Chương 5: Cô Có Thể Cho Tôi Những Gì
Tô Cửu
28/06/2021
Người phụ nữ đầu tiên cầm dao đâm người trước mặt anh, còn thành công bị đưa vào đồn cảnh sát, cho nên đúng là ấn tượng của Sở Lê Thần đối với An Thiển Mạt cũng khá sâu sắc, nhất là gương mặt của cô cũng được coi như một trong những thứ đỉnh cao nhất, rất phù hợp với thẩm mỹ của anh.
Tập đoàn An thị cũng được coi là doanh nghiệp quy mô tầm trung trong nước, đặc biệt nổi trội trong lĩnh vực bất động sản, điều này vừa hay có thể bổ sung cho thiếu hụt của Quốc tế Á Thịnh. Đúng là Sở Lê Thần rất muốn có được An thị nhưng Tiêu thị luôn nhìn chằm chằm như hổ đói, không phải anh không có khả năng đoạt được mà là khả năng này quá nhỏ, không đáng để đầu tư, hơn nữa còn rất dễ đắc tội với Tiêu thị...
Có điều, nếu có An Thiển Mạt trong tay thì anh đã có lý do để vào cuộc, điều này quả rất đáng để anh cứu cô ra khỏi đây, nhưng nhiều hơn nữa chính là...
“Nói đi, cô muốn cái gì?” Sở Lê Thần hơi nhướng mày, nhẹ giọng hỏi, ánh mắt lại không kiêng nể gì mà lướt từ trên xuống dưới đánh giá An Thiển Mạch.
“Tôi muốn cái gì cũng được sao?” An Thiển Mạt chớp chớp mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt nhưng dưới ánh mặt trời lại lộ ra vẻ vô cùng linh động.
Sở Lê Thần chậm rãi bước đến gần, tay chống lên bức tượng trong đài phun nước, anh cúi người hôn nhẹ lên khóe mắt An Thiển Mạt rồi từ từ đáp lại: "Vậy thì phải xem cô có thể trả giá bao nhiêu?”
Người đàn ông cười khẽ bước đến gần, hơi thở xa lạ đó làm thần kinh của An Thiển Mạt lập tức trở nên căng thẳng, nhưng cô hiểu cơ hội chỉ có một lần, nếu dễ dàng bỏ qua thì sau này sẽ không còn cơ hội chuyển mình nữa.
Hít một hơi thật sâu, cô mỉm cười vươn tay đặt lên vai anh: "Cậu hai muốn cái gì? An thị sao? Những thứ mà tôi có thể cung cấp không nhiều, có điều, làm cô chủ của An thị trong hai mươi năm nay, mạng lưới của ba tôi, nội bộ của An thị, một vài thứ gì đó trong công ty không được bày ra bên ngoài, lãnh đạo cấp cao hay thậm chí cả ‘sở thích’ của các cổ đông, tôi cũng biết vô cùng rõ ràng!”
Cô hơi nghiêng đầu, vuốt ve một bên mặt của Sở Lê Thần: "Không biết những thứ này đã đủ làm cậu hai động lòng hay chưa, hay có lẽ còn cần tôi thêm một chút gì khác, ví dụ như..." Tôi! Sau một khoảng ngắt lời ngắt ngủi, hàng lông mi dày đậm khẽ chớp, ánh mắt to gan và nóng bỏng.
"Ô ô.." Tiếng cười khe khẽ của Sở Lê Thần truyền đến bên tai cô, giọng điệu trầm thấp dễ nghe vang lên: "Cho nên, trả một giá mê người như vậy, cô muốn cái gì?"
"Tôi muốn rời khỏi nơi này, còn có..." Trong đôi mắt trong trẻo mang theo một tầng sương mù cùng với khát vọng cháy bỏng, An Thiển Mạt thở hắt ra: "Tôi là cô chủ của An thị, ba tôi nhảy từ trên lầu của công ty các anh xuống, anh tận mắt nhìn thấy tôi cầm dao đâm Cố Thanh Nam, chẳng lẽ anh không rõ tôi muốn cái gì sao?"
"Đưa cô ra khỏi nơi này thì không thành vấn đề, còn những việc khác ấy à? Phải xem biểu hiện của cô rồi!" Sở Lê Thần bật cười càng tùy ý hơn, tay vừa dùng sức đã nhấc bổng người phụ nữ này xuống bồn hoa.
"A!" An Thiển Mạt sợ hãi kêu lên thành tiếng, ôm chặt lấy cổ Sở Lê Thần. Cô biết cô đã thành công, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút gì đó không thể diễn đạt bằng lời.
Lấy sắc đẹp để mê hoặc lòng người... nếu là vài tháng trước đây thì e là cô sẽ không bao giờ nghĩ về nó, thậm chí ngay cả khi cô vạch ra kế hoạch trả thù thì những gì cô muốn bỏ ra cũng chỉ là An thị. Nhưng, hơn một tháng bị tra tấn tàn bạo giày vò, thuốc tâm thần đưa vào cơ thể không ngừng nghỉ, gần như đã đánh đổ bản thân cô... cô không còn lựa chọn nào khác.
"Cô An, hẳn là cô đã từng nghe nói về tính cách của tôi, đi theo tôi... cô đã chuẩn bị xong chưa?" Nhìn vào đôi mắt mờ mịt kia, cảm nhận được cánh tay mềm mại đang ôm lấy cổ mình, Sở Lê Thần hỏi với dụng ý sâu xa.
Cậu hai Sở chưa từng thiếu phụ nữ, anh phong lưu nhưng cũng rất kén chọn, phụ nữ có xinh đẹp, có xuất sắc hơn nữa thì thời hạn ở bên anh cũng chưa chắc có thể vượt quá một tháng, có điều, kể cả như vậy thì vẫn có vô số phụ nữ muốn nhào vào lòng anh...
Dùng đủ các loại thủ đoạn.
Thân phận của An Thiển Mạt rất đặc biệt... không thể gọi là đối tác hợp tác, cũng không hoàn toàn là người phụ thuộc, nhưng một điều rất rõ ràng đó là những thứ cô cần dựa vào Sở Lê Thần cao hơn nhiều so với nhu cầu của Sở Lê Thần đối với cô. Cho nên, trong phạm vi chừng mực, cô có thể thu hút Sở Lê Thần bao lâu đều sẽ là mấu chốt quyết định cô có thể báo thù hay không.
"Cậu hai, anh yên tâm, tôi hiểu rất rõ." An Thiển Mạt không phải cô công chúa ngây thơ trong tòa tháp ngà, tất nhiên cô hiểu được ý tứ của Sở Lê Thần, trong lòng cũng không khỏi chấn động một phen... dù vì lý do gì đi chăng nữa thì bán rẻ bản thân cũng không phải là chuyện vui vẻ gì. Nhưng hiện thực đã ép cô đến mức căn bản không có sự lựa chọn nào khác.
Trong ánh mắt đen láy của cô gái lộ ra vẻ quật cường và kiên định, đôi môi mỏng của Sở Lê Thần hơi cong lên, đưa tay nâng cằm An Thiển Mạt lên rồi cúi người hôn một cái thật mạnh: "Cô gái ngoan, đây là con dấu của cậu đây, ở lại chờ xe bí ngô đến đón cô đi."Anh nói rồi mỉm cười xoay người rời đi.
"Tôi hy vọng sự lựa chọn của tôi là đúng, không, tôi nhất định phải đúng." Nhìn bóng lưng anh xa dần, An Thiển Mạt lẩm bẩm, khóe mắt chua xót không thôi.
Hoạt động từ thiện kết thúc, An Thiển Mạt lặng lẽ trở về phòng bệnh mà không ai phát hiện ra.
Đến chập tối lại là thời gian phải uống thuốc, người chịu trách nhiệm trông nom An Thiển Mạt vẫn là cô y tá tên chị Lê, người này trước nay đều coi thường cô, nếu không phải thật cần thiết thì thậm chí cô ta còn chẳng thèm nói chuyện với cô. Chỉ là hình như hôm nay tâm trạng của chị Lê cực kỳ không tốt: "Đồ điên, lại đây uống thuốc đi!" Cô ta bóp cánh tay của An Thiển Mạt, không thèm để ý đến biểu cảm đau đớn của cô mà cứ thế cưỡng ép nhét thuốc vào miệng cô.
"Ô ô ô..." Ước chừng một lần phải hơn mười viên thuốc, lại không có nước thì sao An Thiển Mạt có thể nuốt được, không thể tránh khỏi cô bắt đầu giãy giụa, dùng tay đẩy cánh tay chị Lê ra .
Luyện tập chuẩn bị tỉ mỉ mấy ngày trời, đến đồng phục y tá cũng sửa đi một chút, sáng hôm nay còn cố ý vẽ một lớp trang điểm mê người nhất... nhưng trong hoạt động từ thiện sáng nay, ngay cả một câu cũng không được nói với Sở Lê Thần, thậm chí, ngay cả nhìn mà người ta cũng không thèm nhìn cô ta một cái, tâm trạng của chị Lê gần như phát cáu, cảm giác xấu hổ và phẫn nộ khiến cô ta cũng lười giả vờ: "Sao cô An lại không nghe lời nữa rồi? Cô đã thành ra nông nỗi này rồi mà vẫn còn tưởng mình là cô chủ của nhà họ An cao cao tại thượng sao?"
"Tôi bảo cô uống thì cô phải uống cho tôi, mau uống đi!" Cô ta dùng lực nhét thuốc vào miệng An Thiển Mạt khiến đầu móng tay sắc nhọn chọc thẳng vào da thịt mềm mại của cô. Đôi đồng tử của An Thiển Mạt phản chiếu dáng vẻ của cô ta, gớm ghiếc và đắc ý.
Rất rõ ràng, việc giày vò một con phượng hoàng gặp nạn khiến cho chị Lê cảm thấy rất thoải mái.
"Khụ khụ!" Khóe miệng bị đầu móng tay cào rách lộ ra chút tơ máu mơ hồ, An Thiển Mạt đau đến mức toát mồ hôi lạnh trên trán, nhưng lại cắn chặt răng, không muốn tỏ ra yếu thế.
"Sao hả? Ánh mắt như thế là có ý gì? Không phục sao? Hay là lại định tấn công tôi, haha, tôi thấy cô càng ngày càng điên nặng hơn rồi đấy, không được rồi, bây giờ uống thuốc cũng không khống chế được bệnh tình của cô rồi, phải tiêm thôi!" Một tay chị Lê đè An Thiển Mạt xuống giường, sau đó rút ống tiêm từ hộp thuốc đã mở sẵn bên cạnh ra.
Không có thuốc, không khử trùng, thậm chí ngay cả mạch máu cũng không tìm, cô ta cứ như vậy hung hăng chọc thẳng kim tiêm vào cánh tay An Thiển Mạt: "Không, đừng mà..." An Thiển Mạt đau đớn thét chói tai, mà phản ứng của cô lại làm cho chị Lê càng thấy hưng phấn hơn, tay cũng dùng lực đâm kim tiêm vào sâu hơn.
Kim tiêm sắc nhọn chọc vào cánh tay không ngừng vặn vẹo, An Thiển Mạt đau đớn, cả người run lên bần bật: "A...! " Cô kêu thảm thiết.
"Mau, mau dừng tay lại, Tống Lê, cô đang làm cái gì vậy?" Bên ngoài truyền đến giọng nói đầy tức giận của một người đàn ông, sau đó là tiếng mở cửa.
"Viện, viện trưởng..." Tống Lê sửng sốt, hoảng hốt đứng phắt dậy, kim tiêm cũng theo động tác của cô ta mà rút đi, máu tươi lập tức tuôn ra, thuận theo cánh tay của An Thiển Mạt mà chảy xuống.
"Cô... cô thế này!" Viện trưởng Lạc hung hăng trừng mắt nhìn Tống Lê một cái rồi quay người mỉm cười ái ngại xin lỗi Hứa Dương đang đứng sau lưng: “Cái này, haiz, chuyện này khá ầm ĩ, trợ lý Hứa, anh xem tình hình ở bệnh viện chúng tôi khá đặc biệt, một khi bệnh nhân phát bệnh thì phải dùng tới một vài phương pháp đặc thù... thật là, để anh chê cười rồi.”
"Bệnh nhân phát bệnh? Nhưng, cô An, tôi nhớ là cô ấy đã khỏi bệnh và có thể xuất viện được rồi mà!” Hứa Dương nhìn thoáng qua An Thiển Mạt, nở nụ cười xa cách với viện trưởng Lạc.
"Cái này... phải phải phải, sau khi trải qua quá trình chữa trị của bệnh viện chúng tôi thì đã khỏi hẳn, quả đúng là đã khỏi hẳn rồi!" Viện trưởng Lạc đổ mồ hôi lạnh, lớn tiếng quát mắng Tống Lê: "Còn không mau đi chuẩn bị mấy bộ quần áo bình thường cho cô An!"
"Việc này... sao lại?" Tống Lê cầm kim tiêm đứng đó với vẻ mịt mờ, nhưng dưới tầm mắt hung dữ của viện trưởng Lạc thì vẫn đành không cam lòng gật đầu: "Vâng, viện trưởng, tôi biết rồi." Nói xong thì xoay người rời đi ngay.
"Anh, anh là trợ lý của cậu hai Sở sao?" An Thiển Mạt yếu ớt ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Dương không chớp mắt, trong ánh mắt tràn ngập hy vọng.
"Đúng vậy, cô An, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Sở, tôi họ Hứa, là tổng giám đốc Sở bảo tôi đến đón cô về." Hứa Dương nói rồi lại mỉm cười xa cách, quay đầu nói với viện trưởng Lạc: "Nếu cô An đã khỏi hẳn, vậy tôi sẽ đón cô ấy đi, chuyện còn lại phiền viện trưởng ông lo liệu rồi."
"Không phiền, không phiền, tất nhiên là bệnh viện chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp với chuyện tổng giám đốc Sở đã dặn dò." Viện trưởng Lạc khom lưng cúi đầu.
"Vậy thì tốt." Lúc này Hứa Dương mới hài lòng, sau đó lại quay sang hỏi An Thiển Mạt: "Cô An, cô có thể đứng dậy được không? Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ."
"Có, có thể, tất nhiên có thể." An Thiển Mạt nôn nóng trả lời, trên mặt còn mang theo vài phần không dám tin.
Chỉ đơn giản thế thôi là cô có thể ra khỏi đây rồi sao?
"Nếu đã như vậy thì mời cô An di chuyển ra bên ngoài, xe đã đợi chúng ta ở ngoài đó rồi." Thấy thật sự An Thiển Mạt quá yếu ớt nên Hứa Dương đành bất đắc dĩ tiến đến đỡ lấy cánh tay cô, hai người chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh.
Mãi cho đến khi lên xe, tài xế đạp ga, dòng chữ Bệnh viện tâm thần Trung Sơn biến mất khỏi tầm mắt thì An Thiển Mạt mới tin rằng hóa ra... cô đã rời khỏi địa ngục này thật rồi.
Không thể kiềm chế được, cô mỉm cười trong nước mắt, tốt quá rồi, cô... thắng cược rồi!
Cổng bệnh viện tâm thần Trung Sơn, y tá Tống Lê nhìn chiếc xe màu đen lái ra khỏi cổng lớn rồi nhanh chóng biến mất ở phía xa trên đường cao tốc, cô ta cực kỳ không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi quay đầu: "Viện trưởng, chúng ta cứ để An Thiển Mạt đi như vậy sao?"
"Không để thì còn có thể làm gì? Đấy là chuyện cậu hai Sở đã dặn dò!" Hai hàng lông mày của viện trưởng Lạc nhíu chặt lại vào nhau.
"Nhưng mà, nếu bên giám đốc Cố hỏi đến thì phải làm sao? Chúng ta...!" đã nhận của người ta rất nhiều tiền đấy! Vẻ mặt của Tống Lê tràn đầy lo lắng.
"Còn có thể làm gì được? Bây giờ chỉ có thể gọi điện thoại giải thích thôi chứ sao, đích thân cậu hai Sở mở miệng, tôi tin rằng giám đốc Cố có thể hiểu được khó khăn của chúng ta." Viện trưởng Lạc bất lực thở dài, giơ tay phất về phía Tống Lê rồi trở về phòng làm việc một mình, ông ta cầm điện thoại lên, suy nghĩ một hồi lâu sau đó đưa tay nhấn phím.
"Alo, tôi là Cố Thanh Nam, ai đó?" Bên kia điện thoại, giọng nói thanh nhã của một người đàn ông truyền đến.
"Giám đốc Cố, tôi là viện trưởng Lạc của bệnh viện tâm thần Trung Sơn, khụ khụ, tôi có chuyện này muốn nói với anh, thật sự là..." Viện trưởng Lạc lúng túng ho khan mấy tiếng rồi khó khăn mở lời: "Hôm nay, cái cô An kia, chính là người mà anh dặn dò ‘chăm sóc’ đã được cậu hai của Quốc tế Á Thịnh quốc tế sai người đến đón đi rồi."
Ông ta vừa nói xong thì nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng đập phá bàn ghế ồn ào và tiếng la hét giận dữ, mồ hôi trên trán cứ thế chảy xuống bên mặt.
Tập đoàn An thị cũng được coi là doanh nghiệp quy mô tầm trung trong nước, đặc biệt nổi trội trong lĩnh vực bất động sản, điều này vừa hay có thể bổ sung cho thiếu hụt của Quốc tế Á Thịnh. Đúng là Sở Lê Thần rất muốn có được An thị nhưng Tiêu thị luôn nhìn chằm chằm như hổ đói, không phải anh không có khả năng đoạt được mà là khả năng này quá nhỏ, không đáng để đầu tư, hơn nữa còn rất dễ đắc tội với Tiêu thị...
Có điều, nếu có An Thiển Mạt trong tay thì anh đã có lý do để vào cuộc, điều này quả rất đáng để anh cứu cô ra khỏi đây, nhưng nhiều hơn nữa chính là...
“Nói đi, cô muốn cái gì?” Sở Lê Thần hơi nhướng mày, nhẹ giọng hỏi, ánh mắt lại không kiêng nể gì mà lướt từ trên xuống dưới đánh giá An Thiển Mạch.
“Tôi muốn cái gì cũng được sao?” An Thiển Mạt chớp chớp mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt nhưng dưới ánh mặt trời lại lộ ra vẻ vô cùng linh động.
Sở Lê Thần chậm rãi bước đến gần, tay chống lên bức tượng trong đài phun nước, anh cúi người hôn nhẹ lên khóe mắt An Thiển Mạt rồi từ từ đáp lại: "Vậy thì phải xem cô có thể trả giá bao nhiêu?”
Người đàn ông cười khẽ bước đến gần, hơi thở xa lạ đó làm thần kinh của An Thiển Mạt lập tức trở nên căng thẳng, nhưng cô hiểu cơ hội chỉ có một lần, nếu dễ dàng bỏ qua thì sau này sẽ không còn cơ hội chuyển mình nữa.
Hít một hơi thật sâu, cô mỉm cười vươn tay đặt lên vai anh: "Cậu hai muốn cái gì? An thị sao? Những thứ mà tôi có thể cung cấp không nhiều, có điều, làm cô chủ của An thị trong hai mươi năm nay, mạng lưới của ba tôi, nội bộ của An thị, một vài thứ gì đó trong công ty không được bày ra bên ngoài, lãnh đạo cấp cao hay thậm chí cả ‘sở thích’ của các cổ đông, tôi cũng biết vô cùng rõ ràng!”
Cô hơi nghiêng đầu, vuốt ve một bên mặt của Sở Lê Thần: "Không biết những thứ này đã đủ làm cậu hai động lòng hay chưa, hay có lẽ còn cần tôi thêm một chút gì khác, ví dụ như..." Tôi! Sau một khoảng ngắt lời ngắt ngủi, hàng lông mi dày đậm khẽ chớp, ánh mắt to gan và nóng bỏng.
"Ô ô.." Tiếng cười khe khẽ của Sở Lê Thần truyền đến bên tai cô, giọng điệu trầm thấp dễ nghe vang lên: "Cho nên, trả một giá mê người như vậy, cô muốn cái gì?"
"Tôi muốn rời khỏi nơi này, còn có..." Trong đôi mắt trong trẻo mang theo một tầng sương mù cùng với khát vọng cháy bỏng, An Thiển Mạt thở hắt ra: "Tôi là cô chủ của An thị, ba tôi nhảy từ trên lầu của công ty các anh xuống, anh tận mắt nhìn thấy tôi cầm dao đâm Cố Thanh Nam, chẳng lẽ anh không rõ tôi muốn cái gì sao?"
"Đưa cô ra khỏi nơi này thì không thành vấn đề, còn những việc khác ấy à? Phải xem biểu hiện của cô rồi!" Sở Lê Thần bật cười càng tùy ý hơn, tay vừa dùng sức đã nhấc bổng người phụ nữ này xuống bồn hoa.
"A!" An Thiển Mạt sợ hãi kêu lên thành tiếng, ôm chặt lấy cổ Sở Lê Thần. Cô biết cô đã thành công, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút gì đó không thể diễn đạt bằng lời.
Lấy sắc đẹp để mê hoặc lòng người... nếu là vài tháng trước đây thì e là cô sẽ không bao giờ nghĩ về nó, thậm chí ngay cả khi cô vạch ra kế hoạch trả thù thì những gì cô muốn bỏ ra cũng chỉ là An thị. Nhưng, hơn một tháng bị tra tấn tàn bạo giày vò, thuốc tâm thần đưa vào cơ thể không ngừng nghỉ, gần như đã đánh đổ bản thân cô... cô không còn lựa chọn nào khác.
"Cô An, hẳn là cô đã từng nghe nói về tính cách của tôi, đi theo tôi... cô đã chuẩn bị xong chưa?" Nhìn vào đôi mắt mờ mịt kia, cảm nhận được cánh tay mềm mại đang ôm lấy cổ mình, Sở Lê Thần hỏi với dụng ý sâu xa.
Cậu hai Sở chưa từng thiếu phụ nữ, anh phong lưu nhưng cũng rất kén chọn, phụ nữ có xinh đẹp, có xuất sắc hơn nữa thì thời hạn ở bên anh cũng chưa chắc có thể vượt quá một tháng, có điều, kể cả như vậy thì vẫn có vô số phụ nữ muốn nhào vào lòng anh...
Dùng đủ các loại thủ đoạn.
Thân phận của An Thiển Mạt rất đặc biệt... không thể gọi là đối tác hợp tác, cũng không hoàn toàn là người phụ thuộc, nhưng một điều rất rõ ràng đó là những thứ cô cần dựa vào Sở Lê Thần cao hơn nhiều so với nhu cầu của Sở Lê Thần đối với cô. Cho nên, trong phạm vi chừng mực, cô có thể thu hút Sở Lê Thần bao lâu đều sẽ là mấu chốt quyết định cô có thể báo thù hay không.
"Cậu hai, anh yên tâm, tôi hiểu rất rõ." An Thiển Mạt không phải cô công chúa ngây thơ trong tòa tháp ngà, tất nhiên cô hiểu được ý tứ của Sở Lê Thần, trong lòng cũng không khỏi chấn động một phen... dù vì lý do gì đi chăng nữa thì bán rẻ bản thân cũng không phải là chuyện vui vẻ gì. Nhưng hiện thực đã ép cô đến mức căn bản không có sự lựa chọn nào khác.
Trong ánh mắt đen láy của cô gái lộ ra vẻ quật cường và kiên định, đôi môi mỏng của Sở Lê Thần hơi cong lên, đưa tay nâng cằm An Thiển Mạt lên rồi cúi người hôn một cái thật mạnh: "Cô gái ngoan, đây là con dấu của cậu đây, ở lại chờ xe bí ngô đến đón cô đi."Anh nói rồi mỉm cười xoay người rời đi.
"Tôi hy vọng sự lựa chọn của tôi là đúng, không, tôi nhất định phải đúng." Nhìn bóng lưng anh xa dần, An Thiển Mạt lẩm bẩm, khóe mắt chua xót không thôi.
Hoạt động từ thiện kết thúc, An Thiển Mạt lặng lẽ trở về phòng bệnh mà không ai phát hiện ra.
Đến chập tối lại là thời gian phải uống thuốc, người chịu trách nhiệm trông nom An Thiển Mạt vẫn là cô y tá tên chị Lê, người này trước nay đều coi thường cô, nếu không phải thật cần thiết thì thậm chí cô ta còn chẳng thèm nói chuyện với cô. Chỉ là hình như hôm nay tâm trạng của chị Lê cực kỳ không tốt: "Đồ điên, lại đây uống thuốc đi!" Cô ta bóp cánh tay của An Thiển Mạt, không thèm để ý đến biểu cảm đau đớn của cô mà cứ thế cưỡng ép nhét thuốc vào miệng cô.
"Ô ô ô..." Ước chừng một lần phải hơn mười viên thuốc, lại không có nước thì sao An Thiển Mạt có thể nuốt được, không thể tránh khỏi cô bắt đầu giãy giụa, dùng tay đẩy cánh tay chị Lê ra .
Luyện tập chuẩn bị tỉ mỉ mấy ngày trời, đến đồng phục y tá cũng sửa đi một chút, sáng hôm nay còn cố ý vẽ một lớp trang điểm mê người nhất... nhưng trong hoạt động từ thiện sáng nay, ngay cả một câu cũng không được nói với Sở Lê Thần, thậm chí, ngay cả nhìn mà người ta cũng không thèm nhìn cô ta một cái, tâm trạng của chị Lê gần như phát cáu, cảm giác xấu hổ và phẫn nộ khiến cô ta cũng lười giả vờ: "Sao cô An lại không nghe lời nữa rồi? Cô đã thành ra nông nỗi này rồi mà vẫn còn tưởng mình là cô chủ của nhà họ An cao cao tại thượng sao?"
"Tôi bảo cô uống thì cô phải uống cho tôi, mau uống đi!" Cô ta dùng lực nhét thuốc vào miệng An Thiển Mạt khiến đầu móng tay sắc nhọn chọc thẳng vào da thịt mềm mại của cô. Đôi đồng tử của An Thiển Mạt phản chiếu dáng vẻ của cô ta, gớm ghiếc và đắc ý.
Rất rõ ràng, việc giày vò một con phượng hoàng gặp nạn khiến cho chị Lê cảm thấy rất thoải mái.
"Khụ khụ!" Khóe miệng bị đầu móng tay cào rách lộ ra chút tơ máu mơ hồ, An Thiển Mạt đau đến mức toát mồ hôi lạnh trên trán, nhưng lại cắn chặt răng, không muốn tỏ ra yếu thế.
"Sao hả? Ánh mắt như thế là có ý gì? Không phục sao? Hay là lại định tấn công tôi, haha, tôi thấy cô càng ngày càng điên nặng hơn rồi đấy, không được rồi, bây giờ uống thuốc cũng không khống chế được bệnh tình của cô rồi, phải tiêm thôi!" Một tay chị Lê đè An Thiển Mạt xuống giường, sau đó rút ống tiêm từ hộp thuốc đã mở sẵn bên cạnh ra.
Không có thuốc, không khử trùng, thậm chí ngay cả mạch máu cũng không tìm, cô ta cứ như vậy hung hăng chọc thẳng kim tiêm vào cánh tay An Thiển Mạt: "Không, đừng mà..." An Thiển Mạt đau đớn thét chói tai, mà phản ứng của cô lại làm cho chị Lê càng thấy hưng phấn hơn, tay cũng dùng lực đâm kim tiêm vào sâu hơn.
Kim tiêm sắc nhọn chọc vào cánh tay không ngừng vặn vẹo, An Thiển Mạt đau đớn, cả người run lên bần bật: "A...! " Cô kêu thảm thiết.
"Mau, mau dừng tay lại, Tống Lê, cô đang làm cái gì vậy?" Bên ngoài truyền đến giọng nói đầy tức giận của một người đàn ông, sau đó là tiếng mở cửa.
"Viện, viện trưởng..." Tống Lê sửng sốt, hoảng hốt đứng phắt dậy, kim tiêm cũng theo động tác của cô ta mà rút đi, máu tươi lập tức tuôn ra, thuận theo cánh tay của An Thiển Mạt mà chảy xuống.
"Cô... cô thế này!" Viện trưởng Lạc hung hăng trừng mắt nhìn Tống Lê một cái rồi quay người mỉm cười ái ngại xin lỗi Hứa Dương đang đứng sau lưng: “Cái này, haiz, chuyện này khá ầm ĩ, trợ lý Hứa, anh xem tình hình ở bệnh viện chúng tôi khá đặc biệt, một khi bệnh nhân phát bệnh thì phải dùng tới một vài phương pháp đặc thù... thật là, để anh chê cười rồi.”
"Bệnh nhân phát bệnh? Nhưng, cô An, tôi nhớ là cô ấy đã khỏi bệnh và có thể xuất viện được rồi mà!” Hứa Dương nhìn thoáng qua An Thiển Mạt, nở nụ cười xa cách với viện trưởng Lạc.
"Cái này... phải phải phải, sau khi trải qua quá trình chữa trị của bệnh viện chúng tôi thì đã khỏi hẳn, quả đúng là đã khỏi hẳn rồi!" Viện trưởng Lạc đổ mồ hôi lạnh, lớn tiếng quát mắng Tống Lê: "Còn không mau đi chuẩn bị mấy bộ quần áo bình thường cho cô An!"
"Việc này... sao lại?" Tống Lê cầm kim tiêm đứng đó với vẻ mịt mờ, nhưng dưới tầm mắt hung dữ của viện trưởng Lạc thì vẫn đành không cam lòng gật đầu: "Vâng, viện trưởng, tôi biết rồi." Nói xong thì xoay người rời đi ngay.
"Anh, anh là trợ lý của cậu hai Sở sao?" An Thiển Mạt yếu ớt ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Dương không chớp mắt, trong ánh mắt tràn ngập hy vọng.
"Đúng vậy, cô An, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Sở, tôi họ Hứa, là tổng giám đốc Sở bảo tôi đến đón cô về." Hứa Dương nói rồi lại mỉm cười xa cách, quay đầu nói với viện trưởng Lạc: "Nếu cô An đã khỏi hẳn, vậy tôi sẽ đón cô ấy đi, chuyện còn lại phiền viện trưởng ông lo liệu rồi."
"Không phiền, không phiền, tất nhiên là bệnh viện chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp với chuyện tổng giám đốc Sở đã dặn dò." Viện trưởng Lạc khom lưng cúi đầu.
"Vậy thì tốt." Lúc này Hứa Dương mới hài lòng, sau đó lại quay sang hỏi An Thiển Mạt: "Cô An, cô có thể đứng dậy được không? Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ."
"Có, có thể, tất nhiên có thể." An Thiển Mạt nôn nóng trả lời, trên mặt còn mang theo vài phần không dám tin.
Chỉ đơn giản thế thôi là cô có thể ra khỏi đây rồi sao?
"Nếu đã như vậy thì mời cô An di chuyển ra bên ngoài, xe đã đợi chúng ta ở ngoài đó rồi." Thấy thật sự An Thiển Mạt quá yếu ớt nên Hứa Dương đành bất đắc dĩ tiến đến đỡ lấy cánh tay cô, hai người chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh.
Mãi cho đến khi lên xe, tài xế đạp ga, dòng chữ Bệnh viện tâm thần Trung Sơn biến mất khỏi tầm mắt thì An Thiển Mạt mới tin rằng hóa ra... cô đã rời khỏi địa ngục này thật rồi.
Không thể kiềm chế được, cô mỉm cười trong nước mắt, tốt quá rồi, cô... thắng cược rồi!
Cổng bệnh viện tâm thần Trung Sơn, y tá Tống Lê nhìn chiếc xe màu đen lái ra khỏi cổng lớn rồi nhanh chóng biến mất ở phía xa trên đường cao tốc, cô ta cực kỳ không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi quay đầu: "Viện trưởng, chúng ta cứ để An Thiển Mạt đi như vậy sao?"
"Không để thì còn có thể làm gì? Đấy là chuyện cậu hai Sở đã dặn dò!" Hai hàng lông mày của viện trưởng Lạc nhíu chặt lại vào nhau.
"Nhưng mà, nếu bên giám đốc Cố hỏi đến thì phải làm sao? Chúng ta...!" đã nhận của người ta rất nhiều tiền đấy! Vẻ mặt của Tống Lê tràn đầy lo lắng.
"Còn có thể làm gì được? Bây giờ chỉ có thể gọi điện thoại giải thích thôi chứ sao, đích thân cậu hai Sở mở miệng, tôi tin rằng giám đốc Cố có thể hiểu được khó khăn của chúng ta." Viện trưởng Lạc bất lực thở dài, giơ tay phất về phía Tống Lê rồi trở về phòng làm việc một mình, ông ta cầm điện thoại lên, suy nghĩ một hồi lâu sau đó đưa tay nhấn phím.
"Alo, tôi là Cố Thanh Nam, ai đó?" Bên kia điện thoại, giọng nói thanh nhã của một người đàn ông truyền đến.
"Giám đốc Cố, tôi là viện trưởng Lạc của bệnh viện tâm thần Trung Sơn, khụ khụ, tôi có chuyện này muốn nói với anh, thật sự là..." Viện trưởng Lạc lúng túng ho khan mấy tiếng rồi khó khăn mở lời: "Hôm nay, cái cô An kia, chính là người mà anh dặn dò ‘chăm sóc’ đã được cậu hai của Quốc tế Á Thịnh quốc tế sai người đến đón đi rồi."
Ông ta vừa nói xong thì nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng đập phá bàn ghế ồn ào và tiếng la hét giận dữ, mồ hôi trên trán cứ thế chảy xuống bên mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.