Hợp Đồng Đầy Dụ Dỗ Của "Lục Trà" Tiên Sinh
Chương 4
nguyennphuongg
29/05/2023
Lục Phiêu Diêu trừng mắt nhìn bóng anh phản chiếu trên gương, lên tiếng đáp:
- Anh trai gì ơi, nhìn mặt cũng đẹp mà sao vô duyên thế?
Lục Trà cúi người nhìn cô, vẻ mặt đầy tùy ý:
- Cô khen tôi à?
Phiêu Diêu sượng người, lần đầu cô gặp thể loại người tự luyến như thằng cha này:
- Không, đang nói móc anh đấy.
Anh nhún vai, thuận tiện kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống kế bên cô:
- Cô là Lục Phiêu Diêu phải không? Tôi có chuyện muốn hợp tác với cô này.
Lục Phiêu Diêu đánh giá anh, nhìn mặt cũng khá ngay thẳng nhưng khí chất tùy tiện của anh quá khiến người khác chướng mắt rồi:
- Không, tôi là Lục Trà Biểu.
( Lục Trà Biểu: trà xanh chen chân vào tình yêu người khác)
Trà Dụ phì cười:
- Oh, rất xứng đôi với tôi.
Lục Phiêu Diêu quay đầu nhìn anh, than thở nói:
- Đại ca à, anh có gì thì nói thẳng đi đừng vòng vo nữa.
Nghe cô nói vậy, anh gật đầu lên tiếng:
- Ừ, tôi muốn cô kí hợp đồng với tôi.
- Hợp đồng gì? Tình yêu giam cầm chiếm hữu à? - Cô thắc mắc.
Anh nhìn cô bằng con mắt khinh miệt, vươn tay búng trán cô:
- Bớt xem phim ngôn tình giùm tôi cái. Não sắp úng rồi kìa.
Cô trừng mắt nhìn anh:
- Liên quan tới nồi cơm điện nhà anh hả?
Trà Dụ gật đầu:
- Ừm, vì cô sẽ là vị hôn thê của tôi.
Lục Phiêu Diêu giật bắn người dậy, cô vội lùi ra xa:. Truyện Sủng
- Hợp đồng hôn nhân thật à?
Anh quăng sấp giấy lên bàn trang điểm, từng bước tiến về phía cô, đến khi hai người cách nhau chừng hai bước, anh mới nói:
- Tôi sẽ giúp cô quay lại showbiz, chống lưng cho cô, giúp cô có các dự án lớn, trở thành một ca sĩ lưu lượng bậc nhất.
Lục Phiêu Diêu nghe đến đây liền nhăn mày, cô lạnh nhạt từ chối:
- Không muốn. Tôi có bạn trai rồi. Anh đi kiếm người khác chơi trò hợp đồng hôn nhân ngược luyến cưới trước yêu sau đi.
Anh hơi cúi đầu nhìn cô, gương mặt anh hơi trầm xuống, dáng vẻ lười nhác bay nãy rút lại, thay vào đó là chút đe dọa:
- Bạn trai cô không yêu cô đâu.
Cô nghe đến đây liền tức giận:
- Đồ bệnh tâm thần!!
Trà Dụ nhìn bóng lưng cô rời đi trong cau có, anh cũng chẳng vui gì mấy. Anh nói câu ấy không phải là không có bằng chứng, anh vốn đã cho người tra tình hình về cô, cũng biết được bạn trai cô như đang mập mờ cùng một cô thực tập sinh cùng công ty. Người đàn ông như vậy sao xứng với cô chứ?
Anh liếc nhìn điện thoại cô có tin nhắn messenger đến, làm nổi lên hình nền điện thoại là hình cô chụp cùng bạn trai, anh nhíu mày tắt cụp màn hình.
Chợt tiếng bước chân bộp bộp chạy vào, cô nhanh tay quơ lấy điện thoại của mình.
Trà Dụ nhìn cô, lên tiếng:
- Để tôi đưa cô về?
- Không cần. - Phiêu Diêu từ chối.
Anh thấy vậy liền vội kéo cánh tay cô lại, giọng có chút quạo quọ:
- Con gái đi đêm không an toàn.
Lục Phiêu Diêu giật tay mình ra khỏi anh, quay đầu liền chạy nhanh:
- Đi cùng anh càng không an toàn.
Trà Dụ mở miệng tính đáp trả thì cô đã chạy đi mất, anh lẩm bẩm:
- Tôi có gì mà không an toàn? Tôi có đè cô lên giường đâu?
Bên ngoài gió thổi mạnh, kéo theo những chiếc lá trên cây bay toán loạn, Lục Phiêu Diêu siết chặt chiếc áo khoác len của bản thân, cô lầm bầm chửi:
- Tên vô liêm sỉ, anh ta nói vậy khác gì đòi bao nuôi mình đâu!
Liếc nhìn điện thoại đang reo, Phiêu Diêu nhìn Ngôn Hạ Sơ gọi đến, cô liền nhấc máy nghe:
- Em nghe, Hạ Sơ.
Ngôn Hạ Sơ nghe thấy giọng cô liền lên tiếng:
- Buổi trình diễn kết thúc tốt đẹp chứ?
- Cũng tạm đi. - Cô nhẹ đáp.
Chợt cô nghe giọng Ngôn Hạ Sơ ngập ngừng phát ra từ bên kia:
- Diêu Diêu à, nay anh hơi bận nên không thể đến xem buổi biểu diễn cuối cùng của em được. Xin lỗi em nha, có gì anh mua quà bù cho em.
Lục Phiêu Diêu cụp mi, gió thổi tóc cô bay qua môi kéo theo son đỏ trây lên mặt:
- Không cần đâu. Anh đến đón em là được rồi.
Người ở đầu dây bên kia rối rắm nhìn cô gái đang ngủ gật ở ghế phụ bên cạnh, Ngôn Hạ Sơ ậm ừ:
- Công ty anh vừa ăn liên hoan, anh giờ phải đưa đồng nghiệp về rồi. Hay anh gọi taxi đến chỗ em nha.
Lục Phiêu Diêu nhíu mày, cô nhấc điện thoại ra khỏi tai, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vào giây, sau đó thở dài:
- Được. Anh lái xe cẩn thận.
Siết chặt điện thoại trong tay, trong đầu Phiêu Diêu xuất hiện câu nói ban nãy của Trà Dụ nhưng sau đó cô liền lắc đầu.
Chắc sẽ không xui đến mức vừa thất nghiệp thì bị cắm sừng đâu há?
Ngẫm một xíu, thật ra Phiêu Diêu cũng không quá lụy người yêu, cho dù cô thích Ngôn Hạ Sơ nhưng cô cũng không đến mức quỵ lụy năn nỉ anh ta yêu đương với mình.
Với lại, ngay từ đầu là Ngôn Hạ Sơ theo đuổi cô...
Ngôn Hạ Sơ thích âm nhạc của Lục Phiêu Diêu, càng thích nhan sắc của Lục Phiêu Diêu. Người theo đuổi cô không ít nhưng quyết định yêu đương với anh ta bởi vì anh ta thấu hiểu cô, luôn săn sóc cô.
Ngôn Hạ Sơ, tốt nhất anh đừng làm gì khiến em thất vọng.
- Anh trai gì ơi, nhìn mặt cũng đẹp mà sao vô duyên thế?
Lục Trà cúi người nhìn cô, vẻ mặt đầy tùy ý:
- Cô khen tôi à?
Phiêu Diêu sượng người, lần đầu cô gặp thể loại người tự luyến như thằng cha này:
- Không, đang nói móc anh đấy.
Anh nhún vai, thuận tiện kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống kế bên cô:
- Cô là Lục Phiêu Diêu phải không? Tôi có chuyện muốn hợp tác với cô này.
Lục Phiêu Diêu đánh giá anh, nhìn mặt cũng khá ngay thẳng nhưng khí chất tùy tiện của anh quá khiến người khác chướng mắt rồi:
- Không, tôi là Lục Trà Biểu.
( Lục Trà Biểu: trà xanh chen chân vào tình yêu người khác)
Trà Dụ phì cười:
- Oh, rất xứng đôi với tôi.
Lục Phiêu Diêu quay đầu nhìn anh, than thở nói:
- Đại ca à, anh có gì thì nói thẳng đi đừng vòng vo nữa.
Nghe cô nói vậy, anh gật đầu lên tiếng:
- Ừ, tôi muốn cô kí hợp đồng với tôi.
- Hợp đồng gì? Tình yêu giam cầm chiếm hữu à? - Cô thắc mắc.
Anh nhìn cô bằng con mắt khinh miệt, vươn tay búng trán cô:
- Bớt xem phim ngôn tình giùm tôi cái. Não sắp úng rồi kìa.
Cô trừng mắt nhìn anh:
- Liên quan tới nồi cơm điện nhà anh hả?
Trà Dụ gật đầu:
- Ừm, vì cô sẽ là vị hôn thê của tôi.
Lục Phiêu Diêu giật bắn người dậy, cô vội lùi ra xa:. Truyện Sủng
- Hợp đồng hôn nhân thật à?
Anh quăng sấp giấy lên bàn trang điểm, từng bước tiến về phía cô, đến khi hai người cách nhau chừng hai bước, anh mới nói:
- Tôi sẽ giúp cô quay lại showbiz, chống lưng cho cô, giúp cô có các dự án lớn, trở thành một ca sĩ lưu lượng bậc nhất.
Lục Phiêu Diêu nghe đến đây liền nhăn mày, cô lạnh nhạt từ chối:
- Không muốn. Tôi có bạn trai rồi. Anh đi kiếm người khác chơi trò hợp đồng hôn nhân ngược luyến cưới trước yêu sau đi.
Anh hơi cúi đầu nhìn cô, gương mặt anh hơi trầm xuống, dáng vẻ lười nhác bay nãy rút lại, thay vào đó là chút đe dọa:
- Bạn trai cô không yêu cô đâu.
Cô nghe đến đây liền tức giận:
- Đồ bệnh tâm thần!!
Trà Dụ nhìn bóng lưng cô rời đi trong cau có, anh cũng chẳng vui gì mấy. Anh nói câu ấy không phải là không có bằng chứng, anh vốn đã cho người tra tình hình về cô, cũng biết được bạn trai cô như đang mập mờ cùng một cô thực tập sinh cùng công ty. Người đàn ông như vậy sao xứng với cô chứ?
Anh liếc nhìn điện thoại cô có tin nhắn messenger đến, làm nổi lên hình nền điện thoại là hình cô chụp cùng bạn trai, anh nhíu mày tắt cụp màn hình.
Chợt tiếng bước chân bộp bộp chạy vào, cô nhanh tay quơ lấy điện thoại của mình.
Trà Dụ nhìn cô, lên tiếng:
- Để tôi đưa cô về?
- Không cần. - Phiêu Diêu từ chối.
Anh thấy vậy liền vội kéo cánh tay cô lại, giọng có chút quạo quọ:
- Con gái đi đêm không an toàn.
Lục Phiêu Diêu giật tay mình ra khỏi anh, quay đầu liền chạy nhanh:
- Đi cùng anh càng không an toàn.
Trà Dụ mở miệng tính đáp trả thì cô đã chạy đi mất, anh lẩm bẩm:
- Tôi có gì mà không an toàn? Tôi có đè cô lên giường đâu?
Bên ngoài gió thổi mạnh, kéo theo những chiếc lá trên cây bay toán loạn, Lục Phiêu Diêu siết chặt chiếc áo khoác len của bản thân, cô lầm bầm chửi:
- Tên vô liêm sỉ, anh ta nói vậy khác gì đòi bao nuôi mình đâu!
Liếc nhìn điện thoại đang reo, Phiêu Diêu nhìn Ngôn Hạ Sơ gọi đến, cô liền nhấc máy nghe:
- Em nghe, Hạ Sơ.
Ngôn Hạ Sơ nghe thấy giọng cô liền lên tiếng:
- Buổi trình diễn kết thúc tốt đẹp chứ?
- Cũng tạm đi. - Cô nhẹ đáp.
Chợt cô nghe giọng Ngôn Hạ Sơ ngập ngừng phát ra từ bên kia:
- Diêu Diêu à, nay anh hơi bận nên không thể đến xem buổi biểu diễn cuối cùng của em được. Xin lỗi em nha, có gì anh mua quà bù cho em.
Lục Phiêu Diêu cụp mi, gió thổi tóc cô bay qua môi kéo theo son đỏ trây lên mặt:
- Không cần đâu. Anh đến đón em là được rồi.
Người ở đầu dây bên kia rối rắm nhìn cô gái đang ngủ gật ở ghế phụ bên cạnh, Ngôn Hạ Sơ ậm ừ:
- Công ty anh vừa ăn liên hoan, anh giờ phải đưa đồng nghiệp về rồi. Hay anh gọi taxi đến chỗ em nha.
Lục Phiêu Diêu nhíu mày, cô nhấc điện thoại ra khỏi tai, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vào giây, sau đó thở dài:
- Được. Anh lái xe cẩn thận.
Siết chặt điện thoại trong tay, trong đầu Phiêu Diêu xuất hiện câu nói ban nãy của Trà Dụ nhưng sau đó cô liền lắc đầu.
Chắc sẽ không xui đến mức vừa thất nghiệp thì bị cắm sừng đâu há?
Ngẫm một xíu, thật ra Phiêu Diêu cũng không quá lụy người yêu, cho dù cô thích Ngôn Hạ Sơ nhưng cô cũng không đến mức quỵ lụy năn nỉ anh ta yêu đương với mình.
Với lại, ngay từ đầu là Ngôn Hạ Sơ theo đuổi cô...
Ngôn Hạ Sơ thích âm nhạc của Lục Phiêu Diêu, càng thích nhan sắc của Lục Phiêu Diêu. Người theo đuổi cô không ít nhưng quyết định yêu đương với anh ta bởi vì anh ta thấu hiểu cô, luôn săn sóc cô.
Ngôn Hạ Sơ, tốt nhất anh đừng làm gì khiến em thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.