Hợp Đồng Đầy Dụ Dỗ Của "Lục Trà" Tiên Sinh
Chương 28
nguyennphuongg
29/05/2023
Thoa thuốc xong, Trà Dụ chậm rãi đóng nắp lọ thuốc lại, trên đầu ngón tay anh ướt nhẹp, dưới ánh nắng chiếu từ ngoài vào càng khiến ngón tay anh phát sáng lấp lánh.
Lục Phiêu Diêu càng nhìn càng thẹn, rõ ràng cô là xử nữ, chả hiểu sao lại vì hành động thoa thuốc của anh mà cơ thể lại không ngừng phản ứng.
Anh biết suy nghĩ của cô nhưng vẫn vờ không nói ra, ngón tay cái mân mê thứ nước lẫn cùng thuốc bôi dính trên ngón trỏ và ngón giữa:
- Phiêu Diêu, mấy ngày tới em tạm thời ở trong chung cư đi.
Cô đang túm chăn che đi cơ thể mình thì đột ngột ngẩng mặt nhìn anh, vẻ mặt không ngờ được:
- Anh đây là muốn giam lỏng tôi?
Trà Dụ đứng dậy, thuận tiện chỉnh lại nếp nhăn trên áo:
- Em nghĩ nhiều rồi. Tôi đây là lo lắng cho em, lo em ngây thơ quá ra đường sẽ bị kẻ xấu dụ đi mất.
Cô làm sao mà không nghe ra ý châm biếm trong giọng nói của anh, Lục Phiêu Diêu cười lạnh nhìn anh rời khỏi phòng, cuối cùng là tiếng vang từ cửa chính được khóa lại.
Hơ, thật uổng công cô tin anh là người tốt, uổng công cô từng muốn làm bạn với anh.
Cô quả như lời anh nói, quá ngây thơ rồi. Làm gì có việc miếng bánh ngon rơi từ trên trời xuống, cũng như làm gì có kim chủ nào tự nguyện nâng một người nào trong showbiz người đó không cần dùng thân thể để đáp trả kia chứ.
Lục Phiêu Diêu co người lại, ôm lấy hai chân mình, gục đầu chôn giữa hai đầu gối, nhịn không được uất ức mà bật khóc.
Chợt điện thoại cô vang lên tiếng tin nhắn liên tục không ngừng nghỉ, Lục Phiêu Diêu hít hít cái mũi, cầm điện thoại xem tin nhắn thì hoảng sợ.
Bạn trai cũ của cô bị mấy tên đòi nợ đánh đến mức vào bệnh viện, anh ta mong cô niệm chút tình xưa mà đến thăm anh ta.
Hỏi Lục Phiêu Diêu có đau lòng không thì câu trả lời là không, nhưng trước đó anh ta cũng từng là fan của cô, cũng từng là bạn của cô, Lục Phiêu Diêu biết mình không phải thánh mẫu nhưng ít ra cô cũng nên thăm anh ta, cũng như đặt dấu chấm cho câu chuyện giữa hai người.
Tắm rửa xong, chuẩn bị đồ đạc xong thì cô mới nhớ ra cửa nhà vốn đã khóa, đây lại ở trên tầng lầu cao, cô mím môi liền quyết định gọi cho bảo vệ chung cư.
Bảo vệ lên giúp cô bẻ khóa, còn cười giỡn đùa:
- Mai mốt tạo bất ngờ cho bạn trai thì cũng đừng có ngủ quên đấy.
Lục Phiêu Diêu cười nói cảm ơn liền chạy đi, bắt taxi liền đến bệnh viện.
Chả hiểu ban nãy sao cô lại bịa lí do là âm thầm tạo bất ngờ cho bạn trai nhưng ngủ quên trong tủ quần áo, anh ta không biết nên ra ngoài liền khóa cửa, lúc cô tỉnh dậy liền không ra ngoài được.
Lục Phiêu Diêu đi nhanh vào bệnh viện, cô loay hoay nhìn số phòng, cuối cùng cũng vào phòng mà Ngôn Hạ Sơ nằm.
Đặt giỏ trái cây lên bàn, Lục Phiêu Diêu đứng cách giường bệnh vài ba bước chân, Ngôn Hạ Sơ thấy cô đến liền mừng ra mặt, anh ta cố mỉm cười khiến vết thương trên mặt anh ta bị nứt ra, đau đớn khiến anh ta trông hơi dữ tợn.
Ngôn Hạ Sơ bị đánh gãy tay, trên người còn có không ít vết thương khác, hai mắt bị đánh sưng húp, cô nhìn cũng không dám nhìn.
Ngôn Hạ Sơ cảm kích nhìn về phía cô, anh ta thấy được cọng rơm cứu mạng của anh ta đang ở trước mắt:
- Phiêu Diêu, anh biết em còn tình cảm với anh mà.
Lục Phiêu Diêu nhăn mày, cô vươn tay ra hiệu bảo anh ta dừng lại:
- Anh Ngôn, tôi nghĩ đây là lần cuối tôi dùng thân phận bạn bè để đến thăm anh. Sau này chúng ta đừng dính líu gì đến nhau nữa, tôi sẽ không làm phiền anh, cũng mong anh đừng làm phiền tôi.
Ngôn Hạ Sơ dễ gì buông tha cho cô, anh ta vội vàng lên tiếng:
- Khoan, Phiêu Diêu. Em có thể cho anh mượn tiền không? Nếu không trả thì bọn họ sẽ lại đánh anh nữa mất.
Cô nhìn anh:
- Tại sao anh lại thiếu nợ?
Anh ta ấp ấp úng úng trả lời cô:
- Anh...anh...đánh bạc.
Lục Phiêu Diêu siết chặt nắm tay, không thể ngờ được mà lên tiếng:
- Ngôn Hạ Sơ, anh thay đổi rồi. Tiền tôi không có và tôi cũng sẽ không đi vay tiền giúp anh đâu, bảo trọng.
Nói xong cô liền quay lưng rời khỏi phòng, để lại Ngôn Hạ Sơ với vẻ mặt đầy vặn vẹo.
Chợt chuông điện thoại vang lên, Lục Phiêu Diêu nghe xong liền vui vẻ đáp ứng:
- Được thôi, em tới liền.
Buổi trưa, bầu trời lúc này đầy nắng gắt, Trà Dụ sau khi dùng bữa cùng đối tác liền rời khỏi phòng ăn.
Một giọng hát quá đỗi quen thuộc với anh dần dần chui vào tai Trà Dụ, anh lấn theo âm thanh mà đi vào sảnh chính của nhà hàng.
Lúc này, Lục Phiêu Diêu mặc một chiếc váy dài màu cam nhạt, tay áo ren trắng như ẩn như hiện lộ ra cánh tay cô. Cô cứ chìm đắm trong ca khúc mà không phát hiện mình đã lọt vào trong mắt tên thợ săn.
Tên thợ săn ấy chăm chú nhìn chú chim vàng anh của mình đang bị hàng ngàn ánh mắt săm soi. Hắn thích chú chim này hát, nhưng chỉ hát cho một mình hắn nghe.
Lục Phiêu Diêu càng nhìn càng thẹn, rõ ràng cô là xử nữ, chả hiểu sao lại vì hành động thoa thuốc của anh mà cơ thể lại không ngừng phản ứng.
Anh biết suy nghĩ của cô nhưng vẫn vờ không nói ra, ngón tay cái mân mê thứ nước lẫn cùng thuốc bôi dính trên ngón trỏ và ngón giữa:
- Phiêu Diêu, mấy ngày tới em tạm thời ở trong chung cư đi.
Cô đang túm chăn che đi cơ thể mình thì đột ngột ngẩng mặt nhìn anh, vẻ mặt không ngờ được:
- Anh đây là muốn giam lỏng tôi?
Trà Dụ đứng dậy, thuận tiện chỉnh lại nếp nhăn trên áo:
- Em nghĩ nhiều rồi. Tôi đây là lo lắng cho em, lo em ngây thơ quá ra đường sẽ bị kẻ xấu dụ đi mất.
Cô làm sao mà không nghe ra ý châm biếm trong giọng nói của anh, Lục Phiêu Diêu cười lạnh nhìn anh rời khỏi phòng, cuối cùng là tiếng vang từ cửa chính được khóa lại.
Hơ, thật uổng công cô tin anh là người tốt, uổng công cô từng muốn làm bạn với anh.
Cô quả như lời anh nói, quá ngây thơ rồi. Làm gì có việc miếng bánh ngon rơi từ trên trời xuống, cũng như làm gì có kim chủ nào tự nguyện nâng một người nào trong showbiz người đó không cần dùng thân thể để đáp trả kia chứ.
Lục Phiêu Diêu co người lại, ôm lấy hai chân mình, gục đầu chôn giữa hai đầu gối, nhịn không được uất ức mà bật khóc.
Chợt điện thoại cô vang lên tiếng tin nhắn liên tục không ngừng nghỉ, Lục Phiêu Diêu hít hít cái mũi, cầm điện thoại xem tin nhắn thì hoảng sợ.
Bạn trai cũ của cô bị mấy tên đòi nợ đánh đến mức vào bệnh viện, anh ta mong cô niệm chút tình xưa mà đến thăm anh ta.
Hỏi Lục Phiêu Diêu có đau lòng không thì câu trả lời là không, nhưng trước đó anh ta cũng từng là fan của cô, cũng từng là bạn của cô, Lục Phiêu Diêu biết mình không phải thánh mẫu nhưng ít ra cô cũng nên thăm anh ta, cũng như đặt dấu chấm cho câu chuyện giữa hai người.
Tắm rửa xong, chuẩn bị đồ đạc xong thì cô mới nhớ ra cửa nhà vốn đã khóa, đây lại ở trên tầng lầu cao, cô mím môi liền quyết định gọi cho bảo vệ chung cư.
Bảo vệ lên giúp cô bẻ khóa, còn cười giỡn đùa:
- Mai mốt tạo bất ngờ cho bạn trai thì cũng đừng có ngủ quên đấy.
Lục Phiêu Diêu cười nói cảm ơn liền chạy đi, bắt taxi liền đến bệnh viện.
Chả hiểu ban nãy sao cô lại bịa lí do là âm thầm tạo bất ngờ cho bạn trai nhưng ngủ quên trong tủ quần áo, anh ta không biết nên ra ngoài liền khóa cửa, lúc cô tỉnh dậy liền không ra ngoài được.
Lục Phiêu Diêu đi nhanh vào bệnh viện, cô loay hoay nhìn số phòng, cuối cùng cũng vào phòng mà Ngôn Hạ Sơ nằm.
Đặt giỏ trái cây lên bàn, Lục Phiêu Diêu đứng cách giường bệnh vài ba bước chân, Ngôn Hạ Sơ thấy cô đến liền mừng ra mặt, anh ta cố mỉm cười khiến vết thương trên mặt anh ta bị nứt ra, đau đớn khiến anh ta trông hơi dữ tợn.
Ngôn Hạ Sơ bị đánh gãy tay, trên người còn có không ít vết thương khác, hai mắt bị đánh sưng húp, cô nhìn cũng không dám nhìn.
Ngôn Hạ Sơ cảm kích nhìn về phía cô, anh ta thấy được cọng rơm cứu mạng của anh ta đang ở trước mắt:
- Phiêu Diêu, anh biết em còn tình cảm với anh mà.
Lục Phiêu Diêu nhăn mày, cô vươn tay ra hiệu bảo anh ta dừng lại:
- Anh Ngôn, tôi nghĩ đây là lần cuối tôi dùng thân phận bạn bè để đến thăm anh. Sau này chúng ta đừng dính líu gì đến nhau nữa, tôi sẽ không làm phiền anh, cũng mong anh đừng làm phiền tôi.
Ngôn Hạ Sơ dễ gì buông tha cho cô, anh ta vội vàng lên tiếng:
- Khoan, Phiêu Diêu. Em có thể cho anh mượn tiền không? Nếu không trả thì bọn họ sẽ lại đánh anh nữa mất.
Cô nhìn anh:
- Tại sao anh lại thiếu nợ?
Anh ta ấp ấp úng úng trả lời cô:
- Anh...anh...đánh bạc.
Lục Phiêu Diêu siết chặt nắm tay, không thể ngờ được mà lên tiếng:
- Ngôn Hạ Sơ, anh thay đổi rồi. Tiền tôi không có và tôi cũng sẽ không đi vay tiền giúp anh đâu, bảo trọng.
Nói xong cô liền quay lưng rời khỏi phòng, để lại Ngôn Hạ Sơ với vẻ mặt đầy vặn vẹo.
Chợt chuông điện thoại vang lên, Lục Phiêu Diêu nghe xong liền vui vẻ đáp ứng:
- Được thôi, em tới liền.
Buổi trưa, bầu trời lúc này đầy nắng gắt, Trà Dụ sau khi dùng bữa cùng đối tác liền rời khỏi phòng ăn.
Một giọng hát quá đỗi quen thuộc với anh dần dần chui vào tai Trà Dụ, anh lấn theo âm thanh mà đi vào sảnh chính của nhà hàng.
Lúc này, Lục Phiêu Diêu mặc một chiếc váy dài màu cam nhạt, tay áo ren trắng như ẩn như hiện lộ ra cánh tay cô. Cô cứ chìm đắm trong ca khúc mà không phát hiện mình đã lọt vào trong mắt tên thợ săn.
Tên thợ săn ấy chăm chú nhìn chú chim vàng anh của mình đang bị hàng ngàn ánh mắt săm soi. Hắn thích chú chim này hát, nhưng chỉ hát cho một mình hắn nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.