Chương 2: Bệnh Viện
Huỳnh Trang
09/05/2016
Chương 2: Bệnh viện
Sáng hôm sau.
- “ Lục Vy đâu xuống đây tao biểu ".- ông Triệu, bà Trương ở dưới phòng khách nói vọng lên phía trên lầu.
- “ Vâng, ba mẹ gọi con có việc gì? ".
- “ Mày đi thay bộ nào đẹp đẹp rồi sửa soạn đi, xíu nữa là thằng Huy nó qua rước mày đi ăn sáng "
- “ Vâng.. ".- cô đáp chất giọng mệt mỏi.
Vy nghe lời chạy lên phòng hì hục tìm những bộ đồ đẹp nhất mà mình có.
- “ A... đây rồi... ".- cô vui mừng reo lên khi tìm được chiếc đầm hồng phấn xinh xắn.
Sửa soạn xong xui cô nhìn lên đồng hồ doraemon xanh nước của mình. “ 7h rồi, chắc anh ta cũng sắp sửa đến ".- nghĩ đến đây cô liền đứng dậy bước xuống giường đi xuống lầu.
“ BÍP... BÍP " ... vừa đi xong hết tất cả bật cầu thang thì lại nghe tiếng bóp còi của tên đáng ghét kia.
- “ Đ..ến... ng..a..y. ...đâ..y ".- cô khó nhọc cất tiếng nói.
Tự nhiên bây giờ cô thấy đầu mình nhức ghê gớm, cả chóng mặt và buồn nôn nữa, nhưng cô cố ép vào bên trong, cố gắng giữ thái độ thật bình thường. Cô mới vừa mở cửa thì lại nghe được cái tiếng cằn nhằn của tên chết tiệt kia.
- “ Trời ơi... tôi bấm chuông nảy giờ mà giờ này cô mới chịu ra mở cửa đó hả?? ".
Cô cũng đang rất muốn gân cổ lên cải với anh nhưng cũng không được vì lúc này cô cũng không còn dư hơi đâu mà cải với chửi nữa. Vy không nói gì tự động leo lên chỗ ngồi phía sau của xe, Huy thì bực tức lắm nhưng cũng chả làm được gì, cố nén cục tức vô trong bụng mà cũng leo lên chỗ điều khiển xe.
Huy bắt đầu cho xe chạy, chạy khoảng 10 phút thì anh thấy không gian này sao im lặng quá nên đành là người phá vỡ bầu không khí này vậy.
- “ Tôi biết có nhà hàng này nấu ăn ngon lắm, cô muốn thử ăn không? ".
Cô suy nghĩ chút xíu rồi cũng gật đầu mà không nói. Huy tiếp tục hỏi.
- “ Sao hôm nay cô không nói gì hết vậy? Rõ ràng hôm qua cô cũng nói nhiều lắm mà ".
Vy nghe Huy nói thế thì lắc đầu ý bảo: “ thường ngày tôi đâu có nói nhiều đâu ". Anh bắt đầu thấy sự khác lạ từ cô nên bắt đầu việc tra hỏi.
- “ Hôm nay cô không khoẻ sao? ".
- ( lắc đầu ).
- “ Sao không chịu nói gì hết vậy? Bộ bị bệnh thật hả? Có cần tôi chở cô vào bệnh viện không? ".
- ( lắc đầu ).
- “ Thái độ như vậy thì chắc chắn bị bệnh thật rồi, để tôi chở cô đi bệnh viện ".- Huy vẫn ngoan cố tiếp tục nói.
- “ T..ôi. ..đã....b..ảo... l..à....kh..ô..ng.. ..s..ao m..à. ....sa..o.. ..a..nh... .ph..i..ền....q..á.. ..v..ậy ".- cô lại một lần nữa khó nhọc nói nên lời.
- “ Có thật là không sao chứ? ".- Huy hỏi cô đầy nghi hoặc.
- “ Th..ậ..t.... m..à... ".
- “ Ừ, vậy thì tôi yên tâm rồi ".- Huy thở phào nhẹ nhõm.
- “ Sao... a..nh.. ..lạ..i. ...l.o... .ch..o.. ..t..ôi...? ".- Bỗng dưng Vy lại hỏi Huy.
- “ Hả? Tôi nghe có nhầm hay không vậy? Tôi mà lo cho cô á!! Mơ đi ".- Bị nói trúng tim đen nên Huy đành nói bừa.
- “ V..ậy.... mắ..c.....m..ớ. ....g..ì.....m..à. ....a..nh....ph..ả..i... ..h..ỏi....h..an..g..... .t..ôi.... .nh..i..ều..... v..ậy? ".
- “ À, chuyện đó hả? Không phải tôi quan tâm cô đâu, tại mẹ tôi bắt... bắt... ưm... bắt... chăm sóc... à đúng rồi... là mẹ tôi bắt tôi chăm sóc cô đó ".
Vi gật đầu ý nói “ hiểu rồi ".
Bầu không khí im lặng lại tiếp tục ùa vào chiếc xe đời mới này. Chạy thêm khoảng 10 phút nữa là đến cửa hàng.
- “ Xuống cho tôi đi gửi xe coi ".
Vi vâng lời bước xuống xe đứng trước cửa hàng ngon nhất nằm trong top 10 trong nước chờ Huy. Chờ khoảng 10 phút không thấy anh ra nên cô định đi tìm anh vì lí do " mõi chân " vì đứng. Đi ra khỏi vị trí ban đầu chừng 4 bước thì thấy anh đang từ trong nhà xe ra.
- “ Là..m .....g..ì.. ...m..à.... ..l..âu. ....v..ậ..y..? ".
- “ Bộ cô không biết bên trong đông lắm sao? ".
- “ T..ất. ...nh..i..ên... ..l..à... .kh..ôn..g... "
- " Cô... cô... giỏi lắm. ".- anh cứng họng lắp bắp.
- “ T..ôi.. ..ch..ỉ.....n..ói....s..ự.. ..th..ậ..t.....th..ôi.. ...m..à... khụ.... khụ ".- cô chớp mắt ngây thơ nói thì tự nhiên lại bị ho.
- “ Rốt cuộc là cô không thật hả? "
- “ An..h..... nh..i..ều... .ch..u..yệ..n.....q..á!!! L..o.... .đ..i....v..ào.... .ă..n... ..đ..i... ".- cô bắt đầu cảm thấy bực rồi nha.
- “ Ơ.. tôi chỉ hỏi thăm thôi mà làm gì dữ vậy ".
Vi lườm Huy một cái sắc bén rồi cất bước vào trong chọn bàn ăn. Cuối cùng cô cũng chọn được một cái bàn trong góc khuất, vì cô rất ghét bị làm phiền mà.
- “ Cô ăn gì? ".
- “ G..ì... ..c..ũn..g..... đ..ượ..c ".
Huy bắt đầu cầm cái menu lên rồi đọc cả chục món, mà món nào món náy cả trăm ngàn chứ chẳng chơi.
- “ Ă..n... .h..ết....kh..ô..ng.... m..à....g..ọi.. ..nh..i..ều... ..vậ..y?.. ".
- “ Không hết thì bỏ chứ sao ".
- “ L..ã..ng... p..hí... ".
- “ Tôi là vậy đó thì làm được gì nhau? ".- Huy thách thức Vi làm cô tức muốn điên người.
- “ T..hô..i..... ..t..ôi.....kh..ô..ng... .n..ói....v..ới.. ..an..h....nữ..a..... ,tô..i..... đ..i... .v..ệ... .s.i..nh.... .x..íu... ".- Cô nói xong nhanh chống đứng lên chạy vào tolel.
Cô bước vào vệ sinh và dừng lại ngay tấm kính to soi mình trong gương, eo ơi, bây giờ nhìn khuôn mặt cô vô cùng phờ phạc. Khuôn mặt hồng hào của cô đang từ từ chuyển sang màu xanh lè, còn đôi môi cũng không khá hơn là mấy, nó bây giờ không còn màu đỏ son mà lại có màu xanh. Cô lắc đầu mạnh lấy nước tạt tại vào mặt cho tỉnh táo hơn. Xong xui, cô định bước ra ngoài nhưng chỉ vừa mới gần 2 bước thôi thì cô lại cảm thấy chóng mặt. Cuối cùng chuyện gì tới thì nó cũng tới thôi, và cô đã ngất xỉu tại trong nhà tolel luôn.
Anh chờ cô nảy giờ chắc cũng được 15 phút rồi, đồ ăn, thức uống gì cũng được bài biện ra hết, thậm chí là nó đã nguội luôn rồi. Bực bội, anh đứng lên đi vào " tolel nữ " luôn, mới bước vô cửa thôi đã thấy cô nằm thòn lòn ở đó. Anh hốt hoảng chạy lại hét to và tán vào mặt cô mấy cái ( nhẹ thôi ).
- “ Vy... Vy... dậy đi, cô có nghe tôi nói gì không hả? Mà sao trán của cô nóng quá vậy nè... dậy đi Vi ơiii, tôi xin cô đó ".
Gọi mãi mà không thấy cô cử động gì hết nên anh đành bế cô lên, trả tiền xong anh lên xe lái đến bệnh viện.
* Tại Bệnh Viên *
Anh đứng ngồi không yên cứ đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh. Cuối cùng bác sĩ cũng chịu bước ra.
- “ Bác sĩ... bác sĩ... cô ấy bị làm sao vậy ".- Anh chạy lại chỗ bác sĩ hỏi.
- “ Thưa chủ tịch, cô ấy cũng không bị gì nặng lắm, chỉ là bị trúng gió và ăn không đúng cử thôi ".- ông bác sĩ già từ tốn giải thích bệnh tình của cô.
- “ Được rồi, ông đi đi ".
- “ Vâng ".- ông cúi đầu chào Huy rồi đi ra.
Huy đẩy cửa bước vào trong liền thấy khuôn mặt của ai kia, nhưng sao nhìn khuôn mặt ấy tiều tuỵ quá, hôm qua xinh đẹp bao nhiêu thì hôm nay lại hốc hác bấy nhiêu.
( hết chương 2 )
Sáng hôm sau.
- “ Lục Vy đâu xuống đây tao biểu ".- ông Triệu, bà Trương ở dưới phòng khách nói vọng lên phía trên lầu.
- “ Vâng, ba mẹ gọi con có việc gì? ".
- “ Mày đi thay bộ nào đẹp đẹp rồi sửa soạn đi, xíu nữa là thằng Huy nó qua rước mày đi ăn sáng "
- “ Vâng.. ".- cô đáp chất giọng mệt mỏi.
Vy nghe lời chạy lên phòng hì hục tìm những bộ đồ đẹp nhất mà mình có.
- “ A... đây rồi... ".- cô vui mừng reo lên khi tìm được chiếc đầm hồng phấn xinh xắn.
Sửa soạn xong xui cô nhìn lên đồng hồ doraemon xanh nước của mình. “ 7h rồi, chắc anh ta cũng sắp sửa đến ".- nghĩ đến đây cô liền đứng dậy bước xuống giường đi xuống lầu.
“ BÍP... BÍP " ... vừa đi xong hết tất cả bật cầu thang thì lại nghe tiếng bóp còi của tên đáng ghét kia.
- “ Đ..ến... ng..a..y. ...đâ..y ".- cô khó nhọc cất tiếng nói.
Tự nhiên bây giờ cô thấy đầu mình nhức ghê gớm, cả chóng mặt và buồn nôn nữa, nhưng cô cố ép vào bên trong, cố gắng giữ thái độ thật bình thường. Cô mới vừa mở cửa thì lại nghe được cái tiếng cằn nhằn của tên chết tiệt kia.
- “ Trời ơi... tôi bấm chuông nảy giờ mà giờ này cô mới chịu ra mở cửa đó hả?? ".
Cô cũng đang rất muốn gân cổ lên cải với anh nhưng cũng không được vì lúc này cô cũng không còn dư hơi đâu mà cải với chửi nữa. Vy không nói gì tự động leo lên chỗ ngồi phía sau của xe, Huy thì bực tức lắm nhưng cũng chả làm được gì, cố nén cục tức vô trong bụng mà cũng leo lên chỗ điều khiển xe.
Huy bắt đầu cho xe chạy, chạy khoảng 10 phút thì anh thấy không gian này sao im lặng quá nên đành là người phá vỡ bầu không khí này vậy.
- “ Tôi biết có nhà hàng này nấu ăn ngon lắm, cô muốn thử ăn không? ".
Cô suy nghĩ chút xíu rồi cũng gật đầu mà không nói. Huy tiếp tục hỏi.
- “ Sao hôm nay cô không nói gì hết vậy? Rõ ràng hôm qua cô cũng nói nhiều lắm mà ".
Vy nghe Huy nói thế thì lắc đầu ý bảo: “ thường ngày tôi đâu có nói nhiều đâu ". Anh bắt đầu thấy sự khác lạ từ cô nên bắt đầu việc tra hỏi.
- “ Hôm nay cô không khoẻ sao? ".
- ( lắc đầu ).
- “ Sao không chịu nói gì hết vậy? Bộ bị bệnh thật hả? Có cần tôi chở cô vào bệnh viện không? ".
- ( lắc đầu ).
- “ Thái độ như vậy thì chắc chắn bị bệnh thật rồi, để tôi chở cô đi bệnh viện ".- Huy vẫn ngoan cố tiếp tục nói.
- “ T..ôi. ..đã....b..ảo... l..à....kh..ô..ng.. ..s..ao m..à. ....sa..o.. ..a..nh... .ph..i..ền....q..á.. ..v..ậy ".- cô lại một lần nữa khó nhọc nói nên lời.
- “ Có thật là không sao chứ? ".- Huy hỏi cô đầy nghi hoặc.
- “ Th..ậ..t.... m..à... ".
- “ Ừ, vậy thì tôi yên tâm rồi ".- Huy thở phào nhẹ nhõm.
- “ Sao... a..nh.. ..lạ..i. ...l.o... .ch..o.. ..t..ôi...? ".- Bỗng dưng Vy lại hỏi Huy.
- “ Hả? Tôi nghe có nhầm hay không vậy? Tôi mà lo cho cô á!! Mơ đi ".- Bị nói trúng tim đen nên Huy đành nói bừa.
- “ V..ậy.... mắ..c.....m..ớ. ....g..ì.....m..à. ....a..nh....ph..ả..i... ..h..ỏi....h..an..g..... .t..ôi.... .nh..i..ều..... v..ậy? ".
- “ À, chuyện đó hả? Không phải tôi quan tâm cô đâu, tại mẹ tôi bắt... bắt... ưm... bắt... chăm sóc... à đúng rồi... là mẹ tôi bắt tôi chăm sóc cô đó ".
Vi gật đầu ý nói “ hiểu rồi ".
Bầu không khí im lặng lại tiếp tục ùa vào chiếc xe đời mới này. Chạy thêm khoảng 10 phút nữa là đến cửa hàng.
- “ Xuống cho tôi đi gửi xe coi ".
Vi vâng lời bước xuống xe đứng trước cửa hàng ngon nhất nằm trong top 10 trong nước chờ Huy. Chờ khoảng 10 phút không thấy anh ra nên cô định đi tìm anh vì lí do " mõi chân " vì đứng. Đi ra khỏi vị trí ban đầu chừng 4 bước thì thấy anh đang từ trong nhà xe ra.
- “ Là..m .....g..ì.. ...m..à.... ..l..âu. ....v..ậ..y..? ".
- “ Bộ cô không biết bên trong đông lắm sao? ".
- “ T..ất. ...nh..i..ên... ..l..à... .kh..ôn..g... "
- " Cô... cô... giỏi lắm. ".- anh cứng họng lắp bắp.
- “ T..ôi.. ..ch..ỉ.....n..ói....s..ự.. ..th..ậ..t.....th..ôi.. ...m..à... khụ.... khụ ".- cô chớp mắt ngây thơ nói thì tự nhiên lại bị ho.
- “ Rốt cuộc là cô không thật hả? "
- “ An..h..... nh..i..ều... .ch..u..yệ..n.....q..á!!! L..o.... .đ..i....v..ào.... .ă..n... ..đ..i... ".- cô bắt đầu cảm thấy bực rồi nha.
- “ Ơ.. tôi chỉ hỏi thăm thôi mà làm gì dữ vậy ".
Vi lườm Huy một cái sắc bén rồi cất bước vào trong chọn bàn ăn. Cuối cùng cô cũng chọn được một cái bàn trong góc khuất, vì cô rất ghét bị làm phiền mà.
- “ Cô ăn gì? ".
- “ G..ì... ..c..ũn..g..... đ..ượ..c ".
Huy bắt đầu cầm cái menu lên rồi đọc cả chục món, mà món nào món náy cả trăm ngàn chứ chẳng chơi.
- “ Ă..n... .h..ết....kh..ô..ng.... m..à....g..ọi.. ..nh..i..ều... ..vậ..y?.. ".
- “ Không hết thì bỏ chứ sao ".
- “ L..ã..ng... p..hí... ".
- “ Tôi là vậy đó thì làm được gì nhau? ".- Huy thách thức Vi làm cô tức muốn điên người.
- “ T..hô..i..... ..t..ôi.....kh..ô..ng... .n..ói....v..ới.. ..an..h....nữ..a..... ,tô..i..... đ..i... .v..ệ... .s.i..nh.... .x..íu... ".- Cô nói xong nhanh chống đứng lên chạy vào tolel.
Cô bước vào vệ sinh và dừng lại ngay tấm kính to soi mình trong gương, eo ơi, bây giờ nhìn khuôn mặt cô vô cùng phờ phạc. Khuôn mặt hồng hào của cô đang từ từ chuyển sang màu xanh lè, còn đôi môi cũng không khá hơn là mấy, nó bây giờ không còn màu đỏ son mà lại có màu xanh. Cô lắc đầu mạnh lấy nước tạt tại vào mặt cho tỉnh táo hơn. Xong xui, cô định bước ra ngoài nhưng chỉ vừa mới gần 2 bước thôi thì cô lại cảm thấy chóng mặt. Cuối cùng chuyện gì tới thì nó cũng tới thôi, và cô đã ngất xỉu tại trong nhà tolel luôn.
Anh chờ cô nảy giờ chắc cũng được 15 phút rồi, đồ ăn, thức uống gì cũng được bài biện ra hết, thậm chí là nó đã nguội luôn rồi. Bực bội, anh đứng lên đi vào " tolel nữ " luôn, mới bước vô cửa thôi đã thấy cô nằm thòn lòn ở đó. Anh hốt hoảng chạy lại hét to và tán vào mặt cô mấy cái ( nhẹ thôi ).
- “ Vy... Vy... dậy đi, cô có nghe tôi nói gì không hả? Mà sao trán của cô nóng quá vậy nè... dậy đi Vi ơiii, tôi xin cô đó ".
Gọi mãi mà không thấy cô cử động gì hết nên anh đành bế cô lên, trả tiền xong anh lên xe lái đến bệnh viện.
* Tại Bệnh Viên *
Anh đứng ngồi không yên cứ đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh. Cuối cùng bác sĩ cũng chịu bước ra.
- “ Bác sĩ... bác sĩ... cô ấy bị làm sao vậy ".- Anh chạy lại chỗ bác sĩ hỏi.
- “ Thưa chủ tịch, cô ấy cũng không bị gì nặng lắm, chỉ là bị trúng gió và ăn không đúng cử thôi ".- ông bác sĩ già từ tốn giải thích bệnh tình của cô.
- “ Được rồi, ông đi đi ".
- “ Vâng ".- ông cúi đầu chào Huy rồi đi ra.
Huy đẩy cửa bước vào trong liền thấy khuôn mặt của ai kia, nhưng sao nhìn khuôn mặt ấy tiều tuỵ quá, hôm qua xinh đẹp bao nhiêu thì hôm nay lại hốc hác bấy nhiêu.
( hết chương 2 )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.