Hợp Đồng Hôn Nhân (2 Năm)

Chương 10

Huỳnh Trang

09/05/2016

Chương 10: Mọi chuyện sẽ ra sao nếu như anh đến trễ?

( Đổi cách xưng hô: Trí -> cậu ).

- " Huy.. từ tối qua tới giờ bọn chúng có điện thoại cho mày không? ".- Trong giờ ra chơi Trí và anh cùng nhau chọn một cái bàn khuất gần căn tin mà ngồi nói chuyện.

- " Mày nhìn cái mặt tao như vậy mà không còn đón ra được sao? ".- Anh dường như mất bình tĩnh quát vào mặt thằng bạn.

- " Mày bình tĩnh lại xem nào ".- Trí cố gắng trấn an anh.

- " Bình tĩnh cái quái gì được hả? ".

- " Vậy mày đã kêu người điều tra chưa? ".

- " Rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì hết, quả thật là quá đau đầu ".- Anh ôm đầu bất lực nói.

- " Chưa gì hết mà mày đã nản vậy sao? ".

Sau câu nói ấy của cậu thì anh hoàn toàn im lặng mà không hề trả lời vì quả thật anh cũng định buông xuôi.

Và sau bửa ăn đó, Trí quyết định nhúng tay vào việc tìm kiếm cô vì Trí cảm thấy mình không thể ngồi yên nhìn thằng bạn thân nhất của mình đang luỵ tình.

Sau hai ngày thì cuối cùng Trí đã điều tra được người bắt cóc và đồng thời cũng là nơi bọn chúng đem cô đi. Cậu rút điện thoại trong túi quần ra bấm số để gọi điện cho anh nhưng kết quả luôn là thất vọng vì đầu dây bên kia chỉ có một tiếng tút kéo dài đến vô vọng.

" Cái thằng này, lúc cần thì chẳng thấy đâu hết! ".- cậu bỏ điện thoại vào vị trí cũ lẩm bẩm khuôn mặt tỏ vẻ tức tối. Và quyết định cuối cùng mà anh đưa ra chính là " bỏ mặc thằng bạn đi cứu Vy "..!!

Ra lấy xe chạy với tốc độ kinh khủng khiến những người đi đường và công an chẳng ai dám bắt lại!! trừ khi những người đó đang chán sống mà tìm đến cách tự tử. Suốt chặn đường đi Trí chỉ tập trung vào việc lái xe, còn những thứ còn lại thì cậu chẳng có tâm hơi đâu mà màng tới. Cậu cứ thế lao đi với tốc độ ánh sáng, không dám dừng xe dù chỉ vài phút nhỏ nhoi vì nếu khi dừng mà Vy đang gặp nguy hiểm chỉ sợ thằng bạn của mình sẽ đau khổ hết cả cuộc đời còn lại.

Trong khi Trí đang khổ sở chạy đi thật nhanh thì ở một nơi khác lại có 2 người con gái và một đám con trai dữ tợn xăm hình đầy người nhưng 1 trong 2 cô gái ấy lại bị trối lên chiếc ghế gỗ cũ kĩ.

- " Mau tạt nước vào người nó để cho nó tỉnh cho tao mau lên! ".- Tiếng một cô con gái không hề bị trối hùng hổ ra lệnh cho đám con trai cao to ở phía sau.



Một trong những thằng trong đó nhanh chống cầm thùng nước nhỏ tạt vào người cô thật mạnh. Cô ho vài cái tồi từ từ mở đôi mắt nặng trĩu của mình lên. Bây giờ trên người của cô thật sự là không còn chỗ nào là không có vết thương cả, có những dấu vết của roi da đánh vào người tạo ra những đường máu dài sâu hoắc, các chất sáp của đèn cầy nhĩu khắp chân khiến những chỗ đó rất đỏ! Những cái tát, đấm đá của bọn chúng gieo lên người cô một cách không thương tiếc! Khuôn mặt cô.. trắng bệt vì thiếu ăn, thân hình ấy bây giờ trông rất thiếu sức sống, nhìn trong rất gầy, gầy đến nổi như chỉ cần có ngọn gió thổi ngang qua thôi cũng khiến cô bay đi thật xa.

Trong 3 ngày qua cô cảm thấy như mình đã chết đi và được sống trở lại. Cũng đã từng cô nghĩ mình nên chết quách cho xong! Còn hơn là sống với cuộc đời khổ sở như thế này. Cô cũng đã hận anh. Tự hỏi là sao anh không tới? Chẳng lẽ anh quên cô rồi ư? Sao anh lại vô tâm như vậy? Tại sao? Tại sao???

- " Tỉnh rồi sao? Sau một giấc mộng dài? ".- Cái giọng chua chét, đố kị ấy lại vang lên.

Cô cố ngước lên nhìn, đập vào mắt cô là đứa em cùng cha khác mẹ của cô. Có lẽ chỉ có cô, ba mẹ cô là người duy nhất biết được điều ấy, còn đứa em này có lẽ quá đổ ngây thơ nên không thể nào biết được. Tuy đó là người, mà không... là người không đội trời chung mới đúng nhưng cô vẫn yêu thương nó hết mực, chỉ có nó là không nhận ra thôi.

- " Sao em lại làm vậy hả Ly? ".- Cô cố gắng thều thào lí nhí.

- " Oh! Chị vẫn còn nhận ra tôi sao? huh? ".- Ly nhếch mội cười đểu nhìn cái con người phía trước.

- " ... "

- " Sao? Im rồi hả? ".

- " ... "

- " Nhanh nói gì đi chứ? Bộ câm rồi à? ".

- " ... "

- " Chị đừng mà có XEM THƯỜNG tôi, nếu chị không nói gì thì chị chuẩn bị tới số rồi đó ".

- " ... "

- " Đừng có cứng đầu như vậy chứ? ".

- " ... "

- " Là do chị ép tôi nhé! Nếu như kiếp sau chị vẫn là người thì đừng về đây mà ám tôi nhé! Chị nghĩ kĩ lại đi, tôi cho chị cơ hội cuối đó, có chịu mở miệng hay không? 5s suy nghĩ! ".

Từ nảy đến giờ cô rât mệt và đói nên cho cô ta tự kĩ sướng mồm luôn, cô mở miệng không nổi nữa rồi.



- " Hết 5s, vẫn im à? Vậy thì chị tới số rồi! Tụi bây đâu, đưa cây súng cho tao ".

- " Vâng ".- Một tên đàn em nhanh chóng bước lên trao cây súng cho cô ta.

- " Hôm nay ĐỜI CHỊ TÀN rồi ".

Đầu tiên cô ta chỉa cây súng vào chân, nhắm thẳng ngay xương mà bắn.

Bằng...

- " Á!!! ".- Cô la thấy thanh và cô cảm nhận được xương của mình đang gẫy, RẤT ĐAU.

- " Chịu la rồi sao? Đau không? Tiếp nữa nhé! ".

Vừa dứt câu cô ta tiếp tục nhắm vào cái chân còn lại, đang định bóp còi thì cánh cửa bỗng dưng bị mở tung ra.

- " Bắt bọn chúng lại ".- Tiếng nói của cậu vừa dứt, cả chục, cả trăm người ngoài sau cậu kéo đến để đánh lũ lưu manh kia.

Còn riêng phần cô ta, khi thấy anh thì sợ hãi nên đã lở tay bắn thêm một nhát nữa ở bên cái chân ấy.

- " Cô đang làm cái quái gì hả Ly Ly? Mau bắt cô ta lại, mọi việc cứ đưa cho Quốc Huy xử lí ".- Anh mở mắt to ngạc nhiên, hốt hoảng nói, rồi sau đó bế cô ra ngoài.

- " Anh.. anh là Trí phải không? ".- Giọng cô yếu ớt, nhìn mà thấy thương.

- " Ừm ".- Cậu chỉ gật đầu nhẹ.

- " Thật may quá.. cám ơn anh.. em cứ nghĩ là mình sẽ chết ".- Nói xong câu đấy thì cô đã ngất lịm, nhưng trước khi ngất cô có nghe Trí nói gì đó.

- " Mọi chuyện sẽ ra sao nếu như anh đến trễ? ".

( hết chương 10 )

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hợp Đồng Hôn Nhân (2 Năm)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook