ Tĩnh liền nói.
" Các người làm việc tệ vừa thôi chứ, có 2 người cũng không giữ được." Anh tức giận đập bàn.
" Chuyện...chuyện này..." Vị cảnh sát thấy anh nổi giận như vậy cũng không biết phải giải thích như nào.
" Dạ Tĩnh, anh bình tĩnh một chút đi." Cô từ tốn bảo.
Nghe cô nói anh cũng kiềm chế lại nhưng ánh mắt vẫn chứa sát khí cao ngút.
" Vậy các người làm gì mà để bọn họ chạy thoát ?" Quân Thần lên tiếng.
" Thưa Quân thiếu gia, vốn dĩ là để cho Lãnh Hạo đi chung với Đường Tuyền nhưng hắn nhất thiết muốn đi cùng với Hồ Vy, chúng tôi nghĩ chắc không sao nên cũng đồng ý. Ai ngờ đâu vừa di chuyển được một đoạn thì Hồ Vy đột nhiên kêu đau, Lãnh Hạo liền nói chúng tôi gọi bác sĩ vì Hồ Vy bị bệnh tim..." Vị cảnh sát đang trình bày thì im lặng, cô mới nói.
" Cô ta từ nhỏ đến lớn chả mấy khi ốm vặt chứ đừng nói bị bệnh tim."
" Vâng, chúng tôi làm theo lời của Lãnh Hạo gọi bác sĩ đến khám. Thấy Hồ Vy ngất chúng tôi đưa vào bệnh viện thì Lãnh Hạo cứ đòi đi theo, nói gì mà vợ chồng là phải đi chung. Chúng tôi cũng không nghi ngờ gì mà để hắn đi cùng." Vị cảnh sát bình tĩnh nói.
" Khi đưa vào viện, chúng tôi có cởi còng tay của Hồ Vy còn Lãnh Hạo vẫn giữ nguyên. Đến lúc vào phòng cấp cứu, Lãnh Hạo cũng muốn vào trong. Vì nghĩ là còng tay vẫn còn, hắn ta cũng không làm gì được nên trực tiếp cho phép. Một lúc sau bác sĩ và y tá đi ra nói là Hồ Vy cần tịnh dưỡng, chúng tôi cũng chỉ gật đầu. Nhưng một lúc sau khi nhìn kỹ tôi mới thấy dáng người của bác sĩ và y tá khác xa lúc đầu, dự cảm không lành tôi xông vào phòng thì phát hiện bác sĩ và y tá thật đang nằm dưới đất, lập tức kêu người đuổi theo nhưng không tìm thấy..." Nói đến đây vị cảnh sát biểu thị đã hết.
" Làm sao mà Hồ Vy và Lãnh Hạo có thể đánh ngất được bác sĩ và y tá ?" Lan Khuynh thắc mắc hỏi.
" Hơn nữa là một người thì sức khỏe yếu còn một người bị còng tay..." Bevis nói.
" Bước đầu xem xét thì mới biết họ dùng thuốc mê có sẵn trong khay."
" Nhưng cũng không thể chuốc thuốc cả hai người cùng lúc được..." Quân Thần suy luận.
" Mọi việc xảy ra đều không hợp lý..." Cẩn Bách bảo.
" Trừ khi...là hai vị bác sĩ đó..." Tử Tranh nói đến đây thì dừng lại, quay sang nhìn mọi người.
Tuy cô không nói hết nhưng nghe đến đây cũng hiểu lời mà cô muốn diễn đạt là gì.
Vậy là 7 người tức tốc đến bệnh viện, vừa đúng lúc bác sĩ và y tá tỉnh lại.
Thấy 7 người quyền cao chức trọng đứng trước mắt cộng thêm vị cảnh sát, 2 người kia không khỏi sợ hãi.
Sau một hồi nói chuyện mà đúng hơn là tra khảo nhưng không thu được kết quả. Tiêu Dạ Tĩnh lúc này cơn giận bùng nổ, tử khí bao trùm, ánh mắt như gao găm muốn đâm vào người họ. Cuối cùng vì không chịu nổi áp bức nên họ đành nói ra.
" Họ bảo chúng tôi giúp họ bỏ trốn...lúc đầu bọn tôi không đồng ý...nhưng họ nói sẽ cho chúng tôi tiền...nên..." Người bác sĩ nói.
" Các người nghĩ bọn họ có tiền ?" Lan Khuynh hỏi.
" Lúc đầu chúng tôi cũng nghĩ họ không có...nhưng về sau họ đưa cho chúng tôi...một chiếc thẻ vàng..." Cô y tá nói rồi quay đầu nhìn bác sĩ, thấy bác sĩ gật đầu thì mới móc trong túi ra một chiếc thẻ.
Cẩn Bách cầm lấy và bảo.
" Tài sản của Hồ gia thì bị xung quỹ, Lãnh gia cũng chẳng khá hơn là bao khi đang chật vật xoay sở công ty, ông nghĩ trong thẻ này còn tiền ?" Cẩn Bách cầm chiếc thẻ đập mạnh xuống bàn khiến Đường Tử Tranh và Hi Văn bị giật mình.
" Anh làm em giật mình rồi đó." Cô trách móc.
" Anh không cố ý." Cẩn Bách nở một nụ cười như xin lỗi, khác hắn với vẻ lạnh lùng khi nãy.
" Họ nói đây là thẻ riêng."
" Tất cả tài sản liên quan đến họ đều bị đóng băng, kể cả chiếc thẻ này." Cẩn Bách ném chiếc thẻ vào sọt rác bên cạnh.
" Không...không thể nào..." Người bác sỹ và y tá cùng nhau thốt lên.
" Còn các người cứ ở đây mà chờ bị xử tội đi vì giúp người đang bị áp giải đi lãnh án trốn thoát." Cẩn Bách đút tay vào 2 túi rồi đi ra ngoài, 6 người còn lại thấy vậy cũng rời đi.
" Cẩn Bách, khi nãy trông anh ngầu thật đó." Lan Khuynh cảm thán.
" Anh học được từ Dạ Tĩnh thôi." Nhận được lời khen, Cẩn Bách không phủ nhận công lao của em rể.
" Là do anh có khí chất sẵn rồi." Hi Văn lên tiếng ca ngợi.
Quân Thần và Bevis cũng tham gia vào cuộc trò chuyện của ba người kia.
Chỉ có Tiêu Dạ Tĩnh và Đường Tử Tranh vẫn luôn im lặng, vì họ hiểu rằng khi Lãnh Hạo và Hồ Vy vẫn chưa bị bắt thì tất cả mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm, đặc biệt là Đường Tử Tranh.
Tiêu Dạ Tĩnh, Đường Tử Tranh cùng Đường Thiên và Cẩn Ngọc Vân đến từ sớm còn Quân Thần, Lan Khuynh, Đường Cẩn Bách, Bevis với Hi Văn đến sau nhưng vẫn kịp khi phiên tòa bắt đầu.
Chỉ trong một ngày mà Hồ gia bị hủy hoại hoàn toàn. Đường Tuyền vì tội cố ý giết người và chiếm đoạt tài sản nên bị tuyên án tử hình nhưng vì đã qua 20 năm, khó mà điều tra chi tiết nên chuyển thành 50 năm tù, 20 năm làm công ích, tịch thu tài sản để từ thiện.
Còn Lãnh Hạo cũng là tội giết người, hơn nữa là hai mạng cộng thêm tội thuê người đánh cắp thông tin nên bị tuyên án tử hình nhưng vì vụ án xảy ra vào 5 năm trước nên giảm xuống thành 60 năm tù, 25 năm làm công ích.
Hồ Vy cũng không khá hơn khi bôi nhọ danh dự, uy hiếp người khác, giết người nhưng không thành, tham gia vào việc đánh cắp thông tin và bao che hai vụ giết người trên. Bị tuyên án 30 năm tù, 15 năm làm công ích.
Sau khi tận mắt nhìn thấy ba người họ bị áp giải lên xe, mọi người mới rời đi. Đường Thiên và Cẩn Ngọc Vân thì trở về Đường gia, 7 người còn lại thì về nhà Tiêu Dạ Tĩnh.
Vừa về đến nhà được khoảng nửa tiếng thì Tiêu Dạ Tĩnh nhận được điện thoại từ phía cảnh sát, anh không ngần ngại bật loa ngoài cho mọi người cùng nghe.
" Có chuyện gì ?" Anh điềm đạm nói.
" Cái đó...Tiêu tổng...Lãnh Hạo và Hồ Vy bỏ trốn rồi..."
Câu nói được thốt ra làm 7 người không khỏi bất ngờ.
" Tôi không nghĩ là bây giờ mấy người làm ăn tất trách như vậy đó." Anh tức giận cất tiếng.
" Chúng...chúng tôi..." Đầu dây bên kia chưa kịp nói đã nghe anh bảo.
" Mau phái người đi tìm, tôi cũng bảo cả người của Tiêu gia." Ngữ điệu lạnh lẽo xen lẫn tức giận đến cùng cực của Tiêu Dạ Tĩnh.
Anh quay qua nói với mọi người.
" Bây giờ tớ với Tử Tranh phải đi qua đó xem tình hình như thế nào."
" Vậy chúng tôi đi cùng cậu."
Nói rồi tất cả đi lấy xe, đến thẳng trung tâm cục cảnh sát.
Đây là vụ án mà Tiêu Dạ Tĩnh nhúng tay vào nên cảnh sát rất chuyên tâm điều tra, dù sao đây cũng là người nắm giữ quyền lực và kinh tế của cả cái Yên Thành này, cũng đã phái rất nhiều cảnh sát đi tìm.
Đến đồn cảnh sát, 7 người tiến thẳng vào bên trong. Vừa yên vị trong phòng tiếp khách, Tiêu Dạ Tĩnh liền nói.
" Các người làm việc tệ vừa thôi chứ, có 2 người cũng không giữ được." Anh tức giận đập bàn.
" Chuyện...chuyện này..." Vị cảnh sát thấy anh nổi giận như vậy cũng không biết phải giải thích như nào.
" Dạ Tĩnh, anh bình tĩnh một chút đi." Cô từ tốn bảo.
Nghe cô nói anh cũng kiềm chế lại nhưng ánh mắt vẫn chứa sát khí cao ngút.
" Vậy các người làm gì mà để bọn họ chạy thoát ?" Quân Thần lên tiếng.
" Thưa Quân thiếu gia, vốn dĩ là để cho Lãnh Hạo đi chung với Đường Tuyền nhưng hắn nhất thiết muốn đi cùng với Hồ Vy, chúng tôi nghĩ chắc không sao nên cũng đồng ý. Ai ngờ đâu vừa di chuyển được một đoạn thì Hồ Vy đột nhiên kêu đau, Lãnh Hạo liền nói chúng tôi gọi bác sĩ vì Hồ Vy bị bệnh tim..." Vị cảnh sát đang trình bày thì im lặng, cô mới nói.
" Cô ta từ nhỏ đến lớn chả mấy khi ốm vặt chứ đừng nói bị bệnh tim."
" Vâng, chúng tôi làm theo lời của Lãnh Hạo gọi bác sĩ đến khám. Thấy Hồ Vy ngất chúng tôi đưa vào bệnh viện thì Lãnh Hạo cứ đòi đi theo, nói gì mà vợ chồng là phải đi chung. Chúng tôi cũng không nghi ngờ gì mà để hắn đi cùng." Vị cảnh sát bình tĩnh nói.
" Khi đưa vào viện, chúng tôi có cởi còng tay của Hồ Vy còn Lãnh Hạo vẫn giữ nguyên. Đến lúc vào phòng cấp cứu, Lãnh Hạo cũng muốn vào trong. Vì nghĩ là còng tay vẫn còn, hắn ta cũng không làm gì được nên trực tiếp cho phép. Một lúc sau bác sĩ và y tá đi ra nói là Hồ Vy cần tịnh dưỡng, chúng tôi cũng chỉ gật đầu. Nhưng một lúc sau khi nhìn kỹ tôi mới thấy dáng người của bác sĩ và y tá khác xa lúc đầu, dự cảm không lành tôi xông vào phòng thì phát hiện bác sĩ và y tá thật đang nằm dưới đất, lập tức kêu người đuổi theo nhưng không tìm thấy..." Nói đến đây vị cảnh sát biểu thị đã hết.
" Làm sao mà Hồ Vy và Lãnh Hạo có thể đánh ngất được bác sĩ và y tá ?" Lan Khuynh thắc mắc hỏi.
" Hơn nữa là một người thì sức khỏe yếu còn một người bị còng tay..." Bevis nói.
" Bước đầu xem xét thì mới biết họ dùng thuốc mê có sẵn trong khay."
" Nhưng cũng không thể chuốc thuốc cả hai người cùng lúc được..." Quân Thần suy luận.
" Mọi việc xảy ra đều không hợp lý..." Cẩn Bách bảo.
" Trừ khi...là hai vị bác sĩ đó..." Tử Tranh nói đến đây thì dừng lại, quay sang nhìn mọi người.
Tuy cô không nói hết nhưng nghe đến đây cũng hiểu lời mà cô muốn diễn đạt là gì.
Vậy là 7 người tức tốc đến bệnh viện, vừa đúng lúc bác sĩ và y tá tỉnh lại.
Thấy 7 người quyền cao chức trọng đứng trước mắt cộng thêm vị cảnh sát, 2 người kia không khỏi sợ hãi.
Sau một hồi nói chuyện mà đúng hơn là tra khảo nhưng không thu được kết quả. Tiêu Dạ Tĩnh lúc này cơn giận bùng nổ, tử khí bao trùm, ánh mắt như gao găm muốn đâm vào người họ. Cuối cùng vì không chịu nổi áp bức nên họ đành nói ra.
" Họ bảo chúng tôi giúp họ bỏ trốn...lúc đầu bọn tôi không đồng ý...nhưng họ nói sẽ cho chúng tôi tiền...nên..." Người bác sĩ nói.
" Các người nghĩ bọn họ có tiền ?" Lan Khuynh hỏi.
" Lúc đầu chúng tôi cũng nghĩ họ không có...nhưng về sau họ đưa cho chúng tôi...một chiếc thẻ vàng..." Cô y tá nói rồi quay đầu nhìn bác sĩ, thấy bác sĩ gật đầu thì mới móc trong túi ra một chiếc thẻ.
Cẩn Bách cầm lấy và bảo.
" Tài sản của Hồ gia thì bị xung quỹ, Lãnh gia cũng chẳng khá hơn là bao khi đang chật vật xoay sở công ty, ông nghĩ trong thẻ này còn tiền ?" Cẩn Bách cầm chiếc thẻ đập mạnh xuống bàn khiến Đường Tử Tranh và Hi Văn bị giật mình.
" Anh làm em giật mình rồi đó." Cô trách móc.
" Anh không cố ý." Cẩn Bách nở một nụ cười như xin lỗi, khác hắn với vẻ lạnh lùng khi nãy.
" Họ nói đây là thẻ riêng."
" Tất cả tài sản liên quan đến họ đều bị đóng băng, kể cả chiếc thẻ này." Cẩn Bách ném chiếc thẻ vào sọt rác bên cạnh.
" Không...không thể nào..." Người bác sỹ và y tá cùng nhau thốt lên.
" Còn các người cứ ở đây mà chờ bị xử tội đi vì giúp người đang bị áp giải đi lãnh án trốn thoát." Cẩn Bách đút tay vào 2 túi rồi đi ra ngoài, 6 người còn lại thấy vậy cũng rời đi.
" Cẩn Bách, khi nãy trông anh ngầu thật đó." Lan Khuynh cảm thán.
" Anh học được từ Dạ Tĩnh thôi." Nhận được lời khen, Cẩn Bách không phủ nhận công lao của em rể.
" Là do anh có khí chất sẵn rồi." Hi Văn lên tiếng ca ngợi.
Quân Thần và Bevis cũng tham gia vào cuộc trò chuyện của ba người kia.
Chỉ có Tiêu Dạ Tĩnh và Đường Tử Tranh vẫn luôn im lặng, vì họ hiểu rằng khi Lãnh Hạo và Hồ Vy vẫn chưa bị bắt thì tất cả mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm, đặc biệt là Đường Tử Tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.