Hợp Đồng Đầy Dụ Dỗ Của "Lục Trà" Tiên Sinh
Chương 73
nguyennphuongg
13/06/2023
Trải qua một đêm dài, cô vốn định sáng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh, sẵn tiện giải thích rõ ràng chuyện tối qua cô về trễ.
Nào ngờ vừa thức dậy thì trên bàn đã có há cảo cùng sữa đậu nành được anh mua sẵn, còn anh thì biến đâu mất tăm.
Cô dậm chân:
- Trà Dụ, tôi chưa chạy mà anh đã chạy trước rồi!!
Cô ăn bữa sáng anh mua trong tức giận, lấy điện thoại nhắn với anh.
〈 Trưa tôi đợi anh về ăn cơm 〉
Trưa cô liền nhanh chân về nhà thì gặp Lưu Khả Túc đang đem đồ ăn đến, cô hỏi:
- Trà Dụ kêu cậu đến sao?
Lưu Khả Túc đặt đồ ăn lên bàn, gật đầu đáp:
- Vâng, anh ấy mua cho chị đấy.
Khóe môi cô giật giật nhìn bóng dáng Lưu Khả Túc rời đi:
- Trà Dụ, anh tốt nhất đừng để tôi thấy mặt anh.
Ba ngày sau, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối anh đều chuẩn bị thức ăn đầy đủ cho cô, ngoài ra còn kèm theo hoa hồng, thứ không xuất hiện chính là anh.
Chiều ngày hôm đó, sau khi kết thúc buổi chụp ảnh với nhãn hàng cô làm đại diện thì Bạch Lê tiến đến phía cô:
- Có vị tổng giám hẹn gặp em.
Cô đưa mắt nhìn chị ấy:
- Em quen sao?
Chị ấy gật đầu:
- Là người lần trước hẹn gặp em ở tiệc rượu ấy.
Lục Phiêu Diêu nghe chị ấy nhắc vậy liền xua tay:
- Thôi thôi, em không đi gặp đâu.
Bạch Lê nghe cô nói vậy thì nhíu mày:
- Sao vậy? Chị thấy anh ta để mắt tới em đấy, đây là cơ hội tốt cho em vươn lên.
Cô lắc đầu:
- Em sợ anh ta. Khí chất anh ta khiến em rất sợ hãi.
Bạch Lê lại nghĩ là cô làm quá, chị ấy lên tiếng khuyên nhủ:
- Do em suy nghĩ quá thôi. Chỉ gặp mặt nhau thôi mà, có gì thì chị đi cùng em cho em đỡ sợ.
Dưới sự nài nỉ của Bạch Lê, cô đành chấp nhận, trước khi đi thì cô nhắn với Trà Dụ.
〈 Tôi đi gặp giám đốc công ty giải trí DD, sẽ về trễ 〉
Trên xe, Bạch Lê liền phổ cập thông tin cho cô:
- Chị có tìm hiểu vị tổng giám đốc này. Anh là vừa về nước không lâu liền kế thừa công ty của gia đình, tốt nghiệp đại học có tiếng trên thế giới, vừa lên chức liền đem giá trị công ty nâng cao.
Lục Phiêu Diêu lên tiếng hỏi:
- Anh ta tên gì?
Bạch Lê đáp:
- Diệc Dương.
Cô ồ một tiếng thì im lặng nhìn ra bên ngoài.
Nơi gặp mặt là ở công ty của anh ta, tại căn phòng của anh ta.
Cô cùng Bạch Lê được trợ lý mang vào phòng, Diệc Dương ngồi trên sofa, ngẩng mặt nhìn cô:
- Ngồi đi.
Lục Phiêu Diêu đưa mắt cảnh giác nhìn anh ta, lần thứ ba gặp mặt nhưng cô vẫn cứ ghét cái cảm giác mà anh ta mang đến.
Uy hiếp, đe dọa, nguy hiểm, rình mò, xem xét.
Anh ta như đang nhìn con mồi của mình.
Hôm nay anh ta không mặc vest mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, rõ ràng bộ quần áo này Trà Dụ cũng thường mặc nhưng chả hiểu sao cô lại thấy Diệc Dương mặc không đẹp bằng anh.
Lục Phiêu Diêu lên tiếng:
- Anh tìm tôi có chuyện gì sao?
Diệc Dương ngồi chéo chân, ngả lưng ra sau:
- Không có việc thì không được tìm em sao?
Cô nhíu mày, nghiêm túc nói:
- Nếu anh không nói thì tôi xin phép đi trước.
Bạch Lê thấy cô đứng lên thì trong lòng sốt ruột muốn ngăn cản:
- Phiêu Diêu.
Diệc Dương ngẩng mặt nhìn cô:
- Ngồi xuống đi, tôi nói là được chứ gì.
Lục Phiêu Diêu cụp mi, lẳng lặng ngồi xuống:
- Mời anh nói.
Anh ta đan hai bàn tay vào nhau, chống cằm, nhìn chằm chằm vào cô:
- Tôi cảm thấy em rất có tiềm năng để nổi tiếng nên tôi muốn chiêu mộ em về công ty.
Bạch Lê và cô nghe anh ta nói vậy thì sửng sốt.
Lục Phiêu Diêu nhăn mi, lên tiếng:
- Anh không biết tôi đã có công ty rồi sao?
Diệc Dương nhếch mép, dáng vẻ ngạo mạn nhìn cô:
- Tôi biết nhưng có công ty rồi thì sao? Em có thể chuyển công ty mà.
Dừng một chút, ánh mắt anh ta lia từ trên xuống dưới:
- Công ty của tôi sẽ đưa ra nhiều tài nguyên cho em. Tôi sẽ chống lưng cho em đứng vững trong giới giải trí này.
Lục Phiêu Diêu đáp lại ánh mắt của anh ta:
- Tôi không cần.
Diệc Dương như bỏ qua lời nói của cô, anh ta liến thoắng:
- Công ty chúng tôi đào tào ra không ít diễn viên nổi tiếng cùng dàn ca sĩ lưu lượng. Điều này đủ để em biết rằng tài nguyên công ty chúng tôi lớn mạnh cỡ nào rồi nhỉ? Em thật sự không có ý chuyển đến sao?
Cô nhàn nhạt hỏi anh ta:
- Anh đang đào góc tường của công ty Tea-D sao?
Diệc Dương nhướng mày, gật đầu:
- Đúng vậy. Em có muốn trèo tường không?
Bạch Lê ngồi bên cạnh nghe những tài nguyên mà Diệc Dương liệt kê liền nhịn không được mà trong lòng ngo ngoe rục rịch. Những tài nguyên anh ta kể chắc chắn sẽ giúp cho Lục Phiêu Diêu trở thành minh tinh hạng A trong giới giải trí, chị ta chắc chắn cũng sẽ hưởng được chút danh tiếng cùng mức lương cao ngất.
Chẳng biết từ lúc nào mà ánh mắt Bạch Lê nhìn về phía cô có chút tham lam cùng độc đoán, chị ta mong muốn cô sẽ đáp ứng lời đề nghị của Diệc Dương.
Nào ngờ vừa thức dậy thì trên bàn đã có há cảo cùng sữa đậu nành được anh mua sẵn, còn anh thì biến đâu mất tăm.
Cô dậm chân:
- Trà Dụ, tôi chưa chạy mà anh đã chạy trước rồi!!
Cô ăn bữa sáng anh mua trong tức giận, lấy điện thoại nhắn với anh.
〈 Trưa tôi đợi anh về ăn cơm 〉
Trưa cô liền nhanh chân về nhà thì gặp Lưu Khả Túc đang đem đồ ăn đến, cô hỏi:
- Trà Dụ kêu cậu đến sao?
Lưu Khả Túc đặt đồ ăn lên bàn, gật đầu đáp:
- Vâng, anh ấy mua cho chị đấy.
Khóe môi cô giật giật nhìn bóng dáng Lưu Khả Túc rời đi:
- Trà Dụ, anh tốt nhất đừng để tôi thấy mặt anh.
Ba ngày sau, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối anh đều chuẩn bị thức ăn đầy đủ cho cô, ngoài ra còn kèm theo hoa hồng, thứ không xuất hiện chính là anh.
Chiều ngày hôm đó, sau khi kết thúc buổi chụp ảnh với nhãn hàng cô làm đại diện thì Bạch Lê tiến đến phía cô:
- Có vị tổng giám hẹn gặp em.
Cô đưa mắt nhìn chị ấy:
- Em quen sao?
Chị ấy gật đầu:
- Là người lần trước hẹn gặp em ở tiệc rượu ấy.
Lục Phiêu Diêu nghe chị ấy nhắc vậy liền xua tay:
- Thôi thôi, em không đi gặp đâu.
Bạch Lê nghe cô nói vậy thì nhíu mày:
- Sao vậy? Chị thấy anh ta để mắt tới em đấy, đây là cơ hội tốt cho em vươn lên.
Cô lắc đầu:
- Em sợ anh ta. Khí chất anh ta khiến em rất sợ hãi.
Bạch Lê lại nghĩ là cô làm quá, chị ấy lên tiếng khuyên nhủ:
- Do em suy nghĩ quá thôi. Chỉ gặp mặt nhau thôi mà, có gì thì chị đi cùng em cho em đỡ sợ.
Dưới sự nài nỉ của Bạch Lê, cô đành chấp nhận, trước khi đi thì cô nhắn với Trà Dụ.
〈 Tôi đi gặp giám đốc công ty giải trí DD, sẽ về trễ 〉
Trên xe, Bạch Lê liền phổ cập thông tin cho cô:
- Chị có tìm hiểu vị tổng giám đốc này. Anh là vừa về nước không lâu liền kế thừa công ty của gia đình, tốt nghiệp đại học có tiếng trên thế giới, vừa lên chức liền đem giá trị công ty nâng cao.
Lục Phiêu Diêu lên tiếng hỏi:
- Anh ta tên gì?
Bạch Lê đáp:
- Diệc Dương.
Cô ồ một tiếng thì im lặng nhìn ra bên ngoài.
Nơi gặp mặt là ở công ty của anh ta, tại căn phòng của anh ta.
Cô cùng Bạch Lê được trợ lý mang vào phòng, Diệc Dương ngồi trên sofa, ngẩng mặt nhìn cô:
- Ngồi đi.
Lục Phiêu Diêu đưa mắt cảnh giác nhìn anh ta, lần thứ ba gặp mặt nhưng cô vẫn cứ ghét cái cảm giác mà anh ta mang đến.
Uy hiếp, đe dọa, nguy hiểm, rình mò, xem xét.
Anh ta như đang nhìn con mồi của mình.
Hôm nay anh ta không mặc vest mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, rõ ràng bộ quần áo này Trà Dụ cũng thường mặc nhưng chả hiểu sao cô lại thấy Diệc Dương mặc không đẹp bằng anh.
Lục Phiêu Diêu lên tiếng:
- Anh tìm tôi có chuyện gì sao?
Diệc Dương ngồi chéo chân, ngả lưng ra sau:
- Không có việc thì không được tìm em sao?
Cô nhíu mày, nghiêm túc nói:
- Nếu anh không nói thì tôi xin phép đi trước.
Bạch Lê thấy cô đứng lên thì trong lòng sốt ruột muốn ngăn cản:
- Phiêu Diêu.
Diệc Dương ngẩng mặt nhìn cô:
- Ngồi xuống đi, tôi nói là được chứ gì.
Lục Phiêu Diêu cụp mi, lẳng lặng ngồi xuống:
- Mời anh nói.
Anh ta đan hai bàn tay vào nhau, chống cằm, nhìn chằm chằm vào cô:
- Tôi cảm thấy em rất có tiềm năng để nổi tiếng nên tôi muốn chiêu mộ em về công ty.
Bạch Lê và cô nghe anh ta nói vậy thì sửng sốt.
Lục Phiêu Diêu nhăn mi, lên tiếng:
- Anh không biết tôi đã có công ty rồi sao?
Diệc Dương nhếch mép, dáng vẻ ngạo mạn nhìn cô:
- Tôi biết nhưng có công ty rồi thì sao? Em có thể chuyển công ty mà.
Dừng một chút, ánh mắt anh ta lia từ trên xuống dưới:
- Công ty của tôi sẽ đưa ra nhiều tài nguyên cho em. Tôi sẽ chống lưng cho em đứng vững trong giới giải trí này.
Lục Phiêu Diêu đáp lại ánh mắt của anh ta:
- Tôi không cần.
Diệc Dương như bỏ qua lời nói của cô, anh ta liến thoắng:
- Công ty chúng tôi đào tào ra không ít diễn viên nổi tiếng cùng dàn ca sĩ lưu lượng. Điều này đủ để em biết rằng tài nguyên công ty chúng tôi lớn mạnh cỡ nào rồi nhỉ? Em thật sự không có ý chuyển đến sao?
Cô nhàn nhạt hỏi anh ta:
- Anh đang đào góc tường của công ty Tea-D sao?
Diệc Dương nhướng mày, gật đầu:
- Đúng vậy. Em có muốn trèo tường không?
Bạch Lê ngồi bên cạnh nghe những tài nguyên mà Diệc Dương liệt kê liền nhịn không được mà trong lòng ngo ngoe rục rịch. Những tài nguyên anh ta kể chắc chắn sẽ giúp cho Lục Phiêu Diêu trở thành minh tinh hạng A trong giới giải trí, chị ta chắc chắn cũng sẽ hưởng được chút danh tiếng cùng mức lương cao ngất.
Chẳng biết từ lúc nào mà ánh mắt Bạch Lê nhìn về phía cô có chút tham lam cùng độc đoán, chị ta mong muốn cô sẽ đáp ứng lời đề nghị của Diệc Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.