Hợp Đồng Đầy Dụ Dỗ Của "Lục Trà" Tiên Sinh
Chương 49: 「 h +」
nguyennphuongg
29/05/2023
Lát sau bỗng có người tìm đến anh, có vẻ là một đối tác quan trọng. Trà Dụ nghiêng đầu nhìn cô, lên tiếng:
- Em đi chơi đi.
Lục Phiêu Diêu biết rõ mình không nên ở đây, cô ngoan ngoãn gật đầu liền rời đi.
Nơi tổ chức tiệc rượu khá rộng lớn, có ban công và có cả vườn hoa.
Cô chỉ tính đi chút xíu rồi quay lại, cuối cùng vì vẻ đẹp của khóm hoa tường vi ở vườn mà lưu lại khá lâu.
Hoa tường vi nở rộ đầy xinh đẹp, mùi hương thơm thoang thoảng khiến cô nhịn không được mà đưa mặt tiến gần, khóe môi đọng lại nụ cười ngọt ngào.
Chợt tiếng bước chân vang lên, từ từ tiến gần phía cô, sau đó xuất hiện một giọng nói mang theo chút tán tỉnh:
- Em gái xinh đẹp sao lại ở đây.
Lục Phiêu Diêu quay đầu nhìn theo hướng phát ra giọng nói thì bắt gặp một người nam nhân độ tuổi gần 30.
Nam nhân ấy một thân vest màu xám tro, mái tóc cắt ngắn, chân mày đậm, hai mắt sâu hun hút, bên trong ẩn chứa tia nguy hiểm khiến người khác nhìn là e sợ. Khóe môi mỏng của anh ta dần cong lên, hai mắt luôn khóa chặt lên người cô.
Diệc Dương tiến đến gần cô, hái xuống một bông hoa tường vi nở rộ nhất, xinh đẹp nhất đưa cho cô:
- Hoa đẹp xứng với mỹ nhân.
Đôi mắt hừng hực lửa cùng tia ám muội của anh ta khiến cô có chút khó chịu:
- Không cần đâu.
Cô vốn định chuồn đi thì điện thoại vang lên, vừa nghe máy thì chỉ thấy giọng nói khó chịu của Trà Dụ:
- Đến phòng 01 ngay.
Bỗng cô có dự cảm bất an liền quay lưng rời đi. Dừng một chút, cô quay đầu nhìn Diệc Dương:
- Tiên sinh, tạm biệt.
Diệc Dương nhướng mày nhìn cô, nụ cười trên mặt càng sâu, ánh mắt nhìn cô cùng càng nồng nhiệt.
Anh ta khẽ mân mê bông hoa, thịt đầu ngón tay có vết chai ma sát lấy cánh hoa mềm mại, chỉ chốc lát cánh hoa đã vỡ tan.
Lục Phiêu Diêu chạy hối hả đến phòng 01, cô vươn tay gõ cửa:
- Trà Dụ?
Giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên đáp:
- Vào.
Cô thử vươn tay mở cửa, cửa không khóa.
Vừa mới đặt chân vào mép phòng, chẳng biết anh đã chờ sẵn hay sao, anh liền nhào về phía cô, vươn tay đóng cửa lại, rồi khóa.
Lục Phiêu Diêu còn mang mơ màng thì bị anh ôm vào lòng, cô cảm giác có gì đó lạ lạ liền ngẩng mặt nhìn anh.
Anh...
Gương mặt Trà Dụ đỏ bừng, hai mắt sâu như thung lũng hút cô vào.
Cô nhận ra điều đó. Anh bị người ta bỏ thuốc rồi.
Trà Dụ gấp không chịu được, anh vùi vào hõm cổ cô, hơi thở anh nặng nề trút lên chiếc cổ mỏng manh của cô, anh nói:
- Giúp tôi.
Lục Phiêu Diêu cắn răng, tay cô đặt trên ngực anh, dùng sức đẩy anh ra:
- Đừng. Anh làm tôi sợ đấy.
Anh bị cô đẩy ra, cơ thể cao lớn hơi lắc lư.
Ngay phút giây đó, cô mềm lòng.
Trà Dụ như nhận ra cô cho phép, anh lần nữa ôm lấy cơ thể cô, tham luyến hít lấy mùi hương của cô.
Lục Phiêu Diêu bị đẩy lên giường, chiếc váy sớm đã bị vứt trên sàn nhà, cơ thể cô trần như nhộng nằm trên ga trải giường màu đỏ thẫm khiến người nhìn chỉ thấy khí huyết sôi sục.
Anh đè lên người cô, không ngừng hôn lấy cô, chiếm đoạt, cuồng quét, ngông nghênh trong khoang miệng cô, anh lấy đi hết mật ngọt. Lúc hai người tách nhau ra, còn kéo thêm sợi chỉ ám muội.
Cô bị hôn đến mức hai mắt mơ màng, môi hơi sưng nhẹ. Anh nhìn cô, khẽ mỉm cười, lại lần nữa hôn lấy cô.
Hai tay anh mân mê lấy đôi gò bồng đảo, thứ này còn mềm hơn bánh ngọt mà anh từng ăn, ngón tay anh như lún xuống, điểm ở giữa cũng đã sưng lên. Bỗng dưng Trà Dụ nổi lên ác ý, tùy tiện đè ép chúng phải thụt xuống lại.
Cô vừa đau vừa có khoái cảm, miệng lại bị anh chiếm đoạt, không nói thành lời.
Một cánh tay của anh dần dần di chuyển xuống, lướt qua chiếc bụng bằng phẳng, cái rún nho nhỏ, dừng lại ở nơi nhạy cảm nhất.
Cô khẽ run người, anh không chạm vào nơi nhạy cảm mà di chuyển xuống thấp nữa, ở nơi đùi non mềm mại, anh ác ý hạ tay bấu tạo thành vệt đỏ.
Lục Phiêu Diêu đau nhăn cả mày, vươn tay không ngừng đánh đấm ngực anh.
Trà Dụ như chơi chưa đã, anh lại lần nữa bấu lấy bên còn lại, đổi lại một trận đánh đấm của cô.
Lực đạo của cô không mạnh, anh chỉ cảm thấy như mèo cào.
Anh buông đôi môi mềm mại ra, nắm lấy tay cô, trước sự ngỡ ngàng của Lục Phiêu Diêu, anh ngậm lấy ngón tay cô. Chiếc lưỡi ướt đẫm không ngừng liếm láp ngón tay, còn dùng răng khẽ ma sát.
Hai mắt Lục Phiêu Diêu dần mê ly.
Trà Dụ nhả tay cô ra, cúi đầu gục lên cổ cô, ngậm lấy xương quai xanh liếm láp.
Anh cảm thấy người mình như bị thiêu đốt, hơi ấy đã hùng dũng dựng thẳng khiến anh khó chịu.
Chẳng hiểu sao ngay lúc này, anh muốn từng bước mạnh mẽ chiếm đoạt cô, muốn nhìn cô khóc thút thít, muốn nhìn cô mê man, muốn lưu lại dấu vết trên cơ thể của cô.
Dù nơi hùng dũng anh đang ngọ nguậy muốn xông ra khỏi đũng quần nhưng anh vẫn cắn răng nhịn.
Nhìn mạch máu nổi trên cổ cô, khóe môi anh tràn ra một nụ cười ác ý.
- Em đi chơi đi.
Lục Phiêu Diêu biết rõ mình không nên ở đây, cô ngoan ngoãn gật đầu liền rời đi.
Nơi tổ chức tiệc rượu khá rộng lớn, có ban công và có cả vườn hoa.
Cô chỉ tính đi chút xíu rồi quay lại, cuối cùng vì vẻ đẹp của khóm hoa tường vi ở vườn mà lưu lại khá lâu.
Hoa tường vi nở rộ đầy xinh đẹp, mùi hương thơm thoang thoảng khiến cô nhịn không được mà đưa mặt tiến gần, khóe môi đọng lại nụ cười ngọt ngào.
Chợt tiếng bước chân vang lên, từ từ tiến gần phía cô, sau đó xuất hiện một giọng nói mang theo chút tán tỉnh:
- Em gái xinh đẹp sao lại ở đây.
Lục Phiêu Diêu quay đầu nhìn theo hướng phát ra giọng nói thì bắt gặp một người nam nhân độ tuổi gần 30.
Nam nhân ấy một thân vest màu xám tro, mái tóc cắt ngắn, chân mày đậm, hai mắt sâu hun hút, bên trong ẩn chứa tia nguy hiểm khiến người khác nhìn là e sợ. Khóe môi mỏng của anh ta dần cong lên, hai mắt luôn khóa chặt lên người cô.
Diệc Dương tiến đến gần cô, hái xuống một bông hoa tường vi nở rộ nhất, xinh đẹp nhất đưa cho cô:
- Hoa đẹp xứng với mỹ nhân.
Đôi mắt hừng hực lửa cùng tia ám muội của anh ta khiến cô có chút khó chịu:
- Không cần đâu.
Cô vốn định chuồn đi thì điện thoại vang lên, vừa nghe máy thì chỉ thấy giọng nói khó chịu của Trà Dụ:
- Đến phòng 01 ngay.
Bỗng cô có dự cảm bất an liền quay lưng rời đi. Dừng một chút, cô quay đầu nhìn Diệc Dương:
- Tiên sinh, tạm biệt.
Diệc Dương nhướng mày nhìn cô, nụ cười trên mặt càng sâu, ánh mắt nhìn cô cùng càng nồng nhiệt.
Anh ta khẽ mân mê bông hoa, thịt đầu ngón tay có vết chai ma sát lấy cánh hoa mềm mại, chỉ chốc lát cánh hoa đã vỡ tan.
Lục Phiêu Diêu chạy hối hả đến phòng 01, cô vươn tay gõ cửa:
- Trà Dụ?
Giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên đáp:
- Vào.
Cô thử vươn tay mở cửa, cửa không khóa.
Vừa mới đặt chân vào mép phòng, chẳng biết anh đã chờ sẵn hay sao, anh liền nhào về phía cô, vươn tay đóng cửa lại, rồi khóa.
Lục Phiêu Diêu còn mang mơ màng thì bị anh ôm vào lòng, cô cảm giác có gì đó lạ lạ liền ngẩng mặt nhìn anh.
Anh...
Gương mặt Trà Dụ đỏ bừng, hai mắt sâu như thung lũng hút cô vào.
Cô nhận ra điều đó. Anh bị người ta bỏ thuốc rồi.
Trà Dụ gấp không chịu được, anh vùi vào hõm cổ cô, hơi thở anh nặng nề trút lên chiếc cổ mỏng manh của cô, anh nói:
- Giúp tôi.
Lục Phiêu Diêu cắn răng, tay cô đặt trên ngực anh, dùng sức đẩy anh ra:
- Đừng. Anh làm tôi sợ đấy.
Anh bị cô đẩy ra, cơ thể cao lớn hơi lắc lư.
Ngay phút giây đó, cô mềm lòng.
Trà Dụ như nhận ra cô cho phép, anh lần nữa ôm lấy cơ thể cô, tham luyến hít lấy mùi hương của cô.
Lục Phiêu Diêu bị đẩy lên giường, chiếc váy sớm đã bị vứt trên sàn nhà, cơ thể cô trần như nhộng nằm trên ga trải giường màu đỏ thẫm khiến người nhìn chỉ thấy khí huyết sôi sục.
Anh đè lên người cô, không ngừng hôn lấy cô, chiếm đoạt, cuồng quét, ngông nghênh trong khoang miệng cô, anh lấy đi hết mật ngọt. Lúc hai người tách nhau ra, còn kéo thêm sợi chỉ ám muội.
Cô bị hôn đến mức hai mắt mơ màng, môi hơi sưng nhẹ. Anh nhìn cô, khẽ mỉm cười, lại lần nữa hôn lấy cô.
Hai tay anh mân mê lấy đôi gò bồng đảo, thứ này còn mềm hơn bánh ngọt mà anh từng ăn, ngón tay anh như lún xuống, điểm ở giữa cũng đã sưng lên. Bỗng dưng Trà Dụ nổi lên ác ý, tùy tiện đè ép chúng phải thụt xuống lại.
Cô vừa đau vừa có khoái cảm, miệng lại bị anh chiếm đoạt, không nói thành lời.
Một cánh tay của anh dần dần di chuyển xuống, lướt qua chiếc bụng bằng phẳng, cái rún nho nhỏ, dừng lại ở nơi nhạy cảm nhất.
Cô khẽ run người, anh không chạm vào nơi nhạy cảm mà di chuyển xuống thấp nữa, ở nơi đùi non mềm mại, anh ác ý hạ tay bấu tạo thành vệt đỏ.
Lục Phiêu Diêu đau nhăn cả mày, vươn tay không ngừng đánh đấm ngực anh.
Trà Dụ như chơi chưa đã, anh lại lần nữa bấu lấy bên còn lại, đổi lại một trận đánh đấm của cô.
Lực đạo của cô không mạnh, anh chỉ cảm thấy như mèo cào.
Anh buông đôi môi mềm mại ra, nắm lấy tay cô, trước sự ngỡ ngàng của Lục Phiêu Diêu, anh ngậm lấy ngón tay cô. Chiếc lưỡi ướt đẫm không ngừng liếm láp ngón tay, còn dùng răng khẽ ma sát.
Hai mắt Lục Phiêu Diêu dần mê ly.
Trà Dụ nhả tay cô ra, cúi đầu gục lên cổ cô, ngậm lấy xương quai xanh liếm láp.
Anh cảm thấy người mình như bị thiêu đốt, hơi ấy đã hùng dũng dựng thẳng khiến anh khó chịu.
Chẳng hiểu sao ngay lúc này, anh muốn từng bước mạnh mẽ chiếm đoạt cô, muốn nhìn cô khóc thút thít, muốn nhìn cô mê man, muốn lưu lại dấu vết trên cơ thể của cô.
Dù nơi hùng dũng anh đang ngọ nguậy muốn xông ra khỏi đũng quần nhưng anh vẫn cắn răng nhịn.
Nhìn mạch máu nổi trên cổ cô, khóe môi anh tràn ra một nụ cười ác ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.